Chương 675: Tiểu Bạch mất tích
Yêu Dạ
12/07/2021
Thời gian tu luyện luôn trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đi qua mười bảy ngày rồi. Bởi vì mọi chuyện trên đường đều do Hồ Lang trông coi, nên Lục Ly chỉ tỉnh lại hai lần, ăn vài thứ, ngủ mấy canh giờ.
Dọc theo đường đi Hồ Lang thường xuyên dùng thần niệm quan sát xung quanh, nhưng không có bất kỳ thu hoạch nào, cũng không có phát hiện Tiểu Bạch. Lục Ly chỉ có thể đặt hi vọng ở trên Cửu U Đảo, trưởng lão Cổ gia trông chừng Tiểu Bạch, không tìm được bọn họ, có lẽ trưởng lão Cổ gia sẽ mang theo Tiểu Bạch trở về Cửu U Đảo chờ.
Phía trước nhất định là Cửu U Đảo rồi, tâm thần Lục Ly căng thẳng. Mặc dù Tiểu Bạch không phải linh thú của hắn, nhưng địa vị ở trong lòng của hắn lại rất cao, giống như đệ đệ của hắn vậy. Bởi vì linh trí Tiểu Bạch rất cao, dưới cái nhìn của Lục Ly không khác người là mấy.
Hòn đảo phía trước càng lúc càng lớn, Hồ Lang dùng thần niệm dò xét trước một bước, sau khi quét qua một lần gật đầu nói:
- Truyền tống trận của Cửu U Đảo đã được tu sửa, có rất nhiều quân đội Vệ gia và một vị Nhân Hoàng. Không đúng, có ba vị Nhân Hoàng, Khuất Thừa và Hắc Nghê đều tới.
- Tiểu Bạch thì sao?
Lục Ly không thèm để ý đến người Vệ gia và Khuất Thừa, hắn chỉ để ý Tiểu Bạch. Hồ Lang lại dùng thần niệm quét qua, Cửu U Đảo rất lớn, hắn chuẩn bị tìm kiếm toàn bộ một lần.
Tâm tình Lục Ly trầm xuống, Hồ Lang tiếp tục dò xét, điều này nói rõ bên trong Cửu U Thành không có Tiểu Bạch? Nội tâm của hắn nôn nóng, hét lớn với Hải Hoàng Xà dưới chân:
- Nhanh lên một chút!
Hải Hoàng Xà có hai cánh, đôi cánh giương ra, hóa thành một đạo lưu tinh màu đen gào thét bay đi, bạch tuộc vương và Lam Sư theo sát phía sau.
- Hưu hưu hưu...
Vô số võ giả bên trong Cửu U Thành bay lên trời, đứng đầu là một vị Nhân Hoàng trung niên, những người còn lại khẩn trương nhìn ba con thú hoàng càng lúc càng gần. Hai vị Nhân Hoàng còn lại thu liễm hơi thở, chính là Khuất Thừa và Hắc Nghê, thủ hạ của Lục Linh.
Vị Nhân Hoàng trung niên kia không có quá lo lắng, hắn mỉm cười khom người nói:
- Vệ Tử Ngang bái kiến Lục công tử, ân... Lục công tử có thể khiến thú hoàng dừng lại ở ngoài đảo hay không, dù sao trên đảo cũng có rất nhiều bình dân!
Có lẽ Khuất Thừa và Hắc Nghê đã sớm nhận được tin tức Lục Ly thoát hiểm, nhưng vẫn biết điều khom mình hành lễ:
- Bái kiến đại quốc sư.
Lục Ly không để ý đến Vệ Tử Ngang và hai người Khuất Thừa, mà dùng thần niệm quét qua ở trong thành, rất nhanh sắc mặt hắn thay đổi, hắn không dò xét được trưởng lão Cổ gia, cũng không có tìm được Tiểu Bạch.
Hắn thấy truyền tống trận trong thành đã tu sửa xong, thì phất tay với ba con thú hoàng nói:
- Các ngươi trở về đi, nơi đây không cần các ngươi, đừng làm xằng làm bậy!
Ba con thú hoàng linh trí rất cao, nghe thấy Lục Ly nói hưng phấn kêu to, sau đó cùng nhau bay về phương bắc, trực tiếp chui vào trong biển rộng biến mất không thấy.
Lục Ly lấy ra Mệnh Luân đứng ở giữa không trung, gật đầu với hai người Khuất Thừa trước, sau đó mới chắp tay hoàn lễ với vị trung niên Nhân Hoàng kia, nói:
- Chào Vệ đại nhân, vừa rồi ra tìm kiếm linh thú, cho nên thất lễ. Vệ đại nhân, người nhà ngươi có từng thấy một con tiểu thú màu trắng, chỉ lớn cỡ bàn tay, còn có một tên hạ nhân của ta và tứ trưởng lão Cổ gia nữa. Đúng rồi đám người tam thiếu gia Cổ gia Cổ Mẫn cũng không có ở đây sao?
Vệ Tử Ngang nhướng mày, có một chút tiếc nuối nói:
- Đám người Cổ Mẫn đều chết cả rồi, còn con linh thú kia của ngươi, ta phải hỏi thăm một thoáng đã.
Vệ Tử Ngang phất tay với một tên Quân Hầu cảnh, người nọ lập tức đi điều tra, Lục Ly và Hồ Lang liếc mắt nhìn nhau, lạnh giọng nói:
- Đám người Cổ Mẫn đều bị Long Dương cư sĩ giết?
- Chắc vậy!
Vệ Tử Ngang gật đầu nói:
- Truyền tống trận bên này bị hủy diệt rồi, cường giả bên trong thành đều bị giết chết không còn một ai, lúc ấy đám người Cổ Mẫn cũng ở trong địa cung trên đảo nhỏ, hơn một ngàn quân sĩ gia tộc chúng ta cũng gặp nạn!
- Lòng dạ thật độc ác!
Lục Ly nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ một tiếng, ba người Long Dương cư sĩ đã chết, nên khoản nợ này chỉ có thể tính lên đám người Lục Toan, Cơ Mộng Điềm.
Sau khi hàn huyên mấy câu, Quân Hầu cảnh phía dưới bay lên, chắp tay nói với Lục Ly:
- Ta đã hỏi thăm những người còn sót lại trên đảo và cả thám báo gia tộc nhưng không nhìn thấy con linh thú kia của Lục công tử trở lại, tứ trưởng lão Cổ gia cũng chưa từng thấy.
- Ừm!
Lục Ly gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Hồ Lang, Hồ Lang vừa kết thúc tìm kiếm toàn bộ trên đảo, lắc đầu tỏ vẻ trên đảo không có.
- Phía tây vẫn còn lôi bạo sao?
Lục Ly nhìn phía tây hỏi thăm Vệ Tử Ngang, nếu như lôi bạo chưa qua đi, có lẽ Tiểu Bạch vẫn còn tôi thể ở bên trong lôi bạo.
- Đã ngừng!
Vệ Tử Ngang biết chuyện này, giải thích:
- Hơn mười ngày trước lôi bạo đã dừng lại rồi.
- Hồ Lang, Khuất Thừa, Hắc Nghê chúng ta đi tìm đi.
Lục Ly muốn tới khu vực lôi bạo lúc trước tìm kiếm, ngộ nhỡ tứ trưởng lão Cổ gia mang theo Tiểu Bạch ở xung quanh thì sao? Vệ Tử Ngang nhìn ra Tiểu Bạch rất quan trọng đối với Lục Ly, nên phất tay nói:
- Điều động võ giả bên trong thành, dò xét chung quanh, giúp Lục công tử tìm kiếm một con linh thú màu trắng nhỏ cỡ bàn tay.
Lục Ly cảm kích gật đầu, sau đó cùng Hồ Lang, Khuất Thừa, Hắc Nghê bay về phía tây, hắn nhìn ra được Vệ Tử Ngang muốn nói chuyện cùng mình một lúc, nhưng lúc này hắn lại không có tâm tình.
Nhanh chóng bay đến địa điểm lúc trước phát sinh lôi bạo, Lục Ly và mấy người Hồ Lang tìm kiếm trong vòng ngàn dặm một lần. Kết quả khiến bốn người rất thất vọng, không tìm được tứ trưởng lão Cổ gia, cũng không thấy bóng dáng Tiểu Bạch.
Bốn người Lục Ly tiếp tục tìm kiếm, mở rộng phạm vi ra phương viên mấy chục vạn dặm, tìm kiếm trọn một ngày một đêm, bốn người mới ủ rũ trở lại Cửu U Thành.
Trở lại bên trong thành, vẫn không có tin tức gì như cũ, có thể tứ trưởng lão Cổ gia và Tiểu Bạch bị mất tích, hoặc là bị đánh chết chìm vào trong biển bị Huyền Thú xé xác ăn rồi.
- Ly thiếu đừng lo lắng, lực phòng ngự của Tiểu Bạch mạnh như vậy, lúc ấy lại còn ở bên trong lôi hải, đám người Long Dương không giết chết được Tiểu Bạch.
Hồ Lang an ủi một câu, suy nghĩ một chút lại bổ sung:
- Có lẽ tứ trưởng lão Cổ gia, thấy tình huống không đúng, đã mang theo Tiểu Bạch dứt khoát bay trở về Vân Châu rồi?
Hai mắt Lục Ly hơi phát sáng, truyền tống trận trở về Vân Châu đã được chữa trị, bọn họ có thể lập tức trở về Vân Châu, nếu như Vân Châu không có, đến lúc đó chỉ có thể điều người tới đây tìm kiếm.
Lục Ly miễn cưỡng tỉnh táo lại, trao đổi chuyện chính với Vệ Tử Ngang. Nói ra tất cả chuyện phát sinh ở trên tiểu đảo một lần, còn đưa không gian giới chỉ Vệ Nguyên đưa cho Vệ Tử Ngang, nói:
- Đây là thứ cuối cùng Vệ Nguyên đưa cho ta, Vệ Nguyên vì ta mà chết, ta hết sức hổ thẹn. Hi vọng Vệ đại nhân chú ý người nhà của hắn nhiều hơn, ngày sau ta có thời gian sẽ đi bái kiến vệ tộc trưởng một chút, biểu đạt lòng biết ơn.
Nét mặt Vệ Tử Ngang đau xót, gật đầu nói:
- Lục công tử không cần lo lắng những chuyện này, trước khi đến tộc trưởng đã nói ta biểu đạt một chút xin lỗi, dù sao ngươi cũng gặp phải phục kích ở trên địa bàn của chúng ta. Chúng ta sẽ báo chuyện này lên cho Đại Phật Tự, thỉnh cầu bọn họ chủ trì công lý.
Lục Ly không trông cậy vào công lý, bên này là một cái Vương Tộc, bên kia là tứ đại thế lực, không có bất kỳ chứng cớ nào thì Đại Phật Tự có thể nói cái gì?
Hắn lo lắng Tiểu Bạch nên vội vã trở về, chỉ dặn dò Vệ Tử Ngang mấy câu, xin bọn họ hỗ trợ tìm kiếm Tiểu Bạch, nếu như có thể tìm được hắn tất có hậu tạ.
Lục Ly gấp đến mức không ăn cơm cùng Vệ Tử Ngang, đã ngồi truyền tống trận dứt khoát rời đi. Vệ gia rất coi trọng chuyện Cửu U Đảo, Vệ Nguyên bóp nát ngọc phù báo cho Vệ gia, một vị Địa Tiên Vệ gia hiểu đại na di, lập tức dùng đại na di bay tới. Chỉ hao tốn bốn năm ngày đã tới Cửu U Đảo, nếu không truyền tống trận cũng không có khả năng chữa trị nhanh như vậy.
Lần này địa điểm bốn người Lục Ly truyền tống đến là một tòa đại thành ở bờ biển Vân Châu, Vân Tường Thành. Khoảng cách giữa hai thành rất xa, ánh sáng truyền tống loé lên đã hơn nửa ngày.
- Oanh...
Thời điểm bốn người Lục Ly xuất hiện ở trong truyền tống trận, người thứ nhất nhìn thấy lại là Lục Linh. Lục Linh mặc một bộ quần áo trắng, xinh đẹp như một đóa hoa bách hợp, sau khi nàng thấy Lục Ly xuất hiện, hơi thở ra một hơi, cười.
Nụ cười của nàng rất đẹp, dường như làm cho cả Vân Tường Thành sáng lên vài phần, nàng nhìn Lục Ly một hồi, khẽ hé đôi môi đỏ mộng nói:
- Trở lại là tốt rồi, nếu như ngươi không về được, tỷ chỉ có thể dẫn người tiến vào Trung Châu, báo thù cho ngươi.
Dọc theo đường đi Hồ Lang thường xuyên dùng thần niệm quan sát xung quanh, nhưng không có bất kỳ thu hoạch nào, cũng không có phát hiện Tiểu Bạch. Lục Ly chỉ có thể đặt hi vọng ở trên Cửu U Đảo, trưởng lão Cổ gia trông chừng Tiểu Bạch, không tìm được bọn họ, có lẽ trưởng lão Cổ gia sẽ mang theo Tiểu Bạch trở về Cửu U Đảo chờ.
Phía trước nhất định là Cửu U Đảo rồi, tâm thần Lục Ly căng thẳng. Mặc dù Tiểu Bạch không phải linh thú của hắn, nhưng địa vị ở trong lòng của hắn lại rất cao, giống như đệ đệ của hắn vậy. Bởi vì linh trí Tiểu Bạch rất cao, dưới cái nhìn của Lục Ly không khác người là mấy.
Hòn đảo phía trước càng lúc càng lớn, Hồ Lang dùng thần niệm dò xét trước một bước, sau khi quét qua một lần gật đầu nói:
- Truyền tống trận của Cửu U Đảo đã được tu sửa, có rất nhiều quân đội Vệ gia và một vị Nhân Hoàng. Không đúng, có ba vị Nhân Hoàng, Khuất Thừa và Hắc Nghê đều tới.
- Tiểu Bạch thì sao?
Lục Ly không thèm để ý đến người Vệ gia và Khuất Thừa, hắn chỉ để ý Tiểu Bạch. Hồ Lang lại dùng thần niệm quét qua, Cửu U Đảo rất lớn, hắn chuẩn bị tìm kiếm toàn bộ một lần.
Tâm tình Lục Ly trầm xuống, Hồ Lang tiếp tục dò xét, điều này nói rõ bên trong Cửu U Thành không có Tiểu Bạch? Nội tâm của hắn nôn nóng, hét lớn với Hải Hoàng Xà dưới chân:
- Nhanh lên một chút!
Hải Hoàng Xà có hai cánh, đôi cánh giương ra, hóa thành một đạo lưu tinh màu đen gào thét bay đi, bạch tuộc vương và Lam Sư theo sát phía sau.
- Hưu hưu hưu...
Vô số võ giả bên trong Cửu U Thành bay lên trời, đứng đầu là một vị Nhân Hoàng trung niên, những người còn lại khẩn trương nhìn ba con thú hoàng càng lúc càng gần. Hai vị Nhân Hoàng còn lại thu liễm hơi thở, chính là Khuất Thừa và Hắc Nghê, thủ hạ của Lục Linh.
Vị Nhân Hoàng trung niên kia không có quá lo lắng, hắn mỉm cười khom người nói:
- Vệ Tử Ngang bái kiến Lục công tử, ân... Lục công tử có thể khiến thú hoàng dừng lại ở ngoài đảo hay không, dù sao trên đảo cũng có rất nhiều bình dân!
Có lẽ Khuất Thừa và Hắc Nghê đã sớm nhận được tin tức Lục Ly thoát hiểm, nhưng vẫn biết điều khom mình hành lễ:
- Bái kiến đại quốc sư.
Lục Ly không để ý đến Vệ Tử Ngang và hai người Khuất Thừa, mà dùng thần niệm quét qua ở trong thành, rất nhanh sắc mặt hắn thay đổi, hắn không dò xét được trưởng lão Cổ gia, cũng không có tìm được Tiểu Bạch.
Hắn thấy truyền tống trận trong thành đã tu sửa xong, thì phất tay với ba con thú hoàng nói:
- Các ngươi trở về đi, nơi đây không cần các ngươi, đừng làm xằng làm bậy!
Ba con thú hoàng linh trí rất cao, nghe thấy Lục Ly nói hưng phấn kêu to, sau đó cùng nhau bay về phương bắc, trực tiếp chui vào trong biển rộng biến mất không thấy.
Lục Ly lấy ra Mệnh Luân đứng ở giữa không trung, gật đầu với hai người Khuất Thừa trước, sau đó mới chắp tay hoàn lễ với vị trung niên Nhân Hoàng kia, nói:
- Chào Vệ đại nhân, vừa rồi ra tìm kiếm linh thú, cho nên thất lễ. Vệ đại nhân, người nhà ngươi có từng thấy một con tiểu thú màu trắng, chỉ lớn cỡ bàn tay, còn có một tên hạ nhân của ta và tứ trưởng lão Cổ gia nữa. Đúng rồi đám người tam thiếu gia Cổ gia Cổ Mẫn cũng không có ở đây sao?
Vệ Tử Ngang nhướng mày, có một chút tiếc nuối nói:
- Đám người Cổ Mẫn đều chết cả rồi, còn con linh thú kia của ngươi, ta phải hỏi thăm một thoáng đã.
Vệ Tử Ngang phất tay với một tên Quân Hầu cảnh, người nọ lập tức đi điều tra, Lục Ly và Hồ Lang liếc mắt nhìn nhau, lạnh giọng nói:
- Đám người Cổ Mẫn đều bị Long Dương cư sĩ giết?
- Chắc vậy!
Vệ Tử Ngang gật đầu nói:
- Truyền tống trận bên này bị hủy diệt rồi, cường giả bên trong thành đều bị giết chết không còn một ai, lúc ấy đám người Cổ Mẫn cũng ở trong địa cung trên đảo nhỏ, hơn một ngàn quân sĩ gia tộc chúng ta cũng gặp nạn!
- Lòng dạ thật độc ác!
Lục Ly nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ một tiếng, ba người Long Dương cư sĩ đã chết, nên khoản nợ này chỉ có thể tính lên đám người Lục Toan, Cơ Mộng Điềm.
Sau khi hàn huyên mấy câu, Quân Hầu cảnh phía dưới bay lên, chắp tay nói với Lục Ly:
- Ta đã hỏi thăm những người còn sót lại trên đảo và cả thám báo gia tộc nhưng không nhìn thấy con linh thú kia của Lục công tử trở lại, tứ trưởng lão Cổ gia cũng chưa từng thấy.
- Ừm!
Lục Ly gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Hồ Lang, Hồ Lang vừa kết thúc tìm kiếm toàn bộ trên đảo, lắc đầu tỏ vẻ trên đảo không có.
- Phía tây vẫn còn lôi bạo sao?
Lục Ly nhìn phía tây hỏi thăm Vệ Tử Ngang, nếu như lôi bạo chưa qua đi, có lẽ Tiểu Bạch vẫn còn tôi thể ở bên trong lôi bạo.
- Đã ngừng!
Vệ Tử Ngang biết chuyện này, giải thích:
- Hơn mười ngày trước lôi bạo đã dừng lại rồi.
- Hồ Lang, Khuất Thừa, Hắc Nghê chúng ta đi tìm đi.
Lục Ly muốn tới khu vực lôi bạo lúc trước tìm kiếm, ngộ nhỡ tứ trưởng lão Cổ gia mang theo Tiểu Bạch ở xung quanh thì sao? Vệ Tử Ngang nhìn ra Tiểu Bạch rất quan trọng đối với Lục Ly, nên phất tay nói:
- Điều động võ giả bên trong thành, dò xét chung quanh, giúp Lục công tử tìm kiếm một con linh thú màu trắng nhỏ cỡ bàn tay.
Lục Ly cảm kích gật đầu, sau đó cùng Hồ Lang, Khuất Thừa, Hắc Nghê bay về phía tây, hắn nhìn ra được Vệ Tử Ngang muốn nói chuyện cùng mình một lúc, nhưng lúc này hắn lại không có tâm tình.
Nhanh chóng bay đến địa điểm lúc trước phát sinh lôi bạo, Lục Ly và mấy người Hồ Lang tìm kiếm trong vòng ngàn dặm một lần. Kết quả khiến bốn người rất thất vọng, không tìm được tứ trưởng lão Cổ gia, cũng không thấy bóng dáng Tiểu Bạch.
Bốn người Lục Ly tiếp tục tìm kiếm, mở rộng phạm vi ra phương viên mấy chục vạn dặm, tìm kiếm trọn một ngày một đêm, bốn người mới ủ rũ trở lại Cửu U Thành.
Trở lại bên trong thành, vẫn không có tin tức gì như cũ, có thể tứ trưởng lão Cổ gia và Tiểu Bạch bị mất tích, hoặc là bị đánh chết chìm vào trong biển bị Huyền Thú xé xác ăn rồi.
- Ly thiếu đừng lo lắng, lực phòng ngự của Tiểu Bạch mạnh như vậy, lúc ấy lại còn ở bên trong lôi hải, đám người Long Dương không giết chết được Tiểu Bạch.
Hồ Lang an ủi một câu, suy nghĩ một chút lại bổ sung:
- Có lẽ tứ trưởng lão Cổ gia, thấy tình huống không đúng, đã mang theo Tiểu Bạch dứt khoát bay trở về Vân Châu rồi?
Hai mắt Lục Ly hơi phát sáng, truyền tống trận trở về Vân Châu đã được chữa trị, bọn họ có thể lập tức trở về Vân Châu, nếu như Vân Châu không có, đến lúc đó chỉ có thể điều người tới đây tìm kiếm.
Lục Ly miễn cưỡng tỉnh táo lại, trao đổi chuyện chính với Vệ Tử Ngang. Nói ra tất cả chuyện phát sinh ở trên tiểu đảo một lần, còn đưa không gian giới chỉ Vệ Nguyên đưa cho Vệ Tử Ngang, nói:
- Đây là thứ cuối cùng Vệ Nguyên đưa cho ta, Vệ Nguyên vì ta mà chết, ta hết sức hổ thẹn. Hi vọng Vệ đại nhân chú ý người nhà của hắn nhiều hơn, ngày sau ta có thời gian sẽ đi bái kiến vệ tộc trưởng một chút, biểu đạt lòng biết ơn.
Nét mặt Vệ Tử Ngang đau xót, gật đầu nói:
- Lục công tử không cần lo lắng những chuyện này, trước khi đến tộc trưởng đã nói ta biểu đạt một chút xin lỗi, dù sao ngươi cũng gặp phải phục kích ở trên địa bàn của chúng ta. Chúng ta sẽ báo chuyện này lên cho Đại Phật Tự, thỉnh cầu bọn họ chủ trì công lý.
Lục Ly không trông cậy vào công lý, bên này là một cái Vương Tộc, bên kia là tứ đại thế lực, không có bất kỳ chứng cớ nào thì Đại Phật Tự có thể nói cái gì?
Hắn lo lắng Tiểu Bạch nên vội vã trở về, chỉ dặn dò Vệ Tử Ngang mấy câu, xin bọn họ hỗ trợ tìm kiếm Tiểu Bạch, nếu như có thể tìm được hắn tất có hậu tạ.
Lục Ly gấp đến mức không ăn cơm cùng Vệ Tử Ngang, đã ngồi truyền tống trận dứt khoát rời đi. Vệ gia rất coi trọng chuyện Cửu U Đảo, Vệ Nguyên bóp nát ngọc phù báo cho Vệ gia, một vị Địa Tiên Vệ gia hiểu đại na di, lập tức dùng đại na di bay tới. Chỉ hao tốn bốn năm ngày đã tới Cửu U Đảo, nếu không truyền tống trận cũng không có khả năng chữa trị nhanh như vậy.
Lần này địa điểm bốn người Lục Ly truyền tống đến là một tòa đại thành ở bờ biển Vân Châu, Vân Tường Thành. Khoảng cách giữa hai thành rất xa, ánh sáng truyền tống loé lên đã hơn nửa ngày.
- Oanh...
Thời điểm bốn người Lục Ly xuất hiện ở trong truyền tống trận, người thứ nhất nhìn thấy lại là Lục Linh. Lục Linh mặc một bộ quần áo trắng, xinh đẹp như một đóa hoa bách hợp, sau khi nàng thấy Lục Ly xuất hiện, hơi thở ra một hơi, cười.
Nụ cười của nàng rất đẹp, dường như làm cho cả Vân Tường Thành sáng lên vài phần, nàng nhìn Lục Ly một hồi, khẽ hé đôi môi đỏ mộng nói:
- Trở lại là tốt rồi, nếu như ngươi không về được, tỷ chỉ có thể dẫn người tiến vào Trung Châu, báo thù cho ngươi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.