Bất Diệt

Chương 51: Lời nguyền của lịch sử (8)

Số Chín

26/12/2013

- Chúng mày… tất cả chúng mày sẽ phải trả giá!

Romen nặng nề phát ra từng chữ, ông ta đang rơi vào sự đau xót và tức giận tới cực điểm, trong đầu của Romen lúc này chỉ còn báo thù và báo thù, ngoài ra thì chẳng còn gì khác.

Đôi mắt trợn ngược nhìn về phía năm người, lòng trắng đã biến hết thành một màu đen trông như ma quỷ, chiếc áo choàng rơi xuống đất để lộ ra cơ thể gầy gò chỉ còn da bọc xương của Romen, cứ như thể ông ta chỉ là một cái xác ướp biết đi.

“GIẾTTTT”- Romen ngửa mặt lên trần mà hét lớn, hai cánh tay gầy guộc giang rộng sang hai bên như thể đang đón nhận điều gì, ngay sau đó một cảnh tượng chấn động tâm trí của mọi người được phơi bày ra trước mắt, là sự kinh dị và ghê tởm tới tột cùng.

Cả năm người không trợn mắt thì cũng há mồm, chẳng dám tin rằng điều mình đang chứng kiến là sự thật, họ bất giác nín thở như một phản xạ tự nhiên để kìm nén nỗi kinh hoàng đang hiện lên trong tâm trí.

Từ trong miệng của Romen thò ra một bàn tay đen bóng với những đường gân đỏ thẫm dính đầy dớt dãi, tiếp đến một cánh tay thứ hai cũng từ cùng một chỗ nhô ra khiến miệng của Romen rách toạc, cái đầu từ từ bị tách làm hai, tiếng “roạt roạt” của da thịt, “rốp rốp” của hộp sọ bị bổ đôi đã trộn lẫn vào nhau để tạo ra một bản nhạc nền rùng rợn. Vết rách lan dần xuống cổ rồi đến bụng, tiếng xương gãy vỡ vang lên trầm đục, con quỷ đen nhánh dần lộ rõ nguyên hình.

“Bịch”- Cái xác của lão Romen rơi xuống đất, phía trong rỗng tuếch, không hề có nội tạng hay máu me, chỉ có thịt và xương đã vỡ vụn. Cơ thể của con quỷ cao tới hai mét, dính đầy dớt dãi, toàn thân nó được bao bọc bởi màu đen tuyền của bóng đêm, nó không có mắt, mũi và tai, chỉ có chiếc miệng rộng ngoác cùng hàm răng lởm chởm và sắc nhọn như dao găm, một chiếc sừng mọc ra giữa trán, hai cánh tay to lớn như tay gấu, cơ thể đầy những chiếc vảy được gắn liền với đôi chân giống như chân sau của loài sói, sau lưng nó là sáu cái đuôi đuôi bò cạp uốn vòng ra phía trước to như một cánh tay người.

- Có ai nói cho tôi biết đây là thứ chết tiệt gì không? – Việt Phong lùi lại vài bước.

- Nếu thoát khỏi đây có lẽ chúng ta sẽ biết! – Eric cũng không kém phần kinh sợ.

- Giết nó! – Yuna gằn giọng.

Đối với cô nàng cách phòng thủ tốt nhất chính là tấn công, hơn nữa cô ta vô cùng căm ghét những thứ ghê tởm thế này, nó gắn liền với vài sự việc diễn ra trong quá khứ.

- Cẩn thẩn! – Henri lớn tiếng nhắc nhở.

Nhưng Yuna đã lao đến ngay trước mặt con quỷ, hai thanh kiếm liền quét ra vô số nhát chém mạnh mẽ chứa đầy phẫn nộ, cùng lúc đó Black cũng bắn ra hơn chục tia đạn hướng về phía “dị vật”.

Tất cả các đòn tấn công liền đi xuyên qua con quỷ đáng sợ, cơ thể nó giống như một làn khói không hề có thật, nó chìm xuống bóng tối dưới chân, biến mất không thấy tăm tích.

Trông thấy điều này thì sự kinh hãi trong lòng năm người vừa rồi đã nhộn nhạo giờ lại càng thêm bùng phát, vẻ hoang mang đang dần lộ rõ trên khuôn mặt họ.

- Mau đứng sát vào nhau! – Henri lập tức ra lệnh.



Vừa nói hết câu thì một bóng đen đã xuất hiện ngay sau lưng Henri, hai tiếng đập chát chúa vang lên, cả Phong và Eric đều bị bốn cái đuôi của con quỷ đập văng sang một bên, mạnh đến nỗi họ tông thẳng vào tường khiến cho gạch đá vỡ một mảng.

Cánh tay đen kịt to lớn gấp ba bình thường thụi thẳng vào ngực của Henri làm lão ói máu ngã ngửa về phía sau. Mặc dù dị năng của lão đã bị suy yếu nhưng vẫn mạnh hơn người thường rất nhiều, nên một đấm vừa rồi mới chỉ làm Henri gãy vài cái xương ngực chứ chưa thể xuyên thủng cơ thể của lão.

“Xẹt, xẹt” – Vài tia đạn bay xuyên qua cơ thể của con quỷ, nó lại nhanh chóng chìm xuống nền đất tối đen.

Henri là một người dày dặn kinh nghiệm, suy nghĩ của lão cũng nhạy bén hơn những học trò của mình rất nhiều. Henri nhanh chóng nhìn ra mối liên kết giữa con quỷ và bóng tối bủa vây nơi này. Nghiến răng chịu đựng cơn đau từ ngực truyền tới, lão vội vã đứng dậy, hướng về phía Black mà hét lên.

- Mau dải lửa!

Bàn tay máy của Swan Black lật lên, áp sát vào cổ tay, để lộ ra một họng súng. Từ trong họng súng một dải lửa vàng rực phóng ra ào ào, trên mặt đất, những nơi bị quầng lửa liếm qua liền bốc cháy ngùn ngụt, gã kéo lê dải lửa khắp nơi, khiến cho tầng hầm phút chốc trở nên sáng rực một góc, bóng tối giảm đi không ít.

- Yuna, lôi hai người kia vào gần những ngọn lửa! – Henri tiếp tục ra lệnh.

Việt Phong và Parker Eric đang rên rỉ trên mặt đất vì bị trúng một đòn quá nặng vừa rồi, thể trạng của họ không thể nào bằng Henri nên đang bị rơi vào trạng thái choáng váng. Yuna vội kéo hai người tới gần một quầng lửa gần nhất, sau đó vội vàng thủ thế đề phòng.

Black hướng họng súng ra xung quanh, đôi mắt căng ra hết cỡ, gã có cảm giác kẻ địch ở khắp mọi nơi trong căn hầm.

“Rầm” – Nguyên một khối thép từ chiếc máy phát từ trường bay thẳng về phía Black, mặc dù gã đã chắn hai tay trước ngực để chống đỡ, nhưng cú va chạm vẫn khiến gã bay vút về phía sau, đập lưng lên bậc thềm gạch.

Yuna liên tục bị các khối thép tấn công, cô nàng vung mạnh thanh kiếm trên tay khiến chúng liền xẻ làm hai mảnh, nhưng đó chỉ là mồi nhử, đòn đánh thật sự đến từ sau lưng. Ngay tại cái bóng của Yuna hắt xuống mặt đất, đột ngột nhô lên một cái cột màu đen tuyền, chiếc cột tống thẳng vào lưng của cô nàng, cơ thể mảnh mai nhanh chóng bị nhấc bổng khỏi mặt đất rồi ngã nhào về phía trước.

Henri vừa định xông tới giúp những học trò của mình thì vô số sợ dây bóng đêm lũ lượt tấn công lão, hiện tai Henri là người đứng xa những quầng lửa nhất, xung quanh lão hầu như đều bị bóng tối che phủ.

Lão cố gắng chống đỡ nhưng vô vọng, những sợi dây mờ ảo như làn khói thoáng chốc đã giữ chặt được tay chân của Henri, càng vùng vẫy nó càng siết chặt.

Con quỷ lừ lừ tiến tới trước mặt Henri, gầm gừ như đang thỏa mãn với chiến tích của nó. Mặc dù phải đối mặt với “dị vật” ghê rợn nhưng đôi mắt của lão vẫn toát ra vẻ bình thản, thậm chí lão còn nở một nụ cười cương nghị.

Yuna bất chấp việc bản thân đang bị trọng thương, vội vàng phóng về phía Henri. Black cũng cuống cuồng lao đến, con quỷ đứng khuất sau thầy của gã nên không thể trực tiếp dùng súng lửa thiêu cháy.

Nhưng ngay khi họ vừa rời khỏi những quầng lửa để tiến vào trong vùng bị bóng tối bao phủ thì từ trên trần hầm bỗng xà xuống các sợi dây đen kịt, chúng như một con trăn lớn quấn chặt lấy cổ cùng cơ thể của hai người rồi nhấc bổng khỏi mặt đất. Lực siết mạnh tới mức Yuna và Black hầu như không thể cử động.

Con quỷ nghiêng đầu, cất giọng thều thào như hơi thở của sự chết chóc.



- Mày…. Phải trả giá!

Vừa nói dứt câu, một cái đuôi bọ cạp đã xiên vào mạn sườn bên phải của Henri, máu từ vết thương bắn thành từng tia. Henri trợn mắt, nghiến răng chịu đau, không thèm rên lên một tiếng.

“Khôngggg” – Cả Yuna và Black đồng thanh hét lên trong sự tuyệt vọng tràn ngập tâm trí, Việt Phong và Eric vẫn nằm mê man trên mặt đất không hề hay biết chuyện gì vừa diễn ra. Họ căng người vùng vẫy, sự uất hận xâm lấn suy nghĩ, nhưng chẳng hề có kết quả gì khả quan, những sợi dây bóng tối như thể đã cắm rễ vào trong người họ, không thể thoát ra.

- Trả giá…. – Chất giọng thều thào phát ra từ cái miệng rộng ngoác lại rên lên.

Cái đuôi bọ cạp thứ hai chuẩn bị cắm vào bên mạn sườn còn lại, nhưng lần này nó đã thất bại. Một bóng đen lao vút đến như một ánh chớp, ánh đao lóe lên trong khoảng không tăm tối trông như vầng trăng khuyết bay lên giữa bầu trời đêm. Hai chiếc đuôi bọ cạp rơi lộp bộp trên mặt đất, cái đuôi cắm vào người lão Henri rơi xuống lại càng khiến cho máu nhanh chóng trào ra.

Con quỷ rú lên điên dại, nó còn chưa kịp phản kháng thì thanh băng đao đã cắm giữa ngực, tiếng rú của nó lại tiếp tục bạo phát. Sáu cái đuôi khua khoắng loạn xạ, cánh tay to lớn của nó quật văng Dante qua một bên, còn bản thân con quỷ thì loạng choạng lùi lại phía sau. Dante có Life Limbo nên đòn đánh của con quỷ gần như ko thể khiến gã bị thương tổn.

Những sợi dây đang trói Black và Yuna lập tức tan biến, hai người vội vàng lao tới đỡ lấy người thầy của mình, gương mặt của Henri lúc này đã trở nên nhợt nhạt. Dante cũng nhanh chóng tiến gần ba người.

- Lại… quên thứ gì…. Sao? – Henri nói đứt quãng, mỉm cười nhìn gã thanh niên đứng trước mặt.

- Thằng đen đen kia trị giá tới bảy triệu, còn tôi thì lại đang thiếu tiền. – Gã thanh niên cười nhạt đáp lại.

Dante thực sự không hề nghĩ vậy, nhưng gã cũng không thích người khác nghĩ bản thân mình là loại anh hùng hiệp nghĩa gì hết. Hãy cứ để mọi người hiểu theo cách mà họ thích là được.

Con quỷ không ngừng gào rú, nó cuống cuồng định dùng tay để lôi thanh Destroy khỏi cơ thể, nhưng cánh tay đen kịt của nó vừa chạm nhẹ vào cán đao thì một sự bài xích liền diễn ra, các ngón tay nhọn hoắt bỗng nhiên hóa khói tan vào hư vô. Thanh băng đao càng lúc càng khiến con quỷ đau đớn như đang bị lóc da xẻo thịt, tiếng rú càng lúc càng trở nên thất thanh và thảm thiết.

- Cút mẹ mày xuống địa ngục đi, đồ chó chết! – Black hét lên, sự căm phẫn trong lòng gã đã tới cùng cực.

Từ cánh tay máy, hai dải lửa cực lớn vàng rực, điên cuồng như chính sự tức giận của chủ nhân chúng chồm thẳng vào cơ thể đen tuyền của con quỷ mà thiêu đốt. Bị thanh Destroy phong tỏa con quỷ chỉ biết kêu gào trong tuyệt vọng khi ngọn lửa cắn xé nó.

Vẫn chưa hết tức giận, hai cánh tay máy bắn thẳng về phía cơ thể đang bị thiêu rụi như hai quả đại bác. Khi hai nắm đấm sắt thụi thẳng vào người con quỷ thì cũng là lúc Dante thu lại thanh Destroy, băng đao nhanh chóng tan biến và trở lại trong ngón tay của gã.

“GHÉCCCCCC”

Con quỷ tru tréo rống lên, hai cú bạo liệt khiến cơ thể to lớn của nó bay đi như diều đứt dây, theo quán tính lao thẳng về phía hồ máu và bị bộ móng rồng xuyên thủng người như một định mệnh đã được an bài. Nó phải trả giá bằng chính cái chết của bản thân theo cách mà nó muốn người khác phải chết như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Diệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook