Chương 17: Ba ngày đẹp trời (3)
Số Chín
12/11/2013
Khuôn mặt xinh đẹp của Elly vẫn lạnh như băng, mặc dù bị lũ du côn bao vây nhưng vẫn không hề hoảng loạn.
- Á chà, lại còn thích thái độ với tao? – Tên da đen giơ tay, tính tát cho cô nàng một phát.
- Năm thằng quây vào thế này sao tao nhìn thấy gì, tản tản ra cho tao xem với chứ!
Nhóm du côn quay ngoắt đầu lại, Dante đứng phía sau, khó chịu nhìn bọn chúng.
- Thích gây chuyện hả cu? – Một thằng hất hàm hỏi.
- Thì bọn mày cũng đang gây chuyện còn đéo gì? – Gã thản nhiên độp lại.
- Thằng ôn này, mày thích chết thì bố chiều! – Một thằng hùng hổ xắn tay áo.
- Tụt hẳn quần ra cho tiện! – Gã ngáp dài một cái.
Một tên xông tới đấm thẳng vào mặt Dante, mặc dù đã mất Skill nhưng phản xạ của gã vẫn còn rất tốt. Gã nhanh chóng cúi người, rồi tung một đấm thẳng vào quai hàm của kẻ địch.
Thấy đồng bọn bị ăn đòn, bốn thằng còn lại đồng loạt xông tới. Dante nhanh chóng né tránh mấy cú đấm rồi liền tung người đá vào mạng sườn của hai tên gần nhất, khiến chúng phải đau đớn lùi lại.
Tuy tốc độ khá nhanh, ra đòn rất quyết đoán, nhưng cơ thể của gã chỉ là của một thằng nhóc 18 tuổi, sức mạnh ở các cơ bị giới hạn ở một mức nhất định. Trong khi năm tên này đều là những kẻ vai u thịt bắp, cao hơn gã cả một cái đầu, ít nhất cũng 26, 27 tuổi. Mặc dù bị dính đòn, nhưng bọn chúng vẫn có thể chịu được. Nếu một hoặc hai tên thì miễn cưỡng có thể đánh, nhưng đây lại là năm thằng, Dante thực sự kham không nổi.
Nếu là người tinh thông võ học, luyện tập tới mức tối cao, thì tất nhiên có thể lấy ít địch nhiều, lấy yếu thắng mạnh, chỉ cần đánh vào những vùng trọng yếu là lập tức chế ngự kẻ địch, nhất chiêu tất sát cũng có thể làm được. Nhưng Dante lại chỉ luyện qua những kĩ thuật ám sát, học qua những môn võ như Kickboxing, karate cùng vài môn võ đơn thuần khác. Những trận giao chiến gã hoàn toàn dựa vào Skillz mà thắng thế, giờ mất nó gã thực sự chẳng khác người thường là bao.
Thế cục nhanh chóng bị đảo lộn, mặc dù bị gã đánh trúng vài phát nhưng bọn chúng chẳng hề hấn gì, ngược lại càng lồng lên như trâu điên. Một thằng nhảy bổ tới, tóm chặt lấy Dante, những tên còn lại nhanh chóng tấn công tới tấp. Vùng mặt và ngực của gã liên tiếp chịu hơn chục cú đấm.
Nếu bộ giáp AoG vẫn còn thì gã vẫn có thể chống đỡ, hoặc không có vài thứ vũ khí trong tay thì còn miễn cưỡng đáp trả.
Thực ra Dante cũng biết trước mình đánh không lại năm thằng du côn này, nhưng biết là vậy nhưng gã vẫn lao vào chủ yếu để cô nàng kia có thời gian bỏ chạy.
“Dại gái bao nhiêu lần mà vẫn không chừa, quả này thì vỡ mồm rồi!” – Dante vừa đưa mặt ra chịu vô số những cú đấm vừa thầm nghĩ trong lòng.
- Này thì lấy số với gái!
- Này thì cứu người đẹp.
- Bố láo với đại ca này!
Một thằng thì giữ chặt Dante, bốn thằng còn lại thi nhau vừa đánh vừa đạp, miệng cười không ngớt, luôn miệng phỉ báng.
Mặc dù bị đánh cho tối tăm mặt mũi, nhưng một tiếng gã cũng chẳng kêu, gương mặt tỏ ra vô cùng lì lợm. Gã từng chịu những sự dày vò khủng khiếp hơn thế nhiều, tất nhiên những cú đánh này không thể khiến gã sợ hãi.
Dante bị đạp ngã ngửa ra đất, gã muốn bật dậy nhưng những cơn đau từ bụng và ngực khiến hô hấp trở nên rối loạn, hành động của gã luống cuống và chậm chạp.
Lũ du côn toan lao tới, tiếp tục hành hạ cho bõ tức, thì đột nhiên một thằng trong đám rú lên đau đớn. Bốn tên còn lại giật mình nhìn qua thì đã thấy thằng bạn nằm vật dưới đất ôm cái chân đang chảy máu ròng ròng.
- Con điếm, mày… mày dám đâm tao! – Vừa ôm chân tên du côn này vừa gào thét.
Elly gương mặt vẫn lạnh như băng, trên tay cầm một con dao sáng loáng, cán dao màu đen được trạm khắc tinh xảo, lưỡi dao trắng tinh không chút tì vết.
- Có cút hay không? – Cô nàng trầm giọng, giương mặt không chút biểu cảm.
- Con ranh, mày chết với tao!
Thằng da đen đô con nhất bọn rít lên rồi lao tới định tóm lấy cổ áo của Elly, nhưng hắn lập tức phải trả giá đắt cho sự chủ quan của mình. Cô ta né người qua một bên, liên tiếp rạch hơn tám nhát lên người và tay của tên du côn, nhát thứ chín cắm ngập vào bắp đùi của hắn rồi tức khắc rút ra.
Tên da đen ngã ngửa ra đất, rên la như chết cha chết mẹ, gương mặt nhăn nhó như tờ giấy bị vò nát.
Ba tên còn lại điên tiết, đồng loạt xông lên, với ý định ỷ đông hiếp yếu. Nhưng chúng còn chưa kịp chạm vào người cô nàng thì đã ăn năm bảy nhát dao lên ngực và đùi, nhanh chóng bổ ngửa ra đất, rên lên từng tiếng.
- Còn muốn đi chơi không?
- Bọn em… không! – Một thằng run rẩy trả lời.
Elly lại gần Dante, thở dài một tiếng rồi mệt mỏi hỏi han.
- Có sao không?
- Mấy cú đấm như …. muỗi đốt thôi!
Gã mạnh miệng trả lời, lồm cồm bò dậy, chỉ cần nhìn qua động tác của gã cũng đủ thấy đã chịu không ít tổn thương.
- Mặt thì thâm tím, hơi thở bất ổn, tay thì ôm ngực tay thì ôm bụng mà bảo không sao? – Elly nhướn mày, đôi mắt chứa đầy sự châm chọc.
- Ừ thì cũng gọi là…. Có chút xước nhẹ…!
Cô nàng mỉm cười rồi bỏ đi, Dante nhìn lại năm thằng du côn nằm lăn trên đất, máu me khắp người, tính đạp cho bọn nó vài cái nhưng lại thôi.
Vừa rồi Elly đã nương tay, chỉ tạo ra những nhát cắt ngoài da và phần mềm, hoàn toàn không gây nguy hiểm tới tính mạng. Cô nàng cũng không muốn làm lớn chuyện.
Dante tập tễnh đuổi theo người đẹp.
- Chờ chút…
Hai người rảo bước song song, gã vừa định mở lời thì đã bị Elly nhảy vào miệng.
- Cậu có chỗ nghỉ ngơi chứ?
- Tôi vừa thuê được một phòng nghỉ, nhưng sao?
- Tôi sẽ nghỉ ở chỗ cậu một hôm !
Elly chẳng thèm liếc nhìn gã thanh niên đi bên cạnh lấy một lần, gương mặt vẫn lạnh lùng như băng.
- Chỗ tôi? Nhưng sao tôi phải cho cô ở chỗ của tôi? – Dante có chút khó chịu với cách ăn nói ngang tàng của cô nàng.
- Tôi vừa cứu cậu, không phải sao? – Cô ta trả lời thản nhiên như không.
- Cái gì? Rõ ràng là vừa rồi tôi vì giúp cô nên mới bị ăn đòn….
- Tôi nhờ cậu giúp sao?
- Tất nhiên là…
- Chẳng những không giúp được gì lại còn khiến tôi phải ra tay. Cậu không được dạy về cách biết ơn à?
- Cô….. đúng là đen đủi. Biết trước thế này tôi đã chẳng thò mặt vào. Vừa bị ăn đòn vừa ôm cục tức.
- Biết vậy là tốt, lần sau nhớ mà rút kinh nghiệm. Khả năng có hạn thì đừng thấy người gặp nạn mà nhảy vào. Mà sao cậu lại theo dõi tôi?
- Theo dõi? Chẳng qua cô đánh rơi cuốn sổ nên tôi muốn trả lại cho cô mà thôi.
Gã móc trong túi ra cuốn sổ đưa cho Elly.
- Cậu thật rảnh rỗi! – Cô ta giật lấy cuốn sổ, giọng điệu vẫn lạnh tanh.
Dante lúc này ức muốn ói máu, gã đưa mặt ra để ăn đấm chỉ vì muốn giúp cô nàng, ấy vậy mà một lời cảm ơn cũng không nhận được, đã thế còn bị mắng là lo chuyện ngoài đường, thật đúng là làm ơn phải tội. Gã hậm hực tiếp lời.
- Cô về phòng tôi ngủ không sợ tôi nửa đêm giở trò?
- Với khả năng của cậu?
Elly hỏi ngược lại rồi khúc khích cười khiến cho hai tai của Dante càng lúc càng đỏ, thẹn quá hóa giận gã liền lớn giọng.
- Có gì đáng cười?
- Với những gì cậu vừa thể hiện, chỉ sợ người tôi cậu chưa chạm được nhưng “thằng nhỏ” thì đã rơi xuống đất rồi.
- Á!
“Đúng là độc ác, xinh đẹp như thế mà tâm địa thật xấu xa. Cứ chờ đấy, tới khi tôi hồi phục năng lực, nhất định sẽ đè cô ra hành hạ một phen!” – Dante cố nén cơn giận, gã đang dùng câu “Quân tử trả thù mười năm chưa muộn” để áp dụng vào trường hợp này.
- Mà sao vừa nãy gọi tôi là anh giờ lại kêu tôi là cậu rồi?
- Vừa nãy là tôn trọng thì gọi như vậy thôi. Chứ tôi hơn tuổi cậu tất nhiên là phải xưng hô như vậy!
- Cô bao nhiêu tuổi mà nhiều hơn tôi?
- Cậu bé, đối với phụ nữ thì việc hỏi tuổi là một điều khiếm nhã đấy. Tin tôi đi, cậu sẽ không muốn biết tuổi của tôi đâu.
Elly mỉm cười một cách bí hiểm rồi lại rảo bước. Dante thực sự khó lòng hiểu được đối phương muốn nói tới điều gì, nhưng gã có thể chắc chắn con người này không hề đơn giản. Từ phong cách hạ gục đối thủ cho tới việc ăn nói đều toát lên vẻ từng trải và lão luyện.
Về tới phòng của mình, gã vừa mở cửa thì cô nàng đã thản nhiên bước vào trước, rồi ngả lưng ra giường cứ như đây là phòng của mình. Mặc dù người con gái này rất đẹp nhưng với tính cách tự do quá mức khiến cho Dante không khỏi khó xử. Gã chưa từng gặp qua người con gái nào có cá tính tới mức này.
Elly ngồi dậy, nhìn quanh một lượt rồi vui vẻ cất giọng.
- Tôi sẽ nằm trên giường, còn cậu chịu khó nằm dưới sàn nhà nhé.
- Từ bao giờ cô lại là người ra lệnh ở đây, trong phòng của tôi? – Dante bực bội nhìn về phía người đẹp.
- Vậy cậu muốn tôi nằm dưới sàn còn cậu nằm trên giường? – Elly khẽ nhướn mày nhìn về phía gã.
- Thì……. Cô thắng, Elly! Tôi sẽ ngủ dưới sàn.
- Tốt!
“Chứ chờ đấy, nhất định tôi sẽ cho cô biết lí do vì sao những kẻ coi thường tôi luôn gặp những hậu quả tồi tệ.” – Dante thầm nghĩ để tự an ủi bản thân và sự ức chế của gã.
Elly lững thững bước vào trong phòng tắm rồi đóng cửa. Còn gã thì thu dọn vài thứ để có một chỗ ngủ trên sàn nhà. Vừa trải chiếc chăn ra sàn gã vừa lẩm bẩm “Tôi mà trở lại bình thường, tới lúc đấy để xem còn làm mặt lạnh với thằng này được nữa không. Lăn lộn bao nhiêu năm, không ngờ lại phải hạ mình trước một đứa con gái…. Nhục, quá nhục….”
Chuẩn bị xong chỗ ngủ của mình, gã chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế trong góc phòng, bật một lon bia ra và nhấp một ngụm. Những vết thâm tím gã cứ mặc kệ, chẳng bôi thuốc hay chườm đá gì hết, đây là thói quen đã thành tính của gã.
Elly từ trong nhà tắm bước ra, cơ thể chỉ được che bởi chiếc khăn tắm màu xanh nhạt, giờ đây có thể nhìn rõ bờ vai cùng đôi chân của cô nàng hoàn mĩ tới mức nào, mái tóc còn ẩm màu vàng sáng xõa tới ngực lại càng tăng độ khiêu gợi thêm nhiều lần. Dante tròn mắt, bất giác thốt lên.
- Wow, đã thật!
- Chưa từng thấy con gái mặc thế này? – Elly hoàn toàn không có chút ngại ngùng, bình thản nhìn gã.
- Có, nhưng thân hình của cô có chút….. hấp dẫn hơn! – Dante miễn cưỡng trả lời.
Elly như hiểu ra vấn đề, không hỏi gì thêm. Cô lại gần chiếc giường, nhẹ nhàng xếp lại chiếc gối cho ngay ngắn, sau đó thoải mái nằm lên giường, đắp chăn lại và bỏ cái khăn tắm ra ngoài.
Bây giờ, chỉ cần cô ta lật chăn lên là toàn bộ những đường cong và những nơi nhạy cảm lập tức sẽ lộ ra. Dante có chút không tin, cô nàng này thực sự quá tự nhiên, so ra gã vẫn còn giữ ý tứ chán.
- Cô hay ngủ kiểu này à?
- Đúng, tôi không quen mặc đồ khi ngủ. – Elly chầm chậm nhắm mắt lại.
- Tuyệt vời! – Gã thở dài chứa đầy sự bối rối.
- Á chà, lại còn thích thái độ với tao? – Tên da đen giơ tay, tính tát cho cô nàng một phát.
- Năm thằng quây vào thế này sao tao nhìn thấy gì, tản tản ra cho tao xem với chứ!
Nhóm du côn quay ngoắt đầu lại, Dante đứng phía sau, khó chịu nhìn bọn chúng.
- Thích gây chuyện hả cu? – Một thằng hất hàm hỏi.
- Thì bọn mày cũng đang gây chuyện còn đéo gì? – Gã thản nhiên độp lại.
- Thằng ôn này, mày thích chết thì bố chiều! – Một thằng hùng hổ xắn tay áo.
- Tụt hẳn quần ra cho tiện! – Gã ngáp dài một cái.
Một tên xông tới đấm thẳng vào mặt Dante, mặc dù đã mất Skill nhưng phản xạ của gã vẫn còn rất tốt. Gã nhanh chóng cúi người, rồi tung một đấm thẳng vào quai hàm của kẻ địch.
Thấy đồng bọn bị ăn đòn, bốn thằng còn lại đồng loạt xông tới. Dante nhanh chóng né tránh mấy cú đấm rồi liền tung người đá vào mạng sườn của hai tên gần nhất, khiến chúng phải đau đớn lùi lại.
Tuy tốc độ khá nhanh, ra đòn rất quyết đoán, nhưng cơ thể của gã chỉ là của một thằng nhóc 18 tuổi, sức mạnh ở các cơ bị giới hạn ở một mức nhất định. Trong khi năm tên này đều là những kẻ vai u thịt bắp, cao hơn gã cả một cái đầu, ít nhất cũng 26, 27 tuổi. Mặc dù bị dính đòn, nhưng bọn chúng vẫn có thể chịu được. Nếu một hoặc hai tên thì miễn cưỡng có thể đánh, nhưng đây lại là năm thằng, Dante thực sự kham không nổi.
Nếu là người tinh thông võ học, luyện tập tới mức tối cao, thì tất nhiên có thể lấy ít địch nhiều, lấy yếu thắng mạnh, chỉ cần đánh vào những vùng trọng yếu là lập tức chế ngự kẻ địch, nhất chiêu tất sát cũng có thể làm được. Nhưng Dante lại chỉ luyện qua những kĩ thuật ám sát, học qua những môn võ như Kickboxing, karate cùng vài môn võ đơn thuần khác. Những trận giao chiến gã hoàn toàn dựa vào Skillz mà thắng thế, giờ mất nó gã thực sự chẳng khác người thường là bao.
Thế cục nhanh chóng bị đảo lộn, mặc dù bị gã đánh trúng vài phát nhưng bọn chúng chẳng hề hấn gì, ngược lại càng lồng lên như trâu điên. Một thằng nhảy bổ tới, tóm chặt lấy Dante, những tên còn lại nhanh chóng tấn công tới tấp. Vùng mặt và ngực của gã liên tiếp chịu hơn chục cú đấm.
Nếu bộ giáp AoG vẫn còn thì gã vẫn có thể chống đỡ, hoặc không có vài thứ vũ khí trong tay thì còn miễn cưỡng đáp trả.
Thực ra Dante cũng biết trước mình đánh không lại năm thằng du côn này, nhưng biết là vậy nhưng gã vẫn lao vào chủ yếu để cô nàng kia có thời gian bỏ chạy.
“Dại gái bao nhiêu lần mà vẫn không chừa, quả này thì vỡ mồm rồi!” – Dante vừa đưa mặt ra chịu vô số những cú đấm vừa thầm nghĩ trong lòng.
- Này thì lấy số với gái!
- Này thì cứu người đẹp.
- Bố láo với đại ca này!
Một thằng thì giữ chặt Dante, bốn thằng còn lại thi nhau vừa đánh vừa đạp, miệng cười không ngớt, luôn miệng phỉ báng.
Mặc dù bị đánh cho tối tăm mặt mũi, nhưng một tiếng gã cũng chẳng kêu, gương mặt tỏ ra vô cùng lì lợm. Gã từng chịu những sự dày vò khủng khiếp hơn thế nhiều, tất nhiên những cú đánh này không thể khiến gã sợ hãi.
Dante bị đạp ngã ngửa ra đất, gã muốn bật dậy nhưng những cơn đau từ bụng và ngực khiến hô hấp trở nên rối loạn, hành động của gã luống cuống và chậm chạp.
Lũ du côn toan lao tới, tiếp tục hành hạ cho bõ tức, thì đột nhiên một thằng trong đám rú lên đau đớn. Bốn tên còn lại giật mình nhìn qua thì đã thấy thằng bạn nằm vật dưới đất ôm cái chân đang chảy máu ròng ròng.
- Con điếm, mày… mày dám đâm tao! – Vừa ôm chân tên du côn này vừa gào thét.
Elly gương mặt vẫn lạnh như băng, trên tay cầm một con dao sáng loáng, cán dao màu đen được trạm khắc tinh xảo, lưỡi dao trắng tinh không chút tì vết.
- Có cút hay không? – Cô nàng trầm giọng, giương mặt không chút biểu cảm.
- Con ranh, mày chết với tao!
Thằng da đen đô con nhất bọn rít lên rồi lao tới định tóm lấy cổ áo của Elly, nhưng hắn lập tức phải trả giá đắt cho sự chủ quan của mình. Cô ta né người qua một bên, liên tiếp rạch hơn tám nhát lên người và tay của tên du côn, nhát thứ chín cắm ngập vào bắp đùi của hắn rồi tức khắc rút ra.
Tên da đen ngã ngửa ra đất, rên la như chết cha chết mẹ, gương mặt nhăn nhó như tờ giấy bị vò nát.
Ba tên còn lại điên tiết, đồng loạt xông lên, với ý định ỷ đông hiếp yếu. Nhưng chúng còn chưa kịp chạm vào người cô nàng thì đã ăn năm bảy nhát dao lên ngực và đùi, nhanh chóng bổ ngửa ra đất, rên lên từng tiếng.
- Còn muốn đi chơi không?
- Bọn em… không! – Một thằng run rẩy trả lời.
Elly lại gần Dante, thở dài một tiếng rồi mệt mỏi hỏi han.
- Có sao không?
- Mấy cú đấm như …. muỗi đốt thôi!
Gã mạnh miệng trả lời, lồm cồm bò dậy, chỉ cần nhìn qua động tác của gã cũng đủ thấy đã chịu không ít tổn thương.
- Mặt thì thâm tím, hơi thở bất ổn, tay thì ôm ngực tay thì ôm bụng mà bảo không sao? – Elly nhướn mày, đôi mắt chứa đầy sự châm chọc.
- Ừ thì cũng gọi là…. Có chút xước nhẹ…!
Cô nàng mỉm cười rồi bỏ đi, Dante nhìn lại năm thằng du côn nằm lăn trên đất, máu me khắp người, tính đạp cho bọn nó vài cái nhưng lại thôi.
Vừa rồi Elly đã nương tay, chỉ tạo ra những nhát cắt ngoài da và phần mềm, hoàn toàn không gây nguy hiểm tới tính mạng. Cô nàng cũng không muốn làm lớn chuyện.
Dante tập tễnh đuổi theo người đẹp.
- Chờ chút…
Hai người rảo bước song song, gã vừa định mở lời thì đã bị Elly nhảy vào miệng.
- Cậu có chỗ nghỉ ngơi chứ?
- Tôi vừa thuê được một phòng nghỉ, nhưng sao?
- Tôi sẽ nghỉ ở chỗ cậu một hôm !
Elly chẳng thèm liếc nhìn gã thanh niên đi bên cạnh lấy một lần, gương mặt vẫn lạnh lùng như băng.
- Chỗ tôi? Nhưng sao tôi phải cho cô ở chỗ của tôi? – Dante có chút khó chịu với cách ăn nói ngang tàng của cô nàng.
- Tôi vừa cứu cậu, không phải sao? – Cô ta trả lời thản nhiên như không.
- Cái gì? Rõ ràng là vừa rồi tôi vì giúp cô nên mới bị ăn đòn….
- Tôi nhờ cậu giúp sao?
- Tất nhiên là…
- Chẳng những không giúp được gì lại còn khiến tôi phải ra tay. Cậu không được dạy về cách biết ơn à?
- Cô….. đúng là đen đủi. Biết trước thế này tôi đã chẳng thò mặt vào. Vừa bị ăn đòn vừa ôm cục tức.
- Biết vậy là tốt, lần sau nhớ mà rút kinh nghiệm. Khả năng có hạn thì đừng thấy người gặp nạn mà nhảy vào. Mà sao cậu lại theo dõi tôi?
- Theo dõi? Chẳng qua cô đánh rơi cuốn sổ nên tôi muốn trả lại cho cô mà thôi.
Gã móc trong túi ra cuốn sổ đưa cho Elly.
- Cậu thật rảnh rỗi! – Cô ta giật lấy cuốn sổ, giọng điệu vẫn lạnh tanh.
Dante lúc này ức muốn ói máu, gã đưa mặt ra để ăn đấm chỉ vì muốn giúp cô nàng, ấy vậy mà một lời cảm ơn cũng không nhận được, đã thế còn bị mắng là lo chuyện ngoài đường, thật đúng là làm ơn phải tội. Gã hậm hực tiếp lời.
- Cô về phòng tôi ngủ không sợ tôi nửa đêm giở trò?
- Với khả năng của cậu?
Elly hỏi ngược lại rồi khúc khích cười khiến cho hai tai của Dante càng lúc càng đỏ, thẹn quá hóa giận gã liền lớn giọng.
- Có gì đáng cười?
- Với những gì cậu vừa thể hiện, chỉ sợ người tôi cậu chưa chạm được nhưng “thằng nhỏ” thì đã rơi xuống đất rồi.
- Á!
“Đúng là độc ác, xinh đẹp như thế mà tâm địa thật xấu xa. Cứ chờ đấy, tới khi tôi hồi phục năng lực, nhất định sẽ đè cô ra hành hạ một phen!” – Dante cố nén cơn giận, gã đang dùng câu “Quân tử trả thù mười năm chưa muộn” để áp dụng vào trường hợp này.
- Mà sao vừa nãy gọi tôi là anh giờ lại kêu tôi là cậu rồi?
- Vừa nãy là tôn trọng thì gọi như vậy thôi. Chứ tôi hơn tuổi cậu tất nhiên là phải xưng hô như vậy!
- Cô bao nhiêu tuổi mà nhiều hơn tôi?
- Cậu bé, đối với phụ nữ thì việc hỏi tuổi là một điều khiếm nhã đấy. Tin tôi đi, cậu sẽ không muốn biết tuổi của tôi đâu.
Elly mỉm cười một cách bí hiểm rồi lại rảo bước. Dante thực sự khó lòng hiểu được đối phương muốn nói tới điều gì, nhưng gã có thể chắc chắn con người này không hề đơn giản. Từ phong cách hạ gục đối thủ cho tới việc ăn nói đều toát lên vẻ từng trải và lão luyện.
Về tới phòng của mình, gã vừa mở cửa thì cô nàng đã thản nhiên bước vào trước, rồi ngả lưng ra giường cứ như đây là phòng của mình. Mặc dù người con gái này rất đẹp nhưng với tính cách tự do quá mức khiến cho Dante không khỏi khó xử. Gã chưa từng gặp qua người con gái nào có cá tính tới mức này.
Elly ngồi dậy, nhìn quanh một lượt rồi vui vẻ cất giọng.
- Tôi sẽ nằm trên giường, còn cậu chịu khó nằm dưới sàn nhà nhé.
- Từ bao giờ cô lại là người ra lệnh ở đây, trong phòng của tôi? – Dante bực bội nhìn về phía người đẹp.
- Vậy cậu muốn tôi nằm dưới sàn còn cậu nằm trên giường? – Elly khẽ nhướn mày nhìn về phía gã.
- Thì……. Cô thắng, Elly! Tôi sẽ ngủ dưới sàn.
- Tốt!
“Chứ chờ đấy, nhất định tôi sẽ cho cô biết lí do vì sao những kẻ coi thường tôi luôn gặp những hậu quả tồi tệ.” – Dante thầm nghĩ để tự an ủi bản thân và sự ức chế của gã.
Elly lững thững bước vào trong phòng tắm rồi đóng cửa. Còn gã thì thu dọn vài thứ để có một chỗ ngủ trên sàn nhà. Vừa trải chiếc chăn ra sàn gã vừa lẩm bẩm “Tôi mà trở lại bình thường, tới lúc đấy để xem còn làm mặt lạnh với thằng này được nữa không. Lăn lộn bao nhiêu năm, không ngờ lại phải hạ mình trước một đứa con gái…. Nhục, quá nhục….”
Chuẩn bị xong chỗ ngủ của mình, gã chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế trong góc phòng, bật một lon bia ra và nhấp một ngụm. Những vết thâm tím gã cứ mặc kệ, chẳng bôi thuốc hay chườm đá gì hết, đây là thói quen đã thành tính của gã.
Elly từ trong nhà tắm bước ra, cơ thể chỉ được che bởi chiếc khăn tắm màu xanh nhạt, giờ đây có thể nhìn rõ bờ vai cùng đôi chân của cô nàng hoàn mĩ tới mức nào, mái tóc còn ẩm màu vàng sáng xõa tới ngực lại càng tăng độ khiêu gợi thêm nhiều lần. Dante tròn mắt, bất giác thốt lên.
- Wow, đã thật!
- Chưa từng thấy con gái mặc thế này? – Elly hoàn toàn không có chút ngại ngùng, bình thản nhìn gã.
- Có, nhưng thân hình của cô có chút….. hấp dẫn hơn! – Dante miễn cưỡng trả lời.
Elly như hiểu ra vấn đề, không hỏi gì thêm. Cô lại gần chiếc giường, nhẹ nhàng xếp lại chiếc gối cho ngay ngắn, sau đó thoải mái nằm lên giường, đắp chăn lại và bỏ cái khăn tắm ra ngoài.
Bây giờ, chỉ cần cô ta lật chăn lên là toàn bộ những đường cong và những nơi nhạy cảm lập tức sẽ lộ ra. Dante có chút không tin, cô nàng này thực sự quá tự nhiên, so ra gã vẫn còn giữ ý tứ chán.
- Cô hay ngủ kiểu này à?
- Đúng, tôi không quen mặc đồ khi ngủ. – Elly chầm chậm nhắm mắt lại.
- Tuyệt vời! – Gã thở dài chứa đầy sự bối rối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.