Chương 56: Phó hội .
Hắc Vũ Tán
26/03/2013
Khi Thạch Thiên tới phòng làm việc của Tiêu Vi, liền thấy nàng đang đờ đẫn ngồi đó, tựa hồ như có chuyện không vui, thấy Thạch Thiên tiến đến, nàng trách cứ nói: \"Cậu chạy đi đâu vậy, tôi vừa tới lớp học nhưng không thấy cậu, còn tưởng rằng cậu… cậu không muốn để tôi dạy bù nữa…\" Tuy là đang trách cứ, thế nhưng vẻ mặt của nàng lại rất vui mừng.
Thạch Thiên cười nói: \"Tôi về nhà thay quần áo thôi, hiện tại không phải đã tới rồi sao\".
Tiêu Vi cầm lấy túi xác bước tới trước mặt Thạch Thiên, sẵng giọng nói: \"Không thể tan học rồi mới quay lại đổi sao, căn hộ của cậu cũng không xa chỗ tôi mà...\" Bỗng nhiên nàng nhìn Thạch Thiên bằng ánh mắt kì lạ, thân thể hơi run một chút, sau đó lấy một chiếc khăn tay từ trong túi xách đưa cho hắn.
Thạch Thiên cầm lấy khăn tay, ngạc nhiên nói: \"Gì vậy? Tôi không có xuất mồ hôi mà\".
Tiêu Vi lại lấy từ trong túi xách ra một cái gương nhỏ dúi vào trong tay hắn lạnh nhạt nói: \"Tự mình nhìn lại đi, còn nói là về thay quần áo, thì ra là đi hẹn hò với người ta. Thực ra cậu không cần giấu tôi, tôi cũng chẳng là gì của cậu cả, cũng không có quyền trách cậu\".
Thạch Thiên cầm lấy cái gương lên soi, nguyên lại trên mặt mình có một vết son nhàn nhạt, đúng là của Kim Hinh lưu lại, hắn liền vội vã dùng khăn tay lau sạch, sau đó ha ha cười nói: \"Tôi cũng không phải là lừa cô mà, đúng là tôi về nhà thay quần áo, đang lúc đi gặp cô thì bị người ta giữ lại\".
Tiêu Vi thấy hắn vẫn còn có thể cười thản nhiên như vậy, trong lòng nàng rất đau khổ, oán thán nói: \"Cậu nếu không còn muốn tôi nữa, thì nói thẳng cho tôi biết, chẳng lẽ cậu sợ tôi sẽ quấn lấy cậu sao, tôi, sau này... Sau này... Sau này...\" Vốn nàng định nói sau này sẽ không tìm đến hắn nữa, thế nhưng lời vừa đến cửa miệng lại không thể nói lên lời, trong lòng cảm thấy quýnh lên, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống.
Thạch Thiên kị nhất là thấy phụ nữ khóc, hắn vội vã cầm khăn tay đi đến giúp nàng lau nước mắt, Tiêu Vi ngăn bàn tay hắn lại, sẵng giọng nói: \"Trên khăn tay còn có vết son của người khác, đừng để đụng lên người tôi\".
Thạch Thiên khó xử đem khăn tay vứt đi, thành thật nói: \"Cô không nên suy nghĩ lung tung, tôi đúng thật là về nhà thay quần áo mà, bất quá đúng là tôi có gặp một người phụ nữ khác, tôi cũng không muốn lừa cô, tương lai sẽ còn nhiều phụ nữ nữa, cô không phải đã nói không quan tâm đến chuyện của tôi sao, sao bây giờ lại không chịu được, tôi cũng không miễn cưỡng cô nữa.\"
Tiêu Vi tự mình lau nước mắt, vẻ mặt rất đau khổ, lẩm bẩm nói: \"Vậy... Vậy anh còn quay lại nhà em nữa đúng không?\"
Thạch Thiên nói: \"Lời vô ích, không quay lại thì tôi còn đến nơi này làm chi.\"
Tiêu Vi lại nói: \"Vậy... Vậy cậu không sợ bạn gái của cậu tức giận sao?\"
Thạch Thiên ha ha cười nói: \"Lão tử nào có bạn gái, tôi có thể khẳng định với cô một chuyện, đời này tôi sẽ không đi tìm bạn gái cũng sẽ không bao giờ kết hôn\".
Tiêu Vi cũng không biết là nên vui hay nên buồn đây, nàng yếu ớt cười, nghĩ thầm tương lai còn dài, anh cũng không thể nói chắc chắn như vậy được, bất quá lúc đó mình cũng đã già, cũng không có khả năng cả đời ở bên hắn được, bây giờ cũng đâu cần phải ăn dấm chua, qua được một ngày sẽ tính tiếp một ngày, nghĩ thế cho nên nàng tiến đến ôm cánh tay hắn, nói: \"Chúng ta trờ về thôi\" Nàng nhớ tới bây giờ vẫn đang ở trường học, vội vàng buông khỏi cách tay hắn.
Thạch Thiên nói: \"Trước tiên thong thả về nhà đã, chuẩn bị cẩn thận rồi theo tôi tới...\" Hắn lấy mảnh giấy từ trong túi quần mà Kim Hinh viết ra, nhìn một chút rồi nói tiếp: \"Đi tới quán bar Tứ Quý, cô có biết tửu điếm này nằm ở đâu không?\"
Tiêu Vi rất kinh ngạc gật đầu, hỏi: “Tới đó làm gì vậy, đó là một quán bar năm sao, không phải nơi chúng ta có thể đến tiêu tiền đâu”, nàng sợ Thạch Thiên nhầm địa chỉ, vội vàng cầm lấy tờ giấy trong tay hắn lên đọc, quả nhiên chữ viết chính là quán bar Tứ Quý, còn có một dãy số điện thoại nữa, chữ viết rất đẹp, rõ ràng là phụ nữ viết rồi đưa cho hắn, nàng buồn bực nói: \"Cậu hẹn hò người ta, còn dẫn tôi đi theo làm gì\".
Thạch Thiên cũng buồn bực nói: \"Cô đã làm cô giáo rồi mà đầu óc lúc nào cũng nghĩ đến hẹn hò vậy, đây là chúng ta đi tham gia một cuộc bán đấu giá\".
Tiêu Vi lấy làm lạ hỏi: \"Hội đấu giá à?\"
Thạch Thiên gật đầu nói: \"Ừ, thuận tiện giới thiệu cho cô biết vài người tỷ muội, đi thôi, đừng hỏi nữa\".
Tiêu Vi sợ Thạch Thiên tức giận, đang định hỏi xem mấy vị tỷ muội kia là ai, lại đành nuốt trở lại, mang theo vẻ mặt hoài nghi đi theo hắn tới bãi đỗ xe, nàng mang theo tâm trạng bất an đi theo hắn tới quán bar Tứ Quý.
Tứ Quý đúng là một quán bar nổi tiếng, toàn bộ đám người phụ vụ đều mặc quần áo rất xa hoa, vẻ mặt lúc nào cũng tươi cười đón tiếp khách nhân, Tứ Quý ở Hongkong nổi danh chính là nhờ vào nằm bên trong trung tâm tài chính quốc tế, từ đây đi bộ khoảng mười phút là tới bến tàu Thiên Tinh Tiểu Luân, vô luận là vì việc buôn bán, xã giao, mua sắm, du lịch, giết thì giờ hoặc tận hưởng món ngon ở Hongkong đều có ở nơi đây. Một tháng lương của Tiêu Vi cũng không đủ để thuê một căn phòng bình thường nhất ở chỗ này vài ngày, bình thường nàng chỉ lái xe đi ngang qua, cũng không bao giờ vào cả, sau khi đem xe vào bãi đỗ, nhìn xung quanh không phải là xa hoa như BMWs, xe đua, cũng có cả xe thể thao siêu cấp, thậm chí có vài chiếc xe có hạn chế số lượng như Bentley, nàng nhịn không được hỏi: \"Anh có chắc đúng là chỗ này không?\"
Thạch Thiên hỏi ngược lại: \"Hongkong có mấy quá bar Tứ Quý?\"
Tiêu Vi nói: \"Dường như... Dường như chỉ có một cái\".
Thạch Thiên nói: \"Vậy thì đúng rồi, chúng ta vào thôi\" Hắn nói xong liền cất bước đi tới đại sảnh của quán bar, Tiêu Vi không thể làm gì khác hơn là rụt rè bám theo hắn, vừa vào đại sảnh Thạch Thiên liền nói: \"Trên giấy có ghi số điện thoại đó, cô hỏi thử xem cô ta ở nơi nào\".
Tiêu Vi đem điện thoại đưa cho Thạch Thiên, dẩu môi nói: \"Tôi không biết nàng ta, tự cậu đi mà gọi\".
Thạch Thiên cầm lấy điện thoại đang muốn gọi cho Kim Hinh, lại phát hiện ra ở góc đại sảnh có một người đang vẫn tay với hắn, đúng là Kim Hinh, nàng bây giờ đang dùng một chiếc khăn trùm kín đầu, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, đôi mắt đeo một chiếc kính râm rất lớn, nếu không phải là Thạch Thiên nhận ra bộ quần áo của nàng, thật đúng là không nhận ra được. Lúc này hắn mới đưa điện thoại cho Tiêu Vi, nói: \"Không cần gọi nữa, tôi thấy nàng ta rồi\" Nói xong hắn liền kéo tay Tiêu Vi đến chỗ Kim Hinh đang đứng.
Tiêu Vi lúc này cũng thấy người đang bà kia đang vẫy Thạch Thiên, trông dáng vẻ của nàng ta giống như sợ bị người nào đó bắt gặp vậy, nàng không khỏi hoài nghi, người đàn bà này không phải là trốn chồng đi ngoại tình chứ, sao trông có vẻ thần bí vậy, chẳng lẽ là cùng Thạch Thiên yêu đương vụng trộm, bằng không sao trông bộ dạng lại như vậy, phải tìm cơ hội nói chuyện với Thạch Thiên mới được, nếu không lại rước họa vào thân....
Thạch Thiên cười nói: \"Tôi về nhà thay quần áo thôi, hiện tại không phải đã tới rồi sao\".
Tiêu Vi cầm lấy túi xác bước tới trước mặt Thạch Thiên, sẵng giọng nói: \"Không thể tan học rồi mới quay lại đổi sao, căn hộ của cậu cũng không xa chỗ tôi mà...\" Bỗng nhiên nàng nhìn Thạch Thiên bằng ánh mắt kì lạ, thân thể hơi run một chút, sau đó lấy một chiếc khăn tay từ trong túi xách đưa cho hắn.
Thạch Thiên cầm lấy khăn tay, ngạc nhiên nói: \"Gì vậy? Tôi không có xuất mồ hôi mà\".
Tiêu Vi lại lấy từ trong túi xách ra một cái gương nhỏ dúi vào trong tay hắn lạnh nhạt nói: \"Tự mình nhìn lại đi, còn nói là về thay quần áo, thì ra là đi hẹn hò với người ta. Thực ra cậu không cần giấu tôi, tôi cũng chẳng là gì của cậu cả, cũng không có quyền trách cậu\".
Thạch Thiên cầm lấy cái gương lên soi, nguyên lại trên mặt mình có một vết son nhàn nhạt, đúng là của Kim Hinh lưu lại, hắn liền vội vã dùng khăn tay lau sạch, sau đó ha ha cười nói: \"Tôi cũng không phải là lừa cô mà, đúng là tôi về nhà thay quần áo, đang lúc đi gặp cô thì bị người ta giữ lại\".
Tiêu Vi thấy hắn vẫn còn có thể cười thản nhiên như vậy, trong lòng nàng rất đau khổ, oán thán nói: \"Cậu nếu không còn muốn tôi nữa, thì nói thẳng cho tôi biết, chẳng lẽ cậu sợ tôi sẽ quấn lấy cậu sao, tôi, sau này... Sau này... Sau này...\" Vốn nàng định nói sau này sẽ không tìm đến hắn nữa, thế nhưng lời vừa đến cửa miệng lại không thể nói lên lời, trong lòng cảm thấy quýnh lên, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống.
Thạch Thiên kị nhất là thấy phụ nữ khóc, hắn vội vã cầm khăn tay đi đến giúp nàng lau nước mắt, Tiêu Vi ngăn bàn tay hắn lại, sẵng giọng nói: \"Trên khăn tay còn có vết son của người khác, đừng để đụng lên người tôi\".
Thạch Thiên khó xử đem khăn tay vứt đi, thành thật nói: \"Cô không nên suy nghĩ lung tung, tôi đúng thật là về nhà thay quần áo mà, bất quá đúng là tôi có gặp một người phụ nữ khác, tôi cũng không muốn lừa cô, tương lai sẽ còn nhiều phụ nữ nữa, cô không phải đã nói không quan tâm đến chuyện của tôi sao, sao bây giờ lại không chịu được, tôi cũng không miễn cưỡng cô nữa.\"
Tiêu Vi tự mình lau nước mắt, vẻ mặt rất đau khổ, lẩm bẩm nói: \"Vậy... Vậy anh còn quay lại nhà em nữa đúng không?\"
Thạch Thiên nói: \"Lời vô ích, không quay lại thì tôi còn đến nơi này làm chi.\"
Tiêu Vi lại nói: \"Vậy... Vậy cậu không sợ bạn gái của cậu tức giận sao?\"
Thạch Thiên ha ha cười nói: \"Lão tử nào có bạn gái, tôi có thể khẳng định với cô một chuyện, đời này tôi sẽ không đi tìm bạn gái cũng sẽ không bao giờ kết hôn\".
Tiêu Vi cũng không biết là nên vui hay nên buồn đây, nàng yếu ớt cười, nghĩ thầm tương lai còn dài, anh cũng không thể nói chắc chắn như vậy được, bất quá lúc đó mình cũng đã già, cũng không có khả năng cả đời ở bên hắn được, bây giờ cũng đâu cần phải ăn dấm chua, qua được một ngày sẽ tính tiếp một ngày, nghĩ thế cho nên nàng tiến đến ôm cánh tay hắn, nói: \"Chúng ta trờ về thôi\" Nàng nhớ tới bây giờ vẫn đang ở trường học, vội vàng buông khỏi cách tay hắn.
Thạch Thiên nói: \"Trước tiên thong thả về nhà đã, chuẩn bị cẩn thận rồi theo tôi tới...\" Hắn lấy mảnh giấy từ trong túi quần mà Kim Hinh viết ra, nhìn một chút rồi nói tiếp: \"Đi tới quán bar Tứ Quý, cô có biết tửu điếm này nằm ở đâu không?\"
Tiêu Vi rất kinh ngạc gật đầu, hỏi: “Tới đó làm gì vậy, đó là một quán bar năm sao, không phải nơi chúng ta có thể đến tiêu tiền đâu”, nàng sợ Thạch Thiên nhầm địa chỉ, vội vàng cầm lấy tờ giấy trong tay hắn lên đọc, quả nhiên chữ viết chính là quán bar Tứ Quý, còn có một dãy số điện thoại nữa, chữ viết rất đẹp, rõ ràng là phụ nữ viết rồi đưa cho hắn, nàng buồn bực nói: \"Cậu hẹn hò người ta, còn dẫn tôi đi theo làm gì\".
Thạch Thiên cũng buồn bực nói: \"Cô đã làm cô giáo rồi mà đầu óc lúc nào cũng nghĩ đến hẹn hò vậy, đây là chúng ta đi tham gia một cuộc bán đấu giá\".
Tiêu Vi lấy làm lạ hỏi: \"Hội đấu giá à?\"
Thạch Thiên gật đầu nói: \"Ừ, thuận tiện giới thiệu cho cô biết vài người tỷ muội, đi thôi, đừng hỏi nữa\".
Tiêu Vi sợ Thạch Thiên tức giận, đang định hỏi xem mấy vị tỷ muội kia là ai, lại đành nuốt trở lại, mang theo vẻ mặt hoài nghi đi theo hắn tới bãi đỗ xe, nàng mang theo tâm trạng bất an đi theo hắn tới quán bar Tứ Quý.
Tứ Quý đúng là một quán bar nổi tiếng, toàn bộ đám người phụ vụ đều mặc quần áo rất xa hoa, vẻ mặt lúc nào cũng tươi cười đón tiếp khách nhân, Tứ Quý ở Hongkong nổi danh chính là nhờ vào nằm bên trong trung tâm tài chính quốc tế, từ đây đi bộ khoảng mười phút là tới bến tàu Thiên Tinh Tiểu Luân, vô luận là vì việc buôn bán, xã giao, mua sắm, du lịch, giết thì giờ hoặc tận hưởng món ngon ở Hongkong đều có ở nơi đây. Một tháng lương của Tiêu Vi cũng không đủ để thuê một căn phòng bình thường nhất ở chỗ này vài ngày, bình thường nàng chỉ lái xe đi ngang qua, cũng không bao giờ vào cả, sau khi đem xe vào bãi đỗ, nhìn xung quanh không phải là xa hoa như BMWs, xe đua, cũng có cả xe thể thao siêu cấp, thậm chí có vài chiếc xe có hạn chế số lượng như Bentley, nàng nhịn không được hỏi: \"Anh có chắc đúng là chỗ này không?\"
Thạch Thiên hỏi ngược lại: \"Hongkong có mấy quá bar Tứ Quý?\"
Tiêu Vi nói: \"Dường như... Dường như chỉ có một cái\".
Thạch Thiên nói: \"Vậy thì đúng rồi, chúng ta vào thôi\" Hắn nói xong liền cất bước đi tới đại sảnh của quán bar, Tiêu Vi không thể làm gì khác hơn là rụt rè bám theo hắn, vừa vào đại sảnh Thạch Thiên liền nói: \"Trên giấy có ghi số điện thoại đó, cô hỏi thử xem cô ta ở nơi nào\".
Tiêu Vi đem điện thoại đưa cho Thạch Thiên, dẩu môi nói: \"Tôi không biết nàng ta, tự cậu đi mà gọi\".
Thạch Thiên cầm lấy điện thoại đang muốn gọi cho Kim Hinh, lại phát hiện ra ở góc đại sảnh có một người đang vẫn tay với hắn, đúng là Kim Hinh, nàng bây giờ đang dùng một chiếc khăn trùm kín đầu, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, đôi mắt đeo một chiếc kính râm rất lớn, nếu không phải là Thạch Thiên nhận ra bộ quần áo của nàng, thật đúng là không nhận ra được. Lúc này hắn mới đưa điện thoại cho Tiêu Vi, nói: \"Không cần gọi nữa, tôi thấy nàng ta rồi\" Nói xong hắn liền kéo tay Tiêu Vi đến chỗ Kim Hinh đang đứng.
Tiêu Vi lúc này cũng thấy người đang bà kia đang vẫy Thạch Thiên, trông dáng vẻ của nàng ta giống như sợ bị người nào đó bắt gặp vậy, nàng không khỏi hoài nghi, người đàn bà này không phải là trốn chồng đi ngoại tình chứ, sao trông có vẻ thần bí vậy, chẳng lẽ là cùng Thạch Thiên yêu đương vụng trộm, bằng không sao trông bộ dạng lại như vậy, phải tìm cơ hội nói chuyện với Thạch Thiên mới được, nếu không lại rước họa vào thân....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.