Chương 114: Lão tử tan ca rồi
Hắc Vũ Tán
26/03/2013
Samantha phát hiện ra tay của mình vẫn nằm trong quần của Thạch Thiên, vẫn còn đang cầm lấy cái vật cứng và nóng kia, vội “A ...” một tiếng, rút tay về, xấu hổ đến đỏ mặt, lúng túng nói: “Tôi... tôi quên... không phải cố ý...”
Thạch Thiên liếc nàng một cái, rồi cầm lấy tấm trải giường phủ quanh nàng, sau đó bế nàng lên giường để nàng ngồi nghỉ ngơi, còn bản thân ngồi bên cạnh, dùng Thanh Tâm quyết áp chế dục hỏa trong người, nếu như Samantha mà đưa ra cái yêu cầu như khi nãy, thì hắn chắc chắn sẽ không từ chối.
Samantha cảm kích nhìn Thạch Thiên, lại thấy Thạch Thiên đang nhìn mình, vội vàng chuyển mắt qua nơi khác, nhớ đến cái trò khi nãy mình làm, toàn bộ rơi vào trong mắt của Thạch Thiên, cảm thấy mặt nóng lên, xấu hổ muốn chết. Lại nghĩ Thạch Thiên trong tạp chí xã biểu hiện hoàn toàn là một tên hiếu sắc trầm trọng, vì sao khi nãy mình chủ động khiêu khích hắn, hắn lại không có động tác gì? Hay là trước đó hắn đã phát sinh quan hệ với cô nào đó, cho nên không còn tinh lực để làm trên người mình? Nhưng mà vừa rồi “nó” rất là cứng nha! Chẳng lẽ hắn chướng mắt mình? Mình cũng từng là người mẫu thế giới, chẳng lẽ còn thua kém các cô người mẫu trong tạp chí xã? Nhớ đến cái ngày trong phòng bảo vệ, Thạch Thiên đã từng nói mình là “Cây gậy trúc lạnh như băng”, trong lòng nhất thời ghi hận với Thạch Thiên.
Nhưng chỉ lát sau lại không nhịn được nhớ lại cảnh mình nắm lấy “đồ chơi” của Thạch Thiên, nhớ lại cái cảm giác vừa cứng vừa thô lớn đó, khó trách các cô người mẫu thấy hắn thì bu lại như ong thấy mật vậy, muốn ngừng mà không được, không khỏi cảm thấy cả người nóng lên, vội nói: “Thạch Thiên... hình như dược tính vẫn còn...”
Thạch Thiên bước lại phía trước, nắm lấy cổ tay của Samantha, bắt mạch điều tra, sau đó lập tức vung tay của nàng đi, tức giận nói: “Đó là phản ứng tự nhiên của cô”.
Samantha cực kỳ xấu hổ, thẹn quá hóa giận, trách: “Cậu... cậu nói bậy...” Sau đó liền đổi đề tài: “Cậu làm cách nào để bức thuốc ra? Tôi không cảm thấy cậu đã làm gì cả”.
Thạch Thiên hết kiên nhẫn nói: “Có nói cô cũng không hiểu”.
Lúc này, điện thoại trên người hắn vang lên, là Thạch Lệ gọi đến, nói là đã tìm được chiếc xe, nhưng đã rớt xuống núi Hoàng Lĩnh, biển số xe chính là nó. Nhưng giọng nói lại đầy lo lắng, bởi vì manh mối đã bị chặt đứt, Thạch Thiên cười nói cho Thạch Lệ biết đã tìm được Samantha, Thạch Lệ mới yên tâm, lên tiếng hỏi tình huống cùng địa điểm, sau đó nói lập tức đến ngay, kêu Thạch Thiên đợi nàng.
Samantha nghe Thạch Thiên nói chuyện, hỏi: “Báo cảnh sát phải không? Cảnh sát tới ngay đúng không?”
Thạch Thiên gật đầu: “Đúng vậy”.
Samantha vội la lên: “Hình dáng của tôi thế này sao gặp người...”
Thạch Thiên vốn định đưa nàng về nhà, nhưng mà cơ thể của nàng đang suy yếu, ra nhiều mồ hôi, không chịu nổi gió lớn, hơn nữa bản thân cũng đã đồng ý chờ Thạch Lệ đến, vì thế đứng lên nói: “Tôi đi tìm quần áo cho cô”.
Samantha cảm kích gật đầu, nhìn thấy Trương Vĩ Hào vẫn nằm trên mặt đất, lo lắng nói: “Hắn tỉnh lại thì làm sao? Bây giờ tôi không còn chút sức nào”.
Thạch Thiên đi đến bên cạnh Trương Vĩ Hào, đá một cước vào huyệt đạo của hắn, nghĩ nghĩ, lại đá một cái vào háng của hắn, làm cho cái ấy ấy của anh í không thể nào lớn được nữa, sau đó mới nói: “Yên tâm đi, hắn không thể tỉnh lại hôm nay đâu” Nếu không phải đã đáp ứng Thạch Lệ là không giết họ, thì Thạch Thiên sẽ làm cho hắn vĩnh viễn không tỉnh lại.
Samantha vẫn lo lắng nói: “Nhanh trở lại nha” thì phát hiện ra Thạch Thiên đã biến mất.
Căn nhà này bình thường không có người ở, cho nên Thạch Thiên tìm mãi vẫn không thấy quần áo đàn bà đâu hết, đang muốn đi đến nhà xung quanh đến ăn trộm một bộ, thì thấy một chiếc xe hơi chạy đến, dừng lại ở cửa. Tiếp theo, một gã đàn ông bước xuống, miệng huýt sáo tay cầm một sợi dây thừng và một cái túi, bước nhanh vào trong.
Tên này chính là gã được Trương Vĩ Hào phái đi liên hệ con thuyền cũng như tìm túi, vì hắn nghĩ sẽ được tận hưởng thân thể mê người của Samantha cho nên làm rất nhanh, lái xe y như là đua xe vậy, đi vào trong nhà thấy Thạch Thiên, giật mình hỏi: “Mày là ai?”
Thạch Thiên mặc kệ hắn, phất tay tát một cái làm hắn ngất xỉu ngã xuống đất, sau đó chạy đến một gia đình ở cách đó vài km để tìm một bộ đồ đàn bà, nhìn thấy Samantha đã xuống giường, đang tìm kiếm một cái gì đó chung quanh, Thạch Thiên ném quần áo lên giường, hỏi: “Tìm gì?”
Samantha đỏ mặt không trả lời, rồi từ trong tủ kính lôi ra một cái camera, vui vẻ nói: “Tìm được rồi” sau đó trở lại giường cầm quần áo vào, bỗng nhiên đỏ mặt nói với Thạch Thiên: “Cậu quay mặt qua chỗ khác”.
Trong lòng Thạch Thiên quả thật cũng không muốn nhìn, nhưng dáng người của nàng ta quả thật rất chết người, nhưng do có Thanh Tâm quyết xử lý dục hỏa rồi, cho nên vẫn quay người đi. Samantha sau khi mặc quần áo của Thạch Thiên mang về xong, mở cái camera ra coi, phát hiện ra cái camera này chỉ quay ở góc trên giường, không hề lưu giữ cảnh làm trò trong góc của nàng. Nhưng thật ra đã quay lại cảnh Trương Vĩ Hào hạ thuốc, rồi mớm thuốc cho nàng, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Vốn dĩ Trương Vĩ Hào sau khi làm xong rồi mới xóa bỏ đoạn phim kia, nhưng bây giờ đã trở thành bằng chứng phạm tội của hắn, cho dù hắn bây giờ có tỉnh lại thì cũng sẽ xỉu tập hai mà thôi.
Hai người không muốn ở trong này nữa, cho nên lên lầu, vừa lên đến nơi thì có hơn mười chiếc xe cảnh sát đang phóng đến đây.
Người bước xuống xe đầu tiên là Thạch Lệ, bước nhanh đến trước mặt bọn họ, nhìn thấy Samantha, hỏi: “Cô là Samantha tiểu thư? Tôi là Thạch Lệ, là chị của Thạch Hiểu Mẫn”
Samantha vội nói: “Rất hân hạnh được biết cô, cô là cảnh sát?”
Thạch Lệ gật đầu nói: “Đúng vậy, hơn nữa vụ án cô bị bắt cóc tạm thời do tôi phụ trách, hy vọng có thể nhận được sự hợp tác của cô” Vốn nàng không chịu trách nhiệm cụ thể, nhưng mà tình hình hôm nay quá đặc biệt, tổng cục rất coi trọng vụ án này, cảm thấy Thạch Lệ là người báo án, cho nên cũng hiểu rõ tình huống của vụ án nhất, cho nên yêu cầu nàng phụ trách việc này.
Samantha dứt khoát gật đầu nói: “Tôi nhất định sẽ toàn lực phối với cảnh sát, trong này có bằng chứng phạm tội của Trương Vĩ Hào” Giao camera trong tay cho Thạch Lệ, sau đó nói cho nàng biết tình cảnh lúc mà tỉnh lại.
Thạch Thiên đứng bên cạnh không có kiên nhẫn nghe, kéo Thạch Lệ qua một bên, nói cho nàng biết trong cánh rừng còn có hai người, đều là người bắt cóc Samantha, sau đó đưa điện thoại của Thạch Hiểu Mẫn cho nàng, nói cho nàng biết mình đi trước, không trở về nhà, mà ở chỗ khác.
Vừa rồi nhìn thấy bộ dáng tự thỏa mãn của Samantha đã làm cho hắn không chịu nổi nhiệt, huống chi Samantha còn liếm loạn trên mặt hắn, còn động tay chân với anh em của hắn, dục hỏa bị gợi lên rất mãnh liệt, mà cưỡng chế dục vọng không phải là tính cách của hắn, đương nhiên muốn trở về khu nhà cao cấp tìm Tiêu Vi tiêu hóa, tốt nhất là có luôn Kim Hinh, vì sợ thân thể Tiêu Vi chịu không nổi, nói cho cùng thì “sức chống cự” của Kim Hinh vẫn cao hơn nàng.
Trải qua sự tình hôm nay, ấn tượng của Thạch Thiên trong Samantha đã có sự biến hóa rất lớn, biết hắn không phải là sắc lang giống như trong tưởng tượng, phải biết rằng, trong tình huống như vậy, đừng nói là sắc lang, chỉ cần là đàn ông “Có chỗ đứng và cứng chỗ đó” thì rất khó chịu đựng sự khiêu khích của nàng, vô tình bắt đầu tin tưởng Thạch Thiên. Hơn nữa trong thời điểm nàng nguy hiểm nhất, hắn đã xuất hiện cứu nàng, cảm thấy chỉ cùng hắn một chỗ mới là an toàn, thấy hắn phải đi, vội la lên: “Cậu không đưa tôi về nhà sao? Cậu là trợ lý phụ trách an toàn cho tôi mà”.
Thạch Thiên tức giận nói: “Bây giờ là lúc nào rồi, lão tử đã tan ca rồi, cảnh sát sẽ đưa cô về”
Samantha bật thốt lên: “Nhưng tôi chỉ muốn cậu đưa tôi về” Lại cảm thấy người trước mắt vù một cái đã biến mất, từ xa truyền lại giọng nói của Thạch Thiên: “Lão tử không rảnh...” Samantha tức giận đến đỏ mặt, chợt thấy ánh mắt khác thường của Thạch Lệ, nhớ ra Thạch cảnh quan này cũng là thân nhân của Thạch Thiên, trên mặt nhất thời nóng lên, giải thích: “ Tôi... tôi sợ làm phiền các người...”
Trong lòng Thạch Lệ thầm than một tiếng, mỉm cười nói: “Không phiền, cô vào xe ngồi trước đi, tôi xử lý xong việc ở đây sẽ đưa cô về nhà, thuận tiện hỏi cô vài vấn đề của vụ án” Nói xong, đưa Samantha vào trong một chiếc xe cảnh sát, sau đó an bài vài người tìm kiếm những người mà Thạch Thiên nói, rồi đi vào trong nhà, cùng với những người khác thu thập chứng cớ.
Chờ khi Thạch Lệ thu xếp mọi chuyện, an bài tốt rồi mới trở về xe, phát hiện ra Samantha bởi vì quá mệt nhọc, nên đã ngủ gục đi, cũng không đánh thức nàng, muốn đưa nàng về nhà. Nhưng Samantha tối nay đã chịu quá nhiều kinh hãi, cho nên tinh thần vẫn đề cao, xe vừa khởi động đã liền tỉnh, lúng túng nói: “Thạch cảnh quan, thật xấu hổ, tôi không nhịn được nên đã ngủ”.
Thạch Lệ mỉm cười nói: “Không sao đâu, cô tiếp tục ngủ đi, khi đến tôi sẽ gọi cô dậy, có chuyện gì thì để ngày mai nói”.
Samantha gật đầu, nhưng không ngủ nữa, lại hỏi lái xe của mình bây giờ như thế nào, bởi vì trước khi hôn mê nàng nhìn thấy lái xe vì cứu nàng nên bị ba người kia đánh ngã, Thạch Lệ cũng không giấu diếm, nói cho nàng biết lái xe đã bị thương, được Thạch Hiểu Mẫn đưa vào bệnh viện, không nguy hiểm tính mạng, hôm nay có thể cứu được nàng, cũng bởi vì lái xe đã gọi điện cho Thạch Hiểu Mẫn nhưng không nói chuyện.
Samantha rất cảm động, nhưng cũng thấy rất may mắn, nếu lái xe không kịp gọi điện thoại, hoặc là Thạch Hiểu Mẫn không hiểu chuyện, thì hậu quả hôm nay không cần nghĩ cũng biết. Vì thế muốn Thạch Lệ đưa đến bệnh viện để thăm người lái xe, Thạch Lệ cũng muốn đi tìm Thạch Hiểu Mẫn, nên đã đồng ý, nói cho người cảnh sát lái xe đưa các nàng đến bệnh viện.
Thạch Thiên liếc nàng một cái, rồi cầm lấy tấm trải giường phủ quanh nàng, sau đó bế nàng lên giường để nàng ngồi nghỉ ngơi, còn bản thân ngồi bên cạnh, dùng Thanh Tâm quyết áp chế dục hỏa trong người, nếu như Samantha mà đưa ra cái yêu cầu như khi nãy, thì hắn chắc chắn sẽ không từ chối.
Samantha cảm kích nhìn Thạch Thiên, lại thấy Thạch Thiên đang nhìn mình, vội vàng chuyển mắt qua nơi khác, nhớ đến cái trò khi nãy mình làm, toàn bộ rơi vào trong mắt của Thạch Thiên, cảm thấy mặt nóng lên, xấu hổ muốn chết. Lại nghĩ Thạch Thiên trong tạp chí xã biểu hiện hoàn toàn là một tên hiếu sắc trầm trọng, vì sao khi nãy mình chủ động khiêu khích hắn, hắn lại không có động tác gì? Hay là trước đó hắn đã phát sinh quan hệ với cô nào đó, cho nên không còn tinh lực để làm trên người mình? Nhưng mà vừa rồi “nó” rất là cứng nha! Chẳng lẽ hắn chướng mắt mình? Mình cũng từng là người mẫu thế giới, chẳng lẽ còn thua kém các cô người mẫu trong tạp chí xã? Nhớ đến cái ngày trong phòng bảo vệ, Thạch Thiên đã từng nói mình là “Cây gậy trúc lạnh như băng”, trong lòng nhất thời ghi hận với Thạch Thiên.
Nhưng chỉ lát sau lại không nhịn được nhớ lại cảnh mình nắm lấy “đồ chơi” của Thạch Thiên, nhớ lại cái cảm giác vừa cứng vừa thô lớn đó, khó trách các cô người mẫu thấy hắn thì bu lại như ong thấy mật vậy, muốn ngừng mà không được, không khỏi cảm thấy cả người nóng lên, vội nói: “Thạch Thiên... hình như dược tính vẫn còn...”
Thạch Thiên bước lại phía trước, nắm lấy cổ tay của Samantha, bắt mạch điều tra, sau đó lập tức vung tay của nàng đi, tức giận nói: “Đó là phản ứng tự nhiên của cô”.
Samantha cực kỳ xấu hổ, thẹn quá hóa giận, trách: “Cậu... cậu nói bậy...” Sau đó liền đổi đề tài: “Cậu làm cách nào để bức thuốc ra? Tôi không cảm thấy cậu đã làm gì cả”.
Thạch Thiên hết kiên nhẫn nói: “Có nói cô cũng không hiểu”.
Lúc này, điện thoại trên người hắn vang lên, là Thạch Lệ gọi đến, nói là đã tìm được chiếc xe, nhưng đã rớt xuống núi Hoàng Lĩnh, biển số xe chính là nó. Nhưng giọng nói lại đầy lo lắng, bởi vì manh mối đã bị chặt đứt, Thạch Thiên cười nói cho Thạch Lệ biết đã tìm được Samantha, Thạch Lệ mới yên tâm, lên tiếng hỏi tình huống cùng địa điểm, sau đó nói lập tức đến ngay, kêu Thạch Thiên đợi nàng.
Samantha nghe Thạch Thiên nói chuyện, hỏi: “Báo cảnh sát phải không? Cảnh sát tới ngay đúng không?”
Thạch Thiên gật đầu: “Đúng vậy”.
Samantha vội la lên: “Hình dáng của tôi thế này sao gặp người...”
Thạch Thiên vốn định đưa nàng về nhà, nhưng mà cơ thể của nàng đang suy yếu, ra nhiều mồ hôi, không chịu nổi gió lớn, hơn nữa bản thân cũng đã đồng ý chờ Thạch Lệ đến, vì thế đứng lên nói: “Tôi đi tìm quần áo cho cô”.
Samantha cảm kích gật đầu, nhìn thấy Trương Vĩ Hào vẫn nằm trên mặt đất, lo lắng nói: “Hắn tỉnh lại thì làm sao? Bây giờ tôi không còn chút sức nào”.
Thạch Thiên đi đến bên cạnh Trương Vĩ Hào, đá một cước vào huyệt đạo của hắn, nghĩ nghĩ, lại đá một cái vào háng của hắn, làm cho cái ấy ấy của anh í không thể nào lớn được nữa, sau đó mới nói: “Yên tâm đi, hắn không thể tỉnh lại hôm nay đâu” Nếu không phải đã đáp ứng Thạch Lệ là không giết họ, thì Thạch Thiên sẽ làm cho hắn vĩnh viễn không tỉnh lại.
Samantha vẫn lo lắng nói: “Nhanh trở lại nha” thì phát hiện ra Thạch Thiên đã biến mất.
Căn nhà này bình thường không có người ở, cho nên Thạch Thiên tìm mãi vẫn không thấy quần áo đàn bà đâu hết, đang muốn đi đến nhà xung quanh đến ăn trộm một bộ, thì thấy một chiếc xe hơi chạy đến, dừng lại ở cửa. Tiếp theo, một gã đàn ông bước xuống, miệng huýt sáo tay cầm một sợi dây thừng và một cái túi, bước nhanh vào trong.
Tên này chính là gã được Trương Vĩ Hào phái đi liên hệ con thuyền cũng như tìm túi, vì hắn nghĩ sẽ được tận hưởng thân thể mê người của Samantha cho nên làm rất nhanh, lái xe y như là đua xe vậy, đi vào trong nhà thấy Thạch Thiên, giật mình hỏi: “Mày là ai?”
Thạch Thiên mặc kệ hắn, phất tay tát một cái làm hắn ngất xỉu ngã xuống đất, sau đó chạy đến một gia đình ở cách đó vài km để tìm một bộ đồ đàn bà, nhìn thấy Samantha đã xuống giường, đang tìm kiếm một cái gì đó chung quanh, Thạch Thiên ném quần áo lên giường, hỏi: “Tìm gì?”
Samantha đỏ mặt không trả lời, rồi từ trong tủ kính lôi ra một cái camera, vui vẻ nói: “Tìm được rồi” sau đó trở lại giường cầm quần áo vào, bỗng nhiên đỏ mặt nói với Thạch Thiên: “Cậu quay mặt qua chỗ khác”.
Trong lòng Thạch Thiên quả thật cũng không muốn nhìn, nhưng dáng người của nàng ta quả thật rất chết người, nhưng do có Thanh Tâm quyết xử lý dục hỏa rồi, cho nên vẫn quay người đi. Samantha sau khi mặc quần áo của Thạch Thiên mang về xong, mở cái camera ra coi, phát hiện ra cái camera này chỉ quay ở góc trên giường, không hề lưu giữ cảnh làm trò trong góc của nàng. Nhưng thật ra đã quay lại cảnh Trương Vĩ Hào hạ thuốc, rồi mớm thuốc cho nàng, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Vốn dĩ Trương Vĩ Hào sau khi làm xong rồi mới xóa bỏ đoạn phim kia, nhưng bây giờ đã trở thành bằng chứng phạm tội của hắn, cho dù hắn bây giờ có tỉnh lại thì cũng sẽ xỉu tập hai mà thôi.
Hai người không muốn ở trong này nữa, cho nên lên lầu, vừa lên đến nơi thì có hơn mười chiếc xe cảnh sát đang phóng đến đây.
Người bước xuống xe đầu tiên là Thạch Lệ, bước nhanh đến trước mặt bọn họ, nhìn thấy Samantha, hỏi: “Cô là Samantha tiểu thư? Tôi là Thạch Lệ, là chị của Thạch Hiểu Mẫn”
Samantha vội nói: “Rất hân hạnh được biết cô, cô là cảnh sát?”
Thạch Lệ gật đầu nói: “Đúng vậy, hơn nữa vụ án cô bị bắt cóc tạm thời do tôi phụ trách, hy vọng có thể nhận được sự hợp tác của cô” Vốn nàng không chịu trách nhiệm cụ thể, nhưng mà tình hình hôm nay quá đặc biệt, tổng cục rất coi trọng vụ án này, cảm thấy Thạch Lệ là người báo án, cho nên cũng hiểu rõ tình huống của vụ án nhất, cho nên yêu cầu nàng phụ trách việc này.
Samantha dứt khoát gật đầu nói: “Tôi nhất định sẽ toàn lực phối với cảnh sát, trong này có bằng chứng phạm tội của Trương Vĩ Hào” Giao camera trong tay cho Thạch Lệ, sau đó nói cho nàng biết tình cảnh lúc mà tỉnh lại.
Thạch Thiên đứng bên cạnh không có kiên nhẫn nghe, kéo Thạch Lệ qua một bên, nói cho nàng biết trong cánh rừng còn có hai người, đều là người bắt cóc Samantha, sau đó đưa điện thoại của Thạch Hiểu Mẫn cho nàng, nói cho nàng biết mình đi trước, không trở về nhà, mà ở chỗ khác.
Vừa rồi nhìn thấy bộ dáng tự thỏa mãn của Samantha đã làm cho hắn không chịu nổi nhiệt, huống chi Samantha còn liếm loạn trên mặt hắn, còn động tay chân với anh em của hắn, dục hỏa bị gợi lên rất mãnh liệt, mà cưỡng chế dục vọng không phải là tính cách của hắn, đương nhiên muốn trở về khu nhà cao cấp tìm Tiêu Vi tiêu hóa, tốt nhất là có luôn Kim Hinh, vì sợ thân thể Tiêu Vi chịu không nổi, nói cho cùng thì “sức chống cự” của Kim Hinh vẫn cao hơn nàng.
Trải qua sự tình hôm nay, ấn tượng của Thạch Thiên trong Samantha đã có sự biến hóa rất lớn, biết hắn không phải là sắc lang giống như trong tưởng tượng, phải biết rằng, trong tình huống như vậy, đừng nói là sắc lang, chỉ cần là đàn ông “Có chỗ đứng và cứng chỗ đó” thì rất khó chịu đựng sự khiêu khích của nàng, vô tình bắt đầu tin tưởng Thạch Thiên. Hơn nữa trong thời điểm nàng nguy hiểm nhất, hắn đã xuất hiện cứu nàng, cảm thấy chỉ cùng hắn một chỗ mới là an toàn, thấy hắn phải đi, vội la lên: “Cậu không đưa tôi về nhà sao? Cậu là trợ lý phụ trách an toàn cho tôi mà”.
Thạch Thiên tức giận nói: “Bây giờ là lúc nào rồi, lão tử đã tan ca rồi, cảnh sát sẽ đưa cô về”
Samantha bật thốt lên: “Nhưng tôi chỉ muốn cậu đưa tôi về” Lại cảm thấy người trước mắt vù một cái đã biến mất, từ xa truyền lại giọng nói của Thạch Thiên: “Lão tử không rảnh...” Samantha tức giận đến đỏ mặt, chợt thấy ánh mắt khác thường của Thạch Lệ, nhớ ra Thạch cảnh quan này cũng là thân nhân của Thạch Thiên, trên mặt nhất thời nóng lên, giải thích: “ Tôi... tôi sợ làm phiền các người...”
Trong lòng Thạch Lệ thầm than một tiếng, mỉm cười nói: “Không phiền, cô vào xe ngồi trước đi, tôi xử lý xong việc ở đây sẽ đưa cô về nhà, thuận tiện hỏi cô vài vấn đề của vụ án” Nói xong, đưa Samantha vào trong một chiếc xe cảnh sát, sau đó an bài vài người tìm kiếm những người mà Thạch Thiên nói, rồi đi vào trong nhà, cùng với những người khác thu thập chứng cớ.
Chờ khi Thạch Lệ thu xếp mọi chuyện, an bài tốt rồi mới trở về xe, phát hiện ra Samantha bởi vì quá mệt nhọc, nên đã ngủ gục đi, cũng không đánh thức nàng, muốn đưa nàng về nhà. Nhưng Samantha tối nay đã chịu quá nhiều kinh hãi, cho nên tinh thần vẫn đề cao, xe vừa khởi động đã liền tỉnh, lúng túng nói: “Thạch cảnh quan, thật xấu hổ, tôi không nhịn được nên đã ngủ”.
Thạch Lệ mỉm cười nói: “Không sao đâu, cô tiếp tục ngủ đi, khi đến tôi sẽ gọi cô dậy, có chuyện gì thì để ngày mai nói”.
Samantha gật đầu, nhưng không ngủ nữa, lại hỏi lái xe của mình bây giờ như thế nào, bởi vì trước khi hôn mê nàng nhìn thấy lái xe vì cứu nàng nên bị ba người kia đánh ngã, Thạch Lệ cũng không giấu diếm, nói cho nàng biết lái xe đã bị thương, được Thạch Hiểu Mẫn đưa vào bệnh viện, không nguy hiểm tính mạng, hôm nay có thể cứu được nàng, cũng bởi vì lái xe đã gọi điện cho Thạch Hiểu Mẫn nhưng không nói chuyện.
Samantha rất cảm động, nhưng cũng thấy rất may mắn, nếu lái xe không kịp gọi điện thoại, hoặc là Thạch Hiểu Mẫn không hiểu chuyện, thì hậu quả hôm nay không cần nghĩ cũng biết. Vì thế muốn Thạch Lệ đưa đến bệnh viện để thăm người lái xe, Thạch Lệ cũng muốn đi tìm Thạch Hiểu Mẫn, nên đã đồng ý, nói cho người cảnh sát lái xe đưa các nàng đến bệnh viện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.