Chương 19: Vết thương lòng
Bạch Lạc
16/04/2023
Buổi tối Từ Du Chính cùng Chu Giai Kỳ trở về liền thấy tâm trạng Chu Gia Huy có phần không bình thường, liền nhanh chóng suy nghĩ đến người trợ lý mới đến.
Chu Giai Kỳ liền liên lạc với Châu Phỉ, bạn học cùng đại học của Chu Gia Huy đến nhà ăn cơm. Cô đoán chắc chắn rằng anh chắc chắn biết được điều gì đó của Chu Gia Huy vẫn còn giấu chưa từng nói với cô. Chuyện nhiều năm trước ba mẹ ly hôn, Chu Gia Huy và Chu Giai Kỳ không thể hiểu được chuyện của người lớn, cũng không thể can ngăn, điều đó vốn như là một sự sắp đặt của tạo hóa.
Sau khi cùng bừa tối, mọi người đều có dùng chút rượu, chỉ có Chu Gia Huy là uống đến mực ngủ luôn trên bàn ăn. Chỉ còn lại trong miệng câu nói Hải Tuệ, anh nhớ em thật nhiều.
- Anh Phỉ biết chuyện liên quan đến Hải Tuệ thì nói với em được không? - Chu Giai Kỳ lên tiếng hỏi Châu Phỉ.
- Họ từng yêu nhau, cho đến khi Hải Tuệ đi du học, anh thấy Gia Huy nói hai người chia tay rồi, sau đó không thấy cậu ấy nhắc đến Hải Tuệ nữa. Anh còn nghe bạn cùng trường nói rằng thấy Gia Huy nói chuyện với mẹ Hải Tuệ sau đó liền không thấy bà ấy đến trường nữa. Hải Tuệ cũng đi du học luôn.
- Vậy em có thể đoán chắc chắn là họ chê gia cảnh nhà em quá nghèo rồi?
- Sao em biết Hải Tuệ, anh thấy kì lạ đấy? - Châu Phỉ hỏi lại Chu Giai Kỳ.
- Chị ấy hiện đang làm việc tại Giai Đình, ứng tuyển làm trợ lý cho anh trai em, nhưng giờ lại sắp xếp thành trợ lý của em. Chị ấy mới đến một ngày mà anh trai em đã như người mất hồn rồi.
- Cậu ấy quay về rồi sao?
- Phải, anh có thể đến Giai Đình giúp em thăm dò chị ấy một chút được không?
- Được.
Châu Phỉ trả lời dứt khoát, nhìn sang Chu Gia Huy đang gục xuống trên bàn ăn.
Năm đó cũng như thế, Chu Gia Huy giống như một cái xác sống, không còn nói chuyện, không còn cười đùa cùng hội bạn thân những lần gặp gỡ, thay vào đó là lao đầu vào làm thêm kiếm tiền. Để thay đổi được như ngày hôm nay ai là người thấu hiểu được cho cậu ấy. Vậy mà người phụ nữ kia lại có thể trắng trợn quay lại. Nói là làm vậy sao?
Vài ngày sau, Chu Giai Kỳ vẫn theo sát Hải Tuệ nhưng dường như không thấy cô ấy làm điều gì không đúng, gián điệp kinh tế cũng không phải, chỉ là giờ trà chiều cô ấy thường ngồi một góc nghe mọi người kể về chuyện của công ty, nhưng chỉ cần bất kì lời gì liên quan đến Chu Gia Huy cô ấy liền bật cười rồi nhấp thêm một ngụm cà phê nữa. Hôm nay cũng vậy, đề tài muôn thủa của các chị em văn phòng đó chính là Chu tổng, Chu Giai Kỳ bị mọi người quay xung quanh hỏi thêm vài chuyện về Chu Gia Huy:
- A Kỳ, em nhất định phải đợi Chu tổng lấy vợ xong mới kết hôn sao? Từ tổng chấp nhận đợi em lâu vậy sao?
- Anh ấy có bạn gái rồi, chắc qua năm cũng sẽ kết hôn thôi. Sau đó năm sau nữa em sẽ kết hôn.
Câu nói của Chu Giai Kỳ chưa dứt đã nghe thấy tiếng cạch ở phía xa. Bàn tay Hải Tuệ run run, không phải Chu Gia Huy không muốn thu nhận cô tại Giai Đình, mà trong lòng anh lo lắng vị hôn thê của anh sẽ buồn lòng.
Hải Tuệ đứng dạy dời đi ngay sau đó, Chu Giai Kỳ cũng nhanh chóng đi theo phía sau hóng hớt chuyện của anh trai. Tần Quách Hiền thấy vậy cũng chỉ đành đi theo phía sau cô sợ cô gây thêm chút chuyện. Cô gái này năng lực quả nhiên không hề tầm thường, gây chuyện lại càng chuyên nghiệp hơn. Tần Quách Hiền thầm nghĩ vẫn là ba năm trước cô tốt hơn bây giờ.
Hải Tuệ đi thẳng một mặt đến phòng làm việc của Chu Gia Huy ở nơi tầng cao nhất, không cần để ý đến việc thư ký bên cạnh ngăn cản, tự nhiên bước vào phòng làm việc của anh, đập mạnh đôi tay nhỏ xuống bàn. Muốn chất vấn anh những chuyện đã sảy ra năm đó. Cô tưởng rằng cô đã nói với anh rất rõ ràng chuyện năm năm trước, nhưng không ngờ bản thân anh lại có vợ sắp cưới nhưng cũng không thành thật với cô, để cô ôm mộng hão huyền.
Chu Gia Huy nghe được những lời Hải Tuệ chất vất bỗng nhiên bất giác cười thành tiếng:
- Em mơ mộng gì mà hão huyền.
- Chu Gia Huy em đứng ở đây nói rõ cho anh biết. Năm năm trước là em thật lòng yêu anh, năm năm sau vẫn là như vậy, em vẫn yêu anh, em quay về đây chỉ mong muốn có thể tìm cho mình một cơ hội, cùng nhau xây dựng lại ước mơ của cả hai, nhưng vì sao anh không dứt khoát nói với em một lời chứ.
- Hải Tuệ, con nói cái gì vậy con nói lại cho mẹ nghe xem nào. Ai cho phép con trở về tìm cái thằng nghèo túng khổ sở như vậy, cuộc sống tương lai rộng mở tại sao con không đi mà cứ phải tìm loại người hạ mạt như vậy?
Chu Gia Huy nhẹ nhàng quay màn hình máy tính lại về phía Hải Tuệ, hóa ra anh đang nghe điện video của mẹ cô. Nhưng chính cô cũng không kiềm chế nổi bản thân mình khi nghe những lời mẹ mình nói ra.
Đến chính cả Chu Giai Kỳ cũng không chấp nhận được những lời nói đó. Cô bước đến thật nhanh nhìn người phụ nữ trong chiếc màn hình vi tính hận không trực tiếp hất cho bà ấy một ca nước thật lớn:
- A Dì, cháu tưởng gì sống hơn nửa đời người thì trí tuệ và đức hạnh của Dì phải là thứ mà bậc hậu bối noi theo, chứ không phải dùng những ngôn từ của mấy bà bán buôn ngoài chợ để sỉ nhục anh trai cháu. Gia đình cháu năm năm trước nghèo thật nhưng không hèn hạ, không ăn cắp, không ăn xin của ai bất kì điều gì, sao Dì lại..
- Cô nói không biết xấu hổ, cô không ăn cắp không ăn xin sao, cô chẳng phải có một người mẹ nghiện cờ bạc, bán cô làm tình nhân cho người đàn ông khác sao? Cho dù bây giờ nhà cô có tiền thì sao chứ, liệu đó có phải là tiền cô nằm dưới thân đàn ông kiếm ra hay không, gia đình cô đều là thứ bẩn tưởi, còn muốn kéo con gái tôi vào vũng bùn sao?
Chu Giai Kỳ nghe từng lời người phụ nữ kia nói mà cả kinh, hai bàn tay cô nắm chặt lại, móng tay đâm vào bàn tay đau đến chảy máu, Chu Gia Huy vốn không để tâm đến những lời bà ấy nói vì cho dù sao đi nữa, bà ấy cũng là trưởng bối, cũng là mẹ của người anh từng yêu thương, nhưng bà ấy lại nhất định phải đâm sau vào vết thương trong lòng em gái anh. Em gái của anh trước đây vất vả chịu đứng, cố gắng gạt đi quá khứ lại được người đàn bà chanh chua này khơi gợi lại. Anh không thể không bảo vệ em gái của mình.
- Hải Tuệ, cô nghe rõ chưa, mẹ cô định kiến với gia đình tôi như vậy? Chúng ta không nên cho nhau cơ hội. Còn nữa, bà ấy luôn coi cô là vật báu để nâng niu, vậy tôi cũng luôn yêu thương và nâng niu em gái tôi như vậy. Cô đừng ôm hi vọng viển vông của mình bồi đáp lại sự đả kích của gia đình tôi. Chúng tôi không ăn của cô, không cướp của cô, làm ơn đừng lấy những suy nghĩ của gia đình cô áp đặt lên gia đình tôi, chúng tôi đang yên ả.
- Gia Huy anh nghe em nói được không? Em có thể tử bỏ gia đình ấy, em có thể bỏ hết tất cả, anh tin em được không?
- Hải Tuệ, con nghe cho rõ đây, con họ Hải, có chết đi con cũng mang dòng máu nhà họ Hải.
- Mẹ im đi, mẹ bao nhiêu lần đưa con đi viện, bao nhiêu lần đứng ngoài phòng cấp cứu rồi vì sao mẹ vẫn không hiểu tâm ý của con, con chỉ yêu anh ấy, chỉ yêu anh ấy, nếu mẹ muốn con trả máu lại cho mẹ, con làm được, mẹ muốn như vậy đúng không?
- Hải Tuệ, Hải Tuệ.
Chu Giai Kỳ liền liên lạc với Châu Phỉ, bạn học cùng đại học của Chu Gia Huy đến nhà ăn cơm. Cô đoán chắc chắn rằng anh chắc chắn biết được điều gì đó của Chu Gia Huy vẫn còn giấu chưa từng nói với cô. Chuyện nhiều năm trước ba mẹ ly hôn, Chu Gia Huy và Chu Giai Kỳ không thể hiểu được chuyện của người lớn, cũng không thể can ngăn, điều đó vốn như là một sự sắp đặt của tạo hóa.
Sau khi cùng bừa tối, mọi người đều có dùng chút rượu, chỉ có Chu Gia Huy là uống đến mực ngủ luôn trên bàn ăn. Chỉ còn lại trong miệng câu nói Hải Tuệ, anh nhớ em thật nhiều.
- Anh Phỉ biết chuyện liên quan đến Hải Tuệ thì nói với em được không? - Chu Giai Kỳ lên tiếng hỏi Châu Phỉ.
- Họ từng yêu nhau, cho đến khi Hải Tuệ đi du học, anh thấy Gia Huy nói hai người chia tay rồi, sau đó không thấy cậu ấy nhắc đến Hải Tuệ nữa. Anh còn nghe bạn cùng trường nói rằng thấy Gia Huy nói chuyện với mẹ Hải Tuệ sau đó liền không thấy bà ấy đến trường nữa. Hải Tuệ cũng đi du học luôn.
- Vậy em có thể đoán chắc chắn là họ chê gia cảnh nhà em quá nghèo rồi?
- Sao em biết Hải Tuệ, anh thấy kì lạ đấy? - Châu Phỉ hỏi lại Chu Giai Kỳ.
- Chị ấy hiện đang làm việc tại Giai Đình, ứng tuyển làm trợ lý cho anh trai em, nhưng giờ lại sắp xếp thành trợ lý của em. Chị ấy mới đến một ngày mà anh trai em đã như người mất hồn rồi.
- Cậu ấy quay về rồi sao?
- Phải, anh có thể đến Giai Đình giúp em thăm dò chị ấy một chút được không?
- Được.
Châu Phỉ trả lời dứt khoát, nhìn sang Chu Gia Huy đang gục xuống trên bàn ăn.
Năm đó cũng như thế, Chu Gia Huy giống như một cái xác sống, không còn nói chuyện, không còn cười đùa cùng hội bạn thân những lần gặp gỡ, thay vào đó là lao đầu vào làm thêm kiếm tiền. Để thay đổi được như ngày hôm nay ai là người thấu hiểu được cho cậu ấy. Vậy mà người phụ nữ kia lại có thể trắng trợn quay lại. Nói là làm vậy sao?
Vài ngày sau, Chu Giai Kỳ vẫn theo sát Hải Tuệ nhưng dường như không thấy cô ấy làm điều gì không đúng, gián điệp kinh tế cũng không phải, chỉ là giờ trà chiều cô ấy thường ngồi một góc nghe mọi người kể về chuyện của công ty, nhưng chỉ cần bất kì lời gì liên quan đến Chu Gia Huy cô ấy liền bật cười rồi nhấp thêm một ngụm cà phê nữa. Hôm nay cũng vậy, đề tài muôn thủa của các chị em văn phòng đó chính là Chu tổng, Chu Giai Kỳ bị mọi người quay xung quanh hỏi thêm vài chuyện về Chu Gia Huy:
- A Kỳ, em nhất định phải đợi Chu tổng lấy vợ xong mới kết hôn sao? Từ tổng chấp nhận đợi em lâu vậy sao?
- Anh ấy có bạn gái rồi, chắc qua năm cũng sẽ kết hôn thôi. Sau đó năm sau nữa em sẽ kết hôn.
Câu nói của Chu Giai Kỳ chưa dứt đã nghe thấy tiếng cạch ở phía xa. Bàn tay Hải Tuệ run run, không phải Chu Gia Huy không muốn thu nhận cô tại Giai Đình, mà trong lòng anh lo lắng vị hôn thê của anh sẽ buồn lòng.
Hải Tuệ đứng dạy dời đi ngay sau đó, Chu Giai Kỳ cũng nhanh chóng đi theo phía sau hóng hớt chuyện của anh trai. Tần Quách Hiền thấy vậy cũng chỉ đành đi theo phía sau cô sợ cô gây thêm chút chuyện. Cô gái này năng lực quả nhiên không hề tầm thường, gây chuyện lại càng chuyên nghiệp hơn. Tần Quách Hiền thầm nghĩ vẫn là ba năm trước cô tốt hơn bây giờ.
Hải Tuệ đi thẳng một mặt đến phòng làm việc của Chu Gia Huy ở nơi tầng cao nhất, không cần để ý đến việc thư ký bên cạnh ngăn cản, tự nhiên bước vào phòng làm việc của anh, đập mạnh đôi tay nhỏ xuống bàn. Muốn chất vấn anh những chuyện đã sảy ra năm đó. Cô tưởng rằng cô đã nói với anh rất rõ ràng chuyện năm năm trước, nhưng không ngờ bản thân anh lại có vợ sắp cưới nhưng cũng không thành thật với cô, để cô ôm mộng hão huyền.
Chu Gia Huy nghe được những lời Hải Tuệ chất vất bỗng nhiên bất giác cười thành tiếng:
- Em mơ mộng gì mà hão huyền.
- Chu Gia Huy em đứng ở đây nói rõ cho anh biết. Năm năm trước là em thật lòng yêu anh, năm năm sau vẫn là như vậy, em vẫn yêu anh, em quay về đây chỉ mong muốn có thể tìm cho mình một cơ hội, cùng nhau xây dựng lại ước mơ của cả hai, nhưng vì sao anh không dứt khoát nói với em một lời chứ.
- Hải Tuệ, con nói cái gì vậy con nói lại cho mẹ nghe xem nào. Ai cho phép con trở về tìm cái thằng nghèo túng khổ sở như vậy, cuộc sống tương lai rộng mở tại sao con không đi mà cứ phải tìm loại người hạ mạt như vậy?
Chu Gia Huy nhẹ nhàng quay màn hình máy tính lại về phía Hải Tuệ, hóa ra anh đang nghe điện video của mẹ cô. Nhưng chính cô cũng không kiềm chế nổi bản thân mình khi nghe những lời mẹ mình nói ra.
Đến chính cả Chu Giai Kỳ cũng không chấp nhận được những lời nói đó. Cô bước đến thật nhanh nhìn người phụ nữ trong chiếc màn hình vi tính hận không trực tiếp hất cho bà ấy một ca nước thật lớn:
- A Dì, cháu tưởng gì sống hơn nửa đời người thì trí tuệ và đức hạnh của Dì phải là thứ mà bậc hậu bối noi theo, chứ không phải dùng những ngôn từ của mấy bà bán buôn ngoài chợ để sỉ nhục anh trai cháu. Gia đình cháu năm năm trước nghèo thật nhưng không hèn hạ, không ăn cắp, không ăn xin của ai bất kì điều gì, sao Dì lại..
- Cô nói không biết xấu hổ, cô không ăn cắp không ăn xin sao, cô chẳng phải có một người mẹ nghiện cờ bạc, bán cô làm tình nhân cho người đàn ông khác sao? Cho dù bây giờ nhà cô có tiền thì sao chứ, liệu đó có phải là tiền cô nằm dưới thân đàn ông kiếm ra hay không, gia đình cô đều là thứ bẩn tưởi, còn muốn kéo con gái tôi vào vũng bùn sao?
Chu Giai Kỳ nghe từng lời người phụ nữ kia nói mà cả kinh, hai bàn tay cô nắm chặt lại, móng tay đâm vào bàn tay đau đến chảy máu, Chu Gia Huy vốn không để tâm đến những lời bà ấy nói vì cho dù sao đi nữa, bà ấy cũng là trưởng bối, cũng là mẹ của người anh từng yêu thương, nhưng bà ấy lại nhất định phải đâm sau vào vết thương trong lòng em gái anh. Em gái của anh trước đây vất vả chịu đứng, cố gắng gạt đi quá khứ lại được người đàn bà chanh chua này khơi gợi lại. Anh không thể không bảo vệ em gái của mình.
- Hải Tuệ, cô nghe rõ chưa, mẹ cô định kiến với gia đình tôi như vậy? Chúng ta không nên cho nhau cơ hội. Còn nữa, bà ấy luôn coi cô là vật báu để nâng niu, vậy tôi cũng luôn yêu thương và nâng niu em gái tôi như vậy. Cô đừng ôm hi vọng viển vông của mình bồi đáp lại sự đả kích của gia đình tôi. Chúng tôi không ăn của cô, không cướp của cô, làm ơn đừng lấy những suy nghĩ của gia đình cô áp đặt lên gia đình tôi, chúng tôi đang yên ả.
- Gia Huy anh nghe em nói được không? Em có thể tử bỏ gia đình ấy, em có thể bỏ hết tất cả, anh tin em được không?
- Hải Tuệ, con nghe cho rõ đây, con họ Hải, có chết đi con cũng mang dòng máu nhà họ Hải.
- Mẹ im đi, mẹ bao nhiêu lần đưa con đi viện, bao nhiêu lần đứng ngoài phòng cấp cứu rồi vì sao mẹ vẫn không hiểu tâm ý của con, con chỉ yêu anh ấy, chỉ yêu anh ấy, nếu mẹ muốn con trả máu lại cho mẹ, con làm được, mẹ muốn như vậy đúng không?
- Hải Tuệ, Hải Tuệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.