Chương 638: Vô Ảnh Tác Hồn Chưởng
Yêu Dạ
05/07/2021
Lục Ly muốn động thủ, Dạ Lạc ngăn không được, song hắn cũng không lo lắng, dù sao đứng sau lưng Lục Ly chính là điện chủ Thí Ma Điện. Dù thân phận bị lộ, ai cũng không dám động đến hắn, thế là dứt khoát đứng nhìn xem Lục Ly định chơi kiểu gì.
Trong đại điện, hai bên trái phải là hai dãy hoàng kim đài, ở giữa trống ra một khu vực tương đối rộng. Đương nhiên cảnh giới hai bên đều cao như vậy, làm sao có thể động thủ ở trong này?
Liễu Phù đi ra, khiêu hấn nhìn Lục Ly một cái nói:
- Chúng ta ra ngoài chơi, đừng ở đây làm hỏng Yên Vũ Các.
- Không cần!
Lục Ly nhún vai, nhếch miệng khẽ cười nói:
- Chỉ luận bàn thoáng chốc mà thôi, chẳng lẽ còn định làm ra án mạng chắc? Không phải ngươi nói đứng nguyên một chỗ cho ta tấn công ba chiêu ư? Vậy trước cứ đứng đấy hứng ba chưởng của ta cái đã.
- Ở đây?
Tròng mắt Liễu Phù thoáng co rụt lại, hai bên đều là người, đám Cơ Mộng Điềm Dạ Lạc còn đứng ở trước mặt, nếu thương đến người bên cạnh thì sao?
- Yên tâm đi, ta tuỳ tiện nện ngươi ba chưởng thôi. Nếu ngươi gánh qua được ba chưởng này, chúng ta lại ra ngoài chơi. Mẹ nó chứ, rốt cục ngươi có phải nam nhân không? Cứ lằng nhà lằng nhằng.
Lục Ly điềm nhiên đi đến trước mặt Liễu Phù, thần sắc đầy vẻ khinh miệt. Liễu Phù cũng nổi giận, trên thân lóe lên quang mang, một bộ chiến giáp màu trắng bạc hiện ra, phủ kín cả người. Trên chiến giáp chí tức lưu chuyển, huỳnh quang lấp lánh, không cần đoán cũng biết là chiến pháp Thánh giai, xem ra Liễu gia cũng rất có tiền.
Lục Ly đi đến bên người Liễu Phù, trong cơ thể lại vẫn chưa vận chuyển Huyền lực, vô số ánh mắt nhìn chằm chằm hắn. Lục Ly tùy ý giơ tay lên nhắm ngực Liễu Phù vỗ tới, đồng thời trầm giọng nói:
- Chú ý, ta sắp đánh ra chưởng thứ nhất, cẩn thận đừng để bị đánh chết.
Lục Ly nhẹ nhàng đánh tới, nhìn không khác gì đang vuốt ve lên ngực đối phương, Liễu Phù lại không dám chủ quan, Huyền lực vận chuyển, chuẩn bị đón đỡ một chưởng từ Lục Ly.
Ba!
Lục Ly tựa như đập muỗi, cứ thế vỗ nhẹ lên ngực Liễu Phù, căn bản không dùng sức, thậm chí chẳng hề vận chuyển Huyền lực.
- Ý gì?
Tròng mắt Liễu Phù thoáng lấp lánh, không khỏi nghi hoặc xen lẫn chút thẹn quá hoá giận, Lục Ly đang đùa hắn chắc?
Lục Ly lại có vẻ rất là nghiêm túc, gật gật đầu nói:
- Không sai, lực phòng ngự rất mạnh, không ngờ chặn được chiêu Vô Ảnh Chưởng vang danh thiên hạ này của ta, bội phục bội phục!
…
Đám đông xung quanh không khỏi tròn mắt, cảm giác như đang nhìn một đứa thần kinh. Chẳng dùng chút sức nào cả, còn Vô Ảnh Chưởng? Hắn tưởng đây là con nít đang đùa chắc?
Cơ Mộng Điềm và Điệp Phi Vũ nhíu mày nhìn Lục Ly, thần sắc mờ mịt, tên công tử Cổ gia này đầu óc có vấn đề, hay là đang trêu đùa mọi người.
Dạ Lạc tròn mắt không biết phải nói gì, Lục Ly đùa thế này đúng là hơi quá trớn. Nhìn bộ dạng Lục Ly bây giờ, nếu không phải sợ bại lộ thân phận Lục Ly, e rằng hắn đã sớm ôm bụng cười sặc sụa.
- Chú ý!
Lục Ly chợt quát một tiếng, khí thế hung hung nói:
- Giờ ta sẽ sử dụng tới chiêu thứ hai của Vô Ảnh Thủ, Lực Trảm Chư Thần, cẩn thận đừng bị vồ chết.
Cánh tay Lục Ly lại lần nữa nhẹ nhàng đánh tới, bàn tay còn khẽ rung lên, thần tình rất là khoa trương, hệt như thể đây là tuyệt chiêu vô cùng khủng bố.
Chỉ là …
Tại trường hầu hết đều là Quân Hầu Cảnh, Cơ Mộng Điềm còn là Nhân Hoàng, thần niệm ai nấy đều thăm dò ra được, Lục Ly căn bản không hề vận chuyển Huyền lực, tay kia cứ thế vô cùng chậm rãi vỗ tới ngực Liễu Phù, gần như không hề dùng sức, càng không thấy có thiên địa Huyền khí hội tụ, thậm chí không gian không có lấy một tia ba động nào.
Ba!
Quả nhiên, cánh tay Lục Ly khẽ vỗ lên ngực Liễu Phù một cái, chẳng khác gì đập muỗi cả, thân hình Liễu Phù không hề lay động chút nào.
- Khinh người quá đáng!
Chúng nhân tại trường đều cảm thấy đang bị Lục Ly bỡn cợt, trên thân Liễu Phù càng là cuộn trào sát khí, hai mắt trợn trừng, nổi giận đùng đùng nhìn Lục Ly nói:
- Tiểu tử, ngươi sẽ phải trả giá đắt của sự ngu xuẩn của mình.
- Không vội, còn một chưởng nữa cơ mà!
Lục Ly nhếch môi cười nhẹ, chẳng có vẻ gì là bận tâm, sau đó không đợi Liễu Phù nói chuyện, thần sắc chợt trở nên nghiêm túc, nói:
- Xem ra ngươi vẫn cũng tính là có chút thực lực, hết cách rồi, ta đành phải dùng ra tuyệt chiêu, thức mạnh nhất trong Vô Ảnh Thủ, Vô Ảnh Tác Hồn Chưởng!
Hây!
Lục Ly chợt quát một tiếng, hai tay múa may, bày ra thủ thế rất là ghê gớm, sau đó cúi đầu không nhìn Liễu Phù, cánh tay không ngừng rung động vỗ tới trên ngực Liễu Phù.
- Mẹ nó chứ …
Chúng nhân tại trường không khỏi bĩu môi, vài người thậm chí còn lộ ra sát khí, hiện tại bọn hắn đã có thể xác định Lục Ly là một tên thần kinh.
Bởi vì chiêu này không khác gì hai chiêu lúc trước, không hề dùng tới bất cứ chút Huyền lực nào, tay cố làm ra vẻ run rẩy lợi hại, thật ra không gian lại chẳng hề có một tia chấn động nào, rõ ràng trên tay không hề dùng sức.
- Liễu Phù, lát nữa đánh chết hắn!
Một tên công tử hung hăng nói, bọn hắn đều là người có thân phận, lại bị Lục Ly đùa bỡn như một đám ngu ngốc, ai mà không nổi giận cho được.
- Không vấn đề!
Liễu Phù tức đến nổ phổi, thấy tay Lục Ly sắp đụng tới ngực, hắn âm thầm vận chuyển Huyền lực. Chuẩn bị đợi Lục Ly vừa vỗ trúng ngực mình xong liền tung chưởng trực tiếp vỗ chết Lục Ly.
Lục Ly cúi đầu, tay tiếp tục vỗ tới trước mặt, miệng còn gầm nhẹ nói:
- Xem Vô Ảnh Tác Hồn Chưởng của ta đây!
Ba!
Lúc bàn tay Lục Ly sắp vỗ trúng ngực Liễu Phù, mu bàn tay hắn đột nhiên khẽ hất ngược lên, sau đó quất vào trên mặt Liễu Phù.
- Ách?
Liễu Phù vốn định vận chuyển Huyền lực vỗ chết Lục Ly, nhưng lúc này sắc mặt hắn bỗng chợt đại biến. Bởi vì trên mu bàn tay quất lên mặt hắn bất thần tràn vào một cỗ cự lực, hơn nữa cự lực kia còn hóa thành từng đạo sóng gợn, trực tiếp chấn tới Hồn Đàm.
Ầm ầm ầm ầm!
Từng đạo lực lượng cường đại như thiểm điện không ngừng chấn động Hồn Đàm hắn. Hồn Đàm hắn không mấy cường đại, thoáng chốc liền bị chấn nứt, hắn chỉ thấy trước mắt tối sầm lại, người thoáng khẽ lay động, tiếp đó trực tiếp ngửa mặt ngã vật trên đất, khóe miệng không ngừng tuôn ra máu tươi.
Đòn tấn công của Lục Ly rất nhanh!
Mu bàn tay hắn vừa quất tới mặt Liễu Phù, hai mươi bảy tầng lực lượng chấn động tiến vào, mọi thứ diễn ra chỉ trong vòng không đến một nhịp thở. Bởi thế cả người Liễu Phù thậm chí không hề lắc lư chút nào.
Vậy nên …
Trường diện bỗng trở nên quỷ dị phi thường, Lục Ly nhẹ nhàng quất cho Liễu Phù một tát, sau đó Liễu Phù mềm nhũn ầm vang ngã xuống đất, miệng phun máu tươi, không biết đã chết hay là chỉ bị ngất đi.
Toàn trường chết lặng!
Vô số người còn đang há mồm định kêu gào Liễu Phù vỗ chết Lục Ly, lúc này lại đều trợn tròn mắt nhìn Liễu Phù ngã trong vũng máu, không hiểu được vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?
Điệp Phi Vũ cả kinh, Dạ Vũ há hốc mồm, trong mắt Cơ Mộng Điềm cũng chất đầy vẻ kinh ngạc. Ngay cả Dạ Lạc cũng chớp chớp mắt, không hiểu Lục Ly vừa làm cái gì.
Vừa rồi thần niệm mọi người khóa chặt Lục Ly, thấy được rõ ràng Lục Ly không hề sử dụng công kích linh hồn, cũng không sử dụng Huyền lực, càng không dẫn động thiên địa Huyền khí.
Ngay trước mắt bao người, hắn chỉ nhẹ nhàng quất Liễu Phù một tát, sau đó Liễu Phù liền ngã trong vũng máu, là chúng nhân nhìn sai rồi, hay là đang gặp quỷ?
Vô số đạo thần niệm quét tới trên người Liễu Phù, dò xét ra được Hồn Đàm Liễu Phù đã bị chấn tan, trọng thương ngất đi, ai nấy đều triệt để choáng váng, ngước mắt nhìn Lục Ly mà như đang nhìn một tên ác ma.
Hô hô!
Lục Ly thở ra một hơi thật dài, nhắm mắt chậm rãi thu tay lại, làm ra động tác thu công.
Sau đó chắp tay quay người nhìn lên bầu trời bên ngoài, cảm thán nói:
- Cậu thanh niên, ngươi là người thứ ba trên thế giới này có thể bức ta dùng tới Vô Ảnh Tác Hồn Chưởng. Nếu chết dưới chưởng này, đó là vinh hạnh lớn nhất của ngươi.
Toàn trường ngây dại.
Trong đại điện, hai bên trái phải là hai dãy hoàng kim đài, ở giữa trống ra một khu vực tương đối rộng. Đương nhiên cảnh giới hai bên đều cao như vậy, làm sao có thể động thủ ở trong này?
Liễu Phù đi ra, khiêu hấn nhìn Lục Ly một cái nói:
- Chúng ta ra ngoài chơi, đừng ở đây làm hỏng Yên Vũ Các.
- Không cần!
Lục Ly nhún vai, nhếch miệng khẽ cười nói:
- Chỉ luận bàn thoáng chốc mà thôi, chẳng lẽ còn định làm ra án mạng chắc? Không phải ngươi nói đứng nguyên một chỗ cho ta tấn công ba chiêu ư? Vậy trước cứ đứng đấy hứng ba chưởng của ta cái đã.
- Ở đây?
Tròng mắt Liễu Phù thoáng co rụt lại, hai bên đều là người, đám Cơ Mộng Điềm Dạ Lạc còn đứng ở trước mặt, nếu thương đến người bên cạnh thì sao?
- Yên tâm đi, ta tuỳ tiện nện ngươi ba chưởng thôi. Nếu ngươi gánh qua được ba chưởng này, chúng ta lại ra ngoài chơi. Mẹ nó chứ, rốt cục ngươi có phải nam nhân không? Cứ lằng nhà lằng nhằng.
Lục Ly điềm nhiên đi đến trước mặt Liễu Phù, thần sắc đầy vẻ khinh miệt. Liễu Phù cũng nổi giận, trên thân lóe lên quang mang, một bộ chiến giáp màu trắng bạc hiện ra, phủ kín cả người. Trên chiến giáp chí tức lưu chuyển, huỳnh quang lấp lánh, không cần đoán cũng biết là chiến pháp Thánh giai, xem ra Liễu gia cũng rất có tiền.
Lục Ly đi đến bên người Liễu Phù, trong cơ thể lại vẫn chưa vận chuyển Huyền lực, vô số ánh mắt nhìn chằm chằm hắn. Lục Ly tùy ý giơ tay lên nhắm ngực Liễu Phù vỗ tới, đồng thời trầm giọng nói:
- Chú ý, ta sắp đánh ra chưởng thứ nhất, cẩn thận đừng để bị đánh chết.
Lục Ly nhẹ nhàng đánh tới, nhìn không khác gì đang vuốt ve lên ngực đối phương, Liễu Phù lại không dám chủ quan, Huyền lực vận chuyển, chuẩn bị đón đỡ một chưởng từ Lục Ly.
Ba!
Lục Ly tựa như đập muỗi, cứ thế vỗ nhẹ lên ngực Liễu Phù, căn bản không dùng sức, thậm chí chẳng hề vận chuyển Huyền lực.
- Ý gì?
Tròng mắt Liễu Phù thoáng lấp lánh, không khỏi nghi hoặc xen lẫn chút thẹn quá hoá giận, Lục Ly đang đùa hắn chắc?
Lục Ly lại có vẻ rất là nghiêm túc, gật gật đầu nói:
- Không sai, lực phòng ngự rất mạnh, không ngờ chặn được chiêu Vô Ảnh Chưởng vang danh thiên hạ này của ta, bội phục bội phục!
…
Đám đông xung quanh không khỏi tròn mắt, cảm giác như đang nhìn một đứa thần kinh. Chẳng dùng chút sức nào cả, còn Vô Ảnh Chưởng? Hắn tưởng đây là con nít đang đùa chắc?
Cơ Mộng Điềm và Điệp Phi Vũ nhíu mày nhìn Lục Ly, thần sắc mờ mịt, tên công tử Cổ gia này đầu óc có vấn đề, hay là đang trêu đùa mọi người.
Dạ Lạc tròn mắt không biết phải nói gì, Lục Ly đùa thế này đúng là hơi quá trớn. Nhìn bộ dạng Lục Ly bây giờ, nếu không phải sợ bại lộ thân phận Lục Ly, e rằng hắn đã sớm ôm bụng cười sặc sụa.
- Chú ý!
Lục Ly chợt quát một tiếng, khí thế hung hung nói:
- Giờ ta sẽ sử dụng tới chiêu thứ hai của Vô Ảnh Thủ, Lực Trảm Chư Thần, cẩn thận đừng bị vồ chết.
Cánh tay Lục Ly lại lần nữa nhẹ nhàng đánh tới, bàn tay còn khẽ rung lên, thần tình rất là khoa trương, hệt như thể đây là tuyệt chiêu vô cùng khủng bố.
Chỉ là …
Tại trường hầu hết đều là Quân Hầu Cảnh, Cơ Mộng Điềm còn là Nhân Hoàng, thần niệm ai nấy đều thăm dò ra được, Lục Ly căn bản không hề vận chuyển Huyền lực, tay kia cứ thế vô cùng chậm rãi vỗ tới ngực Liễu Phù, gần như không hề dùng sức, càng không thấy có thiên địa Huyền khí hội tụ, thậm chí không gian không có lấy một tia ba động nào.
Ba!
Quả nhiên, cánh tay Lục Ly khẽ vỗ lên ngực Liễu Phù một cái, chẳng khác gì đập muỗi cả, thân hình Liễu Phù không hề lay động chút nào.
- Khinh người quá đáng!
Chúng nhân tại trường đều cảm thấy đang bị Lục Ly bỡn cợt, trên thân Liễu Phù càng là cuộn trào sát khí, hai mắt trợn trừng, nổi giận đùng đùng nhìn Lục Ly nói:
- Tiểu tử, ngươi sẽ phải trả giá đắt của sự ngu xuẩn của mình.
- Không vội, còn một chưởng nữa cơ mà!
Lục Ly nhếch môi cười nhẹ, chẳng có vẻ gì là bận tâm, sau đó không đợi Liễu Phù nói chuyện, thần sắc chợt trở nên nghiêm túc, nói:
- Xem ra ngươi vẫn cũng tính là có chút thực lực, hết cách rồi, ta đành phải dùng ra tuyệt chiêu, thức mạnh nhất trong Vô Ảnh Thủ, Vô Ảnh Tác Hồn Chưởng!
Hây!
Lục Ly chợt quát một tiếng, hai tay múa may, bày ra thủ thế rất là ghê gớm, sau đó cúi đầu không nhìn Liễu Phù, cánh tay không ngừng rung động vỗ tới trên ngực Liễu Phù.
- Mẹ nó chứ …
Chúng nhân tại trường không khỏi bĩu môi, vài người thậm chí còn lộ ra sát khí, hiện tại bọn hắn đã có thể xác định Lục Ly là một tên thần kinh.
Bởi vì chiêu này không khác gì hai chiêu lúc trước, không hề dùng tới bất cứ chút Huyền lực nào, tay cố làm ra vẻ run rẩy lợi hại, thật ra không gian lại chẳng hề có một tia chấn động nào, rõ ràng trên tay không hề dùng sức.
- Liễu Phù, lát nữa đánh chết hắn!
Một tên công tử hung hăng nói, bọn hắn đều là người có thân phận, lại bị Lục Ly đùa bỡn như một đám ngu ngốc, ai mà không nổi giận cho được.
- Không vấn đề!
Liễu Phù tức đến nổ phổi, thấy tay Lục Ly sắp đụng tới ngực, hắn âm thầm vận chuyển Huyền lực. Chuẩn bị đợi Lục Ly vừa vỗ trúng ngực mình xong liền tung chưởng trực tiếp vỗ chết Lục Ly.
Lục Ly cúi đầu, tay tiếp tục vỗ tới trước mặt, miệng còn gầm nhẹ nói:
- Xem Vô Ảnh Tác Hồn Chưởng của ta đây!
Ba!
Lúc bàn tay Lục Ly sắp vỗ trúng ngực Liễu Phù, mu bàn tay hắn đột nhiên khẽ hất ngược lên, sau đó quất vào trên mặt Liễu Phù.
- Ách?
Liễu Phù vốn định vận chuyển Huyền lực vỗ chết Lục Ly, nhưng lúc này sắc mặt hắn bỗng chợt đại biến. Bởi vì trên mu bàn tay quất lên mặt hắn bất thần tràn vào một cỗ cự lực, hơn nữa cự lực kia còn hóa thành từng đạo sóng gợn, trực tiếp chấn tới Hồn Đàm.
Ầm ầm ầm ầm!
Từng đạo lực lượng cường đại như thiểm điện không ngừng chấn động Hồn Đàm hắn. Hồn Đàm hắn không mấy cường đại, thoáng chốc liền bị chấn nứt, hắn chỉ thấy trước mắt tối sầm lại, người thoáng khẽ lay động, tiếp đó trực tiếp ngửa mặt ngã vật trên đất, khóe miệng không ngừng tuôn ra máu tươi.
Đòn tấn công của Lục Ly rất nhanh!
Mu bàn tay hắn vừa quất tới mặt Liễu Phù, hai mươi bảy tầng lực lượng chấn động tiến vào, mọi thứ diễn ra chỉ trong vòng không đến một nhịp thở. Bởi thế cả người Liễu Phù thậm chí không hề lắc lư chút nào.
Vậy nên …
Trường diện bỗng trở nên quỷ dị phi thường, Lục Ly nhẹ nhàng quất cho Liễu Phù một tát, sau đó Liễu Phù mềm nhũn ầm vang ngã xuống đất, miệng phun máu tươi, không biết đã chết hay là chỉ bị ngất đi.
Toàn trường chết lặng!
Vô số người còn đang há mồm định kêu gào Liễu Phù vỗ chết Lục Ly, lúc này lại đều trợn tròn mắt nhìn Liễu Phù ngã trong vũng máu, không hiểu được vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?
Điệp Phi Vũ cả kinh, Dạ Vũ há hốc mồm, trong mắt Cơ Mộng Điềm cũng chất đầy vẻ kinh ngạc. Ngay cả Dạ Lạc cũng chớp chớp mắt, không hiểu Lục Ly vừa làm cái gì.
Vừa rồi thần niệm mọi người khóa chặt Lục Ly, thấy được rõ ràng Lục Ly không hề sử dụng công kích linh hồn, cũng không sử dụng Huyền lực, càng không dẫn động thiên địa Huyền khí.
Ngay trước mắt bao người, hắn chỉ nhẹ nhàng quất Liễu Phù một tát, sau đó Liễu Phù liền ngã trong vũng máu, là chúng nhân nhìn sai rồi, hay là đang gặp quỷ?
Vô số đạo thần niệm quét tới trên người Liễu Phù, dò xét ra được Hồn Đàm Liễu Phù đã bị chấn tan, trọng thương ngất đi, ai nấy đều triệt để choáng váng, ngước mắt nhìn Lục Ly mà như đang nhìn một tên ác ma.
Hô hô!
Lục Ly thở ra một hơi thật dài, nhắm mắt chậm rãi thu tay lại, làm ra động tác thu công.
Sau đó chắp tay quay người nhìn lên bầu trời bên ngoài, cảm thán nói:
- Cậu thanh niên, ngươi là người thứ ba trên thế giới này có thể bức ta dùng tới Vô Ảnh Tác Hồn Chưởng. Nếu chết dưới chưởng này, đó là vinh hạnh lớn nhất của ngươi.
Toàn trường ngây dại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.