Chương 4: Trêu chọc
Sơn Chi Tử
12/09/2020
Editor: Thùy Linh
Beta: Bỉm
Bởi vì bị mắc mưa nên cả đêm Chu Song Song mơ mơ màng màng ngủ, đến cả chuông báo thức cũng không nghe.
Sáng sớm dì Lâm đến, việc đầu tiên là làm điểm tâm nhưng xong xuôi thật lâu rồi vẫn không thấy Chu Song Song rời giường, bà mở cửa phòng kêu cô mấy tiếng, nhưng cô bé một câu cũng không đáp lại.
Cho đến khi dì Lâm tiến lại gần mép giường mới phát hiện gò má Chu Song Song đỏ rực, trán cô đổ đầy mồ hôi.
Dì Lâm thử sờ trán cô, giật mình nói: “Sao lại nóng như vậy?”
Bà vội vàng xoay người ra ngoài phòng khách gọi cho chú Hai của Chu Song Song, ông chủ của bà, Chu Diệp Nhiên.
Chu Song Song không biết mình ngủ bao lâu, lúc tỉnh lại cô mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện nho nhỏ.
Cô mở mắt liền thấy bóng dáng cao lớn đứng cạnh giường, đang dặn dò dì Lâm điều gì đó.
“…Chú Hai?” Cổ họng Chu Song Song khô khốc.
Người đàn ông thân hình cao lớn, giày da âu phục, nghe giọng nói yếu ớt của cô liền quay đầu lại, thấy đôi mắt mờ mịt của cô nhìn ông, gương mặt tái nhợt, vừa đơn bạc vừa đáng thương.
Người đàn ông đã 41, 42 tuổi, gương mặt anh tuấn không có chút dấu vết tuổi tác, lịch sự nho nhã, trên người tỏa ra một loại mị lực.
“Song Song.” Chu Diệp Nhiên đưa tay sờ trán cháu gái mình, thấy nhiệt độ không còn cao như trước nữa mới thả lỏng, “Con còn thấy không khỏe chỗ nào không?”
Giọng nói trầm thấp, mang theo ít ôn nhu.
Chu Song Song lắc đầu, “Không ạ…”
Chu Diệp Nhiên đưa mắt nhìn bình nước treo ở bên cạnh, lại thấp giọng an ủi, “Đừng lộn xộn tay, còn nửa bình nước phải truyền nữa.”
Thấy Chu Song Song mở hờ đôi mắt, tinh thần không quá tốt, ông sờ đầu cô, lại giúp cô đắp chăn, “Con ngủ thêm một lúc nữa đi.”
Một lúc sau, dì Lâm cùng Chu Diệp Nhiên đi ra ngoài, khép cửa phòng bệnh lại, bà mở miệng gọi ông.
“Ông chủ…”
Chu Diệp Nhiên quay đầu thấy bà muốn nói gì đó nhưng lại thôi, vì thế ông hỏi, “Có việc gì sao?”
“Nếu ông có rảnh… thì ghé thăm Song Song thường xuyên chút đi.” Dì Lâm mím môi nói rồi thở dài.
Chu Diệp Nhiên không nói gì, trong phòng khách yên tĩnh, một lúc sau dì Lâm mới thấy ông gật đầu, nghe ông nói, “Tôi biết rồi.”
Chu Song Song bị bệnh phải ở nhà ba bốn ngày.
Chú Hai trước kia bộn bề công việc vậy mà dạo gần đây lại vô cùng rảnh rỗi, mỗi ngày đều đến thăm cô, mỗi lần tới đều mang cho cô một món đồ chơi bằng nhung, còn cùng cô ăn trưa.
Nhưng cũng biết rằng, mọi việc chỉ kéo dài trong những ngày cô bị bệnh.
Chu Song Song vẫn luôn rất rõ ràng, chú Hai còn có nhà của chú, gia đình riêng của chú, chính là vợ và con gái chú.
Mà cô đối với chú Hai mà nói, chẳng qua chỉ là trách nhiệm máu mủ thân tình.
Từ ngày ba mẹ rời xa cô mãi mãi, cô liền biết, trên thế giới này, cô vĩnh viễn chỉ còn một mình.
Sau khi khỏi bệnh, Chu Song Song đi học bình thường trở lại.
Cô bước vào lớp thì thấy chỗ ngồi đã bị thay đổi, mà chỗ ngồi trước đây của cô bỗng nhiên xuất hiện một bạn học nam.
“Song Song!” Nhậm Hiểu Tĩnh thấy cô vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
Chu Song Song nhìn về hướng phát ra âm thanh, Nhậm Hiểu Tĩnh ngồi bàn thứ năm cạnh cửa sổ. Ngồi bên cạnh chính là Ngô Tư Dự và một bạn học khác.
“Song Song, cậu khỏi bệnh rồi hả?” Nhậm Hiểu Tĩnh chạy tới ôm lấy cánh tay cô.
Chu Song Song gật đầu.
“Sau khi kiểm tra thì đã đổi chỗ ngồi rồi…” Nhậm Hiểu Tĩnh bĩu môi: “Lúc cậu nghỉ học, lớp có thêm bạn học mới chuyển đến, cậu ấy chọn chỗ xong chỉ còn chỗ cuối cùng dành cho cậu…”
Lớp 11-3 trước giờ chỉ còn trống một chỗ, chính là chỗ bên cạnh Cố Hề Đình.
Nhưng học sinh mới chuyển tới lại ngồi vào chỗ vốn của Chu Song Song.
Nói cách khác, bây giờ chỉ còn lại chỗ bên cạnh Cố Hề Đình, chỗ ngồi mà ai cũng không dám chọn.
Chu Song Song đứng ở ngoài cùng hàng thứ sáu, không biết phải làm sao.
Cố Hề Đình và Chu Song Song xin nghỉ cùng lúc, bây giờ anh vẫn chưa tới lớp.
“Hai người cũng trùng hợp nghỉ cùng nhau đó…” Nhậm Hiểu Tĩnh lầm bầm.
Chu Song Song sững sờ, không hiểu vì sao lại nhớ về đêm mưa nọ, thiếu niên với gương mặt tái nhợt, tay anh để ở sau cổ cô, khoảng cách gần đến nỗi có thể ngửi rõ mùi hương trên người anh.
Đuôi hồ ly lông xù ở ngay trước mắt, Chu Song Song khó có thể quên bóng dáng lắc đuôi rời đi của anh.
Tề Thư vốn đang chơi game, nghe Nhậm Hiểu Tĩnh nói thế liền ngẩng đầu dậy. Thấy Chu Song Song đang đứng ở hành lang, tay chân luống cuống, trong chớp mắt cậu cất điện thoại, bộ dáng không còn lười biếng dựa vào tường nữa mà sờ cái mũi, ho nhẹ một tiếng, “Hay là, cậu ngồi bên trong đi?”
Tề Thư nghĩ, Đình ca hẳn là không thích ngồi gần con gái nên việc này là không thể được.
Mà Đình ca còn không phải là người hay đạp bàn, thường bị Chu Tông Huy mời vào văn phòng đó sao?
Bạn học đến từ miền Nam vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu thế này sao có thể chịu được?
Tề Thư cảm thấy bản thân đang làm một việc tốt.
Chu Song Song nghe Tề Thư nói thì ngẩn ra.
Phản ứng đầu tiên của cô là muốn lắc đầu từ chối, dù sao được ngồi gần Cố Hề Đình là may mắn trước giờ cô không dám nghĩ tới.
Nhưng… Nhưng mà cô lại nhớ đến ánh mắt ác liệt của Cố Hề Đình đêm hôm ấy, cô cắn môi không dám tiếp cận anh lần nữa.
“Cảm ơn cậu.”
Vậy nên cô gật đầu, nhỏ giọng nói.
Tề Thư nghe thấy giọng nói mềm mại của cô, mặt liền nóng lên, cậu vội vàng đứng dậy, cười cười, “Vậy nhé, để tôi giúp cậu dọn sách vở.”
Chu Song Song mới được biết, bởi vì sắp lên lớp 12 nên bắt đầu từ hôm nay, nhà trường sẽ tăng cường thêm một tiết tự học buổi tối, trừ khối 10 ra thì hai khối còn lại đều phải học.
Mấy ngày sau, Cố Hề Đình trở lại trường học, vừa bước vào lớp mọi ánh mắt liền tập trung lên anh, cho dù nhiều nữ sinh đã bắt gặp vẻ lạnh lùng khó gần của anh nhưng cũng vẫn thất thần ngắm nhìn gương mặt tinh xảo ấy.
“Đình ca!” Đã một tuần Tề Thư không gặp Cố Hề Đình, cậu đứng ở hành lang cười cười lộ ra hàm răng trắng.
Nghe thấy giọng của Tề Thư, Chu Song Song ngẩng đầu, thấy Cố Hề Đình đang nhìn về phía cô.
Mang vài phần lãnh đạm, vài phần soi xét.
Chu Song Song cúi đầu xuống, co rúm bên tường như con chim cút nhỏ.
Đến khi cô nghe thấy tiếng chân anh đi tới, tiếng ghế kéo ra, cô càng không dám nghiêng đầu nhìn sang, tay cầm chặt bút.
“Đình ca, là do lần trước kiểm tra nên đổi chỗ, đồng thời cũng có bạn mới chuyển đến nên…”
Cô nghe thấy Tề Thư giải thích với Cố Hề Đình.
Tề Thư len lén nhìn bạn cùng bàn, sau đó ngồi xuống bên cạnh Cố Hề Đình, cười lấy lòng rồi nói, “Đình ca, tôi biết cậu sẽ không chịu ngồi gần con gái nên tôi đổi chỗ rồi, cậu thấy tôi tốt không?”
Cố Hề Đình nghe vậy thì liếc mắt một cái, cười lạnh, “Biết nhiều quá nhỉ?”
“…?” Tề Thư không hiểu.
Cố Hề Đình trực tiếp đẩy cậu qua một bên, rồi nhìn cô gái đang lúc rúc bên cạnh, sau đó mi mắt anh cong cong, nói, “Về chỗ cũ đi.”
Giọng nói anh không tính là quá thấp, Tề Thư nghe được, Chu Song Song bên cạnh cũng nghe rõ.
Cô nghiêng đầu, đối diện mắt anh.
“…Đình ca?” Tề Thư đương nhiên là chấn động.
Cố Hề Đình nhìn cậu, không nói gì nhưng sống lưng Tề Thư bỗng thấy lành lạnh.
Cậu quả quyết quay đầu nói với Chu Song Song, “Hay là… Chúng ta đổi lại nhé?”
Vì vậy mọi người trong lớp 11-3 thấy, Chu Song Song đổi chỗ với Tề Thư, ngồi bên cạnh Cố Hề Đình.
Có người còn hít một hơi khí lạnh, cảm thấy màn trước mắt quả thực rất kỳ dị.
Bạn học nhỏ từ miền Nam mềm mại như vậy liệu có chịu nổi tính tình của Cố Hề Đình?
Không ai dám nghĩ tiếp…
Chu Song Song ngồi bên cạnh Cố Hề Đình mà cả người cứng ngắc, cơ hồ không dám lộn xộn, cô thậm chí còn nghĩ, có khả năng cô vĩnh viễn sẽ không dám để tập vẽ lên bàn.
Đó chính là bí mật của cô.
Mùi hương lanh lãnh của anh gần trong gang tấc, cô trộm ngửi một chút, không biết vì sao mà gương mặt liền nóng lên.
Cố Hề Đình sẽ không biết rằng, cô gái nơm nớp lo sợ đang ngồi bên cạnh anh, thật ra trong đầu chỉ mong muốn được sờ cái đuôi của anh.
Nếu như, nếu như… anh có thể cho cô sờ một cái thì thật tốt.
Thậm chí trong giờ học, anh đang cúi đầu chơi điện thoại, trong lúc lơ đãng giương mắt nhìn đã thấy cô vẽ một cái đuôi lông xù trên giấy.
Mắt anh híp lại, đầu lưỡi lặng lẽ đảo quanh răng.
Trong đầu Chu Song Song chỉ nghĩ đến cái đuôi, đầu bút cô chuyển động, cô vẽ ra luôn rồi.
Đến lúc cô nghe anh thấp giọng ở bên tai cô nói nhỏ: “Tốt nhất cậu nên quên hết những gì cậu đã thấy.”
Anh cúi người lại gần, hơi thở phả quanh cổ cô, ngưa ngứa, nhồn nhột.
Tề Thư đang lén chơi điện thoại bên cạnh thấy Cố Hề Đình nói nhỏ với bạn cùng bàn mà tưởng mình đang nằm mơ.
Đây là Đình ca hả?
Phải không?
Chu Song Song lật đật nhìn về phía anh, đôi mắt như có hơi sương làm động lòng người, đôi môi đỏ thắm khẽ mấp máy, lúm đồng tiền ẩn hiện trên má.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trong sáng như vậy, quả thực có chút… mê người.
Cô ngước mặt, lo sợ nhìn anh, bộ dạng mang chút ngốc nghếch.
Cố Hề Đình nghe cô gái trước mặt hạ giọng đến mức mềm nhũn, nghiêm túc nói, “Mình sẽ không nói ra đâu…”
“Tôi cũng không phải lo chuyện này.” Cố Hề Đình vô vị nói.
Mọi việc xảy ra ở kết giới, cho dù người thường như cô có trí nhớ tốt đến mấy thì thẻ bài Cố thị cũng sẽ không cho phép cô nói ra với người khác.
Chẳng qua ngày đó anh đánh nhau không được tốt nên rất phiền lòng.
Nhớ tới con quái bị anh đánh trở về hình dạng một con gấu mèo, Cố Hề Đình nhăn mặt.
Vết thương cũ tái phát, đau thật.
Tiết tự học buổi tối, chủ nhiệm Chu Tông Huy ngồi trên bục giảng soạn giáo án, cả phòng học cũng yên tĩnh, thỉnh thoảng có người nhỏ giọng nói chuyện nhưng rất nhanh liền bị cảnh cáo, sau đó lập tức im thin thít.
Chu Song Song đang khó khăn làm bài tập, lại nghe thấy Nhậm Hiểu Tĩnh nhỏ giọng kêu cô.
Cô ngẩng đầu thấy Nhậm Hiểu Tĩnh đưa tay qua, trong lòng bàn tay là một túi kẹo.
Chu Song Song nhận lấy, lén nói tiếng cảm ơn.
Cố Hề Đình ngồi bên cạnh thấy cô tay lột vỏ kẹo, mắt nhìn chằm chằm Chu Tông Huy, chắc chắn thầy không nhìn về phía này mới lén bỏ viên kẹo vào miệng.
Bộ dạng cô ăn kẹo như một con hamster nhỏ.
Anh khẽ cười một tiếng, Chu Song Song nghe thấy liền ngẩng đầu nhìn lại, gò má trắng nõn bỗng nhiên đỏ ửng, vị ngọt của kẹo như xông vào, thổi bừng ngọn lửa trong lòng, gò má cô nóng hổi, vội cúi đầu tránh tầm mắt anh.
Trong chớp mắt, ánh đèn bỗng dưng tắt, cả phòng học rơi vào bóng tối.
“Ơ?”
Mọi người kinh hô vài tiếng, sau đó mới hoan hô.
Chu Huy Tông đứng trên bục giảng gọi điện thoại, dùng thước gõ, “Im lặng!”
Sau đó thầy giao lớp lại cho lớp trưởng, đi ra ngoài nghe điện thoại.
Có lẽ thanh xuân chính là như vậy, đêm mùa hè tối đen nóng nực cũng không ngăn được sự vui mừng vì được nghỉ học của học sinh.
Tránh thoát được sách vở, không phải học bài, không cần làm bài tập, dù chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như thế vẫn vui vẻ vô cùng.
Lớp học ồn ào đến mức lớp trưởng quản cũng không được, cuối cùng đành chịu, nhắm mắt làm ngơ.
Không khí vô cùng huyên náo, Tề Thư đang cười đùa cùng bàn học xung quanh, còn Chu Song Song lặng lẽ nắm chặt bút trong tay.
Trong lớp có ánh sáng từ điện thoại của một bạn học phát ra, cô hơi nghiêng đầu liền nhìn thấy bóng dáng mờ mờ của người bên cạnh.
Trái tim trong lồng ngực không biết vì sao mà bỗng đập liên hồi. Cô hít một hơi thật sâu, ngửi được mùi hương thoang thoảng quen thuộc.
Trong lúc này, tất cả nỗi sợ hãi của cô đã biến mất.
Cô nhìn sang, lấy hết dũng khí, mở miệng: “Mình, mình… có thể sờ cái đuôi của cậu không?”
Giọng nói của cô rất nhỏ, còn hơi run rẩy nhưng vẫn đủ cho anh nghe.
Cố Hề Đình không nghĩ ban ngày cô mới vừa bị cảnh cáo mà giờ ỷ lúc tối đen lại dám nói mê sảng như vậy.
Nhìn nhỏ bé mà gan lớn quá nhỉ?
Bốn phía rất tối nhưng không thể gây trở ngại cho Cố Hề Đình, anh nhìn gương mặt trắng nõn của bạn học nhỏ bên cạnh, thậm chí còn thấy cả ánh mắt trông đợi của cô.
Anh khẽ hất cằm, cười nhạt: “Đừng có mơ.”
Beta: Bỉm
Bởi vì bị mắc mưa nên cả đêm Chu Song Song mơ mơ màng màng ngủ, đến cả chuông báo thức cũng không nghe.
Sáng sớm dì Lâm đến, việc đầu tiên là làm điểm tâm nhưng xong xuôi thật lâu rồi vẫn không thấy Chu Song Song rời giường, bà mở cửa phòng kêu cô mấy tiếng, nhưng cô bé một câu cũng không đáp lại.
Cho đến khi dì Lâm tiến lại gần mép giường mới phát hiện gò má Chu Song Song đỏ rực, trán cô đổ đầy mồ hôi.
Dì Lâm thử sờ trán cô, giật mình nói: “Sao lại nóng như vậy?”
Bà vội vàng xoay người ra ngoài phòng khách gọi cho chú Hai của Chu Song Song, ông chủ của bà, Chu Diệp Nhiên.
Chu Song Song không biết mình ngủ bao lâu, lúc tỉnh lại cô mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện nho nhỏ.
Cô mở mắt liền thấy bóng dáng cao lớn đứng cạnh giường, đang dặn dò dì Lâm điều gì đó.
“…Chú Hai?” Cổ họng Chu Song Song khô khốc.
Người đàn ông thân hình cao lớn, giày da âu phục, nghe giọng nói yếu ớt của cô liền quay đầu lại, thấy đôi mắt mờ mịt của cô nhìn ông, gương mặt tái nhợt, vừa đơn bạc vừa đáng thương.
Người đàn ông đã 41, 42 tuổi, gương mặt anh tuấn không có chút dấu vết tuổi tác, lịch sự nho nhã, trên người tỏa ra một loại mị lực.
“Song Song.” Chu Diệp Nhiên đưa tay sờ trán cháu gái mình, thấy nhiệt độ không còn cao như trước nữa mới thả lỏng, “Con còn thấy không khỏe chỗ nào không?”
Giọng nói trầm thấp, mang theo ít ôn nhu.
Chu Song Song lắc đầu, “Không ạ…”
Chu Diệp Nhiên đưa mắt nhìn bình nước treo ở bên cạnh, lại thấp giọng an ủi, “Đừng lộn xộn tay, còn nửa bình nước phải truyền nữa.”
Thấy Chu Song Song mở hờ đôi mắt, tinh thần không quá tốt, ông sờ đầu cô, lại giúp cô đắp chăn, “Con ngủ thêm một lúc nữa đi.”
Một lúc sau, dì Lâm cùng Chu Diệp Nhiên đi ra ngoài, khép cửa phòng bệnh lại, bà mở miệng gọi ông.
“Ông chủ…”
Chu Diệp Nhiên quay đầu thấy bà muốn nói gì đó nhưng lại thôi, vì thế ông hỏi, “Có việc gì sao?”
“Nếu ông có rảnh… thì ghé thăm Song Song thường xuyên chút đi.” Dì Lâm mím môi nói rồi thở dài.
Chu Diệp Nhiên không nói gì, trong phòng khách yên tĩnh, một lúc sau dì Lâm mới thấy ông gật đầu, nghe ông nói, “Tôi biết rồi.”
Chu Song Song bị bệnh phải ở nhà ba bốn ngày.
Chú Hai trước kia bộn bề công việc vậy mà dạo gần đây lại vô cùng rảnh rỗi, mỗi ngày đều đến thăm cô, mỗi lần tới đều mang cho cô một món đồ chơi bằng nhung, còn cùng cô ăn trưa.
Nhưng cũng biết rằng, mọi việc chỉ kéo dài trong những ngày cô bị bệnh.
Chu Song Song vẫn luôn rất rõ ràng, chú Hai còn có nhà của chú, gia đình riêng của chú, chính là vợ và con gái chú.
Mà cô đối với chú Hai mà nói, chẳng qua chỉ là trách nhiệm máu mủ thân tình.
Từ ngày ba mẹ rời xa cô mãi mãi, cô liền biết, trên thế giới này, cô vĩnh viễn chỉ còn một mình.
Sau khi khỏi bệnh, Chu Song Song đi học bình thường trở lại.
Cô bước vào lớp thì thấy chỗ ngồi đã bị thay đổi, mà chỗ ngồi trước đây của cô bỗng nhiên xuất hiện một bạn học nam.
“Song Song!” Nhậm Hiểu Tĩnh thấy cô vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
Chu Song Song nhìn về hướng phát ra âm thanh, Nhậm Hiểu Tĩnh ngồi bàn thứ năm cạnh cửa sổ. Ngồi bên cạnh chính là Ngô Tư Dự và một bạn học khác.
“Song Song, cậu khỏi bệnh rồi hả?” Nhậm Hiểu Tĩnh chạy tới ôm lấy cánh tay cô.
Chu Song Song gật đầu.
“Sau khi kiểm tra thì đã đổi chỗ ngồi rồi…” Nhậm Hiểu Tĩnh bĩu môi: “Lúc cậu nghỉ học, lớp có thêm bạn học mới chuyển đến, cậu ấy chọn chỗ xong chỉ còn chỗ cuối cùng dành cho cậu…”
Lớp 11-3 trước giờ chỉ còn trống một chỗ, chính là chỗ bên cạnh Cố Hề Đình.
Nhưng học sinh mới chuyển tới lại ngồi vào chỗ vốn của Chu Song Song.
Nói cách khác, bây giờ chỉ còn lại chỗ bên cạnh Cố Hề Đình, chỗ ngồi mà ai cũng không dám chọn.
Chu Song Song đứng ở ngoài cùng hàng thứ sáu, không biết phải làm sao.
Cố Hề Đình và Chu Song Song xin nghỉ cùng lúc, bây giờ anh vẫn chưa tới lớp.
“Hai người cũng trùng hợp nghỉ cùng nhau đó…” Nhậm Hiểu Tĩnh lầm bầm.
Chu Song Song sững sờ, không hiểu vì sao lại nhớ về đêm mưa nọ, thiếu niên với gương mặt tái nhợt, tay anh để ở sau cổ cô, khoảng cách gần đến nỗi có thể ngửi rõ mùi hương trên người anh.
Đuôi hồ ly lông xù ở ngay trước mắt, Chu Song Song khó có thể quên bóng dáng lắc đuôi rời đi của anh.
Tề Thư vốn đang chơi game, nghe Nhậm Hiểu Tĩnh nói thế liền ngẩng đầu dậy. Thấy Chu Song Song đang đứng ở hành lang, tay chân luống cuống, trong chớp mắt cậu cất điện thoại, bộ dáng không còn lười biếng dựa vào tường nữa mà sờ cái mũi, ho nhẹ một tiếng, “Hay là, cậu ngồi bên trong đi?”
Tề Thư nghĩ, Đình ca hẳn là không thích ngồi gần con gái nên việc này là không thể được.
Mà Đình ca còn không phải là người hay đạp bàn, thường bị Chu Tông Huy mời vào văn phòng đó sao?
Bạn học đến từ miền Nam vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu thế này sao có thể chịu được?
Tề Thư cảm thấy bản thân đang làm một việc tốt.
Chu Song Song nghe Tề Thư nói thì ngẩn ra.
Phản ứng đầu tiên của cô là muốn lắc đầu từ chối, dù sao được ngồi gần Cố Hề Đình là may mắn trước giờ cô không dám nghĩ tới.
Nhưng… Nhưng mà cô lại nhớ đến ánh mắt ác liệt của Cố Hề Đình đêm hôm ấy, cô cắn môi không dám tiếp cận anh lần nữa.
“Cảm ơn cậu.”
Vậy nên cô gật đầu, nhỏ giọng nói.
Tề Thư nghe thấy giọng nói mềm mại của cô, mặt liền nóng lên, cậu vội vàng đứng dậy, cười cười, “Vậy nhé, để tôi giúp cậu dọn sách vở.”
Chu Song Song mới được biết, bởi vì sắp lên lớp 12 nên bắt đầu từ hôm nay, nhà trường sẽ tăng cường thêm một tiết tự học buổi tối, trừ khối 10 ra thì hai khối còn lại đều phải học.
Mấy ngày sau, Cố Hề Đình trở lại trường học, vừa bước vào lớp mọi ánh mắt liền tập trung lên anh, cho dù nhiều nữ sinh đã bắt gặp vẻ lạnh lùng khó gần của anh nhưng cũng vẫn thất thần ngắm nhìn gương mặt tinh xảo ấy.
“Đình ca!” Đã một tuần Tề Thư không gặp Cố Hề Đình, cậu đứng ở hành lang cười cười lộ ra hàm răng trắng.
Nghe thấy giọng của Tề Thư, Chu Song Song ngẩng đầu, thấy Cố Hề Đình đang nhìn về phía cô.
Mang vài phần lãnh đạm, vài phần soi xét.
Chu Song Song cúi đầu xuống, co rúm bên tường như con chim cút nhỏ.
Đến khi cô nghe thấy tiếng chân anh đi tới, tiếng ghế kéo ra, cô càng không dám nghiêng đầu nhìn sang, tay cầm chặt bút.
“Đình ca, là do lần trước kiểm tra nên đổi chỗ, đồng thời cũng có bạn mới chuyển đến nên…”
Cô nghe thấy Tề Thư giải thích với Cố Hề Đình.
Tề Thư len lén nhìn bạn cùng bàn, sau đó ngồi xuống bên cạnh Cố Hề Đình, cười lấy lòng rồi nói, “Đình ca, tôi biết cậu sẽ không chịu ngồi gần con gái nên tôi đổi chỗ rồi, cậu thấy tôi tốt không?”
Cố Hề Đình nghe vậy thì liếc mắt một cái, cười lạnh, “Biết nhiều quá nhỉ?”
“…?” Tề Thư không hiểu.
Cố Hề Đình trực tiếp đẩy cậu qua một bên, rồi nhìn cô gái đang lúc rúc bên cạnh, sau đó mi mắt anh cong cong, nói, “Về chỗ cũ đi.”
Giọng nói anh không tính là quá thấp, Tề Thư nghe được, Chu Song Song bên cạnh cũng nghe rõ.
Cô nghiêng đầu, đối diện mắt anh.
“…Đình ca?” Tề Thư đương nhiên là chấn động.
Cố Hề Đình nhìn cậu, không nói gì nhưng sống lưng Tề Thư bỗng thấy lành lạnh.
Cậu quả quyết quay đầu nói với Chu Song Song, “Hay là… Chúng ta đổi lại nhé?”
Vì vậy mọi người trong lớp 11-3 thấy, Chu Song Song đổi chỗ với Tề Thư, ngồi bên cạnh Cố Hề Đình.
Có người còn hít một hơi khí lạnh, cảm thấy màn trước mắt quả thực rất kỳ dị.
Bạn học nhỏ từ miền Nam mềm mại như vậy liệu có chịu nổi tính tình của Cố Hề Đình?
Không ai dám nghĩ tiếp…
Chu Song Song ngồi bên cạnh Cố Hề Đình mà cả người cứng ngắc, cơ hồ không dám lộn xộn, cô thậm chí còn nghĩ, có khả năng cô vĩnh viễn sẽ không dám để tập vẽ lên bàn.
Đó chính là bí mật của cô.
Mùi hương lanh lãnh của anh gần trong gang tấc, cô trộm ngửi một chút, không biết vì sao mà gương mặt liền nóng lên.
Cố Hề Đình sẽ không biết rằng, cô gái nơm nớp lo sợ đang ngồi bên cạnh anh, thật ra trong đầu chỉ mong muốn được sờ cái đuôi của anh.
Nếu như, nếu như… anh có thể cho cô sờ một cái thì thật tốt.
Thậm chí trong giờ học, anh đang cúi đầu chơi điện thoại, trong lúc lơ đãng giương mắt nhìn đã thấy cô vẽ một cái đuôi lông xù trên giấy.
Mắt anh híp lại, đầu lưỡi lặng lẽ đảo quanh răng.
Trong đầu Chu Song Song chỉ nghĩ đến cái đuôi, đầu bút cô chuyển động, cô vẽ ra luôn rồi.
Đến lúc cô nghe anh thấp giọng ở bên tai cô nói nhỏ: “Tốt nhất cậu nên quên hết những gì cậu đã thấy.”
Anh cúi người lại gần, hơi thở phả quanh cổ cô, ngưa ngứa, nhồn nhột.
Tề Thư đang lén chơi điện thoại bên cạnh thấy Cố Hề Đình nói nhỏ với bạn cùng bàn mà tưởng mình đang nằm mơ.
Đây là Đình ca hả?
Phải không?
Chu Song Song lật đật nhìn về phía anh, đôi mắt như có hơi sương làm động lòng người, đôi môi đỏ thắm khẽ mấp máy, lúm đồng tiền ẩn hiện trên má.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trong sáng như vậy, quả thực có chút… mê người.
Cô ngước mặt, lo sợ nhìn anh, bộ dạng mang chút ngốc nghếch.
Cố Hề Đình nghe cô gái trước mặt hạ giọng đến mức mềm nhũn, nghiêm túc nói, “Mình sẽ không nói ra đâu…”
“Tôi cũng không phải lo chuyện này.” Cố Hề Đình vô vị nói.
Mọi việc xảy ra ở kết giới, cho dù người thường như cô có trí nhớ tốt đến mấy thì thẻ bài Cố thị cũng sẽ không cho phép cô nói ra với người khác.
Chẳng qua ngày đó anh đánh nhau không được tốt nên rất phiền lòng.
Nhớ tới con quái bị anh đánh trở về hình dạng một con gấu mèo, Cố Hề Đình nhăn mặt.
Vết thương cũ tái phát, đau thật.
Tiết tự học buổi tối, chủ nhiệm Chu Tông Huy ngồi trên bục giảng soạn giáo án, cả phòng học cũng yên tĩnh, thỉnh thoảng có người nhỏ giọng nói chuyện nhưng rất nhanh liền bị cảnh cáo, sau đó lập tức im thin thít.
Chu Song Song đang khó khăn làm bài tập, lại nghe thấy Nhậm Hiểu Tĩnh nhỏ giọng kêu cô.
Cô ngẩng đầu thấy Nhậm Hiểu Tĩnh đưa tay qua, trong lòng bàn tay là một túi kẹo.
Chu Song Song nhận lấy, lén nói tiếng cảm ơn.
Cố Hề Đình ngồi bên cạnh thấy cô tay lột vỏ kẹo, mắt nhìn chằm chằm Chu Tông Huy, chắc chắn thầy không nhìn về phía này mới lén bỏ viên kẹo vào miệng.
Bộ dạng cô ăn kẹo như một con hamster nhỏ.
Anh khẽ cười một tiếng, Chu Song Song nghe thấy liền ngẩng đầu nhìn lại, gò má trắng nõn bỗng nhiên đỏ ửng, vị ngọt của kẹo như xông vào, thổi bừng ngọn lửa trong lòng, gò má cô nóng hổi, vội cúi đầu tránh tầm mắt anh.
Trong chớp mắt, ánh đèn bỗng dưng tắt, cả phòng học rơi vào bóng tối.
“Ơ?”
Mọi người kinh hô vài tiếng, sau đó mới hoan hô.
Chu Huy Tông đứng trên bục giảng gọi điện thoại, dùng thước gõ, “Im lặng!”
Sau đó thầy giao lớp lại cho lớp trưởng, đi ra ngoài nghe điện thoại.
Có lẽ thanh xuân chính là như vậy, đêm mùa hè tối đen nóng nực cũng không ngăn được sự vui mừng vì được nghỉ học của học sinh.
Tránh thoát được sách vở, không phải học bài, không cần làm bài tập, dù chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như thế vẫn vui vẻ vô cùng.
Lớp học ồn ào đến mức lớp trưởng quản cũng không được, cuối cùng đành chịu, nhắm mắt làm ngơ.
Không khí vô cùng huyên náo, Tề Thư đang cười đùa cùng bàn học xung quanh, còn Chu Song Song lặng lẽ nắm chặt bút trong tay.
Trong lớp có ánh sáng từ điện thoại của một bạn học phát ra, cô hơi nghiêng đầu liền nhìn thấy bóng dáng mờ mờ của người bên cạnh.
Trái tim trong lồng ngực không biết vì sao mà bỗng đập liên hồi. Cô hít một hơi thật sâu, ngửi được mùi hương thoang thoảng quen thuộc.
Trong lúc này, tất cả nỗi sợ hãi của cô đã biến mất.
Cô nhìn sang, lấy hết dũng khí, mở miệng: “Mình, mình… có thể sờ cái đuôi của cậu không?”
Giọng nói của cô rất nhỏ, còn hơi run rẩy nhưng vẫn đủ cho anh nghe.
Cố Hề Đình không nghĩ ban ngày cô mới vừa bị cảnh cáo mà giờ ỷ lúc tối đen lại dám nói mê sảng như vậy.
Nhìn nhỏ bé mà gan lớn quá nhỉ?
Bốn phía rất tối nhưng không thể gây trở ngại cho Cố Hề Đình, anh nhìn gương mặt trắng nõn của bạn học nhỏ bên cạnh, thậm chí còn thấy cả ánh mắt trông đợi của cô.
Anh khẽ hất cằm, cười nhạt: “Đừng có mơ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.