Chương 629: Xưng hùng tranh bá
Yêu Dạ
03/07/2021
Lục Ly ném lại Man Thần Đỉnh vào trong Không Gian Giới Chỉ, sau đó bắt đầu bế quan lĩnh hội Súc Cốt Thuật, Súc Cốt Thuật này tương đối phức tạp, chẳng qua còn chưa đến nỗi quá khó khăn.
Nguyên lý Súc Cốt Thuật là để cho xương cốt di động lệch khỏi vị trí vốn có, cơ bắp co rút lại. Như vậy tuy không ảnh hưởng tới hành động bình thường, nhưng một khi đối chiến với kẻ địch lại sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. Bởi thế trước kia Mông Thần từng nói, một khi ra tay với kẻ địch liền sẽ bại lộ.
Như vậy tính ra lại rất thích hợp Lục Ly và Hồ Lang, bởi dù sao mục đích chuyến đi lần này của hai người cũng không phải giết người, mà là vì Bồ Đề Quả. Nếu có thể dùng Huyền Tinh đấu giá được, mọi chuyện liền sẽ diễn ra trong êm đẹp.
Điện chủ Thí Ma Điện ra mặt bảo vệ Lục Ly mười năm, trong khoảng thời gian đó mười hai Vương tộc Trung Châu tuyệt đối không dám động tới Lục Ly, nếu Lục Ly quang minh chính đại xuất hiện ở Vạn Phật Thành, sợ là Đại Phật Tự còn phải lo lắng Lục Ly xảy ra chuyện.
Bởi thế chỉ cần lần đấu giá này của Vạn Phật Tự có Bồ Đề Quả, Lục Ly lại đấu giá thành công, hắn hoàn toàn có thể lộ ra thân phận, khi đó liền không ai dám động đến hắn.
Tham ngộ vẻn vẹn mười ngày, Hồ Lang liền đã xuất quan, hắn cảm ngộ thành công. Tìm tới Lục Ly thương nghị một phen, sau đó một mình lén tới Trung Châu trước.
Hắn đi theo Lục Ly sẽ càng dễ bại lộ, bởi thế hắn định bí mật lẻn đến Trung Châu, trong bóng tối âm thầm bảo hộ Lục Ly, sớm đi ngày nào liền có thể chuẩn bị chu đáo thêm ngày đó.
Lục Ly tiếp tục tham ngộ Súc Cốt Thuật, năm ngày sau, cả người hắn đột ngột sáng lên bạch quang, tiếp đó cơ bắp xương cốt toàn thân bắt đầu cải biến. Người hắn đột nhiên phồng lên, cơ thịt trên mặt nhúc nhích, nét mặt đại biến dạng.
Bản thân Lục Ly không tính là người đặc biệt cao lớn, bởi thế xương cốt cơ bắp co rút một phen, biến thành một tên lùn tịt, nhìn rất khó chịu. Thế là dứt khoát về lại như cũ, sau đó để cơ bắp phồng lên, xương cốt biến lớn, chẳng mấy chốc đã biến thành một đại hán thô lỗ.
Cộng thêm đoạn thời gian này hắn không cạo râu ria, kết hợp với ngoại hình mới, bỗng chốc thành là đại hán uy vũ, khí chất cũng biến hóa rất lớn.
Hắn dạo quanh trong phòng mấy lượt, nhìn mình trong gương một cái, rất là hài lòng. Súc Cốt Thuật không phải dịch dung, trên người không có vết tích cải trang, dù thần niệm cường giả đảo qua cũng không dò xét được gì. Trừ phi có người đặc biệt quen thuộc khí tức linh hồn hắn, bằng không căn bản không cách nào nhận ra được.
Hắn bước ra ngoài, lập tức dọa cho Đại tổng quản nhảy dựng, tưởng là có người lẻn vào Vân Thủy Điện, thẳng đến khi Lục Ly mở miệng, hắn mới nhếch môi cười nói:
- Súc Cốt Thuật này đúng là thần kỳ, ta vốn tưởng chỉ có thể thu nhỏ, không ngờ Ly thiếu lại có thể biến thành một tráng hán khôi ngô.
Lục Ly lấy ra một bộ chiến giáp màu đen uy mãnh, mặc vào, tiếp sau lại cầm ra một thanh đại kiếm Thiên giai, đầu tóc hơi đổi một tí, tùy ý xõa ra sau lưng, một cỗ khí tức hung hãn lập tức hiển lộ ra.
- Ha ha ha!
Đại tổng quản cười lớn nói:
- Đại Quốc Sư chỉ cần biến hóa giọng nói một chút liền triệt để biến thành người khác.
Lục Ly khẽ gật đầu, suy nghĩ một lát rồi hỏi:
- Có bảo vật nào che đậy được khí tức linh hồn không, nếu gặp phải người quen, khí tức linh hồn của ta vẫn có thể bị người cảm ứng ra được. Ngươi đi kiếm cho ta bảo vật như thế, vậy dù có gặp phải người quen cũng không sợ bị nhận ra.
Đại tổng quản nghĩ nghĩ, lát sau tròng mắt chợt sáng lên nói:
- Có, Thiên Liên Giáo có một loại đan dược tên là Thiên Hồn Đan, sau khi nuốt liền có thể bảo hộ Hồn Đàm. Trừ phi là Nhân Hoàng linh hồn cường đại, còn nếu chỉ là Nhân Hoàng bình thường thì e rằng khó mà thăm dò được linh hồn ngươi.
Đại tổng quản vội vàng sai người đi quốc khố mang tới Thiên Hồn Đan, tổng cộng tận mấ chục viên, đồng thời còn cầm thêm cho Lục Ly một bình đan dược khác, cười giải thích nói:
- Đây cũng là đan dược do Thiên Liên giáo luyện chế, tên là Thiên Liên Đan. Có thể trong thời gian ngắn gia tăng khí thế, khiến khí thế ngươi hiển lộ ra nhìn có vẻ rất cường đại. Đương nhiên đấy chỉ là giả, dùng để dọa người thôi, Ly thiếu cầm theo một ít mà chơi đùa.
- Còn có đồ chơi như thế?
Lục Ly nhếch miệng cười khẽ, hù dọa người cũng không sai a. Hắn ném hết đan dược vào trong giới chỉ, lúc này mới hỏi:
- Luân Hồi Cung và U Minh Giáo không phái người đến Vân Châu hay U Châu?
Dương Vũ và Cơ Mộng Dao mất tích lâu vậy rồi, chắc hẳn Luân Hồi Cung và U Minh Giáo sớm đã được đến tin tức. Hai người này đều là con em trực hệ của Cơ gia và Dương gia, hai nhà há có thể bỏ mặc bọn họ không quản?
Đại tổng quản trầm tư một lúc rồi mới đáp:
- Đoạn thời gian này đúng là có rất nhiều thám báo tới U Châu và Vân Châu, chẳng qua đều chỉ âm thầm tìm hiểu tin tức. Thánh nữ truyền lời dặn, chỉ cần bọn hắn không gây chuyện liền mặc kệ chúng.
Lục Ly cũng hiểu được phần nào, dù sao việc này là Luân Hồi Cung và U Minh Giáo chủ động mưu hại Lục Ly, hai đại gia tộc còn sợ Thí Ma Điện tìm phiền hà. Giờ đây hai người kia còn chưa chết, bản mệnh ngọc phù không vỡ, U Minh Giáo và Luân Hồi Cung không khả năng công khai làm lớn chuyện, mà sẽ chỉ cách âm thầm cứu viện.
Đã không công khai phái người đến tới cứu, Lục Ly tự nhiên cũng mặc kệ, thời gian không còn sớm, hắn liền nói:
- Ngươi truyền tin cho tỷ tỷ, nói ta đi Vạn Phật Thành một chuyện, phiền nàng tốn chút tâm tư để ý chuyện ở Bắc Mạc và Hỏa Ngục.
Đại tổng quản lặng lẽ ghi lại, sau đó vẫy tay gọi đến hai tên võ giả Quân Hầu Cảnh trung kỳ, giới thiệu với Lục Ly:
- Hai người này là võ giả gia tộc Trung Châu, tên Cổ Mẫn và Cổ Dư, Cổ Mẫn là Tam thiếu gia Cổ gia. Bọn hắn đều đã thề trung thành với Thánh Nữ, lần này là để bọn hắn qua đó cùng ngươi, hành sự sẽ thuận tiện hơn một chút.
- Được rồi!
Có võ giả Trung Châu tiếp ứng, như vậy càng dễ che giấu tung tích, Lục Ly nhìn sang Cổ Mẫn nói:
- Cổ thiếu gia, sau này ta chính là hộ vệ của ngươi, ngươi cứ gọi ta Cổ Lê là được.
Cổ Mẫn tuổi ngoài ba mươi, xuất thân đại gia tộc Trung Châu, khí độ tương đối bất phàm, hắn chắp tay nói:
- Ly thiếu, đoạn thời gian này ủy khuất ngài.
- Ta tên Cổ Lê!
Lục Ly cường điệu một câu, Cổ Mẫn vội vàng đổi giọng. Đại tổng quản khẽ gật đầu, Lục Ly vung tay với Cổ Mẫn, ba người tung mình bay nhanh về phía thành bảo gần đó.
Mặc dù từ chỗ này cũng có thể một đường truyền tống đến Trung Châu, nhưng Lục Ly vẫn chọn cách tương đối kín đáo chút, hiện tại trong Vân Thủy Thành khẳng định ẩn núp không ít thám báo Trung Châu.
Hắn và hai người Cổ Mẫn tiến vào trong thành bảo, sau đó truyền tống đến sơn động U Châu. Ra khỏi sơn động liền lập tức nhắm thẳng hướng đông mà bay, bên kia có một tòa đại thành ven biển, có thể truyền tống đến Trung Châu.
Tòa đại thành này còn nằm trong tay một đại gia tộc U Châu, chẳng qua thân phận ngoài sáng của Cổ Mẫn là người Cổ gia Trung Châu, đại gia tộc U Châu làm sao dám đắc tội?
- Từ đây truyền tống đến Phi Hoàng Đảo Trung Châu, hòn đảo kia thuộc quyền khống chế của một gia tộc lục phẩm, cũng tính là thuộc địa bàn Luân Hồi Cung. Cổ gia chúng ta thường xuyên bí mật giao dịch với Vân Châu và U Châu, Luân Hồi Cung và Phi Hoàng Đảo đều biết thân phận ta, bởi thế tốt nhất đừng nên lộ thân phận thì hơn.
Trên đường Cổ Mẫn giải thích một phen, Lục Ly khẽ gật đầu, thầm nhủ người Đại tổng quản an bài cho hắn quả không sai, tinh thông hoàn cảnh Trung Châu, có thể giảm bớt không ít phiền phức.
Ba người tới đại thành ven biển, Cổ Mẫn lộ ra lệnh bài thân phận, bên này lập tức bóc mở truyền tống trận. Ở U Châu và Vân Châu, Cổ Mẫn miễn cưỡng tính là danh nhân, các đại gia tộc đều biết thân phận hắn, giờ U Châu đang đại loạn, Cổ Mẫn quay về Trung Châu là điều hết sức bình thường.
Lục Ly ăn mặc như là hộ vệ, cảnh giới chỉ là Bất Diệt Cảnh đỉnh phong, bộ dạng như là một tên đại hán thô lỗ, dọc đường gần như chẳng ai liếc mắt nhìn hắn lấy một lần.
Ông!
Không biết truyền tống bao lâu, ba người rốt cục cảm giác rơi xuống đất. Lục Ly cảm ứng bốn phía một phen, phát hiện thiên địa Huyền khí nồng nặc lên nhiều, biết được mình đã lần nữa đặt chân lên Trung Châu.
Trung Châu là mảnh đất lớn nhất, giàu có nhất của Thần Châu đại địa, cũng là trung tâm của Đấu Thiên Giới. Vô số năm trước, Nhân tộc và mấy vạn chủng tộc viễn cổ xưng hùng tranh bá ở đây, cuối cùng Nhân tộc đại thắng, đặt định lịch sử huy hoàng của Nhân tộc sau này.
Đột nhiên Lục Ly thoáng có chút cảm khái, ánh mắt dần mông lung, chẳng biết đời này hắn và Lục Linh có cơ hội xưng hùng tranh bá trên mảnh thổ địa này hay không?
Nguyên lý Súc Cốt Thuật là để cho xương cốt di động lệch khỏi vị trí vốn có, cơ bắp co rút lại. Như vậy tuy không ảnh hưởng tới hành động bình thường, nhưng một khi đối chiến với kẻ địch lại sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. Bởi thế trước kia Mông Thần từng nói, một khi ra tay với kẻ địch liền sẽ bại lộ.
Như vậy tính ra lại rất thích hợp Lục Ly và Hồ Lang, bởi dù sao mục đích chuyến đi lần này của hai người cũng không phải giết người, mà là vì Bồ Đề Quả. Nếu có thể dùng Huyền Tinh đấu giá được, mọi chuyện liền sẽ diễn ra trong êm đẹp.
Điện chủ Thí Ma Điện ra mặt bảo vệ Lục Ly mười năm, trong khoảng thời gian đó mười hai Vương tộc Trung Châu tuyệt đối không dám động tới Lục Ly, nếu Lục Ly quang minh chính đại xuất hiện ở Vạn Phật Thành, sợ là Đại Phật Tự còn phải lo lắng Lục Ly xảy ra chuyện.
Bởi thế chỉ cần lần đấu giá này của Vạn Phật Tự có Bồ Đề Quả, Lục Ly lại đấu giá thành công, hắn hoàn toàn có thể lộ ra thân phận, khi đó liền không ai dám động đến hắn.
Tham ngộ vẻn vẹn mười ngày, Hồ Lang liền đã xuất quan, hắn cảm ngộ thành công. Tìm tới Lục Ly thương nghị một phen, sau đó một mình lén tới Trung Châu trước.
Hắn đi theo Lục Ly sẽ càng dễ bại lộ, bởi thế hắn định bí mật lẻn đến Trung Châu, trong bóng tối âm thầm bảo hộ Lục Ly, sớm đi ngày nào liền có thể chuẩn bị chu đáo thêm ngày đó.
Lục Ly tiếp tục tham ngộ Súc Cốt Thuật, năm ngày sau, cả người hắn đột ngột sáng lên bạch quang, tiếp đó cơ bắp xương cốt toàn thân bắt đầu cải biến. Người hắn đột nhiên phồng lên, cơ thịt trên mặt nhúc nhích, nét mặt đại biến dạng.
Bản thân Lục Ly không tính là người đặc biệt cao lớn, bởi thế xương cốt cơ bắp co rút một phen, biến thành một tên lùn tịt, nhìn rất khó chịu. Thế là dứt khoát về lại như cũ, sau đó để cơ bắp phồng lên, xương cốt biến lớn, chẳng mấy chốc đã biến thành một đại hán thô lỗ.
Cộng thêm đoạn thời gian này hắn không cạo râu ria, kết hợp với ngoại hình mới, bỗng chốc thành là đại hán uy vũ, khí chất cũng biến hóa rất lớn.
Hắn dạo quanh trong phòng mấy lượt, nhìn mình trong gương một cái, rất là hài lòng. Súc Cốt Thuật không phải dịch dung, trên người không có vết tích cải trang, dù thần niệm cường giả đảo qua cũng không dò xét được gì. Trừ phi có người đặc biệt quen thuộc khí tức linh hồn hắn, bằng không căn bản không cách nào nhận ra được.
Hắn bước ra ngoài, lập tức dọa cho Đại tổng quản nhảy dựng, tưởng là có người lẻn vào Vân Thủy Điện, thẳng đến khi Lục Ly mở miệng, hắn mới nhếch môi cười nói:
- Súc Cốt Thuật này đúng là thần kỳ, ta vốn tưởng chỉ có thể thu nhỏ, không ngờ Ly thiếu lại có thể biến thành một tráng hán khôi ngô.
Lục Ly lấy ra một bộ chiến giáp màu đen uy mãnh, mặc vào, tiếp sau lại cầm ra một thanh đại kiếm Thiên giai, đầu tóc hơi đổi một tí, tùy ý xõa ra sau lưng, một cỗ khí tức hung hãn lập tức hiển lộ ra.
- Ha ha ha!
Đại tổng quản cười lớn nói:
- Đại Quốc Sư chỉ cần biến hóa giọng nói một chút liền triệt để biến thành người khác.
Lục Ly khẽ gật đầu, suy nghĩ một lát rồi hỏi:
- Có bảo vật nào che đậy được khí tức linh hồn không, nếu gặp phải người quen, khí tức linh hồn của ta vẫn có thể bị người cảm ứng ra được. Ngươi đi kiếm cho ta bảo vật như thế, vậy dù có gặp phải người quen cũng không sợ bị nhận ra.
Đại tổng quản nghĩ nghĩ, lát sau tròng mắt chợt sáng lên nói:
- Có, Thiên Liên Giáo có một loại đan dược tên là Thiên Hồn Đan, sau khi nuốt liền có thể bảo hộ Hồn Đàm. Trừ phi là Nhân Hoàng linh hồn cường đại, còn nếu chỉ là Nhân Hoàng bình thường thì e rằng khó mà thăm dò được linh hồn ngươi.
Đại tổng quản vội vàng sai người đi quốc khố mang tới Thiên Hồn Đan, tổng cộng tận mấ chục viên, đồng thời còn cầm thêm cho Lục Ly một bình đan dược khác, cười giải thích nói:
- Đây cũng là đan dược do Thiên Liên giáo luyện chế, tên là Thiên Liên Đan. Có thể trong thời gian ngắn gia tăng khí thế, khiến khí thế ngươi hiển lộ ra nhìn có vẻ rất cường đại. Đương nhiên đấy chỉ là giả, dùng để dọa người thôi, Ly thiếu cầm theo một ít mà chơi đùa.
- Còn có đồ chơi như thế?
Lục Ly nhếch miệng cười khẽ, hù dọa người cũng không sai a. Hắn ném hết đan dược vào trong giới chỉ, lúc này mới hỏi:
- Luân Hồi Cung và U Minh Giáo không phái người đến Vân Châu hay U Châu?
Dương Vũ và Cơ Mộng Dao mất tích lâu vậy rồi, chắc hẳn Luân Hồi Cung và U Minh Giáo sớm đã được đến tin tức. Hai người này đều là con em trực hệ của Cơ gia và Dương gia, hai nhà há có thể bỏ mặc bọn họ không quản?
Đại tổng quản trầm tư một lúc rồi mới đáp:
- Đoạn thời gian này đúng là có rất nhiều thám báo tới U Châu và Vân Châu, chẳng qua đều chỉ âm thầm tìm hiểu tin tức. Thánh nữ truyền lời dặn, chỉ cần bọn hắn không gây chuyện liền mặc kệ chúng.
Lục Ly cũng hiểu được phần nào, dù sao việc này là Luân Hồi Cung và U Minh Giáo chủ động mưu hại Lục Ly, hai đại gia tộc còn sợ Thí Ma Điện tìm phiền hà. Giờ đây hai người kia còn chưa chết, bản mệnh ngọc phù không vỡ, U Minh Giáo và Luân Hồi Cung không khả năng công khai làm lớn chuyện, mà sẽ chỉ cách âm thầm cứu viện.
Đã không công khai phái người đến tới cứu, Lục Ly tự nhiên cũng mặc kệ, thời gian không còn sớm, hắn liền nói:
- Ngươi truyền tin cho tỷ tỷ, nói ta đi Vạn Phật Thành một chuyện, phiền nàng tốn chút tâm tư để ý chuyện ở Bắc Mạc và Hỏa Ngục.
Đại tổng quản lặng lẽ ghi lại, sau đó vẫy tay gọi đến hai tên võ giả Quân Hầu Cảnh trung kỳ, giới thiệu với Lục Ly:
- Hai người này là võ giả gia tộc Trung Châu, tên Cổ Mẫn và Cổ Dư, Cổ Mẫn là Tam thiếu gia Cổ gia. Bọn hắn đều đã thề trung thành với Thánh Nữ, lần này là để bọn hắn qua đó cùng ngươi, hành sự sẽ thuận tiện hơn một chút.
- Được rồi!
Có võ giả Trung Châu tiếp ứng, như vậy càng dễ che giấu tung tích, Lục Ly nhìn sang Cổ Mẫn nói:
- Cổ thiếu gia, sau này ta chính là hộ vệ của ngươi, ngươi cứ gọi ta Cổ Lê là được.
Cổ Mẫn tuổi ngoài ba mươi, xuất thân đại gia tộc Trung Châu, khí độ tương đối bất phàm, hắn chắp tay nói:
- Ly thiếu, đoạn thời gian này ủy khuất ngài.
- Ta tên Cổ Lê!
Lục Ly cường điệu một câu, Cổ Mẫn vội vàng đổi giọng. Đại tổng quản khẽ gật đầu, Lục Ly vung tay với Cổ Mẫn, ba người tung mình bay nhanh về phía thành bảo gần đó.
Mặc dù từ chỗ này cũng có thể một đường truyền tống đến Trung Châu, nhưng Lục Ly vẫn chọn cách tương đối kín đáo chút, hiện tại trong Vân Thủy Thành khẳng định ẩn núp không ít thám báo Trung Châu.
Hắn và hai người Cổ Mẫn tiến vào trong thành bảo, sau đó truyền tống đến sơn động U Châu. Ra khỏi sơn động liền lập tức nhắm thẳng hướng đông mà bay, bên kia có một tòa đại thành ven biển, có thể truyền tống đến Trung Châu.
Tòa đại thành này còn nằm trong tay một đại gia tộc U Châu, chẳng qua thân phận ngoài sáng của Cổ Mẫn là người Cổ gia Trung Châu, đại gia tộc U Châu làm sao dám đắc tội?
- Từ đây truyền tống đến Phi Hoàng Đảo Trung Châu, hòn đảo kia thuộc quyền khống chế của một gia tộc lục phẩm, cũng tính là thuộc địa bàn Luân Hồi Cung. Cổ gia chúng ta thường xuyên bí mật giao dịch với Vân Châu và U Châu, Luân Hồi Cung và Phi Hoàng Đảo đều biết thân phận ta, bởi thế tốt nhất đừng nên lộ thân phận thì hơn.
Trên đường Cổ Mẫn giải thích một phen, Lục Ly khẽ gật đầu, thầm nhủ người Đại tổng quản an bài cho hắn quả không sai, tinh thông hoàn cảnh Trung Châu, có thể giảm bớt không ít phiền phức.
Ba người tới đại thành ven biển, Cổ Mẫn lộ ra lệnh bài thân phận, bên này lập tức bóc mở truyền tống trận. Ở U Châu và Vân Châu, Cổ Mẫn miễn cưỡng tính là danh nhân, các đại gia tộc đều biết thân phận hắn, giờ U Châu đang đại loạn, Cổ Mẫn quay về Trung Châu là điều hết sức bình thường.
Lục Ly ăn mặc như là hộ vệ, cảnh giới chỉ là Bất Diệt Cảnh đỉnh phong, bộ dạng như là một tên đại hán thô lỗ, dọc đường gần như chẳng ai liếc mắt nhìn hắn lấy một lần.
Ông!
Không biết truyền tống bao lâu, ba người rốt cục cảm giác rơi xuống đất. Lục Ly cảm ứng bốn phía một phen, phát hiện thiên địa Huyền khí nồng nặc lên nhiều, biết được mình đã lần nữa đặt chân lên Trung Châu.
Trung Châu là mảnh đất lớn nhất, giàu có nhất của Thần Châu đại địa, cũng là trung tâm của Đấu Thiên Giới. Vô số năm trước, Nhân tộc và mấy vạn chủng tộc viễn cổ xưng hùng tranh bá ở đây, cuối cùng Nhân tộc đại thắng, đặt định lịch sử huy hoàng của Nhân tộc sau này.
Đột nhiên Lục Ly thoáng có chút cảm khái, ánh mắt dần mông lung, chẳng biết đời này hắn và Lục Linh có cơ hội xưng hùng tranh bá trên mảnh thổ địa này hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.