Bất Diệt Truyền Thuyết

Chương 106: Tuyệt đối thỏa mãn các ngươi

Hắc Vũ Tán

26/03/2013

Thạch Thiên tức giận nhìn Thạch Hiểu Mẫn một cái, sờ sờ cái bụng đã muốn no của mình, thấy mọi người xung quanh đều say mê nghe cô gái trên đài hát, cũng lắng tai nghe một hồi, cảm thấy nàng hát cũng không tệ, vì thế nhìn kỹ cái gọi là ngôi sao ca nhạc Trình Bội Ny này, dung mạo tựa hồ cũng đẹp, hai má đỏ ửng lộ vẻ quyến rũ, giống như tiên tử trong một bức tranh, mái tóc dài mềm mại, phủ lên hai vai, theo động tác nhảy múa, nhìn qua càng làm cho nàng có vẻ mê người, cặp đùi dưới váy của nàng thon dài trơn bóng như ngọc, chỉ là không được cao thôi, nhưng thân hình của nàng cũng hết sức dụ hoặc, làm cho người ta có cảm giác lung linh.

Bất tri bất giác, Trình Bội Ny đã hát xong một bài, mọi người nghe đến mê mẩn, đều quên tiến vào sân khiêu vũ. Chờ Trình Bội Ny nói lời cảm ơn mọi người, thì mọi người mới tỉnh táo lại, vỗ tay vang lên tận trời. Trình Bội Ny mỉm cười bước xuống đài, đi đến chỗ ngồi, không ít thằng bước lại mời nàng khiêu vũ, đã thấy Trình Bội Ny xua tay, nói lời xin miễn với bọn họ.

Thạch Hiểu Mẫn cũng đang hưng phấn đến đỏ mặt, nhìn chằm chằm Trình Bội Ny, phỏng chừng nếu nàng là đàn ông, nhất định cũng sẽ tiến lại mời nàng khiêu vũ.

Samantha nhàn nhã tựa vào ghế sa ***, ngồi nhấm nháp rượu vang đỏ, trước kia tham gia hội tụ kiểu này, nàng cũng có thể được chú ý như Trình Bội Ny, bởi vì hôm nay có Thạch Thiên bên cạnh, cho nên không ai dám đến chọc ghẹo nàng, làm cho nàng cảm thấy vô cùng thoải mái.

Một cô gái mặc đồng phục đi vào đại sảnh, bởi vì xung quanh đều mặc váy dài lễ phục, cho nên thoạt nhìn làm cho người ta cảm thấy đặc biệt. Người ở đây ai cũng biết nàng là thư ký Lý Mân của Quách Bình Liêm, đều đi đến cạnh nàng chào hỏi, nàng vừa mỉm cười đáp lễ, vừa nhìn xung quanh, nhìn thấy Samantha đang ngồi trong một góc, bước lại nói: “Samantha tiểu thư, sao lại ngồi ở đây, làm tôi khó tìm quá”

Samantha cũng thấy nàng ta đặc biệt có chuyện muốn tìm mình, cảm thấy kỳ quái, tạp chí Dung Nhan ngoài việc thuê mặt bằng của cao ốc Càng Tinh, thì không có quan hệ với tập đoàn Tinh Hồng Cát nhiều, không biết thư ký của Quách Bình Liêm tìm mình làm gì, hỏi: “Lý tiểu thư tìm tôi có chuyện gì?”

Lý Mân cười nói: “Đúng vậy, cô chính là thần tượng trong lòng tôi, nhưng bình thường cô bận rộn quá, cho nên tôi không dám đến quấy rầy, lúc gặp mặt cũng không nói được vài câu, hôm nay có cơ hội, đương nhiên là muốn tìm cô tâm sự”.

Samantha cũng cười nói: “Cô mới thật sự là người bận rộn mà, ngồi xuống nói chuyện đi!”

Lý Mân cười nói: “Bây giờ không được, Quách tiên sinh còn có chuyện cho tôi đi làm, một hồi sẽ trở lại nói chuyện với cô” Sau đó nói với Thạch Thiên: “Xin hỏi anh có phải là Thạch Thiên tiên sinh không?”

Samantha giật mình, lập tức hiểu được Lý Mân thật ra là đến tìm Thạch Thiên, thấy Thạch Thiên nhìn Lý Mân một cái, sợ mọi chuyện trở nên khó xử, vội vàng nói thay cho hắn: “Đúng vậy, hắn chính là trợ lý mới của tôi, Thạch Thiên”

Lý Mân cười nói: “Xin chào Thạch tiên sinh, Quách Bỉnh Liêm tiên sinh mời anh lên lầu ba nói chuyện”.

Tính tình của Thạch Thiên há có thể để người khác kêu đi nói chuyện là đi sao? Hơn nữa trong lời nói của nàng mặc dù có chữ “mời”, nhưng không hỏi hắn có đồng ý hay không, nghe như giống như triệu kiến vậy, làm sao mà để ý đến nàng, nhàn nhạt nói: “Lão tử không rảnh, muốn nói cái gì thì kêu hắn xuống đây nói”.

Lý Mân chỉ nghe Quách Bỉnh Liêm nói là kêu mình xuống mời vị trợ lý tên là Thạch Thiên bên cạnh Samantha, vốn trong lòng kỳ quái tại sao một nhân vật như Quách Bỉnh Liêm lại phải mời một người hầu bên cạnh Samantha, nhưng nàng làm một thư ký, đương nhiên không dám hỏi, nghĩ rằng chỉ cần nói một câu, hắn sẽ đi cùng mình đến gặp Quách Bỉnh Liêm, không ngờ Thạch Thiên lại đáp lại như vậy, từ trước đến nay gặp nguy không loạn, đối nhân xử thế giỏi như nàng mà nhất thời không phản ứng kịp, cảm thấy choáng váng.



Nhưng mà, Thạch Hiểu Mẫn bên cạnh thấy Lý Mân xấu hổ, không nhịn được, đẩy Thạch Thiên nói: “Ông chủ lớn mời cậu đi nói chuyện, tác phong của cậu là gì vậy hả? Cậu cũng không phải là người bận rộn không có thời gian đâu”.

Thạch Thiên không kiên nhẫn nói: “Quản hắn là ông chủ lớn hay ông chủ nhỏ gì, lão tử lại không biết hắn, tại sao lại phải nói chuyện với hắn, lão tử phải đi? Không đi...”

Thạch Hiểu Mẫn cười nói: “Cậu không biết ông ta, nhưng cậu biết cháu gái ông ta, ông ta là ông của Quách Thiến Vi”

Thạch Thiên kinh ngạc nói: “Là ông của nàng ta? Tìm tôi làm gì?” Thật ra ở cửa công ty Thạch Thiên đã nhìn thấy Quách Bỉnh Liêm và Quách Thiến Vi đi chung, chỉ biết lão già kia là ông của Quách Thiến Vi, nhưng không biết ông ta tên là Quách Bỉnh Liêm, bình thường Thạch Thiên trốn Quách Thiến Vi còn không kịp, tại sao lại đi tìm hiểu ông bà nội của nàng tên là gì chứ, nhưng khi Quách Thiến Vi ngồi nói chuyện với Thạch Hiểu Mẫn đã nói ra hết.

Thạch Hiểu Mẫn nói: “Tôi làm sao biết, cậu lên nói chuyện thì chẳng phải sẽ rõ sao? Người ta cao tuổi rồi, đi đứng không tiện, cậu lại bảo người ta tự xuống nói chuyện với cậu à”.

Trong lòng Thạch Thiên nghĩ, lão tử còn lớn tuổi hơn nó, chẳng qua đi đứng còn tốt hơn nó nhiều, kêu lão già chết tiệt này quản cháu gái của mình cho thật tốt, đừng chạy đến làm phiền lão tử nữa, nghĩ thế liền đứng dậy nói với Lý Mân: “Đi thôi, ta đi với ngươi”.

Lý Mân trong lòng tức giận, nhưng dẫn Thạch Thiên lên lầu là nhiệm vụ của nàng, hừ nhẹ một tiếng, xoay người đi phía trước dẫn đường, cùng Thạch Thiên đi đến lầu ba của Quách Bỉnh Liêm và Lý Vạn Cơ, gõ cửa xin chỉ thị, nhưng Thạch Thiên phía sau đã trực tiếp vượt qua người nàng, đẩy cửa đi vào.

Lý Mân muốn cản cũng cản không kịp, đành phải đi theo phía sau, nói với Quách Bỉnh Liêm đang ngồi ở ghế sa *** đối diện: “Quách tiên sinh, Thạch Thiên tiên sinh đến”

Lúc này, Thạch Thiên đi đến ghế sô pha đối diện hai lão già, ngồi xuống bắt chéo chân lên, Quách Bỉnh Liêm hơi nhíu mày lại, nói với Lý Mân: “Cô ra ngoài trước đi”

Lý Mân oán hận trừng mắt nhìn Thạch Thiên, sau đó mới rời khỏi phòng.

Thạch Thiên ngồi nhìn hai người, một người quả nhiên là lão già cùng đi với Quách Thiến Vi ngày đó, biết chính là Quách Bỉnh Liêm từ miệng Lý Mân muốn nói chuyện với hắn, vì thế đi thẳng vào vấn đế: “Có chuyện gì muốn nói thì nói đi”.

Quách Bỉnh Liêm và Lý Vạn Cơ nhìn nhau, không ngờ Thạch Thiên trước mặt bọn họ lại ngạo mạn như vậy, chẳng lẽ đã ăn được cháu gái hai nhà rồi, cho nên cảm thấy căm tức, nhưng mà bọn họ tự lo thân phận, không muốn xung đột với một tiểu tử như vậy, cười lạnh một tiếng, Quách Bỉnh Liêm nói: “Tính tình của người trẻ tuổi không nhỏ!”

Thạch Thiên ghét nhất là những người khác trước mặt lão tổ tông mà cậy già lên mặt, giận dữ nói: “Lão tử không còn trẻ, có gì nói nhanh đi, chờ ngươi nói nhanh, ta còn có chuyện muốn nói với ngươi”.



Quách Bỉnh Liêm không muốn tốn nước miếng với Thạch Thiên, vội ho một cái, rồi nói: “Hôm nay kêu cậu đến, là muốn nói chuyện của cháu gái tôi Quách Thiến Vi và cháu gái của vị này Lý Hiểu Lệ”.

Thạch Thiên thấy Lý Vạn Cơ, liền cười nói: “Lý Hiểu Lệ là cháu gái ông?” Nghĩ thầm, lần này thật không uổng, công, có thể giải quyết một lúc hai cái phiền toái.

Giọng nói của Lý Vạn Cơ lạnh lùng vang lên: “Đúng vậy, dụng ý của cậu chúng tôi rất rõ ràng, cũng không cần quanh co, nói thẳng đi, muốn bao nhiêu tiền”.

Thạch Thiên kinh ngạc nói: “Có ý gì? Tiền gì? Các ngươi mời ta lên đây chỉ để cho tiền ta?”

Quách Bỉnh Liêm gõ lên tay vịn sô pha, mỉm cười nói: “Tất cả đều biết chuyện, cậu có thể gạt được đám Thiến Vi, nhưng không gạt được chúng tôi, có gì cứ nói ra, như vậy đi, hai triệu đô la HongKong, thế nào?”

Thạch Thiên càng thêm khó hiểu, nói: “Ngươi uống rượu nhiều nên hồ đồ rồi hả, còn nói ta gạt ngươi, hai tên lão tiểu tử các ngươi có phải ăn no rồi không có gì làm, muốn lấy hai triệu cho lão tử giải buồn?”

Lý Vạn Cơ nghĩ rằng Thạch Thiên ngại ít, nên nói: “ Không nên quá tham lam, chúng tôi hoàn toàn có thể dùng biện pháp khác, đến lúc đó cậu không có cái gì hết”.

Quách Bỉnh Liêm khoát tay với Lý Vạn Cơ, đừng để ông ta làm bậy, sau đó nói với Thạch Thiên: “Cậu cứ tiếp tục giả vờ đi, tôi nói thẳng với cậu, ý của chúng tôi là không muốn cậu tiếp cận với Thiến Vi và Hiểu Lệ, có điều kiện gì thì cứ nói đi, chỉ cần không quá đáng, tôi sẽ đáp ứng cậu. Theo tôi được biết, đàn bà bên cạnh cậu không ít, không cần Thiến Vi và Hiểu Lệ đặt trái tim lên người cậu”.

Thạch Thiên trừng mắt nói: “Ý của ngươi là kêu tôi đừng tiếp cận các nàng?”

Quách Bỉnh Liêm thấy hắn rốt cục không giả hồ đồ nữa, gật đầu nói: “Đúng vậy, chỉ cần cậu đồng ý, chúng tôi sẽ thỏa mãn yêu cầu của cậu, nếu hai triệu không đủ, ba triệu thế nào?”

Thạch Thiên cười ha hả nói: “Mẹ kiếp, lão tử cuối cùng đã gặp tri âm, cái này có gì mà không đồng ý! Chẳng qua ba triệu kia không cần cho ta, chỉ cần quản tốt cháu gái của mình, đừng đến làm phiền ta, điều kiện mặc các người, tuyệt đối thỏa mãn các ngươi, một trăm triệu, thế nào?”

Quách Bỉnh Liêm há mồm nói: “Cái... cái gì? Một trăm triệu? Cho chúng tôi?”

Thạch Thiên tiếp tục cười nói: “Đúng đúng đúng! Lão tử cho các ngươi mỗi người một trăm triệu, chỉ cần quản tốt cháu gái bảo bối của mình, tốt nhất là vỗ cho béo vào, rồi gả cho một tên xứng đáng, tiền này coi như là ta tặng đồ cưới cho các nàng, dù sao cũng là bạn học, không giống như hai lão keo kiệt các ngươi, có hai ba triệu mà cũng đòi lấy cho lão tử giải buồn, mà còn là đô la HongKong, lão tử cho các ngươi đô la Mỹ, thế nào? Đợi các nàng lập gia đình thì đến gặp lão tử đòi tiền, mặt khác còn tặng các nàng một món trang sức”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Diệt Truyền Thuyết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook