Chương 355: Nhân Cơ Đại Chiến.
Hắc Vũ Tán
26/03/2013
Biệt đội SEAL là một trong những bộ đội đặc chủng có lực chấn nhiếp hàng đầu trên thế giới, dựa vào năng lực tác chiến siêu hạng, cũng không phải là tinh thần dũng mãnh không sợ chết, mà ngược lại bọn họ càng hiểu được làm thế nào để sinh tồn trên chiến trường, cho dù chết, bọn họ cũng sẽ tìm được phương thức chết có giá trị nhất.
Nhưng kẻ địch trước mắt này hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của bọn họ, giống như là một tia chớp không thể nắm bắt, đánh khắp nơi không hề có quy luật, trong chốc lát đã đem bọn họ phá thành từng mảnh nhỏ. Bọn họ căn bản không thể bắt được bóng dáng của Thạch Thiên, càng đừng nói là làm thế nào để cùng hắn chiến đấu, thậm chí ngay cả sinh tử cũng đã không phải do chính mình lựa chọn, hoàn toàn nghe theo Thượng Đế an bài.
Cứ như thế, biệt đội SEAL tỉ lệ thương vong vẫn là tối thiểu, nhưng dưới tình huống tìm không ra biện pháp hữu hiệu đối phó với Thạch Thiên, đội viên của SEAL lần đầu tiên đã bắt đầu rút khỏi trận địa, phân tán trốn ra các hướng khác nhau, tìm kiếm tảng đá cây cối vân vân để bảo vệ thân thể. Trực giác nói cho bọn họ, nếu như tập hợp lại cùng một chỗ, sẽ đem tử thần Thạch Thiên nọ dẫn lại đây. Đội biệt kích cũng lập tức giải tán, chạy trốn ra chung quanh, nhưng dưới sự điều khiển của bản năng, không ít người cũng hướng về phía nhiều người mà chạy tới, ngược lại trở thành mục tiêu của Thạch Thiên.
Đại tá Willi chạy ra ngoài hai trăm thước mới xoay người nhìn lại, chỉ thấy đã có ít nhất hơn một ngàn người đã ngãn gục vào trong vũng máu, trong đó đại bộ phận cũng đã không nhúc nhích, quá nửa đã không có hy vọng sống, một ít chiến sĩ bị thương đang lăn lộn la hét trên mặt đất, càng tăng thêm vẻ thê thảm. Mà giết chóc cũng không có đình chỉ, khối thép trong tay Thạch Thiên đã bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ, dưới những cái vung của hắn, giống như là một đám mây đỏ, sát khí tận trời.
Bốn phi cơ chiến đấu lại xuất hiện trên bầu trời, một trong đó đã hạ xuống, ở phía sau Thạch Thiên phóng ra một quả tên lửa. Thạch Thiên cũng không quay đầu lại, chỉ vọt sang trái mấy thước, thân hình không chút ngừng lại mà hướng tới mấy chục lính Mỹ đang chạy trốn mà phóng tới, cũng không biết là quả tên lửa nọ dưới tia laser dẫn đường đã khóa lấy hắn rồi, phương hướng vẫn nhằm về phía hắn mà bắn tới.
Thạch Thiên cảm thấy ở phía sau khác thường, vẫn duy trì tốc độ vọt tới trước mà quay đầu nhìn lại về phía sau, chỉ thấy một vật mang theo một cái đuôi lửa đang rất nhanh hướng về phía hắn đánh tới, so với đạn hỏa tiễn bắn mình ở tại Paris còn muốn thô hơn rất nhiều, nói vậy uy lực cũng lớn hơn nữa. Lúc này tên lửa cách thân thể hắn chỉ có vài thước, không cho phép hắn suy nghĩ quá nhiều, hất tay cầm miếng thép trong tay hướng về phía quả tên lửa nọ mà ném tới.
“Ầm!” một tiếng nổ vang, tên lửa cách Thạch Thiên chừng hơn hai thước thì nổ mạnh ra, đã sớm đem miếng thép dưới tình trạng không còn nội lực của Thạch Thiên chống đở, nhất thời đã nổ cho nát bấy. Sóng lực trùng kích thật lớn đem mấy bộ đội đặc chủng của Mỹ ở phụ cận đánh bay ra xa, ngay cả Thạch Thiên cũng bị hất tung ra hơn hai mươi thước, ngã ra trên mặt đất.
Willi cả giận nói:“Các ngươi đang làm cái gì, không phát hiện bên cạnh hắn có người của chúng ta sao?”
Đại tá không quân phụ trách chỉ huy phi cơ chiến đấu ở trong điện thoại hồi đáp:“Đại tá Willi, Lầu Năm Góc mới vừa phát ra mệnh lệnh, không tiếc bất cứ trả giá gì cũng phải tiêu diệt cho được quái vật này, hắn thật sự quá đáng sợ, nếu như để cho hắn tới nội thành, tình huống sẽ càng hỏng bét”.
Thạch Thiên nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, mặt trước thân thể bị tên lửa nọ bùng nổ có chút biến thành màu đen, tám chiếc trực thăng Apache rốt cuộc tìm được cơ hội, đồng thời hướng về phía Thạch Thiên đang ở trên mặt đất phóng ra hỏa tiễn ngay cả thiết giáp cũng có thể phá hủy, một phi cơ chiến đấu khác cũng lao xuống, lại phóng ra ra một quả tên lửa được laser dẫn đường.
Thạch Thiên ở trên mặt đất đột nhiên vọt lên, đạn hỏa tiễn đều đánh vào chỗ hắn mới nằm, bùng nổ ra mấy cái hố to. Nhưng tên lửa đã khóa lên thân thể Thạch Thiên, thì vẫn đuổi theo phía sau hắn, ngay khi tên lửa sắp đụng trúng Thạch Thiên, Thạch Thiên đột nhiên lướt thân thể ngang ra, dùng nhu lực đem tên lửa nọ kẹp vào dưới nách, ôm tên lửa sau khi chạy tới vài bước thì phi thân lên, đem tên lửa hướng tới phi cơ chiến đấu đang chạy ra xa mà phóng đi. Bản thân tốc độ của tên lửa so với phi cơ đã nhanh hơn, dưới lực ném cường đại của Thạch Thiên, nhất thời đã thoát khỏi sự khống chế của thiết bị điều khiển, lấy tốc độ đuổi theo so với lúc đầu còn nhanh hơn gấp hai, đem phi cơ chiến đấu nọ đánh cho nổ tung ở trong không trung.
Tất cả những biến hóa này cũng phát sinh trong nháy mắt, trừ Thạch Thiên ra, những người khác thậm chí cũng không rõ ràng vì sao phi cơ chiến đấu của bọn họ đột nhiên lại nổ tung. Tám chiếc trực thăng Apache vẫn đang đuổi theo Thạch Thiên không bỏ, lại phóng ra một loạt đạn hỏa tiễn, Thạch Thiên lại lần nữa phi thân lên, né tránh đạn hỏa tiễn đồng thời cũng không chạy trốn nữa, ngược lại đón lấy một chiếc trực thăng Apache đang bay qua đầu hắn, một quyền đem đánh đuôi của nó đánh gãy. Chiếc trực thăng Apache này nhất thời mất đi thăng bằng, trong nháy mắt lảo đảo đâm đầu xuống đất mà nổ tung.
Bảy chiếc trực thăng Apache khác thấy tình huống không ổn, gấp rút từ các phương hướng khác nhau mà bốc cao lên. Nhưng chúng lúc này cách mặt đất chỉ hơn hai mươi thước, mà cao ốc trăm thước Thạch Thiên cũng có thể dễ dàng nhảy lên, chiếc trực thăng kia mới vừa rơi xuống đất thì hắn lại nhảy sang một chiếc Apache khác, đập nát kính thủy tinh ở phía trước mà chui vào.
Các lính Mỹ còn sống ở trên mặt đất thấy vậy cũng choáng váng, chỉ thấy phi hành đoàn của chiếc trực thăng Apache nọ lần lượt đều bị ném ra ngoài, chiếc trực thăng tà tà bay qua một cái sườn núi biến mất không thấy, vài giây sau thì ở phía bên kia sườn núi truyền đến một tiếng nổ mạnh, một cuộc khói đen bốc lên.
Willi triệu tập binh sĩ của đội SEAL lại, rất nhanh xông lên đỉnh núi, nhìn thấy chiếc trực thăng Apache nọ đã bị hủy ở canh bờ sông.
Ở trong điện thoại truyền đến thanh âm trầm trọng của Bộ trưởng bộ quốc phòng Villard:“Hắn đã nhảy xuống sông rồi, tình hình thương vong của mọi người thế nào rồi?” Sua khi lên làm Tổng tư lệnh, mọi người của đội SEAL đều do hắn tự mình chọn lựa, cùng bọn họ có tình nghĩa rất đặc thù.
Willi quay đầu lại nhìn một chút, cắn răng nói” “Xin lỗi trưởng quan, đội viên đại bộ phận cũng không sao, ta lập tức dẫn bọn họ đi bảo vệ Nhà Trắng…”
Villard nói: “Chúng ta cũng thấy được, cái này không trách được các người, là ta đánh giá thấp năng lực của hắn. Nhà Trắng không nên đi, nội thành cũng không nên cùng hắn liều mạng, dẫn người trực tiếp quay về Lầu Năm Góc đi”.
Willi nói: “Hắn có thể cũng đã bị thương, lấy trực giác của tôi, hắn nếu như không bị thương thì cũng sẽ không đi như thế”.
Qua một lúc lâu, Villard mới thở dài nói: “Chỉ hy vọng như thế, tôi hiện tại chỉ hy vọng hắn đến Lầu Năm Góc trước, nếu không… Washington…”
Nhưng kẻ địch trước mắt này hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của bọn họ, giống như là một tia chớp không thể nắm bắt, đánh khắp nơi không hề có quy luật, trong chốc lát đã đem bọn họ phá thành từng mảnh nhỏ. Bọn họ căn bản không thể bắt được bóng dáng của Thạch Thiên, càng đừng nói là làm thế nào để cùng hắn chiến đấu, thậm chí ngay cả sinh tử cũng đã không phải do chính mình lựa chọn, hoàn toàn nghe theo Thượng Đế an bài.
Cứ như thế, biệt đội SEAL tỉ lệ thương vong vẫn là tối thiểu, nhưng dưới tình huống tìm không ra biện pháp hữu hiệu đối phó với Thạch Thiên, đội viên của SEAL lần đầu tiên đã bắt đầu rút khỏi trận địa, phân tán trốn ra các hướng khác nhau, tìm kiếm tảng đá cây cối vân vân để bảo vệ thân thể. Trực giác nói cho bọn họ, nếu như tập hợp lại cùng một chỗ, sẽ đem tử thần Thạch Thiên nọ dẫn lại đây. Đội biệt kích cũng lập tức giải tán, chạy trốn ra chung quanh, nhưng dưới sự điều khiển của bản năng, không ít người cũng hướng về phía nhiều người mà chạy tới, ngược lại trở thành mục tiêu của Thạch Thiên.
Đại tá Willi chạy ra ngoài hai trăm thước mới xoay người nhìn lại, chỉ thấy đã có ít nhất hơn một ngàn người đã ngãn gục vào trong vũng máu, trong đó đại bộ phận cũng đã không nhúc nhích, quá nửa đã không có hy vọng sống, một ít chiến sĩ bị thương đang lăn lộn la hét trên mặt đất, càng tăng thêm vẻ thê thảm. Mà giết chóc cũng không có đình chỉ, khối thép trong tay Thạch Thiên đã bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ, dưới những cái vung của hắn, giống như là một đám mây đỏ, sát khí tận trời.
Bốn phi cơ chiến đấu lại xuất hiện trên bầu trời, một trong đó đã hạ xuống, ở phía sau Thạch Thiên phóng ra một quả tên lửa. Thạch Thiên cũng không quay đầu lại, chỉ vọt sang trái mấy thước, thân hình không chút ngừng lại mà hướng tới mấy chục lính Mỹ đang chạy trốn mà phóng tới, cũng không biết là quả tên lửa nọ dưới tia laser dẫn đường đã khóa lấy hắn rồi, phương hướng vẫn nhằm về phía hắn mà bắn tới.
Thạch Thiên cảm thấy ở phía sau khác thường, vẫn duy trì tốc độ vọt tới trước mà quay đầu nhìn lại về phía sau, chỉ thấy một vật mang theo một cái đuôi lửa đang rất nhanh hướng về phía hắn đánh tới, so với đạn hỏa tiễn bắn mình ở tại Paris còn muốn thô hơn rất nhiều, nói vậy uy lực cũng lớn hơn nữa. Lúc này tên lửa cách thân thể hắn chỉ có vài thước, không cho phép hắn suy nghĩ quá nhiều, hất tay cầm miếng thép trong tay hướng về phía quả tên lửa nọ mà ném tới.
“Ầm!” một tiếng nổ vang, tên lửa cách Thạch Thiên chừng hơn hai thước thì nổ mạnh ra, đã sớm đem miếng thép dưới tình trạng không còn nội lực của Thạch Thiên chống đở, nhất thời đã nổ cho nát bấy. Sóng lực trùng kích thật lớn đem mấy bộ đội đặc chủng của Mỹ ở phụ cận đánh bay ra xa, ngay cả Thạch Thiên cũng bị hất tung ra hơn hai mươi thước, ngã ra trên mặt đất.
Willi cả giận nói:“Các ngươi đang làm cái gì, không phát hiện bên cạnh hắn có người của chúng ta sao?”
Đại tá không quân phụ trách chỉ huy phi cơ chiến đấu ở trong điện thoại hồi đáp:“Đại tá Willi, Lầu Năm Góc mới vừa phát ra mệnh lệnh, không tiếc bất cứ trả giá gì cũng phải tiêu diệt cho được quái vật này, hắn thật sự quá đáng sợ, nếu như để cho hắn tới nội thành, tình huống sẽ càng hỏng bét”.
Thạch Thiên nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, mặt trước thân thể bị tên lửa nọ bùng nổ có chút biến thành màu đen, tám chiếc trực thăng Apache rốt cuộc tìm được cơ hội, đồng thời hướng về phía Thạch Thiên đang ở trên mặt đất phóng ra hỏa tiễn ngay cả thiết giáp cũng có thể phá hủy, một phi cơ chiến đấu khác cũng lao xuống, lại phóng ra ra một quả tên lửa được laser dẫn đường.
Thạch Thiên ở trên mặt đất đột nhiên vọt lên, đạn hỏa tiễn đều đánh vào chỗ hắn mới nằm, bùng nổ ra mấy cái hố to. Nhưng tên lửa đã khóa lên thân thể Thạch Thiên, thì vẫn đuổi theo phía sau hắn, ngay khi tên lửa sắp đụng trúng Thạch Thiên, Thạch Thiên đột nhiên lướt thân thể ngang ra, dùng nhu lực đem tên lửa nọ kẹp vào dưới nách, ôm tên lửa sau khi chạy tới vài bước thì phi thân lên, đem tên lửa hướng tới phi cơ chiến đấu đang chạy ra xa mà phóng đi. Bản thân tốc độ của tên lửa so với phi cơ đã nhanh hơn, dưới lực ném cường đại của Thạch Thiên, nhất thời đã thoát khỏi sự khống chế của thiết bị điều khiển, lấy tốc độ đuổi theo so với lúc đầu còn nhanh hơn gấp hai, đem phi cơ chiến đấu nọ đánh cho nổ tung ở trong không trung.
Tất cả những biến hóa này cũng phát sinh trong nháy mắt, trừ Thạch Thiên ra, những người khác thậm chí cũng không rõ ràng vì sao phi cơ chiến đấu của bọn họ đột nhiên lại nổ tung. Tám chiếc trực thăng Apache vẫn đang đuổi theo Thạch Thiên không bỏ, lại phóng ra một loạt đạn hỏa tiễn, Thạch Thiên lại lần nữa phi thân lên, né tránh đạn hỏa tiễn đồng thời cũng không chạy trốn nữa, ngược lại đón lấy một chiếc trực thăng Apache đang bay qua đầu hắn, một quyền đem đánh đuôi của nó đánh gãy. Chiếc trực thăng Apache này nhất thời mất đi thăng bằng, trong nháy mắt lảo đảo đâm đầu xuống đất mà nổ tung.
Bảy chiếc trực thăng Apache khác thấy tình huống không ổn, gấp rút từ các phương hướng khác nhau mà bốc cao lên. Nhưng chúng lúc này cách mặt đất chỉ hơn hai mươi thước, mà cao ốc trăm thước Thạch Thiên cũng có thể dễ dàng nhảy lên, chiếc trực thăng kia mới vừa rơi xuống đất thì hắn lại nhảy sang một chiếc Apache khác, đập nát kính thủy tinh ở phía trước mà chui vào.
Các lính Mỹ còn sống ở trên mặt đất thấy vậy cũng choáng váng, chỉ thấy phi hành đoàn của chiếc trực thăng Apache nọ lần lượt đều bị ném ra ngoài, chiếc trực thăng tà tà bay qua một cái sườn núi biến mất không thấy, vài giây sau thì ở phía bên kia sườn núi truyền đến một tiếng nổ mạnh, một cuộc khói đen bốc lên.
Willi triệu tập binh sĩ của đội SEAL lại, rất nhanh xông lên đỉnh núi, nhìn thấy chiếc trực thăng Apache nọ đã bị hủy ở canh bờ sông.
Ở trong điện thoại truyền đến thanh âm trầm trọng của Bộ trưởng bộ quốc phòng Villard:“Hắn đã nhảy xuống sông rồi, tình hình thương vong của mọi người thế nào rồi?” Sua khi lên làm Tổng tư lệnh, mọi người của đội SEAL đều do hắn tự mình chọn lựa, cùng bọn họ có tình nghĩa rất đặc thù.
Willi quay đầu lại nhìn một chút, cắn răng nói” “Xin lỗi trưởng quan, đội viên đại bộ phận cũng không sao, ta lập tức dẫn bọn họ đi bảo vệ Nhà Trắng…”
Villard nói: “Chúng ta cũng thấy được, cái này không trách được các người, là ta đánh giá thấp năng lực của hắn. Nhà Trắng không nên đi, nội thành cũng không nên cùng hắn liều mạng, dẫn người trực tiếp quay về Lầu Năm Góc đi”.
Willi nói: “Hắn có thể cũng đã bị thương, lấy trực giác của tôi, hắn nếu như không bị thương thì cũng sẽ không đi như thế”.
Qua một lúc lâu, Villard mới thở dài nói: “Chỉ hy vọng như thế, tôi hiện tại chỉ hy vọng hắn đến Lầu Năm Góc trước, nếu không… Washington…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.