Chương 77
Số Chín
28/10/2014
“Chết tiệt, sao khi không mình lại rơi vào cái hố quỷ quái nào cùng với một
con khỉ đột thế này?” – Đấy là suy nghĩ thật lòng của tôi lúc này. Một
cảm giác khá là mơ hồ và huyền ảo, có vẻ như tôi đang ở trong một giấc
mơ thì phải.
- Ngươi rất mạnh!
Con khỉ đột lông lá mặc trên người bộ giáp vàng thời đồ đồng đồ đá nào tôi cũng chả biết cất giọng trầm bổng như thể từ xa xăm vọng tới.
Tôi chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra nhưng con vật kia nói một điều hiển nhiên như thế nghe cũng có chút xuôi tai.
- Mày biết tao? Mày là giống gì? Tao đang ở đâu?
Đằng nào chả mất công hỏi, tốt nhất là hỏi luôn một thể cho đỡ phải tốn nước bọt. Con khỉ đột này trông cũng có tí hổ báo nhưng so với những gì anh trải qua và từng gặp thì chưa ăn thua.
Nó im lặng trong chốc lát rồi lại cất giọng hùng hồn.
- Ngươi rất mạnh!
“Con khỉ này mới học được mỗi câu thôi chắc!” – Vừa định lên tiếng chửi nó vài câu thì tôi chợt nhớ lại những hình ảnh vừa rồi được nhồi nhét vào trong đầu mình, từng hình ảnh tuy chỉ thoáng qua nhưng tôi lại có thể nhớ một cách rõ ràng tới từng chi tiết nhỏ. Nó là linh hồn bất diệt từ thượng cổ, nó có ý chí chiến đấu lớn đến vô hạn, nó luôn tìm kiếm những thực thể để chiếm hữu, bất kì thứ gì giết được thực thể nó đang sở hữu thì lập tức sẽ trở thành con mồi kế tiếp.
- Ta là Wukong !
Nó lại cất tiếng, lần này thì khá hơn, dù sao thì nó cũng biết tên của mình là gì.
- Ngươi sẽ là thân xác hoàn thiện nhất mà ta từng có !
Xem ra đây mới là vấn đề chính mà tôi cần quan tâm, nó là một dạng linh hồn bất định, bản thân tôi còn không xác định được đang đối đầu với nó ở trong thế giới nào vậy thì sao có thể chống đỡ lại đây ?
- Chờ chút, tao cần làm rõ vài điều!
Thực sự tôi cũng không biết câu nói này có thừa thãi đối với con vật lông lá kia không, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc dùng lời nói để kéo dài thời gian, thật may mắn là nó cũng tỏ ra lắng nghe bằng việc đứng yên và dùng đôi mắt tím ngắt của mình dõi về phía tôi.
- Những hình ảnh mà tao thấy….nói lên rằng… à, mày nhập vào và …. chiếm lấy quyền kiềm soát bất kì thực thể nào giết được thực thể cũ mày đang trú ngụ… phải vậy không?
Cái thứ mà tôi nhìn thấy nó thật khó để diễn đạt thành lời và gói gọn trong một câu nói.
Con khỉ to lớn dường như ngẫm nghĩ trong thoáng chốc rồi trả lời vô cùng xúc tích.
- Phải !
“Fuck cái con khỉ chết tiệt, mày làm như nó là điều hiển nhiên vậy!” – Tôi thầm rủa nó, mong là nó sẽ không đọc được suy nghĩ nghiêm túc này.
- Như thế là không công bằng, tại sao khi tao hạ gục được mày thì tao lại mất thứ vốn thuộc về tao? Nó hệt như kiểu hai thằng đánh nhau thừa sống thiếu chết để giành lấy phần thưởng là bị búng vào “bi” đến chết ấy, nó vô lí vãi shit.
Thực sự là tôi bắt đầu mất kiểm soát cảm xúc của bản thân rồi đây, có vài từ nóng trong đoạn vừa rồi chẳng biết nó có hiểu nổi không.
- Đó là một đặc ân, ngươi sẽ cảm thấy tự hào vì được ta lựa chọn !
Chất giọng quỷ quái của nó lần nữa vang lên, tôi có thể cảm nhận được toàn bộ sự kiêu hãnh của con khỉ đột được ẩn chứa trong đó. Sau khi nghe xong lí giải của nó thì một cục tức dồn lên ngang họng khiến tôi xuýt nữa tắt thở.
- Đặc đặc cái con….. à mà thôi, dù sao mày cũng không hiểu tao nói gì. Vậy thực sự không có cách khác để giải quyết chuyện này sao?
- Tới lúc rồi !
Nó dường như mất kiên nhẫn, hào quang từ bộ chiến giáp trở nên chói lòa, cơ thể nó liền hòa vào thứ ánh sáng gay gắt đó, từ trong quầng sáng vô số các tia sáng như những ánh sao băng bay thẳng về phía tôi. Quả này thì đúng là vô phương chống đỡ rồi.
Chẳng còn biết làm gì khác ngoài chắn hai tay lên trước mặt như một phản xạ tự nhiên, đầu óc tôi trở nên trống rỗng.
Nhưng rồi tôi cảm nhận có vài xung lực đang diễn ra, tiếp sau đó là một thứ âm thanh vô cùng lạ lùng mà tôi không thể diễn tả thành lời. Tôi liền mở mắt và nhìn lại diễn biến xung quanh mình.
Một quả cầu lửa đang bao bọc xung quanh tôi, nó đỏ rực như dung nham ở một nơi mà tôi từng “may mắn” được chuyển tới, phía dưới chân tôi xuất hiện biểu tượng của….satan được vẽ bằng màu đỏ thẫm như máu, dường như thứ này vừa bảo vệ tôi khỏi sự tấn công của con khỉ đột khốn nạn. Cầu lửa dần biến mất, nhưng biểu tượng dưới chân tôi thì vẫn phát ra những tia sáng li ti.
Tiếp tục nhìn về phía trước mặt thì đập vào mắt chính là con khỉ đột ban đầu nhưng lúc này trông khuôn mặt của nó trở nên dữ tợn gấp vạn lần, mặc dù không thường xuyên nhìn vào mặt mấy loài động vật thì tôi vẫn có thể chắc chắn nó đang cực kì tức giận. Đôi mắt tím ngắt của nó đang toát ra những luồng khí tím mờ ảo, bộ chiến giáp không ngừng chớp động.
- Gừ…. Ngươi có sự bảo hộ từ Satan.....
Thành thật mà nói thì cái giọng rên của nó làm tôi phát tởm, tuy nhiên nhờ câu nói của nó mà tôi nhớ ra vài điều liên quan tới cái hiệp ước ngớ ngẩn.
“GHÉCCCCC”
Con khỉ đột bỗng chốc lồng lộn rú lên như điên dại, trên tay nó chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện một cây gậy màu vàng óng.
“Ầm”
Nó quật thẳng một gậy vào đầu tôi, nhưng quả cầu lửa một lần nữa lại hiện lên, như một bức tường thành kiên cố, quầng lửa xung quanh tôi chống đỡ lại tất cả những đòn tấn công mà con khỉ đột tung ra.
“Ầm, ầm ,ầm…”
Mỗi một tiếng nổ lại là một lần cây gậy đập lên quả cầu lửa, âm thanh mỗi lúc một lớn hơn, đủ để hiểu con quái vật kia đang dồn sức tới mức nào.
“ẦM”
Một âm thanh cực lớn, nó khiến tôi cảm thấy tức ngực, có lẽ là một đòn cực mạnh của con khỉ đột, chẳng hiểu nếu không có vòng bảo vệ này thì tôi sẽ biến thành thứ gì sau một gậy của nó.
Hỏa cầu một lần nữa biến mất, trước mắt tôi vẫn là không gian tối đen vô tận, nhưng có một chút thay đổi đó là con khỉ đột đang tỏ ra mệt mỏi, gương mặt nó vẫn giữ nguyên sự giận dữ tuy nhiên hào quanh từ chiến giáp cùng cây gậy của nó đã giảm đi đáng kể. – Nó đang xuống sức.
Có lẽ con khỉ đột không thể phá vỡ được vòng bảo vệ này, nó thực sự là một tin mừng khiến tôi suýt khóc.
- Mày chỉ có thế thôi à, bất lực rồi sao con khỉ chết tiệt !
Đây chính là lúc để giải tỏa căng thẳng từ nãy tới giờ, tôi phải cho nó ức hộc máu ra mới thỏa mãn.
- Ta chưa từng gặp chuyện này…
- Giờ thì mày gặp rồi đấy đồ con lợn !
“GHÉCCCCCCC”
Con quái một lần nữa lại rú lên điên dại, mặc dù biết rằng nó không thể chạm tới tôi nhưng cảm giác lạnh sống lưng thì vẫn thường trực.
- Gừ…. thứ này sẽ không thể bảo vệ được ngươi lâu nữa đâu, ta còn rất nhiều thời gian và khi cơ hội tới… gừ…. ngươi sẽ phải chịu nhiều đau đớn đấy!
Con khỉ lông lá chậm rãi đe dọa, nó cũng không quên nhếch mép cười một cách kinh tởm.
Vừa định phản bác lại vài câu thì một cơn đau đầu dữ dội khiến cho đôi mắt tôi như nhòa đi, mọi thứ xung quanh lập tức bị bẻ cong như trong một đường hầm vô tận, vài ánh sáng gay gắt lóe lên tiếp sau đó là đôi tay của tôi chạm lên mặt đất. Cảm nhận rồi lại cảm nhận, không khí, bụi bặm, mặt đất, mồ hôi, dường như tôi đã trở lại thực tại của mình.
Sau vài phút lấy lại bình tĩnh, rồi nhìn lại cơ thể và mọi thứ xung quanh tôi bắt đầu đứng dậy và rời khỏi cái hố rộng lớn mà mình đang đứng, cần rởi khỏi đây trước đã mọi chuyện khác để sau.
Nhưng dường như rắc rối vẫn chưa có điểm dừng, ngay khi ló mặt khỏi cái đống đổ nát thì một khung cảnh tuyệt vời khác lại tràn ngập trong mắt. Bao vây xung quanh tôi lúc này là hơn một trăm tên quản giam, mỗi tên lại cầm trên tay một khẩu Flash-03 và tất nhiên một trăm cái nòng súng đều chĩa vào mặt tôi.
“Đứng yên”
Gã quản giam đứng gần nhất hét lên, lớn đến nỗi gã ta lạc cả giọng, nếu không phải là nhân vật chính trong cái khung cảnh này chắc tôi đã cười phá lên rồi.
Vừa mới thoát khỏi cái con khỉ mặt lợn thì lại đến hơn một trăm thằng quản giam vây quanh chĩa súng vào ass, còn sự bất ngờ nào hơn thế.
Chưa biết phải sử trí ra sao thì dường như có một luồng điện chạy dọc cánh tay trái lên tới não của tôi – Một thông điệp.
….
- Con mèo nhỏ của anh nhìn quyến rũ hơn mọi hôm đấy nhé… he he…
- Em lúc nào mà chả thế…
- Thôi cởi đồ nhanh lên còn chơi phi ngựa với anh nào…
- Đồ quỷ…
Robert Joseph – Tay giám đốc điều hành nhà tù ENRAGE đang trần như nhộng chuẩn bị đè một cô ả tóc vàng lên giường thì từ ngoài cửa một tiếng gọi vọng vào.
- Thưa ngài, chúng ta có việc khẩn cấp!
- Cút, tao đang bận!
- Nhưng thưa…
- CÚT NGAY!
Joseph rít lên, mấy ngấn thịt trên cổ hắn rung lên bần bật, tiếng nói từ ngoài cửa cũng lập tức im bặt.
- Tối thế này rồi mà còn có chuyện gì nhỉ? – Cô nàng tóc vàng nũng nịu nói.
- Gấp gì cũng để sau, việc của chúng ta gấp hơn nhiều… he he he… - Tay giám đốc dâm giật cất giọng.
Hắn đè cô ả lên giường, hôn nấy hôn để như thể bị bỏ đói nhiều ngày, cô nàng cũng vô cùng chuyên nghiệp dùng tay vuốt ve khắp cơ thể đầy mỡ của Joseph.
- Anh có… thấy gì không ?
- Thấy cái gì, cái của anh chứ cái gì… thôi tiếp đi em…
- Không, em cảm thấy… giường đang rung.
- Lần nào làm mà chả rung, em lắm chuyện quá…
- Không, lần này khác….
“RẦM”
Sàn nhà như thể bị nổ tung, chiếc giường cùng hai cơ thể lõa lồ phút chốc bị bắn lên không trung, chấn động khiến cho cửa kính cùng cửa ra vào lập tức bị hất văng, trần nhà cũng đã thủng một lỗ, một thứ vừa thoát khỏi căn hầm bí mật của tay giám đốc.
- Ngươi rất mạnh!
Con khỉ đột lông lá mặc trên người bộ giáp vàng thời đồ đồng đồ đá nào tôi cũng chả biết cất giọng trầm bổng như thể từ xa xăm vọng tới.
Tôi chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra nhưng con vật kia nói một điều hiển nhiên như thế nghe cũng có chút xuôi tai.
- Mày biết tao? Mày là giống gì? Tao đang ở đâu?
Đằng nào chả mất công hỏi, tốt nhất là hỏi luôn một thể cho đỡ phải tốn nước bọt. Con khỉ đột này trông cũng có tí hổ báo nhưng so với những gì anh trải qua và từng gặp thì chưa ăn thua.
Nó im lặng trong chốc lát rồi lại cất giọng hùng hồn.
- Ngươi rất mạnh!
“Con khỉ này mới học được mỗi câu thôi chắc!” – Vừa định lên tiếng chửi nó vài câu thì tôi chợt nhớ lại những hình ảnh vừa rồi được nhồi nhét vào trong đầu mình, từng hình ảnh tuy chỉ thoáng qua nhưng tôi lại có thể nhớ một cách rõ ràng tới từng chi tiết nhỏ. Nó là linh hồn bất diệt từ thượng cổ, nó có ý chí chiến đấu lớn đến vô hạn, nó luôn tìm kiếm những thực thể để chiếm hữu, bất kì thứ gì giết được thực thể nó đang sở hữu thì lập tức sẽ trở thành con mồi kế tiếp.
- Ta là Wukong !
Nó lại cất tiếng, lần này thì khá hơn, dù sao thì nó cũng biết tên của mình là gì.
- Ngươi sẽ là thân xác hoàn thiện nhất mà ta từng có !
Xem ra đây mới là vấn đề chính mà tôi cần quan tâm, nó là một dạng linh hồn bất định, bản thân tôi còn không xác định được đang đối đầu với nó ở trong thế giới nào vậy thì sao có thể chống đỡ lại đây ?
- Chờ chút, tao cần làm rõ vài điều!
Thực sự tôi cũng không biết câu nói này có thừa thãi đối với con vật lông lá kia không, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc dùng lời nói để kéo dài thời gian, thật may mắn là nó cũng tỏ ra lắng nghe bằng việc đứng yên và dùng đôi mắt tím ngắt của mình dõi về phía tôi.
- Những hình ảnh mà tao thấy….nói lên rằng… à, mày nhập vào và …. chiếm lấy quyền kiềm soát bất kì thực thể nào giết được thực thể cũ mày đang trú ngụ… phải vậy không?
Cái thứ mà tôi nhìn thấy nó thật khó để diễn đạt thành lời và gói gọn trong một câu nói.
Con khỉ to lớn dường như ngẫm nghĩ trong thoáng chốc rồi trả lời vô cùng xúc tích.
- Phải !
“Fuck cái con khỉ chết tiệt, mày làm như nó là điều hiển nhiên vậy!” – Tôi thầm rủa nó, mong là nó sẽ không đọc được suy nghĩ nghiêm túc này.
- Như thế là không công bằng, tại sao khi tao hạ gục được mày thì tao lại mất thứ vốn thuộc về tao? Nó hệt như kiểu hai thằng đánh nhau thừa sống thiếu chết để giành lấy phần thưởng là bị búng vào “bi” đến chết ấy, nó vô lí vãi shit.
Thực sự là tôi bắt đầu mất kiểm soát cảm xúc của bản thân rồi đây, có vài từ nóng trong đoạn vừa rồi chẳng biết nó có hiểu nổi không.
- Đó là một đặc ân, ngươi sẽ cảm thấy tự hào vì được ta lựa chọn !
Chất giọng quỷ quái của nó lần nữa vang lên, tôi có thể cảm nhận được toàn bộ sự kiêu hãnh của con khỉ đột được ẩn chứa trong đó. Sau khi nghe xong lí giải của nó thì một cục tức dồn lên ngang họng khiến tôi xuýt nữa tắt thở.
- Đặc đặc cái con….. à mà thôi, dù sao mày cũng không hiểu tao nói gì. Vậy thực sự không có cách khác để giải quyết chuyện này sao?
- Tới lúc rồi !
Nó dường như mất kiên nhẫn, hào quang từ bộ chiến giáp trở nên chói lòa, cơ thể nó liền hòa vào thứ ánh sáng gay gắt đó, từ trong quầng sáng vô số các tia sáng như những ánh sao băng bay thẳng về phía tôi. Quả này thì đúng là vô phương chống đỡ rồi.
Chẳng còn biết làm gì khác ngoài chắn hai tay lên trước mặt như một phản xạ tự nhiên, đầu óc tôi trở nên trống rỗng.
Nhưng rồi tôi cảm nhận có vài xung lực đang diễn ra, tiếp sau đó là một thứ âm thanh vô cùng lạ lùng mà tôi không thể diễn tả thành lời. Tôi liền mở mắt và nhìn lại diễn biến xung quanh mình.
Một quả cầu lửa đang bao bọc xung quanh tôi, nó đỏ rực như dung nham ở một nơi mà tôi từng “may mắn” được chuyển tới, phía dưới chân tôi xuất hiện biểu tượng của….satan được vẽ bằng màu đỏ thẫm như máu, dường như thứ này vừa bảo vệ tôi khỏi sự tấn công của con khỉ đột khốn nạn. Cầu lửa dần biến mất, nhưng biểu tượng dưới chân tôi thì vẫn phát ra những tia sáng li ti.
Tiếp tục nhìn về phía trước mặt thì đập vào mắt chính là con khỉ đột ban đầu nhưng lúc này trông khuôn mặt của nó trở nên dữ tợn gấp vạn lần, mặc dù không thường xuyên nhìn vào mặt mấy loài động vật thì tôi vẫn có thể chắc chắn nó đang cực kì tức giận. Đôi mắt tím ngắt của nó đang toát ra những luồng khí tím mờ ảo, bộ chiến giáp không ngừng chớp động.
- Gừ…. Ngươi có sự bảo hộ từ Satan.....
Thành thật mà nói thì cái giọng rên của nó làm tôi phát tởm, tuy nhiên nhờ câu nói của nó mà tôi nhớ ra vài điều liên quan tới cái hiệp ước ngớ ngẩn.
“GHÉCCCCC”
Con khỉ đột bỗng chốc lồng lộn rú lên như điên dại, trên tay nó chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện một cây gậy màu vàng óng.
“Ầm”
Nó quật thẳng một gậy vào đầu tôi, nhưng quả cầu lửa một lần nữa lại hiện lên, như một bức tường thành kiên cố, quầng lửa xung quanh tôi chống đỡ lại tất cả những đòn tấn công mà con khỉ đột tung ra.
“Ầm, ầm ,ầm…”
Mỗi một tiếng nổ lại là một lần cây gậy đập lên quả cầu lửa, âm thanh mỗi lúc một lớn hơn, đủ để hiểu con quái vật kia đang dồn sức tới mức nào.
“ẦM”
Một âm thanh cực lớn, nó khiến tôi cảm thấy tức ngực, có lẽ là một đòn cực mạnh của con khỉ đột, chẳng hiểu nếu không có vòng bảo vệ này thì tôi sẽ biến thành thứ gì sau một gậy của nó.
Hỏa cầu một lần nữa biến mất, trước mắt tôi vẫn là không gian tối đen vô tận, nhưng có một chút thay đổi đó là con khỉ đột đang tỏ ra mệt mỏi, gương mặt nó vẫn giữ nguyên sự giận dữ tuy nhiên hào quanh từ chiến giáp cùng cây gậy của nó đã giảm đi đáng kể. – Nó đang xuống sức.
Có lẽ con khỉ đột không thể phá vỡ được vòng bảo vệ này, nó thực sự là một tin mừng khiến tôi suýt khóc.
- Mày chỉ có thế thôi à, bất lực rồi sao con khỉ chết tiệt !
Đây chính là lúc để giải tỏa căng thẳng từ nãy tới giờ, tôi phải cho nó ức hộc máu ra mới thỏa mãn.
- Ta chưa từng gặp chuyện này…
- Giờ thì mày gặp rồi đấy đồ con lợn !
“GHÉCCCCCCC”
Con quái một lần nữa lại rú lên điên dại, mặc dù biết rằng nó không thể chạm tới tôi nhưng cảm giác lạnh sống lưng thì vẫn thường trực.
- Gừ…. thứ này sẽ không thể bảo vệ được ngươi lâu nữa đâu, ta còn rất nhiều thời gian và khi cơ hội tới… gừ…. ngươi sẽ phải chịu nhiều đau đớn đấy!
Con khỉ lông lá chậm rãi đe dọa, nó cũng không quên nhếch mép cười một cách kinh tởm.
Vừa định phản bác lại vài câu thì một cơn đau đầu dữ dội khiến cho đôi mắt tôi như nhòa đi, mọi thứ xung quanh lập tức bị bẻ cong như trong một đường hầm vô tận, vài ánh sáng gay gắt lóe lên tiếp sau đó là đôi tay của tôi chạm lên mặt đất. Cảm nhận rồi lại cảm nhận, không khí, bụi bặm, mặt đất, mồ hôi, dường như tôi đã trở lại thực tại của mình.
Sau vài phút lấy lại bình tĩnh, rồi nhìn lại cơ thể và mọi thứ xung quanh tôi bắt đầu đứng dậy và rời khỏi cái hố rộng lớn mà mình đang đứng, cần rởi khỏi đây trước đã mọi chuyện khác để sau.
Nhưng dường như rắc rối vẫn chưa có điểm dừng, ngay khi ló mặt khỏi cái đống đổ nát thì một khung cảnh tuyệt vời khác lại tràn ngập trong mắt. Bao vây xung quanh tôi lúc này là hơn một trăm tên quản giam, mỗi tên lại cầm trên tay một khẩu Flash-03 và tất nhiên một trăm cái nòng súng đều chĩa vào mặt tôi.
“Đứng yên”
Gã quản giam đứng gần nhất hét lên, lớn đến nỗi gã ta lạc cả giọng, nếu không phải là nhân vật chính trong cái khung cảnh này chắc tôi đã cười phá lên rồi.
Vừa mới thoát khỏi cái con khỉ mặt lợn thì lại đến hơn một trăm thằng quản giam vây quanh chĩa súng vào ass, còn sự bất ngờ nào hơn thế.
Chưa biết phải sử trí ra sao thì dường như có một luồng điện chạy dọc cánh tay trái lên tới não của tôi – Một thông điệp.
….
- Con mèo nhỏ của anh nhìn quyến rũ hơn mọi hôm đấy nhé… he he…
- Em lúc nào mà chả thế…
- Thôi cởi đồ nhanh lên còn chơi phi ngựa với anh nào…
- Đồ quỷ…
Robert Joseph – Tay giám đốc điều hành nhà tù ENRAGE đang trần như nhộng chuẩn bị đè một cô ả tóc vàng lên giường thì từ ngoài cửa một tiếng gọi vọng vào.
- Thưa ngài, chúng ta có việc khẩn cấp!
- Cút, tao đang bận!
- Nhưng thưa…
- CÚT NGAY!
Joseph rít lên, mấy ngấn thịt trên cổ hắn rung lên bần bật, tiếng nói từ ngoài cửa cũng lập tức im bặt.
- Tối thế này rồi mà còn có chuyện gì nhỉ? – Cô nàng tóc vàng nũng nịu nói.
- Gấp gì cũng để sau, việc của chúng ta gấp hơn nhiều… he he he… - Tay giám đốc dâm giật cất giọng.
Hắn đè cô ả lên giường, hôn nấy hôn để như thể bị bỏ đói nhiều ngày, cô nàng cũng vô cùng chuyên nghiệp dùng tay vuốt ve khắp cơ thể đầy mỡ của Joseph.
- Anh có… thấy gì không ?
- Thấy cái gì, cái của anh chứ cái gì… thôi tiếp đi em…
- Không, em cảm thấy… giường đang rung.
- Lần nào làm mà chả rung, em lắm chuyện quá…
- Không, lần này khác….
“RẦM”
Sàn nhà như thể bị nổ tung, chiếc giường cùng hai cơ thể lõa lồ phút chốc bị bắn lên không trung, chấn động khiến cho cửa kính cùng cửa ra vào lập tức bị hất văng, trần nhà cũng đã thủng một lỗ, một thứ vừa thoát khỏi căn hầm bí mật của tay giám đốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.