Chương 13: Bệnh tình
Bạch Lạc
16/04/2023
- Chu tổng, đây là Từ tổng của chúng tôi, là người đứng đầu Từ thị.
Tần Quách Hiền dứt lời cũng là lúc Chu Gia Huy thở dài. Cứ cho là anh yêu thương muốn đòi lại cho em gái công bằng, nhưng Từ thị vốn dĩ còn cả một thế lực ngầm ở phía sau, anh biết đòi lai công bằng cho con bé kiểu gì đây. Từ thị đã đến đây, khuôn mặt này chắc chắn không phải là hợp tác rồi.
- Hiền, cậu ra ngoài đi, tôi muốn nói chuyện riêng với anh Chu đây.
- Vâng.
Tần Quách Hiền dời đi để lại căn phòng chỉ còn hai người đàn ông có lẽ là, không chung mục đích.
- Cô gái hôm qua đi cùng anh có quan hệ như nào với anh.
- Là em gái.
- Cô ấy đã kết hôn.
- Chuyện này không cần Từ tổng quan tâm, em gái tôi phận mỏng, hơn nữa đó là tự do của con bé, tôi chưa từng có ý muốn quản.
- Anh biết chuyện ba năm trước cô ấy ở bên cạnh tôi.
- Đó là do mẹ tôi không đúng.
- Vậy anh có biết chuyện đứa bé.
- Đứa bé, Từ tổng lúc đó cũng đã biết chuyện đứa bé, vậy lúc đó là anh ép buộc con bé phá thai sao?
- Phá thai, ai nói với anh tôi ép buộc cô ấy phá thai?
- Từ tổng, có thể tôi không đúng, nhưng tôi rốt cuộc vẫn muốn yêu cầu anh cho tôi một câu trả lời xác đáng. Ba năm trước, khi gần đến kì thi tốt nghiệp cao trung, em gái tôi có trở về nhà, cả cơ thể gầy yếu, sau đó con bé tự nhốt mình trong phòng rất lâu, đến khi tôi phá được cửa phòng con bé ra thì đã thấy cả căn phòng toàn mùi máu tanh. Chỉ một chút nữa thôi liền không thể cứu được. Khi ở trong bệnh viện bác sỹ đã nói với tôi rằng, con bé mới phá thai xong sức khỏe yếu, thiếu máu lại còn tự tử, tôi đã tưởng rằng ngày hôm đấy mình phải nhận lại một cái xác không hồn của con bé rồi.
Lúc này đôi mắt đen của Từ Du Chính nheo lại, ba năm trước khi anh điều tra đến việc Chu Giai Kỳ dời đi, liền không có được kết quả gì. Thì lại tiếp tục nghe được Chu Gia Huy nói ra những câu tiếp theo:
- Khi tôi về nhà lục trong đồ đạc của con bé, thì tìm thấy một tấm chi phiếu của nhà họ Từ các anh, tôi biết đó là phí bồi dưỡng tổn thất cho con bé, nhưng anh biết không, nhà họ Chu có nghèo, nhưng không hèn, đến giờ phút này tôi sẽ xin phép trả lại anh tờ chi phiếu đó. Và xin anh, ba năm rồi, năm nay tinh thần con bé mới ổn định, mong anh đừng khiến con bé sống dở chết dở nữa.
- Chu tổng, anh có thể cho tôi biết cô ấy ra sao được không?
- Không biết.
- Anh không phải anh trai cô ấy sao?
- Hai ngày rồi, hai ngày con bé chưa ra khỏi phòng.
Lòng Từ Du Chính lại càng không còn hùng hậu như ban đầu khi bước vào nơi này nữa. Nhìn tờ chi phiếu được Chu Gia Huy đặt trên bàn đôi mắt anh khé nheo lại, hóa ra người ba năm trước đưa tờ chi phiếu này cho cô ấy lại là mẹ của chính mình. Bà ấy vốn dĩ biết tất cả mọi chuyện năm đó những không hề nói cho anh biết thậm chí còn gạt đi mỗi lần anh nói đến việc điều tra chuyện cô ấy dời đi.
Vốn dĩ khi đó ban đầu anh chỉ làm tham luyến thân người mềm mại đó mà chưa bao giờ nghĩ bản thân anh đã động lòng, nhưng đến khi hằng đêm anh cùng cô luận động anh lại càng mong muốn chiếm hữu cô hơn, càng muốn cô ở bên cạnh anh nhiều hơn. Hôm đấy cô ấy đã nấu bữa tối, hai người cùng nhau ăn tối giống như đôi vợ chồng nhỏ, lòng Từ Du Chính đã quyết giữ trọn vẹn cô gái bên mình. Đối với anh khi đó, chỉ cần nụ cười của cô anh liền muốn bỏ qua hết tất cả.
Anh không cùng cô nhắc đến món nợ kia nữa, bởi anh muốn cô ở bên anh là thật lòng, mỗi buổi sáng Tần Quách Hiền đưa cho anh một viên thuốc và ly nước ấm, anh liền dặn anh ta đổi thành vitamin chứ không phải loại thuốc kia nữa. Hơn một tháng triền miên anh liền không thấy cô nói đến chuyện bà dì ghé thăm anh liền nhận định, cô đã có đứa bé. Nhưng chỉ một lần mẹ anh đến, cô ấy liền cùng anh muốn dời khỏi anh.
Thậm chí anh càng thấy cô đáng ghét hơn vì để lại toàn bộ những tờ chi phiếu anh đã cho cô, không giữ lại dù chỉ một tờ mệnh giá nhỏ nhất.
Từ Du Chính anh sao không hiểu được hoàn cảnh gia đình cô như thế nào chứ, gia đình cô nghèo đến nỗi một trăm tệ còn phải dè sẻ tiêu đến mấy chục ngày, huống hồ cô mang một đứa trẻ trong bụng nhưng lại không cần lấy một xu. Nhưng điều anh suy nghĩ nhiều hơn tất cả đó chính là lo sợ khi mẹ anh phát hiện ra liền sẽ ngăn cản. Mẹ anh vốn là người người phụ cẩn thận, nhưng đáng trân trọng hơn lại là người coi trọng chữ tín, bà luôn canh cánh trong lòng chuyện hôn ước giữa anh và nhà họ Tưởng.
Vậy mà hai năm gần đây bà dường như còn không cả quan tâm đến chuyện anh yêu ai, có ai ở bên cạnh không. Nhưng Từ Du Chính anh không thể để chuyện này qua như thế được.
Từ Giai Đình về thẳng Từ Trạch nơi mẹ anh đang ở. Anh rất ít khi về từ kể từ khi ba anh mất, một mình mẹ nuôi anh nhưng dường như anh chẳng thể chịu được những sự áp bức của mẹ mình. Mẹ luôn cho rằng ba mất là lỗi do anh, cho đến khi bà thấu hiểu được anh thì anh chỉ để lại bà nơi này cũng những người gia nhân để phụng dưỡng. Bà vẫn thanh cao và sang trọng như ngày trước, thậm chí thủ đoạn trong kinh doanh cũng không thể nói là tầm thường.
Nhưng bốc chốc hai năm gần đây bà lại không xuất hiện ra bên ngoài giới kinh doanh nữa. Bà một lòng ăn chay niệm phật.
Đối mặt với Từ Du Chính, Vương Thanh Tần cũng không lấy làm vui mừng, nhìn khuôn mặt của anh lúc này đây có lẽ bà cũng hiểu ra chuyện, bởi cho dù ra sao đi chăng nữa, nếu năm đó bà không kích động, không lo lắng cho mặt mũi gia đình có lẽ kết cục bây giờ sẽ khác.
Bà đủ hiểu con trai bà như nào, không hề trốn tránh bà trực tiếp nói thẳng vào vấn đề:
- Con gặp lại cô bé họ Chu đó rồi?
- Phải.
- Con yên tâm, mẹ chưa từng muốn ngăn chặn con điều tra sự việc năm đó, mẹ chỉ muốn con kết hôn cùng Tưởng Mẫn Thanh mà thôi, ai ngờ con và con bé kết hôn hai ngày liền ly hôn rồi.
- Vậy là mẹ lợi dụng sự tin tưởng người của con để tiếp tay cho việc mẹ làm sao?
- Mẹ khi đó, chỉ nói cho Tần Quách Hiền để con bé ra ngoài mà thôi. Vốn dĩ năm đó mẹ muốn đón cô gái ấy đến đây chăm sóc, đợi đến khi sinh đứa bé ra. Ai ngờ con bé vừa nhìn thấy người của mẹ liền chạy trốn mới dẫn đến chuyện bị tai nạn. Rồi mới mất đi đứa bé. Chuyện đó mẹ cũng đau lòng chứ, dù sao đó cũng là con cháu nhà họ Từ.
- Vậy sao, vậy mà mẹ biết cô ấy sẽ dời đi sao? Mẹ biết không, mẹ luôn miệng nói, tin tưởng vào con, nhưng con trai mẹ có tài giỏi đến mấy cũng không thể nắm giữ được trái tim của một người phụ nữ. Cô ấy không hề muốn ở lại bên con. Con dùng cách hèn hạ nhất để ép buộc cô ấy ở bên con. Thậm chí còn nén đổi thuốc tránh thai của cô ấy thành vitamin mong có đứa bé hai người chúng con sẽ có ràng buộc. Vậy mà vẫn không thể giữ được cô ấy.
- Con gặp lại được con bé rồi sao?
- Phải.
- Con bé vẫn khỏe chứ?
- Không khỏe!
- Vậy con còn muốn ở bên cạnh con bé ấy nữa không, lần này mẹ tuyệt đối sẽ không ngăn cản con nữa.
- Mẹ, mẹ nghỉ ngơi đi, con không nói trách mẹ, con chỉ muốn xác nhận lại chuyện cô ấy vì sao lại có tờ chi phiếu của mẹ thôi. Mong rằng sau này mẹ đừng làm phiền đến cô ấy nữa.
- Được, mẹ tuyệt đối không làm vậy nữa.
Tần Quách Hiền dứt lời cũng là lúc Chu Gia Huy thở dài. Cứ cho là anh yêu thương muốn đòi lại cho em gái công bằng, nhưng Từ thị vốn dĩ còn cả một thế lực ngầm ở phía sau, anh biết đòi lai công bằng cho con bé kiểu gì đây. Từ thị đã đến đây, khuôn mặt này chắc chắn không phải là hợp tác rồi.
- Hiền, cậu ra ngoài đi, tôi muốn nói chuyện riêng với anh Chu đây.
- Vâng.
Tần Quách Hiền dời đi để lại căn phòng chỉ còn hai người đàn ông có lẽ là, không chung mục đích.
- Cô gái hôm qua đi cùng anh có quan hệ như nào với anh.
- Là em gái.
- Cô ấy đã kết hôn.
- Chuyện này không cần Từ tổng quan tâm, em gái tôi phận mỏng, hơn nữa đó là tự do của con bé, tôi chưa từng có ý muốn quản.
- Anh biết chuyện ba năm trước cô ấy ở bên cạnh tôi.
- Đó là do mẹ tôi không đúng.
- Vậy anh có biết chuyện đứa bé.
- Đứa bé, Từ tổng lúc đó cũng đã biết chuyện đứa bé, vậy lúc đó là anh ép buộc con bé phá thai sao?
- Phá thai, ai nói với anh tôi ép buộc cô ấy phá thai?
- Từ tổng, có thể tôi không đúng, nhưng tôi rốt cuộc vẫn muốn yêu cầu anh cho tôi một câu trả lời xác đáng. Ba năm trước, khi gần đến kì thi tốt nghiệp cao trung, em gái tôi có trở về nhà, cả cơ thể gầy yếu, sau đó con bé tự nhốt mình trong phòng rất lâu, đến khi tôi phá được cửa phòng con bé ra thì đã thấy cả căn phòng toàn mùi máu tanh. Chỉ một chút nữa thôi liền không thể cứu được. Khi ở trong bệnh viện bác sỹ đã nói với tôi rằng, con bé mới phá thai xong sức khỏe yếu, thiếu máu lại còn tự tử, tôi đã tưởng rằng ngày hôm đấy mình phải nhận lại một cái xác không hồn của con bé rồi.
Lúc này đôi mắt đen của Từ Du Chính nheo lại, ba năm trước khi anh điều tra đến việc Chu Giai Kỳ dời đi, liền không có được kết quả gì. Thì lại tiếp tục nghe được Chu Gia Huy nói ra những câu tiếp theo:
- Khi tôi về nhà lục trong đồ đạc của con bé, thì tìm thấy một tấm chi phiếu của nhà họ Từ các anh, tôi biết đó là phí bồi dưỡng tổn thất cho con bé, nhưng anh biết không, nhà họ Chu có nghèo, nhưng không hèn, đến giờ phút này tôi sẽ xin phép trả lại anh tờ chi phiếu đó. Và xin anh, ba năm rồi, năm nay tinh thần con bé mới ổn định, mong anh đừng khiến con bé sống dở chết dở nữa.
- Chu tổng, anh có thể cho tôi biết cô ấy ra sao được không?
- Không biết.
- Anh không phải anh trai cô ấy sao?
- Hai ngày rồi, hai ngày con bé chưa ra khỏi phòng.
Lòng Từ Du Chính lại càng không còn hùng hậu như ban đầu khi bước vào nơi này nữa. Nhìn tờ chi phiếu được Chu Gia Huy đặt trên bàn đôi mắt anh khé nheo lại, hóa ra người ba năm trước đưa tờ chi phiếu này cho cô ấy lại là mẹ của chính mình. Bà ấy vốn dĩ biết tất cả mọi chuyện năm đó những không hề nói cho anh biết thậm chí còn gạt đi mỗi lần anh nói đến việc điều tra chuyện cô ấy dời đi.
Vốn dĩ khi đó ban đầu anh chỉ làm tham luyến thân người mềm mại đó mà chưa bao giờ nghĩ bản thân anh đã động lòng, nhưng đến khi hằng đêm anh cùng cô luận động anh lại càng mong muốn chiếm hữu cô hơn, càng muốn cô ở bên cạnh anh nhiều hơn. Hôm đấy cô ấy đã nấu bữa tối, hai người cùng nhau ăn tối giống như đôi vợ chồng nhỏ, lòng Từ Du Chính đã quyết giữ trọn vẹn cô gái bên mình. Đối với anh khi đó, chỉ cần nụ cười của cô anh liền muốn bỏ qua hết tất cả.
Anh không cùng cô nhắc đến món nợ kia nữa, bởi anh muốn cô ở bên anh là thật lòng, mỗi buổi sáng Tần Quách Hiền đưa cho anh một viên thuốc và ly nước ấm, anh liền dặn anh ta đổi thành vitamin chứ không phải loại thuốc kia nữa. Hơn một tháng triền miên anh liền không thấy cô nói đến chuyện bà dì ghé thăm anh liền nhận định, cô đã có đứa bé. Nhưng chỉ một lần mẹ anh đến, cô ấy liền cùng anh muốn dời khỏi anh.
Thậm chí anh càng thấy cô đáng ghét hơn vì để lại toàn bộ những tờ chi phiếu anh đã cho cô, không giữ lại dù chỉ một tờ mệnh giá nhỏ nhất.
Từ Du Chính anh sao không hiểu được hoàn cảnh gia đình cô như thế nào chứ, gia đình cô nghèo đến nỗi một trăm tệ còn phải dè sẻ tiêu đến mấy chục ngày, huống hồ cô mang một đứa trẻ trong bụng nhưng lại không cần lấy một xu. Nhưng điều anh suy nghĩ nhiều hơn tất cả đó chính là lo sợ khi mẹ anh phát hiện ra liền sẽ ngăn cản. Mẹ anh vốn là người người phụ cẩn thận, nhưng đáng trân trọng hơn lại là người coi trọng chữ tín, bà luôn canh cánh trong lòng chuyện hôn ước giữa anh và nhà họ Tưởng.
Vậy mà hai năm gần đây bà dường như còn không cả quan tâm đến chuyện anh yêu ai, có ai ở bên cạnh không. Nhưng Từ Du Chính anh không thể để chuyện này qua như thế được.
Từ Giai Đình về thẳng Từ Trạch nơi mẹ anh đang ở. Anh rất ít khi về từ kể từ khi ba anh mất, một mình mẹ nuôi anh nhưng dường như anh chẳng thể chịu được những sự áp bức của mẹ mình. Mẹ luôn cho rằng ba mất là lỗi do anh, cho đến khi bà thấu hiểu được anh thì anh chỉ để lại bà nơi này cũng những người gia nhân để phụng dưỡng. Bà vẫn thanh cao và sang trọng như ngày trước, thậm chí thủ đoạn trong kinh doanh cũng không thể nói là tầm thường.
Nhưng bốc chốc hai năm gần đây bà lại không xuất hiện ra bên ngoài giới kinh doanh nữa. Bà một lòng ăn chay niệm phật.
Đối mặt với Từ Du Chính, Vương Thanh Tần cũng không lấy làm vui mừng, nhìn khuôn mặt của anh lúc này đây có lẽ bà cũng hiểu ra chuyện, bởi cho dù ra sao đi chăng nữa, nếu năm đó bà không kích động, không lo lắng cho mặt mũi gia đình có lẽ kết cục bây giờ sẽ khác.
Bà đủ hiểu con trai bà như nào, không hề trốn tránh bà trực tiếp nói thẳng vào vấn đề:
- Con gặp lại cô bé họ Chu đó rồi?
- Phải.
- Con yên tâm, mẹ chưa từng muốn ngăn chặn con điều tra sự việc năm đó, mẹ chỉ muốn con kết hôn cùng Tưởng Mẫn Thanh mà thôi, ai ngờ con và con bé kết hôn hai ngày liền ly hôn rồi.
- Vậy là mẹ lợi dụng sự tin tưởng người của con để tiếp tay cho việc mẹ làm sao?
- Mẹ khi đó, chỉ nói cho Tần Quách Hiền để con bé ra ngoài mà thôi. Vốn dĩ năm đó mẹ muốn đón cô gái ấy đến đây chăm sóc, đợi đến khi sinh đứa bé ra. Ai ngờ con bé vừa nhìn thấy người của mẹ liền chạy trốn mới dẫn đến chuyện bị tai nạn. Rồi mới mất đi đứa bé. Chuyện đó mẹ cũng đau lòng chứ, dù sao đó cũng là con cháu nhà họ Từ.
- Vậy sao, vậy mà mẹ biết cô ấy sẽ dời đi sao? Mẹ biết không, mẹ luôn miệng nói, tin tưởng vào con, nhưng con trai mẹ có tài giỏi đến mấy cũng không thể nắm giữ được trái tim của một người phụ nữ. Cô ấy không hề muốn ở lại bên con. Con dùng cách hèn hạ nhất để ép buộc cô ấy ở bên con. Thậm chí còn nén đổi thuốc tránh thai của cô ấy thành vitamin mong có đứa bé hai người chúng con sẽ có ràng buộc. Vậy mà vẫn không thể giữ được cô ấy.
- Con gặp lại được con bé rồi sao?
- Phải.
- Con bé vẫn khỏe chứ?
- Không khỏe!
- Vậy con còn muốn ở bên cạnh con bé ấy nữa không, lần này mẹ tuyệt đối sẽ không ngăn cản con nữa.
- Mẹ, mẹ nghỉ ngơi đi, con không nói trách mẹ, con chỉ muốn xác nhận lại chuyện cô ấy vì sao lại có tờ chi phiếu của mẹ thôi. Mong rằng sau này mẹ đừng làm phiền đến cô ấy nữa.
- Được, mẹ tuyệt đối không làm vậy nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.