Chương 9: Dỗ cậu
Sơn Chi Tử
12/09/2020
Editor: Thùy Linh
Beta: Bỉm
Mưa rơi tí tách, trước mắt Chu Song Song là một mảnh mơ hồ, cô khóc từng tiếng nức nở, cho đến khi nhận ra eo mình đang bị cái gì đó quấn lấy.
Nước mắt theo động tác cúi đầu của cô mà rơi xuống, cô thấy rõ mồn một cái đuôi màu trắng bạc đang quấn quanh eo cô.
Cái đuôi?
Cô sửng sốt đến mức quên cả khóc.
Ngón tay cô động đậy, muốn đưa qua thử sờ một chút.
Nhưng bị anh bắt lấy cổ tay.
“Cậu an phận đi.” Cố Hề Đình một tay vòng qua eo cô, nhón chân nhảy, mang cả ánh sáng xung quanh lưu chuyển theo.
Trong chốc lát, anh với cô đã xuất hiện giữa những tầng mây.
Bên tai là tiếng gió thổi cùng tiếng mưa rơi, Chu Song Song theo phản xạ rúc vào trong ngực Cố Hề Đình, căn bản không dám nhìn xuống những ánh đèn cùng với những tòa nhà chọc trời dưới chân.
Cô gái trong ngực anh đã quấn chặt lấy anh, đôi mắt ửng đỏ vì khóc lóc lúc nãy giờ đã hốt hoảng, còn thêm mấy phần kinh ngạc.
Cố Hề Đình không quen tiếp xúc quá thân cận với người thường, nhưng anh thấy hốc mắt cô đỏ ửng đến đáng thương nên cũng không nói gì.
Nỗi sợ hãi ban đầu dần biến mất, Chu Song Song ngửi thấy mùi hương lành lạnh trên người anh, thần kinh căng thẳng thoáng buông lỏng.
Cô lấy can đảm mở mắt, tầng mây mờ mịt giơ tay là có thể với tới, cô hạ mắt nhìn, toàn bộ Tầm Thành trong mắt cô ngày càng thu nhỏ.
Nhưng điều làm cô chú ý nhất là thiếu niên trước mặt.
Không biết từ lúc nào, cái đuôi của anh đã buông khỏi eo cô, yên vị ở sau lưng ngoe nguẩy đung đưa, nơi này ánh sáng mờ ảo, sườn mặt anh mơ hồ như ẩn như hiện, lại không ngại tránh né mà thẳng thắn đối ánh mắt cô.
Hình như đây là mơ.
Trước mắt là ngàn vạn tầng mây, xung quanh sương mù dày đặc bủa vây, bên tai là tiếng gió vù vù cùng tí tách tiếng mưa rơi.
Trái tim trong lồng ngực không kiềm được mà liên hồi đập như trống vỗ, cô bỗng nhiên ngừng thở, đôi tay khẽ run vòng qua eo anh.
Tiếng gió xung quanh như thổi tan đi những suy nghĩ trong Chu Song Song, tình ý đè nén nơi đáy lòng cô trong nháy mắt sôi trào không ngừng.
Thích không giấu được.
Nhất là giờ khắc này, cô càng không thể che giấu.
Một năm sau khi ba mẹ qua đời, Chu Song Song liền biết, mình không được những đứa trẻ khác, có thể vô tư làm nũng, sống một cuộc đời vô lo vô nghĩ.
Cô trở nên nhút nhát, ngày càng thiếu cảm giác an toàn.
Mà ít dũng cảm còn sót lại của cô, từ trước đến nay đều dùng để thích người con trai này.
Rất thích.
Cô tựa vào ngực anh, mắt nhắm nghiền lại, không tiếng động nỉ non.
Cố Hề Đình vốn chỉ muốn đưa cô về nhà là xong, nhưng lúc anh hỏi địa chỉ nhà thì thấy cô mắt nhắm mắt mở, mơ mơ hồ hồ đáp đứt quãng, anh hỏi mấy lần mới nghe rõ.
Cô sốt rồi.
Lúc xuống mặt đất, Cố Hề Đình kêu mấy tiếng nhưng cô không đáp, anh sờ trán cô mới phát hiện.
“…” Cố Hề Đình nhìn chằm chằm vào gò má ửng đỏ của cô, lần đầu tiên tay chân anh trở nên luống cuống.
Không còn cách nào khác, Cố Hề Đình không biết mật khẩu nhà, nhấn chuông cửa mấy lần cũng không có ai ra mở cửa, anh chỉ có thể ôm cô nhảy lên nóc nhà, trèo qua sân thượng, dùng phép mở cửa kính.
Cố Hề Đình ban đầu còn sợ đánh thức người trong nhà.
Dù sao anh cũng đang lén lút vào nhà người ta.
Vả lại trời còn tối như vậy, anh cũng lười giải thích.
Khi anh đặt Chu Song Song nằm xuống ghế sô pha, bỗng nghe cô mông lung kêu khát.
Anh nhìn gương mặt cô trong chốc lát, môi mỏng khẽ nhấp, cuối cùng vẫn đứng dậy đi tới nhà bếp.
Lúc anh rót nước, không cẩn thận gây ra tiếng động, nhưng cả căn nhà vẫn như cũ im lặng không một động tĩnh.
Cố Hề Đình nhíu mày, ánh sáng vàng nhạt phát ra từ tay anh len lỏi vào từng xó xỉnh của căn nhà nhưng không phát hiện có dấu vết của người nào khác.
Cô chỉ sống một mình.
Xác nhận điều này xong, Cố Hề Đình mới nhìn lại bóng người nhỏ gầy đang thu mình trên ghế.
Anh bưng ly nước qua, nhẹ nhàng giơ tay, trong nháy mắt đèn thủy tinh trên đỉnh đầu phát sáng, cả căn phòng bừng sáng.
Cô gái nằm trên sa lon đã cuộn tròn lại.
Cố Hề Đình ngồi xổm người xuống, “Chu Song Song?”
Cô nhắm mắt, không một chút phản ứng, khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô giờ này đang ửng đỏ, môi trắng bệch.
Cố Hề Đình định đưa tay ra bỗng khựng lại, từ lúc nào mà anh trở nên tốt bụng như vậy?
Anh suy tư, đem ly thủy tinh trong tay để lên bàn, sau đó ngồi xuống ghế sa lon đỡ cô dựa vào người mình.
Sau đó anh cầm lấy ly nước, đưa đến bên môi cô.
“Uống nước.” Giọng nói anh trở nên nhu hòa.
Chu Song Song mơ mơ màng màng nghe được giọng của anh, nghe lời há miệng ra.
Cho cô uống nước xong, Cố Hề Đình cúi người ôm lấy cô.
Bởi vì mới đi dò xét nên anh biết phòng ngủ của cô ở đâu.
Chờ đến lúc đặt cô ở trên giường, anh mới thấy ngón tay cô dính máu.
Hôm nay anh tìm cô cũng là vì vết thương này.
Trước kia cô đã chạm vào thẻ bài Cố gia, sau đó lại hai lần bước vào kết giới, một vết thương đơn giản này đáng lẽ qua một hai ngày sẽ biến mất nhưng bởi vì nó khứa sâu vào mạch máu nên chính anh cũng liên lụy mà bị thương cùng vị trí như vậy.
Tâm tình anh vốn không tốt, tay còn nhỏ máu càng làm anh thêm phiền não.
Chu Song Song vốn sẽ là bao cát để anh trút giận.
Nhưng sự thật bây giờ là Cố Hề Đình đang tìm thuốc cho cô.
Nếu như Đồ Ngọc nữ sĩ mà biết con trai bà có ngày lại cẩn thận chăm chút cho người khác như này thì có mà vui chết.
Đúng là thằng chó nhỏ vẫn là con trai bà!
Khi anh muốn rút tay về bỗng lại bị cô nắm lấy.
Cô nhẹ nắm lấy ngón trỏ của anh, giữ lực không mạnh, chỉ cần anh thoáng dùng sức là có thể thoát ra.
Nhưng giờ phút này, tóc mai đẫm ướt mồ hôi cả trán cô, khuôn mặt đỏ ửng lạ thường, gò má non mềm còn khẽ cọ qua mu bàn tay anh, cả người như một con mèo nhỏ đang gắng sức lấy lòng chủ, vừa đáng thương lại đáng yêu vô cùng.
Chu Song Song đang trong một giấc mơ dài.
Trong mơ có chàng trai cô vừa trông đợi vừa không dám nghĩ đến.
Anh cho cô uống nước, lại mớm cô uống thuốc, thậm chí còn giúp cô băng bó vết thương nơi ngón tay.
Trong giấc mơ, anh không còn lãnh đạm như trước.
Cũng không tỏ vẻ thanh cao.
Cô không biết, thì ra anh cũng sẽ dịu dàng như vậy.
Nhưng mà, anh như thế này cũng thật là tốt.
Trong lúc mông lung, khóe mắt Chu Song Song rơi xuống hai giọt nước mắt.
“Cậu có thể bảo vệ mình không?”
Nếu như có thể, cô thật muốn hỏi anh một câu.
Cô không thích cô độc, không thích tự mình một người gắng sống qua ngày.
Nhưng không có cách nào khác, trên thế giới này, cô chỉ còn lại một mình.
Mà việc thích anh cũng chính là cách cô tự giải thoát cho chính mình, cách duy nhất để cô có thể tự an ủi chính mình.
Anh như ánh sáng.
Mà cô vỏn vẹn chỉ là một người mãi đuổi theo.
Đây là bí mật của Chu Song Song.
Cũng chính là hy vọng của cô.
—–
Cố Hề Đình một đêm không về, Đồ Ngọc nữ sĩ đương nhiên muốn biết tại sao.
Đặc biệt là khi bà mở cửa phòng Cố Hề Đình ra, thấy anh còn đang giả vờ ngủ, một tay bà chống nạnh, ánh sáng từ tay bà phát ra trực tiếp xốc chăn lên.
Cố Hề Đình ăn mặc chỉnh tề ôm gối nằm dưới chăn “chậc” một tiếng, cũng không giả vờ nữa.
“Nói đi, tối hôm qua con đi đâu làm gì?” Đồ Ngọc khoanh tay, cằm khẽ nâng.
Cố Hề Đình lười mở mắt, trở mình tìm tư thế thoải mái hơn tiếp tục nằm ì đó, “Con đi giúp người ta làm việc tốt.”
“Ồ, làm việc tốt sao còn giấu giấu giếm giếm?”
Đồ Ngọc có quỷ mới tin anh.
“Có phải con lại đi đánh nhau không?”
Cố Hề Đình khẽ cười, “Mẹ, mẹ nghĩ con lúc nào cũng rảnh rỗi vậy à?”
Đồ Ngọc ngoài cười nhưng trong không cười, “Không phải là do con hay gây chuyện đánh nhau với người ta sao?”
“Lần này không có thật mà.” Cố Hề Đình chỉ đáp lại một câu ngắn gọn.
Thật vất vả chờ Đồ Ngọc đi ra ngoài, trong phòng yên lặng trở lại.
Bức màn che kín cửa sổ, ngăn không cho ánh mặt trời chiếu vào.
Trong căn phòng mờ tối, Cố Hề Đình nằm trên chiếc giường rộng lớn, một cánh tay gối sau ót, nhắm chặt hai mắt lại, không khỏi nghĩ đến tất cả mọi chuyện xảy ra tối qua.
Giống như một giấc mơ hoang đường, anh thậm chí còn không dám tin mình lại kiên nhẫn đến thế.
Cho cô uống nước, mớm cô uống thuốc, giúp cô băng bó…
Đây là chuyện quái quỷ gì?
Cồ Hề Đình phiền não gãi đầu.
“Cậu có thể… bảo vệ mình được không?”
Anh nghe thấy một giọng nói yếu ớt nghẹn ngào.
Mắt cô nhắm hờ, gò má cọ vào bàn tay anh, như là toàn thân toàn ý lệ thuộc hết cả vào anh.
Trong nháy mắt đó, bộ dáng nhỏ bé đáng thương của cô lại làm anh rung động.
Vì vậy dưới ánh đèn mờ ảo, cái đuôi sau lưng anh khẽ đung đưa, do dự một hồi mới động đậy.
Cái đuôi của anh khe khẽ chạm vào tay cô, cằm anh căng cứng, môi khẽ động, giọng nói như uy hiếp, “Cảnh cáo cậu… chỉ có thể sờ một lần thôi đấy.”
Khi ngón tay cô vô thức nhéo lấy cái đuôi của anh, đuôi mắt anh trở nên ửng đỏ, lỗ tai cũng nóng lên, yết hầu ở cổ khẽ chuyển động.
Thanh Khâu Cố thị, trời sinh thù sắc.
Khuôn mặt thiếu niên mập mờ dưới ánh đèn, đặc biệt rung động lòng người.
Nhưng Chu Song Song lại bỏ lỡ một cảnh hiếm thấy như vậy.
Cô chỉ biết mơ ước muốn sờ một cái vào cái đuôi của anh.
Có thể cô sẽ không nhớ rõ, trong đêm mưa hôm đó, chàng trai ôm lấy cô bay qua những tầng mây mù, cũng chính là người đã biến ước mơ của cô thành hiện thực.
Tác giả có lời muốn nói:
Đình ca: Nghe rõ chưa? Cậu dám sờ nhiều lần thử xem
Beta: Bỉm
Mưa rơi tí tách, trước mắt Chu Song Song là một mảnh mơ hồ, cô khóc từng tiếng nức nở, cho đến khi nhận ra eo mình đang bị cái gì đó quấn lấy.
Nước mắt theo động tác cúi đầu của cô mà rơi xuống, cô thấy rõ mồn một cái đuôi màu trắng bạc đang quấn quanh eo cô.
Cái đuôi?
Cô sửng sốt đến mức quên cả khóc.
Ngón tay cô động đậy, muốn đưa qua thử sờ một chút.
Nhưng bị anh bắt lấy cổ tay.
“Cậu an phận đi.” Cố Hề Đình một tay vòng qua eo cô, nhón chân nhảy, mang cả ánh sáng xung quanh lưu chuyển theo.
Trong chốc lát, anh với cô đã xuất hiện giữa những tầng mây.
Bên tai là tiếng gió thổi cùng tiếng mưa rơi, Chu Song Song theo phản xạ rúc vào trong ngực Cố Hề Đình, căn bản không dám nhìn xuống những ánh đèn cùng với những tòa nhà chọc trời dưới chân.
Cô gái trong ngực anh đã quấn chặt lấy anh, đôi mắt ửng đỏ vì khóc lóc lúc nãy giờ đã hốt hoảng, còn thêm mấy phần kinh ngạc.
Cố Hề Đình không quen tiếp xúc quá thân cận với người thường, nhưng anh thấy hốc mắt cô đỏ ửng đến đáng thương nên cũng không nói gì.
Nỗi sợ hãi ban đầu dần biến mất, Chu Song Song ngửi thấy mùi hương lành lạnh trên người anh, thần kinh căng thẳng thoáng buông lỏng.
Cô lấy can đảm mở mắt, tầng mây mờ mịt giơ tay là có thể với tới, cô hạ mắt nhìn, toàn bộ Tầm Thành trong mắt cô ngày càng thu nhỏ.
Nhưng điều làm cô chú ý nhất là thiếu niên trước mặt.
Không biết từ lúc nào, cái đuôi của anh đã buông khỏi eo cô, yên vị ở sau lưng ngoe nguẩy đung đưa, nơi này ánh sáng mờ ảo, sườn mặt anh mơ hồ như ẩn như hiện, lại không ngại tránh né mà thẳng thắn đối ánh mắt cô.
Hình như đây là mơ.
Trước mắt là ngàn vạn tầng mây, xung quanh sương mù dày đặc bủa vây, bên tai là tiếng gió vù vù cùng tí tách tiếng mưa rơi.
Trái tim trong lồng ngực không kiềm được mà liên hồi đập như trống vỗ, cô bỗng nhiên ngừng thở, đôi tay khẽ run vòng qua eo anh.
Tiếng gió xung quanh như thổi tan đi những suy nghĩ trong Chu Song Song, tình ý đè nén nơi đáy lòng cô trong nháy mắt sôi trào không ngừng.
Thích không giấu được.
Nhất là giờ khắc này, cô càng không thể che giấu.
Một năm sau khi ba mẹ qua đời, Chu Song Song liền biết, mình không được những đứa trẻ khác, có thể vô tư làm nũng, sống một cuộc đời vô lo vô nghĩ.
Cô trở nên nhút nhát, ngày càng thiếu cảm giác an toàn.
Mà ít dũng cảm còn sót lại của cô, từ trước đến nay đều dùng để thích người con trai này.
Rất thích.
Cô tựa vào ngực anh, mắt nhắm nghiền lại, không tiếng động nỉ non.
Cố Hề Đình vốn chỉ muốn đưa cô về nhà là xong, nhưng lúc anh hỏi địa chỉ nhà thì thấy cô mắt nhắm mắt mở, mơ mơ hồ hồ đáp đứt quãng, anh hỏi mấy lần mới nghe rõ.
Cô sốt rồi.
Lúc xuống mặt đất, Cố Hề Đình kêu mấy tiếng nhưng cô không đáp, anh sờ trán cô mới phát hiện.
“…” Cố Hề Đình nhìn chằm chằm vào gò má ửng đỏ của cô, lần đầu tiên tay chân anh trở nên luống cuống.
Không còn cách nào khác, Cố Hề Đình không biết mật khẩu nhà, nhấn chuông cửa mấy lần cũng không có ai ra mở cửa, anh chỉ có thể ôm cô nhảy lên nóc nhà, trèo qua sân thượng, dùng phép mở cửa kính.
Cố Hề Đình ban đầu còn sợ đánh thức người trong nhà.
Dù sao anh cũng đang lén lút vào nhà người ta.
Vả lại trời còn tối như vậy, anh cũng lười giải thích.
Khi anh đặt Chu Song Song nằm xuống ghế sô pha, bỗng nghe cô mông lung kêu khát.
Anh nhìn gương mặt cô trong chốc lát, môi mỏng khẽ nhấp, cuối cùng vẫn đứng dậy đi tới nhà bếp.
Lúc anh rót nước, không cẩn thận gây ra tiếng động, nhưng cả căn nhà vẫn như cũ im lặng không một động tĩnh.
Cố Hề Đình nhíu mày, ánh sáng vàng nhạt phát ra từ tay anh len lỏi vào từng xó xỉnh của căn nhà nhưng không phát hiện có dấu vết của người nào khác.
Cô chỉ sống một mình.
Xác nhận điều này xong, Cố Hề Đình mới nhìn lại bóng người nhỏ gầy đang thu mình trên ghế.
Anh bưng ly nước qua, nhẹ nhàng giơ tay, trong nháy mắt đèn thủy tinh trên đỉnh đầu phát sáng, cả căn phòng bừng sáng.
Cô gái nằm trên sa lon đã cuộn tròn lại.
Cố Hề Đình ngồi xổm người xuống, “Chu Song Song?”
Cô nhắm mắt, không một chút phản ứng, khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô giờ này đang ửng đỏ, môi trắng bệch.
Cố Hề Đình định đưa tay ra bỗng khựng lại, từ lúc nào mà anh trở nên tốt bụng như vậy?
Anh suy tư, đem ly thủy tinh trong tay để lên bàn, sau đó ngồi xuống ghế sa lon đỡ cô dựa vào người mình.
Sau đó anh cầm lấy ly nước, đưa đến bên môi cô.
“Uống nước.” Giọng nói anh trở nên nhu hòa.
Chu Song Song mơ mơ màng màng nghe được giọng của anh, nghe lời há miệng ra.
Cho cô uống nước xong, Cố Hề Đình cúi người ôm lấy cô.
Bởi vì mới đi dò xét nên anh biết phòng ngủ của cô ở đâu.
Chờ đến lúc đặt cô ở trên giường, anh mới thấy ngón tay cô dính máu.
Hôm nay anh tìm cô cũng là vì vết thương này.
Trước kia cô đã chạm vào thẻ bài Cố gia, sau đó lại hai lần bước vào kết giới, một vết thương đơn giản này đáng lẽ qua một hai ngày sẽ biến mất nhưng bởi vì nó khứa sâu vào mạch máu nên chính anh cũng liên lụy mà bị thương cùng vị trí như vậy.
Tâm tình anh vốn không tốt, tay còn nhỏ máu càng làm anh thêm phiền não.
Chu Song Song vốn sẽ là bao cát để anh trút giận.
Nhưng sự thật bây giờ là Cố Hề Đình đang tìm thuốc cho cô.
Nếu như Đồ Ngọc nữ sĩ mà biết con trai bà có ngày lại cẩn thận chăm chút cho người khác như này thì có mà vui chết.
Đúng là thằng chó nhỏ vẫn là con trai bà!
Khi anh muốn rút tay về bỗng lại bị cô nắm lấy.
Cô nhẹ nắm lấy ngón trỏ của anh, giữ lực không mạnh, chỉ cần anh thoáng dùng sức là có thể thoát ra.
Nhưng giờ phút này, tóc mai đẫm ướt mồ hôi cả trán cô, khuôn mặt đỏ ửng lạ thường, gò má non mềm còn khẽ cọ qua mu bàn tay anh, cả người như một con mèo nhỏ đang gắng sức lấy lòng chủ, vừa đáng thương lại đáng yêu vô cùng.
Chu Song Song đang trong một giấc mơ dài.
Trong mơ có chàng trai cô vừa trông đợi vừa không dám nghĩ đến.
Anh cho cô uống nước, lại mớm cô uống thuốc, thậm chí còn giúp cô băng bó vết thương nơi ngón tay.
Trong giấc mơ, anh không còn lãnh đạm như trước.
Cũng không tỏ vẻ thanh cao.
Cô không biết, thì ra anh cũng sẽ dịu dàng như vậy.
Nhưng mà, anh như thế này cũng thật là tốt.
Trong lúc mông lung, khóe mắt Chu Song Song rơi xuống hai giọt nước mắt.
“Cậu có thể bảo vệ mình không?”
Nếu như có thể, cô thật muốn hỏi anh một câu.
Cô không thích cô độc, không thích tự mình một người gắng sống qua ngày.
Nhưng không có cách nào khác, trên thế giới này, cô chỉ còn lại một mình.
Mà việc thích anh cũng chính là cách cô tự giải thoát cho chính mình, cách duy nhất để cô có thể tự an ủi chính mình.
Anh như ánh sáng.
Mà cô vỏn vẹn chỉ là một người mãi đuổi theo.
Đây là bí mật của Chu Song Song.
Cũng chính là hy vọng của cô.
—–
Cố Hề Đình một đêm không về, Đồ Ngọc nữ sĩ đương nhiên muốn biết tại sao.
Đặc biệt là khi bà mở cửa phòng Cố Hề Đình ra, thấy anh còn đang giả vờ ngủ, một tay bà chống nạnh, ánh sáng từ tay bà phát ra trực tiếp xốc chăn lên.
Cố Hề Đình ăn mặc chỉnh tề ôm gối nằm dưới chăn “chậc” một tiếng, cũng không giả vờ nữa.
“Nói đi, tối hôm qua con đi đâu làm gì?” Đồ Ngọc khoanh tay, cằm khẽ nâng.
Cố Hề Đình lười mở mắt, trở mình tìm tư thế thoải mái hơn tiếp tục nằm ì đó, “Con đi giúp người ta làm việc tốt.”
“Ồ, làm việc tốt sao còn giấu giấu giếm giếm?”
Đồ Ngọc có quỷ mới tin anh.
“Có phải con lại đi đánh nhau không?”
Cố Hề Đình khẽ cười, “Mẹ, mẹ nghĩ con lúc nào cũng rảnh rỗi vậy à?”
Đồ Ngọc ngoài cười nhưng trong không cười, “Không phải là do con hay gây chuyện đánh nhau với người ta sao?”
“Lần này không có thật mà.” Cố Hề Đình chỉ đáp lại một câu ngắn gọn.
Thật vất vả chờ Đồ Ngọc đi ra ngoài, trong phòng yên lặng trở lại.
Bức màn che kín cửa sổ, ngăn không cho ánh mặt trời chiếu vào.
Trong căn phòng mờ tối, Cố Hề Đình nằm trên chiếc giường rộng lớn, một cánh tay gối sau ót, nhắm chặt hai mắt lại, không khỏi nghĩ đến tất cả mọi chuyện xảy ra tối qua.
Giống như một giấc mơ hoang đường, anh thậm chí còn không dám tin mình lại kiên nhẫn đến thế.
Cho cô uống nước, mớm cô uống thuốc, giúp cô băng bó…
Đây là chuyện quái quỷ gì?
Cồ Hề Đình phiền não gãi đầu.
“Cậu có thể… bảo vệ mình được không?”
Anh nghe thấy một giọng nói yếu ớt nghẹn ngào.
Mắt cô nhắm hờ, gò má cọ vào bàn tay anh, như là toàn thân toàn ý lệ thuộc hết cả vào anh.
Trong nháy mắt đó, bộ dáng nhỏ bé đáng thương của cô lại làm anh rung động.
Vì vậy dưới ánh đèn mờ ảo, cái đuôi sau lưng anh khẽ đung đưa, do dự một hồi mới động đậy.
Cái đuôi của anh khe khẽ chạm vào tay cô, cằm anh căng cứng, môi khẽ động, giọng nói như uy hiếp, “Cảnh cáo cậu… chỉ có thể sờ một lần thôi đấy.”
Khi ngón tay cô vô thức nhéo lấy cái đuôi của anh, đuôi mắt anh trở nên ửng đỏ, lỗ tai cũng nóng lên, yết hầu ở cổ khẽ chuyển động.
Thanh Khâu Cố thị, trời sinh thù sắc.
Khuôn mặt thiếu niên mập mờ dưới ánh đèn, đặc biệt rung động lòng người.
Nhưng Chu Song Song lại bỏ lỡ một cảnh hiếm thấy như vậy.
Cô chỉ biết mơ ước muốn sờ một cái vào cái đuôi của anh.
Có thể cô sẽ không nhớ rõ, trong đêm mưa hôm đó, chàng trai ôm lấy cô bay qua những tầng mây mù, cũng chính là người đã biến ước mơ của cô thành hiện thực.
Tác giả có lời muốn nói:
Đình ca: Nghe rõ chưa? Cậu dám sờ nhiều lần thử xem
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.