Bất Diệt

Chương 121

Số Chín

24/06/2015

Những điều chúng ta gặp phải ở hiện tại chính là nhân quả mà trong quá khứ bản thân ta đã kết, những con người tưởng chừng như chẳng hề liên quan đến nhau lại bị trói bởi sợi dây số phận vô hình, những sợi xích ràng buộc từng mạng sống lại với nhau, chẳng ai hiểu hay biết rõ một kẻ xa lạ có thực sự xa lạ hay không hoặc một kẻ thù có thực sự là kẻ thù hay không. Không một ai biết, chúng ta chỉ có thể làm được duy nhất một điều đó là trải nghiệm hiện tại và tương lai.

Thù hận giữa quá khứ và hiện tại chồng chéo lên nhau, hai lần Dante mất đi người mà gã thương yêu nhất đều do một kẻ gây ra, liệu sự căm phẫn có thể lớn đến mức nào? Dante không thể đong đếm được sự căm phẫn của mình, nhưng có một cảm xúc gã vô cùng chắc chắn đó là muốn giết hết tất cả những sinh vật sống quanh đây. Lần đầu tiên gã có cùng một suy nghĩ với “nhân cách” ẩn sâu trong người mình. Tiếng nói vang vọng khắp tâm thức của Dante, chỉ có một từ duy nhất và được lặp đi lặp lại nhiều lần.

Phía bên ngoài, đàn sói khổng lồ bỗng nhiên nhe nanh gầm gừ hướng mắt về phía ngôi nhà, vài con thu người về tư thế chuẩn bị tấn công và tru lên những tiếng hú như thể đang báo động. Thứ vừa xuất hiện trong ngôi nhà mang theo một luồng sát khí quá nặng, điều đó khiến cho những con sói cảm thấy bị nguy hiểm.

- Xem kìa, mày trở lại là chính mình rồi đấy! – Tom mỉm cười đầy phấn khích nhưng hắn cũng không quên lùi lại phía sau vài bước.

Làn da của Dante đã hoàn toàn chuyển về màu đỏ thẫm, những đợt sương mỏng thoát ra từ cơ thể gã chậm chạp bốc lên và tan biến vào không khí, đôi mắt của Dante lần nữa mở ra, nhưng đôi mắt nâu thường ngày đã được thay bằng màu đen bóng như mực, toàn bộ đôi mắt chỉ có duy nhất một màu đen đặc quánh trông qua thật quỷ quái. Dante nặng nề đứng dậy, tay và chân của gã gồng lên và chống mạnh xuống sàn, những viên gạch đột ngột vang lên vô số tiếng vỡ vụn, chúng lún xuống bởi Dante đang dùng thể lực của bản thân để chống lại sự áp chế vô hình.

- Cuối cùng thì mày cũng chịu đối mặt trực tiếp với tao, vậy thì tao cũng nên đáp lại bằng một lời chào thỏa đáng chứ nhỉ!

Tom vặn mạnh hai bả vai, hắn thả lỏng người trong giây lát rồi nhẹ nhàng xoay lòng bàn tay. Lực áp chế lên cơ thể Dante bỗng biến mất, gã lập tức vùng đứng dậy và hướng đôi mắt quỷ dị của mình về sinh vật sống duy nhất hiện hữu trong căn phòng. Máu cùng những xác người, lửa và mùi thịt bị nướng chín, một không gian chết chóc tới rợn người, và giờ đây đứng giữa căn phòng là một ý thức chỉ biết giết chóc cùng với một linh hồn đã được thấm đẫm hận thù. Tom chậm rãi dạo quanh cơ thể đỏ thẫm như máu đang đứng trước mặt mình, hắn sải chân bước qua một xác người đang nằm trên mặt đất trong khi lên tiếng.

- Tao rất muốn biết sau chục năm thì lòng thù hận của mày có thể lớn đến đâu, hay nó bị bào mòn bởi thời gian rồi?

Khuôn mặt của Dante lúc này không hề lộ ra một sắc thái biểu cảm nào, một khuôn mặt vô hồn tới quái dị, nhưng sâu trong tiềm thức thì một linh hồn đang hét lên đầy căm phẫn và dường như điều đó cũng có chút tác động tới nhân cách đang kiểm soát cơ thể của Dante.

Ngay khi câu nói vừa dứt, Dante đã xuất hiện trước mặt Tom, gã di chuyển nhanh tới mức khiến cho đối phương có chút bất ngờ. Một cú đấm nhanh như chớp giật thúc thẳng vào mặt của Tom, nhưng hắn cũng không phải là kẻ dễ dàng bị hạ thủ. Một bàn tay gớm guốc như thể từng bị nướng chín bởi ngọn lửa, những vết sẹo chằng chịt lộ rõ cả gân cơ liền được giương lên để bắt lấy cú đấm bạo liệt, từ lòng bàn tay của Tom một làn khói đen liền trào ra quấn lấy cổ tay của Dante và bắt đầu nuốt gần hết cả cánh tay. Tom nhếch mép cười nhạt, dường như đối phương quá yếu so với những gì hắn hình dung, nhưng nụ cười đó vừa nở ra thì lập tức đã bị dập tắt. Cú đấm thứ hai từ cánh tay phải của cơ thể đỏ như máu đã khiến hắn hối hận vì đã coi thường địch thủ, một cú đấm thẳng vào ngực của Tom khiến cho cơ thể hắn bắn ngược về sau nhanh như một viên đạn. Chiếc cầu thang gỗ nằm giữa căn phòng trở thành một tấm đệm bất đắc dĩ đỡ lấy Tom, sự va chạm mạnh tới mức khiến nó bị khoét thủng một lỗ xuyên vào những thanh xà nằm phía trong. Tiếng động cùng sự va chạm khiến cho ngôi nhà rung lên đôi chút.

Tuy nhiên, chưa đầy hai giây đồng hồ Tom đã có đòn đánh đáp trả, chẳng biết từ khi nào hắn đã đứng ngay phía sau Dante, cứ như thể hắn có khả năng phân thân vậy. Ngay khi Dante vừa kịp xoay người lại thì một cú đấm đã quật thẳng vào thái dương của gã, cả cơ thể đỏ thẫm lập tức ngã dúi dụi trên mặt đất, khuôn mặt vô cảm mài trên những vũng máu trước khi va thẳng vào bức tường lạnh toát. Nhưng một cú đánh là không đủ để con quái vật đỏ thẫm có thể ngục gã, cần phải có một lực lượng khủng khiếp hơn thế nếu muốn cỗ máy giết chóc này dừng lại. Vừa ngã xuống, Dante lại lập tức chồm dậy, gã phóng về phía kẻ thù như một con hổ đói nhìn thấy mồi, một hành động theo bản năng của cơ thể. Nhưng có vẻ như đòn vừa rồi Dante chạm được vào người của Tom chỉ do hắn quá sơ suất, giờ đây với sự tập trung và cẩn trọng hết mức của kẻ thù thì Dante khó lòng có cơ hội thực hiện một cú đánh trúng đích lần thứ hai. Mặc dù lao tới với một tốc độ khủng khiếp nhưng thứ Dante nhận lại là một cú đá mạnh như búa tạ thẳng vào đầu, cơ thể gã lần nữa bị hất qua một bên và mài lưng trên sàn nhà.

- Không chiến thuật, không kĩ năng, chẳng có gì ngoài hành động theo bản năng như thú vật. Mày chỉ có thể làm được thế thôi sao, Dante?

“Giết”- Dante gào lên rồi lại bật dậy lao vào kẻ thù, gã giang rộng hai cánh tay để chộp lấy Tom, nhưng ngay khi gã tiến gần thì đối phương lại đột ngột biến mất, thứ cánh tay chộp được chỉ là khoảng không. Tom lại xuất hiện cạnh đám lửa đang thiêu đốt những xác người, hắn tỏ ra thất vọng khi nhìn về phía Dante.

- Với những gì mày đang thể hiện, tao nghĩ mày không đủ khả năng để trả thù đâu, Dante!



Những cái xác trẻ con đang bị nướng chín dường như gây ra một tác động mạnh mẽ tới Dante, mặc dù gã mất đi sự kiểm soát cơ thể, nhưng bản năng giết chóc dường như cũng nhận ra sự kích động mãnh liệt của gã. Các thớ cơ thịt trên cơ thể Dante đột ngột căng ra, những đường gân nổi rõ dưới lớp da đỏ thẫm, khuôn mặt vô cảm lần đầu tiên trở nên vô cùng dữ tợn , một sự tức giận từ sâu thẳm trong tiềm thức. Dante lao về phía Tom với tốc độ siêu việt, gã gần như biến mất, nền gạch bắn tung bởi lực tác động từ đôi chân của Dante. Sự thản nhiên của Tom lập tức phải thay thế bằng sự khẩn trương hiếm có, luồng sức mạnh đang ập đến khiến hắn không dám coi thường, một luồng khói đen tức khắc xuất hiện rồi xoắn vặn ngay trước mặt Tom. Cùng lúc, cú đấm của Dante cũng đã ập đến tông thẳng vào làn khói đen đang dần định hình, hàng trăm tia khói màu đen bị bắn tung ra tứ phía như thể Dante vừa đấm vào một dòng nước, làn khói đen đậm đặc tức tốc xoay chuyển như thể đang cố gắng hấp thụ sức mạnh của cú đấm. Cánh tay của Dante rung lên dữ dội, làn da đỏ thẫm bắt đầu rạn nứt, máu nóng rỉ ra từ những rãnh nứt trên cánh tay đang đấm vào làn khói đen dày đặc. Sức mạnh dồn vào cánh tay quá lớn khiến nó khó lòng chịu nổi áp lực, tuy nhiên Dante vẫn chưa muốn dừng lại, hay đúng hơn là bản năng giết chóc kia chưa muốn dừng lại. Dante gào lên điên cuồng, đồng thời toàn bộ sức mạnh liền được dồn vào cánh tay đang dần nứt toác từng chút một, những tiếng nổ li ti vang lên bên trong làn khói đen đang chắn trước mặt Tom, những tia khói đen không ngừng nhảy múa trên bề mặt của nó, như thể nó đang bị sôi lên bởi sức mạnh tác động vào. Cánh tay của Dante từng chút một xuyên qua làn khói đen dày đặc để tiến sang phía bên kia, từng chút một nhích lại gần khuôn mặt đang tối sầm lại của Tom, điều này khiến hắn bị chấn động. Dante không ngừng rít lên từng hồi trong khi cánh tay vẫn chậm chạp xuyên qua làn khói đen bất định, hàng trăm tia khói màu đen không ngừng quấn chặt lấy cánh tay của Dante để ngăn chặn sự di chuyển của nó. Tới khi bàn tay của Dante chỉ còn cánh khuôn mặt đang đanh lại của Tom chừng một gang tay thì một tiếng nổ lớn bỗng vang lên, làn khói đen như một khối bộc phá bị kích hoạt, mọi thứ bị hất tung và vỡ vụn trong tích tắc.…

Sau khoảng khắc chấn động, mọi thứ lại trở về với sự tĩnh lặng vốn có, ảm đạm và nồng nặc mùi máu, ngọn lửa đã tắt ngóm để lộ ra những xác người cháy đen trông vô cùng ghê rợn. Dante nằm bất tỉnh trong một góc phòng, quần áo rách tươm hệt như một gã ăn mày, làn da đã trở về trạng thái bình thường, còn cánh tay trái của gã thì chằng chịt những vết rách cứa sâu vào thịt không ngừng rỉ máu.

Tiếng bước chân nặng nề vang lên, Tom tiến lại gần và dừng trước cơ thể đang nằm bất động, hắn cười một cách mỉa mai khi nhìn về phía Dante. Giọng nói của Tom vang lên rất nhỏ, dường như đây chỉ là một lời thì thầm.“ Khi mày nhìn thấy những gì tao đã nhìn, trải qua cuộc sống tao từng sống thì mày sẽ không yêu mến con người đến thế đâu, Dante!”. Hắn dừng lời trong chốc lát rồi thở hắt đầy mệt mỏi. “ Chỉ khi màn đêm buông xuống loài người mới nhận ra chúng thực sự cần phải sợ hãi điều gì!”



Đàn sói chen chúc bao quanh ngôi nhà, những bộ lông xám trải dài tới hàng chục mét, đứng gần cửa là Malena, Chelito và Hekirm, khuôn mặt của ba người lộ rõ vẻ lo lắng, họ chưa từng thấy Tom sử dụng luồng lực lượng lớn đến vậy bao giờ.

Sau vài phút, Tom bước ra khỏi căn nhà và tiến về phía ba người một cách bình thản. Malena vội vã lại gần, cô nàng cất giọng lo lắng.

- Không sao chứ?

Tom chỉ lắc đầu, hắn chẳng hề để ý tới sự lo lắng của Malena, bước qua bậc thềm của ngôi nhà Tom tiến tới trước mặt Hekirm.

- Lấy được chưa? – Hắn lên tiếng.

- Xong rồi! – Hekirm khẽ gật đầu khi trả lời.

- Tốt, đi thôi!

- Vậy còn hai đứa trẻ này thì sao ? – Chelito chỉ vào hai chiếc túi lớn hắn đang mệt mỏi vác trên vai.

Tom chợt nở một nụ cười đầy khoái trá.

- Chúng sẽ có những sứ mệnh rất quan trọng trong tương lai!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Diệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook