Bất Diệt

Chương 87

Số Chín

05/03/2015

Lũ Hoại Thể là những kẻ tai sai của các giáo hội, tiếp nhận đủ các công việc xấu xa, chúng hành xử vô cùng dã man và độc ác, tuy nhiên chúng không mất hết cảm xúc – Chúng vẫn biết sợ hãi.

Nó bỏ chạy, có lẽ cái xác của thằng bạn đã khiến nó tè ra quần.

Lũ Hoại Thể có một dáng chạy chẳng thể ngửi nổi.

Nó chạy được hơn chục mét thì đã bị tôi đuổi kịp, gân mạch nối liền các cơ và khớp đều bị tôi cắt đứt.

Nó ngã vật ra đất, ngửa mặt nhìn tôi.

- Mày sẽ sớm bị moi tim thôi! – Chất giọng khò khè đặc trung cất lên, cộng thêm cái gương mặt dị hợm lúc này tạo nên một hiệu ứng khá tốt.

- Thôi nào, tao đâu phải trẻ con, mấy câu hăm dọa đấy thì làm được gì. Tao có một lời đề nghị nhỏ đây, nói những gì mày biết và tao sẽ giữ lại mạng của mày.

Nó nhìn tôi chằm chằm, xem ra đang cân nhắn về lời đề nghị hào phóng vừa rồi, về cơ bản nó vẫn chỉ là một con người, mà đã là con người thì tính sợ chết khó mà biến mất được. Tôi tiếp tục dùng chiến thuật tâm lí.

- Với tao thì bọn mày còn chẳng bằng lũ chuột nhắt, có giết nhiều hơn hay ít hơn một thằng thì cũng không béo lên được chút nào. Cho mày ba giây, sau ba giây lời đề nghị của tao sẽ hết hiệu lực. Dù sao chỉ cần khám xét người mày một chút là cũng chẳng thiếu đầu mối.

Thằng này đúng là nhát gan, tôi mới nói một mà nó đã phun hết ra từ A tới Z. Đúng là không kịch tính tẹo nào.

- Tao nói hết rồi, toàn bộ đấy…. tao thề…. Tao thề là không còn gì cả….mày làm gì vậy….chẳng phải mày bảo tha cho tao sao….. thằng chó, mày lừa……

Nó lảm nhảm như một thằng điên, mặc dù cổ nó đứt lìa ra nhưng vẫn mấp máy thêm được mấy từ nữa.

Đúng là một lũ óc nho, nó nghĩ tôi sẽ giữ lời chắc. Lời hứa là một thứ xa xỉ, còn tôi là một người chắt bóp và tiết kiệm, tất nhiên những thứ xa xỉ đâu dành cho lũ óc nho này.

Sao? Nói dối á? Chúa trời ư? Buồn cười! Nếu chúa trời là có thật thì những việc ông ta làm với loài người còn kinh khủng hơn nhiều. Hàng ngàn năm sùng bái và rồi đổi lại con người nhận được sự diệt chủng, chúa trời thật là có tình thương bao la.

Hai thằng nhóc vẫn đang bất tỉnh, con bé kia thì quần áo đã bị lột sạch trông thật thảm hại, có vẻ nó cũng chỉ ngất đi chốc lát.

Vừa tạo ra động tĩnh lớn như thế chắc chắn bọn Thanh Tra sẽ tới ngay thôi, ba đứa nhóc này tự nhiên sẽ được chăm sóc. Tôi còn có nhiều thứ phải làm hơn là ở đây chăm lo cho bọn chúng.

Tôi nhanh chóng rời khỏi con hẻm tiến về phía nam thành phố, nơi tập trung đủ các loại hình vui chơi nghỉ dưỡng .

Từ thông tin lấy được từ tên Hoại Thể, tôi được biết chúng nó là tín đồ của Giáo Hội Đỏ, giáo hội thờ chúa quỷ Satan. Thật lòng mà nói, đối đầu với giáo hội này là điều tôi hoàn toàn không muốn, đây là một sự phiền phức quá lớn. Thế lực của Hội Đỏ không phải là thứ mà một thằng sát thủ tự do như tôi có thể chêu vào. Nhưng xem ra lần này muốn tránh cũng khó, cùng lắm thì tôi sẽ hành động kín kẽ hơn, xóa mọi dấu vết, và chuồn thẳng trước khi chúng nó phát hiện ra.

Thì ra mấy thằng đồng bóng The Blood là những tín đồ của Giáo Hội Đỏ, chúng dùng lớp vỏ bọc là các siêu sao nhạc rock để đi lưu diễn khắp các thành phố. Sau khi tới mỗi thành phố chúng sẽ tạo ra một lối vào bí mật để bọn Hoại Thể có thể đi qua. Cứ mỗi một tháng chúng lại cần sáu trinh nữ để hiến tế vào ngày trăng tròn. Và trong ba ngày qua tính cả con bé vừa bị bắt thì chúng đã kiếm đủ sáu người.

Sau chừng nửa tiếng, tôi đã đứng trước cửa khách sạn Trayml, một khách sạn năm sao, nơi bọn đồng bóng kia đang trú ngụ.

Diện tích của cái khách sạn này phải bằng nửa sân vận động cỡ trung chứ chả chơi, mặt tiền thì khỏi nói, được trang hoàng tới chói mắt, người người ra vào tấp nập.Tường được gia cố toàn bộ đều là thép chịu lực, kính là loại chống đạn và siêu bền, có tất cả hai mươi mốt tầng.

Trông qua những kẻ ra vào nơi này thì đây chắc hẳn chỉ dành cho giới thượng lưu.



Xuyên qua làn xe cộ, tôi luồn ra phía sau của tòa nhà để tìm một lối vào an toàn. Thật may là nó vắng vẻ và chẳng có ai qua lại, rất tiện cho công việc đột nhập.

Phía sau tòa nhà có một cửa phụ nhỏ, từ trong đó một gã phụ bếp ì ạch bước ra, mang theo một cái bao rác to tướng. Gã léo lê cái bao trên đất rồi vất nó vào thùng rác gần đó.

Tôi nhanh chóng rời khỏi nơi ẩn nấp và hỏi thăm.

- Biết bọn The Blood ở tầng mấy không?

Tôi nhẹ nhàng nói và tặng kèm một nụ cười vui vẻ, tuy nhiên chiếc mặt nạ sẽ khiến gã không thể thấy sự vui vẻ đó trên mặt tôi.

Hắn nhìn xuống con dao đang kề dưới bụng sau đó mới trả lời.

- Tầng 13, họ thuê toàn bộ tầng đó.

Tôi không quên cảm ơn và đánh ngất gã rồi ném vào thùng rác.

---o0o----

Tôi thấy những cơn gió táp vào mặt, sau đó cảm thấy mình bị ném vào thứ gì đó.

Khi tôi mơ màng tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trong một căn phòng, tôi chưa kịp cất tiếng thì có hai gã đàn ông đã lao tới nhét giẻ vào miệng và bịt mắt tôi.

Tôi thấy cơ thể mình bị xốc lên rồi bị kéo đi.

Tôi đi qua một vật rất lạnh.

Sau một hồi bị lôi đi tôi bất ngờ bị ném xuống mặt đất. Sự va chạm khiến vai tôi như dại đi. Chúng bỏ băng và giẻ ra khỏi mắt và miệng của tôi.

Mọi thứ hiện ra, bên cạnh tôi là năm cô gái khác, trong đó có một đứa học cùng trường. Chúng tôi đang ngồi trên mặt đất, trong một vòng tròn lớn với những kí tự kì lạ. Bên ngoài vòng tròn là rất nhiều người có cả nam và nữ, già trẻ đều đủ, họ mặc trên người đều là những chiếc áo choàng đỏ như máu, trên ngực trái có thêu số “666”.

Nơi này rất tối, nhưng tôi có thể lờ mờ thấy được những tảng đá nhấp nhô, nơi này giống như một hang động.

Với vô số những ánh mắt đáng sợ kia chúng tôi bất giác ngồi co rúm lại với nhau, cơ thể tôi không thể tự chủ được run lên từng rồi, những cô gái đang ngồi cạnh tôi cũng vậy.

Những cô gái bị bắt như tôi, họ đang kêu khóc, cầu xin thảm thiết nhưng những kẻ đứng ngoài vòng tròn, trên gương mặt của họ chẳng hề biểu lộ ra chút thương xót nào.

Sự sợ hãi càng lúc càng dâng lên, nó khiến tôi sợ tới cứng họng, thậm chí còn không khóc nổi. Ước gì đây là một cơn ác mộng và khi tỉnh lại tôi sẽ thấy mình nằm trên chiếc giường quen thuộc và nghe thấy giọng nói của bố mẹ.

Rồi tôi nghe thấy một giọng nói cất lên, từ trong bóng tối một gã mặc chiếc áo choàng đỏ có mũ chùm bước ra, trên tay hắn là một quyển sách. Đám người đang bao vây chúng tôi liền chậm rãi tách sang hai bên, đứng thành hai hàng đối diện nhau.

Lúc này, đứng cạnh vòng tròn chỉ còn 13 người. những kẻ này mặt đều đeo một chiếc mặt nạ quỷ trông rất dữ tợn.



Gã cầm quyển sách vừa bước ra, đứng cách vòng tròn một khoảng rồi chậm rãi ra lệnh cho chúng tôi.

- Mau cởi bỏ quần áo của các người xuống!

Một chất giọng ồm ồm và hờ hững, tôi lập tức nhận ra giọng nói này, nó là giọng của Jame, gã hát chính trong ban nhạc The Blood.

Tôi cùng năm cô gái còn lại đã quỳ xuống van xin, những tiếng gào khóc mỗi lúc một lớn.

“Đoàng”

Một tiếng súng vang lên, một tên đứng cạnh vòng tròn đã chĩa súng bắn thẳng vào đùi của cô gái ngồi ngay cạnh tôi.

- Câm mồm và làm theo nhanh, nếu chúng mày không muốn có thêm vài lỗ trên người!

Chúng tôi biết hắn sẽ làm như vậy nếu không nghe theo. Chúng tôi im bặt, cô gái ngồi cạnh tôi cũng không dám rên lên dù chỉ một tiếng, vết thương trên đùi đang trào máu.

Trước sự uy hiếp, sáu người chúng tôi chẳng biết làm gì khác ngoài việc nghe lời.

Từng người trong chúng tôi trút bỏ quần áo.

Sau một hồi, chúng tôi đã không còn một miếng vải trên cơ thể, ngồi co rúm lại với nhau và run lên như từng đợt, còn nước mắt thì sớm đã khóc cạn mất rồi. Tôi sợ tới mức cắn môi mình bật máu từ khi nào chẳng hay.

Tôi không biết tại sao bọn họ lại bắt chúng tôi chứ không phải những người khác, trong bốn đứa chỉ duy nhất tôi bị lôi đi.

Trong đầu tôi đang hiện lên đủ những hình ảnh khủng khiếp thì gã Jame chậm rãi cất giọng, lời lẽ chứa đầy vẻ tôn kính.

- Hỡi đấng tối cao, chúa tể của chúng con, vị thần che chở cho những ai tin vào người. Quyền năng của người là tối thượng, xuyên suốt địa ngục và trần gian. Xin người hãy chứng giám cho chúng con, những đầy tớ trung thành nhất của người. Đây là những lễ vật chúng con hiến dâng lên người, xin người hãy nhận lấy sự trinh trắng và linh hồn của những cô gái này. Hãy ban cho chúng con sức mạnh và sự bảo vệ của người từ địa ngục vĩnh hằng, để chúng con có thể hầu hạ người mãi mãi. Satan!

Sau khi gã Jame đọc xong thì gã và những kẻ quanh đây liền khẽ cúi đầu.

Từ những lời lẽ kia thì tôi đã hiểu bọn chúng tới từ giáo hội nào và vì sao chúng tôi lại bị bắt tới đây.

Từ trong mười ba tên đàn ông đang vây quanh chúng tôi thì có sáu tên cởi bỏ chiếc áo choàng đỏ và bước vào trong vòng tròn. Trên người sáu tên này lúc này cũng không còn một mảnh vải, toàn bộ đều lõa thể, một lũ biến thái.

Bọn chúng lao về phía chúng tôi, mỗi tên lại đè một người trong số chúng tôi ra đất rồi thực hiện những hành vi đồi bại, cưỡng hiếp chúng tôi một cách trắng trợn. Chúng tôi vùng vẫy, gào thét trong tuyệt vọng, đau đớn từ thể xác tới tâm hồn.

Tôi cảm thấy mình đang rơi xuống địa ngục, cả thân thể và tâm hồn đều đã bị dày xéo tới thảm hại, cảnh vật trước mắt tôi nhanh chóng tối sầm, sự đau đớn khiến tôi ngất lịm.

Có lẽ ngất như thế lại hay, sẽ chẳng còn cảm nhận thấy đau đớn, và nếu có chết thì cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

Tôi thực sự muốn tất cả chỉ là một cơn ác mộng đáng sợ…..

Chúa ơi, xin người hãy cứu con.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Diệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook