Chương 2: Đêm mua vui
Bạch Lạc
16/04/2023
Năm đó Chu Giai Kỳ còn là học sinh cấp ba, ba mẹ cô đã ly hôn từ rất lâu, kể từ ngày anh trai cô bước vào năm học cuối cấp. Cho đến ngày hôm ấy là sinh nhật cô, không hiểu vì sao mẹ lại quay trở lại trường gặp cô. Cô nhìn mẹ với ánh mắt khát khao tình thương cháy bỏng, bốn năm rồi, đã bốn năm mẹ bỏ đi đến giờ mới quay trở lại.
Cô nhìn mẹ với đầy vẻ nhớ nhung. Hôm đó cô đã rất vui, mẹ đưa cô đi chơi, đưa cô đi mua quần áo mới, cuối cùng đó là đưa cô đi ăn, tất cả những món ăn vặt yêu thích của học sinh cấp ba của cô, điều mà trước giờ gia đình cô quá nghèo, cô chưa bao giờ dám mở miệng ra xin thêm tiền từ người cha lam lũ.
Mọi sự vui vẻ hồn nhiên của cô không ngờ lại chính là cơ hội cho mẹ cô đưa cô vào vòng tội lỗi. Bởi đến bản thân Chu Giai Kỳ cô cũng không hề đề phòng chính người đã thân sinh ra mình.
Cho đến khi cô tỉnh dậy, cô không nhận ra được đây là nơi nào hết, cô nhìn ngó xung quanh nơi này, ánh trăng chiếu vào qua cánh cửa bằng kính, cả người cô giống như một thế lực nào cô xâm chiếm, vô lực, ấm nóng, mà lại khó chịu vô cùng. Cô bắt đầu dùng sức lực yếu ớt của mình bắt đầu loạng choạng đứng dậy, cô muốn tìm thêm một nguồn ánh sáng, nhưng dường như không giúp ích gì được bởi cơ thể cô lúc này, càng ngày càng khó chịu.
Từng bước chân loạng choạng khiến cô ngã nhào xuống cạnh chiếc ghế duy nhất trong căn phòng. Trên chiếc ghế đó còn có hơi ấm tỏa ra, không đúng, là cơ thể của một người khác đang hiện hữu trong căn phòng này. Từ hơi thở liền thấy người đó thật bình tĩnh, dường như lại không hề bận tâm đến sự hiện diện của cô nơi này. Hoặc là dường như đang ngồi sẵn ở nơi này đợi cô tỉnh dậy.
Hắn ta nhẹ nhàng ngồi thẳng dạy, bàn tay hắn cầm lấy cánh tay cô, kéo cả cơ thể cô ngồi lên trên lòng hắn. Đáng lẽ ra, Chu Giai Kỳ phải chống cự, nhưng lại không hiểu tại sao, bản thân lại càm thấy thỏa mãn bởi cảm giác này, nhưng người nam nhân kia lại rất từ tốn, nhẹ nhàng đặt ngón tay cô vào miệng hắn, hơi nóng ẩm ướt từ đầu ngón tay cô khiến cả cơ thể cô càng muốn dựa dẫm vào người đàn ông này hơn. Hơi thở cô bắt đầu nặng nề và gấp gáp, khuôn mặt cô mơ màng, không thể hiểu được chính bản thân mình.
- Khó chịu sao?
- Ân
- Vậy, nói muốn tôi đi, tôi sẽ giúp cô, bớt khó chịu.
* * *
- Nói
- Tôi muốn anh, giúp tôi.
Người đàn ông nhẹ nhàng nở một nụ cười lạnh lẽo, nhấc bổng cô lên đưa cô về chiếc giường lớn phía không ra, từng hơi thở của hai người nhẹ nhàng đồng điệu. Từng cử chỉ nhẹ nhàng của anh lại càng khiến cô không thể kìm nén được, hàng phòng ngự của cô cuối cùng cũng tắt, đôi bàn tay bắt đầu không còn nghe lời nhẹ nhàng ôm lên thắt lưng của người đàn ông kia. Chu Giai Kỳ biết rằng, kể từ giờ phút này trở đi, cô sẽ không còn trong sạch nữa.
Mọi sự cuồng nhiệt của hai tấm thân trần đều trở lên mơ hồ và mạnh mẽ, ý thức của cả hai đã không còn biết rõ đối phương là ai, chỉ còn lại những hơi thở gấp gáp và những cái hôn triền miên, cho đến khi một tiếng kêu lớn xe toạc màn đêm trong căn phòng tối mới khiến cho Chu Giai Kỳ tỉnh táo lại một chút. Người đàn ông kia đã vào sâu trong người cô rồi.
Người đó nâng niu, lo lắng cô sẽ khó chịu, nhưng chỉ một vài giây sau, cả thân mình cô lại bắt đầu khó chịu, cô chỉ đành hèn mọn cầu xin người đàn ông đó, cho cô.
Chu Giai Kỳ chỉ nhanh chóng nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông đó nở một nụ cười đắc thắng, rồi bắt đầu triền miên luận động.
Không còn biết thời gian trôi qua bao lâu, người phụ nữ ngoài cửa căn phòng VIP đó sau khi nghe được tiếng hét mang đầy nhục vọng của cô gái bên trong liền vui vẻ nói với người đàn ông bên cạnh:
- Cậu Tần, cậu xem có thể đưa tiền cho tôi được chưa, chuyện đó, chắc có lẽ diễn ra rồi.
Tần Quách Hiền nhìn người phụ nữ hèn mọn bên cạnh mình, chỉ lặng lặng đưa cho bà ta một tờ chi phiếu. Nhưng chính bản thân bà ta cũng không biết được rằng, chỉ cần tờ chi phiếu đó được bà ta đưa đến ngân hàng đổi tiền, liền bị những tên chủ nợ của ba ta đứng đợi trước cửa. Sau khi người phụ nữ đó dời đi Tần Quách Hiền cũng không khỏi lắc đầu khinh bỉ, một người mẹ như vậy, vì mấy trăm vạn đó có thể đánh đổi cả một người con gái hay sao. Hoặc chính là, con gái bà ta cũng âm mưu không hề kém cạnh, mong ước trèo lên giường Tử tổng, mong một ngày gả vào hào môn.
Phía bên trong căn phòng, hai thân ảnh kia vẫn dây dưa không ngớt. Mỗi lúc tiếng động trong căn phòng lại lớn hơn, sau một hai lần đầu hai cơ thể đã dần quen với nhau hơn, không còn e thẹn như những phút ban đầu nữa, mà là cả một sự cuồng nhiệt lao vào đối phương.
Quá nửa đêm trôi đi vẫn là hơi thở đứt quãng, người phụ nữ dần dần mềm nhũng ra trong vòng tay người đàn ông ấm nóng, cuối cùng người đàn ông đó cất lên tiếng gầm vàng vọng, rồi nằm xuống bên cạnh nữ nhân kia. Hai người vậy là đã triền miên hết gần một đêm rồi.
Đêm tháng giêng thời tiết khô lạnh, hai cơ thể đó càng siết chặt lấy nhau, truyền cho nhau hơi ấm.
Ngày hôm sau, đến quá trưa Chu Giai Kỳ mới có thể tỉnh lại. Cả người cô đau nhức, cũng chỉ còn lại một mình cô trong căn phòng khách sạn xa hoa rộng lớn. Cô nhìn xuống phía dưới thân mình, trên người cô hiện tại không còn lại một mảnh vải. Từng cơn đau của mỗi cử động cũng có thể nói cho cô biết chuyện tày trời hôm qua cô gặp phải. Nhưng cô biết chấp nhận làm sao? Người cuối cùng hôm qua cô tiếp xúc chỉ có duy nhất là mẹ, mẹ cô vậy mà nhẫn tâm đem cô đi bán hay sao. Có lẽ những lời cha cùng họ hàng đã nói về mẹ là hoàn toàn đúng. Khi trước cô còn hoàn toàn không tin, nhưng đến bây giờ, cô muốn tin hay không cũng không thể phủ nhận được điều đó nữa.
Chu Giai Kỳ nhẹ nhàng nhìn sang chiếc bàn nhỏ cạnh đầu giường, nơi đó có sẵn một cốc nước và một viên thuốc màu trắng, đương nhiên trong lòng cô cũng đủ biết đó là loại thuốc gì. Cô cầm viên thuốc lên gọn gàng uống sạch, cho dù người đó có không chuẩn bị, cô cũng sẽ tự uống để bảo vệ chính mình. Cô mười tám tuổi, đối với loại chuyện này mà nói là lần đầu, nhưng ở trường cũng đã có nhiều bạn nữ có người yêu, những câu từ họ nọi chuyện ít nhiều cô cũng biết.
Nhìn vệt máu đỏ trên chiếc giường màu trắng, giọt nước mắt cô chỉ có thể tự rơi. Mẹ cô liệu có biết rằng cô đang ủy khuất, hoặc là biết rằng người đàn ông đấy ruốt cuộc có sạch sẽ hay không.
Chu Giai Kỳ trở về nhà, cả người mệt mỏi, anh trai đi học đại học xa nhà, căn nhà chỉ còn lại người cha già lam lũ, vất vả nuôi hai anh em cô đi học, cha chưa từng trách móc cô, thậm chí luôn luôn động viên cô phải cố gắng học tập. Nhưng chuyện mới sảy ra vừa rồi, đến bản thân cô cũng không biết nên nói sao với người cha ấy.
Cô nhìn mẹ với đầy vẻ nhớ nhung. Hôm đó cô đã rất vui, mẹ đưa cô đi chơi, đưa cô đi mua quần áo mới, cuối cùng đó là đưa cô đi ăn, tất cả những món ăn vặt yêu thích của học sinh cấp ba của cô, điều mà trước giờ gia đình cô quá nghèo, cô chưa bao giờ dám mở miệng ra xin thêm tiền từ người cha lam lũ.
Mọi sự vui vẻ hồn nhiên của cô không ngờ lại chính là cơ hội cho mẹ cô đưa cô vào vòng tội lỗi. Bởi đến bản thân Chu Giai Kỳ cô cũng không hề đề phòng chính người đã thân sinh ra mình.
Cho đến khi cô tỉnh dậy, cô không nhận ra được đây là nơi nào hết, cô nhìn ngó xung quanh nơi này, ánh trăng chiếu vào qua cánh cửa bằng kính, cả người cô giống như một thế lực nào cô xâm chiếm, vô lực, ấm nóng, mà lại khó chịu vô cùng. Cô bắt đầu dùng sức lực yếu ớt của mình bắt đầu loạng choạng đứng dậy, cô muốn tìm thêm một nguồn ánh sáng, nhưng dường như không giúp ích gì được bởi cơ thể cô lúc này, càng ngày càng khó chịu.
Từng bước chân loạng choạng khiến cô ngã nhào xuống cạnh chiếc ghế duy nhất trong căn phòng. Trên chiếc ghế đó còn có hơi ấm tỏa ra, không đúng, là cơ thể của một người khác đang hiện hữu trong căn phòng này. Từ hơi thở liền thấy người đó thật bình tĩnh, dường như lại không hề bận tâm đến sự hiện diện của cô nơi này. Hoặc là dường như đang ngồi sẵn ở nơi này đợi cô tỉnh dậy.
Hắn ta nhẹ nhàng ngồi thẳng dạy, bàn tay hắn cầm lấy cánh tay cô, kéo cả cơ thể cô ngồi lên trên lòng hắn. Đáng lẽ ra, Chu Giai Kỳ phải chống cự, nhưng lại không hiểu tại sao, bản thân lại càm thấy thỏa mãn bởi cảm giác này, nhưng người nam nhân kia lại rất từ tốn, nhẹ nhàng đặt ngón tay cô vào miệng hắn, hơi nóng ẩm ướt từ đầu ngón tay cô khiến cả cơ thể cô càng muốn dựa dẫm vào người đàn ông này hơn. Hơi thở cô bắt đầu nặng nề và gấp gáp, khuôn mặt cô mơ màng, không thể hiểu được chính bản thân mình.
- Khó chịu sao?
- Ân
- Vậy, nói muốn tôi đi, tôi sẽ giúp cô, bớt khó chịu.
* * *
- Nói
- Tôi muốn anh, giúp tôi.
Người đàn ông nhẹ nhàng nở một nụ cười lạnh lẽo, nhấc bổng cô lên đưa cô về chiếc giường lớn phía không ra, từng hơi thở của hai người nhẹ nhàng đồng điệu. Từng cử chỉ nhẹ nhàng của anh lại càng khiến cô không thể kìm nén được, hàng phòng ngự của cô cuối cùng cũng tắt, đôi bàn tay bắt đầu không còn nghe lời nhẹ nhàng ôm lên thắt lưng của người đàn ông kia. Chu Giai Kỳ biết rằng, kể từ giờ phút này trở đi, cô sẽ không còn trong sạch nữa.
Mọi sự cuồng nhiệt của hai tấm thân trần đều trở lên mơ hồ và mạnh mẽ, ý thức của cả hai đã không còn biết rõ đối phương là ai, chỉ còn lại những hơi thở gấp gáp và những cái hôn triền miên, cho đến khi một tiếng kêu lớn xe toạc màn đêm trong căn phòng tối mới khiến cho Chu Giai Kỳ tỉnh táo lại một chút. Người đàn ông kia đã vào sâu trong người cô rồi.
Người đó nâng niu, lo lắng cô sẽ khó chịu, nhưng chỉ một vài giây sau, cả thân mình cô lại bắt đầu khó chịu, cô chỉ đành hèn mọn cầu xin người đàn ông đó, cho cô.
Chu Giai Kỳ chỉ nhanh chóng nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông đó nở một nụ cười đắc thắng, rồi bắt đầu triền miên luận động.
Không còn biết thời gian trôi qua bao lâu, người phụ nữ ngoài cửa căn phòng VIP đó sau khi nghe được tiếng hét mang đầy nhục vọng của cô gái bên trong liền vui vẻ nói với người đàn ông bên cạnh:
- Cậu Tần, cậu xem có thể đưa tiền cho tôi được chưa, chuyện đó, chắc có lẽ diễn ra rồi.
Tần Quách Hiền nhìn người phụ nữ hèn mọn bên cạnh mình, chỉ lặng lặng đưa cho bà ta một tờ chi phiếu. Nhưng chính bản thân bà ta cũng không biết được rằng, chỉ cần tờ chi phiếu đó được bà ta đưa đến ngân hàng đổi tiền, liền bị những tên chủ nợ của ba ta đứng đợi trước cửa. Sau khi người phụ nữ đó dời đi Tần Quách Hiền cũng không khỏi lắc đầu khinh bỉ, một người mẹ như vậy, vì mấy trăm vạn đó có thể đánh đổi cả một người con gái hay sao. Hoặc chính là, con gái bà ta cũng âm mưu không hề kém cạnh, mong ước trèo lên giường Tử tổng, mong một ngày gả vào hào môn.
Phía bên trong căn phòng, hai thân ảnh kia vẫn dây dưa không ngớt. Mỗi lúc tiếng động trong căn phòng lại lớn hơn, sau một hai lần đầu hai cơ thể đã dần quen với nhau hơn, không còn e thẹn như những phút ban đầu nữa, mà là cả một sự cuồng nhiệt lao vào đối phương.
Quá nửa đêm trôi đi vẫn là hơi thở đứt quãng, người phụ nữ dần dần mềm nhũng ra trong vòng tay người đàn ông ấm nóng, cuối cùng người đàn ông đó cất lên tiếng gầm vàng vọng, rồi nằm xuống bên cạnh nữ nhân kia. Hai người vậy là đã triền miên hết gần một đêm rồi.
Đêm tháng giêng thời tiết khô lạnh, hai cơ thể đó càng siết chặt lấy nhau, truyền cho nhau hơi ấm.
Ngày hôm sau, đến quá trưa Chu Giai Kỳ mới có thể tỉnh lại. Cả người cô đau nhức, cũng chỉ còn lại một mình cô trong căn phòng khách sạn xa hoa rộng lớn. Cô nhìn xuống phía dưới thân mình, trên người cô hiện tại không còn lại một mảnh vải. Từng cơn đau của mỗi cử động cũng có thể nói cho cô biết chuyện tày trời hôm qua cô gặp phải. Nhưng cô biết chấp nhận làm sao? Người cuối cùng hôm qua cô tiếp xúc chỉ có duy nhất là mẹ, mẹ cô vậy mà nhẫn tâm đem cô đi bán hay sao. Có lẽ những lời cha cùng họ hàng đã nói về mẹ là hoàn toàn đúng. Khi trước cô còn hoàn toàn không tin, nhưng đến bây giờ, cô muốn tin hay không cũng không thể phủ nhận được điều đó nữa.
Chu Giai Kỳ nhẹ nhàng nhìn sang chiếc bàn nhỏ cạnh đầu giường, nơi đó có sẵn một cốc nước và một viên thuốc màu trắng, đương nhiên trong lòng cô cũng đủ biết đó là loại thuốc gì. Cô cầm viên thuốc lên gọn gàng uống sạch, cho dù người đó có không chuẩn bị, cô cũng sẽ tự uống để bảo vệ chính mình. Cô mười tám tuổi, đối với loại chuyện này mà nói là lần đầu, nhưng ở trường cũng đã có nhiều bạn nữ có người yêu, những câu từ họ nọi chuyện ít nhiều cô cũng biết.
Nhìn vệt máu đỏ trên chiếc giường màu trắng, giọt nước mắt cô chỉ có thể tự rơi. Mẹ cô liệu có biết rằng cô đang ủy khuất, hoặc là biết rằng người đàn ông đấy ruốt cuộc có sạch sẽ hay không.
Chu Giai Kỳ trở về nhà, cả người mệt mỏi, anh trai đi học đại học xa nhà, căn nhà chỉ còn lại người cha già lam lũ, vất vả nuôi hai anh em cô đi học, cha chưa từng trách móc cô, thậm chí luôn luôn động viên cô phải cố gắng học tập. Nhưng chuyện mới sảy ra vừa rồi, đến bản thân cô cũng không biết nên nói sao với người cha ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.