Quyển 1 - Chương 21: Khai thiên chi mang.
Tử Mộc Vạn Quân
23/06/2015
Bên trong thánh miếu không gian, hắc ám vô tận.
Một cỗ cô độc thê lương trong thiên địa, tràn ngập khắp không gian.
- Ngươi vẫn không muốn đánh nát ta sao?
Trong hư không, thanh âm của trấn bi chi linh quanh quẩn thật lâu không tiêu tán.
Vân Phàm cúi đầu, hai mắt trầm mộ khẽ mở ra:
- Ngươi không phải ta, cho nên ngươi không hiểu được. Ngươi không hiểu tình cảm là gì, ngươi không hiểu yêu hận là sao, ngươi không hiểu được không đành lòng. Cho nên, ngươi không thể hiểu được, thế nào là chấp nhất, thế nào là kiên trì.
Thanh âm của Vân Phàm khô khốc khàn khàn, nhưng hắn nói ra từng chữ đều vô cùng kiên định. Trăm năm yên lặng, tâm của hắn không bị hắc ám ăn mòn, ngược lại sáng ngời rực rỡ như trân châu.
Thân trong hắc ám, tâm lại quang minh.
Từng mảnh trí nhớ dung hợp lẫn nhau, ký ức dần dần hồi phục, dần dần rõ ràng... thần thái trong mắt của Vân Phàm càng ngày càng sáng.
“Vù”
Trong bóng tối, bỗng nhiên hiện lên quang minh.
Giống như thời điểm khai thiên tích địa, đạo quang minh đầu tiên phong mang khai mở hỗn độn, muốn phá vỡ hết thảy gian nan cách trở, đi đến bờ bên kia của đại đạo.
Đại đạo là gì?
Đại đạo chân chính, không phải là cắn nuốt, không phải là cướp đoạt, mà là bao dung, là thấu hiểu không có bí mật, không có khốn hoặc.
Quang minh là gì?
Trong thiên địa khắp nơi đều là quang minh, người người chứng kiến đều thấy quang minh.
Một luồng minh ngộ, hiện lên trong nội tâm của Vân Phàm.
...
Thiên địa sơ khai tia sáng đầu tiên.
Thiên địa sơ khai phong mang đầu tiên.
Vân Phàm từ bên hông lấy ra một thanh tiểu đao, cầm tại trong tay... Đây là một thanh tiểu đao nhìn rất bình thường, dài chưa đầy ba tấc, mang theo vết loang lổ, nhưng trên lưỡi đao lại ẩn ẩn phong mang.
Trong đầu của Vân Phàm, ngược lại quan tưởng một luồng quang minh chi niệm, khai thiên chi mang.
"Vù”
Bỗng nhiên, một điểm hàn quang ngưng tụ trên mũi đao.
"Xoạt"
Cùng lúc đó, chanh kim phong linh hoàn đột nhiên xuất hiện tại đỉnh đầu của Vân Phàm, không bị khống chế khẽ run run.
Chẳng qua Vân Phàm cũng không vội vã, hắn vẫn đang đắm chìm trong cảm ngộ vừa rồi.
Một điểm, hai điểm, ba điểm...
Hàn quang trên mũi đao càng tụ càng nhiều, càng ngày càng sáng, cuối cùng hóa thành một điểm hàn mang.
"Ông"
Một tiếng chiến vang, phong linh hoàn trên đỉnh đầu Vân Phàm chợt biến hóa. Vốn dĩ chanh kim quang mang càng ngày càng mạnh mẽ, càng ngày càng sáng ngời, tựa hồ chuyển đổi thành màu của quang minh.
Từ khi thánh miếu xuất hiện tới nay, trên Thánh Linh đại lục chưa từng xuất hiện tình huống như thế, thiên phú ấn ký đã thức tỉnh, lại còn phát sinh biến chuyển thuộc tính. Chuyện này đã không còn là thần dị, mà trở thành đoạt thiên địa tạo hóa lực.
Đáng tiếc, Vân Phàm đối với những chuyện này căn bản không biết được, cho nên hắn không hề biểu hiện ra nửa điểm kinh dị, mọi chuyện đều tự nhiên như thường.
...
- Hi vọng như thế đi.
Chốc lát sau, chanh kim quang mang rốt cuộc bị quang mang màu bạc lóng lánh bao phủ.
Tinh khiết . Lấp lánh.
Chiếu sáng chói mắt, làm cho không người nào có thể nhìn vào.
Tâm linh phúc chí, tiểu đao trong tay của Vân Phàm hóa thành tia sáng dài ba tấc, mang theo phong mang quang minh sơ khai, tiến vào trong bóng tối.
Tựa như, một điểm tia sáng lúc khai thiên.
Tựa như, một luồng phong mang lúc khai thiên.
"Ông "
"Rầm Rầm "
Âm thanh như lôi động, phong mang khai thiên.
Quang minh bao phủ, hắc ám tan biến.
...
...
Chỉ sau giây lát, hắc ám trong không gian hoàn toàn biến mất.
Vẫn ngắm nhìn chung quanh, Vân Phàm phát hiện mình đang đứng trong một tòa lâu vũ trống trải, trên người không có nửa điểm biến hóa, thậm chí ngay cả tiểu đao đã bay ra cũng ở nguyên vị trí. Địa phương này thật sự kỳ diệu, nếu không phải hắn có thể cảm ứng được rõ ràng phong linh hoàn chói mắt bên trong linh khiếu, chỉ sợ hắn sẽ cho rằng mình vừa nằm mơ mà thôi.
Kiểm tra tình hình bản thân xong, Vân Phàm đem ánh mắt nhìn ngắm lâu vũ.
Nơi đây không có trang sức bài biện, trên đỉnh lâu vũ chỉ đính một viên minh châu, tựa như sao giữa bầu trời, chiếu rọi toàn bộ lâu vũ.
Ở chung quanh lâu vũ, có mười hai vách tường, khắc vô số nhân vật cùng hình dáng, như ghi chép từ thời nguyên thủy nhất,giống như đang kể lại một câu chuyện tử thuở xa xưa .
- Chẳng lẽ nơi này chính là bên trong thánh miếu?
Vân Phàm đang muốn tra xét một chút, dưới chân bỗng nhiên mềm nhũn, làm hắn ngã xuống đất, trong lòng cảm thấy rất suy yếu.
- Đây... Đây là chuyện gì vậy? Chẳng lẽ... vừa rồi một đao phá vỡ hắc ám, hao phí tất cả tâm lực của ta ư?
Hít một hơi thật sâu, Vân Phàm khoanh chân ngồi xuống, cố gắng điều chỉn trạng thái của mình.
Thử nghĩ lại cũng không phải không có lý, một đao mới vừa rồi lại có uy lực như thế, không thể nào không có hao phí. Hơn nữa cơ duyên cùng cảm ngộ như vậy, không phải nói có liền có. Nếu như không có ý cảnh gia trì, như vậy thì phi đao, chẳng qua chỉ là phi đao bình thường thôi.
Nghĩ như vậy, Vân Phàm cũng cảm thấy thoải mái hơn.
...
- Ngươi nói những thứ đó, ta đều không hiểu được, cho nên ta chỉ là linh, không phải là người.
Thanh âm của trấn bi chi linh lại vang lên, một thân ảnh nhỏ nhắn từ trong hư không phủ xuống, hạ xuống trước mặt Vân Phàm, vẫn giữ bộ dáng muội muội của Vân Phàm.
- Tại sao vẫn là ngươi?
Trong mắt Vân Phàm tang thương đã biến mất, nhìn trấn bi chi linh trước mặt, trong lòng có chút phức tạp.
Hắn vốn nên hận nó, trăm năm cô độc, để cho hắn vô số lần giãy dụa ở biên giới của phản kháng và tuyệt vọng. Nhưng trăm năm cảm ngộ, để cho hắn nhận rõ bản tâm của mình, càng kiên định hơn với tín niệm của mình. Mặc dù lực lượng không tăng trưởng, nhưng ý chí của hắn đã mạnh mẽ hơn thân thể của hắn quá nhiều.
Nói đơn giản, chính là Vân Phàm đã ngưng tụ ra quyền pháp ý chí, có tiềm chất trở thành võ đạo tông sư.
Dĩ nhiên, lợi ích lớn nhất chính là về tu luyện tiên đạo, hắn đã thức tỉnh thiên phú " Thần Lực " cùng " Quang Minh " , hơn nữa còn đem hai loại thiên phú thuộc tính dung hợp chuyển hóa một cách ngoài ý muốn. Đây cũng không phải đơn giản chỉ là một cộng một, đây tuyệt đối là thiên phú ấn ký thần kỳ nhất từ trước tới nay, về phần thành tựu sau này tốt xấu ra sao, sẽ phải xem kết quả cố gắng của Vân Phàm.
...
- Ta chỉ là linh, ta thủy chung sẽ có lúc biến mất .
Trấn bi chi linh không để ý đến Vân Phàm, yên lặng một mình nói:
- Mặc dù ta không hiểu được gì, nhưng ta có thể cảm nhận được một chút vui mừng. Ngươi biết ta không phải muội muội ngươi, nhưng ngươi lại đối xử với ta như muội muội của mình, cho nên ngươi mới không đành lòng ra tay. Ngươi chưa từng trách ta, chưa từng hận ta, chẳng qua là ngươi cố gắng muốn thoát khỏi trói buộc.
"..."
Nghe trấn bi chi linh nói chuyện, Vân Phàm phá lệ trầm mặc. Tại trong lòng hắn, muội muội chính là muội muội, không kể là thật hay giả, chỉ cần là muội muội của mình, hắn liền liều mạng đi bảo vệ.
- Cảm ơn ngươi. Thật xin lỗi ngươi.
Thanh âm của trấn bi chi linh dần dần phiêu tán, thân thể của nó dần dần hóa thành một đoàn hư ảnh.
Nó cảm tạ, chính là muốn cảm ơn Vân Phàm mang cho nó chút vui mừng cùng ấm áp ngắn ngủi. Điều này làm cho nó cảm giác, nó là một sinh mệnh có tình cảm, cho dù chỉ trong giây lát.
Nó xin lỗi, xin lỗi vì chính mình biến thành bộ dáng của muội muội Vân Phàm, xin lỗi vì chính mình đã khinh nhờn một phần thân tình tinh khiết như thế.
- Không. Đừng đi.
Vân Phàm trong lòng thấy đau xót, không để ý tới thân thể suy yếu xông về phía trước, muốn đem trấn bi chi linh nắm lấy.
Người vốn có cảm tình, trong bóng tối, ở bên cạnh trăm năm, cho dù là tảng đá, cũng sẽ có tình, huống chi là một đạo linh thể.
Vân Phàm muốn giữ nó, nhưng hết thảy chỉ phí công vô ích.
Đúng như lời của trấn bi chi linh, nó chỉ là linh, một đạo linh thể do vấn đạo bia đá diễn biến mà thành, khi có người thông qua nơi đây, cũng là lúc nó nên biến mất. Sau này, sau này có lẽ sẽ có linh thể mới, nhưng linh thể lúc này, đã không còn là nó .
...
Nhìn trấn bi chi linh biến mất, gương mặt của muội muội hiện lên trong đầu của Vân Phàm.
- Khốn kiếp. Khốn kiếp.
"A A "
Đột nhiên, một cỗ cảm xúc tức giận bộc phát. Đối với tiên đạo khảo nghiệm, hắn không có một chút hảo cảm, cho dù nó mang lại cho hắn lực lượng vô cùng cường đại.
...
Một hồi lâu sau, Vân Phàm mệt mỏi, lần nữa ngồi bệt xuống đất.
Hắn nhìn chằm chằm vào lâu vũ, trong lòng nảy sinh cảm xúc quật cường.
Ha ha, đây chính là tiên đạo hay sao? Đây chính là tiên đạo mà người người đều mơ ước hay sao?
Các ngươi rất lợi hại, các ngươi cao cao tại thượng, nhưng các ngươi không nên tùy ý đùa giỡn tình cảm của người khác.
Đạo lý chó má gì vậy. Khảo nghiệm thật là chó má. Không có một chút tôn trọng. Không có một chút thân mật. Các ngươi dùng khảo nghiệm và hiện thực của các ngươi, chà đạp tôn nghiêm của người khác hay sao.
Một ngày nào đó, ta sẽ đi đến trước mặt của các ngươi.
Sau đó, ta sẽ đá đít các ngươi, để hỏi xem các ngươi có đau hay không.
Một cỗ cô độc thê lương trong thiên địa, tràn ngập khắp không gian.
- Ngươi vẫn không muốn đánh nát ta sao?
Trong hư không, thanh âm của trấn bi chi linh quanh quẩn thật lâu không tiêu tán.
Vân Phàm cúi đầu, hai mắt trầm mộ khẽ mở ra:
- Ngươi không phải ta, cho nên ngươi không hiểu được. Ngươi không hiểu tình cảm là gì, ngươi không hiểu yêu hận là sao, ngươi không hiểu được không đành lòng. Cho nên, ngươi không thể hiểu được, thế nào là chấp nhất, thế nào là kiên trì.
Thanh âm của Vân Phàm khô khốc khàn khàn, nhưng hắn nói ra từng chữ đều vô cùng kiên định. Trăm năm yên lặng, tâm của hắn không bị hắc ám ăn mòn, ngược lại sáng ngời rực rỡ như trân châu.
Thân trong hắc ám, tâm lại quang minh.
Từng mảnh trí nhớ dung hợp lẫn nhau, ký ức dần dần hồi phục, dần dần rõ ràng... thần thái trong mắt của Vân Phàm càng ngày càng sáng.
“Vù”
Trong bóng tối, bỗng nhiên hiện lên quang minh.
Giống như thời điểm khai thiên tích địa, đạo quang minh đầu tiên phong mang khai mở hỗn độn, muốn phá vỡ hết thảy gian nan cách trở, đi đến bờ bên kia của đại đạo.
Đại đạo là gì?
Đại đạo chân chính, không phải là cắn nuốt, không phải là cướp đoạt, mà là bao dung, là thấu hiểu không có bí mật, không có khốn hoặc.
Quang minh là gì?
Trong thiên địa khắp nơi đều là quang minh, người người chứng kiến đều thấy quang minh.
Một luồng minh ngộ, hiện lên trong nội tâm của Vân Phàm.
...
Thiên địa sơ khai tia sáng đầu tiên.
Thiên địa sơ khai phong mang đầu tiên.
Vân Phàm từ bên hông lấy ra một thanh tiểu đao, cầm tại trong tay... Đây là một thanh tiểu đao nhìn rất bình thường, dài chưa đầy ba tấc, mang theo vết loang lổ, nhưng trên lưỡi đao lại ẩn ẩn phong mang.
Trong đầu của Vân Phàm, ngược lại quan tưởng một luồng quang minh chi niệm, khai thiên chi mang.
"Vù”
Bỗng nhiên, một điểm hàn quang ngưng tụ trên mũi đao.
"Xoạt"
Cùng lúc đó, chanh kim phong linh hoàn đột nhiên xuất hiện tại đỉnh đầu của Vân Phàm, không bị khống chế khẽ run run.
Chẳng qua Vân Phàm cũng không vội vã, hắn vẫn đang đắm chìm trong cảm ngộ vừa rồi.
Một điểm, hai điểm, ba điểm...
Hàn quang trên mũi đao càng tụ càng nhiều, càng ngày càng sáng, cuối cùng hóa thành một điểm hàn mang.
"Ông"
Một tiếng chiến vang, phong linh hoàn trên đỉnh đầu Vân Phàm chợt biến hóa. Vốn dĩ chanh kim quang mang càng ngày càng mạnh mẽ, càng ngày càng sáng ngời, tựa hồ chuyển đổi thành màu của quang minh.
Từ khi thánh miếu xuất hiện tới nay, trên Thánh Linh đại lục chưa từng xuất hiện tình huống như thế, thiên phú ấn ký đã thức tỉnh, lại còn phát sinh biến chuyển thuộc tính. Chuyện này đã không còn là thần dị, mà trở thành đoạt thiên địa tạo hóa lực.
Đáng tiếc, Vân Phàm đối với những chuyện này căn bản không biết được, cho nên hắn không hề biểu hiện ra nửa điểm kinh dị, mọi chuyện đều tự nhiên như thường.
...
- Hi vọng như thế đi.
Chốc lát sau, chanh kim quang mang rốt cuộc bị quang mang màu bạc lóng lánh bao phủ.
Tinh khiết . Lấp lánh.
Chiếu sáng chói mắt, làm cho không người nào có thể nhìn vào.
Tâm linh phúc chí, tiểu đao trong tay của Vân Phàm hóa thành tia sáng dài ba tấc, mang theo phong mang quang minh sơ khai, tiến vào trong bóng tối.
Tựa như, một điểm tia sáng lúc khai thiên.
Tựa như, một luồng phong mang lúc khai thiên.
"Ông "
"Rầm Rầm "
Âm thanh như lôi động, phong mang khai thiên.
Quang minh bao phủ, hắc ám tan biến.
...
...
Chỉ sau giây lát, hắc ám trong không gian hoàn toàn biến mất.
Vẫn ngắm nhìn chung quanh, Vân Phàm phát hiện mình đang đứng trong một tòa lâu vũ trống trải, trên người không có nửa điểm biến hóa, thậm chí ngay cả tiểu đao đã bay ra cũng ở nguyên vị trí. Địa phương này thật sự kỳ diệu, nếu không phải hắn có thể cảm ứng được rõ ràng phong linh hoàn chói mắt bên trong linh khiếu, chỉ sợ hắn sẽ cho rằng mình vừa nằm mơ mà thôi.
Kiểm tra tình hình bản thân xong, Vân Phàm đem ánh mắt nhìn ngắm lâu vũ.
Nơi đây không có trang sức bài biện, trên đỉnh lâu vũ chỉ đính một viên minh châu, tựa như sao giữa bầu trời, chiếu rọi toàn bộ lâu vũ.
Ở chung quanh lâu vũ, có mười hai vách tường, khắc vô số nhân vật cùng hình dáng, như ghi chép từ thời nguyên thủy nhất,giống như đang kể lại một câu chuyện tử thuở xa xưa .
- Chẳng lẽ nơi này chính là bên trong thánh miếu?
Vân Phàm đang muốn tra xét một chút, dưới chân bỗng nhiên mềm nhũn, làm hắn ngã xuống đất, trong lòng cảm thấy rất suy yếu.
- Đây... Đây là chuyện gì vậy? Chẳng lẽ... vừa rồi một đao phá vỡ hắc ám, hao phí tất cả tâm lực của ta ư?
Hít một hơi thật sâu, Vân Phàm khoanh chân ngồi xuống, cố gắng điều chỉn trạng thái của mình.
Thử nghĩ lại cũng không phải không có lý, một đao mới vừa rồi lại có uy lực như thế, không thể nào không có hao phí. Hơn nữa cơ duyên cùng cảm ngộ như vậy, không phải nói có liền có. Nếu như không có ý cảnh gia trì, như vậy thì phi đao, chẳng qua chỉ là phi đao bình thường thôi.
Nghĩ như vậy, Vân Phàm cũng cảm thấy thoải mái hơn.
...
- Ngươi nói những thứ đó, ta đều không hiểu được, cho nên ta chỉ là linh, không phải là người.
Thanh âm của trấn bi chi linh lại vang lên, một thân ảnh nhỏ nhắn từ trong hư không phủ xuống, hạ xuống trước mặt Vân Phàm, vẫn giữ bộ dáng muội muội của Vân Phàm.
- Tại sao vẫn là ngươi?
Trong mắt Vân Phàm tang thương đã biến mất, nhìn trấn bi chi linh trước mặt, trong lòng có chút phức tạp.
Hắn vốn nên hận nó, trăm năm cô độc, để cho hắn vô số lần giãy dụa ở biên giới của phản kháng và tuyệt vọng. Nhưng trăm năm cảm ngộ, để cho hắn nhận rõ bản tâm của mình, càng kiên định hơn với tín niệm của mình. Mặc dù lực lượng không tăng trưởng, nhưng ý chí của hắn đã mạnh mẽ hơn thân thể của hắn quá nhiều.
Nói đơn giản, chính là Vân Phàm đã ngưng tụ ra quyền pháp ý chí, có tiềm chất trở thành võ đạo tông sư.
Dĩ nhiên, lợi ích lớn nhất chính là về tu luyện tiên đạo, hắn đã thức tỉnh thiên phú " Thần Lực " cùng " Quang Minh " , hơn nữa còn đem hai loại thiên phú thuộc tính dung hợp chuyển hóa một cách ngoài ý muốn. Đây cũng không phải đơn giản chỉ là một cộng một, đây tuyệt đối là thiên phú ấn ký thần kỳ nhất từ trước tới nay, về phần thành tựu sau này tốt xấu ra sao, sẽ phải xem kết quả cố gắng của Vân Phàm.
...
- Ta chỉ là linh, ta thủy chung sẽ có lúc biến mất .
Trấn bi chi linh không để ý đến Vân Phàm, yên lặng một mình nói:
- Mặc dù ta không hiểu được gì, nhưng ta có thể cảm nhận được một chút vui mừng. Ngươi biết ta không phải muội muội ngươi, nhưng ngươi lại đối xử với ta như muội muội của mình, cho nên ngươi mới không đành lòng ra tay. Ngươi chưa từng trách ta, chưa từng hận ta, chẳng qua là ngươi cố gắng muốn thoát khỏi trói buộc.
"..."
Nghe trấn bi chi linh nói chuyện, Vân Phàm phá lệ trầm mặc. Tại trong lòng hắn, muội muội chính là muội muội, không kể là thật hay giả, chỉ cần là muội muội của mình, hắn liền liều mạng đi bảo vệ.
- Cảm ơn ngươi. Thật xin lỗi ngươi.
Thanh âm của trấn bi chi linh dần dần phiêu tán, thân thể của nó dần dần hóa thành một đoàn hư ảnh.
Nó cảm tạ, chính là muốn cảm ơn Vân Phàm mang cho nó chút vui mừng cùng ấm áp ngắn ngủi. Điều này làm cho nó cảm giác, nó là một sinh mệnh có tình cảm, cho dù chỉ trong giây lát.
Nó xin lỗi, xin lỗi vì chính mình biến thành bộ dáng của muội muội Vân Phàm, xin lỗi vì chính mình đã khinh nhờn một phần thân tình tinh khiết như thế.
- Không. Đừng đi.
Vân Phàm trong lòng thấy đau xót, không để ý tới thân thể suy yếu xông về phía trước, muốn đem trấn bi chi linh nắm lấy.
Người vốn có cảm tình, trong bóng tối, ở bên cạnh trăm năm, cho dù là tảng đá, cũng sẽ có tình, huống chi là một đạo linh thể.
Vân Phàm muốn giữ nó, nhưng hết thảy chỉ phí công vô ích.
Đúng như lời của trấn bi chi linh, nó chỉ là linh, một đạo linh thể do vấn đạo bia đá diễn biến mà thành, khi có người thông qua nơi đây, cũng là lúc nó nên biến mất. Sau này, sau này có lẽ sẽ có linh thể mới, nhưng linh thể lúc này, đã không còn là nó .
...
Nhìn trấn bi chi linh biến mất, gương mặt của muội muội hiện lên trong đầu của Vân Phàm.
- Khốn kiếp. Khốn kiếp.
"A A "
Đột nhiên, một cỗ cảm xúc tức giận bộc phát. Đối với tiên đạo khảo nghiệm, hắn không có một chút hảo cảm, cho dù nó mang lại cho hắn lực lượng vô cùng cường đại.
...
Một hồi lâu sau, Vân Phàm mệt mỏi, lần nữa ngồi bệt xuống đất.
Hắn nhìn chằm chằm vào lâu vũ, trong lòng nảy sinh cảm xúc quật cường.
Ha ha, đây chính là tiên đạo hay sao? Đây chính là tiên đạo mà người người đều mơ ước hay sao?
Các ngươi rất lợi hại, các ngươi cao cao tại thượng, nhưng các ngươi không nên tùy ý đùa giỡn tình cảm của người khác.
Đạo lý chó má gì vậy. Khảo nghiệm thật là chó má. Không có một chút tôn trọng. Không có một chút thân mật. Các ngươi dùng khảo nghiệm và hiện thực của các ngươi, chà đạp tôn nghiêm của người khác hay sao.
Một ngày nào đó, ta sẽ đi đến trước mặt của các ngươi.
Sau đó, ta sẽ đá đít các ngươi, để hỏi xem các ngươi có đau hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.