Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 82: Thạch gia quyền

Hắc Vũ Tán

26/03/2013

Hai người trở lại \"Nhà\" Thạch Thiên, mạnh mẽ buông hành lý xuống, Thạch Hiểu Mẫn chạy xung quanh căn phòng, trong miệng không ngừng hô \"Oa\", sờ đông ngó tây, qua mười mấy phút đồng hồ mới thăm quan xong, sau đó chạy về chỗ Thạch Thiên ngồi cạnh hắn nói: \"Nghĩ không ra ngươi lại là một ông chủ nhỏ a! Gian phòng này có đến mấy trăm vạn không!\"

Thạch Thiên cũng không rõ ràng lắm giá của căn phòng này là bao nhiêu tiền, nghĩ thầm căn phòng này cũng chỉ có hơn trăm thước vuông, có cái gì mà ngạc nhiên như vậy, hắn thuận miệng nói: \"Không kém bao nhiêu đâu, chị em các ngươi ở Bắc Kinh sống trong căn nhà như thế nào vậy?\"

Thạch Hiểu Mẫn than thở nói: \"Ài... Đừng nói nữa, trước đây ta học thì ở luôn trong ký túc xá, chị thì ở ký túc xá trong đơn vị, ngày nghỉ ta lại tới ký túc xá của chị, họa huần lại đến chỗ các bác là chiến hữu trước đây của baba ở vài ngày, coi như \"Bốn biển là nhà\" Cũng không sai biệt gì lắm.\"

Thạch Thiên nghe nàng kể khổ như vậy, giọng nói lại thản nhiên, vẻ mặt thờ ơ như không, tựa hồ như nàng đã sớm quen với cuộc sống như thế, khiến Thạch Thiên không khỏi đau xót, hận tại sao mình không sơm sống lại vài năm hoặc vài chục năm để chiếu cố các nàng, bây giờ trái lại lại để các nàng coi là trẻ con, khỏi phải nói cũng biết phiền toái như thế nào, nếu như là bốn, năm mươi tuổi,... ít nhất ... Các nàng còn thừa nhận mình là trưởng bối...

Thạch Hiểu Mẫn gọi một cú điện thoại cho Thạch Lệ, nói cho nàng biết mình đã tới căn hộ của Thạch Thiên rồi, để cho nàng biết sau khi tan sở thì đến đây luôn, không cần phải quay về khách sạn nữa. Đón lấy tập báo, nàng liền trở về phòng mình, sau đó tìm thông tin tuyển dụng trên đó. Thạch Thiên không có chuyện gì để làm, cùng với người ở thời này không có nhiều chuyện phù hợp để nói, hơn nữa Thạch Hiểu Mẫn cũng không coi mình là trưởng bối, mà trong ánh mắt nàng hắn chỉ là một đứa trẻ, hắn nhìn vào mà phát cáu, liền cũng trở về phòng mình, ngồi xem tv.

Chạng vạng tối, sau khi Thạch Lệ trở về đánh giá xung quanh gian phòng cũng cảm thấy hài lòng, liền đưa trước cho Thạch Thiên một tháng là một vạn tiền thuê nhà, kỳ thực cũng không được tính là nhiều, án với giá thuê nhà ở Hongkong hiện nay còn rẻ hơn rất nhiều, tùy tiện tìm một căn phòng 10_20 thước vuông cũng mất tới hai ba nghìn, hơn nữa vị trí lại hẻo lánh.

Thạch Thiên cũng không chấp nhận như vậy, một vạn đô la Hồng Kông coi như là một nửa tháng lương của Thạch Lệ rồi. Hắn kiên quyết từ chối, nói chỉ cần đưa cho hắn một, hai nghìn là được rồi. Thạch Lệ đương nhiên là không chịu, cuối cùng hai người thông qua một hồi \"Cò kè mặc cả\", đem tiền thuê nhà định tại giá năm nghìn đô la Hồng Kông. Thạch Hiểu Mẫn ở một bên xem kịch vui \"Hi hi\" Cười lớn, nói chưa từng thấy hai người nào như bọn họ cả, người cho thuê phòng thì liều mạng đòi lấy giá thấp, còn kẻ đi thuê phòng lại liều mạng trả giá cao, ngày hôm nay cuối cùng cũng được mở mang kiến thức rồi.

Bữa cơm tối được hai chị em chuẩn bị, gói một nồi bán sủi cảo chúc mừng ba người \"Đoàn tụ\" Cùng một chỗ, ngồi cùng ăn được một lúc, Thạch Lệ đột nhiên hỏi: \"Đồ dùng trong gian phòng của hai người chúng ta ở đâu tới vậy, không phải là ngươi ở một mình sao, thế nào mà lại có hai gian giành cho phụ nữ vậy?\" Thạch Hiểu Mẫn nghe vậy cũng cảm thấy kì lạ, nhìn Thạch Thiên chờ hắn trả lời.

Thạch Thiên một lòng muốn để cho các nàng ở đây được thoải mái. Không nghĩ tới lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn này, hắn sửng sốt một hồi, sau mới nói: \"Ta...Khi ta mua nó đã như vậy rồi.\"

Thạch Lệ thấy tuổi của căn phòng này cũng được vài năm rồi, mà Thạch Thiên mới vừa qua Hongkong, cũng đoán được phòng này do hắn mua lại, nàng gật đầu nói: \"A... Bất quá ta kỳ quái chính là những đồ đạc này đều là thứ tốt, là thứ nổi tiếng thế giới cả, như thế nào mà chủ nhân của nó không mang đi. Càng kỳ quái chính là những đồ đạc này không phải cùng một bộ, để cùng một chỗ tuy rằng lộng lẫy, thế nhưng nhìn kỹ lại không phù hợp, có điểm ngô không ra ngô, khoai không ra khoai.\"

Thạch Hiểu Mẫn cười nói: \"Điều này có gì mà kì quái, người ở trên đời có nhiều loại, biết đâu người này lại thích như vậy.\"

Thạch Thiên trong lòng thầm mắng Pierre Ni làm việc không tốt, để cho mình gánh tai họa, mắng: \"Người này đúng là tục nhân, căn bản không biết cái gì là thẩm mĩ, nghe nói hắn hình như làm công việc thu mua đồ cũ thì phải.\" Hắn đã quên lời khích lệ buổi sáng của mình đối với bọn họ, so với bọn họ hắn cũng chẳng cao minh hơn tẹo nào.

Thạch Lệ chợt nói: \"Thảo nào...\"

Thạch Hiểu Mẫn quay sang nói với Thạch Thiên: \"Chị của ta có cái bệnh là thấy thứ gì không bình thường là phải hỏi cho rõ, đó là căn bệnh nghề nghiệp ấy mà.\"



Thạch Thiên gãi gãi đầu nói: \"Bất quá thực là lợi hại, liếc mắt là dã nhìn ra bảy tám loại đồ dùng khác nhau, ngay cả ta cũng không phát hiện ra nữa.\"

Thạch Hiểu Mẫn hì hì cười nói: \"Ngươi làm sao có thể so với chị ta được, nàng dựa vào con mắt để bắt kẻ trộm đó, đừng có nói là nhãn hiệu của đồ dùng, mà ngay cả châu bảo cổ nàng chỉ cần liếc mắt là có thể phân ra thật giả đó.\"

Thạch Lệ thản nhiên nói: \"Không thể nói là tinh thông được, đó chỉ là lý giải một chút mà thôi.\"

Thạch Thiên nghe như vậy ngây ngẩn cả người, hắn thấy hai chị em nhà này trên người cũng không có đeo đồ trang sức như những phụ nữ khác, vốn định ăn cơm xong sẽ đưa năm món trang sức cho các nàng, thế nhưng với tính cách trả tiền thuê nhà cũng không chịu kém phân như nàng ta, nếu đưa ra vài món đồ trang sức có giá trị, nhất định sẽ không nhận, xem ra tạm thời không nên đưa cho các nàng là hơn.

Ngày thứ hai Thiên Thạch thức dậy thì Thạch Lệ đã đi làm rồi, Thạch Hiểu Mẫn lại đang đọc báo và ăn sáng, thấy Thạch Thiên đi tới vội vàng nhường hắn một chút đồ ăn. Thạch Thiên ngồi xuống nói: \"Còn chưa tìm được sao, ngươi muốn làm công việc gì vậy?\"

Thạch Hiểu Mẫn nhíu mày nói: \"Ta cũng không biết, trước tiên cứ tùy tiện tìm một việc xem ra sao, dù sao ba năm nữa cũng phải cùng chị quay về Bắc Kinh, cũng không định tìm một công việc cố định...Có rất nhiều tin tức uyển nữ thư kí, ta có thể thử xem sao.\"

Thạch Thiên bình thường xem trên tv thấy, nữ thư ký đẹp bất kể là tự nguyện hay không đều bị thủ trưởng chiếm tiện nghi, hắn nhịn không được nói: \"Nữ thư ký...Dường như không hợp với tính cách của một cô bé lắm...\"

Thạch Hiểu Mẫn nhổ phi phi nói: \"Nữ thư ký đương nhiên là cô bé cũng có thể làm được, chẳng lẽ chỉ có cậu nhóc mới có thể làm sao?\"

Thạch Thiên nói: \"Ý của ta không phải như vậy, các ngươi chỉ là cô bé làm công việc này không an toàn, vạn nhất gặp một tên thủ trưởng háo sắc , vậy các ngươi sẽ chịu thiệt thòi lớn.\"

Thạch Hiểu Mẫn hắc hắc cười lạnh nói: \"Ngươi còn chưa biết ta đâu, nếu hắn dám động vào ta, ta sẽ cho hắn nếm thử Thạch gia quyền lợi hại như thế nào.\"

Thạch Thiên giật mình : \"Thạch... Thạch gia quyền?\"

Thạch Hiểu Mẫn đắc ý nói: \"Đây chính là từ Thạch gia tổ truyền của chúng ta truyền xuống, rất lợi hại đó, ta từ nhỏ khi ở trường đã không có đối thủ rồi, dù cho có ba tên nam học sinh cùng tiến lên cũng không đấu lại ta, đáng tiếc cha qua đời quá sớm, chỉ dạy ta một chút, một chút... Nhìn da thịt ngươi nõn nà như vậy dường như chưa được học qua đúng không, bây giờ Thạch gia có một người đàn ông rồi, ngươi cũng nên học đi, ngày mai ta sẽ nói cho chị dạy ngươi, nàng so với ta còn lợi hại hơn.\"

Thạch Thiên nhớ tới năm đó mình đúng là có truyền thụ lại một ít công phu cho đứa con, nhưng các nàng hai chị em này cũng học qua môn công phu này, Thạch Thiên tại sao lại chưa nhìn ra, hắn nghĩ thầm, nguyên lai các nàng chỉ học được một chút quyền cước, lúc này hắn mới cười trêu nói: \"Môn công phu Thạch gia quyền này ta đã sớm học qua, hơn nữa lại học được không ít, xem ra chính ta mới nên chỉ giáo cho ngươi đó.\"

Thạch Hiểu Mẫn không liền nói: \"Nguyên lai ngươi cũng học qua rồi, mà ta cũng không cần học lại đó, vừa mệt lại vừa không vui.\"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Diệt Truyền Thuyết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook