Bất Diệt

Chương 59: Cúi đầu (3)

Số Chín

26/12/2013

Khi tôi tỉnh lại thì nhà ăn đã chẳng còn một ai, toàn thân đều là những cơn đau tận xương tủy đang cấu xé điên cuồng. Thực sự đây là một trận đòn đau nhất mà bản thân tôi từng nếm phải, lúc trước chỉ đau một chút là sau đó vết thương tự lành, còn bây giờ vết thương càng lúc càng nhức buốt. Đôi mắt thậm chí còn chẳng thể mở to, mặc dù không có cái gương nào quanh đây nhưng chắc hẳn nó phải sưng húp bằng hai quả táo rồi cũng nên. Giờ đây tôi còn chẳng thể ngồi dậy một cách bình thường, đầu tiên là khổ sở xoay người sau đó từng chút một dùng hai cánh tay bầm dập đẩy cơ thể đứng lên, sau vài phút đôi chân xiêu vẹo của bản thân cũng tạm thời đứng vững. Ngó lại bộ quần áo dính đầy vết máu đã khô cứng, trông nó mới đầy tính nghệ thuật làm sao, sọc đen trắng pha cùng với những đốm màu đỏ trông hệt như một bộ đồ ngủ cách điệu. Ít ra thì sau khi ăn đòn khiếu hài hước của tôi vẫn còn, vậy có nghĩa là não vẫn chưa bị ảnh hưởng nghiêm trọng lắm. Mà thằng trâu mộng kia chắc chắn phải đánh nhau như cơm bữa mới có mấy cú đấm mạnh cỡ đó, hơn nữa khả năng chịu đòn của nó cũng thuộc hàng quái thú chứ chả phải người. Nhưng tôi sẽ không để yên chuyện này đâu, có thù nhất định phải trả….nhưng giờ chưa phải lúc thích hợp, dù sao người xưa cũng có câu quân tử trả thù mười năm chưa muộn.

Nhà ăn bây giờ chỉ còn mấy gã đầu bếp đang thu dọn bát đĩa trên các dãy bàn trải dài, phía trong khu nhà bếp vang lên tiếng nước xối xả cùng lách cách của bát đĩa cọ vào nhau.

Với cái dạ dày mốc meo cùng thân thể tàn tạ chi chít những vết thương, tôi cố gắng lết ra khỏi nhà ăn bằng chút sức lực cuối cùng. Đúng là ở đâu thì tôi cũng gặp hàng đống rắc rối từ trên trời rơi xuống, muốn sống yên ổn cũng thật quá khó khăn. Giờ cứ lết được cái xác này về phòng rồi tính tiếp vậy.

Nặng nề bước từng bước, cho tới khi tới gần lối vào hành lang thì tên đầu bếp béo mập ban nãy phát đồ ăn cho tôi vội vã đi tới. Khi hắn đã tiến tới sát gần, đôi mắt tròn vo nhìn láo liên xung quanh trong giây lát rồi mới nhét vào tay tôi một cái bánh mì.

- Chú mày cầm lấy mà ăn tạm. Khổ! Chắc mới đến nên không biết bọn nó hả? Giờ chú mày thảm rồi, bọn nó sẽ còn hành hạ chú mày dài dài đấy. Cứ chuẩn bị tinh thần đi là vừa!

Tay đầu bếp nói liến thoắng không nghỉ, sau đó vội vã xoay người bỏ đi chẳng hề cho tôi có cơ hội lên tiếng. Xem ra hắn cũng không phải loại người xấu xa như tôi nghĩ, ít ra hắn cũng thương tình mà vứt cho một cái bánh mì, với cơn đói cồn cào thì giờ đây bất cứ thứ gì có thể ăn được đối với tôi đều là sơn hào hải vị.

Một chiếc bánh mì hết sức bình thường nếu không phải vì cơn đói hành hạ thì có lẽ chẳng bao giờ tôi động tới loại đồ ăn khô khốc này. Nhưng giờ đây cái bánh này thật sự quá ngon, tôi chưa từng ăn cái bánh nào ngon như vậy, đi chưa được chục bước thì tôi đã tống cả cái bánh mì vào trong miệng mà nhai nhồm nhoàm. Có lẽ bây giờ trông tôi chẳng khác gì một thằng ăn mày sắp chết đói, mà có khi mấy tên ăn mày mà gặp tôi bây giờ thì chúng nó chắc cũng rút ra vài đồng mà bố thí cho tôi cũng chưa biết chứng.

Chiếc bánh mặc dù chả lấp nổi một góc nhỏ trong cái dạ dày đang sôi sục, nhưng nó cũng phần nào làm giảm tiếng réo ùng ục phát ra từ cái bụng lép kẹp. Lúc này tôi đã đi tới nửa hành lang để trở về khu giam tù nhân, thì từ đằng xa có bốn bóng người bước nhanh về phía tôi. Chúng mặc những bộ quần áo màu ghi, bên hông đeo một khẩu súng lục, trên túi áo ngực có thêu biểu tượng cùng tên của trại giam, ngoài ra chiếc mặt nạ đen bóng mà chúng đeo trông khá nổi bật. Nếu tôi đoán không nhầm thì bốn kẻ này chính là những tên quản giam, và nếu chúng xuất hiện thì có lẽ là tôi lại gặp phải một chút rắc rối “nho nhỏ”.

- Dante, mày muộn giờ trở về phòng! – Một giọng nói lạnh như băng cất lên, nó làm tôi chẳng có chút cảm tình nào cả.

- Thôi nào, mấy người biết rõ tại sao chuyện này xảy ra mà! – Máy quay đặt khắp nơi và bọn này thì lạ quái gì việc tôi vừa bị ăn hành.

- Đây là luật, đi!

Hai tên quản giam nhanh chóng bước tới bên cạnh, xốc hai cánh tay đang tê buốt của tôi lên một cách thô bạo, nó khiến tôi có cảm giác như được tra tấn lần hai vậy, đúng là chỉ muốn ngất luôn cho xong. Tôi nghiến chặt hàm răng để không phải rên lên vài tiếng khó nghe, lũ quản giam chết tiệt này cũng biết chăm sóc tù nhân bị thương quá đi mất.

- Đi đâu đây? – Mặc dù biết rõ là tôi sắp được tống vào đâu nhưng cũng nên hỏi lại cho chắc chắn, biết đâu bọn chúng thương tình cho tôi vào một phòng y tế cũng nên.

- Biệt giam! – Một tên đáp cộc lốc.

Sau đó chúng bắt đầu lôi tôi khỏi hành lang, hai đứa đi trước còn hai đứa xốc nách kéo tôi đi như đang kéo một cái xác chết. Khỉ thật, bọn chúng làm như không hề biết tôi vừa bị đánh cho bầm dập khắp người vậy.

Đi xuyên qua khu phòng giam, tôi được lũ quản giam lôi vào cái hành lang tối tăm đối diện với lối vào khu nhà ăn. Những bóng đèn cũ rích chập chờn thỉnh thoảng lại nhấp nháy như được cố tình tạo ra để dọa mấy tên yếu bóng vía, sau khi đi được chừng năm trăm mét xuyên qua vài cánh cửa, bọn chúng rẽ trái và kéo tôi xuống những bậc cầu thang tối tăm, tay vịn han rỉ dính đầy bụi bặm, càng đi thì mùi ẩm thấp càng dày đặc, thỉnh thoảng mới có một cái bóng đèn nhỏ thắp sáng lối đi. Tôi có cảm giác như mình đang tham gia vào mấy bộ phim kkinh dị vẫn thường chiếu trên tivi.

Sau khi bước qua bậc thang cuối cùng thì tôi tiếp tục được dạo qua một cái cầu sắt nhỏ, nhưng cũng đủ rộng để ba người đi song song, bên dưới chiếc cầu là toàn những đường ống cùng máy móc đang xình xịch chuyển động, thỉnh thoảng lại có mấy làn khói trắng phun ra từ cái cột lớn nằm sâu phía dưới, có lẽ đây là khu sản xuất điện và xử lí nước của trại giam. Khu vực này có lẽ nằm bên dưới trại giam, mùi ẩm mốc hiệu hữu khắp nơi, không gian lại tối tăm và ảm đạm, nếu không có mấy bóng đèn hiu hắt nằm trên trần thì dù có giơ bàn tay ra trước mặt cũng chẳng thể nhìn thấy.

Đi hết cái cầu sắt han rỉ tôi được đứng trước một cánh cửa sắt khá rộng, hoen ố đủ màu, trên thân là chi chít những vết hàn xì, có lẽ cánh cửa này được tạo ra từ hàng tá miếng sắt vụn. Một tên quản giam bước lên xoay mạnh cái cần nằm chính giữa cánh cửa, một tiếng “két” mạnh mẽ vang lên rồi đến hàng đống bụi rơi xuống từ mép cửa, có lẽ lâu lắm rồi nó mới được mở ra.

- Vào đi!

- Tôi phải ở chỗ này trong bao lâu?

- Tới khi nào tao thấy đủ!

Một thằng bất thình lình đạp vào mông khiến tôi ngã dúi dụi vào phía bên trong căn phòng tối om. Bọn chúng đóng sầm cửa lại, rồi tiếng cái cần trở về vị trí cũ vang lên, nó đã được khóa trái từ bên ngoài.

Căn phòng này hoàn toàn tối đen như mực, chút ánh sáng duy nhất có ở đây chính là từ bốn cái khe cửa hắt vào nhưng cũng vô cùng mờ nhạt. Tôi thậm chí còn không thể nhìn thấy cơ thể mình, một màu đen đặc quánh bao trùm tất cả, chẳng biết trong cái phòng biệt giam khốn nạn này còn có gì không. Tôi lồm cồm bò dậy rồi lùi lại cho tới khi lưng áp vào một bề mặt lạnh và cứng, có lẽ là tường. Lấy tay sờ lên bề mặt sau lưng, dựa vào những điểm gồ lên lõm xuống thì chắc hẳn nó là một bức tường sắt giống như cánh cửa mà tôi vừa trông thấy.

Do cánh cửa được bao quanh bởi một viền sáng mờ mờ nên tôi hoàn toàn có thể định hướng được nó, và từ đó cũng có thể biết là tôi đang ngồi cách lối ra vào tầm bốn đến năm bước chân.

Có lẽ tôi sẽ phải ngồi trong cái phòng tối tăm và lạnh lẽo này ít nhất là vài ngày, một cuộc sống tù tội mới tuyệt vời làm sao.

Ngồi xổm trên mặt đất, tôi thầm để ý tới những vết thương trên cơ thể, cái mặt thì khỏi phải bàn, còn lại sườn bụng cùng chân tay bị bầm dập không nhẹ. Nếu là trước kia thì chỉ cần mười phút là toàn bộ chỗ thương tích này sẽ biến mất, nhưng còn bây giờ chắc mười ngày nữa thì số vết thương này mới có thể giảm đi một nửa.



Tệ thật, giờ tôi mới cảm nhận được bản thân đã dựa vào dị năng của mình nhiều đến thế nào, mất đi nó tôi hoàn toàn trở thành một đống bị thịt vô hại. Chẳng lẽ mười mấy năm cuộc đời sau này phải sống trong cái trại giam chó chết này, và bị mấy thằng khốn nạn to như con bò đực kia hành hạ? Không được, không thể như vậy, tôi chắc chắn phải thoát khỏi đây, đây không phải nơi tôi thuộc về, chỗ của tôi là ở ngoài kia, một nơi tràn ngập ánh nắng và không khí trong lành. Bi quan chính là kẻ thù đáng sợ nhất giết chết tất cả những hi vọng, thật may là tôi luôn tràn đầy sự lạc quan và tự tin. Chỉ cần bạn tin vào bản thân thì mọi thứ đều có thể xảy ra bằng cách này hay cách khác.

Có lẽ tôi sẽ phải luyện tập, luyện tập cật lực để cải thiện cơ thể yếu đuối này. Lúc trước mặc dù bản thân cũng có luyện tập nhưng chẳng hề có kết quả, nhưng khi đó tôi vẫn còn có chỗ dựa là Life Limbo, giờ đây thì làm gì còn chỗ nào để dựa dẫm. Phải cải thiện sức mạnh của bản thân, cải thiện một cách triệt để, lúc trước không có tác dụng không có nghĩa là sau này cũng không. Hơn nữa ngoài việc đó thì tôi chẳng thể nghĩ ra điều gì hay ho hơn thế, chẳng ai điên tới mức để mặc cho mấy thằng khốn kia mặc sức mà đè đầu cưỡi cổ mình.

Dù sao trong cái nơi tối om chẳng nhìn thấy nổi tay mình như thế này thì giết thời gian bằng cách luyện tập cũng là giải pháp tối ưu rồi. Mặc kệ cái thân thể vẫn đang nhức nhối bởi hàng tá vết thương, tôi liền rướn người ra trước và bắt đầu chống đẩy, cứ coi như đây là hình phạt cho cái cơ thể yếu kém này. Tuy nhiên chưa chống nổi một cái thì mặt tôi đã đập thẳng xuống đất, khiến cho cái mũi lại đau tới chảy nước mắt, hai cánh tay xem ra đã yếu đến mức không thể chống nổi nữa rồi.t cái đầu.

Năm tên này toàn bộ đều là đàn em của Ergo, tên buộc tóc đuôi ngựa có tên Pino, tay tóc xoăn đầu xù mũi to như quả cà chua là Simon, gã da trắng tóc vàng hoe là Brosa, tên răng vổ mắt híp đầu cạo trọc là Aldo và kẻ còn lại là Paolo. Bọn chúng đều là các đấu sĩ ưu tú nhất của trại giam ENRAGE.

- Năm đánh một? Thế này có khác gì chó cắn theo bầy? – Dante cười khẩy nhìn mấy mấy cơ thể to như gấu chắn trước mặt.

Cả năm tên tù nhân trừng mắt ném cho gã thanh niên một cái nhìn tức tối, từ trước tới nay chưa đứa nào dám trả treo với chúng, càng không có chuyện gọi bọn chúng là “chó”. Tên Simon định lao lên thì Pino liền lấy tay ngăn lại, hắn để phịch cái khay lên bàn rồi bước ra phía trước.

- Mày to mồm đấy thằng nhãi, tao sẽ cho mày một cơ hội để thể hiện. Mong rằng khả năng của mày cũng to như cái mồm. – Mạch máu đã nổi cộm phập phồng hai bên thái dương của Pino.

Dante cười thầm trong bụng, kế khích tướng đã thành công, theo nhận định chủ quan của gã mà nói thì gã không hề có lấy một phần trăm cơ hội thắng nếu cả năm tên này cùng xông lên một lúc, nhưng nếu là từng tên một thì mọi chuyện lại khác. Tuy nhiên trông qua cơ thể rắn chắc của đối phương thì Dante phần nào có thể đoán ra những tên này phải thường xuyên luyện tập mới có được thân hình đồ sộ như vậy, xem chừng mọi chuyện có phát triển thế nào thì gã vẫn sẽ nhận lấy không ít thiệt thòi.

Bốn tên đồng đội hứng khởi lùi lại phía sau, lên tiếng kích động.

- Tao cho mày một phút thôi đấy, Pino!

- Tao cá là thằng nhãi sẽ ko thể cầm cự quá bốn mươi giây!

- Còn tao nghĩ chẳng đến hai mươi giây đâu.

Nhà ăn trở nên nhốn nháo, khá lâu rồi mới có trận đánh tay đôi xảy ra trong trại giam, thông thường những tên ma mới chỉ cần trông thấy mấy tay đấu sĩ là chúng đã quỳ xuống xin tha. Mọi người nhổm cả dậy để theo dõi diễn biến tiếp theo của sự việc, mặc dù họ sớm biết kết quả cho kẻ dám thách thức nhóm của Ergo là thế nào nhưng việc được theo dõi trận đánh một cách trực tiếp vẫn khiến cho mọi người tò mò. Tiếng bát đũa đã biến mất, thay vào đó là tiếng xôn xao bàn tán về số phận của gã ma mới, mọi người gần như chắc chắn gã thanh niên to gan sẽ nhừ đòn.

Cơ thể to như gấu của Pino chồm tới, tống vào gương mặt non choẹt của Dante một đấm vô cùng dũng mãnh nhưng nó chưa đủ nhanh để đánh trúng mục tiêu. Dante hụp đầu xuống, lách người sang bên phải rồi móc một đấm như búa tạ vào nách của đối phương, đây là vùng yếu hại trên cơ thể, dù có luyện tập chăm chỉ thế nào, cơ bắp rắn chắc ra sao thì vùng nách vẫn rất dễ bị tổn thương. Dante đã không còn Skillz nên giờ đây gã phải tính toán nhiều hơn trong việc làm sao để hạ gục đối thủ mà tốn ít công sức nhất.

Cú đấm có hiệu quả ngay tức thì, tên Pino nhăn mặt, cánh tay giật lên cao theo phản xạ tự nhiên, Dante không bỏ lỡ cơ hội liền dùng mũi chân sút mạnh vào khớp gối của địch thủ. Vừa nhận một đòn đau điếng nên cơ thể tên Pino đã buông lỏng trong giây lát, giờ lại đột ngột cảm nhận được sự tê buốt nơi khớp chân khiến hắn buộc phải khụy gối xuống nền nhà.

Ngay khi đối phương vừa khụy xuống Dante lập tức siết mạnh bàn tay, dùng hết sức lực mà tung ra một đấm phóng thẳng vào mặt của Pino, gã muốn trong một đòn này phải hạ gục đối phương.

“Chát” - Cú đấm như một cây gậy bóng chày thụi thẳng vào bộ hàm xương xẩu của Pino khiến đầu hắn giật qua một bên rồi cả người đổ rạp xuống sàn. Dante vội vàng nhảy lùi lại phía sau thủ thế, giấu bàn tay đang run run ra sau lưng, một đòn vừa rồi tuy trúng đích nhưng mặt của thằng tóc đuôi ngựa kia như được làm bằng gạch đá, các mấu tay đang trở nên tê dại và mất cảm giác.

Dante đã mất năng lực hồi phục, mọi vết thương giờ đây đều không thể lập tức lành lại. Nếu là trước kia thì sự tê buốt này chẳng phải vấn đề to tát, nhưng giờ đây khi chỉ còn dựa vào chính sức lực của bản thân thì nó lại trở thành một vấn đề nghiêm trọng. Bàn tay tê dại thế này gần như không thể sử dụng được nữa, ít nhất là trong khoảng thời gian cấp bách trước mắt.

Mấy tên đồng đội của Pino thấy bạn nằm xõng xoài chẳng những không bực tức hay giúp đỡ mà chỉ đứng yên rồi cười phá lên.

- Màn hôn đất đẹp đấy! – Tên Simon lắc lư cái đầu xù bông của mình, hềnh hệch cười.

- Tỉ số là một không cho đội ma mới! – Brosa giả giọng phát thanh viên lên tiếng.

Pino lồm cồm bò dậy, gương mặt của hắn lúc này trở nên tím tái, có lẽ cục tức đã dồn lên tới tận cổ. Lấy một tay day day bên má vừa bị dính đòn, Pino mỉm cười hiểm độc nhìn về phía gã thanh niên láo xược, dường như cú đấm vừa rồi mới chỉ đủ gãi ngứa cho hắn.

Dante cảm nhận được cung cách của địch thủ đã thay đổi, không còn thái độ coi thường như vừa nãy, các điểm sơ hở đã biến mất, xem ra giờ đây hắn mới thực sự ra tay.

Pino tiếp tục nhào tới nhưng phong cách di chuyển lại vô cùng kín kẽ, vừa có thể tiến vừa có thể lùi, đẩy gã thanh niên vào thế bị động. Vừa rồi Dante do nhìn thấy sơ hở nên mới dám xông tới đánh đòn phủ đầu, nhưng bây giờ gã thật sự không nhìn ra được nước đi tiếp theo của mình phải làm thế nào. Bất ngờ tên Pino quạt tay vồ xuống bả vai của Dante, gã vội vã cong người né tránh, nhưng chính lúc đó một cú đá nhằm thẳng giữa bụng Dante mà xông tới. Dante rên khẽ, cơ thể bị gập lại ngã dúi dụi xuống sàn, cú đạp khiến nội tạng gã lộn ngược, cơn đau cào xé từng thớ thịt.

Life Limbo cho Dante khả năng phục hồi nhưng lại lấy đi sự phát triển của cơ thể, khiến cho gã mãi mãi ở trong thân hình của một thằng con trai mười tám tuổi mặc dù giờ đây gã sắp bước sang tuổi hai chín. Chính vì thế nên khi mất đi khả năng phục hồi, thể trạng của Dante khá yếu kém, dù là tấn công hay sức chịu đựng đều rất tầm thường, giờ đây lại trúng phải một đạp thô bạo của tên Pino thì gã khó lòng chịu nổi.



Lảo đảo đứng dậy sau một đòn vừa rồi, khả năng di chuyển của Dante gần như chỉ còn là một con số không tròn trĩnh. “Bốp” – Một đấm tống thẳng vào khuôn mặt non choẹt khiến cho gã thanh niên lại một lần nữa nằm úp mặt trên đất. Dante cảm thấy trời đất quay cuồng khó lòng định hướng được mọi vật, trong miệng thì dậy lên vị mặn của máu.

Pino dù sao cũng là một đấu sĩ, việc chịu đựng các đòn đánh đã quá thân thuộc đối với hắn, không những thế hắn lại còn thường xuyên được luyện tập và bồi bổ, thử hỏi Dante sao có thể là đối thủ.

- Ôn con, mau đứng dậy đi. Tao mới chỉ khởi động thôi!

Pino cao giọng khích bác, hắn lượn quanh gã thanh niên như đang vờn một chú cừu non.

- Vừa rồi dũng mãnh lắm cơ mà, sao giờ đã quỳ trên đất khóc lóc rồi?

Sự chế giễu chứa đầy trong câu nói cũng như trên khuôn mặt bặm trợn của tên Pino.

Dante chống mạnh hai tay cố gắng đứng dậy, bản chất của gã là như vậy, biết rõ không phải là đối thủ nhưng vẫn sẽ chiến đấu đến cùng, không chấp nhận thất bại. Có thể coi đó là tính hiếu chiến hay cũng có thể là sự ngoan cố hoặc là cả hai điều đó.

Vừa thấy đối phương lồm cồm bò dậy Pino tiếp tục sút mạnh vào mé sườn, khiến cho Dante lại rên lên rồi nằm ngửa ra đất.

- Tao thấy mày khá lì lợm đấy, nhưng ở trong này thì cái tính đấy đéo được hoan nghênh đâu!

Pino cất giọng cay độc, hắn tóm lấy cổ áo của Dante lôi mạnh gã khỏi sàn, cánh tay còn lại táng ngay một đấm vào khuôn mặt non choẹt làm nó văng qua một bên, nước bọt trộn lẫn với máu bắn cả ra ngoài vương vãi trên mặt sàn màu ghi. Dante gần như không còn cảm nhận được khuôn mặt của mình nữa, tay chân của gã cũng chẳng còn chút sức lực để phản kháng, cơn đau khiến gã không thể tập trung suy nghĩ được bất cứ điều gì.

Tên Pino vẫn tóm chặt cổ áo, đôi mắt híp lại, hắn vừa nhếch mép vừa hỏi.

- Nhìn lại mày xem, trông thật tội nghiệp. Tao cũng không muốn tính toán với một thằng nhãi mới bước chân vào đây, cho nên chỉ cần mày quỳ xuống lậy tao ba cái sau đó gọi tao là bố thì mày sẽ được tha.

Mấy tên đồng bọn đứng ngoài quan sát từ nãy đến giờ lại xôn xao bàn tán một cách vui vẻ.

- Mày nghĩ nó có lậy không? – Tên Paolo gãi gãi bộ râu quai nón rậm rì của mình, nhỏ giọng hỏi.

- Tao nghĩ là có, mặt nó tái thế kia cơ mà! – Aldo vừa xoa xoa cái đầu trọc lốc vừa nhận xét.

- Nó sẽ không quỳ đâu! – Tên Simon khịt mũi, cất giọng chắc nịch.

Dante sau khi nghe xong lời đề nghị “nhân từ” của đối phương thì bất giác nhếch mép cười nhạt, mắt gã chỉ nhìn thấy một gương mặt mờ mờ nhưng thế cũng đủ để định hướng được hành động tiếp theo của gã. Dante đưa ngón tay giữa lên ngang tầm mắt của Pino, chập chạp phát ra từng chữ.

- Đéo có chuyện đấy đâu, thằng chó!

Câu nói tuy không có lực nhưng lại khiến cho tên Pino giận tới tím mặt, khóe miệng hắn giật giật mấy cái sau đó là tiếng răng ghiến chặt vào nhau, thở phì phì như một con trâu điên. Hắn không nói thêm câu gì lập tức đấm liền chục phát vào mặt và bụng của Dante, chưa hả cơn giận Pino bèn vứt đối phương xuống sàn rồi đạp liên tiếp mấy cái như búa tạ giáng lên người, tiếng xương thịt bị đánh vang lên trầm đục tuy nhỏ nhưng khiến ai cũng phải rùng mình. Cơ thể của gã thanh niên xấu số giờ chả khác nào miếng thịt viên đang bị băm nát.

- Sao mày biết nó không quỳ? – Brosa gãi gãi mớ tóc vàng, tỏ ra khó hiểu hỏi.

- Xời, nó mà biết sợ quỳ xuống thì đã không dám thách thức bọn mình, đúng chưa! – Simon khá đắc ý với câu tiên đoán của bản thân.

Mọi người trong nhà bếp giờ đây đều im bặt, tiếp tục trở lại với bữa trưa của mình, chẳng còn tiếng nói chuyện chỉ có tiếng bát đũa vang lên nhè nhẹ. Một màn hành hạ này càng củng cố cho lòng tin không nên động vào mấy tay đấu sĩ của họ, sự kính sợ càng trở nên vững vàng hơn trước.

Sau khi đấm đá tới sướng tay, cả người khoan khoái thì tên Pino mới dừng lại. Dante nằm co rúm trên đất, máu me đầy mặt, bộ quần áo tù đen trắng của gã giờ còn được thêm những vệt máu loang nổ, xem ra gã đã ngất từ bao giờ.

Pino xách cái cơ thể èo uột vừa bị tra tấn dã man ra góc nhà, nơi có mấy tên tù khác đang ngồi ăn.

- Chúng mày được về bàn ăn. Từ giờ trở đi đây sẽ là chỗ của con chó ghẻ này.

Nói xong hắn ném phịch Dante xuống đất sau đó xoay người bỏ đi. Mấy tên tù khúm núm dạ dạ vâng vâng rồi rời khỏi góc nhà ăn, để lại gã thanh niên tàn tạ nằm lại đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Diệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook