Chương 100
Số Chín
05/03/2015
Ý của Elly là gì khi nói thành
phố này sẽ bị xóa sổ, có lẽ câu nói này cô ta muốn tôi hiểu theo đúng
nghĩa đen của nó. Mọi chuyện trở nên phức tạp tới mức vượt xa những gì
tôi có thể tưởng tượng, thế lực đằng sau cô nàng Vampire này lớn tới mức nào mà có thể hủy diệt cả một thành phố, cô ta có nói quá lên không.
- Xóa xổ cả thành phố, trên phương diện nào?
- Phương diện con người… Sẽ không một ai có thể sống sót.
Elly dường như không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, cô gục đầu xuống và đặt hai lòng bàn tay lên trán như để xoa dịu cảm xúc của bản thân, những lọn tóc vàng xơ xác xõa trên những ngón tay càng khắc họa rõ vẻ tuyệt vọng của cô.
Tôi thở hắt rồi lại hít một hơi thật sâu, có lẽ não bộ cần nhiều oxi hơn nữa để có thể xử lí thông tin kịp thời, mọi chuyện càng lúc càng rối tung.
- Cô biết cần phải có bao nhiêu người mới có thể thực hiện nổi điều cô vừa nói không?
Tôi hạ giọng, chăm chú quan sát Elly, tôi cần những dấu hiệu, những thứ nói rằng cô ta đang quẫn trí hay mê sảng.
- Chúng tôi không phải con người...Và với quyền lực của cha tôi thì ông ấy có đủ khả năng để làm được nhiều hơn thế.
Giọng nói trầm thấp nhưng vô cùng dứt khoát và quyết đoán, điều đó chỉ xảy ra khi chúng ta biết chắc chắn điều mình nói là chính xác. Không lừa dối, không mê sảng, cô ta đang nói sự thật, một sự thật vô cùng hoang đường.
Ngay lúc này, tôi có thể bỏ đi, tìm một chỗ ẩn nấp và đợi tới lúc hồi phục lại năng lực, khi đó chẳng có gì khó khăn khi rời khỏi Zerone. Tôi có thể không cần phải quan tâm tới cô nàng Vampire hay cái thành phố này sẽ thế nào, dù sao nó cũng đâu phải là vấn đề của tôi.
“Mày lại làm thế một lần nữa sao?” – Một giọng nói chợt vang lên trong sâu thẳm tâm trí, ý nghĩa hàm chứa trong đó đủ khiến tôi tê dại, vô số những âm thanh và hình ảnh vọng về từ quá khứ, thật đến nỗi tôi tưởng nó mới chỉ xảy ra ngày hôm qua. “Mày luôn trốn tránh, điều đó khiến mày trả giá!” – Giọng nói như vang vọng qua những vách hang, lớn dần và xoáy vào những kí ức không thể lãng quên, nó khiến tôi không thể làm ngơ trước việc này. Tôi cần phải giúp Elly, tôi cần phải làm điều đó nếu không muốn sự ám ảnh trong đầu mình nhân lên hàng nghìn lần. Thể xác bị hành hạ, bạn có thể dễ dàng vượt qua nhưng khi tâm trí bạn bị xé nát, nó chẳng bao giờ lành lại.
Nhảy xuống cái hố do chính mình đào quả thật tạo nên một cảm giác khó diễn tả.
- Liệu cô có thể giấu chuyện này với cha mình trong bao lâu?
Với sự lo lắng đang hiện hữu trên khuôn mặt đó, tôi nghĩ còn khá ít thời gian để có thể lên một kế hoạch chặt chẽ.
- Trong ba ngày nữa, nếu chúng tôi không trở về nhà, ông ấy chắc chắn sẽ tìm chúng tôi bằng mọi giá.
Ba ngày, đủ để lập một kế hoạch nhưng không đủ để chắc chắn khiến nó thành công, nếu đã vậy thì cách tốt nhất chính là tùy cơ ứng biến.
- Sau khi trời tối chúng ta sẽ ghé thăm tên chủ tịch Loong mà cô đã nhắc tới, nếu may mắn gặp được hắn chúng ta hẳn sẽ biết anh trai cô đang ở đâu. Hi vọng rằng tên chủ tịch thành phố này không thích sống trong một biệt thự rộng thênh thang với cả trăm tay vệ sĩ.
- Tôi sẽ tự mình giải quyết chuyện này, cậu chỉ cần đợi ở đây cho tới khi mọi chuyện kết thúc. - Elly mệt mỏi nói với tôi.
- Nếu mọi chuyện không kết thúc và anh trai cô không thể trở về nhà thì sao?
Tôi rướn người về phía trước, chống hai tay lên đùi và nói thật chậm rãi để cô ta có thể cảm thấy tôi đang khó chịu tới mức nào. Elly hoàn toàn im lặng trước câu hỏi của tôi, cô ta chẳng thể nắm chắc bất cứ điều gì, những gì cô nói chỉ là hi vọng của bản thân.
- Tôi chỉ muốn chắc chắn những người dân của thành phố này sẽ không chết sặc trên chính vũng máu của mình chỉ vì cha cô muốn tìm con hay vì thằng chủ tịch quái gở kia đang muốn thực hiện một thí nghiệm nào đó.
Tôi nói qua kẽ răng, ánh mắt không rời khỏi Elly dù chỉ một giây.
- Nhưng cậu đâu liên quan tới việc này, hơn nữa cậu sẽ gặp nguy hiểm.
Giờ thì cô ta đang nhìn thẳng vào mắt tôi, chân mày nhăn lại vừa như lo lắng lại vừa như không thể hiểu nổi tôi đang nghĩ gì.
- Tôi sẽ không liên quan nếu không phải gặp cô. Còn hiện tại tôi đang gặp nguy hiểm rồi đấy thôi.
- Nhưng…
- Thêm người là thêm cơ hội thành công và xác xuất là một trò chơi may rủi, đôi khi một phần trăm cũng đủ để thay đổi mọi thứ. Đừng lo lắng cho tôi, dành thời gian để cầu mong anh trai cô được an toàn đi.
Elly im lặng, chỉ nheo mắt nhìn tôi rồi thở dài, cuối cùng thì cô ta cũng chấp nhận việc sẽ có thêm tôi trong vụ này.
Tôi đứng dậy và rời khỏi phòng.
- Cậu đi đâu?
- Tìm chỗ dễ thở hơn.
Tôi bước lên những bậc cầu thang trải đầy gạch vụn và bụi bặm, tầng hai là một khối kiến trúc đã bị mất đi một nửa, trần và tường ở một số phòng đã không còn khiến cho cả gian phòng phải phơi dưới ánh nắng, những tấm thảm bạc phếch, cốt thép nhô ra ngoài vặn vẹo thành đủ thứ hình thù, những bức tường lồi lõm như thể từng gánh chịu một trận mưa đạn. Tôi đi dọc hành lang cho tới khi toàn thân được phơi dưới ánh nắng của buổi trưa gay gắt, ánh mắt vô thức nhìn về phía xa xa, nơi những đám mây đang lững lờ trôi dưới thảm trời xanh biếc. Và rồi khuôn mặt đó lại lại hiện ra giữa những đám mây trắng muốt, chắc chắn tâm trí tôi đang đánh lừa đôi mắt và đó chỉ là ảo giác, nhưng ngay cả như thế tôi vẫn nhận ra sự hối hận đang lớn dần và len lỏi qua từng mạch cảm xúc.
…
Mười năm trước….
Một gã thanh niên nằm trong chiếc giường hai tầng kê ở góc phòng, gã vận nguyên đôi giày và chiếc quần bò khi nằm trên giường, chiếc áo sát nách màu đen giúp cơ thể gã phô ra những cơ bắp rắn chắc, mái tóc cắt ngắn có phần khá phù hợp với khuôn mặt lì lợm của gã.
Gã đang đọc một cuốn sách, là một cuốn sách về những bài thơ của thế kỉ trước, với cuộc sống luôn đối mặt với những xác người và vũ khí giết chóc thì nó thật sự không phải là thứ gã muốn xem, nhưng đó là một món quà từ một người rất đặc biệt, vì vậy cuốn sách này có viết gì cũng chẳng quan trọng.
Có thêm một nhóm người bước vào trong khu phòng ngủ tập trung, tất cả đều ăn mặc giống gã, rồi một tên thanh niên cao lớn với mái tóc màu tro tách khỏi nhóm bạn để tiến về phía gã nằm ở góc phòng.
- Mày thích đọc thể loại này từ bao giờ thế, Dante?
- Năm phút trước!
Dante không dời mắt khỏi trang sách, gã chậm rãi đưa ngón tay để lật sang trang kế tiếp trong khi cơ thể hộ pháp của thằng Jon ngồi phịch xuống chiếc giường kế bên. Chống tay lên cằm, Jon chau mày nhìn vào khuôn mặt bình thản của Dante khi gã đọc cuốn sách. Hắn nhếch mép cười nhạt, vì hắn rất muốn biết khuôn mặt kia sẽ biến thành thế nào khi nghe được điều hắn sắp nói, những thứ bất ngờ luôn khiến cuộc sống trở nên thú vị.
- Nghe nói sáng nay lão Victor có giao cho mày một nhiệm vụ phải không?
Dường như câu hỏi vẫn chưa đủ khiến cho Dante chú ý, gã vẫn chăm chăm nhìn vào trang sách dày đặc những hàng chữ, cất giọng trả lời mang tính chất qua loa, rõ ràng lúc này gã chẳng muốn nói chuyện với ai.
- Phải!
- Tại sao mày không nhận? Đâu dễ gì kiếm được nhiệm vụ đơn giản như thế.
Thằng Jon nằm vật ra giường, hai tay đan vào nhau và gối lên đầu còn chân của hắn thì gác lên cái thành giường cũ kĩ, trông qua có vẻ như nó sẽ gãy bất cứ lúc nào.
- Tao không thích.
Dante thở hắt sau câu trả lời, gã bắt đầu cảm thấy khó chịu vì những câu hỏi vớ vẩn của thằng bạn cùng phòng, có lẽ gã sẽ không trả lời thêm bất kì câu hỏi nào nữa để có thể nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện vô vị này.
- Mày biết danh tính của mục tiêu không? – Jon nói rồi liếc mắt nhìn sang, hắn không quên cười nhạt trước khi tiếp tục lên tiếng. - Tao nghĩ chắc hẳn mày không biết. Thằng Tom bảo rằng con bé đó thật ngu ngốc, chỉ cần nó chịu bán căn nhà thì nó vừa có tiền mà vẫn giữ được mạng. Tiếc rằng nó đã có những quyết định sai lầm.
Dante úp cuốn sách lên ngực, đôi mắt của gã lần đầu liếc nhìn về phía thằng Jon.
- Tại sao mày lại nói với tao chuyện này?
Jon lờ đi câu hỏi của kẻ nằm ở chiếc giường kế bên, hắn vẫn tiếp tục nói vu vơ.
- Nó thấy khá tiếc khi phải giết một đứa xinh như thế, hình như nó tính sẽ hưởng thụ một chút trước khi ra tay. Nhưng tao nghĩ chắc khó mà làm thế được vì cái nhà đó chứa đầy trẻ con mà, hay nó định giết luôn cả đám đó nhỉ.
Dante mất bình tĩnh, gã lao khỏi giường, trong tích tắc đã chộp lấy cổ của thằng Jon, nằm trong lòng bàn tay còn lại là một con dao găm sắc lẹm và nhọn hoắt, mũi dao đang kề sát thái dương của Jon.
- Mày đã làm gì? Mày đã làm gì?
Gã hét lên đầy giận dữ, ánh mắt như thể muốn moi não của đối phương để có thể biết thứ gì đang giấu trong đó, cơ thể Dante đang căng lên hết cỡ và nó có thể phát tiết bất cứ lúc nào. Những người đang có mặt trong phòng liền dừng cuộc nói chuyện để hướng mắt nhìn về phía góc phòng.
Jon vẫn sằng sặc cười mặc dù cổ họng của hắn đang bị nghẹn lại.
- Mày không nghe thấy gì à, không phải là tao mà thằng Tom, nó đã nhận việc đó.
- Nó đâu!
Giọng của Dante vang khắp căn phòng, gã có thể cảm thấy mình sắp mất trí tới nơi, máu trong người gã đang sôi lên khi nhìn vào khuôn mặt đểu giả của Jon, nhưng cảm xúc thật sự của gã không phải là giận dữ mà là sợ hãi.
- Nó đi hơn một tiếng trước rồi.
Dante lao khỏi căn phòng như một mũi tên, bỏ lại sau lưng những ánh mắt đầy nghi kị và trên hết chính là vẻ mặt đắc ý của Jon, hắn cảm thấy hài lòng với những gì đạt được, chắc hẳn sẽ lại có một vở kịch hay để xem trong đêm nay.
Dante rời khỏi căn cứ, gã chạy thục mạng dọc trên những dãy phố, mọi cảm xúc như đang nổ tung trong đầu, những hình ảnh đáng sợ khiến gã run rẩy, mong rằng mọi chuyện vẫn chưa quá muộn và bản thân sẽ đến kịp lúc là thứ giúp gã tự trấn an mình.
- Xóa xổ cả thành phố, trên phương diện nào?
- Phương diện con người… Sẽ không một ai có thể sống sót.
Elly dường như không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, cô gục đầu xuống và đặt hai lòng bàn tay lên trán như để xoa dịu cảm xúc của bản thân, những lọn tóc vàng xơ xác xõa trên những ngón tay càng khắc họa rõ vẻ tuyệt vọng của cô.
Tôi thở hắt rồi lại hít một hơi thật sâu, có lẽ não bộ cần nhiều oxi hơn nữa để có thể xử lí thông tin kịp thời, mọi chuyện càng lúc càng rối tung.
- Cô biết cần phải có bao nhiêu người mới có thể thực hiện nổi điều cô vừa nói không?
Tôi hạ giọng, chăm chú quan sát Elly, tôi cần những dấu hiệu, những thứ nói rằng cô ta đang quẫn trí hay mê sảng.
- Chúng tôi không phải con người...Và với quyền lực của cha tôi thì ông ấy có đủ khả năng để làm được nhiều hơn thế.
Giọng nói trầm thấp nhưng vô cùng dứt khoát và quyết đoán, điều đó chỉ xảy ra khi chúng ta biết chắc chắn điều mình nói là chính xác. Không lừa dối, không mê sảng, cô ta đang nói sự thật, một sự thật vô cùng hoang đường.
Ngay lúc này, tôi có thể bỏ đi, tìm một chỗ ẩn nấp và đợi tới lúc hồi phục lại năng lực, khi đó chẳng có gì khó khăn khi rời khỏi Zerone. Tôi có thể không cần phải quan tâm tới cô nàng Vampire hay cái thành phố này sẽ thế nào, dù sao nó cũng đâu phải là vấn đề của tôi.
“Mày lại làm thế một lần nữa sao?” – Một giọng nói chợt vang lên trong sâu thẳm tâm trí, ý nghĩa hàm chứa trong đó đủ khiến tôi tê dại, vô số những âm thanh và hình ảnh vọng về từ quá khứ, thật đến nỗi tôi tưởng nó mới chỉ xảy ra ngày hôm qua. “Mày luôn trốn tránh, điều đó khiến mày trả giá!” – Giọng nói như vang vọng qua những vách hang, lớn dần và xoáy vào những kí ức không thể lãng quên, nó khiến tôi không thể làm ngơ trước việc này. Tôi cần phải giúp Elly, tôi cần phải làm điều đó nếu không muốn sự ám ảnh trong đầu mình nhân lên hàng nghìn lần. Thể xác bị hành hạ, bạn có thể dễ dàng vượt qua nhưng khi tâm trí bạn bị xé nát, nó chẳng bao giờ lành lại.
Nhảy xuống cái hố do chính mình đào quả thật tạo nên một cảm giác khó diễn tả.
- Liệu cô có thể giấu chuyện này với cha mình trong bao lâu?
Với sự lo lắng đang hiện hữu trên khuôn mặt đó, tôi nghĩ còn khá ít thời gian để có thể lên một kế hoạch chặt chẽ.
- Trong ba ngày nữa, nếu chúng tôi không trở về nhà, ông ấy chắc chắn sẽ tìm chúng tôi bằng mọi giá.
Ba ngày, đủ để lập một kế hoạch nhưng không đủ để chắc chắn khiến nó thành công, nếu đã vậy thì cách tốt nhất chính là tùy cơ ứng biến.
- Sau khi trời tối chúng ta sẽ ghé thăm tên chủ tịch Loong mà cô đã nhắc tới, nếu may mắn gặp được hắn chúng ta hẳn sẽ biết anh trai cô đang ở đâu. Hi vọng rằng tên chủ tịch thành phố này không thích sống trong một biệt thự rộng thênh thang với cả trăm tay vệ sĩ.
- Tôi sẽ tự mình giải quyết chuyện này, cậu chỉ cần đợi ở đây cho tới khi mọi chuyện kết thúc. - Elly mệt mỏi nói với tôi.
- Nếu mọi chuyện không kết thúc và anh trai cô không thể trở về nhà thì sao?
Tôi rướn người về phía trước, chống hai tay lên đùi và nói thật chậm rãi để cô ta có thể cảm thấy tôi đang khó chịu tới mức nào. Elly hoàn toàn im lặng trước câu hỏi của tôi, cô ta chẳng thể nắm chắc bất cứ điều gì, những gì cô nói chỉ là hi vọng của bản thân.
- Tôi chỉ muốn chắc chắn những người dân của thành phố này sẽ không chết sặc trên chính vũng máu của mình chỉ vì cha cô muốn tìm con hay vì thằng chủ tịch quái gở kia đang muốn thực hiện một thí nghiệm nào đó.
Tôi nói qua kẽ răng, ánh mắt không rời khỏi Elly dù chỉ một giây.
- Nhưng cậu đâu liên quan tới việc này, hơn nữa cậu sẽ gặp nguy hiểm.
Giờ thì cô ta đang nhìn thẳng vào mắt tôi, chân mày nhăn lại vừa như lo lắng lại vừa như không thể hiểu nổi tôi đang nghĩ gì.
- Tôi sẽ không liên quan nếu không phải gặp cô. Còn hiện tại tôi đang gặp nguy hiểm rồi đấy thôi.
- Nhưng…
- Thêm người là thêm cơ hội thành công và xác xuất là một trò chơi may rủi, đôi khi một phần trăm cũng đủ để thay đổi mọi thứ. Đừng lo lắng cho tôi, dành thời gian để cầu mong anh trai cô được an toàn đi.
Elly im lặng, chỉ nheo mắt nhìn tôi rồi thở dài, cuối cùng thì cô ta cũng chấp nhận việc sẽ có thêm tôi trong vụ này.
Tôi đứng dậy và rời khỏi phòng.
- Cậu đi đâu?
- Tìm chỗ dễ thở hơn.
Tôi bước lên những bậc cầu thang trải đầy gạch vụn và bụi bặm, tầng hai là một khối kiến trúc đã bị mất đi một nửa, trần và tường ở một số phòng đã không còn khiến cho cả gian phòng phải phơi dưới ánh nắng, những tấm thảm bạc phếch, cốt thép nhô ra ngoài vặn vẹo thành đủ thứ hình thù, những bức tường lồi lõm như thể từng gánh chịu một trận mưa đạn. Tôi đi dọc hành lang cho tới khi toàn thân được phơi dưới ánh nắng của buổi trưa gay gắt, ánh mắt vô thức nhìn về phía xa xa, nơi những đám mây đang lững lờ trôi dưới thảm trời xanh biếc. Và rồi khuôn mặt đó lại lại hiện ra giữa những đám mây trắng muốt, chắc chắn tâm trí tôi đang đánh lừa đôi mắt và đó chỉ là ảo giác, nhưng ngay cả như thế tôi vẫn nhận ra sự hối hận đang lớn dần và len lỏi qua từng mạch cảm xúc.
…
Mười năm trước….
Một gã thanh niên nằm trong chiếc giường hai tầng kê ở góc phòng, gã vận nguyên đôi giày và chiếc quần bò khi nằm trên giường, chiếc áo sát nách màu đen giúp cơ thể gã phô ra những cơ bắp rắn chắc, mái tóc cắt ngắn có phần khá phù hợp với khuôn mặt lì lợm của gã.
Gã đang đọc một cuốn sách, là một cuốn sách về những bài thơ của thế kỉ trước, với cuộc sống luôn đối mặt với những xác người và vũ khí giết chóc thì nó thật sự không phải là thứ gã muốn xem, nhưng đó là một món quà từ một người rất đặc biệt, vì vậy cuốn sách này có viết gì cũng chẳng quan trọng.
Có thêm một nhóm người bước vào trong khu phòng ngủ tập trung, tất cả đều ăn mặc giống gã, rồi một tên thanh niên cao lớn với mái tóc màu tro tách khỏi nhóm bạn để tiến về phía gã nằm ở góc phòng.
- Mày thích đọc thể loại này từ bao giờ thế, Dante?
- Năm phút trước!
Dante không dời mắt khỏi trang sách, gã chậm rãi đưa ngón tay để lật sang trang kế tiếp trong khi cơ thể hộ pháp của thằng Jon ngồi phịch xuống chiếc giường kế bên. Chống tay lên cằm, Jon chau mày nhìn vào khuôn mặt bình thản của Dante khi gã đọc cuốn sách. Hắn nhếch mép cười nhạt, vì hắn rất muốn biết khuôn mặt kia sẽ biến thành thế nào khi nghe được điều hắn sắp nói, những thứ bất ngờ luôn khiến cuộc sống trở nên thú vị.
- Nghe nói sáng nay lão Victor có giao cho mày một nhiệm vụ phải không?
Dường như câu hỏi vẫn chưa đủ khiến cho Dante chú ý, gã vẫn chăm chăm nhìn vào trang sách dày đặc những hàng chữ, cất giọng trả lời mang tính chất qua loa, rõ ràng lúc này gã chẳng muốn nói chuyện với ai.
- Phải!
- Tại sao mày không nhận? Đâu dễ gì kiếm được nhiệm vụ đơn giản như thế.
Thằng Jon nằm vật ra giường, hai tay đan vào nhau và gối lên đầu còn chân của hắn thì gác lên cái thành giường cũ kĩ, trông qua có vẻ như nó sẽ gãy bất cứ lúc nào.
- Tao không thích.
Dante thở hắt sau câu trả lời, gã bắt đầu cảm thấy khó chịu vì những câu hỏi vớ vẩn của thằng bạn cùng phòng, có lẽ gã sẽ không trả lời thêm bất kì câu hỏi nào nữa để có thể nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện vô vị này.
- Mày biết danh tính của mục tiêu không? – Jon nói rồi liếc mắt nhìn sang, hắn không quên cười nhạt trước khi tiếp tục lên tiếng. - Tao nghĩ chắc hẳn mày không biết. Thằng Tom bảo rằng con bé đó thật ngu ngốc, chỉ cần nó chịu bán căn nhà thì nó vừa có tiền mà vẫn giữ được mạng. Tiếc rằng nó đã có những quyết định sai lầm.
Dante úp cuốn sách lên ngực, đôi mắt của gã lần đầu liếc nhìn về phía thằng Jon.
- Tại sao mày lại nói với tao chuyện này?
Jon lờ đi câu hỏi của kẻ nằm ở chiếc giường kế bên, hắn vẫn tiếp tục nói vu vơ.
- Nó thấy khá tiếc khi phải giết một đứa xinh như thế, hình như nó tính sẽ hưởng thụ một chút trước khi ra tay. Nhưng tao nghĩ chắc khó mà làm thế được vì cái nhà đó chứa đầy trẻ con mà, hay nó định giết luôn cả đám đó nhỉ.
Dante mất bình tĩnh, gã lao khỏi giường, trong tích tắc đã chộp lấy cổ của thằng Jon, nằm trong lòng bàn tay còn lại là một con dao găm sắc lẹm và nhọn hoắt, mũi dao đang kề sát thái dương của Jon.
- Mày đã làm gì? Mày đã làm gì?
Gã hét lên đầy giận dữ, ánh mắt như thể muốn moi não của đối phương để có thể biết thứ gì đang giấu trong đó, cơ thể Dante đang căng lên hết cỡ và nó có thể phát tiết bất cứ lúc nào. Những người đang có mặt trong phòng liền dừng cuộc nói chuyện để hướng mắt nhìn về phía góc phòng.
Jon vẫn sằng sặc cười mặc dù cổ họng của hắn đang bị nghẹn lại.
- Mày không nghe thấy gì à, không phải là tao mà thằng Tom, nó đã nhận việc đó.
- Nó đâu!
Giọng của Dante vang khắp căn phòng, gã có thể cảm thấy mình sắp mất trí tới nơi, máu trong người gã đang sôi lên khi nhìn vào khuôn mặt đểu giả của Jon, nhưng cảm xúc thật sự của gã không phải là giận dữ mà là sợ hãi.
- Nó đi hơn một tiếng trước rồi.
Dante lao khỏi căn phòng như một mũi tên, bỏ lại sau lưng những ánh mắt đầy nghi kị và trên hết chính là vẻ mặt đắc ý của Jon, hắn cảm thấy hài lòng với những gì đạt được, chắc hẳn sẽ lại có một vở kịch hay để xem trong đêm nay.
Dante rời khỏi căn cứ, gã chạy thục mạng dọc trên những dãy phố, mọi cảm xúc như đang nổ tung trong đầu, những hình ảnh đáng sợ khiến gã run rẩy, mong rằng mọi chuyện vẫn chưa quá muộn và bản thân sẽ đến kịp lúc là thứ giúp gã tự trấn an mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.