Bất Diệt

Chương 83

Số Chín

05/03/2015

Tôi đang đứng trên một nóc tòa nhà khá cao, từ đây nhìn xuống có thể gần như bao quát toàn bộ trung tâm thành phố Wallen. Ánh trăng tròn vành vạnh đã lên tới đỉnh đầu, nhưng lúc này lại đang bị một đám mây nuốt gọn. Đối với con người thì trăng tròn trông thật đẹp, lung linh và huyền ảo.

Tôi đã theo dõi mấy đứa nhỏ đó trong vài chục phút và ngay sau đó liền vạch ra một kế hoạch, đâm gần chết một con Sâu Tử Thần sau đó chui vào bụng nó đối với tôi mà nói thì không phải là một chuyện quá khó khăn, nhưng thực sự tôi không thể chịu nổi cái mùi trong dạ dày của nó, cứ như trứng thối và phân trộn với nhau vậy.

Kế hoạch đã diễn ra đúng như dự tính, con sâu trồi lên khá chuẩn cả về địa điểm và thời gian. Hành động của bọn trẻ cũng gần giống những gì tôi tưởng tượng. Thường đã là con người thì lòng trắc ẩn luôn là thứ khiến cho chúng ta phải thiệt thòi, tất nhiên cái thằng nhóc loắt choắt kia thì có khác đôi chút, cũng phải thôi vì nó sợ tới mức tè ra quần.

Đứa nhóc đó đoán tôi 17, 18 tuổi thực ra là nó đoán chính xác về mặt ngoại hình, tôi bị giam trong cái thân hình 18 tuổi này cũng ngót mười năm rồi và con số này sẽ còn tăng lên nhiều hơn thế. Cái thằng nhỏ con đó, nó khá nhát gan nhưng xem ra là một con mọt sách, chất liệu cấu thành bộ áo này không phải thằng sinh viên nào cũng có thể nhìn ra. Tuy nhiên, cụm từ “Không hề rẻ” đáng lẽ phải thay bằng “Không thể mua nổi” thì hợp lí hơn. Và tất nhiên là tôi không hề mua nó, tôi đâu có điên, châm ngôn sống đầu tiên của bản thân tôi chính là “Thứ gì có thể cưỡng đoạt thì tuyệt đối không nên bỏ tiền !”. Có thể nhiều người nghĩ rằng tôi là một thằng keo kiệt và trắng trợn, nhưng họ đã lầm, tôi chỉ tiết kiệm và quý trọng những đồng tiền mình kiếm được mà thôi.

Wallen một thành phố được dựng lên cách đây 50 năm, do một tập đoàn khai thác dầu mỏ có tiếng, tất nhiên là tập đoàn này khai thác dầu từ rất lâu trước đó chứ không phải lúc xây dựng nên thành phố này. Những bức tường thép cao tới 80 mét, siêu cứng và cực bền gần như không thể phá hủy. Thành phố có tất cả 4 lối vào, đều được canh phòng nghiêm ngặt bởi những con robot Gác Cổng to lớn và cao tới 5 mét, được trang bị vũ khí tới tận kẽ mông, tôi nói hoàn toàn theo nghĩa đen đấy. Chúng là những con robot tối tân được tạo ra để chống lại bọn Bọ Quỷ và Thú Quỷ. Từ sau thảm họa hơn 100 năm trước, cho tới tận bây giờ đám lúc nhúc đó vẫn không ngừng nghỉ và miệt mài tấn công con người, nhiều lúc tôi tự hỏi cái thứ động lực chó chết nào khiến chúng cần cù như vậy.

Muốn ra vào thành phố phải có những tấm thẻ danh tính, mà tôi lại không hề có. Cũng dễ hiểu vì sao đa phần các thành phố đều áp dụng hình thức này. Thế giới giờ đã khác, nó là một mớ nhầy nhụa với đủ những nguy hiểm, chết chóc và hôi hám, mọi thành phố đều tuyển chọn cư dân của mình từ những nguồn đáng tin cậy. Đám chính quyền thành phố sợ những kẻ lang thang không rõ nguồn gốc, họ sợ những kẻ như thế sẽ đem theo bệnh dịch vào trong thành phố. Hơn nữa, chẳng kẻ lang thang nào không có sự bảo vệ của thành phố mà sống quá một tuần ở bên ngoài, bên ngoài cộng đồng, bên ngoài những bức tường thép. Vì thế, khi một kẻ lang thang xuất hiện, không có thẻ danh tính thì lựa chọn đơn giản và dễ dàng nhất là giết, ai mà biết được một kẻ có thể sống sót ở bên ngoài những bức tường này là cái giống gì. Tất nhiên lũ trẻ đã mang tôi vào trong thành phố không được trang bị nhiều kiến thức như vậy.

Trong thành phố tuy không có những con Gác Cổng đi tuần nhưng có các tên Thanh Tra thành phố đảo mắt khắp nơi. Thực ra nếu không phải vì chúng quá to lớn và làm mất mĩ quan thành phố thì mấy tay hành pháp cũng đã chẳng nhờ tới mấy gã thanh tra. Vì sao ư? Đơn giản thôi, vì chúng là những cỗ máy và không cần phải trả lương, lao động cần mẫn không mệt mỏi, trong khi đó mấy tay thanh tra thì luôn đòi hỏi tăng lương mỗi năm và nghỉ phép khi có việc bận.

Thanh tra là những kẻ đi tuần trong thành phố, bọn họ đảm bảo cho trật tự trị an ở đây, giải quyết những vấn đề của người dân và tất tật mấy thứ hầm bà làng khác. Chính vì phải giải quyết nhiều thứ như thế cho nên yếu tố đầu tiên để trở thành Thanh Tra là phải có Skillz, Skillz mạnh hay yếu quyết định cấp bậc của mỗi gã Thanh Tra. Từ sau khi con người mã hóa lại bộ gien thì một phần hai dân số thế giới đều có Skillz, chỉ có điều không phải ai cũng có thể khai thác được chúng.

Nói về việc vì sao tôi phải đột nhập vào thành phố này thì lí do cũng đơn giản thôi – Vì tiền. Tôi là một gã sát thủ tự do, thực ra cũng có vài tổ chức mời tôi nhưng tôi thích làm việc độc lập, thoải mái và được ăn cả không cần chia chác. Tất nhiên, làm việc độc lập so với làm cho một tổ chức thì ít đơn hàng hơn nhiều, nhưng dù ít thì nó cũng đủ để tôi sống qua ngày.

Hai ngày trước tôi nhận được một đơn hàng từ một gã con buôn có tiếng ở Owland, đơn hàng này không phải là một mạng người mà là một món đồ. Lúc nhận được đề nghị tôi còn thầm rủa cái thằng bụng phệ đó, thế đéo nào một sát thủ lại chuyển qua một thằng ăn cắp cơ chứ. Tuy nhiên cái giá hắn đưa ra khá hời, nghĩ cho cùng thì sát thủ cũng chỉ là một thằng ăn cắp nhưng là ăn cắp mạng người mà thôi. Dù sao trong thời buổi khó khăn thế này kiếm được mối làm ăn không phải dễ, hơn nữa một món tiền đặt ngay trước mặt khiến tôi thực sự không kìm lòng được, tôi rất quý trọng những đồng tiền và không muốn nó bị tiêu phí bởi tay kẻ khác.

Đồ vật được yêu cầu là một chiếc mặt dây chuyền hình ngôi sao ngược, tôi cũng chẳng biết nó có gì quý giá mà gã thương buôn kia lại treo giá cao như vậy nhưng quy tắc nghề nghiệp dậy cho tôi không được phép tò mò. Kẻ đeo nó là một tên hát nhạc rock trong ban nhạc The Blood. Ban nhạc này có chuyến lưu diễn ở Wallen trong vòng ba ngày, tới hôm nay là ngày cuối cùng, nếu hôm nay không lấy được thì tôi sẽ lại phải đợi thêm một thời gian khá lâu nữa, mà đợi chờ lại là một việc cực kì mệt mỏi và khó chịu.

Những cơn gió táp vào mặt khiến tôi cảm thấy thật sảng khoái, mát mẻ và dễ chịu vô cùng. Ở trên độ cao này, mọi âm thanh ồn ào của thành phố đều không thể vươn tới, chỉ có tiếng gió vuốt qua mái tóc mà thôi, tuy không phải là sự tĩnh lặng tuyệt đối nhưng với tôi như thế là quá đủ. Cơ thể tôi đang dần buông lỏng, cũng khá lâu rồi tôi không biết tới cảm giác này, dễ chịu, thực sực còn sướng hơn việc chơi em phục vụ trong quán bar nửa tháng trước.



Phía dưới kia, sân vận động nằm chính giữa trung tâm thành phố, ban nhạc The Blood đang rống lên như mấy con lợn đến kì động dục, dưới sự điên cuồng của đám khán giả đang hò hét như lên cơn động kinh. Cái thứ nhạc dở tệ này chẳng hiểu sao lại có lắm đứa nghe như vậy, chật kín cả sân vận động luôn mới kinh. Tôi thà nghe hai con chó sủa với nhau còn hơn nghe mấy thằng ăn mặc đồng bóng kia ngoạc mồm ra.

Kế hoạch chính là chờ sau khi chúng nó biểu diễn xong, tôi sẽ theo chân chúng về tới khách sạn mà chúng nghỉ ngơi, sau đó cướp lấy sợi dây chuyền. Đó là kế hoạch của tôi, tất nhiên nó khá sơ sài và đơn giản nhưng đó là tác phong làm việc của bản thân tôi. Thành công gồm có hai yếu tố, kế hoạch chiếm hai phần và tám phần là tùy cơ ứng biến.

Buổi biểu diễn đã diễn ra được hai tiếng đồng hồ, giờ đã là một giờ sáng, tôi thầm rủa mấy gã đồng bóng này, hát gì tới tận một giờ sáng. Nhưng cũng nhờ thế mà cơ thể tôi đang được bồi dưỡng bằng một trạng thái khoan khoái khó tả, mọi thớ cơ đều đang được thả lỏng hết mức, gân cốt như được ngủ một giấc say. Tôi thích gái đẹp, sự yên tĩnh và những cơn gió, ở đây có cả hai thứ tôi thích như vậy là quá đủ.

Đôi mắt của tôi ngước nhìn màn đêm tĩnh mịch trên cao, khó mà nhớ được lần cuối cùng tôi ngắm nhìn khung cảnh này khi nào. Ánh trăng như xé đám mây tối mầu kia làm hai mảnh, an tĩnh lộ rõ trên trời đêm, tròn trịa và huyền ảo, nó khiến tôi thở dài và chạy về quá khứ.

“Choang”

Tiếng thép nguội cắt qua bề mặt đá Granit vang lên chói cả tai. Một vết rạch dài chừng hơn mét xuất hiện ở đúng bức tường chỗ tôi vừa ngả người. Tôi đang đứng trên sân thượng của một tòa nhà khá cao, vốn nghĩ rằng khi ở trên này sẽ tránh mặt được đám chó săn Thanh Tra nhưng xem ra tính toán có chút sai sót nhỏ.

Có thể nói tốc độ của hắn khá nhanh, bước di chuyển gần như hoàn hảo, không một tiếng động. Tuy nhiên, hai giây trước khi hắn tiếp cận tôi thì tôi đã phát hiện ra hơi thở của hắn rồi, sặc mùi thuốc lá rẻ tiền, ngửi tởm không chịu nổi.

Hiện giờ tôi đứng cách hắn bảy mét, màn đêm đã nuốt trọn mọi thứ nhưng ánh trăng lại giải thoát chúng khỏi sự tăm tối toàn phần, nhờ đó tôi có thể nhìn thấy được khuôn mặt và bộ dạng của kẻ đứng trước mặt mình lúc này.

Hắn mặc một cái áo khoác xám tro dài tới đầu gối, đầu đội một chiếc mũ phớt cùng màu, gương mặt bặm trợn cùng bộ râu quai nón trông khá ấn tượng, trông qua giống như một gã đóng vai phải diện trong mấy bộ phim ngày xưa. Hắn rút trong túi áo ra một bao thuốc, chậm rãi lấy ra một điếu đưa lên miệng, châm lửa rồi rít một hơi, hắn rít mạnh đến nỗi trong một hơi điếu thuốc chỉ còn một nửa.

Trông qua có thể thấy ngay hắn vô cùng bình tĩnh.

- Làm một hơi không?

- Thứ này có hại cho phổi !

Hắn giơ điếu thuốc về phía tôi và tôi vui vẻ trả lời, Dựa vào đôi mắt lõi đời của mình thì hắn đang đánh giá tôi, qua bề ngoài và cách đối đáp. Nếu tôi im lặng có nghĩa tôi đang đề phòng, nếu tôi ấp úng có nghĩa tôi đang sợ, còn nếu tôi trả lời như vừa rồi có nghĩa là hắn không biết tôi nghĩ gì luôn, đảm bảo đấy.



- Thẻ đâu?

- Không có !

Hắn hỏi cộc lốc thì tôi trả treo, tôi dễ thích nghi mà.

- Vào trong thành phố bao lâu rồi?

- Mới thôi !

- Ba ngày ?

- Có thể !

Hắn đang tra hỏi tôi, ánh mắt hắn mong muốn tìm ra một chút thông tin trên khuôn mặt bình thản của tôi, tiếc là hắn không có cơ hội. Nhưng tôi không hiểu vì sao hắn lại nghĩ tôi vào đây từ ba ngày trước.

- Vậy chắc hẳn là mày!

Trong câu nói này có một sự giận dữ nhè nhẹ, chắc hẳn ba ngày trước đã xảy ra chuyện gì đó có liên quan tới những kẻ đột nhập như tôi chăng.

Hắn búng đầu lọc của điếu thuốc về phía tôi, ngay sau đó tay hắn phất nhẹ, từ trong ống tay áo một loạt những thanh kim loại sáng bóng có hình trụ to như điếu thuốc nhưng dài hơn, vuốt nhọn ở đầu xuyên qua những cơn gió vi vu lao thẳng về phía tôi. Dựa trên tốc độ của những thứ này thì nó có thể găm vào người tôi sâu tầm 3 đốt ngón tay, tất nhiên tôi không phải cái cọc gỗ hay thứ gì đại loại thế.

Tốc độ của tôi có thể còn nhanh hơn cả mấy thứ đang lao tới trước mặt tôi khá nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Diệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook