Bất Diệt

Chương 90

Số Chín

05/03/2015

“Rầm, rầm, rầm…. rầm”

Liên tiếp những cú đấm nện xuống mặt đất.

WiS thì nhảy, lộn, lăn, chạy thậm chí còn bò ra đất mà tránh né mấy nắm đấm nặng như quả tạ sắt của lũ Khỉ Địa Ngục.

Một số con dùng bốn cánh tay lực lưỡng của chúng liên tục vồ, bắt , đấm về phía WiS. Số khác lại trực tiếp dùng bộ hàm sư tử của chúng mà tấn công.

Gã hiện giờ giống như một con cá nằm trong lưới, có thể bị giết chết bất kì lúc nào.

Hai ba con Khỉ Địa Ngục bủa vây, chúng thay phiên nhào tới, không cho WiS có cơ hội phản công.

Những dị thú này là loài sống đơn lẻ không thích phải chia sẻ thứ gì, giờ đây chúng tụ tập lại với nhau để tấn công một con người, dựa trên tinh thần tác chiến của chúng mà nói thì hoàn toàn không giống với tập tính của loài quái vật này. Rốt cuộc WiS đã rơi vào vùng đất đáng sợ tới mức nào?

Dường như bị tấn công dồn dập khiến WiS mất bình tĩnh, và gã nhanh chóng phải trả giá cho việc này, đôi chân đã mất nhịp lại trong giây lát.

“Bụp”

Một đấm thụi ngay giữa bụng của WiS, khiến gã giống như quả bóng bị sút mạnh, cơ thể đập thẳng vào một tảng đá gần đó, rồi rơi phịch xuống mặt đất đầy bụi dung nham. Cơn đau lan ra toàn thân lại càng khiến cho gã sát thủ trở nên trì trệ.

Bộ giáp bị chấn động sau cú đấm như trời giáng này, vài vi mạch bên trong đã hư hỏng nặng, chiếc mặt nạ chùm kín mặt WiS giờ đang thu lại, trở vào trong cổ áo.

Gương mặt của gã lúc này trông thật thảm hại, mồ hôi vã ra như tắm, từng mớ tóc bết vào với nhau , khóe miệng thì rỉ ra một chút máu tươi. Chỉ có đôi mắt là vẫn sáng quắc như ngọn hải đăng, hừng hực chiến ý cùng sự phẫn nộ.

“Cái thằng chó nào nói lũ khỉ này chẳng bao giờ sống bầy đàn thế nhỉ !”

Nói xong, bất giác miệng gã nở một nụ cười nhạt.

WiS lao về phía con Khỉ Địa Ngục vừa tặng gã một đấm, vô số những bàn tay vươn ra hòng chộp lấy Wis, nhưng toàn bộ đều bắt vào khoảng không.

Gã đã tiến vào phạm vi tấn công của nó.

“Rầm”

Bốn nắm đấm nện thẳng xuống đầu hắn, nhưng chỉ với một bước nhảy toàn bộ nắm đấm đều nện xuống mặt đất. WiS cong người sau đó xác định điểm rơi hợp lí.

Ẩn đao như tia chớp, tức tốc xuyên phá hai hốc mắt của dị thú, khiến nó rúi lên đau đớn, lảo đảo lùi về sau.

WiS vừa tính bồi cho nó một nhát vào đỉnh đầu thì một nắm đấm thình lình xuất hiện giáng thẳng vào mạng sườn của gã. Một con Khỉ Địa Ngục khác đã lao tới giải vây cho đồng bọn.



Cơ thể văng qua một bên còn chưa kịp rơi xuống thì một cú đấm thứ hai đã tông vào sống lưng của WiS, khiến cho gã lê dài trên đất lăn lộn mấy vòng mới dừng lại được.

Gã dường như không biết đau đớn, tức khắc đứng dậy, ánh mắt càng trở nên sắc lạnh hơn ban nãy vài phần. Máu trào tới cổ liền được gã nuốt xuống, siết chặt hai tay, gã lại tiếp tục lao vào vòng chiến.

Gã khiến cho một con Khỉ Địa Ngục khác bị thương nhưng chính bản thân thì bị đánh cho bầm dập. Một lần nữa lại lăn lộn mấy vòng.

Cơ thể WiS có Thánh Huyết, khả năng tự phục hồi thuộc vào hàng quái vật, nhưng không có nghĩa là phục hồi ngay lập tức. Nếu gã để cho cơ thể tĩnh dưỡng thì dù thương thế nặng ra sao, thời gian để gã hoàn toàn bình phục cũng chỉ dao động từ hai đến ba mươi phút. Nhưng nếu cơ thể liên tiếp bị thương và gã liên tục vận động thì khả năng phục hồi của gã giảm xuống một nửa. Ngoài ra, WiS có thể phục hồi chứ không hề miễn dịch với đau đớn, cảm nhận đau đớn của gã giống như một người bình thường mà thôi.

Hiện tại, những vết thương trong cơ thể gã đang hồi phục khá chậm chạp so với bình thường, hơn nữa những cơn đau tích tụ từ nãy đến giờ khiến gã phải nghiến răng để không rên lên thành tiếng. Nhưng đôi mắt của gã đã bộc lộ một tia điên cuồng.

WiS có một tính cách mà chính bản thân gã cũng chẳng biết – Hiếu chiến.

Gã bị thương càng đau đớn bao nhiêu thì sự hiếu chiến lại càng bộc lộ rõ bấy nhiêu. Nhưng WiS không bao giờ chú ý tới điều này.

Tiếp tục lăn xả vào đám Khỉ Địa Ngục nhưng lần này WiS chẳng thể khiến chúng bị thương, gã đang xuống sức. Điều này đồng nghĩa với việc gã phải hứng chịu vô số những cú đấm như đạn pháo của lũ dị thú.

Chẳng biết gã ngã xuống bao nhiêu lần, bộ giáp ACC giờ cũng đã rách bươm, gã vẫn tiếp tục đứng dậy rồi lại lao vào như không hề biết mệt mỏi. Nhưng mỗi lần như vậy gã lại chậm đi vài phần, tỉ lệ bị trúng đòn tăng lên rõ rệt.

- Tao giết hết lũ chúng mày!!!

WiS điên cuồng vừa xông tới vừa gào thét, rõ ràng gã đã nổi điên tới mức mất kiểm soát.

Nhưng chỉ với một cái quơ tay, một con Khỉ Địa Ngục đã tóm được gã - Chuyển động quá chậm.

Nó quật mạnh thân thể tàn tạ trong tay xuống mặt đất, sau đó dùng chân đạp mạnh lên bụng của kẻ địch. WiS gào lên một cách đau đớn, máu từ cổ họng liền trào ra ngoài.

Khỉ Địa Ngục đạp liên tiếp mấy cái lên người của WiS, cú dẫm của nó thì chả khác nào của một con voi nặng vài tấn.

Với những tổn thương nghiêm trọng như thế, dù là sắt thép cũng phải bị hủy hoại.

WiS giờ đây nằm bất động, xem ra đã ngất lịm, khóe miệng không ngừng rỉ máu, bộ giáp thì đã sớm bị xé rách. Giờ đây cơ thể gã đang cởi trần, quần thì rách lỗ chỗ, trên người có đủ các vết bầm dập thâm tím, có lẽ một nửa số xương trên người gã đã vỡ nát.

Con dị thú vừa hạ được WiS, chiếc đầu sư tử hung tợn của nó liền ngửa lên rống một tràng dài, nó lấy tay liên tiếp đập vào ngực. Có vẻ như nó rất thỏa mãn với thành tích của mình.

Cuộc chơi có lẽ đã được khép lại với một kết thúc có hậu dành cho lũ dị thú.

---o0o---

Tôi thề rằng nếu mình có thể thoát ra khỏi cái nơi chó chết này thì việc đầu tiên sẽ là rạch mồm mấy thằng giáo sư nghiên cứu về quái vật học. Lũ khỉ đầu mèo này phối hợp tấn công khớp không thể đỡ nổi, cứ như là ngày nào bọn nó cũng tập luyện với nhau vậy. Mẹ nó, thế mà dám bảo chúng nó chỉ sống đơn lẻ. Đúng là chẳng thể tin cái lũ hói đầu suốt ngày chỉ biết mài đít trên cái ghế rách nát.

Mặc dù bị đánh tới bầm dập cũng nhiều, nhưng vài con khỉ đầu mèo đã bị tôi chọc mù mắt và bị thương cũng không nhẹ. Nhưng chúng đã khiến tôi thực sự bất ngờ, trí não của chúng thông minh đến thế ư, quái vật loại Quỷ Thú từ bao giờ lại có trí năng siêu việt tới đáng sợ như vậy. Và nơi này là nơi quái quỷ nào cơ chứ, tôi ngờ rằng đây chính là cái tổ sản sinh ra lũ quái vật, nếu thế thì một viễn cảnh khủng khiếp đang đợi tôi ở phía trước.



Ước gì chúng hiểu được tiếng người, khi đó mọi việc đều có thể giải quyết bằng lời nói, hòa bình hơn nhiều so với những trận đánh vô bổ này.

Trời ạ, lại còn bộ giáp ACC của tôi nữa chứ, tiền tiết kiệm năm năm trời của tôi, giờ thì chỉ còn là một đống giẻ lau nhà, dường như ruột tôi đang đứt làm từng khúc.

Tôi lại điên cuồng lao vào quần đả với lũ quái vật đó, nhưng cũng chỉ tầm vài chục giây sau là tôi lại bị bọn nó đánh cho lộn mèo trên đất.

Thành thật mà nói thì những cú đấm của nó khiến tôi đau phát khóc. Cứ thử tưởng tượng một quả tạ nặng ba mươi cân, đập thẳng vào người bạn với vận tốc tám mươi km/h là bạn sẽ hiểu hiện tại tôi cảm thấy thế nào.

Mặc dù cơ thể vẫn đang bình phục dần dần nhưng trong cuộc chiến, năng lực của tôi luôn bị giảm xuống một nửa.

Tình cảnh hiện tại thật không thể thảm hơn, người tôi ăn đủ những vết thương từ lớn tới nhỏ, bộ giáp thì đã rách nát, tôi có cảm giác mình đang kiệt sức, còn lũ Khỉ Địa Ngục trước mặt tôi hầu như vẫn chưa tổn hại gì hết.

Nhưng trong suy nghĩ của tôi tuyệt nhiên không hề có một tia sợ hãi hay ý muốn đầu hàng nào cả, nếu theo phản xạ thông thường thì lúc này tôi phải co giò bỏ chạy mới đúng. Hình như càng bị ăn đòn, tôi lại càng không biết sợ thì phải.

Mà cũng đúng thôi, bọn nó làm hỏng bộ giáp quý báu của tôi, làm tôi ra như thế này, giờ mà tôi bỏ chạy thì chả hóa ra là bị lỗ to. Trước nay bất kể làm việc gì tôi chưa bao giờ để phần thiệt thòi nghiêng về mình. Đã không làm thì thôi, một khi đã làm là phải có lãi.

Đông thì đã sao, mạnh thì đã sao, chỉ cần tôi còn một hơi thở chắc chắn sẽ vặn đầu chúng làm ghế ngồi. Tưởng lấy thịt đè người mà ngon chắc, đừng mơ.

- Tao giết hết lũ chúng mày !!! – Tôi gào lên để xả cục tức trong lòng.

Thôi xong, nó tóm được tôi rồi.

Một cái đập, tám cái đạp, tôi đau nhưng đếm vẫn rõ lắm, lũ súc vật này…

Đang tính chửi bọn nó thêm chút nữa cho bõ thì máu từ trong ngũ tạng thông qua họng trào ra ngoài, những tiếng ho vang lên liên tục, vô số giọt máu nóng văng khắp mặt, còn đầu tôi thì quay cuồng như trúng phải gió độc, mà đúng hơn là do ăn đòn no quá bị nứt hộp sọ rồi cũng không biết chừng.

Mắt tôi dần dần mờ đi, sau đó tối sầm.

Tôi thực sự sợ nhất là lúc mình bị đánh tới ngất đi, là vô cùng vô cùng sợ điều này xảy ra.

Điều tôi sợ không phải là sau khi ngất sẽ bị bọn nó giết chết, mà là sợ rằng khi tỉnh lại tôi lại sống không bằng chết. Nhưng ở trong hoàn cảnh này thì có lẽ đây chính là giải pháp sau cùng và cũng là duy nhất.

Thằng lái buôn khốn nạn…

Ban nhạc rock chó chết…

Và cả cái mặt dây chuyền bẩn thỉu…

Nó…. Lại đến nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Diệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook