Bất Diệt

Chương 23: Loong Người Sắt (3)

Số Chín

12/11/2013

Với số tiền lớn cho cái đầu của Loong và sự chống đối chính quyền, hắn nhanh chóng trở thành mục tiêu của các đặc vụ cùng những kẻ săn tiền thưởng. Nhưng chẳng còn mấy người có thể sống sót sau khi chạm trán với Loong, những kẻ thoát chết kể về hắn như một con ác quỷ không thể tiêu diệt, điên cuồng và khát máu. Rồi cho tới hơn một năm trước Loong cùng băng đảng của mình đột nhiên mất tích, có người nói hắn bị giết, chỗ lại đồn rằng hắn đã cướp bóc đủ cho sự sung túc cả đời nên rửa tay gác súng. Nhưng dù là vì lí do gì thì việc hắn biến mất cũng khiến cho người dân ở nhiều nơi cảm thấy vui mừng và yên tâm phần nào mỗi khi rời khỏi thành phố.

- Lúc nào cũng công việc, cuộc sống của anh chán ngắt hệt như cái thành phố này!

Loong bước vài bước, đưa tay lên bóp nhẹ hai thái dương, tỏ ra mệt mỏi.

- Có việc gì!

Anh hắn hỏi khô khốc, Tomy chẳng lạ gì thằng em này, nếu không có việc thì chẳng bao giờ nó bước vào đây. Loong nhún vai, suy nghĩ trong giây lát rồi dài giọng.

- Dạo này có khá nhiều thằng mua vũ khí chui, nằm rải rác khắp thành phố. Bọn bảo vệ có bắt được vài đứa nhưng chúng nó nói mua súng để phòng thân. Tuy nhiên với mật độ ngày càng tăng lên, em nghĩ sự việc không đơn giản.

- Mày đang nghĩ đến điều gì, Loong? – Tomy dửng dưng hỏi lại.

- Có lẽ sắp xảy ra một cuộc chiến giữa các băng nhóm trong thành phố. – Hắn lại gần một bình chứa, ngước mắt nhìn vào cơ thể được ngâm bên trong.

- Có gì đáng nói ở đây? Chúng ta sản xuất vũ khí, nếu không có những cuộc chiến thì sao bán được hàng. Lũ chuột bọ đấy muốn cắn nhau thì kệ chúng nó.

Tomy đứng dậy, cầm mẫu máu để vào trong một tủ đông nằm ở góc phòng, sau đó lại lấy ra một mẫu máu khác rồi trở về chỗ ngồi.

- Em chỉ báo lại như vậy thôi, ở đây anh là chúa trời mà!

- Còn gì không?

Hắn vốn không muốn ai quấy rầy trong lúc làm việc, kể cả sự quấy rầy đó đến từ người em ruột.

- Thực ra thì… - Loong đưa mắt nhìn về phía Tomy một cách dè dặt. - … vài ngày nữa em sẽ trở lại công việc của mình.

Tomy bất động trong thoáng chốc, hắn dừng việc thí nghiệm, chậm rãi đứng dậy, đưa mắt nhìn về phía thằng em trai khó ưa.

- Mày nghĩ đó là công việc?

- Em chán ngấy cảnh ăn không ngồi rồi. nó làm em cảm thấy mình đang thối rữa!

- Mày ra ngoài kia cướp bóc và giết người thì cơ thể mày sẽ không thối nát hả? – Tomy nói rất chậm rãi và nhẹ nhàng nhưng lại toát lên sự tức giận mạnh mẽ.

- Anh nghe này, đó mới là cuộc sống của em, không phải ở đây, trong cái thành phố buồn tẻ này. – Giọng hắn nhanh dần, gương mặt cau có, khó chịu.

- Cuộc sống? Đó là cuộc sống của mày nhưng nó gây hàng đống phiền phức cho tao, hiểu chưa? Mỗi lần mày gây án là lại có cả tá chó săn của chính quyền thế giới lảng vảng quanh vùng này, và cả lũ săn tiền thưởng rách nát, nó khiến việc làm ăn của tao gián đoạn. Mày biết tại sao mà, phải không! Vì tao lại phải che chở cho một thằng em ngu xuẩn, đéo có một tí não nào trong đầu. – Hắn trợn mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt khó coi của em mình.

- Bọn nó chỉ là một đống phân chó, bao nhiêu thằng đến thì em giết bấy nhiêu, có gì mà phải lo. Hơn nữa em đâu cần tới sự giúp đỡ của anh. – Loong gân cổ, mặt hắn đỏ ửng từ bao giờ.

- Không cần? – Tomy tiến sát gần thằng em, gằn giọng – Nếu không có tao, mày sống được đến bây giờ à? Không có tao, mày nghĩ mày có được thứ sức mạnh đó? Loong à, không có tao thì mày chẳng có cái đéo gì hết. Giờ thì ngậm mồm lại và đừng cố tỏ ra thông minh nữa.

Loong mím chặt môi, mắt hắn long lên sòng sọc, gương mặt đỏ bừng là kết quả của việc kìm nén giận dữ. Khuôn mặt anh trai hắn đanh lại, trừng mắt như đang đe dọa. Sự im lặng kéo dài gần nửa phút, Loong xoay người bỏ đi, hai bàn tay nắm chặt vẫn không ngừng run lên.



- Anh thắng, Tomy! – Giọng nói tràn đầy hằn học.

- Bảo lũ đàn em của mày kiếm thêm người đi, sắp hết vật chủ rồi. – Tomy dõi theo bóng dáng đang xa dần.

Loong không trả lời, hắn nhanh chóng khuất sau cánh cửa tự động. Tomy lại lặng lẽ quay trở lại bàn thí nghiệm của mình, gương mặt trở nên đăm chiêu và suy tư, hắn khẽ thở dài.

---o0o---

Ba giờ sáng…

Trong một nhà máy nước bỏ hoang nằm bên dưới thành phố, đường ống, bình lọc, máy phát, máy bơm cùng nhiều thứ khác đều đã rỉ sét hoen ố theo thời gian. Nơi này các đây khá lâu đã trở thành trụ sở của “Hội Tái Thiết Zerone”.

Lúc này, những ngọn đuốc được treo khắp nơi trong nhà máy, khiến một nơi hoang phế trở nên rực sáng như hội chợ. Giữa nhà máy nước có một khoảng không gian hình chữ nhật khá rộng, khoảng tầm 150 mét vuông. Giờ đây, khoảng không gian này là nơi tập trung của hơn ba trăm người, gương mặt ai cũng rất khẩn trương và nghiêm trọng. Họ đến từ khắp nơi trong thành phố, đều là người dân của Zerone, người thì cầm súng, người thì cầm dao kiếm, kẻ thì cung nỏ.

Mọi người đang xì xào bàn tán, thì một người đàn ông bước lên một chiếc bục cao nằm giữa phòng. Vừa thấy ông ta bước lên, mọi người chẳng ai bảo ai đều lập tức yên lặng dõi theo.

Ông ta là Fuje Jame, 45 tuổi – Hội trưởng Hội Tái Thiết Zerone. Mặc trên người bộ quần áo quân nhân, tóc được cắt sát theo kiểu lính thủy đánh bộ, khuôn mặt dạn dày sương gió. Xung quanh ông toát lên vẻ kiên định và kỉ cương, nghiêm trang như một vị tướng, luôn có phong thái của người đứng đầu.

Đưa mắt nhìn những hội viên đang đứng phía dưới, những người đã đặt tất cả niềm tin nơi ông ta, ánh mắt Jame lóe lên sự quyết tâm và hi vọng mãnh liệt.

Jame cất giọng đanh thép, nghe giống như một lời tuyên thề.

- Tôi đã đợi ngày này từ năm năm trước, mỗi giây phút trong cuộc sống tôi đều nghĩ tới. Một ngày mà chúng ta có thể tự do làm chủ cuộc sống của mình, một ngày mà chúng ta không còn là những tên nô lệ phải làm việc quần quật như những con thú để có những đồng lương ít ỏi. Chúng ta bị bóc lột, bị buộc phải trở thành những con chó trung thành trong các xí nghiệp, bị giam hãm ở đây, ngay trong Zerone. Chúng còn bắt chúng ta và những người thân yêu của mình trở thành những vật thí nghiệm, những con chuột bạch khốn khổ. Chúng dùng chính mạng sống của mọi người để đổi lấy những đồng tiền dơ bẩn, chúng dẫm lên xác của chúng ta để có được sự giàu có. Chúng ta không thể chờ đợi thêm nữa, ngày hôm nay – TẤT CẢ SẼ CHẤM DỨT!

Cùng với tiếng hét của Jame, không gian như vỡ òa, tất cả mọi người đều đồng thanh hô vang trong sự dâng trào của cảm xúc.

“TÁI THIẾT ZERONE, TÁI THIẾT ZERONE”

- Chúng ta sẽ giành lại những thứ thuộc về mình – Tự do – Quyền lợi – Cuộc sống. Chúng ta sẽ đòi lại tất cả. – Jame giơ cao nắm đấm.

“TÁI THIẾT ZERONE, TÁI THIẾT ZERONE”

Những người này, họ chời đợi hàng đêm để có được ngày hôm nay, một ngày họ giành lại quyền làm chủ cuộc sống của bản thân. Những tiếng hô vang dồn dập, mỗi lúc một lớn hơn.

- Hôm nay, chúng ta có thể sẽ ngã xuống, có thể không còn nhìn thấy ánh bình minh thêm lần nào nữa. Nhưng linh hồn của chúng ta sẽ sống mãi, chúng ta sẽ không phải hổ thẹn vì chúng ta đã sống và chết cho tự do của mình. TÁI THIẾT ZERONE !

“TÁI THIẾT ZERONE, TÁI THIẾT ZERONE”

Fuje Jame rời khỏi chiếc bục, đi xuyên qua đoàn người, nhanh chóng tiến vào một căn phòng nhỏ, trong đó đã có năm người đợi sẵn. Dưới ánh đuốc leo lét, Jame hỏi nhanh.

- Bố trí mọi thứ xong chưa?

- Đã hoàn tất, thuốc nổ đã đặt xong, chúng ta có thể kích hoạt bất cứ lúc nào. – Một người đàn ông trung niên đáp.

- Có đầu mối nào bị phát hiện không?



- Không hề, thư chỉ huy! – Một cô gái nhẹ giọng trả lời.

- Tốt, hãy tiến hành theo kế hoạch, sau khi kích nổ, chúng ta sẽ tổng tấn công. Ben, anh sẽ phụ trách chiếm lấy nhà xưởng trung tâm, hãy lưu ý tới các ụ súng máy trên nóc nhà. Marry, Conter, hai người sẽ phụ trách tấn công vào các trụ sở bảo vệ, hãy đánh úp từ phía sau, nhớ đấy. Tome, cậu phụ trách yểm trợ cho mọi người, đề phòng những đợt tấn công mà chúng ta không lường trước. Shine, cậu chịu trách nhiệm sơ tán người dân ra khỏi vùng chiến. Còn tôi sẽ đi nói chuyện với “hắn”.

- Tomy luôn được bao bọc bởi những tay bảo vệ thiện chiến nhất. Hơn nữa, rất có thể Loong cũng sẽ xuất hiện ở đó, hắn là biến số mà chúng ta không thể xác định. Khả năng của hắn là mối nguy hiểm rất lớn, Jame à. Tôi nghĩ …..

- Đây là việc cần làm, Shine. Bất kì ai đi cũng vậy thôi. Cậu yêu tâm, tôi sẽ cẩn thận. Vì sau hôm nay chúng ta còn một bữa tiệc lớn đang chờ mà, phải không?

Jame vui vẻ vỗ vai gã đồng đội, rồi xoay người rời khỏi phòng họp.

Đây là một cuộc cách mạng, một lần và mãi mãi.

---o0o---

Bốn giờ sáng.

Liên tiếp ba tiếng nổ lớn đã gây chấn động toàn thành phố Zerone, những nơi bị phá hủy là nhà xưởng vũ khí, trụ sở bảo vệ và tòa thị chính. Những cột khói cao tới hàng trăm mét, đen kịt và đặc quánh hòa vào màn đêm. Sự hỗn loạn lập tức xảy ra trên khắp các nẻo đường, người dân đổ xô ra đường, sợ hãi trốn chạy, những tiếng la hét thất thanh, cùng các bước chân hoảng loạn. Thành phố đang chìm trong giấc ngủ nhanh chóng rực sáng như ban ngày.

Ngay sau đó, tiếng súng ống, lựu đạn nổ bùng phát như một cơn đại dịch, lan tràn khắp nơi. Người của Hội Tái Thiết Zerone nhanh chóng tấn công vào nhà xưởng và trụ sở bảo vệ trước sự ngỡ ngàng của đám bảo vệ, chúng không ngờ rằng có kẻ dám lật đổ chính quyền. Những cuộc đấu súng diễn ra trong hàng giờ đồng hồ, làn đạn dày đặc làm rực sáng cả một vùng, những xác chết nằm ngổn ngang trên mặt đất.

Marry nấp sau một chiếc xe bốn chỗ, bên cạnh cô là ba hội viên khác, tay nắm chắc khẩu súng.

- Bên anh thế nào, Conter! – Cô hét vào chiếc bộ đàm.

“Phía sau đã sạch, tôi sẽ tiếp ứng cho cô ngay bây giờ! Bíp.” – Tiếng bộ đàm vang lên kèm theo các âm nhiễu sóng.

Marry đeo lại bộ đàm vào hông, sau đó nhổm dậy xả cả băng đạn về bốt canh phía trước mặt. Từ chiếc bốt canh, những loạt đạn xanh đỏ ầm ầm bắn ra, gần như nghiền nát chiếc ô tô bốn chỗ.

Tome bước vào trong phòng hội nghị của tòa thị chính, những người điều hành thành phố đều đã được bắt tới đây, họ ngồi nép trong góc phòng. Ai may mắn thì còn mặc được bộ quần áo ngủ, không thì chỉ có mỗi cái quần đùi trên người. Tất cả đều sợ hãi, úp hai tay lên đầu, mặt cúi gằm xuống đất không dám ngẩng lên.

Trong phòng có hơn chục hội viên tay lăm lăm những khẩu súng trường, một người rời khỏi vị trí tiến gần Tome.

- Không thấy Tomy đâu cả!

Tome gật đầu, anh ta rút chiếc bộ đàm rồi rời khỏi phòng hội nghị.

- Jame, anh nghe rõ không?

“Nói đi, Tome. Bíp”

- Chúng tôi không tìm thấy Tomy.

“Tôi biết hắn ở đâu. Hãy tiếp tục yểm trợ những người khác. Bíp”

- Rõ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Diệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook