Chương 95
Số Chín
05/03/2015
Zerone là thành phố được xây
dựng trên tàn tích của một thành phố đã bị phá hủy từ rất lâu, nhà cửa
nơi này trông khá tồi tàn nếu không muốn nói là đang xuống cấp, những
con đường mặc dù rất gồ ghề nhưng còn tạm chấp nhận được. Dù sao cũng
chẳng thể đòi hỏi gì hơn từ một thành phố loại ba.
Dante không mất quá lâu để kiếm được một nhà nghỉ nhỏ nằm trong một con hẻm, gã thuê một phòng ở tầng ba. Phòng của nhà nghỉ này hơi tồi tàn, đồ đạc thì bừa bộn, nhưng gã thì cần gì sạch sẽ và ngăn nắp đâu, cái gã cần chỉ là một chỗ nằm có mái che mà thôi. Vứt đồ vào một góc phòng, Dante nằm vật ra giường rồi nhanh chóng chím vào giấc ngủ, gã quá mệt mỏi từ những chuyện vừa xảy ra, vì vậy sự nghỉ ngơi của cơ thể sẽ được đặt lên hàng đầu, sau đó mới đến cái dạ dày.
…
“Giết nó” – Tiếng hét vang vọng khắp xung quanh, hàng trăm cái miệng không ngừng la lối, không khí đặc quánh bởi mùi mồ hôi và hơi nóng bốc ra từ cơ thể người. Không gian tăm tối, đám người quây thành vòng tròn nhốt hai kẻ liều mạng phía trong, mặt sàn là lớp bê tông sần sùi bám đầy những vết máu khô loang nổ. “Giết nó” – Khẩu hiệu lại được hô vang, hai đứa trẻ chỉ mười hai tuổi đang cởi trần lao vào nhau đấm đá như điên loạn. Đứa trẻ thấp bé hơn vừa bị một cú đấm giữa mặt khiến nó ngã dúi dụi, cái đầu gối mài trên sàn tới bật máu do chiếc quần đùi nó mặc khá ngắn. Nó chưa kịp đứng dậy thì đã bị đối phương bồi thêm một đá vào bụng làm nó tiếp tục lăn trên đất mấy vòng. Thằng bé lớn hơn trông lì lợm và rắn rỏi hơn nhiều, đôi mắt nó đỏ lừ do hăng máu, sau khi đá cho đối thủ một phát nó lại tiếp tục lao tới đạp liên hồi lên bụng và ngực. Giết hoặc bị giết, nhất định phải đánh đến chết mới thôi.
Thằng nhóc bé hơn mặc dù mặt mũi đã bết máu, cơ thể đầy những vết bầm tím nở như hoa nhưng vô cùng lì lợm, nó nghiến răng chịu đau rồi bất chợt lấy hay tay vồ lấy cái chân đang giơ lên của đối thủ, nó cắn. Thằng bé lớn hơn kêu ré lên, mất thăng bằng nó ngã vật ra đất, cơn đau khiến nó rối trí, cuống cuồng lấy cái chân còn lại liên tiếp đạp vào mặt và đầu của thằng bé nhỏ con. Dính những cú đạp rất mạnh vào đầu và mặt nhưng thằng nhóc nhỏ con vẫn không hề có ý định nhả ra, cái chân đạp vào mặt nó đã dính đầy máu.
Thằng bé lớn hơn bỗng gào lên như bị chọc tiết, cú đạp của nó cuối cùng cũng khiếp cho đối phương phải buông tay nhưng giờ đây bắp chân của nó đã mất một mảng thịt to tướng, máu trào ra ướt đẫm cả chân. Cuống cuồng chống hai khửu tay kéo lê người lùi lại phía sau, cái chân của nó đau tới mức tê dại không thể nhấc nổi, đôi mắt của nó vẫn đỏ sọng nhưng khuôn mặt lại tỏ ra hốt hoảng. Thằng bé nhỏ con bị đá cho lộn ngược về phía sau nhưng nó lại lập tức đứng dậy, mắt nó đã sưng húp, mặt trát đầy máu của chính mình, nhưng đôi mắt nó lại ánh lên vẻ hoang dại. Nhổ miếng thịt trong miệng ra đất, nó lảo đảo lao về phía đối thủ, dường như đã kiệt sức nó ngã nhào xuống mặt bê tông sần sùi và cứng nhắc.
Đám người xung quanh lớn có bé có vẫn không ngừng hô vang – “Giết nó”. Và rồi một giọng nói uy nghiêm cất lên khiến đám người im bặt – “Dừng lại !”. Một người đàn ông cao lớn bước vào trong vòng tròn, tiến gần sát hai đứa trẻ, đảo mắt nhìn quanh rồi chậm rãi lên tiếng. “Sẽ có những lúc bọn mày phải lựa chọn giữa nhiệm vụ hoặc mạng sống, liều mạng hoặc hèn nhát. Hãy luôn nhớ rằng tổ chức không có chỗ để cho sự sợ hãi chui rúc, những kẻ yếu đuối lập tức sẽ bị đào thải. Muốn sống sót ở đây thì chỉ có một chân lí duy nhất – Hãy đặt cược bằng chính sinh mạng của chúng mày. Rõ rồi chứ!”. Đám người lập tức hô vang – “Đã rõ!”
…
Mãi tới khi màn đêm buông xuống gã sát thủ mới chịu mở mắt rời khỏi giấc ngủ. Gã lại mơ thấy những giấc mơ quen thuộc, cái quá khứ của chính bản thân. Gã mơ nhiều tới nỗi giờ đây gã chẳng còn giật mình hay vã mồ hôi khi tỉnh dậy, nó trở thành một phần cuộc sống của gã từ lâu rồi.
Dante ngái ngủ ngồi dậy, rời khỏi chiếc giường, lề mề bước vào trong phòng tắm. Lúc này cái đồng hồ cũ treo trên tường đã điểm bảy giờ tối. Phòng vệ sinh sặc mùi ẩm mốc, bốn bức tường hoen ố đủ màu, cái bồn rửa mặt có lẽ cả năm trời chẳng được cọ rửa, nhưng gã chẳng mấy quan tâm tới mấy điều đó.
Sau khi tắm rửa xong gã lại quay trở lại ngồi phịch xuống giường, “Thật thoải mái!” – Gã lẩm bẩm. Lôi từ trong ba lô ra một túi thịt ướp ăn liền cùng một chai bia, gã từ tốn thưởng thức, nhưng chỉ cắn được một miếng thịt Dante đã thẳng tay quẳng cả túi vào thùng rác, rồi một hơi uống hết lon bia. Có lẽ túi thịt ướp đã hết hạn được vài tháng, mùi vị của nó quá tởm để có thể nuốt được.
Gã nhanh chóng vận lên người đôi giầy màu đen mới mua hồi sáng, chiếc quần bò , cái áo phông trắng cùng cái áo khoác mỏng có mũ màu ghi.
Bước xuống tầng một, liếc nhìn qua bà chủ quán đang há miệng ngủ gà ngủ gật ở quầy thanh toán, gã đi xuống con đường đang nhộn nhịp người qua lại, ngoái nhìn hai hướng trong giây lát rồi Dante quyết định rẽ trái.
Zerone về tối nhộn nhịp hơn nhiều so với hồi sáng, người qua lại tấp nập hai bên đường, dưới lòng đường những chiếc xe qua lại cũng khá nhiều. Đèn đường kết hợp với ánh sáng từ những cửa hàng và nhà cửa tạo nên một bức tranh nhiều màu sắc. Về tối nhiệt độ ngoài trời giảm xuống chỉ còn hai mươi độ, có chút se lạnh.
Dante mất hơn mười phút để tìm được một nhà hàng ăn. Gã đẩy cửa bước vào, lại gần quầy phục vụ. Một anh chàng bụng phệ mặc đồng phục liền chạy ra, vui vẻ chào đón.
- Cậu muốn ăn gì?
- Có hải sản không?
- Chỗ chúng tôi không phục vụ hải sản, nhưng có món thịt bò sốt vang và đùi gà chiên bơ rất ngon. Đảm bảo cậu sẽ thích.
- Hmm, vậy cho tôi một suất bò sốt vang, hai cái bánh mì và một chai bia.
- Xin ngồi đợi một chút.
Chưa đầy năm phút sau suất ăn của Dante đã được đặt lên khay, gã trả tiền rồi bưng khay tìm chỗ ngồi.
Lúc này nhà hàng khá đông khách, người ra kẻ vào không ngớt, những tiếng nói chuyện ồn ào dường như muốn biến nơi này thành cái chợ.
Gã nhìn thấy phía góc phòng có bàn vẫn còn chỗ trống, rảo bước lại gần, Dante uể oải hỏi chiếu lệ.
- Tôi ngồi đây được chứ?
Chẳng cần đối phương đồng ý gã đã đặt phịch cái mông xuống ghế. Ngồi ở chiếc bàn này là một cô gái, cô nàng vận chiếc quần bò bó sát kết hợp cùng đôi bot bệt, cái áo khoác được kéo khóa lên tới cổ, chiếc mũ trùm đầu cũng được kéo lên, gần như che hết chỉ đê lộ ra nửa khuôn mặt, vài lọn tóc vàng vô tình rơi xuống ngang ngực. Cô ta liếc nhìn xung quanh và nhìn về phía Dante, gương mặt có chút khó chịu.
Cô gái đối diện có một khuôn mặt thon gọn, mái tóc vàng phủ xuống trán được hất nhẹ qua một bên để lộ ra hàng lông mày thanh mảnh nhẹ nhàng, đôi mắt xanh sâu thẳm trông thật lạnh lùng nhưng lại chứa đầy sự lôi cuốn được trang hoàng bằng hàng mi cong vút. Thật khó mà tin được lại có một người phụ nữ đẹp như vậy ở thành phố cấp ba, cô ta cùng lắm chỉ ngoài hai mươi tuổi.
Vẻ đẹp này có chút gì đó ma quái.
Dante đưa một mẩu bánh mì lên miệng, cố gắng bắt chuyện.
- Cô ở đây lâu chưa? Tôi mới tới.
Đáp lại thái độ cởi mở của gã là sự im lặng, cô nàng thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn, vẫn thong thả ăn bát súp của mình. Dante lại tiếp tục, với kẻ có kinh nghiệm như gã sao lại không hiểu đạo lí “Hoa càng đẹp thì càng khó hái.” Hơn nữa việc bắt chuyện và tiếp cận những người lạ mặt cũng là một cách để Dante hoàn thiện kĩ năng giao tiếp và thu thập vô vàn những tính cách của con người, điều này giúp gã rất nhiều trong công việc. Gã luyện tập kĩ năng ở mọi nơi.
- Chúng ta sẽ thử chơi một trò chơi được chứ?
Lần này có khá hơn, cô nàng ngẩng lên nhìn gã rồi lại tiếp tục nhìn vào bát súp của mình.
- Tôi sẽ thử đoán tên của cô, nếu tôi đoán đúng cô sẽ nói chuyện với tôi, được chứ? – Dante bình thản đề nghị.
Cô gái vẫn im lặng, như thể không nghe thấy Dante nói gì.
- Bắt đầu đây. Xem nào, hmmm…. Chữ cái đầu tiên trong tên của cô là C phải không? À tất nhiên là không rồi, là chữ A? Không không, Z chăng? K… hay N? E… là E phải không? Emma, Emyli, Elly? Ồ phải rồi, tên của cô là Elly, tôi đoán đúng chứ!
Dante từng học được cách nhìn cử chỉ và biểu cảm của đối phương để đọc ra tâm ý, khi gã nhắc tới chữ “E” cô ta khẽ chau mày, và khi nói đến tên “Elly” thì cánh tay đang cầm thìa súp lập tức bỏ xuống. Nếu không chú ý thì chính ngôn ngữ cơ thể sẽ bán đứng chúng ta.
Lần này cô nàng đã lên tiếng, một giọng nói nhẹ nhàng và ngọt ngào như rót mật vào tai.
- Cậu đoán sai rồi? – Cô nàng nhìn về phía Dante.
- Tôi đoán sai sao? Hay cô đang nói dối? – Gã mỉm cười đầy tự tịn đáp lại
Cô ta khẽ chau mày, gương mặt có phần khó hiểu.
- Sao cậu dám chắc đó là tên tôi?
- Vì tôi luôn tin vào khả năng của mình. – Dante khẽ nhún vai.
- Tự tin không có làm cho quan điểm của cậu trở nên đúng đắn. – Cô nàng tiếp tục ăn một thìa súp.
- Vậy hiện tại tôi đang đúng hay sai? – Gã buông mẩu bánh, nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp trước mặt.
Cô nàng khẽ mỉm cười, gật đầu thừa nhận.
- Cậu đúng, nhưng chỉ lần này thôi. Iscariot Elly!
- WiS, rất vui vì cô đã nói thật. – Dante tiếp tục nhai một miếng thịt bò.
- WiS… cái tên có vẻ hơi kì lạ thì phải. – Elly vén lọn tóc vừa xõa xuống mặt lên mang tang.
- Tôi tự đặt cho mình, nó là viết tắt của World Is Shit.
Elly bật cười, giọng nói có chút nghi ngờ.
- Anh thật sự đặt cho mình một cái tên như vậy sao? Thứ tiếng này giờ đâu còn ai dùng nữa.
- Nó ý nghĩa đấy chứ! – Dante thản nhiên đáp.
- Thật hài hước! Mong là chúng ta sẽ gặp lại nhau.
Cô nàng nhìn gã rồi cười một cách thân thiện, sau đó nhanh chóng đứng dậy và rời khỏi bàn ăn.
Dante nhìn theo bóng dáng của Elly cho tới khi cô ta rời khỏi cửa hàng. Gã tự hỏi không biết là do gã bắt chuyện kém cỏi hay do cô ta đang bận mà lại nhanh chóng bỏ đi như thế.
Gã quay trở lại, tập trung ăn nốt đĩa bò bít tết của mình, cơn đói khiến gã xử lí chỗ thức ăn nhanh tới khó tin. Sau khi ăn xong, Dante đứng dậy, khi vô tình nhìn xuống cái ghế của Elly vừa ngồi, thì gã nhận ra trên mặt ghế là một cuốn sổ nhỏ khá mỏng, chỉ to bằng lòng bàn tay, có lẽ cô nàng đã làm rơi nó.
Gã cầm lấy cuốn sổ rồi rời khỏi nhà hàng, nhanh chóng chạy về hướng Elly vừa rời đi. Gã chạy dọc con phố, nhìn kĩ hai bên đường nhưng không hề thấy bóng dáng của người đẹp, đi thêm một đoạn nữa thì tới một ngã tư. Dante nhìn xung quanh rồi chọn bừa một con đường.
“Sao đi nhanh thế không biết!” – Gã vừa lẩm bẩm vừa xoay đầu nhìn bốn phía.
Lúc bình thường chẳng bao giờ gã làm mấy chuyện rỗi hơi thế này, nhưng cô nàng có thứ gì đó khiến gã có chút cảm tìm. Sau một hồi tìm kiếm nhưng Dante rốt cuộc vẫn không thấy bóng dáng Elly. Gã khẽ thở dài, đang định quay đầu bỏ đi thì một giọng nói từ xa truyền tới.
- Bỏ tao ra!
Gã lập tức xoay đầu, nhìn về phía phát ra tiếng nói, cách gã chừng hơn năm mươi mét là một nhóm người đang xúm lại với nhau, phía trước một sân bóng rổ. Xung quanh không có mấy người qua lại.
Dante không nghĩ nhiều, lập tức chạy về phía đám người phía xa.
Quây xung quanh Elly là năm thằng đàn ông cao lớn, trông qua dáng dấp thì rõ ràng đây là một nhóm du đãng, bất hảo. Một tên tiến lên, mặt đầy dâm tính, định chạm vào người Elly, nhưng lập tức bị cô nàng gạt phắt tay ra.
- Cút ngay!
- Nóng tính thế, bọn anh chỉ định rủ em đi hóng mát chút thôi!
Elly xoay người định bước đi, thì lập tức bị một tên chạy tới chặn lại.
- Vẫn còn sớm, đi chơi với bọn anh chút!
- Chúng mày đang đùa với mạng của mình đấy ! - Cô nàng gằn giọng, lườm lườm nhìn kẻ đứng trước mặt.
- Vậy sao, bọn này sợ quá!
Một gã da đen, cao to lực lưỡng, đẩy cô nàng vào hàng rào của sân bóng rổ
Dante không mất quá lâu để kiếm được một nhà nghỉ nhỏ nằm trong một con hẻm, gã thuê một phòng ở tầng ba. Phòng của nhà nghỉ này hơi tồi tàn, đồ đạc thì bừa bộn, nhưng gã thì cần gì sạch sẽ và ngăn nắp đâu, cái gã cần chỉ là một chỗ nằm có mái che mà thôi. Vứt đồ vào một góc phòng, Dante nằm vật ra giường rồi nhanh chóng chím vào giấc ngủ, gã quá mệt mỏi từ những chuyện vừa xảy ra, vì vậy sự nghỉ ngơi của cơ thể sẽ được đặt lên hàng đầu, sau đó mới đến cái dạ dày.
…
“Giết nó” – Tiếng hét vang vọng khắp xung quanh, hàng trăm cái miệng không ngừng la lối, không khí đặc quánh bởi mùi mồ hôi và hơi nóng bốc ra từ cơ thể người. Không gian tăm tối, đám người quây thành vòng tròn nhốt hai kẻ liều mạng phía trong, mặt sàn là lớp bê tông sần sùi bám đầy những vết máu khô loang nổ. “Giết nó” – Khẩu hiệu lại được hô vang, hai đứa trẻ chỉ mười hai tuổi đang cởi trần lao vào nhau đấm đá như điên loạn. Đứa trẻ thấp bé hơn vừa bị một cú đấm giữa mặt khiến nó ngã dúi dụi, cái đầu gối mài trên sàn tới bật máu do chiếc quần đùi nó mặc khá ngắn. Nó chưa kịp đứng dậy thì đã bị đối phương bồi thêm một đá vào bụng làm nó tiếp tục lăn trên đất mấy vòng. Thằng bé lớn hơn trông lì lợm và rắn rỏi hơn nhiều, đôi mắt nó đỏ lừ do hăng máu, sau khi đá cho đối thủ một phát nó lại tiếp tục lao tới đạp liên hồi lên bụng và ngực. Giết hoặc bị giết, nhất định phải đánh đến chết mới thôi.
Thằng nhóc bé hơn mặc dù mặt mũi đã bết máu, cơ thể đầy những vết bầm tím nở như hoa nhưng vô cùng lì lợm, nó nghiến răng chịu đau rồi bất chợt lấy hay tay vồ lấy cái chân đang giơ lên của đối thủ, nó cắn. Thằng bé lớn hơn kêu ré lên, mất thăng bằng nó ngã vật ra đất, cơn đau khiến nó rối trí, cuống cuồng lấy cái chân còn lại liên tiếp đạp vào mặt và đầu của thằng bé nhỏ con. Dính những cú đạp rất mạnh vào đầu và mặt nhưng thằng nhóc nhỏ con vẫn không hề có ý định nhả ra, cái chân đạp vào mặt nó đã dính đầy máu.
Thằng bé lớn hơn bỗng gào lên như bị chọc tiết, cú đạp của nó cuối cùng cũng khiếp cho đối phương phải buông tay nhưng giờ đây bắp chân của nó đã mất một mảng thịt to tướng, máu trào ra ướt đẫm cả chân. Cuống cuồng chống hai khửu tay kéo lê người lùi lại phía sau, cái chân của nó đau tới mức tê dại không thể nhấc nổi, đôi mắt của nó vẫn đỏ sọng nhưng khuôn mặt lại tỏ ra hốt hoảng. Thằng bé nhỏ con bị đá cho lộn ngược về phía sau nhưng nó lại lập tức đứng dậy, mắt nó đã sưng húp, mặt trát đầy máu của chính mình, nhưng đôi mắt nó lại ánh lên vẻ hoang dại. Nhổ miếng thịt trong miệng ra đất, nó lảo đảo lao về phía đối thủ, dường như đã kiệt sức nó ngã nhào xuống mặt bê tông sần sùi và cứng nhắc.
Đám người xung quanh lớn có bé có vẫn không ngừng hô vang – “Giết nó”. Và rồi một giọng nói uy nghiêm cất lên khiến đám người im bặt – “Dừng lại !”. Một người đàn ông cao lớn bước vào trong vòng tròn, tiến gần sát hai đứa trẻ, đảo mắt nhìn quanh rồi chậm rãi lên tiếng. “Sẽ có những lúc bọn mày phải lựa chọn giữa nhiệm vụ hoặc mạng sống, liều mạng hoặc hèn nhát. Hãy luôn nhớ rằng tổ chức không có chỗ để cho sự sợ hãi chui rúc, những kẻ yếu đuối lập tức sẽ bị đào thải. Muốn sống sót ở đây thì chỉ có một chân lí duy nhất – Hãy đặt cược bằng chính sinh mạng của chúng mày. Rõ rồi chứ!”. Đám người lập tức hô vang – “Đã rõ!”
…
Mãi tới khi màn đêm buông xuống gã sát thủ mới chịu mở mắt rời khỏi giấc ngủ. Gã lại mơ thấy những giấc mơ quen thuộc, cái quá khứ của chính bản thân. Gã mơ nhiều tới nỗi giờ đây gã chẳng còn giật mình hay vã mồ hôi khi tỉnh dậy, nó trở thành một phần cuộc sống của gã từ lâu rồi.
Dante ngái ngủ ngồi dậy, rời khỏi chiếc giường, lề mề bước vào trong phòng tắm. Lúc này cái đồng hồ cũ treo trên tường đã điểm bảy giờ tối. Phòng vệ sinh sặc mùi ẩm mốc, bốn bức tường hoen ố đủ màu, cái bồn rửa mặt có lẽ cả năm trời chẳng được cọ rửa, nhưng gã chẳng mấy quan tâm tới mấy điều đó.
Sau khi tắm rửa xong gã lại quay trở lại ngồi phịch xuống giường, “Thật thoải mái!” – Gã lẩm bẩm. Lôi từ trong ba lô ra một túi thịt ướp ăn liền cùng một chai bia, gã từ tốn thưởng thức, nhưng chỉ cắn được một miếng thịt Dante đã thẳng tay quẳng cả túi vào thùng rác, rồi một hơi uống hết lon bia. Có lẽ túi thịt ướp đã hết hạn được vài tháng, mùi vị của nó quá tởm để có thể nuốt được.
Gã nhanh chóng vận lên người đôi giầy màu đen mới mua hồi sáng, chiếc quần bò , cái áo phông trắng cùng cái áo khoác mỏng có mũ màu ghi.
Bước xuống tầng một, liếc nhìn qua bà chủ quán đang há miệng ngủ gà ngủ gật ở quầy thanh toán, gã đi xuống con đường đang nhộn nhịp người qua lại, ngoái nhìn hai hướng trong giây lát rồi Dante quyết định rẽ trái.
Zerone về tối nhộn nhịp hơn nhiều so với hồi sáng, người qua lại tấp nập hai bên đường, dưới lòng đường những chiếc xe qua lại cũng khá nhiều. Đèn đường kết hợp với ánh sáng từ những cửa hàng và nhà cửa tạo nên một bức tranh nhiều màu sắc. Về tối nhiệt độ ngoài trời giảm xuống chỉ còn hai mươi độ, có chút se lạnh.
Dante mất hơn mười phút để tìm được một nhà hàng ăn. Gã đẩy cửa bước vào, lại gần quầy phục vụ. Một anh chàng bụng phệ mặc đồng phục liền chạy ra, vui vẻ chào đón.
- Cậu muốn ăn gì?
- Có hải sản không?
- Chỗ chúng tôi không phục vụ hải sản, nhưng có món thịt bò sốt vang và đùi gà chiên bơ rất ngon. Đảm bảo cậu sẽ thích.
- Hmm, vậy cho tôi một suất bò sốt vang, hai cái bánh mì và một chai bia.
- Xin ngồi đợi một chút.
Chưa đầy năm phút sau suất ăn của Dante đã được đặt lên khay, gã trả tiền rồi bưng khay tìm chỗ ngồi.
Lúc này nhà hàng khá đông khách, người ra kẻ vào không ngớt, những tiếng nói chuyện ồn ào dường như muốn biến nơi này thành cái chợ.
Gã nhìn thấy phía góc phòng có bàn vẫn còn chỗ trống, rảo bước lại gần, Dante uể oải hỏi chiếu lệ.
- Tôi ngồi đây được chứ?
Chẳng cần đối phương đồng ý gã đã đặt phịch cái mông xuống ghế. Ngồi ở chiếc bàn này là một cô gái, cô nàng vận chiếc quần bò bó sát kết hợp cùng đôi bot bệt, cái áo khoác được kéo khóa lên tới cổ, chiếc mũ trùm đầu cũng được kéo lên, gần như che hết chỉ đê lộ ra nửa khuôn mặt, vài lọn tóc vàng vô tình rơi xuống ngang ngực. Cô ta liếc nhìn xung quanh và nhìn về phía Dante, gương mặt có chút khó chịu.
Cô gái đối diện có một khuôn mặt thon gọn, mái tóc vàng phủ xuống trán được hất nhẹ qua một bên để lộ ra hàng lông mày thanh mảnh nhẹ nhàng, đôi mắt xanh sâu thẳm trông thật lạnh lùng nhưng lại chứa đầy sự lôi cuốn được trang hoàng bằng hàng mi cong vút. Thật khó mà tin được lại có một người phụ nữ đẹp như vậy ở thành phố cấp ba, cô ta cùng lắm chỉ ngoài hai mươi tuổi.
Vẻ đẹp này có chút gì đó ma quái.
Dante đưa một mẩu bánh mì lên miệng, cố gắng bắt chuyện.
- Cô ở đây lâu chưa? Tôi mới tới.
Đáp lại thái độ cởi mở của gã là sự im lặng, cô nàng thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn, vẫn thong thả ăn bát súp của mình. Dante lại tiếp tục, với kẻ có kinh nghiệm như gã sao lại không hiểu đạo lí “Hoa càng đẹp thì càng khó hái.” Hơn nữa việc bắt chuyện và tiếp cận những người lạ mặt cũng là một cách để Dante hoàn thiện kĩ năng giao tiếp và thu thập vô vàn những tính cách của con người, điều này giúp gã rất nhiều trong công việc. Gã luyện tập kĩ năng ở mọi nơi.
- Chúng ta sẽ thử chơi một trò chơi được chứ?
Lần này có khá hơn, cô nàng ngẩng lên nhìn gã rồi lại tiếp tục nhìn vào bát súp của mình.
- Tôi sẽ thử đoán tên của cô, nếu tôi đoán đúng cô sẽ nói chuyện với tôi, được chứ? – Dante bình thản đề nghị.
Cô gái vẫn im lặng, như thể không nghe thấy Dante nói gì.
- Bắt đầu đây. Xem nào, hmmm…. Chữ cái đầu tiên trong tên của cô là C phải không? À tất nhiên là không rồi, là chữ A? Không không, Z chăng? K… hay N? E… là E phải không? Emma, Emyli, Elly? Ồ phải rồi, tên của cô là Elly, tôi đoán đúng chứ!
Dante từng học được cách nhìn cử chỉ và biểu cảm của đối phương để đọc ra tâm ý, khi gã nhắc tới chữ “E” cô ta khẽ chau mày, và khi nói đến tên “Elly” thì cánh tay đang cầm thìa súp lập tức bỏ xuống. Nếu không chú ý thì chính ngôn ngữ cơ thể sẽ bán đứng chúng ta.
Lần này cô nàng đã lên tiếng, một giọng nói nhẹ nhàng và ngọt ngào như rót mật vào tai.
- Cậu đoán sai rồi? – Cô nàng nhìn về phía Dante.
- Tôi đoán sai sao? Hay cô đang nói dối? – Gã mỉm cười đầy tự tịn đáp lại
Cô ta khẽ chau mày, gương mặt có phần khó hiểu.
- Sao cậu dám chắc đó là tên tôi?
- Vì tôi luôn tin vào khả năng của mình. – Dante khẽ nhún vai.
- Tự tin không có làm cho quan điểm của cậu trở nên đúng đắn. – Cô nàng tiếp tục ăn một thìa súp.
- Vậy hiện tại tôi đang đúng hay sai? – Gã buông mẩu bánh, nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp trước mặt.
Cô nàng khẽ mỉm cười, gật đầu thừa nhận.
- Cậu đúng, nhưng chỉ lần này thôi. Iscariot Elly!
- WiS, rất vui vì cô đã nói thật. – Dante tiếp tục nhai một miếng thịt bò.
- WiS… cái tên có vẻ hơi kì lạ thì phải. – Elly vén lọn tóc vừa xõa xuống mặt lên mang tang.
- Tôi tự đặt cho mình, nó là viết tắt của World Is Shit.
Elly bật cười, giọng nói có chút nghi ngờ.
- Anh thật sự đặt cho mình một cái tên như vậy sao? Thứ tiếng này giờ đâu còn ai dùng nữa.
- Nó ý nghĩa đấy chứ! – Dante thản nhiên đáp.
- Thật hài hước! Mong là chúng ta sẽ gặp lại nhau.
Cô nàng nhìn gã rồi cười một cách thân thiện, sau đó nhanh chóng đứng dậy và rời khỏi bàn ăn.
Dante nhìn theo bóng dáng của Elly cho tới khi cô ta rời khỏi cửa hàng. Gã tự hỏi không biết là do gã bắt chuyện kém cỏi hay do cô ta đang bận mà lại nhanh chóng bỏ đi như thế.
Gã quay trở lại, tập trung ăn nốt đĩa bò bít tết của mình, cơn đói khiến gã xử lí chỗ thức ăn nhanh tới khó tin. Sau khi ăn xong, Dante đứng dậy, khi vô tình nhìn xuống cái ghế của Elly vừa ngồi, thì gã nhận ra trên mặt ghế là một cuốn sổ nhỏ khá mỏng, chỉ to bằng lòng bàn tay, có lẽ cô nàng đã làm rơi nó.
Gã cầm lấy cuốn sổ rồi rời khỏi nhà hàng, nhanh chóng chạy về hướng Elly vừa rời đi. Gã chạy dọc con phố, nhìn kĩ hai bên đường nhưng không hề thấy bóng dáng của người đẹp, đi thêm một đoạn nữa thì tới một ngã tư. Dante nhìn xung quanh rồi chọn bừa một con đường.
“Sao đi nhanh thế không biết!” – Gã vừa lẩm bẩm vừa xoay đầu nhìn bốn phía.
Lúc bình thường chẳng bao giờ gã làm mấy chuyện rỗi hơi thế này, nhưng cô nàng có thứ gì đó khiến gã có chút cảm tìm. Sau một hồi tìm kiếm nhưng Dante rốt cuộc vẫn không thấy bóng dáng Elly. Gã khẽ thở dài, đang định quay đầu bỏ đi thì một giọng nói từ xa truyền tới.
- Bỏ tao ra!
Gã lập tức xoay đầu, nhìn về phía phát ra tiếng nói, cách gã chừng hơn năm mươi mét là một nhóm người đang xúm lại với nhau, phía trước một sân bóng rổ. Xung quanh không có mấy người qua lại.
Dante không nghĩ nhiều, lập tức chạy về phía đám người phía xa.
Quây xung quanh Elly là năm thằng đàn ông cao lớn, trông qua dáng dấp thì rõ ràng đây là một nhóm du đãng, bất hảo. Một tên tiến lên, mặt đầy dâm tính, định chạm vào người Elly, nhưng lập tức bị cô nàng gạt phắt tay ra.
- Cút ngay!
- Nóng tính thế, bọn anh chỉ định rủ em đi hóng mát chút thôi!
Elly xoay người định bước đi, thì lập tức bị một tên chạy tới chặn lại.
- Vẫn còn sớm, đi chơi với bọn anh chút!
- Chúng mày đang đùa với mạng của mình đấy ! - Cô nàng gằn giọng, lườm lườm nhìn kẻ đứng trước mặt.
- Vậy sao, bọn này sợ quá!
Một gã da đen, cao to lực lưỡng, đẩy cô nàng vào hàng rào của sân bóng rổ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.