Quyển 3 - Chương 39: Chiến huống
Tử Mộc Vạn Quân
08/07/2015
"Chúng ta đi! Đi mau!"
Một tiếng hô hoán đầy hoảng hốt vang lên, người của Thập Nhị đồng minh xoay người bỏ chạy, nhìn qua dị thường chật vật, cùng bộ dáng hăng hái lúc trước có thể nói là khác biệt một trời một vực.
Đợi đám người đáng ghét này rời đi, quảng trường lần nữa khôi phục trật tự.
Không cần công đạo, tự giác có hai người đi ra, đem thi thể tiểu hồ tử kéo xuống, vứt xuống một nơi phế tích không ai để tâm tới. Mà giới tử đại trên người hắn bị lấy xuống, giao vào tay Đoạn Thiểu Minh.
Thủ đoạn mạnh mẽ cứng rắn như thế, làm cho đám người ẩn núp trong chỗ tối định làm trò mờ ám, hoàn toàn không dám có nửa điểm vọng động.
"Người tốt, Thập Nhị đồng minh quả nhiên người nào cũng béo tròn, nơi này tính sơ qua cũng phải mấy chục vạn linh bối! Sớm biết như thế đã cướp sạch đám còn lại."
Đoạn Thiểu Minh nhếch miệng cười một tiếng, tiện tay đem giới tử đại ném cho Đông Lai xử lý, chuẩn bị sau đó đưa cho Vân Phàm.
. . .
Thế gian chính là như thế, có người quên cả sống chết, có người lại rất sợ chết, có người quang minh chánh đại, có người âm hiểm xảo quyệt, có người liều tính mạng cũng muốn bảo vệ nơi này, lại có những kẻ dùng mọi biện pháp để tăng cường lợi ích.
Vì tư lợi của mình, tổn hại sống chết của người khác.
Vân Phàm rất muốn hỏi xem các ngươi muốn tu thành loại tiên nào? Ngộ được đạo gì?
Nói gì tiên đạo tu sĩ trên phải có thiên tâm, dưới phải làm công đức, bây giờ nhìn lại, hết thảy đều là nói nhảm.
Những người kia quả thật là đám súc sinh không bằng heo chó!
. . .
"Vân Phàm lão Đại!"
Một thân ảnh mập mạp xa xa mà đến, phía sau còn mấy tên tiên đạo tu sĩ, chính là Thiên Hà cùng đệ tử Phương gia.
Thấy người vừa tới quen biết Vân Phàm, mọi người trên quảng trường tự nhường ra một con đường, ngược lại làm cho Thiên Hà đám người cảm thấy được ưu ái quá mà kinh hãi.
"Là các ngươi?"
Vân Phàm nhìn Thiên Hà hơi kinh ngạc, người sau cười khổ nói: "Vân Phàm lão Đại, lão gia tử nghe nói ngươi tới tham gia thủ thành, kêu mấy người chúng ta toàn bộ tới chỗ này, nói là nếu ngươi không trở về, chúng ta cũng không cần trở về nữa."
". . ."
Vân Phàm chợt nhớ tới, chính mình không nói một tiếng nào tự ý tới đây, nói vậy để cho Phương Lôi mấy người có chút lo lắng sao.
"Vân Phàm lão Đại, có chuyện gì cần chúng ta hỗ trợ hay không?"
"Có!"
Nghe Thiên Hà hỏi như thế, Vân Phàm lúc này mới cảm thấy, lực lượng tự mình một người thủy chung có hạn, còn cần mượn ngoại lực hỗ trợ. Cho nên hắn cũng không khách khí nói: "Các ngươi cũng đi tới tường thành hỗ trợ thủ thành, mặt khác, ngươi giúp ta tới vạn bảo lâu đi một chuyến, mua chút ít đan dược khôi phục thể lực cùng thần hồn."
"Ách!"
Thiên Hà ngẩn người, vội vàng nói: "Lão Đại muốn mua bao nhiêu? Ta đây phải đi mua. . ."
Vân Phàm từ càn khôn trạc lấy ra mấy chiếc túi, đưa cho đối phương nói: "Có bao nhiêu thì mua bấy nhiêu, chỉ cần là đan dược có thể cứu mạng, hết thảy đều mua. Chỗ hồn tinh này của ta ngươi cầm đi, nếu như không đủ thì nợ lại, sau này ta nhất định sẽ trả."
"Vâng, được."
Thiên Hà thu hồi túi, trịnh trọng gật đầu.
Tiếp theo, hắn phân phó những người khác mấy câu, sau đó chính mình đi tới vạn bảo lâu.
. . .
————————————
Lại một đêm không chợp mắt, Lạc Nhật thành ở trong chém giết nghênh đón một ngày mới.
Mặt trời chiếu ra ánh sáng vô cùng ảm đạm, mùi máu tanh pha trộn với mồ hôi, kích thích thần kinh của mỗi người.
Ngoài tường thành, tiếng gầm thét của linh thú dần dần suy yếu.
. . .
Trên cổng thành phía tây, Dư Hương lẳng lặng đứng nghiêm, nhìn phía xa một mảnh thảm thiết.
Ở sau lưng nàng, mấy vị đường chủ đang ngồi, thương nghị chuyện thủ thành.
Lúc này, một gã nam tử đi tới bên người Dư Hương, trầm giọng dò hỏi: "Phó minh chủ, xin hỏi lúc nào thì Minh chủ xuất quan? Dựa vào tình thế trước mắt đến xem, tạm thời có thể ứng phó, nhưng phía sau mấy đợt linh thú triều, sợ rằng rất khó chịu đựng được, mà tổng minh phía kia chậm chạp không có tin tức truyền đến, là đánh hay là rút, còn cần Minh chủ định đoạt."
Người này tên là Lâu Hàn, chính là Tán Tu minh chiến đường chủ sự, tính cách thẳng thắn, sát phạt quyết định, chấp chưởng cả mà phòng thủ sự nghị, địa vị chỉ dưới Phó minh chủ.
Dư Hương nghe vậy cau mày: "Lâu đường chủ yên tâm, bổn tọa đã đem chiến sự báo cho Minh chủ, hắn sẽ sớm xuất quan thôi, tổng minh tất cũng sẽ có phản ứng. Hiện tại ngươi nói trước, xem tình hình chiến đấu thủ thành lần này như thế nào? Chúng ta thương vong bao nhiêu?"
Lâu Hàn sắc mặt nghiêm nghị nói: "Chúng ta tây thành có chừng hai mươi vạn linh thú đánh vào, thủ thành bị thương nặng hơn ba trăm người, chết trận ba mươi hai người, mặc dù thương vong không nhỏ, nhưng so với phía bắc Thiên Võ minh tử thương gần ngàn người, chúng ta tổn thất cũng có thể không tính lớn. Mặt khác, hộ thành đại trận vận chuyển bình thường, tường thành cứ điểm hoàn hảo không tổn hao gì, chủ chốt tu sĩ một vạn, chuẩn bị chiến tranh nhân viên một vạn, những người còn lại đều có sắp xếp. . ."
Nghe Lâu Hàn hồi báo xong, Dư Hương khẽ vuốt cằm, sau đó chuyển hướng một bên ngoại sự đường hỏi: "Từ đường chủ, nam thành tình huống như thế nào? Nghe nói các tiểu thế lực còn hợp thành Thập Nhị đồng minh gì đó?"
Từ Mậu trả lời: "Đúng vậy, các tiểu thế lực nam thành ban đầu chịu nhiều thiệt hại, cho nên hợp thành Thập Nhị đồng minh, nghe nói do Chiêm Hùng dẫn đầu. Bất quá trước mắt đến xem, phias nam tường thành hết sức vững chắc, hơn nữa mười vạn linh thú xông về nơi đó cũng cơ hồ tiêu diệt hết toàn bộ."
"Không thể nào!"
Dư Hương ngẩn người, ngay sau đó sắc mặt nghi ngờ nói: "Coi như là hợp thành Thập Nhị đồng minh, lấy thực lực của bọn họ, căn bản không thể nào kiên trì lâu như vậy, chẳng lẽ bọn họ vẫn còn giấu diếm thực lực?"
"Cũng không phải như thế."
Từ Mậu lắc đầu nói: "Thập Nhị đồng minh nhiều lần thiếu chút nữa giải tán, sau đó dứt khoát đem tường thành phân chia khu vực, sau đó mời tán tu hỗ trợ thủ thành, cho nên tán tu mới thật sự là chủ lực."
Dư Hương khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, lộ ra nhàn nhạt khinh thường: "Ha ha, Chiêm Hùng tên kia thật sự tàn nhẫn, để cho người khác liều chết ở phía trước, chính mình ở phía sau ngồi mát ăn bát vàng, nói vậy hắn cũng hứa hẹn không ít chỗ tốt cho tán tu sao? Hừ hừ, người đều chết hết, kết quả là chỗ tốt đều thuộc về hắn, quả nhiên là tính toán kỹ càng."
Từ Mậu nửa nói giỡn nói: "Bất quá tính toán của hắn lần này sợ là không thành rồi."
"Nga? Xin chỉ giáo?"
"Nghe nói, cửa nam quảng trường ở đâu tới một vị y sư có tiên thuật, thủ đoạn vô cùng cao, suốt một ngày cứu gần ngàn tiên sĩ cùng võ giả, Thập Nhị đồng minh biết chuyện này, còn chuyên môn phái người đi dò xét một chút, kết quả bị người ta trực tiếp giết chết. "
"Y sư? ! Còn cứu trị gần ngàn tiên sĩ cùng võ giả? !"
Nghe thấy Từ Mậu nói thế, Dư Hương cùng với các đường chủ khác vẻ mặt kinh ngạc, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.
Tán Tu minh cũng có mấy vị y sư biết tiên thuật trị liệu, nhưng hiệu quả rất bình thường, suốt hai ngày thời gian cứu trị chưa tới trăm người, hơn nữa nếu thương thế quá nặng, căn bản cứu không sống nổi.
Hôm nay nghe nói, có người một ngày có thể cứu trị gần ngàn người bị thương, để bọn hắn như thế nào không kinh hãi!
Thấy mọi người hoài nghi nhìn mình, Từ Mậu cũng cười khổ không dứt, nếu không phải nơi phát ra tin tức có thể tin tưởng, hắn cũng không tin đây là thật.
Quả nhiên, chênh lệch quá mức kinh khủng.
Một tiếng hô hoán đầy hoảng hốt vang lên, người của Thập Nhị đồng minh xoay người bỏ chạy, nhìn qua dị thường chật vật, cùng bộ dáng hăng hái lúc trước có thể nói là khác biệt một trời một vực.
Đợi đám người đáng ghét này rời đi, quảng trường lần nữa khôi phục trật tự.
Không cần công đạo, tự giác có hai người đi ra, đem thi thể tiểu hồ tử kéo xuống, vứt xuống một nơi phế tích không ai để tâm tới. Mà giới tử đại trên người hắn bị lấy xuống, giao vào tay Đoạn Thiểu Minh.
Thủ đoạn mạnh mẽ cứng rắn như thế, làm cho đám người ẩn núp trong chỗ tối định làm trò mờ ám, hoàn toàn không dám có nửa điểm vọng động.
"Người tốt, Thập Nhị đồng minh quả nhiên người nào cũng béo tròn, nơi này tính sơ qua cũng phải mấy chục vạn linh bối! Sớm biết như thế đã cướp sạch đám còn lại."
Đoạn Thiểu Minh nhếch miệng cười một tiếng, tiện tay đem giới tử đại ném cho Đông Lai xử lý, chuẩn bị sau đó đưa cho Vân Phàm.
. . .
Thế gian chính là như thế, có người quên cả sống chết, có người lại rất sợ chết, có người quang minh chánh đại, có người âm hiểm xảo quyệt, có người liều tính mạng cũng muốn bảo vệ nơi này, lại có những kẻ dùng mọi biện pháp để tăng cường lợi ích.
Vì tư lợi của mình, tổn hại sống chết của người khác.
Vân Phàm rất muốn hỏi xem các ngươi muốn tu thành loại tiên nào? Ngộ được đạo gì?
Nói gì tiên đạo tu sĩ trên phải có thiên tâm, dưới phải làm công đức, bây giờ nhìn lại, hết thảy đều là nói nhảm.
Những người kia quả thật là đám súc sinh không bằng heo chó!
. . .
"Vân Phàm lão Đại!"
Một thân ảnh mập mạp xa xa mà đến, phía sau còn mấy tên tiên đạo tu sĩ, chính là Thiên Hà cùng đệ tử Phương gia.
Thấy người vừa tới quen biết Vân Phàm, mọi người trên quảng trường tự nhường ra một con đường, ngược lại làm cho Thiên Hà đám người cảm thấy được ưu ái quá mà kinh hãi.
"Là các ngươi?"
Vân Phàm nhìn Thiên Hà hơi kinh ngạc, người sau cười khổ nói: "Vân Phàm lão Đại, lão gia tử nghe nói ngươi tới tham gia thủ thành, kêu mấy người chúng ta toàn bộ tới chỗ này, nói là nếu ngươi không trở về, chúng ta cũng không cần trở về nữa."
". . ."
Vân Phàm chợt nhớ tới, chính mình không nói một tiếng nào tự ý tới đây, nói vậy để cho Phương Lôi mấy người có chút lo lắng sao.
"Vân Phàm lão Đại, có chuyện gì cần chúng ta hỗ trợ hay không?"
"Có!"
Nghe Thiên Hà hỏi như thế, Vân Phàm lúc này mới cảm thấy, lực lượng tự mình một người thủy chung có hạn, còn cần mượn ngoại lực hỗ trợ. Cho nên hắn cũng không khách khí nói: "Các ngươi cũng đi tới tường thành hỗ trợ thủ thành, mặt khác, ngươi giúp ta tới vạn bảo lâu đi một chuyến, mua chút ít đan dược khôi phục thể lực cùng thần hồn."
"Ách!"
Thiên Hà ngẩn người, vội vàng nói: "Lão Đại muốn mua bao nhiêu? Ta đây phải đi mua. . ."
Vân Phàm từ càn khôn trạc lấy ra mấy chiếc túi, đưa cho đối phương nói: "Có bao nhiêu thì mua bấy nhiêu, chỉ cần là đan dược có thể cứu mạng, hết thảy đều mua. Chỗ hồn tinh này của ta ngươi cầm đi, nếu như không đủ thì nợ lại, sau này ta nhất định sẽ trả."
"Vâng, được."
Thiên Hà thu hồi túi, trịnh trọng gật đầu.
Tiếp theo, hắn phân phó những người khác mấy câu, sau đó chính mình đi tới vạn bảo lâu.
. . .
————————————
Lại một đêm không chợp mắt, Lạc Nhật thành ở trong chém giết nghênh đón một ngày mới.
Mặt trời chiếu ra ánh sáng vô cùng ảm đạm, mùi máu tanh pha trộn với mồ hôi, kích thích thần kinh của mỗi người.
Ngoài tường thành, tiếng gầm thét của linh thú dần dần suy yếu.
. . .
Trên cổng thành phía tây, Dư Hương lẳng lặng đứng nghiêm, nhìn phía xa một mảnh thảm thiết.
Ở sau lưng nàng, mấy vị đường chủ đang ngồi, thương nghị chuyện thủ thành.
Lúc này, một gã nam tử đi tới bên người Dư Hương, trầm giọng dò hỏi: "Phó minh chủ, xin hỏi lúc nào thì Minh chủ xuất quan? Dựa vào tình thế trước mắt đến xem, tạm thời có thể ứng phó, nhưng phía sau mấy đợt linh thú triều, sợ rằng rất khó chịu đựng được, mà tổng minh phía kia chậm chạp không có tin tức truyền đến, là đánh hay là rút, còn cần Minh chủ định đoạt."
Người này tên là Lâu Hàn, chính là Tán Tu minh chiến đường chủ sự, tính cách thẳng thắn, sát phạt quyết định, chấp chưởng cả mà phòng thủ sự nghị, địa vị chỉ dưới Phó minh chủ.
Dư Hương nghe vậy cau mày: "Lâu đường chủ yên tâm, bổn tọa đã đem chiến sự báo cho Minh chủ, hắn sẽ sớm xuất quan thôi, tổng minh tất cũng sẽ có phản ứng. Hiện tại ngươi nói trước, xem tình hình chiến đấu thủ thành lần này như thế nào? Chúng ta thương vong bao nhiêu?"
Lâu Hàn sắc mặt nghiêm nghị nói: "Chúng ta tây thành có chừng hai mươi vạn linh thú đánh vào, thủ thành bị thương nặng hơn ba trăm người, chết trận ba mươi hai người, mặc dù thương vong không nhỏ, nhưng so với phía bắc Thiên Võ minh tử thương gần ngàn người, chúng ta tổn thất cũng có thể không tính lớn. Mặt khác, hộ thành đại trận vận chuyển bình thường, tường thành cứ điểm hoàn hảo không tổn hao gì, chủ chốt tu sĩ một vạn, chuẩn bị chiến tranh nhân viên một vạn, những người còn lại đều có sắp xếp. . ."
Nghe Lâu Hàn hồi báo xong, Dư Hương khẽ vuốt cằm, sau đó chuyển hướng một bên ngoại sự đường hỏi: "Từ đường chủ, nam thành tình huống như thế nào? Nghe nói các tiểu thế lực còn hợp thành Thập Nhị đồng minh gì đó?"
Từ Mậu trả lời: "Đúng vậy, các tiểu thế lực nam thành ban đầu chịu nhiều thiệt hại, cho nên hợp thành Thập Nhị đồng minh, nghe nói do Chiêm Hùng dẫn đầu. Bất quá trước mắt đến xem, phias nam tường thành hết sức vững chắc, hơn nữa mười vạn linh thú xông về nơi đó cũng cơ hồ tiêu diệt hết toàn bộ."
"Không thể nào!"
Dư Hương ngẩn người, ngay sau đó sắc mặt nghi ngờ nói: "Coi như là hợp thành Thập Nhị đồng minh, lấy thực lực của bọn họ, căn bản không thể nào kiên trì lâu như vậy, chẳng lẽ bọn họ vẫn còn giấu diếm thực lực?"
"Cũng không phải như thế."
Từ Mậu lắc đầu nói: "Thập Nhị đồng minh nhiều lần thiếu chút nữa giải tán, sau đó dứt khoát đem tường thành phân chia khu vực, sau đó mời tán tu hỗ trợ thủ thành, cho nên tán tu mới thật sự là chủ lực."
Dư Hương khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, lộ ra nhàn nhạt khinh thường: "Ha ha, Chiêm Hùng tên kia thật sự tàn nhẫn, để cho người khác liều chết ở phía trước, chính mình ở phía sau ngồi mát ăn bát vàng, nói vậy hắn cũng hứa hẹn không ít chỗ tốt cho tán tu sao? Hừ hừ, người đều chết hết, kết quả là chỗ tốt đều thuộc về hắn, quả nhiên là tính toán kỹ càng."
Từ Mậu nửa nói giỡn nói: "Bất quá tính toán của hắn lần này sợ là không thành rồi."
"Nga? Xin chỉ giáo?"
"Nghe nói, cửa nam quảng trường ở đâu tới một vị y sư có tiên thuật, thủ đoạn vô cùng cao, suốt một ngày cứu gần ngàn tiên sĩ cùng võ giả, Thập Nhị đồng minh biết chuyện này, còn chuyên môn phái người đi dò xét một chút, kết quả bị người ta trực tiếp giết chết. "
"Y sư? ! Còn cứu trị gần ngàn tiên sĩ cùng võ giả? !"
Nghe thấy Từ Mậu nói thế, Dư Hương cùng với các đường chủ khác vẻ mặt kinh ngạc, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.
Tán Tu minh cũng có mấy vị y sư biết tiên thuật trị liệu, nhưng hiệu quả rất bình thường, suốt hai ngày thời gian cứu trị chưa tới trăm người, hơn nữa nếu thương thế quá nặng, căn bản cứu không sống nổi.
Hôm nay nghe nói, có người một ngày có thể cứu trị gần ngàn người bị thương, để bọn hắn như thế nào không kinh hãi!
Thấy mọi người hoài nghi nhìn mình, Từ Mậu cũng cười khổ không dứt, nếu không phải nơi phát ra tin tức có thể tin tưởng, hắn cũng không tin đây là thật.
Quả nhiên, chênh lệch quá mức kinh khủng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.