Bất Diệt

Chương 114

Số Chín

05/03/2015

Thoát khỏi tầng hầm tôi mới nhận ra mình vẫn ở trong khuôn viên biệt thự của tay chủ tịch, căn hầm giam giữ nằm phía dưới một gara rộng lớn, với số lượng xe nằm trong gara này thì tôi dám chắc là dù có mất một chiếc xe thì cũng chẳng ai biết. Lúc này, khu biệt thự chỉ có vài tên vệ sĩ canh giữ và tôi biết lí do vì sao, chỉ mất tầm vài phút hoặc ít hơn để tôi xử lí xong mấy tên bị thịt đó. Giờ là lúc tím cô nàng Vampire và tên chủ tịch tốt tính để giải quyết chút ít mâu thuẫn cá nhân, theo những gì tôi được biết thì chắc hẳn hai người đó đang ở cùng một chỗ - Căn nhà hoang nằm ở phía nam sát tường gianh giới.

Tôi lấy một chiếc xe trong gara, tất nhiên là phải chọn chiếc đẹp nhất rồi. Ghost.X - với nước sơn màu xanh thẫm, thân xe được vát nhọn về hai phía, bốn chiếc bánh được thay thế bằng bốn bộ phận tạo từ trường để giúp cho chiếc xe trượt đi trên mặt đất như một chiếc phi thuyền. Giá trị của siêu phẩm này hẳn phải hàng triệu Saz và đây có lẽ là một sự đền bù xứng đáng cho những gì tên Loong đó đã làm với tôi… hoặc nhiều hơn một chút. Lái một chiếc xe trị giá cả triệu thật vô cùng thích thú và thoải mái, đời sống của giới thượng lưu bảo sao luôn là khát khao của đại đa số mọi người. Tiền từ lúc được tạo ra cho tới nay luôn tỏa ra một ma lực kì lạ, lôi kéo con người vào những vòng xoáy chết chóc vô hình, và dù bạn có hiểu rõ điều đó thì bạn vẫn tiến tới gần vòng xoáy đó như một con thiêu thân lao vào ngọn lửa đỏ. Tôi cũng không phải là ngoại lệ.

Tốc độ của Ghost-X vượt xa những chiếc xe thông thường, nó được thiết kế để giảm thiểu tối đa ma sát và di chuyển mượt mà trên mọi loại địa hình. Khung cảnh xung quanh trượt đi nhanh tới chóng mặt, chiếc xe này không dành cho những kẻ yếu tim nhưng lại là một trải nghiệm tuyệt vời cho những ai ưa thích mạo hiểm hoặc những tay tài phiệt lắm tiền thích sở hữu những thứ độc nhất vô nhị.

Chưa tới hai mươi phút tôi đã tới được vùng tường ranh giới ở phía nam, những chiếc xe sang trọng vây kín quanh một tòa nhà như một tấm biển chỉ dẫn rõ ràng dành cho tôi, luôn là như vậy khi phải đối mặt với những kẻ có tiền và quyền lực, lúc nào cũng thích phô trương và khoe mẽ. Cho chiếc xe rẽ vào một dãy nhà cách đó không xa, còn tôi chậm rãi tiến về phía tòa nhà nhộn nhịp kia. Nên xử lí cô ta thế nào nhỉ, lừa đảo, lợi dụng lòng tin của người khác là một tội rất nặng, khó lòng tha thứ được. Tôi sẽ khiến cô nàng Vampire đó phải hối hận vì đã không biết bản thân động vào ai, nhưng như thế tôi sẽ giúp tay chủ tịch kệch cỡm chăng? Không, tất nhiên là hắn cũng sẽ phải trả giá, vứt tôi cho chó sao, đó sẽ là ý tưởng tồi tệ nhất mà hắn từng nghĩ ra.

Trời đã hửng nắng, một chút ấm áp trong tiết trời se lạnh của buổi sáng, một ngày đẹp trời để làm những công việc khiến bản thân cảm thấy thoải mái. Thánh Huyết đã phục hồi, với năng lực hiện tại của bản thân thì đám vệ sĩ vây quanh tên Loong không còn đủ cao để vươn tới tầm mắt của tôi. Chỉ sau vài bước chân tôi đã tới gần tòa nhà đang được bao quanh bởi những chiếc xe cùng hơn chục tên vệ sĩ với những bộ đồng phục chỉnh chu.

- Biến đi, nếu muốn giữ cái mạng của mày!

Một tên vệ sĩ rít lên khi hắn nhìn thấy tôi. Với chiếc quần bò và cái áo phông có phần nhàu nát cùng với mái tóc rối bù xù, có lẽ hắn nghĩ tôi hẳn là một tên lang thang hay đại loại thế. Vẫn chậm rãi tiến về phía đám vệ sĩ trước mặt, tôi nhún vai rồi nói vài câu để giảm bớt căng thẳng, có lẽ chúng đã có một ngày khá mệt mỏi.

- Chắc chắn phải có những điều khá thú vị mới khiến cái nơi heo hút này lôi kéo được nhiều người thế này. – Tôi quét ánh mắt về những tên vệ sĩ đang tiến dần về phía mình rồi tiếp lời. – Tôi thực sự tò mò về việc đang xảy ra phía trong kia, nếu không phiền tôi có thể xin một suất vào trong đó chứ?

Đám vệ sĩ ngẩn ra trong giây lát, chúng liếc mắt nhìn nhau rồi phá lên cười một cách vui vẻ, nhưng có lẽ nó chứa đựng sự châm biếm nhiều hơn. Cũng chẳng sao, giúp mấy anh bạn mệt mỏi này cười một chút cũng là một việc làm tốt đấy chứ.

Tổng cộng mười bốn tên vệ sĩ đứng chắn trước mặt tôi với tòa nhà đổ nát phía sau, tên đứng giữ hất hàm nói với tôi trong khi bọn xung quanh vẫn cười khúc khích.

- Tất nhiên rồi, tất nhiên mày sẽ được một suất để vào xem buổi trình diễn bên trong…. - Tên vệ sĩ vừa nói vừa nhanh chóng rút khẩu súng giắt ở ngang lưng chĩa thẳng vào mặt tôi, khuôn mặt hắn đột ngột trở nên dữ tợn. - … không những thế mày còn nhận được quà tặng kèm nữa đấy.

- Được tặng thêm khẩu súng đấy hả? – Tôi vui vẻ hỏi hắn.



- Phải, đến lấy đi! – Tên vệ sĩ trợn mắt.

Khoảng cách giữa tôi và đám vệ sĩ là năm mét, một khoảng cách mới xa làm sao, chắc hẳn hắn nghĩ sẽ cho tôi một viên đạn vào giữa sọ trước khi tôi kịp nhấc chân, tiếc là ngón tay của hắn không nhanh được đến mức bản thân mong muốn. Tôi lao tới phía đám vệ sĩ, đoạt lấy súng của tên vệ sĩ đang hằm hằm chĩa súng về phía mình chỉ trong vỏn vẹn chưa đầy hai giây. Hiện tại, khẩu súng đã được xoay lại hướng vào giữa trán trán chủ nhân của nó.

- Cám ơn vì đã tặng! – Tôi nói trong khi nhìn thẳng vào mắt hắn.

Đám vệ sĩ đồng loạt ngây người, chúng thậm chí còn không biết chuyện gì đang diễn ra và đây là thời điểm thích hợp để hạ gục đám lâu la này mà không cần gây ra quá nhiều tiếng ồn. Ngay khi chúng kịp định thần và cùng làm theo một phản xạ có điều kiện đó là rút súng thì tôi đã cho năm tên nằm xuống với vài cú đấm vào thái dương và quai hàm. Sáu tên tiếp theo bị hạ gục bởi những cú đá cực mạnh vào bụng và sườn, hai tên nữa nhanh chóng nằm xuống trước khi chúng kịp lùi lại, chỉ còn duy nhất một tên đang đứng đơ ra như khúc gỗ. Tôi trở lại đứng trước mặt hắn.

- Còn món quà tặng kèm nào không?

- … Chó chết!

Tên vệ sĩ rít lên, con dao được giấu dưới cánh tay áo liền được rút ra, có lẽ hắn vẫn chưa nhận được một bài học nào cả. Tôi chộp lấy cổ tay và vặn mạnh để hướng cái mũi dao nhọn hoắt vào phía trong, trong tích tắc lưỡi dao đã găm ngập vào ngực của hắn. Cơ thể hắn run lên trong giây lát, có thể vì sợ hãi hoặc vì không nghĩ tới bản thân sẽ phải chết vào ngày hôm nay, tôi đã cho hắn cơ hội chỉ có điều hắn không tận dụng tốt mà thôi. Cơ thể tên vệ sĩ nặng nề đổ gục xuống mặt đất, vũng máu loang dần trên lớp cát mịn, còn tôi thì thở dài nhìn cái xác trong vài giây rồi xoay người tiến vào phía trong tòa nhà.

Ở mỗi tầng đều có một nhóm khoảng năm đến sáu tên canh giữ, tôi nhanh chóng xử lí chúng một cách gọn nhẹ và im lặng nhất có thể. Và khi lên tới tầng năm, tôi lập tức nghe thấy giọng nói quen thuộc của Elly – Cô nàng Vampire xảo quyệt. “Tới lúc nói chuyện rồi.”

Tiến vào trong hành lang và đi về phía phát ra giọng nói, từ phía xa tôi đã có thể nhìn thấy phía trong một căn phòng đang chật kín những tay vệ sĩ. Giờ chưa phải lúc thích hợp để xuất hiện, tôi cần một vị trí để quan sát mọi chuyện trước khi đưa ra quyết định tiếp theo. Tòa nhà đổ nát này thực sự chẳng còn chỗ nào nguyên vẹn, thật ngạc nhiên là nó vẫn đứng vững cho tới tận bây giờ, nhưng lúc này chính sự tồi tàn đó lại giúp tôi khá nhiều. Lách người vào trong một căn phòng, trần của căn phòng này là một khoảng không rộng ngoác ăn thông với tầng sáu, tôi nhanh chóng leo lên tầng trên bằng cách đạp nhẹ vào một chiếc tủ thấp. Khi leo lên tầng sáu thì thứ đập vào mắt tôi lúc này chỉ là một khoảng trống không, ngoài những tàn tích thể hiện nó từng có những căn phòng như các tầng dưới thì giờ đây trông nó giống sân thượng nhiều hơn. Hầu hết các căn phòng ở phía dưới chẳng cái nào còn trần nhà, vì thế tôi có thể đứng nép vào một vách tường để quan sát toàn bộ diễn biến đang xảy ra trong căn phòng chật ních người dưới chân mình.

Một nửa căn phòng chứa khoảng gần ba mươi tên vệ sĩ với những bộ đồ đen kịt hợp thời trang, còn ở nửa bên kia, trong một góc phòng chính là Elly, lúc này trông cô ta thật sự rất thảm hại. Cô ta ngồi dựa lưng vào góc tường, mái tóc vàng xơ xác xõa sang hai bên, khuôn mặt thì nhợt nhạt chẳng khác nào một xác chết, thứ duy nhất khiến tôi nhận ra cô ta vẫn còn sống đó là đôi mắt đỏ đặc trưng của loài Vampire vẫn đang trừng trừng nhìn về phía gã chủ tịch Loong đứng giữa căn phòng, mặc dù chỉ nhìn thấy gáy của hắn nhưng tôi dám chắc khuôn mặt của tay chủ tịch lúc này đang vô cùng đắc ý.

- Mày nghĩ một mình mày đủ sức lấy thứ thuộc về tao mà không phải trả một cái giá nào sao? Dù cho tất cả lũ quái vật mọi rợ chúng mày tới đây cũng không thể lấy được bất cứ thứ gì của tao, hiểu chưa! - Tên chủ tịch hùng hổ nói lớn, tôi có thể cảm nhận được sự hả hê của hắn.

Elly thì vẫn cố gắng mỉm cười khinh bỉ, cô ta bấu chặt vào vết máu đang loang dần dưới lớp áo ở bụng, có lẽ là một viên đạn đã tạo ra điều đó, xung quanh Elly là những đám bột lấp lánh khiến cho da của cô ta ửng đỏ và sùi lên.



- Chỉ cần một trăm Vampire cũng đủ san bằng cả thành phố này! – Elly khó khăn lên tiếng.

- Vậy cơ đấy! Thế sao chúng mày không phái một trăm đứa tới đây mà san bằng thành phố này thay vì một con nhãi yếu ớt như mày? Hay vì chúng mày sắp tuyệt chủng tới nơi rồi?

Mồ hôi thấm đẫm trên trán, có lẽ cô ta đang phải vật lộn với vết thương, Elly nghiến răng nhìn về phía Loong. Tên chủ tịch rảo bước đi lại trong căn phòng trong khi đám vệ sĩ phía sau đứng yên bất động.

- Tốt nhất là loài quái vật mọi rợ chúng mày nên tuyệt chủng trước khi tao hành động. Tin tao đi, nó sẽ là cơn ác mộng lớn nhất của chúng mày, tất cả chúng mày sẽ phải cầu xin tao để được chết! – Giọng nói của gã chủ tịch ngân lên trong sự hân hoan và kích động.

- Quái vật? Các người định nghĩa thế nào là quái vật? Trong mắt các người giống loài Vampire chính là quái vật. Vậy trong mắt muôn loài, những loài từng sống yên bình với tự nhiên từng bị cách người tuyệt diệt thì các người là những thiên thần chăng?

Gã chủ tịch lặng người trong thoáng chốc trước câu nói của Elly. Loong thở hắt và cười khẩy khi tiến lại gần cô nàng Vampire.

- Giờ thì mày còn làm luật sư để đòi quyền lợi cho những con vật khác cơ đấy, thật cảm động. – Gã chủ tịch ngồi xuống trước mặt Elly trước khi tiếp tục lên tiếng. – Chúng tao là chủ nhân của thế giới này, chúng tao làm bất cứ điều gì mình muốn. Còn lũ cặn bã chúng mày sẽ phải xuống địa ngục vì dám chống lại loài người.

- Các người chưa bao giờ và cũng không bao giờ đủ khả năng trở thành chủ nhân của thế giới này. Hồi kết của loài người sắp đến rồi. – Cô ta nghiến răng để thốt ra từng chữ.

Loong đứng dậy, hắn gật gù rồi xoay người và vứt lại câu nói cuối cùng dành cho Elly.

- Tốt lắm, cứ giữ lấy giấc mơ đó đi.

Ngay khi gã chủ tịch lui lại, lập tức ba tên vệ sĩ liền tách khỏi nhóm và tiến về phía cô nàng Vampire, cô ta cố gắng chống trả với chút sức lực cuối cùng trước khi bị hai tên vệ sĩ khống chế, tên còn lại lục soát cơ thể của Elly và nhanh chóng thu được ống tuýp chứa chất dịch màu tím nhạt giấu dưới lớp áo khoác.

Tôi vẫn đứng yên để theo dõi tất cả diễn biến, có lẽ đây là cái giá xứng đáng dành cho cô nàng dối trá và lật lọng này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Diệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook