Chương 54: Thức Tỉnh (1)
Số Chín
07/04/2014
Bắc Cực – Nơi lạnh lẽo nhất trên trái đất, nhiệt độ luôn dao động ở mức âm năm mươi độ, quanh năm băng tuyết bao trùm khắp mọi nơi, giữa ngày và đêm không có ranh giới rõ ràng. Giờ đây chẳng còn sinh vật nào tồn tại trên lục địa “trắng” này, chỉ có những đợt gió lốc như cắt da thịt cùng sự hoang vu như một nấm mồ. Các đỉnh núi băng nhấp nhô trùng điệp hệt như hàm răng của một con thú khổng lồ đe dọa bất kì kẻ nào có ý định tới gần.
Bầu trời đêm trên cao dày đặc những ánh sao lấp lánh, như hàng vạn viên pha lê được dát trên một tấm màn nhung màu đen kì ảo. Vô số dải cực quang uốn lượn trên bầu trời, phô bày đủ loại màu sắc, tia này vừa tắt đi, tia khác lại xuất hiện, nhảy múa, lung linh. Có lúc chúng chỉ là một tia sáng mong manh, có khi mang hình dẻ quạt, hình ngọn lửa, rồi lại hóa thành những vòng cung màu lá cây vắt trên nền trời.
Con người luôn nghĩ rằng cực quang chỉ đơn thuần là một hiện tượng khoa học bình thường, do các hạt mang điện tích trong vũ trụ va chạm với bầu khí quyển tạo thành. Nhưng hiểu biết của con người thực sự quá non nớt, một giống loài linh trưởng chỉ mới xuất hiện có hơn vạn năm làm sao có thể nhìn thấu một thế giới đã trải qua 4,5 tỉ năm hình thành. Khoa học chỉ là một nền tảng mà con người cố tạo dựng lên để giải thích những sự phi lí xung quanh họ, nhưng có nhiều thứ khoa học dù có tiến thêm ngàn năm nữa cũng chẳng thể lí giải nổi.
Bắc Cực từng là một lục địa được phủ xanh bởi những cánh rừng, muôn loài sinh sống, nhưng chỉ trong một đêm tất cả chỉ còn lại một màu trắng tới buốt mắt. Từ một mảnh đất màu mỡ nó đã trở thành địa ngục trần gian, một nấm mồ lạnh lẽo, nói đúng hơn nó đã trở thành nhà tù khổng lồ chỉ để giam cầm một thứ…
Cực quang trên bầu trời thực ra là một kết giới, nó ngăn cản tất cả các thế lực tà ác có ý định tiến vào vùng đất băng giá này, các thế lực siêu nhiên mà con người không bao giờ có thể nghĩ tới. Nhưng thời gian có thể bào mòn tất cả, cho dù đó là thứ được tạo bởi thánh thần, trải qua vạn năm, kết giới đã trở nên suy yếu và mất ổn định, những dải cực quang dày đặc và liên tục chuyển động trên bầu trời đã nói lên điều đó.
Thần thánh là một thế lực có thể dịch trời chuyển đất, điều khiển được vạn vật, nhưng có một thứ họ không thể làm chủ, đó chính là số phận. Một khi số phận đã an bài thì ngay tới thần thánh cũng chẳng thể can thiệp, họ có thể giữ cho guồng quay số phận chậm lại chứ chẳng thể khiến nó không xảy ra.
Đêm nay, Bắc Cực sẽ là điểm khởi đầu cho một sự kiện chấn động tam giới.
…
Trên bầu trời đêm đột nhiên xuất hiện một đốm sáng, nó ngày một lớn dần, kéo theo phía sau là một dải lửa đỏ rực, trông như thể một ngôi sao chổi đang chuẩn bị đâm xuống trái đất. Chỉ trong chớp mắt nó đã hiện rõ trên nền trời tối đen, là một quả cầu lửa khổng lồ mang theo khí thế hủy diệt vạn vật. Chẳng bao lâu sau nó trực tiếp va chạm vào những dải cực quang, khiến cho đám cực quang xoắn vặn uốn éo, trở nên mờ nhạt vô định.
“ẦM”- Một tiếng nổ rung chuyển đất trời, vô số tảng băng liền sụt lún, ào ào đổ xuống biển. Tấm màn cực quang hoàn toàn biến mất trên bầu trời, chỉ còn lại quả cầu lửa to như một ngọn núi điên cuồng đâm xuống, nếu hỏa cầu va chạm với Bắc Cực thì chắc chắn toàn bộ lục địa băng giá này sẽ phải tan chảy.
Nhưng khi quả cầu lửa tiến gần một ngọn núi băng cao nhất nó đột ngột dừng lại, lơ lửng giữa tầng không. Tấm màn lửa tan biến, phía trong xuất hiện một con rồng to lớn với đôi cánh đang bốc cháy hừng hực, nó chính là “dị vật” đã thoát ra từ tòa lâu đài Malbork.
Nhiệt lượng tỏa ra từ cơ thể con rồng khiến cho các núi băng xung quanh dần dần tan chảy, bốc lên những tầng hơi nước dày đặc. Tuy nhiên núi băng cao nhất mà nó đang nhìn vào thì hoàn toàn không có một chút suy chuyển, vẫn trơ trơ nhưng thể nó không phải được cấu thành từ băng tuyết.
Sáu đôi mắt đỏ lừ đang chằm chằm nhìn xuống ngọn núi băng bỗng sáng rực, con rồng há cái miệng rộng ngoác của nó, nhe ra hàm răng lởm chởm, nhọn hoắt. Từ trong cổ họng “dị vật” một quầng lửa khổng lồ ào ào tuôn ra, mạnh mẽ như một cơn sóng thần. Quầng lửa to đến nỗi nuốt trọn cả núi băng sừng sững, con rồng liên tục nhả ra ngọn lửa trong một lúc lâu, khiến cho núi băng bắt đầu tan chảy để lộ ra một cột băng trong suốt to ngang với nó.
“Dị vật” đột ngột ngậm miệng, nó vặn người, quật mạnh cái đuôi vào cột băng một cách hung bạo. “Rầm” – tiếng động do sự va chạm âm vang cả một vùng, ngay đến mặt đất cũng phải run lên. Cột băng vẫn đứng im không nhúc nhích, nhưng trên thân đã xuất hiện vô số vết nứt, những vết nứt như một căn bệnh lây lan với tốc độ chóng mặt, chỉ trong phút chốc toàn bộ cây cột đã dày đặc vết nứt như loại men rạn hay xuất hiện trên các món đồ gốm sứ.
“Choang” – Hàng ngàn mảnh vỡ bắn ra bốn phía, rơi xuống khắp nơi rồi bốc hơi biến mất như chưa hề tồn tại. Cột băng đã nát vụn, dưới chân nó xuất hiện một cửa hầm bị bịt kín bởi phiến đá màu ngọc bích, trên mặt khắc rất nhiều cổ ngữ khó hiểu.
Con rồng lặng lẽ nhìn phiến đá trong giây lát rồi nó liền đập cánh, cơ thể to lớn như một tòa nhà bay vút lên cao, khi đã lên tới một độ cao nhất định nó liền xoay một trăm tám mươi độ lao thẳng xuống phiến đá ngọc bích bên dưới. Trông nó chẳng khác nào một mũi tên khổng lồ rực cháy đang xé toạc không gian, muốn phá nát cả lục địa băng giá phía dưới.
Những tưởng tiếp theo sẽ xảy ra một vụ va chạm kinh thiên động địa, rung chuyển cả một vùng, nhưng không phải như vậy, con rồng lao xuyên qua phiến đá, biến mất chẳng thấy tăm hơi. Dù một tiếng động nhỏ nhất cũng không có, chỉ thấy phiến đá không còn màu ngọc bích như ban nãy, giờ đây trông nó chẳng khác gì một tảng đá bình thường, các cổ tự cũng không thấy đâu.
Vùng đất lạnh giá lại trở về với vẻ yên ắng, hoang vu lúc đầu, chỉ còn những cơn gió bốc vô vàn hạt tuyết thổi bay lên trên cao, kêu lên từng tiếng “vù vù” ảm đạm.
…
Con rồng bay xuyên qua một đường hầm tăm tối, bản thân nó chính là một ngọn đuốc thắp sáng cả một vùng.
“Rầm” – Hai chiếc chân khổng lồ dẫm xuống mặt đất làm cát bụi xung quanh bị xung chấn, bay cao lên tới hàng chục mét. Con rồng đang đứng trong một hoang mạc rộng mênh mông, trải dài vô tận, vô số đồi cát uốn lượn như những con sóng phía xa xa, gió gào rú thổi tung mọi thứ khiến cho nơi này trở nên mờ mịt không rõ ràng. Trên bầu trời là từng tảng mây đen kịt đan xen vào nhau, sấm động chớp giật liên hồi như thể cơn thịnh nộ của thiên nhiên đã lên tới đỉnh điểm.
Bị rơi vào một thế giới hỗn độn như từ thuở sơ khai nhưng “dị vật” chẳng hề sợ hãi, nó đứng yên bất động, chằm chằm nhìn về năm đốm sáng leo lét phía xa. Đôi cánh rực lửa quạt mạnh, cát đá lập tức bay toán loạn, con rồng nhằm hướng phát ra những đốm sáng mà lao đi.
Xuyên qua những cơn bão cát, vượt lên trên các ngọn đồi nhấp nhô, mặc kệ vô vàn tia sét đánh xuống như dọa dẫm, cơ thể rực cháy của con rồng vẫn bay đi như một mũi tên. Mặc dù lao đi với tốc độ cực nhanh nhưng cũng phải hơn nửa tiếng sau nó mới tiến gần được những đốm sáng.
Con rồng sà xuống một đình đồi, dõi mắt về phía trước như muốn soi xét kĩ điều gì.
Trước mặt nó là một hồ nước rộng lớn, ít nhất cũng phải lên tới hai ngàn mét vuông. Mặc dù gió đang gào rú mãnh liệt nhưng mặt hồ xanh thẫm vẫn yên tĩnh không một gợn sóng nhấp nhô, phẳng lặng như một chiếc gương. Nằm giữa hồ là một hòn đảo nhỏ, trên đảo hoàn toàn không có gì khác ngoài năm chiếc cột cao vút và một ngọn đồi có màu đỏ như máu. Trên đỉnh năm chiếc cột là năm khối cầu huyền ảo liên tục phát ra những ánh sáng nhức mắt. Bên trong khối cầu mầu xanh lục là một chiếc lá mỏng manh đang chầm chậm xoay tròn, phía trong khối cầu mầu màu xanh dương là một giọt nước đang biến ảo bất định, còn bên trong khối cầu mầu đỏ là một ngọn lửa nhỏ đang bập bùng bốc cháy, bên trong khối cầu màu đen là một miếng đất màu nâu nhạt và ở trong khối cầu mầu vàng là một mảnh kim loại sần xùi.
Phía trên ngọn đồi nằm ở trung tâm của hòn đảo, được bao quanh bởi năm cây cột cao vút là một chiếc ghế được tạo thành từ chất liệu màu đen bóng, xung quanh thân ghế nhô ra vô số những khuôn mặt quỷ có hình thù trông vô cùng kinh tởm. Ngồi trên chiếc ghế là một cơ thể to lớn mặc bộ chiến giáp nặng nề đã han rỉ nhưng từ vô vàn đường vân kì dị được trạm trổ trên đó vẫn khiến kẻ mang nó toát lên một sức mạnh mờ ảo lúc ẩn lúc hiện. Khuôn mặt của cơ thể này được che kín bởi chiếc mũ trùm đầu mầu đỏ được thêu những hoa văn tinh xảo, nhìn vào trong chiếc mũ trùm sẽ chỉ thấy sự u tối bất tận. Những mảnh vải còn sót lại của chiếc áo choàng như minh chứng cho trận chiến vô cùng thảm khốc mà chủ chân của nó đã trải qua.
Trên tay, chân và ngực của cơ thể ngồi trong chiếc ghế quỷ quái được khảm năm viên ngọc với năm mầu khác nhau, tương ứng với năm quả cầu trên các cây cột lớn vây xung quanh ngọn đồi. Mỗi khi những quả cầu phát ra ánh sáng là các viên ngọc cũng đồng loạt lóe lên tinh quang nhàn nhạt. Đây chính là ngũ hành phong ấn, một loại ấn chú mạnh nhất của thiên đường được tạo ra bởi các tổng lãnh thiên thần, nó lấy năng lực của các yếu tố tự nhiên để phong tỏa bất kì loại sức mạnh nào trong tam giới.
Cơ thể mặc chiến giáp ngồi bất động này từng là kẻ thống trị một thế giới tràn đầy máu và lửa, hắn đã ngồi đây hàng vạn năm, để cho mưa gió chôn vùi bản thân trong quên lãng, giờ có lẽ chẳng còn ai nhớ tới tên hắn, kẻ đại diện cho sự bạo tàn, vị chúa tể của Hỏa Ngục – Diablo.
Lord of Terror
Bầu trời đêm trên cao dày đặc những ánh sao lấp lánh, như hàng vạn viên pha lê được dát trên một tấm màn nhung màu đen kì ảo. Vô số dải cực quang uốn lượn trên bầu trời, phô bày đủ loại màu sắc, tia này vừa tắt đi, tia khác lại xuất hiện, nhảy múa, lung linh. Có lúc chúng chỉ là một tia sáng mong manh, có khi mang hình dẻ quạt, hình ngọn lửa, rồi lại hóa thành những vòng cung màu lá cây vắt trên nền trời.
Con người luôn nghĩ rằng cực quang chỉ đơn thuần là một hiện tượng khoa học bình thường, do các hạt mang điện tích trong vũ trụ va chạm với bầu khí quyển tạo thành. Nhưng hiểu biết của con người thực sự quá non nớt, một giống loài linh trưởng chỉ mới xuất hiện có hơn vạn năm làm sao có thể nhìn thấu một thế giới đã trải qua 4,5 tỉ năm hình thành. Khoa học chỉ là một nền tảng mà con người cố tạo dựng lên để giải thích những sự phi lí xung quanh họ, nhưng có nhiều thứ khoa học dù có tiến thêm ngàn năm nữa cũng chẳng thể lí giải nổi.
Bắc Cực từng là một lục địa được phủ xanh bởi những cánh rừng, muôn loài sinh sống, nhưng chỉ trong một đêm tất cả chỉ còn lại một màu trắng tới buốt mắt. Từ một mảnh đất màu mỡ nó đã trở thành địa ngục trần gian, một nấm mồ lạnh lẽo, nói đúng hơn nó đã trở thành nhà tù khổng lồ chỉ để giam cầm một thứ…
Cực quang trên bầu trời thực ra là một kết giới, nó ngăn cản tất cả các thế lực tà ác có ý định tiến vào vùng đất băng giá này, các thế lực siêu nhiên mà con người không bao giờ có thể nghĩ tới. Nhưng thời gian có thể bào mòn tất cả, cho dù đó là thứ được tạo bởi thánh thần, trải qua vạn năm, kết giới đã trở nên suy yếu và mất ổn định, những dải cực quang dày đặc và liên tục chuyển động trên bầu trời đã nói lên điều đó.
Thần thánh là một thế lực có thể dịch trời chuyển đất, điều khiển được vạn vật, nhưng có một thứ họ không thể làm chủ, đó chính là số phận. Một khi số phận đã an bài thì ngay tới thần thánh cũng chẳng thể can thiệp, họ có thể giữ cho guồng quay số phận chậm lại chứ chẳng thể khiến nó không xảy ra.
Đêm nay, Bắc Cực sẽ là điểm khởi đầu cho một sự kiện chấn động tam giới.
…
Trên bầu trời đêm đột nhiên xuất hiện một đốm sáng, nó ngày một lớn dần, kéo theo phía sau là một dải lửa đỏ rực, trông như thể một ngôi sao chổi đang chuẩn bị đâm xuống trái đất. Chỉ trong chớp mắt nó đã hiện rõ trên nền trời tối đen, là một quả cầu lửa khổng lồ mang theo khí thế hủy diệt vạn vật. Chẳng bao lâu sau nó trực tiếp va chạm vào những dải cực quang, khiến cho đám cực quang xoắn vặn uốn éo, trở nên mờ nhạt vô định.
“ẦM”- Một tiếng nổ rung chuyển đất trời, vô số tảng băng liền sụt lún, ào ào đổ xuống biển. Tấm màn cực quang hoàn toàn biến mất trên bầu trời, chỉ còn lại quả cầu lửa to như một ngọn núi điên cuồng đâm xuống, nếu hỏa cầu va chạm với Bắc Cực thì chắc chắn toàn bộ lục địa băng giá này sẽ phải tan chảy.
Nhưng khi quả cầu lửa tiến gần một ngọn núi băng cao nhất nó đột ngột dừng lại, lơ lửng giữa tầng không. Tấm màn lửa tan biến, phía trong xuất hiện một con rồng to lớn với đôi cánh đang bốc cháy hừng hực, nó chính là “dị vật” đã thoát ra từ tòa lâu đài Malbork.
Nhiệt lượng tỏa ra từ cơ thể con rồng khiến cho các núi băng xung quanh dần dần tan chảy, bốc lên những tầng hơi nước dày đặc. Tuy nhiên núi băng cao nhất mà nó đang nhìn vào thì hoàn toàn không có một chút suy chuyển, vẫn trơ trơ nhưng thể nó không phải được cấu thành từ băng tuyết.
Sáu đôi mắt đỏ lừ đang chằm chằm nhìn xuống ngọn núi băng bỗng sáng rực, con rồng há cái miệng rộng ngoác của nó, nhe ra hàm răng lởm chởm, nhọn hoắt. Từ trong cổ họng “dị vật” một quầng lửa khổng lồ ào ào tuôn ra, mạnh mẽ như một cơn sóng thần. Quầng lửa to đến nỗi nuốt trọn cả núi băng sừng sững, con rồng liên tục nhả ra ngọn lửa trong một lúc lâu, khiến cho núi băng bắt đầu tan chảy để lộ ra một cột băng trong suốt to ngang với nó.
“Dị vật” đột ngột ngậm miệng, nó vặn người, quật mạnh cái đuôi vào cột băng một cách hung bạo. “Rầm” – tiếng động do sự va chạm âm vang cả một vùng, ngay đến mặt đất cũng phải run lên. Cột băng vẫn đứng im không nhúc nhích, nhưng trên thân đã xuất hiện vô số vết nứt, những vết nứt như một căn bệnh lây lan với tốc độ chóng mặt, chỉ trong phút chốc toàn bộ cây cột đã dày đặc vết nứt như loại men rạn hay xuất hiện trên các món đồ gốm sứ.
“Choang” – Hàng ngàn mảnh vỡ bắn ra bốn phía, rơi xuống khắp nơi rồi bốc hơi biến mất như chưa hề tồn tại. Cột băng đã nát vụn, dưới chân nó xuất hiện một cửa hầm bị bịt kín bởi phiến đá màu ngọc bích, trên mặt khắc rất nhiều cổ ngữ khó hiểu.
Con rồng lặng lẽ nhìn phiến đá trong giây lát rồi nó liền đập cánh, cơ thể to lớn như một tòa nhà bay vút lên cao, khi đã lên tới một độ cao nhất định nó liền xoay một trăm tám mươi độ lao thẳng xuống phiến đá ngọc bích bên dưới. Trông nó chẳng khác nào một mũi tên khổng lồ rực cháy đang xé toạc không gian, muốn phá nát cả lục địa băng giá phía dưới.
Những tưởng tiếp theo sẽ xảy ra một vụ va chạm kinh thiên động địa, rung chuyển cả một vùng, nhưng không phải như vậy, con rồng lao xuyên qua phiến đá, biến mất chẳng thấy tăm hơi. Dù một tiếng động nhỏ nhất cũng không có, chỉ thấy phiến đá không còn màu ngọc bích như ban nãy, giờ đây trông nó chẳng khác gì một tảng đá bình thường, các cổ tự cũng không thấy đâu.
Vùng đất lạnh giá lại trở về với vẻ yên ắng, hoang vu lúc đầu, chỉ còn những cơn gió bốc vô vàn hạt tuyết thổi bay lên trên cao, kêu lên từng tiếng “vù vù” ảm đạm.
…
Con rồng bay xuyên qua một đường hầm tăm tối, bản thân nó chính là một ngọn đuốc thắp sáng cả một vùng.
“Rầm” – Hai chiếc chân khổng lồ dẫm xuống mặt đất làm cát bụi xung quanh bị xung chấn, bay cao lên tới hàng chục mét. Con rồng đang đứng trong một hoang mạc rộng mênh mông, trải dài vô tận, vô số đồi cát uốn lượn như những con sóng phía xa xa, gió gào rú thổi tung mọi thứ khiến cho nơi này trở nên mờ mịt không rõ ràng. Trên bầu trời là từng tảng mây đen kịt đan xen vào nhau, sấm động chớp giật liên hồi như thể cơn thịnh nộ của thiên nhiên đã lên tới đỉnh điểm.
Bị rơi vào một thế giới hỗn độn như từ thuở sơ khai nhưng “dị vật” chẳng hề sợ hãi, nó đứng yên bất động, chằm chằm nhìn về năm đốm sáng leo lét phía xa. Đôi cánh rực lửa quạt mạnh, cát đá lập tức bay toán loạn, con rồng nhằm hướng phát ra những đốm sáng mà lao đi.
Xuyên qua những cơn bão cát, vượt lên trên các ngọn đồi nhấp nhô, mặc kệ vô vàn tia sét đánh xuống như dọa dẫm, cơ thể rực cháy của con rồng vẫn bay đi như một mũi tên. Mặc dù lao đi với tốc độ cực nhanh nhưng cũng phải hơn nửa tiếng sau nó mới tiến gần được những đốm sáng.
Con rồng sà xuống một đình đồi, dõi mắt về phía trước như muốn soi xét kĩ điều gì.
Trước mặt nó là một hồ nước rộng lớn, ít nhất cũng phải lên tới hai ngàn mét vuông. Mặc dù gió đang gào rú mãnh liệt nhưng mặt hồ xanh thẫm vẫn yên tĩnh không một gợn sóng nhấp nhô, phẳng lặng như một chiếc gương. Nằm giữa hồ là một hòn đảo nhỏ, trên đảo hoàn toàn không có gì khác ngoài năm chiếc cột cao vút và một ngọn đồi có màu đỏ như máu. Trên đỉnh năm chiếc cột là năm khối cầu huyền ảo liên tục phát ra những ánh sáng nhức mắt. Bên trong khối cầu mầu xanh lục là một chiếc lá mỏng manh đang chầm chậm xoay tròn, phía trong khối cầu mầu màu xanh dương là một giọt nước đang biến ảo bất định, còn bên trong khối cầu mầu đỏ là một ngọn lửa nhỏ đang bập bùng bốc cháy, bên trong khối cầu màu đen là một miếng đất màu nâu nhạt và ở trong khối cầu mầu vàng là một mảnh kim loại sần xùi.
Phía trên ngọn đồi nằm ở trung tâm của hòn đảo, được bao quanh bởi năm cây cột cao vút là một chiếc ghế được tạo thành từ chất liệu màu đen bóng, xung quanh thân ghế nhô ra vô số những khuôn mặt quỷ có hình thù trông vô cùng kinh tởm. Ngồi trên chiếc ghế là một cơ thể to lớn mặc bộ chiến giáp nặng nề đã han rỉ nhưng từ vô vàn đường vân kì dị được trạm trổ trên đó vẫn khiến kẻ mang nó toát lên một sức mạnh mờ ảo lúc ẩn lúc hiện. Khuôn mặt của cơ thể này được che kín bởi chiếc mũ trùm đầu mầu đỏ được thêu những hoa văn tinh xảo, nhìn vào trong chiếc mũ trùm sẽ chỉ thấy sự u tối bất tận. Những mảnh vải còn sót lại của chiếc áo choàng như minh chứng cho trận chiến vô cùng thảm khốc mà chủ chân của nó đã trải qua.
Trên tay, chân và ngực của cơ thể ngồi trong chiếc ghế quỷ quái được khảm năm viên ngọc với năm mầu khác nhau, tương ứng với năm quả cầu trên các cây cột lớn vây xung quanh ngọn đồi. Mỗi khi những quả cầu phát ra ánh sáng là các viên ngọc cũng đồng loạt lóe lên tinh quang nhàn nhạt. Đây chính là ngũ hành phong ấn, một loại ấn chú mạnh nhất của thiên đường được tạo ra bởi các tổng lãnh thiên thần, nó lấy năng lực của các yếu tố tự nhiên để phong tỏa bất kì loại sức mạnh nào trong tam giới.
Cơ thể mặc chiến giáp ngồi bất động này từng là kẻ thống trị một thế giới tràn đầy máu và lửa, hắn đã ngồi đây hàng vạn năm, để cho mưa gió chôn vùi bản thân trong quên lãng, giờ có lẽ chẳng còn ai nhớ tới tên hắn, kẻ đại diện cho sự bạo tàn, vị chúa tể của Hỏa Ngục – Diablo.
Lord of Terror
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.