Quyển 4 - Chương 86: Chất vấn
Tử Mộc Vạn Quân
09/07/2015
Người đời có câu văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị.
Dựa vào thực lực cùng danh vọng của Vân Phàm hiện nay, trong giới võ đạo tự nhiên sẽ được sùng bái.
Nhưng mà võ giả tụ hội nơi này có người nào không phải là danh túc võ đạo, cao nhân tiền bối, coi như là người trẻ tuổi, cũng không phải tất cả mọi người đều thừa nhận thực lực của Vân Phàm. Dù sao người ta hay nói cây to phải chịu gió lớn. Mà người luyện võ đều rất cương trực và ngạo khí, bọn họ có thể tiếp nhận một thiếu niên cường giả trở thành đồng đạo của mình, nhưng bọn hắn không thể nào để cho một tiểu bối lãnh đạo dẫn dắt... Đây là vấn đề về tâm thái cùng tâm tình, hoàn toàn không liên quan tới thực lực.
"Túc Minh chủ, ngươi nói thế là có ý gì?"
"Đúng vậy Túc tiền bối, Cấm Tiên Cốc chính là thánh địa của võ đạo, làm sao có thể sắp xếp như thế! ?"
"Bọn ta thừa nhận Vân Phàm thực lực bất phàm, hơn nữa có chút danh tiếng, nhưng để cho một tiểu tử còn chưa mọc đủ lông tới lãnh đạo mọi người, sợ rằng không thích hợp đâu! Võ Đạo Tổng Minh thống ngự võ đạo đã nhiều năm, Túc Minh chủ quyết định như vậy không khỏi quá mức khinh suất đấy!"
"Đúng thế đúng thế, không thích hợp không thích hợp."
"Túc tiền bối không phải muốn đùa chúng ta đấy chứ!"
"Đúng vậy Túc Minh chủ, Cấm Tiên Cốc đại nhân làm sao đến bây giờ còn không xuất hiện? Không phải là trên đường trì hoãn đấy chứ!"
...
Chung quanh võ giả bàn tán xôn xao, càng lúc càng thêm ầm ĩ.
Mới vừa rồi mấy vị võ đạo tông sư còn đầy nhiệt tình, biểu hiện trên mặt rõ ràng ám trầm đi rất nhiều, không có lập tức trở mặt đã là nể nang Võ Đạo Tổng Minh với Túc Không lắm rồi.
Còn lại võ giả quay ra nhìn nhau, có người khiếp sợ, có người kinh ngạc, có người lạnh lùng chất vấn, tức giận vô cùng, chỉ có người của Võ Đạo Tổng Minh và võ đạo viện chủ của Bạch Hổ thành vẫn duy trì im lặng.
"Các ngươi... Các ngươi nói kiểu gì thế! Tại sao lại nói ca ca ta như vậy? Ca ca ta có đắc tội với các ngươi ở chỗ nào?"
Vân Mục càng nghe càng tức giận, không nhịn được mở miệng phản bác.
Thiển Y nhẹ nhàng kéo Vân Mục ra phía sau, ý bảo nàng không nên nói nhiều, phân tranh giống như vậy bọn họ là người ngoài không nên can thiệp, nếu không sẽ càng ngày càng loạn .
Thiên Hà cùng Thiên Âm lão quái đám người cũng trầm mặc, bọn họ đều là người trong tiên đạo, thân phận cùng võ đạo vốn dĩ đã đối lập, nếu như bọn họ mở miệng linh tinh nhúng tay vào chuyện của võ đạo, nói không chừng sẽ gây ra phiền toái không đáng có cho Vân Phàm.
Vân Phàm coi như tỉnh táo, cũng không có phản ứng quá khích, chỉ hơi hơi nhíu nhíu mày, nhìn về phía Túc Không: "Túc tiền bối, ngươi nói đại biểu của Cấm Tiên Cốc là có ý gì? Vãn bối cũng không phải người của Cấm Tiên Cốc."
"Quả nhiên, không phải là người của Cấm Tiên Cốc!"
"Túc tiền bối, xem đi, tiểu huynh đệ này cũng tự thừa nhận, ngươi làm thế chẳng phải muốn trêu chọc chúng ta sao!"
"Vậy là sao, Túc Minh chủ, nhanh nhanh nói cho chúng ta biết Cấm Tiên Cốc đại nhân đang ở đâu? Chúng ta còn có thật nhiều vấn đề về võ đạo muốn thỉnh giáo nữa!"
Chúng võ giả tâm tình thay đổi rất nhanh, nhưng mọi người không tiện phát tác nên tâm trạng càng thêm buồn bực.
...
Túc Không nhẹ nhàng lắc đầu, không khỏi thở dài.
Ở Đại Càn cổ quốc, mặc dù võ đạo truyền thừa chưa từng đoạn tuyệt, nhưng quan niệm trưởng ấu tôn ti đã thâm căn cố đế, trong thoáng chốc khó có thể biến chuyển, ngược lại trở thành sợi dây trói buộc làm cho võ đạo không thể tiến bộ thêm.
Túc Không không có hướng về chúng võ giả giải thích quá nhiều , ngược lại quay sang Vân Phàm nói: "Mặc dù lão phu không biết các hạ cuối cùng có thân phận thế nào, nhưng các hạ tay cầm tín vật 【 Huyền Vũ Lệnh 】 của Cấm Tiên Cốc, đã là đại biểu thân phận Cấm Tiên Cố, bọn ta võ giả đều muốn theo lệnh làm việc."
"Huyền Vũ Lệnh? !"
"Cái gì! ? Trên người người này có Huyền Vũ Lệnh! ?"
"Không! Không thể nào, Huyền Vũ Lệnh chính là tín vật của Cấm Tiên Cốc, tại sao lại ở trong tay người này! ?"
Mọi người hoặc kinh hoặc nghi, làm sao cũng không tin tưởng lời của Túc Không.
Vân Phàm tiện tay từ càn khôn trạc lấy ra Huyền Vũ Lệnh, mặt lộ vẻ suy tư .
Ban đầu, Dương Tiếu Thiên đưa Huyền Vũ Lệnh cho Vân Phàm, chỉ nói đây là tín vật của Cấm Tiên Cốc, lúc cần thiết có thể dùng tới giải vây. Nhưng Dương Tiếu Thiên hoàn toàn không nói cho Vân Phàm, tấm Huyền Vũ Lệnh còn có ý nghĩa khác, càng chưa nói cho hắn biết tình huống thực tế về tiên vũ đại hội, còn có thân phận đại biểu Cấm Tiên Cốc đầy mơ hồ này.
Nói thật, nếu Vân Phàm sớm biết sẽ có phiền toái như thế, ban đầu tuyệt đối sẽ không nhận lấy Huyền Vũ Lệnh.
Bây giờ nghĩ lại, đại biểu võ đạo của tiên vũ đại hội lần này hẳn là Dương Tiếu Thiên mới đúng, nhưng Dương Tiếu Thiên có chuyện quan trọng khác, mới đem việc này phó thác cho Vân Phàm, mà Dương Tiếu Thiên sợ rằng Vân Phàm không đồng ý, cho nên mới "tiền trảm hậu tấu ", buộc hắn gánh lấy việc phiền toái này.
Dĩ nhiên, nếu ván đã đóng thuyền, Vân Phàm quả quyết sẽ không lùi bước , dù sao hắn ban đầu vì ngưng khiếu thuật, thiếu Dương Tiếu Thiên cùng Cấm Tiên Cốc một món nợ không nhỏ, lúc này ra sức cũng không tính là gì .
So với tâm tình thản nhiên của Vân Phàm, chung quanh võ giả nhìn thấy vật trong tay Vân Phàm, mọi người sắc mặt đều đại biến.
"Thật sự là Huyền Vũ Lệnh! ?"
"Mọi người tỉnh táo, ai biết đó là thiệt hay giả?"
"Không sai, Huyền Vũ Lệnh này rất có thể là giả . Hơn nữa coi như là thật, cũng có thể không phải Cấm Tiên Cốc cho hắn , nói không chừng là hắn nhặt được , hoặc là không biết dùng thủ đoạn gì đoạt tới."
Nghe mọi người chất vấn, Vân Phàm lộ ra vẻ trấn định vô cùng. Mà ngược lại người của Võ Đạo Tổng Minh cùng mấy vị Viện chủ trong Bạch Hổ thành đều đổi sắc. Nhất là Võ Đạo Tổng Minh Minh chủ Túc Không, vẻ mặt chuyển sang lạnh lẽo, trên mặt giận dữ vô cùng.
Tiên vũ đại hội sắp tới, việc lớn đang ở trước mắt, nhưng đám võ đạo tông sư này còn muốn làm theo ý mình, lấy đâu ra nửa điểm phong phạm cùng khí độ của cường giả, hoàn toàn giống như một đám ô hợp, năm bè bảy mảng.
Một tiếng hừ lạnh vang lên, Túc Không hướng về phía Vân Phàm chắp tay nói: "Kính xin Vân Phàm tông sư đem nội kình rót vào trong Huyền Vũ Lệnh, là thật hay giả tự sẽ có kết quả."
Vân Phàm nghe vậy trong lòng vừa động, lấy Chu Thiên Tinh Thần ngưng khiếu bí mật thuật làm dẫn, đem lực lượng rót vào Huyền Vũ Lệnh.
"Khúc khích! ! !"
Được ngoại lực kích thích, Huyền Vũ Lệnh lơ lửng giữa không trung, chậm rãi chuyển động, tản ra nhàn nhạt huyền quang, chung quanh chiếu rọi ra một chữ “Vũ” khổng lồ.
...
Từng tia khí tức mát mẻ dung nhập vào trong cơ thể Vân Phàm, nhuận dưỡng máu thịt của hắn, chăm sóc kinh mạch của hắn, để cho hắn cảm thấy sướng khoái lạ thường.
Sau đó, Vân Phàm trong lòng hiện lên linh quang, thì ra Huyền Vũ Lệnh không chỉ là tín vật thân phận, nó còn là một món bảo bối hiếm thấy, chuyên môn tẩm bổ thân thể của võ giả.
"..."
Lần này, không người nào dám nhắc tới nửa câu chất vấn, mọi người trên mặt tràn đầy phức tạp.
Thiển Y đám người không hiểu thế nào, nhưng Yến Vô Hồi bên cạnh trong mắt hiện lên cuồng nhiệt khó tả.
Túc Không tâm tình cũng vô cùng phức tạp, Huyền Vũ Lệnh của Cấm Tiên Cốc chính là đời trước dùng đặc thù thủ pháp luyện chế mà thành, cũng không phải bất cứ người nào cũng có thể nắm trong tay , người có thể vận dụng Huyền Vũ Lệnh, tất nhiên là đạt được Cấm Tiên Cốc truyền thừa, nếu như người như vậy cũng không thể đại biểu cho Cấm Tiên Cốc, vậy thi ai có tư cách?
"Hiện tại, còn có người nào dị nghị không?"
Túc Không đưa ánh mắt lạnh lùng liếc qua chung quanh, không ít người cúi đầu tránh né, lộ ra vẻ lúng túng.
Thấy mọi người không phản đối, Túc Không lúc này mới nói tiếp: "Vân Phàm tông sư, ta giới thiệu cho ngươi một chút, những người này là võ đạo tông sư cùng thiên tài đệ tử đến từ các nơi trên Đại Càn, có người là võ đạo thế gia truyền thừa, có người là tông môn vũ viện truyền thừa..."
Bởi vì nhân số đông đảo, Túc Không tự nhiên không cách nào giới thiệu toàn bộ, chẳng qua là đem nhân vật đại biểu lớn nhất các địa phương giới thiệu một hồi.
Vân Phàm tính toán sơ lược, Đại Càn võ đạo lại tương đối thịnh vượng! Võ đạo tông sư có một trăm ba mươi bảy người, sáu người đạt tới thượng vị, ba mươi hai người đạt tới trung vị, tông sư còn lại đều là hạ vị.
Dựa vào thực lực cùng danh vọng của Vân Phàm hiện nay, trong giới võ đạo tự nhiên sẽ được sùng bái.
Nhưng mà võ giả tụ hội nơi này có người nào không phải là danh túc võ đạo, cao nhân tiền bối, coi như là người trẻ tuổi, cũng không phải tất cả mọi người đều thừa nhận thực lực của Vân Phàm. Dù sao người ta hay nói cây to phải chịu gió lớn. Mà người luyện võ đều rất cương trực và ngạo khí, bọn họ có thể tiếp nhận một thiếu niên cường giả trở thành đồng đạo của mình, nhưng bọn hắn không thể nào để cho một tiểu bối lãnh đạo dẫn dắt... Đây là vấn đề về tâm thái cùng tâm tình, hoàn toàn không liên quan tới thực lực.
"Túc Minh chủ, ngươi nói thế là có ý gì?"
"Đúng vậy Túc tiền bối, Cấm Tiên Cốc chính là thánh địa của võ đạo, làm sao có thể sắp xếp như thế! ?"
"Bọn ta thừa nhận Vân Phàm thực lực bất phàm, hơn nữa có chút danh tiếng, nhưng để cho một tiểu tử còn chưa mọc đủ lông tới lãnh đạo mọi người, sợ rằng không thích hợp đâu! Võ Đạo Tổng Minh thống ngự võ đạo đã nhiều năm, Túc Minh chủ quyết định như vậy không khỏi quá mức khinh suất đấy!"
"Đúng thế đúng thế, không thích hợp không thích hợp."
"Túc tiền bối không phải muốn đùa chúng ta đấy chứ!"
"Đúng vậy Túc Minh chủ, Cấm Tiên Cốc đại nhân làm sao đến bây giờ còn không xuất hiện? Không phải là trên đường trì hoãn đấy chứ!"
...
Chung quanh võ giả bàn tán xôn xao, càng lúc càng thêm ầm ĩ.
Mới vừa rồi mấy vị võ đạo tông sư còn đầy nhiệt tình, biểu hiện trên mặt rõ ràng ám trầm đi rất nhiều, không có lập tức trở mặt đã là nể nang Võ Đạo Tổng Minh với Túc Không lắm rồi.
Còn lại võ giả quay ra nhìn nhau, có người khiếp sợ, có người kinh ngạc, có người lạnh lùng chất vấn, tức giận vô cùng, chỉ có người của Võ Đạo Tổng Minh và võ đạo viện chủ của Bạch Hổ thành vẫn duy trì im lặng.
"Các ngươi... Các ngươi nói kiểu gì thế! Tại sao lại nói ca ca ta như vậy? Ca ca ta có đắc tội với các ngươi ở chỗ nào?"
Vân Mục càng nghe càng tức giận, không nhịn được mở miệng phản bác.
Thiển Y nhẹ nhàng kéo Vân Mục ra phía sau, ý bảo nàng không nên nói nhiều, phân tranh giống như vậy bọn họ là người ngoài không nên can thiệp, nếu không sẽ càng ngày càng loạn .
Thiên Hà cùng Thiên Âm lão quái đám người cũng trầm mặc, bọn họ đều là người trong tiên đạo, thân phận cùng võ đạo vốn dĩ đã đối lập, nếu như bọn họ mở miệng linh tinh nhúng tay vào chuyện của võ đạo, nói không chừng sẽ gây ra phiền toái không đáng có cho Vân Phàm.
Vân Phàm coi như tỉnh táo, cũng không có phản ứng quá khích, chỉ hơi hơi nhíu nhíu mày, nhìn về phía Túc Không: "Túc tiền bối, ngươi nói đại biểu của Cấm Tiên Cốc là có ý gì? Vãn bối cũng không phải người của Cấm Tiên Cốc."
"Quả nhiên, không phải là người của Cấm Tiên Cốc!"
"Túc tiền bối, xem đi, tiểu huynh đệ này cũng tự thừa nhận, ngươi làm thế chẳng phải muốn trêu chọc chúng ta sao!"
"Vậy là sao, Túc Minh chủ, nhanh nhanh nói cho chúng ta biết Cấm Tiên Cốc đại nhân đang ở đâu? Chúng ta còn có thật nhiều vấn đề về võ đạo muốn thỉnh giáo nữa!"
Chúng võ giả tâm tình thay đổi rất nhanh, nhưng mọi người không tiện phát tác nên tâm trạng càng thêm buồn bực.
...
Túc Không nhẹ nhàng lắc đầu, không khỏi thở dài.
Ở Đại Càn cổ quốc, mặc dù võ đạo truyền thừa chưa từng đoạn tuyệt, nhưng quan niệm trưởng ấu tôn ti đã thâm căn cố đế, trong thoáng chốc khó có thể biến chuyển, ngược lại trở thành sợi dây trói buộc làm cho võ đạo không thể tiến bộ thêm.
Túc Không không có hướng về chúng võ giả giải thích quá nhiều , ngược lại quay sang Vân Phàm nói: "Mặc dù lão phu không biết các hạ cuối cùng có thân phận thế nào, nhưng các hạ tay cầm tín vật 【 Huyền Vũ Lệnh 】 của Cấm Tiên Cốc, đã là đại biểu thân phận Cấm Tiên Cố, bọn ta võ giả đều muốn theo lệnh làm việc."
"Huyền Vũ Lệnh? !"
"Cái gì! ? Trên người người này có Huyền Vũ Lệnh! ?"
"Không! Không thể nào, Huyền Vũ Lệnh chính là tín vật của Cấm Tiên Cốc, tại sao lại ở trong tay người này! ?"
Mọi người hoặc kinh hoặc nghi, làm sao cũng không tin tưởng lời của Túc Không.
Vân Phàm tiện tay từ càn khôn trạc lấy ra Huyền Vũ Lệnh, mặt lộ vẻ suy tư .
Ban đầu, Dương Tiếu Thiên đưa Huyền Vũ Lệnh cho Vân Phàm, chỉ nói đây là tín vật của Cấm Tiên Cốc, lúc cần thiết có thể dùng tới giải vây. Nhưng Dương Tiếu Thiên hoàn toàn không nói cho Vân Phàm, tấm Huyền Vũ Lệnh còn có ý nghĩa khác, càng chưa nói cho hắn biết tình huống thực tế về tiên vũ đại hội, còn có thân phận đại biểu Cấm Tiên Cốc đầy mơ hồ này.
Nói thật, nếu Vân Phàm sớm biết sẽ có phiền toái như thế, ban đầu tuyệt đối sẽ không nhận lấy Huyền Vũ Lệnh.
Bây giờ nghĩ lại, đại biểu võ đạo của tiên vũ đại hội lần này hẳn là Dương Tiếu Thiên mới đúng, nhưng Dương Tiếu Thiên có chuyện quan trọng khác, mới đem việc này phó thác cho Vân Phàm, mà Dương Tiếu Thiên sợ rằng Vân Phàm không đồng ý, cho nên mới "tiền trảm hậu tấu ", buộc hắn gánh lấy việc phiền toái này.
Dĩ nhiên, nếu ván đã đóng thuyền, Vân Phàm quả quyết sẽ không lùi bước , dù sao hắn ban đầu vì ngưng khiếu thuật, thiếu Dương Tiếu Thiên cùng Cấm Tiên Cốc một món nợ không nhỏ, lúc này ra sức cũng không tính là gì .
So với tâm tình thản nhiên của Vân Phàm, chung quanh võ giả nhìn thấy vật trong tay Vân Phàm, mọi người sắc mặt đều đại biến.
"Thật sự là Huyền Vũ Lệnh! ?"
"Mọi người tỉnh táo, ai biết đó là thiệt hay giả?"
"Không sai, Huyền Vũ Lệnh này rất có thể là giả . Hơn nữa coi như là thật, cũng có thể không phải Cấm Tiên Cốc cho hắn , nói không chừng là hắn nhặt được , hoặc là không biết dùng thủ đoạn gì đoạt tới."
Nghe mọi người chất vấn, Vân Phàm lộ ra vẻ trấn định vô cùng. Mà ngược lại người của Võ Đạo Tổng Minh cùng mấy vị Viện chủ trong Bạch Hổ thành đều đổi sắc. Nhất là Võ Đạo Tổng Minh Minh chủ Túc Không, vẻ mặt chuyển sang lạnh lẽo, trên mặt giận dữ vô cùng.
Tiên vũ đại hội sắp tới, việc lớn đang ở trước mắt, nhưng đám võ đạo tông sư này còn muốn làm theo ý mình, lấy đâu ra nửa điểm phong phạm cùng khí độ của cường giả, hoàn toàn giống như một đám ô hợp, năm bè bảy mảng.
Một tiếng hừ lạnh vang lên, Túc Không hướng về phía Vân Phàm chắp tay nói: "Kính xin Vân Phàm tông sư đem nội kình rót vào trong Huyền Vũ Lệnh, là thật hay giả tự sẽ có kết quả."
Vân Phàm nghe vậy trong lòng vừa động, lấy Chu Thiên Tinh Thần ngưng khiếu bí mật thuật làm dẫn, đem lực lượng rót vào Huyền Vũ Lệnh.
"Khúc khích! ! !"
Được ngoại lực kích thích, Huyền Vũ Lệnh lơ lửng giữa không trung, chậm rãi chuyển động, tản ra nhàn nhạt huyền quang, chung quanh chiếu rọi ra một chữ “Vũ” khổng lồ.
...
Từng tia khí tức mát mẻ dung nhập vào trong cơ thể Vân Phàm, nhuận dưỡng máu thịt của hắn, chăm sóc kinh mạch của hắn, để cho hắn cảm thấy sướng khoái lạ thường.
Sau đó, Vân Phàm trong lòng hiện lên linh quang, thì ra Huyền Vũ Lệnh không chỉ là tín vật thân phận, nó còn là một món bảo bối hiếm thấy, chuyên môn tẩm bổ thân thể của võ giả.
"..."
Lần này, không người nào dám nhắc tới nửa câu chất vấn, mọi người trên mặt tràn đầy phức tạp.
Thiển Y đám người không hiểu thế nào, nhưng Yến Vô Hồi bên cạnh trong mắt hiện lên cuồng nhiệt khó tả.
Túc Không tâm tình cũng vô cùng phức tạp, Huyền Vũ Lệnh của Cấm Tiên Cốc chính là đời trước dùng đặc thù thủ pháp luyện chế mà thành, cũng không phải bất cứ người nào cũng có thể nắm trong tay , người có thể vận dụng Huyền Vũ Lệnh, tất nhiên là đạt được Cấm Tiên Cốc truyền thừa, nếu như người như vậy cũng không thể đại biểu cho Cấm Tiên Cốc, vậy thi ai có tư cách?
"Hiện tại, còn có người nào dị nghị không?"
Túc Không đưa ánh mắt lạnh lùng liếc qua chung quanh, không ít người cúi đầu tránh né, lộ ra vẻ lúng túng.
Thấy mọi người không phản đối, Túc Không lúc này mới nói tiếp: "Vân Phàm tông sư, ta giới thiệu cho ngươi một chút, những người này là võ đạo tông sư cùng thiên tài đệ tử đến từ các nơi trên Đại Càn, có người là võ đạo thế gia truyền thừa, có người là tông môn vũ viện truyền thừa..."
Bởi vì nhân số đông đảo, Túc Không tự nhiên không cách nào giới thiệu toàn bộ, chẳng qua là đem nhân vật đại biểu lớn nhất các địa phương giới thiệu một hồi.
Vân Phàm tính toán sơ lược, Đại Càn võ đạo lại tương đối thịnh vượng! Võ đạo tông sư có một trăm ba mươi bảy người, sáu người đạt tới thượng vị, ba mươi hai người đạt tới trung vị, tông sư còn lại đều là hạ vị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.