Chương 61: Cội nguồn của sức mạnh (2)
Số Chín
26/12/2013
- Ông nói dễ hiểu hơn một chút được không?
Dante chen ngang, cố gắng nói bằng giọng thân thiện, thứ gã nghe thấy có phần khá trìu tượng. Chỉ thấy người đàn ông trong bóng tối vẫn đều đều nói với giọng điệu chậm rãi, như thể không nghe thấy lời đề nghị khiếm nhã của gã.
- Cậu sinh ra từ khí, và một ngày kia cậu sẽ quay về với khí. Nhìn qua đôi mắt của thể xác, thì đời người dường như biến mất đi bởi cái chết, nhưng từ quan điểm của tinh thần, thì không có gì biến mất. Khi trước khi cậu sinh ra đã có rồi, và cậu sẽ tiếp tục tồn tại mãi sau này. Nhìn một sự vật bằng đôi mắt của tinh thần có nghĩa là quan sát sự vật đó từ quan điểm của bản thể đích thực trong vũ trụ, thì tất cả chúng ta, toàn thể thế giới, tất cả loài người, đều ở trong cùng một bào thai với mọi loài cỏ cây, mọi thứ, cho đến cả những đám mây và sương mù. Cuộc đời chúng giống như một vốc nước cậu đã múc lên từ biển sâu và giữ trong hai tay. Đó gọi đó là cái “tôi”. Đó là nước của cậu bởi vì cậu đã giữ nó trong hai tay mình. Mặt khác, từ cái quan điểm của nước, thì đó cũng là một phần của đại dương. Nếu cậu mở tay ra thì nước sẽ rơi xuống biển, còn nếu cậu không để cho nước chảy với dòng của nó, thì nó sẽ trở nên đục rồi dần dần bốc hơi khỏi bàn tay của cậu và trở về nguồn.
Dante lấy tay day nhẹ hai bên thái dương, một đống lí luận mà gã nghe được khiến cho cái đầu của gã dường như phình to ra. Mặc dù vừa mới huyênh hoang là bản thân thông minh tột đỉnh nhưng bây giờ gã đành phải hổ thẹn vì đã nói như vậy. Ông ta nói đúng, quả thật Dante càng nghe càng cảm thấy mơ hồ khó hiểu. Mặc dù ở trong phòng biệt giam tối tăm có người tán gẫu cũng đỡ buồn nhưng ngồi đây để nghe triết lí thì đúng là giống như tra tấn.
- Nói thật với ông là mấy điều ông vừa nói ấy mà, tôi chỉ hiểu được…. à à…tầm một nửa. Nhưng nói chung cũng biết đại khái ông nói cái gì. Chỉ có điều ông có thể ….kiểu như…tóm tắt và chỉ nói ý chính được không? Tôi không thích những bài diễn thuyết rườm rà. – Tiếng Dante gãi đầu vang lên soàn soạt.
- Được! Hãy nghĩ rằng cơ thể cậu chính là hai bàn tay còn khí chính là nước cậu múc lên từ biển lớn. Như vậy đã đủ dễ hiểu chưa?
- Rồi, và….?
- Nước trong tay cậu nên nó là của cậu, nhưng nó cũng là một phần của biển, đúng chứ?
- Phải.
- Nếu bàn tay biến mất, nước sẽ lại trở về biển, phải không?
- Ý ông à khi con người chết đi, thể xác biến mất, cái mà ông gọi là khí lại trở về nơi nó sinh ra! – Dante mơ hồ đáp lại.
- Cậu hiểu ra rồi đấy. Vậy tôi lại hỏi cậu, nếu cậu cứ khư khư giữ lấy vốc nước trong tay, vậy trải qua một thời gian dài liệu nó sẽ thế nào?
- Như ông vừa nói thôi, bốc hơi và lại trở về nguồn.
- Cậu có trí nhớ tốt lắm. Vậy nếu tôi vẫn giữ vốc nước trên tay nhưng lại hạ đôi bàn tay xuống mặt biển thì cậu nghĩ sao?
- Thì…nước trong tay ông sẽ không bao giờ cạn….và hòa làm một với nguồn.
- Đó chính là điều tôi muốn nói. – Người đàn ông vui vẻ đáp.
Dante có cảm giác mình sắp nhìn thấy một thứ gì đó rất to lớn, nó bùng nổ trong suy nghĩ của gã nhưng vẫn bị ngăn cách bởi một màng ngăn mờ ảo như sương khói, dù cố gắng thế nào gã cũng không thể thông suốt mặc dù bản thân cảm nhận được nó gần ngay trước mắt. Chân lí mà gã vừa tiếp nhận dường như rất đỗi gần gũi nhưng cũng vô cùng xa lạ, hai thái cực cảm giác trái chiều đan xen khiến Dante bối rối, gã vội lên tiếng hỏi tiếp.
- Tôi vẫn chưa hiểu….
Không đợi Dante nói hết câu, người đàn ông trong bóng tối đã dùng ngữ điệu chậm rãi ngắt lời.
- Hiểu hay không còn tùy duyên của cậu. Để hiểu được triết lí này tôi đã phải mất tới bốn năm, dù có nói ra mà cậu chưa “ngộ” thì cũng không thể thấy. Điều này chẳng thể cầu, thời điểm tới nó ắt sẽ hiện ra. Có người mất vài năm, có kẻ tốn cả đời, tất cả chỉ có thể đợi.
Dante im lặng suy ngẫm không hỏi gì thêm, gã có cảm giác bản thân vô cùng hứng thú với điều này. Người đàn ông kia cũng chẳng nói gì nữa, tĩnh lặng như không hề tồn tại trong căn phòng tối tăm này, ngay cả nhịp thở của ông ta cũng chẳng nghe thấy được. Trải qua hơn tiếng đồng hồ suy tư nhưng Dante rốt cuộc vẫn khó lòng thông suốt, gã tạm gác vấn đề qua một bên để tập trung vào vài câu hỏi vừa lóe lên trong đầu.
- Mà ông bị nhốt trong này lâu chưa? Phạm luật gì vậy?
Người đàn ông lạ mặt không lên tiếng trả lời, vẫn lặng thinh như hòa làm một với bóng tối, Dante có cảm giác chỉ mới lúc trước ông ta còn hiện hữu nhưng lúc sau đã không thể cảm nhận được đối phương có thực sự tồn tại hay không.
- Ê, còn đó không ông bạn? Này….
Vẫn không thấy có câu trả lời nào vang lên, Dante có chút bực bội vì tính cách kì lạ của kẻ đang bị giam cùng một chỗ với gã.
- Lúc ẩn lúc hiện cứ như ma vậy…
- Hả, cậu hỏi gì?
Tinh thần của Dante vừa trùng xuống thì câu nói bất chợt vang lên khiến cho gã không thể không giật mình, nhất là khi cả căn phòng tối đen như mực thế này. Khi con người không thể nhìn thấy mọi vật thường rất dễ bị kích động.
- Ông vừa làm gì mà không trả lời? – Giọng gã đầy vẻ khó chịu.
- Xin lỗi, tôi vừa ngủ quên. – Giọng già nua bình thản trả lời.
- Ngủ…quên?
- Mười mấy năm sống trong bóng tối khiến tôi mất khái niệm về đêm và ngày, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi vào trạng thái ngủ. Một thói quen khó bỏ.
- Ông…bị giam trong này….những mười mấy năm?
- Mười ba năm, tôi đoán là như vậy. Trong này khái niệm thời gian khá mơ hồ.
- Từng ấy năm…ông sống trong cái bóng tối chết tiệt này sao?
- Tôi có yêu cầu bọn chúng lắp một cái bóng đèn nhưng có lẽ tên giám đốc trại giam này quá bủn xỉn.
Giọng nói của người đàn ông vẫn hết sức điềm tĩnh, như thể ông ta cảm thấy mọi chuyện quá đỗi đơn giản chẳng có gì to tát. Dante cảm giác như nghẹn họng, không dám tin vào điều người đàn ông lạ mặt nói ra, một con người mười mấy năm sống trong cái phòng biệt giam này mà vẫn chịu được hay sao? Nếu là gã chắc có lẽ đã sớm phát điên rồi. Rốt cuộc kẻ mà Dante đang nói chuyện là hạng người nào? Sức mạnh tinh thần của ông ta phải lớn tới đâu để có thể chịu được sự giam hãm kinh khủng thế này.
- Vì sao ông lại bị giam ở đây…trong mười ba năm ròng rã. Luật của trại giam này cao nhất cũng chỉ biệt giam phạm nhân trong một tuần. – Trong giọng nói của Dante có chút nghi hoặc.
- Có những thứ không hề nằm trong luật. Nó đến từ lòng tham và sự ích kỉ.
Câu nói rất mơ hồ và khó hiểu, Dante chỉ biết nhăn trán gãi đầu với câu nói vừa rồi, gã thở dài rồi dựa lưng vào tường.
- Tôi không hiểu ông muốn nói gì, nhưng thực sự nếu ông bị giam cầm ở đây trong mười ba năm thì đó thực sự là một hình thức tra tấn quá ghê tởm.
Người đàn ông trong bóng tối cười lên một tràng dài sảng khoái sau đó vui vẻ lên tiếng.
- Con người sống được đến ngày hôm nay không phải vì chúng ta có sức mạnh chống lại tự nhiên hay thông minh siêu đẳng. Chúng ta sống được vì chúng ta có khả năng thích nghi vượt trội, có thể chấp nhận mọi hoàn cảnh để sinh tồn. Đối với lịch sử phát triển của loài người cùng những điều mà tổ tiên chúng ta đã trải qua thì thế này đã là gì.
- Mấy đống lí lẽ của ông cao siêu quá, tôi chẳng tiếp thu nổi. Đối với tôi mà nói thì thà chết còn hơn là ở trong cái lỗ cống này.
- Mỗi sinh mệnh được tạo ra luôn mang trên mình một sứ mạng cao cả, chẳng có ai sinh ra để rồi chết một cách vô ích. Nếu cậu dễ dàng đầu hàng số phận như vậy tại sao vào trong này rồi còn tốn côn luyện tập?
- À thì….để tôi sau khi ra khỏi đây không bị ăn hành của mấy thằng khốn nạn ngoài kia.
- Bất kì ai cũng sợ chết, mọi người nghĩ đó là bản năng, nhưng thực chất sâu xa trong tiềm thức của chúng ta, chúng ta không muốn chết bởi lẽ sứ mạng của bản thân chưa hoàn thành, nó như một sợi xích trói buộc tất cả ở lại thế giới này cho đến khi nhiệm vụ của bản thân được hoàn tất. Nếu mọi người hoàn thành điều mà khiến họ được sinh ra thì ai cũng luôn luôn bình thản trước cái chết. Cậu không đầu hàng vì cậu còn có những thứ to lớn hơn gánh trên vai và tôi cũng vậy, tôi vui vẻ ngồi đây bởi vì chưa hoàn tất được sứ mạng của mình….Tôi đang chờ nó.
Khi cất lên câu nói cuối cùng, giọng của người đàn ông đầy vẻ suy tư và mệt mỏi, dường như ông ta có những tâm sự chẳng thể nói hết thành lời. Dante nghe thấy những câu nói này thì chợt nhớ tới cuộc gặp gỡ của gã và Lucifer, tên chúa quỷ đó cũng nhắc tới những thứ đại loại như vận mệnh hay số phận. Dante quả thật cảm thấy bản thân gã đang bị bao trùm bởi một tấm màn bí ẩn, tương lai thì toàn là sương mù không chút ánh sáng, nếu đúng như người đàn ông kì lạ kia nói thì chắc hẳn số phận đã sắp đặt cho gã một con đường khá là gai góc. Nhưng hiện tại gã cũng chẳng quản nhiều được đến thế, bị giam trong cái nhà tù này đến bao giờ gã còn chưa thể xác định thì nói gì tới chuyện khác.
- Nói chuyện từ nãy đến giờ quên mất chưa hỏi tên ông. Tôi tên Dante. – Gã cao giọng hỏi như sợ đối phương lại không trả lời như vừa rồi.
- Tôi cũng quên mất không tự giới thiệu, tôi là Miamoto Takezo.
- Ra là một người gốc Nhật, ông ít nhất chắc cũng phải năm sáu mươi tuổi phải không?
- Chính xác là tám sáu. Chắc cậu tầm hai tám?
- Làm sao ông nói chính xác được như thế? Mà ông già như vậy sao bọn chúng còn nỡ giam giữ ông trong này chứ?
Dante chen ngang, cố gắng nói bằng giọng thân thiện, thứ gã nghe thấy có phần khá trìu tượng. Chỉ thấy người đàn ông trong bóng tối vẫn đều đều nói với giọng điệu chậm rãi, như thể không nghe thấy lời đề nghị khiếm nhã của gã.
- Cậu sinh ra từ khí, và một ngày kia cậu sẽ quay về với khí. Nhìn qua đôi mắt của thể xác, thì đời người dường như biến mất đi bởi cái chết, nhưng từ quan điểm của tinh thần, thì không có gì biến mất. Khi trước khi cậu sinh ra đã có rồi, và cậu sẽ tiếp tục tồn tại mãi sau này. Nhìn một sự vật bằng đôi mắt của tinh thần có nghĩa là quan sát sự vật đó từ quan điểm của bản thể đích thực trong vũ trụ, thì tất cả chúng ta, toàn thể thế giới, tất cả loài người, đều ở trong cùng một bào thai với mọi loài cỏ cây, mọi thứ, cho đến cả những đám mây và sương mù. Cuộc đời chúng giống như một vốc nước cậu đã múc lên từ biển sâu và giữ trong hai tay. Đó gọi đó là cái “tôi”. Đó là nước của cậu bởi vì cậu đã giữ nó trong hai tay mình. Mặt khác, từ cái quan điểm của nước, thì đó cũng là một phần của đại dương. Nếu cậu mở tay ra thì nước sẽ rơi xuống biển, còn nếu cậu không để cho nước chảy với dòng của nó, thì nó sẽ trở nên đục rồi dần dần bốc hơi khỏi bàn tay của cậu và trở về nguồn.
Dante lấy tay day nhẹ hai bên thái dương, một đống lí luận mà gã nghe được khiến cho cái đầu của gã dường như phình to ra. Mặc dù vừa mới huyênh hoang là bản thân thông minh tột đỉnh nhưng bây giờ gã đành phải hổ thẹn vì đã nói như vậy. Ông ta nói đúng, quả thật Dante càng nghe càng cảm thấy mơ hồ khó hiểu. Mặc dù ở trong phòng biệt giam tối tăm có người tán gẫu cũng đỡ buồn nhưng ngồi đây để nghe triết lí thì đúng là giống như tra tấn.
- Nói thật với ông là mấy điều ông vừa nói ấy mà, tôi chỉ hiểu được…. à à…tầm một nửa. Nhưng nói chung cũng biết đại khái ông nói cái gì. Chỉ có điều ông có thể ….kiểu như…tóm tắt và chỉ nói ý chính được không? Tôi không thích những bài diễn thuyết rườm rà. – Tiếng Dante gãi đầu vang lên soàn soạt.
- Được! Hãy nghĩ rằng cơ thể cậu chính là hai bàn tay còn khí chính là nước cậu múc lên từ biển lớn. Như vậy đã đủ dễ hiểu chưa?
- Rồi, và….?
- Nước trong tay cậu nên nó là của cậu, nhưng nó cũng là một phần của biển, đúng chứ?
- Phải.
- Nếu bàn tay biến mất, nước sẽ lại trở về biển, phải không?
- Ý ông à khi con người chết đi, thể xác biến mất, cái mà ông gọi là khí lại trở về nơi nó sinh ra! – Dante mơ hồ đáp lại.
- Cậu hiểu ra rồi đấy. Vậy tôi lại hỏi cậu, nếu cậu cứ khư khư giữ lấy vốc nước trong tay, vậy trải qua một thời gian dài liệu nó sẽ thế nào?
- Như ông vừa nói thôi, bốc hơi và lại trở về nguồn.
- Cậu có trí nhớ tốt lắm. Vậy nếu tôi vẫn giữ vốc nước trên tay nhưng lại hạ đôi bàn tay xuống mặt biển thì cậu nghĩ sao?
- Thì…nước trong tay ông sẽ không bao giờ cạn….và hòa làm một với nguồn.
- Đó chính là điều tôi muốn nói. – Người đàn ông vui vẻ đáp.
Dante có cảm giác mình sắp nhìn thấy một thứ gì đó rất to lớn, nó bùng nổ trong suy nghĩ của gã nhưng vẫn bị ngăn cách bởi một màng ngăn mờ ảo như sương khói, dù cố gắng thế nào gã cũng không thể thông suốt mặc dù bản thân cảm nhận được nó gần ngay trước mắt. Chân lí mà gã vừa tiếp nhận dường như rất đỗi gần gũi nhưng cũng vô cùng xa lạ, hai thái cực cảm giác trái chiều đan xen khiến Dante bối rối, gã vội lên tiếng hỏi tiếp.
- Tôi vẫn chưa hiểu….
Không đợi Dante nói hết câu, người đàn ông trong bóng tối đã dùng ngữ điệu chậm rãi ngắt lời.
- Hiểu hay không còn tùy duyên của cậu. Để hiểu được triết lí này tôi đã phải mất tới bốn năm, dù có nói ra mà cậu chưa “ngộ” thì cũng không thể thấy. Điều này chẳng thể cầu, thời điểm tới nó ắt sẽ hiện ra. Có người mất vài năm, có kẻ tốn cả đời, tất cả chỉ có thể đợi.
Dante im lặng suy ngẫm không hỏi gì thêm, gã có cảm giác bản thân vô cùng hứng thú với điều này. Người đàn ông kia cũng chẳng nói gì nữa, tĩnh lặng như không hề tồn tại trong căn phòng tối tăm này, ngay cả nhịp thở của ông ta cũng chẳng nghe thấy được. Trải qua hơn tiếng đồng hồ suy tư nhưng Dante rốt cuộc vẫn khó lòng thông suốt, gã tạm gác vấn đề qua một bên để tập trung vào vài câu hỏi vừa lóe lên trong đầu.
- Mà ông bị nhốt trong này lâu chưa? Phạm luật gì vậy?
Người đàn ông lạ mặt không lên tiếng trả lời, vẫn lặng thinh như hòa làm một với bóng tối, Dante có cảm giác chỉ mới lúc trước ông ta còn hiện hữu nhưng lúc sau đã không thể cảm nhận được đối phương có thực sự tồn tại hay không.
- Ê, còn đó không ông bạn? Này….
Vẫn không thấy có câu trả lời nào vang lên, Dante có chút bực bội vì tính cách kì lạ của kẻ đang bị giam cùng một chỗ với gã.
- Lúc ẩn lúc hiện cứ như ma vậy…
- Hả, cậu hỏi gì?
Tinh thần của Dante vừa trùng xuống thì câu nói bất chợt vang lên khiến cho gã không thể không giật mình, nhất là khi cả căn phòng tối đen như mực thế này. Khi con người không thể nhìn thấy mọi vật thường rất dễ bị kích động.
- Ông vừa làm gì mà không trả lời? – Giọng gã đầy vẻ khó chịu.
- Xin lỗi, tôi vừa ngủ quên. – Giọng già nua bình thản trả lời.
- Ngủ…quên?
- Mười mấy năm sống trong bóng tối khiến tôi mất khái niệm về đêm và ngày, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi vào trạng thái ngủ. Một thói quen khó bỏ.
- Ông…bị giam trong này….những mười mấy năm?
- Mười ba năm, tôi đoán là như vậy. Trong này khái niệm thời gian khá mơ hồ.
- Từng ấy năm…ông sống trong cái bóng tối chết tiệt này sao?
- Tôi có yêu cầu bọn chúng lắp một cái bóng đèn nhưng có lẽ tên giám đốc trại giam này quá bủn xỉn.
Giọng nói của người đàn ông vẫn hết sức điềm tĩnh, như thể ông ta cảm thấy mọi chuyện quá đỗi đơn giản chẳng có gì to tát. Dante cảm giác như nghẹn họng, không dám tin vào điều người đàn ông lạ mặt nói ra, một con người mười mấy năm sống trong cái phòng biệt giam này mà vẫn chịu được hay sao? Nếu là gã chắc có lẽ đã sớm phát điên rồi. Rốt cuộc kẻ mà Dante đang nói chuyện là hạng người nào? Sức mạnh tinh thần của ông ta phải lớn tới đâu để có thể chịu được sự giam hãm kinh khủng thế này.
- Vì sao ông lại bị giam ở đây…trong mười ba năm ròng rã. Luật của trại giam này cao nhất cũng chỉ biệt giam phạm nhân trong một tuần. – Trong giọng nói của Dante có chút nghi hoặc.
- Có những thứ không hề nằm trong luật. Nó đến từ lòng tham và sự ích kỉ.
Câu nói rất mơ hồ và khó hiểu, Dante chỉ biết nhăn trán gãi đầu với câu nói vừa rồi, gã thở dài rồi dựa lưng vào tường.
- Tôi không hiểu ông muốn nói gì, nhưng thực sự nếu ông bị giam cầm ở đây trong mười ba năm thì đó thực sự là một hình thức tra tấn quá ghê tởm.
Người đàn ông trong bóng tối cười lên một tràng dài sảng khoái sau đó vui vẻ lên tiếng.
- Con người sống được đến ngày hôm nay không phải vì chúng ta có sức mạnh chống lại tự nhiên hay thông minh siêu đẳng. Chúng ta sống được vì chúng ta có khả năng thích nghi vượt trội, có thể chấp nhận mọi hoàn cảnh để sinh tồn. Đối với lịch sử phát triển của loài người cùng những điều mà tổ tiên chúng ta đã trải qua thì thế này đã là gì.
- Mấy đống lí lẽ của ông cao siêu quá, tôi chẳng tiếp thu nổi. Đối với tôi mà nói thì thà chết còn hơn là ở trong cái lỗ cống này.
- Mỗi sinh mệnh được tạo ra luôn mang trên mình một sứ mạng cao cả, chẳng có ai sinh ra để rồi chết một cách vô ích. Nếu cậu dễ dàng đầu hàng số phận như vậy tại sao vào trong này rồi còn tốn côn luyện tập?
- À thì….để tôi sau khi ra khỏi đây không bị ăn hành của mấy thằng khốn nạn ngoài kia.
- Bất kì ai cũng sợ chết, mọi người nghĩ đó là bản năng, nhưng thực chất sâu xa trong tiềm thức của chúng ta, chúng ta không muốn chết bởi lẽ sứ mạng của bản thân chưa hoàn thành, nó như một sợi xích trói buộc tất cả ở lại thế giới này cho đến khi nhiệm vụ của bản thân được hoàn tất. Nếu mọi người hoàn thành điều mà khiến họ được sinh ra thì ai cũng luôn luôn bình thản trước cái chết. Cậu không đầu hàng vì cậu còn có những thứ to lớn hơn gánh trên vai và tôi cũng vậy, tôi vui vẻ ngồi đây bởi vì chưa hoàn tất được sứ mạng của mình….Tôi đang chờ nó.
Khi cất lên câu nói cuối cùng, giọng của người đàn ông đầy vẻ suy tư và mệt mỏi, dường như ông ta có những tâm sự chẳng thể nói hết thành lời. Dante nghe thấy những câu nói này thì chợt nhớ tới cuộc gặp gỡ của gã và Lucifer, tên chúa quỷ đó cũng nhắc tới những thứ đại loại như vận mệnh hay số phận. Dante quả thật cảm thấy bản thân gã đang bị bao trùm bởi một tấm màn bí ẩn, tương lai thì toàn là sương mù không chút ánh sáng, nếu đúng như người đàn ông kì lạ kia nói thì chắc hẳn số phận đã sắp đặt cho gã một con đường khá là gai góc. Nhưng hiện tại gã cũng chẳng quản nhiều được đến thế, bị giam trong cái nhà tù này đến bao giờ gã còn chưa thể xác định thì nói gì tới chuyện khác.
- Nói chuyện từ nãy đến giờ quên mất chưa hỏi tên ông. Tôi tên Dante. – Gã cao giọng hỏi như sợ đối phương lại không trả lời như vừa rồi.
- Tôi cũng quên mất không tự giới thiệu, tôi là Miamoto Takezo.
- Ra là một người gốc Nhật, ông ít nhất chắc cũng phải năm sáu mươi tuổi phải không?
- Chính xác là tám sáu. Chắc cậu tầm hai tám?
- Làm sao ông nói chính xác được như thế? Mà ông già như vậy sao bọn chúng còn nỡ giam giữ ông trong này chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.