Bất Diệt

Chương 6: Giáo Hội Đỏ (3)

Số Chín

12/11/2013

Bốn đứa sau khi xem xong show diễn của The Blood thì phê đến quắc cần câu, lâu lắm rồi bọn nó mới được xem một buổi biểu diễn nhạc rock hoành tráng và cuồng nhiệt như thế.

Khi show diễn kết thúc, bọn nó rời khỏi sân vận động, tùy ý tới một quầy bán nước lưu động. Sau một màn gào thét tới cháy cổ vừa rồi bốn đứa thậm chí có thể uống vài lít nước một lúc chứ chả chơi.

Mỗi đứa cầm một lon nước ưa thích vừa đi vừa xôn xao bàn tán, phát biểu cảm tưởng của chúng về nhóm The Blood.

Xuyên qua trục đường chính, Peter lái xe rẽ vào một con đường nhỏ đi về phía nam của thành phố, nhà của bốn đứa nằm khá gần nhau.

- Hết xẩy con bà bẩy, nghe đã lỗ tai đéo tả nổi! – Peter gương mặt vẫn tràn đầy xúc cảm.

- Công nhận bọn họ ăn mặc cá tính thật, tôi thích đôi bot của tay đánh guita quá! – Lan hồi hởi nhớ lại.

- Từ đầu tới cuối cậu chỉ ngắm giầy sao? – Rumi khẽ nheo mắt.

- Tuyệt cú mèo, mấy em phát cuồng cởi cả áo ra nhìn đã vãi đái. Nhìn mấy bộ ngực đó nảy lên nảy xuống ngon khó tả ! – Thằng Chen không chút e dè nói rõ to.

Ngay sau đó nó liền nhận được 3 cặp mắt hình viên đạn đang nhìn vào khuôn mặt ngơ ngác của mình.

- Sao?

- Biến thái !

- ….

- Bệnh vãi !

- Bệnh cái đéo gì, mày thì không nhìn chắc…

Cả đám ngồi trên xe nói chuyện rôm rả mặc cho lúc này đã là 1 giờ 30 sáng.

Sau khi đi tới cuối con đường nhỏ gặp một ngã 3 thì thằng Peter lái xe đi thẳng vào con hẻm cắt qua một dãy phố, đây là một lối tắt. Sau khi đi qua dãy phố này thì sẽ tới khu phố nơi cả bốn đứa sinh sống. Con hẻm khá rộng, đủ cho hai chiếc xe ô tô loại nhỏ chạy song song.

Vẫn còn đang say xưa trong cuộc tranh luận thì chiếc xe đen bóng với đầy những gai nhọn này đột nhiên khựng lại, tức thì chết máy.

- Sao phanh gấp thế?

- Đâu có, tự nó đột ngột dừng lại đấy chứ!

- Hết năng lượng chăng?

- Bình sạc vẫn còn một nửa mà!

Peter cố gắng đề nổ nhưng cái xe lại dở chứng, những tiếng xạch xạch vang lên rồi tắt ngúm. Đập mạnh tay vào vô lăng, cậu tỏ ra khó chịu.

- Nó không hoạt động.

- Xe mới mua kiểu gì thế mày?

- Tao biết thế quái nào được !

Cả đám chán nản rời khỏi xe, Peter mở nắp máy phía trước ngó qua ngó lại những chi tiết bên trong.

- Cậu biết sửa à?

- Không có!

- Vậy mày nhìn cái khỉ gì bên trong?

- Tao thấy ông già hay làm thế này khi xe hỏng, sau đó chọc chọc mấy cái thế là lại ngon lành. Tao đang nhớ xem phải chọc chỗ nào.

Mấy đứa nghe xong thì thở dài chả biết nói gì hơn.

“Vút”

Lan vừa quay đầu, bất giác nhìn lên phía trên con hẻm thì thấy một bóng đen lướt qua đầu mình.

- Các cậu nhìn thấy không? – Lan có chút hốt hoảng.



- Nhìn thấy gì? – Rumi quay lại.

- Cái bóng đen vừa lướt trên đầu chúng ta.

- Thôi thôi, em xin chị, giờ đang buổi đêm, khung cảnh đủ sợ rồi chị không phải dọa nữa đâu. – Chen nói với một giọng chán ngán.

- Mình nói thật đấy, mình vừa thấy….

Lan chưa kịp nói hết từ phía cuối con hẻm những tiếng bước chân chậm rãi đã vang đến. Một bóng người đang từ từ tiến về phía bốn đứa. Trong con hẻm này vốn dĩ không hề có đèn, ánh sáng ở đây có được hoàn toàn là nhờ những ánh đèn đường hắt vào.

- Xin chào! – Peter lịch sự mở lời.

Người này vẫn từ từ tiến tới nhưng không hề đáp trả.

- Mình thấy hắn có gì đó quái quái! – Chen thì thào.

- Mình cũng vậy ! – Rumi lập tức tán đồng.

- Cậu có thấy gì không? – Lan nheo nheo con mắt, giọng nói ngày càng nhỏ tí lại.

- Gì?

- Tay của hắn hình như…. Ngày càng dài ra thì phải….

Cả đám khi nghe được câu này thì lập tức hít vào một hơi lạnh, chúng bất giác cảm thấy rùng mình. Quả thật hiện giờ cánh tay của kẻ tiến lại gần đã dài đến đầu gối và nó vẫn chưa dừng lại. Ánh đèn đường hắt vào, vô tình khiến cho mấy đứa không thể thấy rõ kẻ trước mặt mà chỉ thấy một bóng đen đang lững thững lại gần.

Khung cảnh này nếu đem so với một bộ phim kinh dị thì chỉ hơn chứ không có kém, mấy đứa sinh viên tất nhiên chưa từng đối diện với những khung cảnh nào như thế. Hơn nữa kẻ trước mặt tạo cho chúng một cảm giác đáng sợ và bất an, hoàn toàn không có một chút thiện ý nào.

Đối mặt với mấy trường hợp kiểu này thì bản năng thôi thúc con người mạnh nhất chính là “Chạy”.

Bốn đứa liếc nhìn nhau trong vài giây rồi đồng loạt bỏ chạy, ngoài việc chạy chúng không nghĩ ra được phương pháp nào khả thi hơn.

Chen nhỏ con nhưng là đứa chạy nhanh nhất, nó đang tạm thời dẫn đầu toàn đoàn.

Nhưng cũng vì nó dẫn đầu nên cũng là đứa duy nhất phải gánh hậu quả.

Cả người nó đập vào một thứ gì đó khá cứng nhưng lực đàn hồi lại không nhỏ, cơ thể nó lập tức bị dội ngược về sau ngã tới dập cả mông.

- Cái abc xzy nhà nó, cái quái gì vậy! – Cheo gào rống lên.

Ba đứa chợt sững người, trước mặt chúng không hề nhìn thấy bất kì điều gì khác thường, nhìn ra ngoài đường lớn vẫn thấy vài chiếc xe qua lại.

Lan bất giác khởi động năng lực của mình, đôi mắt cô nhanh chóng trở nên đen nhánh.

- Cả con hẻm đang bị bao bọc bởi một thứ gì đó có hình hộp! – Lan cố gắng trấn tĩnh bản thân.

- Là sao? – Peter nghệt ra.

- Nó… vô hình, một bức tường vô hình…. – Giọng của cô nàng bắt đầu run run.

- Cứu tôi, ai cứu chúng tôi, cứuuuuuuuuuu…. – Rumi gào lên tới nỗi vừa hét xong liền ho một thôi một hồi.

- Vô vọng thôi, bên trong không gian của C- Square âm thanh không thể thoát ra được.

Kẻ lạ mặt giờ mới cất giọng, giọng nói của hắn the thé như tiếng khè của loài rắn vậy, âm thanh này bất giác khiến cho ai nghe được bỗng thấy một làn hơi lạnh chạy dọc sống lưng.

Cả đám khi nghe xong thì bất giác nín thở, giọng nói đã khiến chúng sợ rồi nhưng nếu so với thân hình trước mặt thì chẳng thấm vào đâu.

Kẻ lạ mặt mặc một chiếc jacket màu tro, quần bò và đi giày thể thao, ống tay áo giờ mới chỉ tới khuỷu tay của hắn, hiện tại tay hắn dài tới mắt cá chân, cổ của hắn vươn dài ra cả mét, ngỏng lên như cái đầu rắn, và kẻ này hoàn toàn không có da, có thể trực tiếp nhìn thấy từng đường gân và cơ của hắn. Đôi mắt đỏ như máu trừng trừng nhìn về phía bốn đứa sinh viên, do không còn da mặt nên miệng của hắn giờ rộng tới mang tai khoe ra hàm răng nhọn hoắt và vàng ởn.

Còn chưa hết kinh hoàng thì từ trên bờ tường, mỗi bên lại xuất hiện một tên có hình dạng chẳng khác gì gã đang đứng giữa con hẻm. Chúng bám trên tường như một con bò sát, hai cánh tay dị hợn kia dường như có thể bám dính trên tường, cái cổ dài ngoe nguẩy như một cái xúc tu của loài bạch tuộc.

- Tìm đỏ cả mắt mới thấy một đứa còn trinh! – Tên quái vật bên bờ tường trái khò khè cất tiếng.

- Mau hành động thôi, chần chừ sẽ không kịp buổi lễ! – Tên quái bên phải giục.

Cả bốn đứa giờ run như cầy sấy, gương mặt tái mét, hít thở cũng trở nên khó khăn, cái khung cảnh dị hợp này cũng thật quá dọa người. Bốn đứa đầu óc quay như chong chóng, chẳng biết mấy câu bọn quái vật kia là có ý gì, vì sao chúng lại có nhã ý tới chơi với mình. Nhưng có thể chắc chắn có chuyện tồi tệ sắp xảy ra, là rất rất tệ.

- Hôm nay là thứ sáu ngày mười ba à! – Chen lẩm bẩm, gã vẫn có chút không tin chuyện đang diễn ra trước mắt mình là thật.



Ba tên quái vật bất ngờ di chuyển, hai tên trên tường với tốc độ rất nhanh lao về phía 4 đứa, tên ở giữa dùng cả hai tay và hai chân di chuyển trông cứ như một con vượn, nhưng so ra thì loài vượn đẹp mã hơn gấp mấy lần.

Bốn đứa lúc này sự kinh hãi đã lên tới đỉnh điểm, nói chẳng thành tiếng.

- Mau tấn công bọn chúng! – Peter chợt gào tướng lên.

- Bằng cách nào??? – Cả ba đứa bạn đồng thanh.

Trong lúc hoảng loạn Peter quên mất rằng trong nhóm chỉ mình cậu ta là có năng lực chiến đấu.

Peter chụm năm đầu ngón tay lại sau đó liền mở rộng bàn tay, một quả cầu lửa to bằng đầu người mầu đỏ rực tức thì xuất hiện. Những quả cầu lửa liên tiếp được tạo ra rồi ném về phía ba tên Quái vật, nhưng Peter quá hoảng loạn còn bọn chúng thì cực nhanh nên bốn hỏa cầu đều trượt mục tiêu, tan biến vào không khí.

Chỉ trong chưa đầy 10 giây cả ba tên đã áp sát bốn đứa, cánh tay dài ngoẵng như một con rắn màu đỏ vươn ra định tóm lấy đối tượng thì Rumi liền khởi động khả năng của mình.

Xung quanh bốn đứa liền được bao phủ bởi một lớp bán cầu mầu trắng xanh, bốn đứa đang đứng sát nhau nên một bán cầu có đường kính 3 mét là đã có thể bao trọn mấy đứa vào bên trong, so với việc che chắn cả chiếc xe thì dễ hơn nhiều.

Ba bàn tay đầy gân và cơ vừa với tới thì gặp phải vòng bảo vệ kia liền bị phản chấn dội trở lại.

Tưởng chừng như chết chắc nhưng phút cuối lại được bảo vệ, cả đám như ăn mày gặp chiếu manh mừng tới phát khóc.

- Yêu cậu quá đi mất Rumi! – Chen sướng tới nỗi sà đến ôm chân của cô bạn.

- Bỏ ra! – Rumi gắt lên.

Ba tên quái vật đình chỉ hoạt động đứng bao vây quanh vòng bảo vệ.

- Rất có giá trị - Tên đứng giữa cất giọng khò khè lạnh lẽo của hắn.

Bốn đứa còn chưa kịp vui mừng được mấy hơi thì đã thấy tên dị loại đứng giữa dang hay tay sang hai bên, rồi trực tiếp vỗ mạnh vào giữa. Hai lòng bàn tay đỏ chót đập mạnh vào vòng bảo vệ của Rumi, lực công phá quá khủng khiếp khiến cho nó tức thì tan biến không thấy tăm hơi, Rumi ngã nhà ra đất.

- Ôi mẹ ơi ! – Peter thều thào, gương mặt đã sớm trơ ra như tượng.

Hai tên dị loại hai bên tức thì dùng cánh tay quái dị của mình quật thẳng về phía Chen, Lan và Peter khiến cả ba bắn tuốt về sau, đứa thì lộn mấy vòng đứa thì đập người vào bức tường vô hình.

Chỉ còn lại Rumi đang ngồi xổm trên đất, khuôn mặt pha trộn đủ loại cung bậc cảm xúc nhưng tuyệt nhiên không cất lên lời, cô nàng đã sớm sợ tới cứng họng rồi.

Tên quái vật đứng giữa chầm chậm túm lấy áo của Rumi mà nhấc bổng lên. Cô nàng chịu không nổi sự kinh hãi, ngất luôn tại chỗ.

- Còn trinh, năng lực không tệ!

Nói rồi nó liền xoay người bỏ đi.

- Còn chúng?

- Tùy bọn mày!

Tên dị loại xách theo Rumi nhún người mấy cái, thoáng chốc đã mất tăm.

Hai tên còn lại đảo ánh mắt tràn đầy vẻ thèm khát về phía 3 đứa đang nằm trên đất.

- Phang trước hay ăn trước? – Một tên đảo đảo cái nhãn cầu trơ ra từ hộp sọ của mình.

- Phang trước! – Tên còn lại hướng mắt về phía Lan, nước miếng từ miệng nó chảy thành dòng.

Chen và Peter do đầu bị đập mạnh xuống đất cộng thêm bị sự kiện trước mặt dày vò nên đã sớm ngất, chỉ có Lan do va vào bức tường vô hình nên vẫn còn tỉnh táo.

Một tên dị loại nhào tới trước khi cô nàng kịp đứng dậy, nó đè ngửa Lan trên mặt đất, tên còn lại thì xé toạc bộ áo phông mỏng manh cùng cái áo lót màu đỏ sẫm. Lúc này bộ ngực của cô nàng đang phơi bày ngay trước mặt chúng. Cái cổ dài ngoẵng khiến nó có thể cúi đầu liếm nhẹ từ rốn lên tới tận cằm của cô sinh viên xấu số.

Mặc cho Lan gào khóc, giãy dụa nhưng tất cả đều là vô vọng.

Chiếc quần sóc ngắn của cô cũng đang bị tên quái vật còn lại lột ra.

- Để dành sức mà sướng đi ! – Cái giọng khè khè khó nghe lại văng vẳng cất lên.

Lan cảm thấy tuyệt vọng, nước mắt giàn dụa, cổ họng của cô nàng có cảm giác như sắp vỡ ra đến nơi.

Tất cả chuyện này là như thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Diệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook