Chương 134: Kim cương cũng không nhận ra.
Hắc Vũ Tán
26/03/2013
Lý Khả Tâm cười lạnh nói: “Mời cô nói chuyện nhã nhặn một chút, đừng tự đề cao mình, cô nghĩ rằng tôi đang nói với cô sao? Tôi chỉ cảm thấy hứng thú với bộ trang sức kim cương trên người cô thôi, bây giờ chẳng còn gì cả, cái này giống y chang đồ nhái”.
Thạch Hiểu Mẫn cũng cười lạnh nói: “Làm sao cô biết kim cương tôi đeo trên người là giả?”
Lý Khả Tâm cười ha hả nói: “Xin lỗi, từ nhỏ tôi đã xem kim cương là đồ chơi rồi, chẳng lẽ còn nhìn lầm!”
Chợt nghe thấy một giọng nói đáng yêu vang lên: “Hôm nay Lý tiểu thư có thể đã nhìn lầm, kim cương đó không giống là giả” Chỉ thấy Kim Hinh cùng Hạng Hồng bốn nàng đi đến trước mặt, người nói là Kim Hinh. Các nàng nhìn thấy không khí bên Thạch Hiểu Mẫn càng lúc càng không đúng, liền đi lại xem, mà Thạch Thiên vẫn còn ngồi trên ghế sa ***, gối tay gác chân ngó đi đâu đó.
Cái này không phải là do Thạch Thiên không quan tâm Thạch Hiểu Mẫn, vừa rồi bên này nói cái gì hắn đều nghe rất rõ ràng, lúc đầu cảm thấy vì ảnh hưởng đến tương lai của Thạch Hiểu Mẫn và Quách Gia Chí, nên không thể đánh Quách Bỉnh Liêm được! Lỡ như ảnh hưởng đến quan hệ của Thạch Hiểu Mẫn và Quách Gia Chí, thì tương lai không biết có oán hận tổ tông hay không. Cho nên liền nhịn xuống, bây giờ lại xuất hiện một cô gái khác đối chọi gay gắt với Thạch Hiểu Mẫn, hắn cũng thấy tức giận, nhưng mà, có câu nói rằng không được đánh phụ nữ dù chỉ bằng một cành hoa. Hơn nữa hắn cũng nhìn ra ý tứ của cô gái này dành cho Quách Gia Chí, nên cũng muốn nhìn xem Quách Gia Chí xử lý thế nào.
Lý Khả Tâm cũng không để lời nói của Kim Hinh vào mắt, nghe vậy cười nói: “Kim tiểu thư không nói đùa chứ? Có phải cô bình thường quay phim dùng đạo cụ nhiều quá, nên không phân biệt được thật giả rồi không? Thật ra tôi không cần nhìn cũng biết là giả rồi, nếu là kim cương thật, bộ trang sức này ít nhất cũng trị giá hơn trăm triệu đô la HongKong, một cô gái đại lục đến HongKong làm công như cô ta có thể mua được sao? Cho dù có người tặng, thì tôi thấy HongKong cũng không có hoa hoa công tử nào hào hoa vậy đâu, ha ha...”
Kim Hinh cũng cười nói: “Thì ra Lý tiểu thư không nhìn kỹ rồi, chỉ dựa vào phán đoán, khó trách là lầm lẫn, nói như vậy thì cũng không thể trách cô không có mắt, chẳng qua, với thân phận Lý đại tiểu thư như cô, không nhìn rõ trước mà đã nói là giả rồi, như vậy có được hay không? Thạch tiểu thư người ta cũng không có bán trang sức cho cô mà”.
Lý Khả Tâm cũng không yếu thế, cười khẩy nói: “Có một trăm triệu tôi cũng không mua, tôi thấy Kim tiểu thư hẳn là nên học tập thêm về tri thức châu báu đi. Nếu không sau này đàn ông tặng trang sức giả cho cô mà cô không phân biệt được, thì phải chịu thiệt rồi”.
Lúc này, người xung quanh các nàng càng lúc càng nhiều, nghe vậy đều cười, đặc biệt là các phu nhân, chồng của các nàng không ít người đều nuôi nữ minh tinh bên ngoài làm vợ bé cả, cho nên luôn không thuận mắt với đám nữ minh tinh trong giới giải trí, tựa hồ như lên tiếng ủng hộ Lý Khả Tâm, khen nàng nói rất hay.
Kim Hinh thường xuyên tham gia tiệc rượu, nên đối với sự cười nhạo của những người này cũng đã quen rồi. Trước kia nàng chỉ theo đuổi những gì mình thích, nhưng bây giờ chỉ cần Thạch Thiên không khinh thường nàng là được, căn bản là không cần người khác nghĩ nàng như thế nào, nghe thấy Lý Khả Tâm nói móc như vậy, nàng cũng chỉ cười nhàn nhạt.
Thạch Hiểu Mẫn thấy thần tượng Kim Hinh bị Lý Khả Tâm cười nhạo, đi đến bên cạnh Kim Hinh nói: “Chị Kim Hinh, đừng để ý đến loại người mắt chó nhìn người thấp này, còn tự cho là cái gì cũng biết, ngay cả kim cương cũng không nhận ra, chúng ta đi đi”.
Lý Khả Tâm nói giận nói: “Tôi không biết kim cương? Được, ở đây có chuyên gia, để cho người ta nhìn thử xem thứ cô đeo là gì?” Sao đó quay lại hô to Trâu Gia Vinh của tập đoàn châu báu Đại Quang Vinh: “Chú Trâu, chú là chuyên gia trong phương tiện châu báu, nhìn xem thứ mà vị Thạch tiểu thư này đeo trên người là gì?”
Trâu Gia Vinh mất tự nhiên cười cười, do dự một chút rồi nói: “Bộ trang sức này quả thật tương đối ít thấy”.
Lý Khả Tâm cười nói: “Sao thế, làm giả y như thật à? Chú Trâu, về sau việc kinh doanh châu báu của chú chắc cũng khó đấy. Bộ trang sức này của nàng ta cũng đáng mấy vạn sao?”
Trâu Gia Vinh cười nói: “Mấy vạn cũng không mua được...”
Lý Khả Tâm kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ mấy thứ này hơn mấy chục vạn?”
Trâu Gia Vinh lúng túng nói: “Lý tiểu thư, bộ trang sức đang đeo trên người của Thạch tiểu thư là thật” Thật ra từ đầu hắn ta đã chú ý đến bộ kim cương của Thạch Hiểu Mẫn, hắn đương nhiên là nhìn ra thật giả, giật mình cả nửa ngày, hắn và Lý gia có quan hệ không tồi, Lý thái thái và các cô tiểu thư của Lý gia cũng là khách quen của Đại Quang Vinh, vốn hắn muốn giúp Lý Khả Tâm, nhưng chuyện này thì khác, chuyện khác hắn có thể làm bộ không biết, nhưng châu báu thì không thể không xem xét, càng không thể nói dối lung tung. Nếu truyền ra ngoài Trâu Gia Vinh hắn không biết phân biệt kim cương thật giả, thì trang sức của tập đoàn Đại Quang Vinh còn ai dám mua.
Vừa mới dứt lời, đám tiểu thư phu nhân xung quanh chờ chê cười Thạch Hiểu Mẫn đều sợ ngây người, cả đám lấy tay che miệng, phát ra những tiếng kinh hô, nhìn về phía bộ trang sức của Thạch Hiểu Mẫn, ánh mắt cũng bắt đầu xám lại, thiếu chút nữa đã chảy nước miếng ra ngoài. Các nàng vốn đã nghĩ rằng bộ kim cương này là thật, chỉ là do bộ kim cương này quá lớn, lại đeo trên người một nhân viên tạp chí xã, nên mới hoài nghi là giả. Bây giờ Trâu Gia Vinh đã nói là thật rồi, đương nhiên sẽ không hoài nghi.
Lý Khả Tâm giật mình tại chỗ, sắc mặt đỏ bừng, không tin được, hỏi lại: “Chú Trâu, chú có nhìn kỹ chưa vậy, không lầm chứ? Cái này đều là kim cương thật, bao nhiêu tiền?”
Trâu Gia Vinh thấy ánh mắt của Lý Khả Tâm không tin hắn, trên mặt có chút bất mãn, nói: “Lý tiểu thư yên tâm, tôi tin tưởng mình không nhìn lầm, nói ra thì xấu hổ, Thạch tiểu thư lúc vừa tới, tôi đã chú ý đến bộ trang sức trên người nàng, xem ra đều là công nghệ hoàng thất châu Âu tỉ mỉ tạo ra” Tiếp theo nói với một lão già bên cạnh: “Trần lão tiên sinh, ngài cũng là một chuyên gia, ngài cũng nhìn đi, tôi nói có đúng không?”
Ông già kia gật đầu nói: “Đúng vậy, đúng vậy, ăn cơm nhờ nó, sao có thể lầm được, kim cương này không cần phải nói, nhất định là thật, cũng đúng là công nghệ của hoàng thất châu Âu, ít nhất là có hơn trăm năm lịch sử. Chẳng qua, theo hình thức và hoa văn, năm món trang sức này không phải là một bộ, mà xuất hiện từ những nơi khác nhau trong cùng một thời kì, bây giờ tổ hợp lại một chỗ, thiên y vô phùng...” Lặng đi một lát, lắc đầu thở dài: “Bộ trang sức này, nếu chỉ mua được một món trong nó cũng là rất khó rồi, bây giờ nó được tạo thành một bộ, thật sự là hiếm thấy.... nếu vị tiểu thư này muốn bán hai trăm triệu, tôi lập tức mua ngay...” Hắn đâu biết rằng Pierre đã cẩn thận tỉ mỉ lựa chọn trong hàng ngàn bộ kim cương từ mười cái thùng lớn chứ, thật ra cũng không khó khăn gì.
Thạch Hiểu Mẫn cũng cười lạnh nói: “Làm sao cô biết kim cương tôi đeo trên người là giả?”
Lý Khả Tâm cười ha hả nói: “Xin lỗi, từ nhỏ tôi đã xem kim cương là đồ chơi rồi, chẳng lẽ còn nhìn lầm!”
Chợt nghe thấy một giọng nói đáng yêu vang lên: “Hôm nay Lý tiểu thư có thể đã nhìn lầm, kim cương đó không giống là giả” Chỉ thấy Kim Hinh cùng Hạng Hồng bốn nàng đi đến trước mặt, người nói là Kim Hinh. Các nàng nhìn thấy không khí bên Thạch Hiểu Mẫn càng lúc càng không đúng, liền đi lại xem, mà Thạch Thiên vẫn còn ngồi trên ghế sa ***, gối tay gác chân ngó đi đâu đó.
Cái này không phải là do Thạch Thiên không quan tâm Thạch Hiểu Mẫn, vừa rồi bên này nói cái gì hắn đều nghe rất rõ ràng, lúc đầu cảm thấy vì ảnh hưởng đến tương lai của Thạch Hiểu Mẫn và Quách Gia Chí, nên không thể đánh Quách Bỉnh Liêm được! Lỡ như ảnh hưởng đến quan hệ của Thạch Hiểu Mẫn và Quách Gia Chí, thì tương lai không biết có oán hận tổ tông hay không. Cho nên liền nhịn xuống, bây giờ lại xuất hiện một cô gái khác đối chọi gay gắt với Thạch Hiểu Mẫn, hắn cũng thấy tức giận, nhưng mà, có câu nói rằng không được đánh phụ nữ dù chỉ bằng một cành hoa. Hơn nữa hắn cũng nhìn ra ý tứ của cô gái này dành cho Quách Gia Chí, nên cũng muốn nhìn xem Quách Gia Chí xử lý thế nào.
Lý Khả Tâm cũng không để lời nói của Kim Hinh vào mắt, nghe vậy cười nói: “Kim tiểu thư không nói đùa chứ? Có phải cô bình thường quay phim dùng đạo cụ nhiều quá, nên không phân biệt được thật giả rồi không? Thật ra tôi không cần nhìn cũng biết là giả rồi, nếu là kim cương thật, bộ trang sức này ít nhất cũng trị giá hơn trăm triệu đô la HongKong, một cô gái đại lục đến HongKong làm công như cô ta có thể mua được sao? Cho dù có người tặng, thì tôi thấy HongKong cũng không có hoa hoa công tử nào hào hoa vậy đâu, ha ha...”
Kim Hinh cũng cười nói: “Thì ra Lý tiểu thư không nhìn kỹ rồi, chỉ dựa vào phán đoán, khó trách là lầm lẫn, nói như vậy thì cũng không thể trách cô không có mắt, chẳng qua, với thân phận Lý đại tiểu thư như cô, không nhìn rõ trước mà đã nói là giả rồi, như vậy có được hay không? Thạch tiểu thư người ta cũng không có bán trang sức cho cô mà”.
Lý Khả Tâm cũng không yếu thế, cười khẩy nói: “Có một trăm triệu tôi cũng không mua, tôi thấy Kim tiểu thư hẳn là nên học tập thêm về tri thức châu báu đi. Nếu không sau này đàn ông tặng trang sức giả cho cô mà cô không phân biệt được, thì phải chịu thiệt rồi”.
Lúc này, người xung quanh các nàng càng lúc càng nhiều, nghe vậy đều cười, đặc biệt là các phu nhân, chồng của các nàng không ít người đều nuôi nữ minh tinh bên ngoài làm vợ bé cả, cho nên luôn không thuận mắt với đám nữ minh tinh trong giới giải trí, tựa hồ như lên tiếng ủng hộ Lý Khả Tâm, khen nàng nói rất hay.
Kim Hinh thường xuyên tham gia tiệc rượu, nên đối với sự cười nhạo của những người này cũng đã quen rồi. Trước kia nàng chỉ theo đuổi những gì mình thích, nhưng bây giờ chỉ cần Thạch Thiên không khinh thường nàng là được, căn bản là không cần người khác nghĩ nàng như thế nào, nghe thấy Lý Khả Tâm nói móc như vậy, nàng cũng chỉ cười nhàn nhạt.
Thạch Hiểu Mẫn thấy thần tượng Kim Hinh bị Lý Khả Tâm cười nhạo, đi đến bên cạnh Kim Hinh nói: “Chị Kim Hinh, đừng để ý đến loại người mắt chó nhìn người thấp này, còn tự cho là cái gì cũng biết, ngay cả kim cương cũng không nhận ra, chúng ta đi đi”.
Lý Khả Tâm nói giận nói: “Tôi không biết kim cương? Được, ở đây có chuyên gia, để cho người ta nhìn thử xem thứ cô đeo là gì?” Sao đó quay lại hô to Trâu Gia Vinh của tập đoàn châu báu Đại Quang Vinh: “Chú Trâu, chú là chuyên gia trong phương tiện châu báu, nhìn xem thứ mà vị Thạch tiểu thư này đeo trên người là gì?”
Trâu Gia Vinh mất tự nhiên cười cười, do dự một chút rồi nói: “Bộ trang sức này quả thật tương đối ít thấy”.
Lý Khả Tâm cười nói: “Sao thế, làm giả y như thật à? Chú Trâu, về sau việc kinh doanh châu báu của chú chắc cũng khó đấy. Bộ trang sức này của nàng ta cũng đáng mấy vạn sao?”
Trâu Gia Vinh cười nói: “Mấy vạn cũng không mua được...”
Lý Khả Tâm kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ mấy thứ này hơn mấy chục vạn?”
Trâu Gia Vinh lúng túng nói: “Lý tiểu thư, bộ trang sức đang đeo trên người của Thạch tiểu thư là thật” Thật ra từ đầu hắn ta đã chú ý đến bộ kim cương của Thạch Hiểu Mẫn, hắn đương nhiên là nhìn ra thật giả, giật mình cả nửa ngày, hắn và Lý gia có quan hệ không tồi, Lý thái thái và các cô tiểu thư của Lý gia cũng là khách quen của Đại Quang Vinh, vốn hắn muốn giúp Lý Khả Tâm, nhưng chuyện này thì khác, chuyện khác hắn có thể làm bộ không biết, nhưng châu báu thì không thể không xem xét, càng không thể nói dối lung tung. Nếu truyền ra ngoài Trâu Gia Vinh hắn không biết phân biệt kim cương thật giả, thì trang sức của tập đoàn Đại Quang Vinh còn ai dám mua.
Vừa mới dứt lời, đám tiểu thư phu nhân xung quanh chờ chê cười Thạch Hiểu Mẫn đều sợ ngây người, cả đám lấy tay che miệng, phát ra những tiếng kinh hô, nhìn về phía bộ trang sức của Thạch Hiểu Mẫn, ánh mắt cũng bắt đầu xám lại, thiếu chút nữa đã chảy nước miếng ra ngoài. Các nàng vốn đã nghĩ rằng bộ kim cương này là thật, chỉ là do bộ kim cương này quá lớn, lại đeo trên người một nhân viên tạp chí xã, nên mới hoài nghi là giả. Bây giờ Trâu Gia Vinh đã nói là thật rồi, đương nhiên sẽ không hoài nghi.
Lý Khả Tâm giật mình tại chỗ, sắc mặt đỏ bừng, không tin được, hỏi lại: “Chú Trâu, chú có nhìn kỹ chưa vậy, không lầm chứ? Cái này đều là kim cương thật, bao nhiêu tiền?”
Trâu Gia Vinh thấy ánh mắt của Lý Khả Tâm không tin hắn, trên mặt có chút bất mãn, nói: “Lý tiểu thư yên tâm, tôi tin tưởng mình không nhìn lầm, nói ra thì xấu hổ, Thạch tiểu thư lúc vừa tới, tôi đã chú ý đến bộ trang sức trên người nàng, xem ra đều là công nghệ hoàng thất châu Âu tỉ mỉ tạo ra” Tiếp theo nói với một lão già bên cạnh: “Trần lão tiên sinh, ngài cũng là một chuyên gia, ngài cũng nhìn đi, tôi nói có đúng không?”
Ông già kia gật đầu nói: “Đúng vậy, đúng vậy, ăn cơm nhờ nó, sao có thể lầm được, kim cương này không cần phải nói, nhất định là thật, cũng đúng là công nghệ của hoàng thất châu Âu, ít nhất là có hơn trăm năm lịch sử. Chẳng qua, theo hình thức và hoa văn, năm món trang sức này không phải là một bộ, mà xuất hiện từ những nơi khác nhau trong cùng một thời kì, bây giờ tổ hợp lại một chỗ, thiên y vô phùng...” Lặng đi một lát, lắc đầu thở dài: “Bộ trang sức này, nếu chỉ mua được một món trong nó cũng là rất khó rồi, bây giờ nó được tạo thành một bộ, thật sự là hiếm thấy.... nếu vị tiểu thư này muốn bán hai trăm triệu, tôi lập tức mua ngay...” Hắn đâu biết rằng Pierre đã cẩn thận tỉ mỉ lựa chọn trong hàng ngàn bộ kim cương từ mười cái thùng lớn chứ, thật ra cũng không khó khăn gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.