Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 103: Thế giới này điên hết rồi

Hắc Vũ Tán

26/03/2013

Quản lý nghe Thạch Thiên gọi thẳng là “tiểu tử”, nhưng không hề tức giận, ngược lại còn cảm thấy Thạch Thiên là người không câu nệ tiểu tiết, hết sức dễ dàng thân thiện, làm ra vẻ tươi cười nói: “Không dám không dám, tiểu nhân chỉ là người quản lý chi nhánh này của tập đoàn châu báu Đại Quang Vinh thôi, nào có tư cách quen biết đại nhân vật như ngài, chỉ là lần trước ở hội đấu giá nhìn thấy được mặt của tiên sinh thôi, đặc biệt là hào khí kinh người của tiên sinh, cho nên tiểu nhân cả đời không quên được”.

Thạch Thiên nghe đến tập đoàn châu báu Đại Quang Vinh, nhất thời nhớ ra người này tựa hồ như là tùy tùng bên cạnh tên mập Trâu Gia Vinh, khó trách hèn chi thấy quen quen.

Quản lý cũng không biết Thạch Thiên tên gì, mà Thạch Thiên không nói hắn cũng không dám hỏi, lấy một tờ danh thiếp ra đặt trước mặt Thạch Thiên, tự giới thiệu, sau đó cẩn thận nói: “Tiên sinh, hôm nay đến tiệm, là muốn mua trang sức gì? Gần đây tiệm mới vừa nhập một lô hàng kim cương trân quý, đặc biệt có một vòng tai vô cùng đẹp, ngài có muốn nhìn hay không?” Hắn thấy Thạch Thiên dẫn một cô gái vào yêu cầu bấm lỗ tai, cho nên tự đề cử một vòng tai.

Thạch Thiên sẽ mua đồ tại cửa hàng này? Đáp án là không. Người bình thường hắn sẽ không đưa trang sức, mà người có thể làm cho hắn tặng trang sức đương nhiên không phải là người bình thường, vì thế sẽ không đi mua đồ bình thường. Hơn nữa, đống trang sức này có đẹp bằng mấy đống trong mấy cái thùng kia sao, muốn tặng người ta cũng không cần phải mua. Chẳng qua, thấy quản lý có vẻ cung kính với mình, nên vẫn tiếp nhận danh thiếp, mỉm cười nói: “Ta không mua trang sức, chỉ là vì nàng ta cần bấm lỗ tai nên mới vào”.

Quản lý hơi thất vọng, nhưng không dám biểu hiện ra bên ngoài, nhiệt tình nói: “Không sao cả, không sao cả, ngài có thể đến đây, đã làm tôi rất có mặt mũi rồi, tiểu nhân biết mấy món trang sức này ngài không để vào mắt, nhưng nếu có yêu cầu gì, tôi nhất định sẽ tận lực chọn lựa cho ngài, hơn nữa cũng cho ngài giá ưu đãi cao nhất” Chợt nhớ đến lúc Thạch Thiên ở trong hội đấu giá tỏa ra hào khí ném tiền kinh khủng ấy, vội vàng bổ sung: “Đương nhiên, ngài không quan tâm đến tiền bạc, đây chỉ là thành ý của tiệm dành cho ngài, không có ý khác”.

Thạch Thiên gật đầu ứng phó, không để ý đến hắn, một lát sau, Thạch Hiểu Mẫn đã bấm lỗ tai xong, trên mặt có chút khổ sở, tựa hồ như có chút đau, Thạch Thiên đưa cái danh thiếp của quản lý cho nàng, nói: “Tiểu tử này nói về sau nếu cần mua đồ ưu đãi, cô cứ việc tìm hắn”.

Thạch Hiểu Mẫn nhất thời không kịp phản ứng, cầm lấy danh thiếp và a một tiếng.

Trong lòng quản lý chợt động, thầm nghĩ: “Đúng rồi! Có mua trang sức hay không thì phải nhìn quý cô bên cạnh tiên sinh, các nàng mới là người cần mua trang sức, nhìn vị tiên sinh này ăn mặc rất tùy tiện, là biết lười chăm sóc bản thân rồi” Nhớ đến ngày đó Thạch Thiên ném ba tỷ ra để mua hai món trang sức, rồi đeo ngay lên người của hai cô gái bên cạnh, có thể thấy được hắn rất chú ý đến phụ nữ, vì thế liền đổi mũi nhọn qua Thạch Hiểu Mẫn, cúi đầu nói: “Tiểu thư sau này có rảnh thì cứ đến bổn tiệm chơi, tôi nhất định sẽ tự mình phục vụ cho cô. Nếu cô không hài lòng về trang sức ở đây, tôi sẽ dẫn cô đến chỗ của tập đoàn Đại Quang Vinh, nơi đó có không ít châu báu quý hiếm, tin rằng sau khi cô xem xong nhất định sẽ hài lòng”.

Thạch Hiểu Mẫn hoảng sợ, vội nói: “Không... không cần... hôm nay tôi không mua...”

Quản lý liên tục gật đầu nói: “Vâng vâng vâng, ý của tôi là nếu cô muốn mua lúc nào, thì cứ đến chỗ chúng tôi, châu báu Đại Quang Vinh chúng tôi đã có lịch sử lâu đời, chất lượng phục vụ và danh dự rất tốt, hàng thật giá thật, bảo đảm cô sẽ hài lòng...”



Thạch Hiểu Mẫn thầm nghĩ, bằng tiền lương của mình, chỉ có thể nhìn thôi cũng đã thấy hài lòng rồi, nếu không thì ví tiền sẽ không hài lòng, chẳng qua thái độ phục vụ của chỗ này quả thật không tệ, xem danh thiếp thấy người này là quản lý, bây giờ ngành sản xuất châu báu nhất định không khởi sắc, ngay cả quản lý cũng liều mạng ra đẩy mạnh tiêu thụ, nhiệt tình giống như đang bán bảo hiểm, nên không muốn làm ông ta mất mặt, vội cảm ơn, rồi kéo Thạch Thiên chạy ra ngoài.

Quản lý đuổi theo ra tận cửa, đợi hai người đi xa rồi mới vào, một nhân viên khó hiểu hỏi: “Quản lý, bọn họ là ai vậy? Sao ông lại nịnh bợ ghê thế, nhìn qua chẳng thấy giống kẻ có tiền”

Quản lý bình thường nói chuyện phiếm cũng có kể về sự kiện tại hội đấu giá, vừa định nói ra cho các nàng biết người kia chính là đại gia đã tung ba tỷ ra mua hai món trang sức về, nhưng chợt nghĩ lại thấy vị đại gia này ngày đó mang dép lê mà bỏ ra ba tỷ mua đồ, hôm nay đến đây lại chỉ bấm lỗ tai, nếu để rơi vào tay Trâu tiên sinh, tuyệt đối sẽ hoài nghi năng lực làm việc của hắn, cho nên chuyện hôm nay nhất định không để lộ ra, nghiêm mặt nói: “Mỗi người khách đều là thượng đế, đều phải tiếp đãi nhiệt tình, tại sao có thể nhìn bề ngoài mà phán đoán được chứ, điều này mọi người không biết sao?”

Đám nhân viên nghe xong thầm nghĩ, mỗi ngày người đến không một ngàn thì cũng tám trăm, nếu phục vụ như vậy, cho dù có tăng gấp đôi nhân viên lên cũng không đủ, sao phải loay hoay chi cho mệt.

Quản lý lại nói tiếp: “Cho dù là khách mang dép lê cũng phải nhiệt tình”.

Đám nhân viên đều trợn mắt ra a lên một tiếng...



Buổi tiệc tạ ơn của tòa nhà Cảnh Tinh đặt tại chỗ chuyên dùng để chiêu đãi khách quý của tập đoàn Tinh Hồng Cát, sở dĩ đặt ở đây, cũng vì không muốn mở ra ngoài, thuộc về tư nhân, diện tích chỉ có mấy chục mẫu, công trình chính hơn ba ngàn mét vuông, còn có một dải cỏ rộng lớn, cùng hoa viên và nhiều phương tiện khác, ở một nơi tấc đất tấc vàng như HongKong vậy mà có được một chỗ như vậy, thì có thể thấy được tập đoàn Tinh Hồng Cát có bao nhiêu tài lực rồi, nghe nói còn thường xuyên tiếp đãi chính khách trong ngoài nước nữa.

Mặt ngoài thoạt nhìn là một khu đất rất là đắt tiền, thật ra chủ nhân của tập đoàn Tinh Hồng Cát nói rằng, lúc mua nó, là thời điểm mảnh đất này chưa khai phá, đã bị Tinh Hồng Cát mua, lúc đó cũng không tốn nhiều tiền lắm, chỉ là mua để dành cho tập đoàn thôi, sau này mở ra các phòng điền sản, giá trị của mảnh đất này tăng lên gấp mấy chục lần, thậm chí là lên trời luôn, mà tập đoàn phỏng chừng nó vẫn còn lên giá nữa, cho nên vẫn chưa nóng lòng khai phá, nhưng lại không muốn lãng phí, thế là kiến tạo nó lại như vậy. Rồi sau đó tập đoàn đặt trọng tâm vào đại lục, cái mảnh đất này vẫn còn giữ lại, rồi dần dần được hoàn thiện, cuối cùng thành một trang viên như vậy.

Vì để cho những người thuê đều có thời gian tham gia, nên thời gian định vào buổi tối cuối tuần, sau khi tan việc, Thạch Hiểu Mẫn và Samantha đều tự đi vào phòng thay đồ để thay lễ phục, khi đi ra, Samantha mặc một cái váy cổ thấp màu tím có thêu đai đeo, vừa đúng với dáng người của nàng, làm cho người ta có một cú nhìn đầu tiên rất mạnh, phối hợp với đôi giày cao gót màu phấn bạc nhỏ, ngay cả Thạch Thiên cũng không thể không tán thương khí chất cao quý tao nhã cùng với dáng người ngạo nghễ của nàng, nhưng lại cực kỳ căm tức đôi giầy cao gót của nàng vì nó làm cho nàng cao hơn hắn nửa cái đầu.



Thạch Hiểu Mẫn dù sao cũng là lần đầu tiên mặc lễ phục tham dự tiệc cao cấp, khi đi ra có vẻ thẹn thùng, người thiết kế đã chọn cho nàng một bộ váy dài màu tím nhạt có chút phong tình kiểu Hy Lạp, phối hợp với đôi giày màu đen, người hóa trang còn giúp nàng trang điểm, làm tóc lại, nhìn như một cô công chúa nhỏ, đứng chung với Samantha vô cùng hài hòa.

Samantha nhìn đến ngẩn ngơ, thở dài nói: “Không ngờ Thạch tiểu thư ăn mặc lại đẹp như vậy... chúng ta đi thôi”

Thạch Hiểu Mẫn nghe xong càng xấu hổ đỏ mặt lên, người ngây ngốc, chợt nhớ ra chuyện gì đó, vội nói với Samantha: “Samantha tiểu thư, xin chờ em một lát...” Bước nhanh lại bàn làm việc, mở ngăn kéo lấy một gói đồ ra, sau đó lại chạy vào phòng thay đồ, lát sau đi ra, trên người phát sáng lóng lánh, lóa mắt vô cùng, mang bộ trang sức mà Thạch Thiên tặng cho nàng, nói: “Xin lỗi Samantha tiểu thư, bây giờ có thể đi rồi”.

Samantha đương nhiên không phải loại mù hàng như Thạch Hiểu Mẫn, nhìn bộ trang sức lóe sáng trên người nàng, chấn động đến hoa mắt, không nhịn được bước lại gần nhìn kỹ vài lần, mới xác định mình không hoa mắt, nàng đeo quả thật là kim cương, hơn nữa phẩm chất rất tốt, thủ công nhẵn nhụi, là trân phẩm hiếm thấy, trọn bộ trang sức này cộng lại cũng ít nhất là mấy chục triệu USD.

Samantha không khỏi cảm thấy đầu óc choáng váng, thầm nghĩ, cái thế giới này điên hết rồi? Một cô gái mang bộ trang sức trị giá gần mấy chục triệu đô thì lại chạy đến làm phụ tá cho mình, còn một người có thân phận thần bí thì đến làm bảo an, hoàn toàn không tiếc một đống tiền bỏ ra mua toàn bộ tạp chí, mục đích chỉ vì để tự do tán gái bên trong mà thôi.

Thạch Hiểu Mẫn thấy Samantha nhìn đến ngẩn người, cảm thấy bất an, hỏi: “Samantha tiểu thư, có phải bộ trang sức này quá xấu không, em lập tức cởi xuống ngay...”

Samantha hồi phục tinh thần, cười nói: “Không phải... là nó quá đẹp, chị nhìn đến thất thần thôi”.

Thạch Hiểu Mẫn yên tâm, vui vẻ nói: “Phải không, em bình thường không mang trang sức, nên hơi lo lo, sợ không thích hợp, với lại em chỉ có một bộ trang sức này thôi, là của Thạch Thiên cho em, chị nói vậy làm em yên tâm”.

Samantha kinh ngạc nói: “Là Thạch Thiên đưa cho em?” Thầm nghĩ, chẳng lẽ Thạch Thiên chơi chán người mẫu rồi, coi trọng Thạch Hiểu Mẫn sao? Hắn ra tay thật hào phóng, không tiếc tiền, một lần là móc ra đến mấy chục triệu đô, hỏi thế gian xem cô gái nào có thể đỡ nổi.

Mặc dù nàng là con lai Pháp, nhưng cũng có một nửa huyết thống Trung Quốc, chẳng qua từ nhỏ sống ở Pháp, nên không quen thuộc với dòng họ. Hơn nữa, nhân viên trong tạp chí rất nhiều, mà Thạch Hiểu Mẫn lại chịu làm, vô cùng nghe lời, trái ngược với tính cách của Thạch Thiên, cho nên không nghĩ rằng Thạch Thiên và Thạch Hiểu Mẫn có quan hệ thân thích, theo nàng thấy, hoàn cảnh sống của hai người tuyệt đối là không giống nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Diệt Truyền Thuyết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook