Quyển 2 - Chương 90: Mười vạn hoang sơn
Tử Mộc Vạn Quân
08/07/2015
Cấm Đoạn sơn mạch rộng đến mức nào?
Người chưa từng đi đến nơi này, căn bản không thể nào tưởng tượng được nó rộng lớn đến thế nào.
Mười vạn hoang sơn, mười vạn tử địa. Phi cầm tẩu thú, yêu ma hoành hành.
Mười vạn thương mang, mười vạn tiên cảnh. Vô cùng vô tận, vô biên vô hạn.
Từng có cổ tiên đàm tiếu, cấm đoạn xa xôi, thế tục trăm năm, bước đi ngàn năm, khô cốt vô nhan.
Câu này ý nói, Cấm Đoạn sơn mạch quá khổng lồ, nếu đi bộ mà nói cho dù đi cả trăm năm ngàn năm cũng khó lòng đi hết được, cuối cùng chỉ có thể biến thành một nắm xương khô vô danh nơi hoang lĩnh.
Nơi mà ngay cả tiên nhân cũng không thể nào đi hết, sao có thể dùng một chữ “đại” để hình dung là được!
Vì vậy trong mắt của người trong tiên đạo, Cấm Đoạn sơn mạch tựa như một thế giới khác.
Thế giới này chia thành bên ngoài sơn mạch và nội bộ sơn mạch. Phía bên ngoài chỉ có phi cầm tẩu thú bình thường sinh sống, mà nội bộ lại có đa số linh thú hoạt động, càng tới gần Thiên Tiệm thâm uyên thì càng có nhiều yêu ma hoành hành.
Bên ngoài Cấm Đoạn sơn mạch, cùng núi non bình thường không khác biệt quá nhiều, lại có phong cảnh tươi đẹp, được xưng là mười vạn tiên cảnh cũng chẳng sai .
Trái ngược hoàn toàn, nội bộ sơn mạch nguy cơ trùng trùng, vô số tuyệt địa, bởi vậy dần dần được xưng là mười vạn tử địa.
Về phần sâu nhất trong sơn mạch, chính là Thiên Tiệm thâm uyên. Nơi đó càng hung hiểm vạn phần, yêu ma nơi đó vô cùng vô tận , tu sĩ bình thường cũng khó có thể tới gần, chỉ có tiên đạo đại năng hàng năm ở nơi đó trấn thủ phong giới.
Phong giới chính là kết giới phong ấn, chính nhờ có phong ấn này trấn áp thâm uyên, mới ngăn trở yêu ma xâm lấn, gây hại cho nhân gian.
Dĩ nhiên, phong giới cũng không phải có thể toàn diện trấn áp. Một số loại yêu ma nhỏ yếu, bởi vì khí tức ẩn hiện, không bị kết giới trấn áp, ngược lại có thể thường xuyên lui tới thâm uyên, thậm chí có thể nhấc lên sóng gió tại nhân gian. Mặc dù đám yêu ma này yếu ớt, nhưng mỗi lần xuất hiện đều tạo thành gió tanh mưa máu.
Đối với yêu ma, Vân Phàm cũng chưa từng nhận thức, chẳng qua chỉ biết được thông qua lão quỷ, yêu ma chính là lệ khí trong thiên địa tích tụ mà thành, tương tự như tà linh, nhưng có bản chất bất đồng.
Tà linh dùng ác niệm làm thức ăn, hấp thu tinh khí cùng linh hồn của sinh linh để tăng cường lực lượng của bản thân.
Yêu ma dùng huyết nhục làm thức ăn, không có trí tuệ, chỉ có bản năng, mà bản năng của bọn chúng, chính là giết chóc, là cướp đoạt, là hủy diệt vạn vật sinh linh! Cho nên, yêu ma tồn tại, chính là địch nhân chung của toàn bộ sinh linh, bao gồm cả linh thú.
Mặt khác, trong cơ thể của yêu ma có ma sát, vạn vật sinh linh một khi bị ma sát xâm lấn, sẽ mất đi linh trí hóa thân thành yêu ma, trở thành thứ mà chúng sinh vứt bỏ.
Thuở sơ khai của nhân tộc, không biết bao nhiêu tiền bối chính nghĩa đã chết như thế, thậm chí sau khi chết cũng không được an bình.
Nếu như gặp phải yêu ma, phải thận trọng vô cùng.
...
Dưới tàng cây đại thụ, Vân Phàm dựa lưng vào gốc cây, suy nghĩ những lời mà lão quỷ từng nói.
Tại bên cạnh chân của hắn, Tiểu Ngu ôm một trái cây lăn qua lăn lại.
Đúng vậy, Tiểu Ngu chính là tên của tiểu tử này.
Vân Phàm nhặt nó từ phế tích, thấy nó thân hình mập mạp, động tác chậm chạp, lực lượng lại yếu đuối, nên đặt tên cho nó là "Ngu". Đó cũng không phải là chế nhạo hay châm chọc, mà là hắn muốn khích lệ tiểu tử này. Hắn hi vọng tiểu tử có thể biết xấu hổ mà dũng mãnh trưởng thành, cho nên chữ "Ngu" này, chính là trong đại trí giả ngu .
Tiểu Ngu tuy là linh thú, nhưng trong cơ thể không có hồn tinh, vì vậy Thiển Y mới nói nó là tàn linh.
Tàn linh giống như thế, cũng không có tư cách để làm tiên linh cho tiên sĩ bình thường, chứ đừng nhắc tới việc làm tiên linh cho mấy vị tiên sĩ thiên tài.
Vân Phàm cũng không có ý ghét bỏ Tiểu Ngu. Trong lòng hắn, bất kỳ một sinh linh nào cũng đều giống nhau, khi sinh ra kém cỏi cũng không sao, chỉ cần sau này cố gắng, nhất định có thể trở thành mạnh mẽ, cũng giống như Tiểu Hỏa Vân ban đầu vậy.
Chẳng qua là đem nó làm tiên linh, Vân Phàm cũng không suy nghĩ vậy.
Vân Phàm thẳng thắn, nhưng hắn cũng không ngu. Thứ nhất, hắn không rõ Tiểu Ngu này có thuộc tính là gì. Thứ hai, hắn ngưng trúc tiên cơ, vượt trên vô thượng, tuyệt đối là độc nhất vô nhị, tất nhiên hắn hi vọng có thể kiếm được một con linh thú cường đại làm tiên linh của mình.
Tiếc nuối chính là đi gần nửa tháng, Vân Phàm vẫn còn đang ở phía ngoài của sơn mạch.
...
"Sa sa!"
Trong bụi cỏ, đột nhiên truyền tới tiếng động nhỏ.
Vân Phàm ánh mắt ngưng tụ, đang ngồi đột nhiên đứng thẳng dậy.
Tiểu Ngu tựa như không thấy điều gì khác thường, vẫn chuyên tâm gặm trái cây của mình.
Mấy ngày qua, thân thể của tiểu tử này phát triển gấp đôi lúc ban đầu, đứng lên có thể tới đầu gối của Vân Phàm. Chỉ tiếc, năng lực của nó cũng không có theo thân thể phát triển mà trở nên mạnh mẽ, vẫn yếu đuối vô cùng, thậm chí ngay cả cảnh giác cũng không biết.
Điểm duy nhất để cho Vân Phàm cảm thấy vui mừng, chính là tiểu tử này từ lúc đầu nhát gan hèn yếu, bây giờ cũng đã dũng cảm hơn chút ít rồi, ít nhất không phải thấy địch nhân là run sợ, có khi còn dám nhảy tới cắn mấy cái.
...
"Tê tê!"
Một đạo bóng đen thật dài đột nhiên lao ra khỏi bụi cỏ, đánh về phía Vân Phàm.
Lao về phía hắn là một con cự xà, to bằng cánh tay, răng nanh trắng ởn, đuôi ánh ngân quang, chính là ngân vĩ xà không thể nghi ngờ.
Vân Phàm săn thú nhiều năm, chỉ cần liếc qua đã nhìn ra lai lịch của cự xà.
Đây là một loại rắn độc tính cực mành, sinh sống tại nơi rừng sâu núi thẳm, vô cùng hiếm thấy. Mà kỳ lạ nhất chính là nọc độc của nó không phải nằm trên răng, mà tập trung ở phần đuôi, làm cho người ta khó lòng phòng bị.
Nếu như trước đây gặp phải cự xà như thế, Vân Phàm nhất định sẽ sợ hãi, nhưng lúc này hắn trầm tĩnh không nhúc nhích.
"Bá!"
Chỉ thấy thân thể Vân Phàm nhẹ nhàng thoáng chốc đã biến mất, lưu lại một đạo tàn ảnh, làm cho cự xà lao vào khoảng không, cái đầu "Oành" một tiếng đánh thẳng vào gốc cây.
Giờ phút này, Vân Phàm đã xuất hiện tại trên cây, đầu ngón tay thủ sẵn một thanh tiểu đao, do dự một hồi xem có nên ném hay không, cuối cùng lại thu lại. Hắn muốn giết chết con rắn này cũng không khó, nhưng hắn có suy tính khác.
"Hí!"
Đầu bị đập đau, cự xà nổi lên hung tính.
Nó không tìm thấy thân ảnh của Vân Phàm, đuôi bạc cuồng loạn càn quét!
Tiểu Ngu đã ngây dại, căn bản không kịp phản ứng, đã bị đuôi của cự xà đập văng, trái cây cũng lăn sang một bên.
Thấy cảnh tượng như thế, Vân Phàm chỉ lẳng lặng nhìn, không có ý ra tay , trên mặt cũng không quá mức lo lắng.
Tuy nói Tiểu Ngu là tàn linh, sinh ra đã yếu ớt, nhưng dù sao nó cũng là thiên địa dựng dục chi linh, thân thể cường độ có thể so với nhất tinh linh thú, tự nhiên không thể bị thương dễ dàng.
Mà mặt khác, Vân Phàm còn có ý muốn rèn luyện cho tiểu tử này .
Cho tới nay, cũng là hắn luôn chăm sóc cho Tiểu Ngu, thỉnh thoảng gặp phải hung cầm mãnh thú, đều bị hắn xuất thủ giải quyết, cho dù gặp gỡ phải một bầy thú, Vân Phàm cũng có thể mang theo nó thoát thân.
So sánh ra, Tiểu Ngu có chút biểu hiện không như ý muốn.
Mặc dù có trưởng thành, nhưng tốc độ phát triển như thế đối với Vân Phàm hiện tại mà nói, thật sự là quá chậm. Cứ tiếp tục như thế, nó làm sao có thể đuổi kịp Vân Phàm.
Đối với chuyện này, Vân Phàm cũng cảm thấy nhức đầu.
Đã nói muốn cùng nhau mạnh mẽ , tên tiểu tử ngươi lại lười biếng như thế, sao có thể được!
Lúc này, Vân Phàm tạm thời quyết định khoanh tay đứng nhìn, phải để cho tên tiểu tử hết ăn lại nằm này khổ sở thì mới tiến bộ được... Ngân vĩ xà lại lao tới.
"Ba !"
Nặng nề đập trên mặt đất, Tiểu Ngu bản năng co rúm lại, sau đó bò dậy, giống như không có chuyện gì.
Người chưa từng đi đến nơi này, căn bản không thể nào tưởng tượng được nó rộng lớn đến thế nào.
Mười vạn hoang sơn, mười vạn tử địa. Phi cầm tẩu thú, yêu ma hoành hành.
Mười vạn thương mang, mười vạn tiên cảnh. Vô cùng vô tận, vô biên vô hạn.
Từng có cổ tiên đàm tiếu, cấm đoạn xa xôi, thế tục trăm năm, bước đi ngàn năm, khô cốt vô nhan.
Câu này ý nói, Cấm Đoạn sơn mạch quá khổng lồ, nếu đi bộ mà nói cho dù đi cả trăm năm ngàn năm cũng khó lòng đi hết được, cuối cùng chỉ có thể biến thành một nắm xương khô vô danh nơi hoang lĩnh.
Nơi mà ngay cả tiên nhân cũng không thể nào đi hết, sao có thể dùng một chữ “đại” để hình dung là được!
Vì vậy trong mắt của người trong tiên đạo, Cấm Đoạn sơn mạch tựa như một thế giới khác.
Thế giới này chia thành bên ngoài sơn mạch và nội bộ sơn mạch. Phía bên ngoài chỉ có phi cầm tẩu thú bình thường sinh sống, mà nội bộ lại có đa số linh thú hoạt động, càng tới gần Thiên Tiệm thâm uyên thì càng có nhiều yêu ma hoành hành.
Bên ngoài Cấm Đoạn sơn mạch, cùng núi non bình thường không khác biệt quá nhiều, lại có phong cảnh tươi đẹp, được xưng là mười vạn tiên cảnh cũng chẳng sai .
Trái ngược hoàn toàn, nội bộ sơn mạch nguy cơ trùng trùng, vô số tuyệt địa, bởi vậy dần dần được xưng là mười vạn tử địa.
Về phần sâu nhất trong sơn mạch, chính là Thiên Tiệm thâm uyên. Nơi đó càng hung hiểm vạn phần, yêu ma nơi đó vô cùng vô tận , tu sĩ bình thường cũng khó có thể tới gần, chỉ có tiên đạo đại năng hàng năm ở nơi đó trấn thủ phong giới.
Phong giới chính là kết giới phong ấn, chính nhờ có phong ấn này trấn áp thâm uyên, mới ngăn trở yêu ma xâm lấn, gây hại cho nhân gian.
Dĩ nhiên, phong giới cũng không phải có thể toàn diện trấn áp. Một số loại yêu ma nhỏ yếu, bởi vì khí tức ẩn hiện, không bị kết giới trấn áp, ngược lại có thể thường xuyên lui tới thâm uyên, thậm chí có thể nhấc lên sóng gió tại nhân gian. Mặc dù đám yêu ma này yếu ớt, nhưng mỗi lần xuất hiện đều tạo thành gió tanh mưa máu.
Đối với yêu ma, Vân Phàm cũng chưa từng nhận thức, chẳng qua chỉ biết được thông qua lão quỷ, yêu ma chính là lệ khí trong thiên địa tích tụ mà thành, tương tự như tà linh, nhưng có bản chất bất đồng.
Tà linh dùng ác niệm làm thức ăn, hấp thu tinh khí cùng linh hồn của sinh linh để tăng cường lực lượng của bản thân.
Yêu ma dùng huyết nhục làm thức ăn, không có trí tuệ, chỉ có bản năng, mà bản năng của bọn chúng, chính là giết chóc, là cướp đoạt, là hủy diệt vạn vật sinh linh! Cho nên, yêu ma tồn tại, chính là địch nhân chung của toàn bộ sinh linh, bao gồm cả linh thú.
Mặt khác, trong cơ thể của yêu ma có ma sát, vạn vật sinh linh một khi bị ma sát xâm lấn, sẽ mất đi linh trí hóa thân thành yêu ma, trở thành thứ mà chúng sinh vứt bỏ.
Thuở sơ khai của nhân tộc, không biết bao nhiêu tiền bối chính nghĩa đã chết như thế, thậm chí sau khi chết cũng không được an bình.
Nếu như gặp phải yêu ma, phải thận trọng vô cùng.
...
Dưới tàng cây đại thụ, Vân Phàm dựa lưng vào gốc cây, suy nghĩ những lời mà lão quỷ từng nói.
Tại bên cạnh chân của hắn, Tiểu Ngu ôm một trái cây lăn qua lăn lại.
Đúng vậy, Tiểu Ngu chính là tên của tiểu tử này.
Vân Phàm nhặt nó từ phế tích, thấy nó thân hình mập mạp, động tác chậm chạp, lực lượng lại yếu đuối, nên đặt tên cho nó là "Ngu". Đó cũng không phải là chế nhạo hay châm chọc, mà là hắn muốn khích lệ tiểu tử này. Hắn hi vọng tiểu tử có thể biết xấu hổ mà dũng mãnh trưởng thành, cho nên chữ "Ngu" này, chính là trong đại trí giả ngu .
Tiểu Ngu tuy là linh thú, nhưng trong cơ thể không có hồn tinh, vì vậy Thiển Y mới nói nó là tàn linh.
Tàn linh giống như thế, cũng không có tư cách để làm tiên linh cho tiên sĩ bình thường, chứ đừng nhắc tới việc làm tiên linh cho mấy vị tiên sĩ thiên tài.
Vân Phàm cũng không có ý ghét bỏ Tiểu Ngu. Trong lòng hắn, bất kỳ một sinh linh nào cũng đều giống nhau, khi sinh ra kém cỏi cũng không sao, chỉ cần sau này cố gắng, nhất định có thể trở thành mạnh mẽ, cũng giống như Tiểu Hỏa Vân ban đầu vậy.
Chẳng qua là đem nó làm tiên linh, Vân Phàm cũng không suy nghĩ vậy.
Vân Phàm thẳng thắn, nhưng hắn cũng không ngu. Thứ nhất, hắn không rõ Tiểu Ngu này có thuộc tính là gì. Thứ hai, hắn ngưng trúc tiên cơ, vượt trên vô thượng, tuyệt đối là độc nhất vô nhị, tất nhiên hắn hi vọng có thể kiếm được một con linh thú cường đại làm tiên linh của mình.
Tiếc nuối chính là đi gần nửa tháng, Vân Phàm vẫn còn đang ở phía ngoài của sơn mạch.
...
"Sa sa!"
Trong bụi cỏ, đột nhiên truyền tới tiếng động nhỏ.
Vân Phàm ánh mắt ngưng tụ, đang ngồi đột nhiên đứng thẳng dậy.
Tiểu Ngu tựa như không thấy điều gì khác thường, vẫn chuyên tâm gặm trái cây của mình.
Mấy ngày qua, thân thể của tiểu tử này phát triển gấp đôi lúc ban đầu, đứng lên có thể tới đầu gối của Vân Phàm. Chỉ tiếc, năng lực của nó cũng không có theo thân thể phát triển mà trở nên mạnh mẽ, vẫn yếu đuối vô cùng, thậm chí ngay cả cảnh giác cũng không biết.
Điểm duy nhất để cho Vân Phàm cảm thấy vui mừng, chính là tiểu tử này từ lúc đầu nhát gan hèn yếu, bây giờ cũng đã dũng cảm hơn chút ít rồi, ít nhất không phải thấy địch nhân là run sợ, có khi còn dám nhảy tới cắn mấy cái.
...
"Tê tê!"
Một đạo bóng đen thật dài đột nhiên lao ra khỏi bụi cỏ, đánh về phía Vân Phàm.
Lao về phía hắn là một con cự xà, to bằng cánh tay, răng nanh trắng ởn, đuôi ánh ngân quang, chính là ngân vĩ xà không thể nghi ngờ.
Vân Phàm săn thú nhiều năm, chỉ cần liếc qua đã nhìn ra lai lịch của cự xà.
Đây là một loại rắn độc tính cực mành, sinh sống tại nơi rừng sâu núi thẳm, vô cùng hiếm thấy. Mà kỳ lạ nhất chính là nọc độc của nó không phải nằm trên răng, mà tập trung ở phần đuôi, làm cho người ta khó lòng phòng bị.
Nếu như trước đây gặp phải cự xà như thế, Vân Phàm nhất định sẽ sợ hãi, nhưng lúc này hắn trầm tĩnh không nhúc nhích.
"Bá!"
Chỉ thấy thân thể Vân Phàm nhẹ nhàng thoáng chốc đã biến mất, lưu lại một đạo tàn ảnh, làm cho cự xà lao vào khoảng không, cái đầu "Oành" một tiếng đánh thẳng vào gốc cây.
Giờ phút này, Vân Phàm đã xuất hiện tại trên cây, đầu ngón tay thủ sẵn một thanh tiểu đao, do dự một hồi xem có nên ném hay không, cuối cùng lại thu lại. Hắn muốn giết chết con rắn này cũng không khó, nhưng hắn có suy tính khác.
"Hí!"
Đầu bị đập đau, cự xà nổi lên hung tính.
Nó không tìm thấy thân ảnh của Vân Phàm, đuôi bạc cuồng loạn càn quét!
Tiểu Ngu đã ngây dại, căn bản không kịp phản ứng, đã bị đuôi của cự xà đập văng, trái cây cũng lăn sang một bên.
Thấy cảnh tượng như thế, Vân Phàm chỉ lẳng lặng nhìn, không có ý ra tay , trên mặt cũng không quá mức lo lắng.
Tuy nói Tiểu Ngu là tàn linh, sinh ra đã yếu ớt, nhưng dù sao nó cũng là thiên địa dựng dục chi linh, thân thể cường độ có thể so với nhất tinh linh thú, tự nhiên không thể bị thương dễ dàng.
Mà mặt khác, Vân Phàm còn có ý muốn rèn luyện cho tiểu tử này .
Cho tới nay, cũng là hắn luôn chăm sóc cho Tiểu Ngu, thỉnh thoảng gặp phải hung cầm mãnh thú, đều bị hắn xuất thủ giải quyết, cho dù gặp gỡ phải một bầy thú, Vân Phàm cũng có thể mang theo nó thoát thân.
So sánh ra, Tiểu Ngu có chút biểu hiện không như ý muốn.
Mặc dù có trưởng thành, nhưng tốc độ phát triển như thế đối với Vân Phàm hiện tại mà nói, thật sự là quá chậm. Cứ tiếp tục như thế, nó làm sao có thể đuổi kịp Vân Phàm.
Đối với chuyện này, Vân Phàm cũng cảm thấy nhức đầu.
Đã nói muốn cùng nhau mạnh mẽ , tên tiểu tử ngươi lại lười biếng như thế, sao có thể được!
Lúc này, Vân Phàm tạm thời quyết định khoanh tay đứng nhìn, phải để cho tên tiểu tử hết ăn lại nằm này khổ sở thì mới tiến bộ được... Ngân vĩ xà lại lao tới.
"Ba !"
Nặng nề đập trên mặt đất, Tiểu Ngu bản năng co rúm lại, sau đó bò dậy, giống như không có chuyện gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.