Chương 48: Lời nguyền của lịch sử (5)
Số Chín
26/12/2013
Alexsan Ronas mơ màng tỉnh dậy, đôi mắt của hắn đang ngước nhìn lên trần, trần hầm có hình vòm rất cao và vô cùng rộng lớn, chắc chắn diện tích của nơi hắn đang nằm phải rất ghê gớm. Ronas ngồi bật dậy, nháo nhác nhìn xung quanh, một căn hầm hoàn toàn xa lạ đối với hắn.
Bức tường gạch quây lại với nhau tạo thành một hình trụ, cứ một đoạn lại gồ lê một cái cột chống, trên chiếc cột chống là một cây đuốc lớn đang cháy rừng rực, có tất cả mười ba cây đuốc ở xung quanh gian hầm, nhưng vẫn chỉ có thể khiến nơi đây đỡ tối tăm hơn chút ít. Ở giữa hầm là một cái hồ nước cao chừng một mét, rộng tầm hai mươi mét vuông, nước ở trong cái hồ này đỏ lòm như máu. Quanh mép hồ là mười một ngọn giáo được chôn sâu xuống đất, trên mỗi mũi giáo lại được cắm một đầu người, trông vô cùng kinh tởm. Sát bức tường gạch cũ kĩ là mười ba cơ thể bị treo lủng lẳng bởi những tia từ trường màu xanh nhạt, trông chẳng khác nào những con cừu tội nghiệp đang đợi tới phiên mình bị mổ xẻ, tất cả bọn họ đều đang ngất.
Ronas kinh hãi nhìn cái hồ đỏ lòm đang bốc lên một mùi tanh tưởi xộc thẳng vào mũi hắn, linh cảm mách bảo cho hắn biết đó chính là máu. Còn mười một cái đầu kia chính là mười một cái đầu đã bị lấy mất từ các thi thể, các khuôn mặt trông thật ghê rợn với đủ các sắc thái, cứ như thể trong buổi liên hoan của tộc ăn thịt người. Ronas cũng nhìn thấy những người bị treo lủng lẳng phía sát tường nhờ vào ánh đuốc gần đó, là mười ba thợ săn còn lại, chẳng thiếu một ai.
Hắn cảm thấy đầu óc trống rỗng, nỗi sợ hãi đang xâm lấn mọi ngóc ngách trong cơ thể, hắn không biết mình đang đứng ở đâu, nhưng hắn biết rõ nó hoàn toàn chẳng tốt đẹp gì, sự u ám, lạnh lẽo, tử khí tràn ngập, nơi này đáng sợ như ở địa ngục.
Mãi một lúc lâu sau Ronas mới nhận ra bản thân không hề bị trói hay ràng buộc bởi bất cứ thứ gì, hắn vẫn đang tự do đi lại. Tại sao chỉ có mình hắn được ban đặc quyền như thế?
Tựa sát lưng vào một vách tường, đứng dưới một ngọn đuốc vàng rực, Ronas cố gắng trấn tĩnh bản thân để xem chuyện gì đang diễn ra, nếu hắn đoán không n hầm thì bản thân cùng mười ba người còn lại kia đã bị bắt bởi hung thủ gây ra hàng loạt vụ giết người trong lâu đài. Bất chợt một giọng nói quen thuộc vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ trong đầu của Ronas.
- Cậu chủ đã tỉnh rồi!
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, thì tại lối cầu thang đi xuống căn hầm rộng lớn này xuất hiện hai người, một người đã nhanh chân bước gần tới chỗ Ronas. – Chính là lão quản gia Lawson.
- Cậu vẫn ổn chứ? – Lawson lại gần phủi đám bụi bặm dính trên người vị thiếu gia mà lão đã phục vụ hơn bốn mươi năm nay.
- Chuyện này… tất cả là thế nào? - Ronas không để ý tới Lawson cùng hành động của lão, mà chằm chằm nhìn vào kẻ mặc áo choàng đen đang chậm rãi từ những bậc thang bằng gạch bước xuống.
Thấy kẻ áo đen đã bước đến trước mặt Ronas thì Lawson liền lùi lại, hơi cúi mình khi đứng cạnh người này, một sự kính trọng và phục tùng hiện rõ trên khuôn mặt của lão.
- Ông… ông là ai? – Ronas hoang mang nhìn vào khuôn mặt tối đen được giấu sau chiếc mũ trùm đầu.
- Đã lâu rồi không gặp con, Ronas!
Một giọng nói khàn khàn vang lên, chứa đầy cảm xúc, kẻ áo choàng đen bỏ chiếc mũ trùm đầu, khuôn mặt của ông ta lộ ra dưới ánh đuốc vàng vọt. Hai gò má nhô cao, đôi mắt trũng sâu, nếp nhăn xuất hiện dày đặc trên trán, mái tóc bạc trắng lưa thưa được hất ngược về sau, người đàn ông này chắc hẳn phải xấp xỉ tám mươi.
Cơ thể Alexsan Ronas như hóa đá, hắn không dám tin vào đôi mắt của bản thân, có lẽ giờ đây hắn đang chìm trong một giấc mộng, mọi thứ thật quá sức tưởng tượng của hắn. Đôi mắt dữ dằn nheo lại, hắn mấp máy môi như cố gắng để không bị lạc giọng.
- Cha…. Là cha đấy ư?
Ông già tóc bạc mỉm cười trìu mến nhìn lại Ronas, vui vẻ trả lời.
- Còn có thể là ai đây, con trai!
- Không đúng… cha tôi đã mất cách đây hai mươi chín năm rồi…. rốt cuộc ông là ai, sao lại đóng giả cha tôi? – Ronas chỉ tay run run nói.
- Cậu chủ, đây chính là cha của cậu, không có ai đóng giả….
Lawson vừa định nói thêm thì cha của Ronas đã ra hiệu cho lão dừng lời, ông ta bước lại gần con trai mình, đặt một tay lên vai hắn.
- Lần cuối cùng cha gặp con, ta đã nói rằng hai chúng ta sẽ còn gặp lại nhau và khi đó con sẽ được biết toàn bộ sự thật.
Ronas sững người, đó chính là câu nói mà cha hắn đã thì thầm với hắn trên giường bệnh trước khi qua đời, ngoài hắn và cha hắn thì chẳng còn người thứ ba có thể biết được câu này.
- Làm sao ông…
- Ronas, cha chưa bao giờ chết, cha chỉ sắp đặt một cái chết giả mà thôi.
- Chết… giả ư…..
Liền lúc có quá nhiều thông tin tràn vào trong bộ não nhỏ bé của Ronas khiến hắn nhất thời khó lòng mà tiếp thu hết được, mọi thứ quá mơ hồ.
Alexsan Romen – cha của Ronas thở dài rồi lại cất giọng khàn khàn vốn có của ông ta.
- Đến lúc con cần biết bí mật của toàn bộ mọi chuyện rồi, con trai!
Rồi ông ta quay sang phía Lawson ra lệnh.
- Ngươi đi giải quyết thằng nhóc trong phòng giam.
- Vâng, thưa ông chủ!
Lawson cúi mình rồi xoay người bước lên những bậc thang.
Giờ đây chỉ còn lại hai cha con đứng nói chuyện với nhau, Ronas tuy rằng chưa hoàn toàn tin tưởng như gã cũng phần nào cảm nhận được tình cảm của người đàn ông này đối với hắn, có lẽ tất cả những điều vừa rồi đều là sự thật.
Lúc này lão Romen mới trầm ngâm kể lại mọi việc.
- Con chắc hẳn cũng biết về lời nguyền của lâu đài này phải không?
Ronas không trả lời, chỉ lặng lẽ gật đầu rồi hướng mắt nhìn cha mình.
- Năm mươi năm trước cha đã trùng tu và chuyển tới sống ở lâu đài này vì bị mê hoặc bởi sự hùng tráng của nó. Bảy năm sau thì con chào đời, nhưng mẹ con lại mất ngay sau khi sinh, đó thực sự là một nỗi đau lớn nhất đời cha. Rõ ràng mẹ con không hề gặp bất cứ khó khăn gì trong việc sinh đẻ, ngay đến cả các bác sĩ cũng không hiểu vì sao bà ấy lại chết. Và rồi cha biết tới lời nguyền của lâu đài này, chính nó đã cướp đi mạng sống của mẹ con chứ không phải thứ gì khác. Và rồi nó sẽ còn cướp đi sinh mạng của cả hai ta nếu cha không làm điều gì đó.
- Lời nguyền… đã cưới đi sinh mạng của… mẹ sao?
Lão Romen khẽ gật đầu, đôi mắt của Ronas trở nên thất thần, đây là một sự đả kích quá lớn đối với hắn.
- Tất cả những chủ nhân trước kia của lâu đài này không ai có thể sống qua tuổi năm mươi. Cha đã suy sụp trong một thời gian và coi tòa lâu đài này chính là sai lầm lớn nhất của đời mình. Nhưng sau đó cha đã quyết tâm tìm mọi cách để có thể hóa giải lời nguyền khốn nạn đó, bất kì thứ gì được tạo ra cũng phải có cách để phá bỏ nó. Cha đã bỏ ra một nửa gia sản của mình để thu thập thông tin trên khắp thế giới, tìm kiếm những truyền thuyết cổ xưa, đưa về những thầy tế tiếng tăm nhưng tất cả đều vô vọng. Nhưng cha không từ bỏ, từ một câu chuyện trong dân gian về mảnh đất, cha đã cho người đào sâu xuống bên dưới lòng đất và cuối cùng sự cố gắng đã được đền đáp, câu trả lời lại nằm chính tại nơi sự nguyền rủa được sinh ra.
- Nơi này là bên dưới của tòa lâu đài sao?
- Đúng vậy, hồ máu kia đối xứng với đài phun nước nằm phía trên mặt đất.
- Hồ… máu?
Mặc dù sớm biết đó là máu nhưng từ sự xác thực lại của cha hắn vẫn khiến cho Ronas cảm thấy rùng mình kinh hãi.
- Phía dưới hồ máu này là một phong ấn. Lần đầu tiên tìm ra nơi này cha đã nghe thấy những tiếng vọng của thần thánh, một vị thần đã bị giam cầm ở đây, ông ta yêu cầu cha giải thoát cho ông ấy, đổi lại chúng ta sẽ không phải chịu bất kì lời nguyền nào nữa. Hơn thế ông ta còn nói sau khi được phóng thích sẽ ban cho chúng ta những quyền năng vô hạn. Cha đã vui sướng nhận lời, ngay sau đó ông ấy đã ban cho cha một quyền năng của bóng tối để giúp cha dễ dàng hoàn thành mọi việc. Rồi cha đã giả chết để dễ dàng che giấu thân phận của mình, lúc đó con còn quá nhỏ để biết sự thật.
- Vậy là cha đã giả chết trong suốt bao năm qua?
- Đúng, người duy nhất trong lâu đài này mà cha giữ liên hệ là Lawson, ông ấy là một người hết mực trung thành.
- Cha tin ông ta hơn cả tin con?
- Con trai, ta không cho con biết chính là bảo vệ con khỏi nguy hiểm mà thôi.
Ronas thừ người ra, chẳng thể nói thêm điều gì, suy nghĩ hồi lâu hắn tiếp tục hỏi về những thứ xung quanh.
- Vậy còn những thứ này…. Và những người kia, sao lại….
- Ta chính là Black Skull.
Ronas nghe như tiếng sấm vừa nổ ngang tai, hắn trợn mắt nhìn vào khuôn mặt già nua của cha mình, cổ họng cứng lại chẳng nói thành lời.
Cha hắn mỉm cười hiền hậu rồi trấn an.
- Con không cần phải sợ, Ronas. Sau khi giả chết cha đã đi khắp nơi để tìm kiếm mười một ngọn giáo của sự oán hận. Những ngọn giáo này đều là các cổ vật rất có giá trị nên chúng luôn nằm trong tay kẻ có quyền lực, tiền tài và danh vọng. Cha ẩn sau lớp mặt nạ đen tối, lấy danh nghĩa sát thủ để đi khắp nơi thu thập những ngọn giáo, tự tạo cho bản thân một quy trình hành động riêng biệt, tất cả chỉ là để hoàn thiện một kế hoạch to lớn hơn.
- Cha đã gửi cho con bức thư đó….chính là để lôi kéo những tên thợ săn tiền thưởng? – Ronas bắt đầu hiểu ra kế hoạch của cha mình.
- Đúng, muốn giải thoát cho vị thần bên dưới phong ấn cần rất nhiều sinh mạng để hiến tế. Hồ máu kia chính là máu của tám mươi tên thợ săn đã bị loại khỏi cuộc khảo sát.
Ronas cảm giác bản thân vừa hít phải một luồng khí lạnh, cơ thể hắn không rét mà run lên từng đợt. Tám mươi mạng người và máu của họ đều tập trung ở trong cái hồ trước mặt hắn, một tội ác ghê rợn như thế nhưng trên khuôn mặt của cha hắn hoàn toàn không tỏ ra chút biểu cảm nào, như thể đó chỉ là một đám cỏ dại có thể tùy ý mà nhổ lên vậy.
- Làm sao…. – Hắn cố gắng nói thành lời nhưng cuống họng run run khiến câu từ chẳng thể hoàn thiện.
- Với sự giúp đỡ của Lawson và một chút thuốc mê, hơn nữa bọn chúng toàn bộ đều đã bị thương thì mọi chuyện trở nên khá đơn giản. – Romen hiểu rõ con trai ông ta muốn hỏi điều gì.
Bức tường gạch quây lại với nhau tạo thành một hình trụ, cứ một đoạn lại gồ lê một cái cột chống, trên chiếc cột chống là một cây đuốc lớn đang cháy rừng rực, có tất cả mười ba cây đuốc ở xung quanh gian hầm, nhưng vẫn chỉ có thể khiến nơi đây đỡ tối tăm hơn chút ít. Ở giữa hầm là một cái hồ nước cao chừng một mét, rộng tầm hai mươi mét vuông, nước ở trong cái hồ này đỏ lòm như máu. Quanh mép hồ là mười một ngọn giáo được chôn sâu xuống đất, trên mỗi mũi giáo lại được cắm một đầu người, trông vô cùng kinh tởm. Sát bức tường gạch cũ kĩ là mười ba cơ thể bị treo lủng lẳng bởi những tia từ trường màu xanh nhạt, trông chẳng khác nào những con cừu tội nghiệp đang đợi tới phiên mình bị mổ xẻ, tất cả bọn họ đều đang ngất.
Ronas kinh hãi nhìn cái hồ đỏ lòm đang bốc lên một mùi tanh tưởi xộc thẳng vào mũi hắn, linh cảm mách bảo cho hắn biết đó chính là máu. Còn mười một cái đầu kia chính là mười một cái đầu đã bị lấy mất từ các thi thể, các khuôn mặt trông thật ghê rợn với đủ các sắc thái, cứ như thể trong buổi liên hoan của tộc ăn thịt người. Ronas cũng nhìn thấy những người bị treo lủng lẳng phía sát tường nhờ vào ánh đuốc gần đó, là mười ba thợ săn còn lại, chẳng thiếu một ai.
Hắn cảm thấy đầu óc trống rỗng, nỗi sợ hãi đang xâm lấn mọi ngóc ngách trong cơ thể, hắn không biết mình đang đứng ở đâu, nhưng hắn biết rõ nó hoàn toàn chẳng tốt đẹp gì, sự u ám, lạnh lẽo, tử khí tràn ngập, nơi này đáng sợ như ở địa ngục.
Mãi một lúc lâu sau Ronas mới nhận ra bản thân không hề bị trói hay ràng buộc bởi bất cứ thứ gì, hắn vẫn đang tự do đi lại. Tại sao chỉ có mình hắn được ban đặc quyền như thế?
Tựa sát lưng vào một vách tường, đứng dưới một ngọn đuốc vàng rực, Ronas cố gắng trấn tĩnh bản thân để xem chuyện gì đang diễn ra, nếu hắn đoán không n hầm thì bản thân cùng mười ba người còn lại kia đã bị bắt bởi hung thủ gây ra hàng loạt vụ giết người trong lâu đài. Bất chợt một giọng nói quen thuộc vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ trong đầu của Ronas.
- Cậu chủ đã tỉnh rồi!
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, thì tại lối cầu thang đi xuống căn hầm rộng lớn này xuất hiện hai người, một người đã nhanh chân bước gần tới chỗ Ronas. – Chính là lão quản gia Lawson.
- Cậu vẫn ổn chứ? – Lawson lại gần phủi đám bụi bặm dính trên người vị thiếu gia mà lão đã phục vụ hơn bốn mươi năm nay.
- Chuyện này… tất cả là thế nào? - Ronas không để ý tới Lawson cùng hành động của lão, mà chằm chằm nhìn vào kẻ mặc áo choàng đen đang chậm rãi từ những bậc thang bằng gạch bước xuống.
Thấy kẻ áo đen đã bước đến trước mặt Ronas thì Lawson liền lùi lại, hơi cúi mình khi đứng cạnh người này, một sự kính trọng và phục tùng hiện rõ trên khuôn mặt của lão.
- Ông… ông là ai? – Ronas hoang mang nhìn vào khuôn mặt tối đen được giấu sau chiếc mũ trùm đầu.
- Đã lâu rồi không gặp con, Ronas!
Một giọng nói khàn khàn vang lên, chứa đầy cảm xúc, kẻ áo choàng đen bỏ chiếc mũ trùm đầu, khuôn mặt của ông ta lộ ra dưới ánh đuốc vàng vọt. Hai gò má nhô cao, đôi mắt trũng sâu, nếp nhăn xuất hiện dày đặc trên trán, mái tóc bạc trắng lưa thưa được hất ngược về sau, người đàn ông này chắc hẳn phải xấp xỉ tám mươi.
Cơ thể Alexsan Ronas như hóa đá, hắn không dám tin vào đôi mắt của bản thân, có lẽ giờ đây hắn đang chìm trong một giấc mộng, mọi thứ thật quá sức tưởng tượng của hắn. Đôi mắt dữ dằn nheo lại, hắn mấp máy môi như cố gắng để không bị lạc giọng.
- Cha…. Là cha đấy ư?
Ông già tóc bạc mỉm cười trìu mến nhìn lại Ronas, vui vẻ trả lời.
- Còn có thể là ai đây, con trai!
- Không đúng… cha tôi đã mất cách đây hai mươi chín năm rồi…. rốt cuộc ông là ai, sao lại đóng giả cha tôi? – Ronas chỉ tay run run nói.
- Cậu chủ, đây chính là cha của cậu, không có ai đóng giả….
Lawson vừa định nói thêm thì cha của Ronas đã ra hiệu cho lão dừng lời, ông ta bước lại gần con trai mình, đặt một tay lên vai hắn.
- Lần cuối cùng cha gặp con, ta đã nói rằng hai chúng ta sẽ còn gặp lại nhau và khi đó con sẽ được biết toàn bộ sự thật.
Ronas sững người, đó chính là câu nói mà cha hắn đã thì thầm với hắn trên giường bệnh trước khi qua đời, ngoài hắn và cha hắn thì chẳng còn người thứ ba có thể biết được câu này.
- Làm sao ông…
- Ronas, cha chưa bao giờ chết, cha chỉ sắp đặt một cái chết giả mà thôi.
- Chết… giả ư…..
Liền lúc có quá nhiều thông tin tràn vào trong bộ não nhỏ bé của Ronas khiến hắn nhất thời khó lòng mà tiếp thu hết được, mọi thứ quá mơ hồ.
Alexsan Romen – cha của Ronas thở dài rồi lại cất giọng khàn khàn vốn có của ông ta.
- Đến lúc con cần biết bí mật của toàn bộ mọi chuyện rồi, con trai!
Rồi ông ta quay sang phía Lawson ra lệnh.
- Ngươi đi giải quyết thằng nhóc trong phòng giam.
- Vâng, thưa ông chủ!
Lawson cúi mình rồi xoay người bước lên những bậc thang.
Giờ đây chỉ còn lại hai cha con đứng nói chuyện với nhau, Ronas tuy rằng chưa hoàn toàn tin tưởng như gã cũng phần nào cảm nhận được tình cảm của người đàn ông này đối với hắn, có lẽ tất cả những điều vừa rồi đều là sự thật.
Lúc này lão Romen mới trầm ngâm kể lại mọi việc.
- Con chắc hẳn cũng biết về lời nguyền của lâu đài này phải không?
Ronas không trả lời, chỉ lặng lẽ gật đầu rồi hướng mắt nhìn cha mình.
- Năm mươi năm trước cha đã trùng tu và chuyển tới sống ở lâu đài này vì bị mê hoặc bởi sự hùng tráng của nó. Bảy năm sau thì con chào đời, nhưng mẹ con lại mất ngay sau khi sinh, đó thực sự là một nỗi đau lớn nhất đời cha. Rõ ràng mẹ con không hề gặp bất cứ khó khăn gì trong việc sinh đẻ, ngay đến cả các bác sĩ cũng không hiểu vì sao bà ấy lại chết. Và rồi cha biết tới lời nguyền của lâu đài này, chính nó đã cướp đi mạng sống của mẹ con chứ không phải thứ gì khác. Và rồi nó sẽ còn cướp đi sinh mạng của cả hai ta nếu cha không làm điều gì đó.
- Lời nguyền… đã cưới đi sinh mạng của… mẹ sao?
Lão Romen khẽ gật đầu, đôi mắt của Ronas trở nên thất thần, đây là một sự đả kích quá lớn đối với hắn.
- Tất cả những chủ nhân trước kia của lâu đài này không ai có thể sống qua tuổi năm mươi. Cha đã suy sụp trong một thời gian và coi tòa lâu đài này chính là sai lầm lớn nhất của đời mình. Nhưng sau đó cha đã quyết tâm tìm mọi cách để có thể hóa giải lời nguyền khốn nạn đó, bất kì thứ gì được tạo ra cũng phải có cách để phá bỏ nó. Cha đã bỏ ra một nửa gia sản của mình để thu thập thông tin trên khắp thế giới, tìm kiếm những truyền thuyết cổ xưa, đưa về những thầy tế tiếng tăm nhưng tất cả đều vô vọng. Nhưng cha không từ bỏ, từ một câu chuyện trong dân gian về mảnh đất, cha đã cho người đào sâu xuống bên dưới lòng đất và cuối cùng sự cố gắng đã được đền đáp, câu trả lời lại nằm chính tại nơi sự nguyền rủa được sinh ra.
- Nơi này là bên dưới của tòa lâu đài sao?
- Đúng vậy, hồ máu kia đối xứng với đài phun nước nằm phía trên mặt đất.
- Hồ… máu?
Mặc dù sớm biết đó là máu nhưng từ sự xác thực lại của cha hắn vẫn khiến cho Ronas cảm thấy rùng mình kinh hãi.
- Phía dưới hồ máu này là một phong ấn. Lần đầu tiên tìm ra nơi này cha đã nghe thấy những tiếng vọng của thần thánh, một vị thần đã bị giam cầm ở đây, ông ta yêu cầu cha giải thoát cho ông ấy, đổi lại chúng ta sẽ không phải chịu bất kì lời nguyền nào nữa. Hơn thế ông ta còn nói sau khi được phóng thích sẽ ban cho chúng ta những quyền năng vô hạn. Cha đã vui sướng nhận lời, ngay sau đó ông ấy đã ban cho cha một quyền năng của bóng tối để giúp cha dễ dàng hoàn thành mọi việc. Rồi cha đã giả chết để dễ dàng che giấu thân phận của mình, lúc đó con còn quá nhỏ để biết sự thật.
- Vậy là cha đã giả chết trong suốt bao năm qua?
- Đúng, người duy nhất trong lâu đài này mà cha giữ liên hệ là Lawson, ông ấy là một người hết mực trung thành.
- Cha tin ông ta hơn cả tin con?
- Con trai, ta không cho con biết chính là bảo vệ con khỏi nguy hiểm mà thôi.
Ronas thừ người ra, chẳng thể nói thêm điều gì, suy nghĩ hồi lâu hắn tiếp tục hỏi về những thứ xung quanh.
- Vậy còn những thứ này…. Và những người kia, sao lại….
- Ta chính là Black Skull.
Ronas nghe như tiếng sấm vừa nổ ngang tai, hắn trợn mắt nhìn vào khuôn mặt già nua của cha mình, cổ họng cứng lại chẳng nói thành lời.
Cha hắn mỉm cười hiền hậu rồi trấn an.
- Con không cần phải sợ, Ronas. Sau khi giả chết cha đã đi khắp nơi để tìm kiếm mười một ngọn giáo của sự oán hận. Những ngọn giáo này đều là các cổ vật rất có giá trị nên chúng luôn nằm trong tay kẻ có quyền lực, tiền tài và danh vọng. Cha ẩn sau lớp mặt nạ đen tối, lấy danh nghĩa sát thủ để đi khắp nơi thu thập những ngọn giáo, tự tạo cho bản thân một quy trình hành động riêng biệt, tất cả chỉ là để hoàn thiện một kế hoạch to lớn hơn.
- Cha đã gửi cho con bức thư đó….chính là để lôi kéo những tên thợ săn tiền thưởng? – Ronas bắt đầu hiểu ra kế hoạch của cha mình.
- Đúng, muốn giải thoát cho vị thần bên dưới phong ấn cần rất nhiều sinh mạng để hiến tế. Hồ máu kia chính là máu của tám mươi tên thợ săn đã bị loại khỏi cuộc khảo sát.
Ronas cảm giác bản thân vừa hít phải một luồng khí lạnh, cơ thể hắn không rét mà run lên từng đợt. Tám mươi mạng người và máu của họ đều tập trung ở trong cái hồ trước mặt hắn, một tội ác ghê rợn như thế nhưng trên khuôn mặt của cha hắn hoàn toàn không tỏ ra chút biểu cảm nào, như thể đó chỉ là một đám cỏ dại có thể tùy ý mà nhổ lên vậy.
- Làm sao…. – Hắn cố gắng nói thành lời nhưng cuống họng run run khiến câu từ chẳng thể hoàn thiện.
- Với sự giúp đỡ của Lawson và một chút thuốc mê, hơn nữa bọn chúng toàn bộ đều đã bị thương thì mọi chuyện trở nên khá đơn giản. – Romen hiểu rõ con trai ông ta muốn hỏi điều gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.