Chương 576: Tỷ tỷ
Yêu Dạ
23/06/2021
Từ khi ra đời tới nay, Lục Ly chưa từng gặp qua phụ mẫu, hắn có được xem qua chân dung phụ thân một lần, còn mẫu thân thì nhìn thế nào đều không biết.
Từ nhỏ hắn được Lục Linh nuôi lớn, Lục Linh dưỡng dục hắn trưởng thành, dạy hắn biết chữ, dạy hắn đạo lý làm người. Mười lăm năm qua hai người sống nương tựa vào nhau, đối với Lục Ly mà nói, Lục Linh chính là toàn bộ của hắn, là người thân thiết nhất, Lục Nhân Hoàng đều không bằng được.
Từ nhỏ Lục Linh đã chịu rất nhiều khổ cực, còn từng thiếu chút bị cường bạo, vì giữ gìn sự trong sạch cho mình, nàng nhảy xuống từ trên vách đá, bị té gãy chân. Đến sau lại cắt lấy thịt nơi bắp đùi ăn sống, dọa lui đám người Địch Hổ. Nàng một mình lẻ loi dưỡng thương mấy ngày trong núi sâu, cuối cùng bò về bộ lạc.
Tiếp sau đó lúc ở trong Vũ Lăng Thành, vì cứu hắn, Lục Linh đồng quy vu tận với tộc trưởng Triệu gia, bị đốt chết cháy. May nhờ là Hỏa Phượng Thiên Thai mới được dục hỏa trùng sinh, song lại bị Minh Xà bà bà mang đi. Lần đó đi liền hơn hai năm, Lục Ly từ thiếu niên mười lăm tuổi trưởng thành là một chàng thanh niên hơn mười bảy tuổi, sắp mười tám tuổi.
Thời gian hơn hai năm không dài, nhưng đối với Lục Ly thì lại cảm thấy như đã qua mấy kiếp.
Lúc này nghe được giọng Lục Linh, hắn không cách nào ức chế được tâm tình kích động trong lòng, cả người không ngừng rung lên, trong mắt long lanh nước mắt, cũng may là hắn đang cúi đầu, nếu không sẽ bị người nhìn ra dị trạng.
Dù thế, lão ma ma và Ám Vệ đi theo sau lưng Lục Ly đều cảm thấy không thích hợp. Tên Ám Vệ phía sau âm thầm đề phòng, chiến đao trong tay giương lên tùy thời chuẩn bị đánh xuống.
Hô hô
Lục Ly hít một hơi thật sâu, cưỡng bách chính mình tỉnh táo lại, tận lực để thanh âm đừng quá kích động, nói:
- Thánh nữ, việc này can hệ trọng đại, ta muốn đơn độc báo cáo với mình ngươi.
- Lớn mật!
Trong mắt lão ma ma lóe lên lệ mang lóe, trên thân tràn ngập sát cơ. Thánh Nữ là thân phận gì? Lục Ly lại là thân phận gì? Một tên thám báo cỏn con mà cũng muốn đơn độc ở chung với Thánh Nữ? Hắn có mưu đồ gì đây?
Lục Linh không lên tiếng mà phất phất tay, lão ma ma quay sang Ám Vệ khoát tay. Ám Vệ nhìn Lục Ly một cái rồi lui ra, đồng thời đóng lại cửa thiền điện.
Giọng nói bình tĩnh xen lẫn chút lạnh lùng của Lục Linh lần nữa truyền đến:
- Lý Di là người của ta, có lời gì ngươi cứ nói đừng ngại, ai là nội gián?
Lục Ly nhướng mày, ngữ khí Lục Linh quá mức bình tĩnh, hơn nữa còn rất lạnh lùng, chẳng lẽ nàng không nghe được giọng của mình? Nếu không sao lại hờ hững như vậy?
- Có gì đó không đúng …
Trong đầu Lục Ly chớp qua một tia nghi hoặc, Lục Linh là Thánh Nữ Vân Thủy Điện, thân cư cao vị, theo như Thất tiểu thư nói thì nguyên một đám lão gia hỏa đều rất tín nhiệm nàng. Đã vậy, vì sao những năm nay nàng chưa từng phái người tới Bắc Mạc đi tìm hắn?
Lục Ly thoáng có chút chần chờ, mở miệng nói:
- Thánh Nữ, ngươi có nhớ bộ lạc Địch Long?
Bên trong Lục Linh lại không đáp lời, lão ma ma có chút hồ nghi nhìn Lục Ly, tựa hồ không hiểu Lục Ly đang nói cái gì.
Lát sau Lục Linh mở miệng nói:
- Không nhớ rõ, đây là một bộ lạc ở Vân Châu? Ta đang hỏi ngươi gian tế, sao ngươi lại nói tới bộ lạc Địch Long?
- Ách!
Lục Ly hơi ngớ, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, nghe ngữ khí Lục Linh không giống như là đang giả vờ. Chẳng lẽ Lục Linh đã không còn ký ức trước kia, bị người tái tạo linh hồn, hoặc là bị người phong ấn ký ức?
Lại nghĩ tới hai năm qua Lục Linh chưa từng phái người đi tìm mình, Lục Ly càng chắc chắn. Lục Linh hẳn là bị người phong ấn ký ức hoặc tái tạo linh hồn.
Môi hắn thoáng run rẩy, mấy máp nói:
- Thánh Nữ, vậy ngài còn nhớ được Lục Ly không?
Vẻ nghi hoặc trong mắt lão ma ma không giảm, hiển nhiên là chưa từng nghe nói qua cái tên này. Thánh Nữ ở bên trong lại đột nhiên đứng dậy, vén rèm hồ nghi nhìn Lục Ly nói:
- Cái tên này ta cảm thấy rất quen, nhưng lại nhớ không nổi, người đó là ai?
Lục Linh đi ra, nhưng trên mặt che lụa mỏng, chỉ có thể thấy được đôi mắt. Lục Ly vừa nhìn vào đôi mắt này, lập tức không cách nào dời ra, nước mắt triệt để mất đi khống chế, nhỏ giọt trượt xuống, đánh lên sàn bạch ngọc, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Ngươi …
Lục Linh nhìn chằm chằm vào mắt Lục Ly, trong mắt đẹp lần nữa hiện vẻ kinh nghi, thì thào nói:
- Ngươi là ai? Sao ta cảm thấy ngươi rất quen thuộc, nhưng lại hoàn toàn nhớ không nổi từng gặp qua ở đâu?
Nước mắt Lục Ly tràn ra như suối, khóc không khác gì đứa trẻ. Hắn si ngốc nhìn Lục Linh, trong lòng không áp chế nổi kích động, bờ môi thoáng run lên, thiếu chút bật ra hai chữ tỷ tỷ.
Chẳng qua dư quang hắn liếc sang lão ma ma ở bên cạnh, cuối cùng vẫn nhịn xuống, chỉ miễn cưỡng cười cười nói:
- Kỳ thật, ta và Thánh nữ đã sớm quen biết, chỉ là Thánh Nữ có thể đã quên một số chuyện, không nhớ nổi ta mà thôi.
Lục Ly quay sang nhìn lão ma ma, lại nhìn Lục Linh một cái. Lục Linh tựa hồ hiểu ra, mở miệng nói:
- Lý di, ngươi đi xuống trước.
Lão ma ma hồ nghi nhìn Lục Ly, lại không lập tức đi xuống mà ngập ngừng nói:
- Thánh Nữ, người này …
- Đi xuống!
Lục Linh quét mặt lạnh lùng nhìn qua, lão ma ma lập tức không dám nói tiếp, cung kính đi xuống. Đợi khi lão ma ma đi rời, Lục Linh mới quét nhìn Lục Ly một lượt, nói:
- Bộ lạc Địch Long và cả Lục Ly mà ngươi nói kia, ta đều ẩn ẩn cảm thấy rất quen thuộc, nhưng lại nhớ không ra. Còn nữa, trước kia ngươi và ta từng gặp qua ở đâu? Ngươi nói ta nghe xem nào.
Lục Ly không đáp, hai mắt đẫm lệ nhìn Lục Linh nói:
- Tỷ, ta là Lục Ly, ngươi không nhận ra ta ư?
Nội tâm Lục Ly một mực rất kiên cường, rất ít khi rơi lệ. Lúc này nước mắt lại không cầm được chảy xuôi, hắn kéo xuống ngụy trang trên mặt, đồng thời còn lấy ra nước sạch rửa đi toàn bộ hóa trang trên mặt, sau đó mới một lần nữa ngẩng đầu nhìn Lục Linh nói:
- Tỷ, ta là Lục Ly, đệ đệ ruột của ngươi a! Sao ngươi lại không nhớ ta, tỷ tỷ!
Cả người Lục Linh khẽ run lên, nhìn gương mặt kia của Lục Ly, trong mắt nàng chớp qua một tia thống khổ và giãy dụa, một tay án lên trán, một tay giơ lên, tựa hồ định khẽ vuốt mặt Lục Ly, cố gắng nhớ ra được hắn.
Lục Ly thấy tay Lục Linh vươn ra, vội vàng lê đầu gối dời gần lại, quỳ trước mặt nàng, ngửa mặt lên nói:
- Tỷ, ngươi nhìn kỹ xem, ta là Lục Ly, đệ đệ ruột thịt của ngươi, làm sao ngươi lại không nhớ nổi ta?
- Đệ đệ …
Lục Linh ngập ngừng hô một tiếng, tay run rẩy nhè nhẹ giơ lên, cuối cùng dừng ở trên mặt Lục Ly. Nàng cúi đầu chăm chú nhìn hắn, tay vuốt nhẹ mặt Lục Ly, vẻ giãy dụa trong mắt càng đậm. Lát sau toàn thân nàng đột nhiên khẽ chấn, đầu óc choáng váng ngã nhào ra đất.
Lục Ly vội vàng đưa tay đỡ lấy Lục Linh, trong lòng tựa hồ hiểu ra, Lục Linh nhất định là đã bị người phong ấn ký ức, hoàn toàn không nhớ rõ sự tình trước kia. Chẳng qua dù ký ức bị phong, nhưng hắn là người thân nhất của nàng, làm sao có thể hoàn toàn mất đi ký ức được?
Lúc này nàng chắc đang cực lực hồi tưởng những chuyện trước kia, linh hồn tính phá mở ký ức phong ấn, bởi thế mới gây ra cảm giác choáng váng, đầu váng mắt hoa.
- Tỷ, ngươi đừng vội, từ từ nhớ lại!
Lục Ly sợ linh hồn Lục Linh xảy ra chuyện, vội vàng nói:
- Tỷ, ký ức của ngươi chắc là bị phong ấn, bởi thế mới không nhớ nổi chuyện trước kia. Chẳng qua không sao, ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi phá mở. Lần này ta đến chính là để tiếp ngươi về nhà, có ta ở đây, sau này sẽ không để ngươi chịu bất cứ khổ cực nào nữa, ai dám tổn thương ngươi, nhất định phải bước qua xác ta.
Từ nhỏ hắn được Lục Linh nuôi lớn, Lục Linh dưỡng dục hắn trưởng thành, dạy hắn biết chữ, dạy hắn đạo lý làm người. Mười lăm năm qua hai người sống nương tựa vào nhau, đối với Lục Ly mà nói, Lục Linh chính là toàn bộ của hắn, là người thân thiết nhất, Lục Nhân Hoàng đều không bằng được.
Từ nhỏ Lục Linh đã chịu rất nhiều khổ cực, còn từng thiếu chút bị cường bạo, vì giữ gìn sự trong sạch cho mình, nàng nhảy xuống từ trên vách đá, bị té gãy chân. Đến sau lại cắt lấy thịt nơi bắp đùi ăn sống, dọa lui đám người Địch Hổ. Nàng một mình lẻ loi dưỡng thương mấy ngày trong núi sâu, cuối cùng bò về bộ lạc.
Tiếp sau đó lúc ở trong Vũ Lăng Thành, vì cứu hắn, Lục Linh đồng quy vu tận với tộc trưởng Triệu gia, bị đốt chết cháy. May nhờ là Hỏa Phượng Thiên Thai mới được dục hỏa trùng sinh, song lại bị Minh Xà bà bà mang đi. Lần đó đi liền hơn hai năm, Lục Ly từ thiếu niên mười lăm tuổi trưởng thành là một chàng thanh niên hơn mười bảy tuổi, sắp mười tám tuổi.
Thời gian hơn hai năm không dài, nhưng đối với Lục Ly thì lại cảm thấy như đã qua mấy kiếp.
Lúc này nghe được giọng Lục Linh, hắn không cách nào ức chế được tâm tình kích động trong lòng, cả người không ngừng rung lên, trong mắt long lanh nước mắt, cũng may là hắn đang cúi đầu, nếu không sẽ bị người nhìn ra dị trạng.
Dù thế, lão ma ma và Ám Vệ đi theo sau lưng Lục Ly đều cảm thấy không thích hợp. Tên Ám Vệ phía sau âm thầm đề phòng, chiến đao trong tay giương lên tùy thời chuẩn bị đánh xuống.
Hô hô
Lục Ly hít một hơi thật sâu, cưỡng bách chính mình tỉnh táo lại, tận lực để thanh âm đừng quá kích động, nói:
- Thánh nữ, việc này can hệ trọng đại, ta muốn đơn độc báo cáo với mình ngươi.
- Lớn mật!
Trong mắt lão ma ma lóe lên lệ mang lóe, trên thân tràn ngập sát cơ. Thánh Nữ là thân phận gì? Lục Ly lại là thân phận gì? Một tên thám báo cỏn con mà cũng muốn đơn độc ở chung với Thánh Nữ? Hắn có mưu đồ gì đây?
Lục Linh không lên tiếng mà phất phất tay, lão ma ma quay sang Ám Vệ khoát tay. Ám Vệ nhìn Lục Ly một cái rồi lui ra, đồng thời đóng lại cửa thiền điện.
Giọng nói bình tĩnh xen lẫn chút lạnh lùng của Lục Linh lần nữa truyền đến:
- Lý Di là người của ta, có lời gì ngươi cứ nói đừng ngại, ai là nội gián?
Lục Ly nhướng mày, ngữ khí Lục Linh quá mức bình tĩnh, hơn nữa còn rất lạnh lùng, chẳng lẽ nàng không nghe được giọng của mình? Nếu không sao lại hờ hững như vậy?
- Có gì đó không đúng …
Trong đầu Lục Ly chớp qua một tia nghi hoặc, Lục Linh là Thánh Nữ Vân Thủy Điện, thân cư cao vị, theo như Thất tiểu thư nói thì nguyên một đám lão gia hỏa đều rất tín nhiệm nàng. Đã vậy, vì sao những năm nay nàng chưa từng phái người tới Bắc Mạc đi tìm hắn?
Lục Ly thoáng có chút chần chờ, mở miệng nói:
- Thánh Nữ, ngươi có nhớ bộ lạc Địch Long?
Bên trong Lục Linh lại không đáp lời, lão ma ma có chút hồ nghi nhìn Lục Ly, tựa hồ không hiểu Lục Ly đang nói cái gì.
Lát sau Lục Linh mở miệng nói:
- Không nhớ rõ, đây là một bộ lạc ở Vân Châu? Ta đang hỏi ngươi gian tế, sao ngươi lại nói tới bộ lạc Địch Long?
- Ách!
Lục Ly hơi ngớ, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, nghe ngữ khí Lục Linh không giống như là đang giả vờ. Chẳng lẽ Lục Linh đã không còn ký ức trước kia, bị người tái tạo linh hồn, hoặc là bị người phong ấn ký ức?
Lại nghĩ tới hai năm qua Lục Linh chưa từng phái người đi tìm mình, Lục Ly càng chắc chắn. Lục Linh hẳn là bị người phong ấn ký ức hoặc tái tạo linh hồn.
Môi hắn thoáng run rẩy, mấy máp nói:
- Thánh Nữ, vậy ngài còn nhớ được Lục Ly không?
Vẻ nghi hoặc trong mắt lão ma ma không giảm, hiển nhiên là chưa từng nghe nói qua cái tên này. Thánh Nữ ở bên trong lại đột nhiên đứng dậy, vén rèm hồ nghi nhìn Lục Ly nói:
- Cái tên này ta cảm thấy rất quen, nhưng lại nhớ không nổi, người đó là ai?
Lục Linh đi ra, nhưng trên mặt che lụa mỏng, chỉ có thể thấy được đôi mắt. Lục Ly vừa nhìn vào đôi mắt này, lập tức không cách nào dời ra, nước mắt triệt để mất đi khống chế, nhỏ giọt trượt xuống, đánh lên sàn bạch ngọc, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Ngươi …
Lục Linh nhìn chằm chằm vào mắt Lục Ly, trong mắt đẹp lần nữa hiện vẻ kinh nghi, thì thào nói:
- Ngươi là ai? Sao ta cảm thấy ngươi rất quen thuộc, nhưng lại hoàn toàn nhớ không nổi từng gặp qua ở đâu?
Nước mắt Lục Ly tràn ra như suối, khóc không khác gì đứa trẻ. Hắn si ngốc nhìn Lục Linh, trong lòng không áp chế nổi kích động, bờ môi thoáng run lên, thiếu chút bật ra hai chữ tỷ tỷ.
Chẳng qua dư quang hắn liếc sang lão ma ma ở bên cạnh, cuối cùng vẫn nhịn xuống, chỉ miễn cưỡng cười cười nói:
- Kỳ thật, ta và Thánh nữ đã sớm quen biết, chỉ là Thánh Nữ có thể đã quên một số chuyện, không nhớ nổi ta mà thôi.
Lục Ly quay sang nhìn lão ma ma, lại nhìn Lục Linh một cái. Lục Linh tựa hồ hiểu ra, mở miệng nói:
- Lý di, ngươi đi xuống trước.
Lão ma ma hồ nghi nhìn Lục Ly, lại không lập tức đi xuống mà ngập ngừng nói:
- Thánh Nữ, người này …
- Đi xuống!
Lục Linh quét mặt lạnh lùng nhìn qua, lão ma ma lập tức không dám nói tiếp, cung kính đi xuống. Đợi khi lão ma ma đi rời, Lục Linh mới quét nhìn Lục Ly một lượt, nói:
- Bộ lạc Địch Long và cả Lục Ly mà ngươi nói kia, ta đều ẩn ẩn cảm thấy rất quen thuộc, nhưng lại nhớ không ra. Còn nữa, trước kia ngươi và ta từng gặp qua ở đâu? Ngươi nói ta nghe xem nào.
Lục Ly không đáp, hai mắt đẫm lệ nhìn Lục Linh nói:
- Tỷ, ta là Lục Ly, ngươi không nhận ra ta ư?
Nội tâm Lục Ly một mực rất kiên cường, rất ít khi rơi lệ. Lúc này nước mắt lại không cầm được chảy xuôi, hắn kéo xuống ngụy trang trên mặt, đồng thời còn lấy ra nước sạch rửa đi toàn bộ hóa trang trên mặt, sau đó mới một lần nữa ngẩng đầu nhìn Lục Linh nói:
- Tỷ, ta là Lục Ly, đệ đệ ruột của ngươi a! Sao ngươi lại không nhớ ta, tỷ tỷ!
Cả người Lục Linh khẽ run lên, nhìn gương mặt kia của Lục Ly, trong mắt nàng chớp qua một tia thống khổ và giãy dụa, một tay án lên trán, một tay giơ lên, tựa hồ định khẽ vuốt mặt Lục Ly, cố gắng nhớ ra được hắn.
Lục Ly thấy tay Lục Linh vươn ra, vội vàng lê đầu gối dời gần lại, quỳ trước mặt nàng, ngửa mặt lên nói:
- Tỷ, ngươi nhìn kỹ xem, ta là Lục Ly, đệ đệ ruột thịt của ngươi, làm sao ngươi lại không nhớ nổi ta?
- Đệ đệ …
Lục Linh ngập ngừng hô một tiếng, tay run rẩy nhè nhẹ giơ lên, cuối cùng dừng ở trên mặt Lục Ly. Nàng cúi đầu chăm chú nhìn hắn, tay vuốt nhẹ mặt Lục Ly, vẻ giãy dụa trong mắt càng đậm. Lát sau toàn thân nàng đột nhiên khẽ chấn, đầu óc choáng váng ngã nhào ra đất.
Lục Ly vội vàng đưa tay đỡ lấy Lục Linh, trong lòng tựa hồ hiểu ra, Lục Linh nhất định là đã bị người phong ấn ký ức, hoàn toàn không nhớ rõ sự tình trước kia. Chẳng qua dù ký ức bị phong, nhưng hắn là người thân nhất của nàng, làm sao có thể hoàn toàn mất đi ký ức được?
Lúc này nàng chắc đang cực lực hồi tưởng những chuyện trước kia, linh hồn tính phá mở ký ức phong ấn, bởi thế mới gây ra cảm giác choáng váng, đầu váng mắt hoa.
- Tỷ, ngươi đừng vội, từ từ nhớ lại!
Lục Ly sợ linh hồn Lục Linh xảy ra chuyện, vội vàng nói:
- Tỷ, ký ức của ngươi chắc là bị phong ấn, bởi thế mới không nhớ nổi chuyện trước kia. Chẳng qua không sao, ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi phá mở. Lần này ta đến chính là để tiếp ngươi về nhà, có ta ở đây, sau này sẽ không để ngươi chịu bất cứ khổ cực nào nữa, ai dám tổn thương ngươi, nhất định phải bước qua xác ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.