Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 352: Chúng tôi cần cần cẩu.

Hắc Vũ Tán

26/03/2013

Villard phán đoán không sai, Thạch Thiên sẽ không một mực bảo trì loại tốc độ toàn lực chạy trốn như trước, ngoại trừ nội lực tiêu hao thật lớn ra, thân thể cùng không khí trong lúc đó kịch liệt ma sát sẽ làm thân thể hắn sinh ra một loại thống khổ giống như là bị xé nứt, mười phần khó chịu. Nhưng mà Villard có một chút cũng không còn phán đoán ra, Thạch Thiên tại sao sẽ bỏ qua những người muốn phục kích hắn.

Sau khi thiêu hủy Cục cảnh sát Los Angeles, Thạch Thiên tại Braid hữu ý vô ý hấp dẫn, tiến vào ở tây bắc Hollywood. Ở đây hơn phân nửa là công ty điện ảnh và truyền hình, công ty giải trí đều do Thiên Thạch đồng minh có cổ phần khống chế, vài gia tộc hắc bang địa phương lớn cũng đều nghe theo Thiên Thạch đồng minh, trong lúc nhất thời tòa thành giải trí nổi tiếng nhất toàn cầu cơ hồ thành hậu cung Thạch Thiên, vố số nữ minh tinh bị hắn “thảo phạt”. Nếu không phải trên TV không ngừng truyền phát tin tức về Kim Hinh, Thạch Thiên thiếu chút nữa đã quên mình tại sao tới nước Mỹ. Sau khi chơi đùa hai ngày mà chính phủ Mỹ vẫn không có phóng thích Kim Hinh, mà Braid cũng không tra được Kim Hinh ở đâu, dưới sự tức giận đã bay thẳng đến Washington thủ đô nước Mỹ.

Thật ra Thạch Thiên trong nội tâm căn bản là không có mục tiêu rõ ràng, chỉ chuẩn bị đi tới chỗ nào thì đốt tới chỗ đó. Cực nhanh xuyên qua vòng vây quân Mỹ , phát hiện nơi này bốn phía đều là phục binh, tối thiểu mai phục hai ba ngàn người, không khỏi một hồi hưng phấn. Nghĩ thầm nếu như cứ như vậy mà vỗ cái mông rời khỏi, chính phủ Mỹ chẳng phải sẽ hiểu lầm lão tử sợ bọn họ, cái này loại nâng cao sĩ khí người khác tự diệt uy phong mình cũng không thể làm. Thế là vận khí nghỉ ngơi và hồi phục, đem thể năng nội tức khôi phục đến trạng thái tốt nhất, sau đó nhếch miệng cười, quay đầu lại về phía cánh quân gần nhất mà phóng đi.

Đó là một đội quân đặc chủng mai phục sau cùng, chừng một trăm hai mươi người, tất cả đều trong mười hai cỗ xe thiết giáp chờ lệnh, chỉ cần tiếng súng truyền đến, mặc kệ biệt đội SEAL có thành công đem Thạch Thiên tiêu diệt hay không, bọn họ đều dùng tốc độ cao nhất mà nhào tới.

Nhưng mà tiếng súng không đợi đến, thì đã có mệnh lệnh dùng tốc độ cao nhất rút về Washington, đồng thời được cho biết mục tiêu đã thoát khỏi vòng vây mà đi về phía Washington. Nhận được mệnh lệnh Liên trưởng sửng sờ một chút, liền nhịn không được thấp giọng châm chọc nói: “Cái gì lực lượng SEAL, một lũ phế vật…” Hừ lạnh một tiếng, tức giận nói với binh lính lái xe thiết giáp: “Quay đầu, dùng tốc độ cao nhất trở lại…”

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe thấy “bùm” một tiếng thật lớn, người trong xe thiết giáp bị chấn màng nhĩ muốn thủng, đồng thời cảm giác trời đất xoay chuyển, thân thể ngã trái ngã phải quay cuồng trong xe, nguyên một đám tất cả đều bị va chạm cho đầu rơi máu chảy. Chờ dừng lại thì bọn họ phát hiện ra mình ngã ngồi tại trần xe, chen chúc thành một đống.

Liên trưởng đẩy binh lính ngồi ở trên người hắn ra, trừng mắt hỏi:“Tình huống ra sao?”

Một tên binh lính run giọng trả lời:“Báo cáo Liên trưởng, xe hình như lật ra bổ nhào mấy cái…”

Lúc này ngoài xe tiếng ầm ầm không ngừng truyền đến. Liên trưởng vội vàng nắm một khẩu súng bên người, muốn đá văng ra cửa xe đi ra ngoài xem tình huống.

“Bùm!”.

Cả xe hơi chấn động, đem Liên trưởng vừa đứng lên lại ngã lăn ra, hơn nữa tiếng nổ so với vừa rồi càng thêm kinh người, phảng phất là bị vật cứng gì nện ở trên xe thiết giáp của bọn họ. Không đợi bọn họ có phản ứng, ngoài xe tiếng nổ liên tiếp truyền đến, xe thiết giáp cũng chấn động liên tiếp không ngừng rung rung, bọn lính bịt lấy lỗ tai ôm đầu, trên mặt đều hiện ra vẻ khủng hoảng.

Mấy phút đồng hồ sau, tất cả rốt cuộc yên tĩnh trở lại, Liên trưởng đi mở cửa xe ở đuổi thiết giáp, phát hiện đã kẹt, dùng sức đạp mấy cước mới đá ra một cái khe hở hơn ba mươi centimet, đành phải cúi người bò ra, chợt nghe phía trên có tiếng vang truyền đến, vội vàng quay đầu nhìn lại, thì trông thấy một cái đế giày cách mình càng ngày càng gần, muốn tránh đã tới không kịp, bị người một cước dẫm lên trên mặt.



Liên trưởng này bình thường cũng coi như là một người rắn rỏi, nhưng vừa rồi đột nhiên phát sinh biến đổi lớn, hắn ở trong xe nên không biết bên ngoài đến tột cùng phát sinh tình huống gì, trong nội tâm không khỏi có phần bối rối, dũng khí cũng đã không đủ, dưới sự đau nhức kịch liệt nhịn không được mà kêu lên thảm thiết.

Giẫm lên Liên trưởng là một tên binh lính, nghe tiếng vội dời chân đi. Tuy lúc này liên trưởng đã bị giẫm cho xịt máu mũi, hoàn toàn thay đổi, nhưng bọn hắn tại quân doanh ở cùng một chỗ nhiều năm, chỉ bằng thanh âm cũng có thể nghe ra người bị giẫm chính là Liên trưởng của mình, vội đem Liên trưởng kéo ra ngoài, xấu hổ nói: “Thật xin lỗi, tôi không biết ngài ở dưới đất…”

Liên trưởng cả giận nói:“Tên khốn kiếp! Sao lại leo lên xe ta?”.

Tên binh lính kia vẻ mặt vô tội cất lời giải thích: “Tôi không phải leo lên đây, tôi cũng không biết tại sao lại lên… Liên trưởng, ngài nhìn ra phía trước sẽ rõ…”

Liên trưởng nhìn theo hướng binh lính chỉ, lập tức sợ ngây người. Chỉ thấy mười hai chiếc xe thiết giáp tất cả đều chen chúc thành một đống, ở trên xe thiết giáp của mình còn chồng lên một cỗ xe thiết giáp, cao nhất là ba xe thiết giáp hợp lại cùng một chỗ. Hơn nữa đại đa số xe thiết giáp đều bị lật đáy lên trời, có vài cỗ xe thì bị dựng lên, tất cả xe cũng đã thay đổi hình dạng, quả thực khó coi.

Một số binh lính từ trong xe bò ra bên ngoài, nhìn sơ qua thì cũng không bị thương, còn có mấy cỗ xe thiết giáp bị đè nén, binh lính bên trong căn bản không cách nào đi ra, có thể nghe được tiếng kêu cứu của bọn họ.

Liên trưởng vội vàng bảo binh lính kia đi kiểm kê nhân số thương vong, đồng thời trợ giúp bọn họ thoát khỏi nguy hiểm, sau đó cầm lấy máy bộ đàm muốn thỉnh cầu trợ giúp, lại nghe đến trong máy bộ đàm vừa vặn truyền đến chỉ thị của Willi:“Tất cả đơn vị lập tức đình chỉ rút lui, tất cả đơn vị lập tức đình chỉ rút lui, mục tiêu đã quay lại lập tức làm tốt chuẩn bị hiến đấu…Mục tiêu đã quay lại…”

Liên trưởng giơ máy bộ đàm lên báo cáo: “Thượng tá Willi, tôi là trưởng đội đột kích A5… Nhưng có thể đã gặp mục tiêu…”

Trong máy bộ đàm Willi nao nao, lớn tiếng hỏi: “Báo cáo vị trí, tình huống hiện tại như thế nào? Có cần trợ giúp hay không?”

Liên trưởng xoa xoa máu mũi, có phần xấu hổ trả lời :“Chúng tôi còn đang ở tại chỗ, mục tiêu đã không thấy, chúng tôi… chúng ta cần cần cẩu…”

Willi: “…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Diệt Truyền Thuyết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook