Chương 4: Muốn cô phục vụ
Bạch Lạc
16/04/2023
Từ Du Chính anh không hề thiếu phụ nữ. Chỉ là những người phụ nữ đến bên cạnh anh đều được Tần Quách Hiền tuyển chọn, những người kia đều đơn giản chỉ là hành sự xong trả tiền, sau đó thường là không còn liên hệ gì lại nữa. Nhưng người phụ nữ kia lại đặc biệt hơn cả. Người đàn bà tên Dương Hiền Nhị kia vì nợ tiền nên được một người chủ nợ giới thiếu cho Tần Quách Hiền, bà ta liền nói muốn bán lần đầu của cô con gái mười tám tuổi với giá bốn trăm vạn. Tần Quách Hiền khi nghe thấy liền cười nhếch môi, nụ cười nửa vời thâm trầm mà đầy ẩn ý. Những người từng qua đêm với Từ tổng nếu nói được bốn trăm vạn cũng không phải không có, nếu người đó có thể phục vụ tốt còn có thể được bo thêm.
Nhưng đêm hôm ấy, Tần Quách Hiền đứng đợi ở bên ngoài quá nửa đêm cũng không hề thấy Từ tổng đẩy cửa bước ra như những lần trước, hơn nữa tiếng thở gấp vẫn tiếp tục không ngừng, cho đến khi tiếng tin nhắn trong điện thoại kêu lên, Từ tổng nói anh nghỉ ngơi không cần đợi anh nữa, sáng mai đợi cậu ấy gọi anh đến đón. Trên đầu Tần Quách Hiền cũng hiện lên một chuỗi vạch đen dài vô hạn. Cậu ấy lại, muốn cùng cô gái kia qua đêm.
Sáng ngày hôm sau khi Tần Quách Hiền đứng nghiêm trang trong căn phòng nghỉ, cô gái kia vẫn cuộn tròn trong chăn chưa hề tỉnh lại. Như thường lệ, Tần Quách Hiền đặt cốc nước và viên thuốc màu trắng kia xuống chiếc bàn nhỏ đầu giường, sau đó đến bên cạnh Từ Du Chính nghe anh dặn dò tiếp. Từ Du Chính nhìn cô gái kia một lần nữa, xong lại rút trong túi áo ra một quyển séc tùy tiện viết lên đó một chuỗi gồm mười một con số sau đó đặt xuống cạnh bàn rồi dời đi mất.
Chỉ cách hôm đó một đêm, Tần Quách Hiền lại tìm cho anh một người phụ nữ khác, nhưng bất chợt Từ Du Chính lại ngẫm ra một điều gì đó, chỉ riêng cô gái nhỏ kia mới có sự khác biệt, đó chính là mùi hương cơ thể cô ấy thuần khiết, không mùi phấn son hay nước hoa nhân tạo, thậm chí, đến đôi môi cô ấy cũng là một mùi hương rất nhẹ nhàng, mái tóc lại đậm mùi hương bưởi thơm mát. Anh cố gắng cho ra thật nhanh, nhưng cuối cùng lại chỉ nhớ đến thân thể cô gái nhỏ kia, cuối cùng bực bội dời giường bước vào trong nhà tắm gột sạch sẽ cơ thể mình.
Sau khi trở ra anh nhẹ nhàng gọi Tần Quách Hiền đưa người phụ nữ kia dời khỏi.
Tần Quách Hiền ngày hôm sau vừa nhìn anh liền biết, đàn ông tức khí bí bách nhất định sẽ giận lá đá ống bơ. Cả ngày liền tìm anh gây sự.
Nhưng đến khi khách sạn gọi điện lại cho Tần Quách Hiền nói rằng còn để quên tấm séc trong phòng, liền gửi lại về công ty cho anh thì Từ Du Chính cũng chỉ có thể nhìn tấm séc đầy nghi hoặc. Cuối cùng vẫn là không kìm chế được mà điều tra thông tin rồi cố tình đến tìm cô. Cho đến khi tận mắt nhìn được cô đón nhận hai cái bạt tai từ chính tay mẹ của mình anh vẫn không thể tin nổi người mẹ đó rốt cuộc là người như thế nào nữa.
Từ Du Chính biết được cô gái kia đang muốn tìm việc làm thêm, liền nhẹ nhàng nói với Tần Quách Hiền muốn đưa cô gái đến cùng anh gặp mặt.
Chu Giai Kỳ không biết chuyện gì sảy ra, chỉ đến khi cô đứng trước mặt Từ Du Chính rồi cô cũng không xóa bỏ được lo sợ, những người này cô hoàn toàn không biết, cô cùng cha cũng chỉ là bán bánh bao sống qua ngày, làm sao có thể đắc tội được với người giàu như này cơ chứ. Hơn nữa, cô biết nhà mình nghèo, mọi hành động cử chỉ liền cân nhắc, tất cả đều xác nhận không hề đắc tội với ai.
- Xin lỗi, tôi muốn hỏi, tôi đã làm gì đắc tội các ngài ạ.
- Không cần lo lắng.
Lời người đàn ông vừa nói ra khiến Chu Giai Kỳ cả kinh, giọng nói này quá đỗi quen thuộc, cô đã nghe thấy ở nơi nào mà cô không thể nhớ tới.
- Tôi mời cô đến đây là có vài việc muốn trao đổi.
- Không biết ngài cần trao đổi việc gì ạ?
- Cô còn nhớ tấm séc này không?
Khuôn mặt Chu Giai Kỳ cả kinh khi nhìn lại tấm séc người đàn ông kia đưa tới. Ngày hôm đó cô đã không cầm tấm séc đó rời đi. Đó là cả lòng tự trọng của cô còn sót lại. Giọng nói quen thuộc cô luôn để trong đầu hóa ra lại là giọng nói của người đàn ông ấy. Ai có thể ngờ rằng, người đàn ông đó đang đứng ngay trước mặt cô.
- Chuyện đó, tôi không muốn lấy số tiền đó, số tiền đó quá lớn, hơn nữa, biết đâu đó không phải cho tôi, vẫn là không lên lấy.
- Vậy sao, vậy để tôi nói cho cô biết nhé, hôm nay tôi muốn cô phục vụ tôi, tôi có thể cho cô số tiền tùy theo cô muốn, được chứ.
- Xin lỗi, tôi, tôi không bán thân.
- Vậy hôm đó người leo lên giường của tôi là có mục đích gì.
- Thật xin lỗi làm ra điều xấu hổ đó, nhưng đó là sự cố, tôi cũng không ngờ, xin lỗi, xin hãy bỏ qua cho tôi.
- Vậy để tôi nói thêm cho cô biết một chuyện nhé, mẹ cô đang nợ tiền, nợ rất nhiều tiền, bà ấy vốn dĩ là một con nghiện cờ bạc, tôi nhớ không lần thì con số bà ta đang nợ khoảng gần sáu tỷ, số tiền đấy cô có đủ để trả cho bà ta không?
- Tôi..
- Không thì tôi có thể trả nợ cho bà ta, rồi ép cô ở lại đây trả lại số tiền đó.
- Tôi không nợ anh.
- Cha làm con chịu, tôi có thừa điều kiện để cô buộc phải ở lại, nhưng cô biết không, tôi cần người cam tâm tình nguyện.
- Hiền, đưa cô ta về đi, một ngày sau nếu cô suy nghĩ xong, cổng trường phía nam sẽ có xe đến đón cô.
Từ Du Chính nói xong liền quay lưng bước đi về phía tầng hai, hắn nghiễm nhiên không cần câu trả lời từ cô, bởi hắn biết người phụ nữ kia bị ép trả tiền nhất định sẽ tìm đến cô, người con trai đi học ở xa tuyệt đối sẽ không đồng ý trả nợ cho bà ta, chỉ còn lại cô con gái này mà thôi.
Quả nhiên ngày hôm sau Chu Giai Kỳ không hề lên chiếc xe màu đen đó, cô đi thẳng về nhà giúp cha cô bán bánh bao. Nhìn khuôn mặt cha già khắc khổ, nhưng chỉ cần nhìn nụ cười của cô ông cũng vui vẻ lên vài phần. Mà cách đó không xa, chiếc xe màu đen sang trọng ánh mắt người đàn ông cũng vì nụ cười của hai cha con người đó vơi đi nỗi tức giận vài phần.
Nhưng đêm hôm ấy, Tần Quách Hiền đứng đợi ở bên ngoài quá nửa đêm cũng không hề thấy Từ tổng đẩy cửa bước ra như những lần trước, hơn nữa tiếng thở gấp vẫn tiếp tục không ngừng, cho đến khi tiếng tin nhắn trong điện thoại kêu lên, Từ tổng nói anh nghỉ ngơi không cần đợi anh nữa, sáng mai đợi cậu ấy gọi anh đến đón. Trên đầu Tần Quách Hiền cũng hiện lên một chuỗi vạch đen dài vô hạn. Cậu ấy lại, muốn cùng cô gái kia qua đêm.
Sáng ngày hôm sau khi Tần Quách Hiền đứng nghiêm trang trong căn phòng nghỉ, cô gái kia vẫn cuộn tròn trong chăn chưa hề tỉnh lại. Như thường lệ, Tần Quách Hiền đặt cốc nước và viên thuốc màu trắng kia xuống chiếc bàn nhỏ đầu giường, sau đó đến bên cạnh Từ Du Chính nghe anh dặn dò tiếp. Từ Du Chính nhìn cô gái kia một lần nữa, xong lại rút trong túi áo ra một quyển séc tùy tiện viết lên đó một chuỗi gồm mười một con số sau đó đặt xuống cạnh bàn rồi dời đi mất.
Chỉ cách hôm đó một đêm, Tần Quách Hiền lại tìm cho anh một người phụ nữ khác, nhưng bất chợt Từ Du Chính lại ngẫm ra một điều gì đó, chỉ riêng cô gái nhỏ kia mới có sự khác biệt, đó chính là mùi hương cơ thể cô ấy thuần khiết, không mùi phấn son hay nước hoa nhân tạo, thậm chí, đến đôi môi cô ấy cũng là một mùi hương rất nhẹ nhàng, mái tóc lại đậm mùi hương bưởi thơm mát. Anh cố gắng cho ra thật nhanh, nhưng cuối cùng lại chỉ nhớ đến thân thể cô gái nhỏ kia, cuối cùng bực bội dời giường bước vào trong nhà tắm gột sạch sẽ cơ thể mình.
Sau khi trở ra anh nhẹ nhàng gọi Tần Quách Hiền đưa người phụ nữ kia dời khỏi.
Tần Quách Hiền ngày hôm sau vừa nhìn anh liền biết, đàn ông tức khí bí bách nhất định sẽ giận lá đá ống bơ. Cả ngày liền tìm anh gây sự.
Nhưng đến khi khách sạn gọi điện lại cho Tần Quách Hiền nói rằng còn để quên tấm séc trong phòng, liền gửi lại về công ty cho anh thì Từ Du Chính cũng chỉ có thể nhìn tấm séc đầy nghi hoặc. Cuối cùng vẫn là không kìm chế được mà điều tra thông tin rồi cố tình đến tìm cô. Cho đến khi tận mắt nhìn được cô đón nhận hai cái bạt tai từ chính tay mẹ của mình anh vẫn không thể tin nổi người mẹ đó rốt cuộc là người như thế nào nữa.
Từ Du Chính biết được cô gái kia đang muốn tìm việc làm thêm, liền nhẹ nhàng nói với Tần Quách Hiền muốn đưa cô gái đến cùng anh gặp mặt.
Chu Giai Kỳ không biết chuyện gì sảy ra, chỉ đến khi cô đứng trước mặt Từ Du Chính rồi cô cũng không xóa bỏ được lo sợ, những người này cô hoàn toàn không biết, cô cùng cha cũng chỉ là bán bánh bao sống qua ngày, làm sao có thể đắc tội được với người giàu như này cơ chứ. Hơn nữa, cô biết nhà mình nghèo, mọi hành động cử chỉ liền cân nhắc, tất cả đều xác nhận không hề đắc tội với ai.
- Xin lỗi, tôi muốn hỏi, tôi đã làm gì đắc tội các ngài ạ.
- Không cần lo lắng.
Lời người đàn ông vừa nói ra khiến Chu Giai Kỳ cả kinh, giọng nói này quá đỗi quen thuộc, cô đã nghe thấy ở nơi nào mà cô không thể nhớ tới.
- Tôi mời cô đến đây là có vài việc muốn trao đổi.
- Không biết ngài cần trao đổi việc gì ạ?
- Cô còn nhớ tấm séc này không?
Khuôn mặt Chu Giai Kỳ cả kinh khi nhìn lại tấm séc người đàn ông kia đưa tới. Ngày hôm đó cô đã không cầm tấm séc đó rời đi. Đó là cả lòng tự trọng của cô còn sót lại. Giọng nói quen thuộc cô luôn để trong đầu hóa ra lại là giọng nói của người đàn ông ấy. Ai có thể ngờ rằng, người đàn ông đó đang đứng ngay trước mặt cô.
- Chuyện đó, tôi không muốn lấy số tiền đó, số tiền đó quá lớn, hơn nữa, biết đâu đó không phải cho tôi, vẫn là không lên lấy.
- Vậy sao, vậy để tôi nói cho cô biết nhé, hôm nay tôi muốn cô phục vụ tôi, tôi có thể cho cô số tiền tùy theo cô muốn, được chứ.
- Xin lỗi, tôi, tôi không bán thân.
- Vậy hôm đó người leo lên giường của tôi là có mục đích gì.
- Thật xin lỗi làm ra điều xấu hổ đó, nhưng đó là sự cố, tôi cũng không ngờ, xin lỗi, xin hãy bỏ qua cho tôi.
- Vậy để tôi nói thêm cho cô biết một chuyện nhé, mẹ cô đang nợ tiền, nợ rất nhiều tiền, bà ấy vốn dĩ là một con nghiện cờ bạc, tôi nhớ không lần thì con số bà ta đang nợ khoảng gần sáu tỷ, số tiền đấy cô có đủ để trả cho bà ta không?
- Tôi..
- Không thì tôi có thể trả nợ cho bà ta, rồi ép cô ở lại đây trả lại số tiền đó.
- Tôi không nợ anh.
- Cha làm con chịu, tôi có thừa điều kiện để cô buộc phải ở lại, nhưng cô biết không, tôi cần người cam tâm tình nguyện.
- Hiền, đưa cô ta về đi, một ngày sau nếu cô suy nghĩ xong, cổng trường phía nam sẽ có xe đến đón cô.
Từ Du Chính nói xong liền quay lưng bước đi về phía tầng hai, hắn nghiễm nhiên không cần câu trả lời từ cô, bởi hắn biết người phụ nữ kia bị ép trả tiền nhất định sẽ tìm đến cô, người con trai đi học ở xa tuyệt đối sẽ không đồng ý trả nợ cho bà ta, chỉ còn lại cô con gái này mà thôi.
Quả nhiên ngày hôm sau Chu Giai Kỳ không hề lên chiếc xe màu đen đó, cô đi thẳng về nhà giúp cha cô bán bánh bao. Nhìn khuôn mặt cha già khắc khổ, nhưng chỉ cần nhìn nụ cười của cô ông cũng vui vẻ lên vài phần. Mà cách đó không xa, chiếc xe màu đen sang trọng ánh mắt người đàn ông cũng vì nụ cười của hai cha con người đó vơi đi nỗi tức giận vài phần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.