Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 212: Thực dùng đến các ngươi rồi.

Hắc Vũ Tán

26/03/2013

xThạch Thiên nghe được trong lời nói của Quách Thiến Vi ẩn chứa nhiều nỗi thống khổ, không nghĩ rằng cô bé này đối mình lại có tình sâu nghĩa nặng như thế, biết rằng lời của mình đã xúc phạm đến nàng, trong lòng Thạch Thiên mềm nhũn thiếu chút nữa nghĩ muốn xoay người an ủi vài câu. Đột nhiên hắn nhớ tới ba cô gái trước kia, hắn sợ rằng lại thêm một lần nữa mang hoạ vào thân. Thầm nghĩ dù sao mình không thực lòng với các nàng, thôi thì để nàng bứt rứt trong chốc lát còn hơn đau khổ cả đời, đúng lúc này cửa thang máy mở ra, Thạch Thiên hạ quyết tâm làm bộ như không nghe thấy, cắn răng đi vào thang máy.

Quách Bỉnh Liêm nhìn thấy cũng hiểu được tình cảm của cháu gái, nhưng trong lòng lại im lặng, thầm nghĩ Thạch Thiên nói trước mặt cháu gái như vậy, xem ra hắn đối với Quách gia cùng Quách Thiến Vi quả thật không có ý đồ gây rối. Cháu gái hắn hẳn là rất thất vọng. Bất quá đây lần đầu tiên Quách Bỉnh Liêm nhìn cháu gái khóc thương tâm như vậy, hắn đau lòng kéo cô đến ghế sô pha ngồi xuống, Lý Hồng hiểu ý rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Quách Bỉnh Liêm vỗ nhẹ Quách Thiến Vi nói: \"Hiện tại, cứ coi như ông nội nói đúng đi, thằng nhỏ kiêu ngạo không đáng để cháu thích, không phải ông nội phản đối cháu làm bạn với nó. Nếu nó là con người có giáo dục, ông nội nhất định sẽ không phản đối. Lần này, ở HongKong đón năm mới, giao thương nhiều quan chức, sẽ có rất nhiều con trai vây quanh ở bên cháu, ông xem bọn chúng đều rất được!\"

Quách Thiến Vi ghé vào lòng ông nội, thút thít khóc bỗng nhiên cô ngẩng đầu lên, hỏi: \"Ông nội, ông… ông nghĩ thật muốn kiếm một triệu đô la sao?\"

Quách Bỉnh Liêm cười nói: \"Quách Bỉnh Liêm là ai chứ, làm sao có thể đem hạnh phúc cả đời của cháu gái để đổi lấy tiền bạc, Quách gia chúng ta chẳng lẽ lại thiếu tiền sao? Ông nội thật lòng hy vọng cháu kết bạn với những người có văn hoá, có học thức, như vậy mới xứng đôi”.

Quách Thiến Vi \"A\" một tiếng, cúi đầu lau nước mắt, tiếng khóc dần dần ngừng lại, con mắt đầy những mưu tính liếc qua liếc lại, sau đó làm ra vẻ đáng thương, nói: \"Ông nội… Cháu ra nước ngoài học, sau này cháu có thể quay về HongKong được nữa không?\"

Quách Bỉnh Liêm nhíu mày nói: \"Chẳng lẽ cháu đối với tên tiểu tử Thạch Thiên vẫn còn hy vọng à?\"

Quách Thiến Vi vội hỏi: \"Không phải là thế, là bản thân cháu không thích học ở nước ngoài, ngay cả một người bạn thân cũng không có.”

Quách Bỉnh Liêm do dự nói: \"Bạn bè thì từ từ sẽ có. Chủ yếu là học tập kiến thức, học hỏi công nghệ khoa học tiến bộ của thế giới. Ông nội rất vất vả mới xin cho cháu đi học.\"

Quách Thiến Vi vội la lên: \"Chỉ là trường học ở đó không giống với HongKong, cháu nghe không hiểu giáo sư ở giảng cái gì, lại thêm chán ghét các nam sinh ngoại quốc, có cái tên da đen mỗi ngày đều làm phiền cháu, chẳng lẽ ông hy vọng cháu nhận một người bạn trai như thế, tương lai của cháu phải đến Châu Phi sao?\"

Quách Bỉnh Liêm ngẩn người, hắn hỏi thăm nhiều mặt, mới hay biết trường học phong cách giảng dạy rất nghiêm túc. Không thể tưởng được vẫn có người quấy rầy, nghĩ đi nghĩ lại người nước ngoài so với người HongKong trưởng thành sớm hơn nhiều, đã biết cháu gái bộ dạng xinh đẹp đáng yêu, cho nên con trai cùng học theo đuổi cũng rất bình thường. Hắn không kỳ vọng nhiều vào cháu gái, thấy cháu gái khóc thương tâm như vậy , đối với Thạch Thiên hẳn là đã hết hy vọng, nhưng từ trước đến nay cháu gái ham chơi, tùy hứng vạn nhất bởi vì Thạch Thiên đả kích làm cho cô cam chịu, muốn lấy cớ người da đen để kia để trở về, cũng bởi bà nội lại không thích. Vì thế Quách Bỉnh Liêm gật gật đầu nói: \"Được rồi, vậy trở về học đi…\"

Hắn lại không biết gia đình có tiếng là học giỏi, phong cách giáo dục trong trường học quả thật rất nghiêm chỉnh, nam sinh với nữ sinh bộ rất ít có cơ hội tiếp xúc, Quách Thiến Vi trong miệng nói người da đen cùng học căn bản là bịa ra. Hơn nữa nàng đối Thạch Thiên cũng không hết hy vọng, câu vừa rồi \"Thạch Thiên em hận anh\" tuy rằng là phát ra từ nội tâm, nhưng Hạng Kiều và Lý Hiểu Lệ, cô là nữ sinh thứ ba bị Thạch Thiên chọc tức giận đến nghiến răng, đối với Thạch Thiên sự vô tình đã sớm thành thói quen. Mỗi cơn thịnh nộ qua đi, cô đều cảm thấy \"Thạch Thiên không giống người thường\", ngược lại càng thêm si mê hắn.

Thạch Thiên trở lại tạp chí xã, nhất thời hấp dẫn ánh mắt tất cả đồng sự, bất quá bọn họ đã hiểu rõ tính cách quái dị của Thạch Thiên, nên những ánh mắt kính nể hướng về hắn tỏ vẻ chúc mừng, nhưng không ai dám đi lên quấy rầy hắn. Những ánh mắt này làm cho Thạch Thiên cảm thấy không chịu nổi, giả bộ như không thấy gì, nhanh chóng đi vào phòng của Samantha.

Samantha vừa đúng lúc nghe xong một cú điện thoại, nhìn thấy Thạch Thiên, cô liền cười khổ, nói: \"Vừa nhận được điện thoại của bảo vệ toà nhà gọi tới, nói rằng đang ngăn chặn các phóng viên ở bên ngoài cửa chính, em nghĩ đến anh không lên được đến đây.\"



Thạch Thiên cười nói: \"Là lão tử đi xuống không phải là đi lên, ta không đi phía cửa chính, bọn họ làm sao chặn được ta\".

Samantha giật mình, không hiểu ý Thạch Thiên nói \"đi xuống\" nghĩa là gì, còn chưa kịp hỏi, thì cửa văn phòng bị đẩy ra \"phịch\" một tiếng, Thạch Hiểu Mẫn hừng hực lao đến trước mặt Thạch Thiên, hai tay chống nạnh, quát lớn: \"Thạch Thiên, cậu cũng thật đủ nghĩa khí, biết rõ là phóng viên tới tìm cậu, thế mà lại bỏ mình tôi ở lại, hại tôi bị bọn họ bao quanh, thiếu chút nữa không thoát khỏi.\"

Thạch Thiên ngạc nhiên nói: \"Bọn họ vây quanh cô để làm gì? Nhận ra cô là… em gái của ta sao?\"

Thạch Hiểu Mẫn âu sầu nói: \"Em gái cái đầu cậu, bọn họ là nhận ra tôi là người cùng đứng với cậu ngày hôm qua, còn nói tôi… là… nữ thần bóng đá gì đó. Dù sao cũng là bị cậu làm hại”.

Cánh cửa lại mở ra, chỉ thấy ánh sáng tươi đẹp toả ra bốn phía, đúng lúc Kim Hinh đi đến, nũng nịu cười nói: \"Các cậu không biết sao? Mấy người chúng ta nên chúc mừng cho Hiểu Mẫn được tôn thành nữ thần bóng đá HongKong, lợi hại quá!\"

Thạch Hiểu Mẫn mặt đỏ bừng, vội la lên: \"Chị Kim Hinh, chẳng lẽ chị… chị cũng cùng bọn người kia nói lung tung thật sao…\"

Kim Hinh cười nói: \"Bây giờ các phóng viên cùng người hâm mộ đã chọn Hiểu Mẫn làm nữ thần bóng đá, em ở đây mà lo lắng cũng chẳng ích gì, tốt hơn hết thành thật mà nhận danh hiệu này đi.\"

Thạch Hiểu Mẫn gấp gáp đến độ nói không ra lời, nhất thời cùng Kim Hinh đùa vòng quanh bàn, hai người cùng nhau chạy đến ghế sô pha, thẳng đến chỗ Kim Hinh kêu lớn tha mạng mới dừng lại.

Samantha chờ hai người đùa xong, mới hỏi Kim Hinh: \"Bạn hôm nay không phải phải chụp hình sao, làm sao có thời gian rảnh chạy đến đây?\"

Kim Hinh liếc nhìn Thạch Thiên, thở dài: \"Tất cả đều bị hắn làm hại, các phóng viên vây ở ngoài, làm sao có thể chụp diễn được? Cho nên đành phải chạy cùng hắn, không thể tưởng tượng đến nơi này cũng bị phóng viên chặn lại, cũng may bảo vệ Cảng Tinh building ra sức ngăn lại, nếu không tôi xem các bạn cũng chẳng thể đi làm.\"

Thạch Thiên nói: \"Tất cả do các cô bảo tôi đi đá bóng, tôi còn chưa trách các cô, các cô thật….”

Samantha nói: \"Trước tiên đừng truy cứu là lỗi của ai nữa, bây giờ phải nghĩ xem về sau phải làm thế nào.\"

Thạch Thiên đi đến bàn làm việc của Samantha, cầm lấy điện thoại quay quay dãy số, nói: \"Braid phải không… mẹ kiếp, phải dùng đến các ngươi rồi…\"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Diệt Truyền Thuyết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook