Chương 105
Punnie1310
22/04/2023
Lam Phong cũng vô cùng bất ngờ không nghĩ mọi chuyện lại đi đến nước này,
hơn nữa giường cũng đã lên nếu như Doãn Ngôn không chấp nhận lời cầu
thân của Lan Địch A Hoài chắc chắn sẽ khiến ban giao hai nước rạn nứt
Lam Phong nhìn sang Y Liên như muốn hỏi ý kiến y, Y Liên cũng không biết chuyện này nên xử lí như thế nào cho phải, hiện tại có thể thấy tất cả mọi người đều đã tin một điều đó chính là Doãn Ngôn cùng Lan Địch A Hoài đã xảy ra một số chuyện khó nói
“Chuyện này tạm thời đợi thất vương gia trở về rồi hãy tính, không biết thái tử Tây quốc có thể ở lại một thời gian được hay không”
“Đương nhiên là có thể chỉ sợ Thịnh Hà quốc không tiếp đón ta”
“Đương nhiên là vô cùng tiếp đón thái tử Tây quốc ở lại”
Buổi triều hôm đó kết thúc với loạt tin tức chấn động tất cả nhưng việc chấn động nhất vẫn là tin tức giữa Lan Địch A Hoài thái tử Tây quốc và thế tử của Thất vương gia Doãn Ngôn
Doãn Ngôn sau khi bãi triều liền nhanh chóng đi tìm Lan Địch A Hoài, hắn muốn hỏi xem rốt cuộc Lan Địch A Hoài là có ý gì nhưng khi đến liền bị người của y ngăn cản bảo y không muốn gặp ai cả, Doãn Ngôn tức giận đến mức muốn đạp cửa xông vào bên trong nhưng như vậy còn gì thể diện hoàng thất, hắn chỉ đành tức giận mà bỏ đi
Lam Y Nhu lúc này đang cùng Ngôn Tuấn Hàn và Tại Chính Hiên trò chuyện
“Không biết hai người quyết định ở lại Thịnh Hà quốc bao lâu, nếu được thì hãy đợi sau mùa xuân hãy rời đi cũng được”
Ngôn Tuấn Hàn nhìn Tại Chính Hiên như muốn hỏi ý, Tại Chính Hiên gật đầu, thật ra bọn họ trở về Bình Thiên quốc cũng chẳng làm gì, ở Thịnh Hà quốc cũng rất tốt
“Vậy đành làm phiền thái tử một thời gian rồi”
Lam Y Nhu mỉm cười
“Không phiền, hai người là người đã cứu ta, xem như ta báo ơn hai người vậy”
Nói đến đây Lam Y Nhu có chút suy tư, Tống Kỳ Nam không biết đã đi đâu cả một ngày y không nhìn thấy hắn mặc dù y chán ghét hắn nhưng đã một ngày không thấy mặt hắn y có chút lo lắng, hơn nữa hai hài tử không nhìn thấy hắn dường như cũng không vui
Ngôn Tuấn Hàn như nhìn ra sự suy tư của Lam Y Nhu liền lên tiếng hỏi
“Ngươi là đang nghĩ đến Kỳ Nam sao”
Lam Y Nhu chột dạ nhưng sau đó cũng gật đầu
“Hắn thân là thị vệ của ta nhưng cả ngày không thấy bóng dáng”
Ngôn Tuấn Hàn rất muốn nói rằng Tống Kỳ Nam vẫn đang ở trên mái nhà nhưng lại im lặng, mặc dù không biết tại sao Tống Kỳ Nam lại không chịu xuất hiện trước mặt Lam Y Nhu nhưng nếu hắn đã không muốn bị phát hiện thì Ngôn Tuấn Hàn cũng không muốn vạch trần
“Ta nghe nói hắn phải trở về ma giáo có chút việc có lẽ bây giờ hắn đã trở về ma giáo rồi”
Lam Y Nhu nghe vậy có chút thất vọng nhưng cũng an tâm, hiện tại Phụ hoàng và phụ thân ngoài mặt không nói gì nhưng y biết nếu Tống Kỳ Nam xuất hiện trước mặt bọn họ e rằng hắn sẽ bị đánh một trận không những vậy với tính cách phụ hoàng thật sự đem người đi chém đầu
“Ta có chút thắc mắc, rốt cuộc người tại sao lại kết giao bằng hữu với hắn hơn nữa ta thấy dường như hắn cũng thích người thì phải”
Lam Y Nhu tò mò hỏi, y muốn biết tại sao khi đó Tống Kỳ Nam lại xem bản thân là thế thân của Ngôn Tuấn Hàn, ngoài trừ dung mạp của bọn họ có vài đường nét giống nhau ra thì còn lí do gì, hơn nữa một người như Tống Kỳ Nam tại sao lại có thể chấp nhận chúc phúc cho người mình thích đến với người khác như vậy
Ngôn Tuấn Hàn cười nhẹ sau đó bắt đầu kể lại y làm sao quen biết Tống Kỳ Nam rồi kết giao bằng hữu cho đến bây giờ
Lam Y Nhu có chút bất ngờ không nghĩ lại có nhiều chuyện diễn ra như vậy, nhưng điều y không ngờ đến nhất chính là Ngôn Tuấn Hàn thật sự từng sống ở ma giáo một đoạn thời gian, còn có y phát hiện ra khi Ngôn Tuấn Hàn kể chuyện thì Tại Chính Hiên bên cạnh không mấy vui vẻ, nhưng nếu là y y cũng sẽ không vui vẻ với tình địch của mình, khi tình địch lại thân thiết vô cùng với ái nhân của mình
“Vậy người cùng hắn trở thành bằng hữu cũng đã hơn mười năm rồi”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu quả thật thời gian nhanh thật bọn họ thể mà trở thành bằng hữu đã hơn mười năm, cả bốn người bây giờ chỉ còn Tống Kỳ Nam là vẫn chưa yên bề gia thất mà thôi
Tống Kỳ Nam ở trên mái nhà cũng nghe thấy tất cả, quả thật hắn nhận ra một điều với tính cách của hắn hắn làm sao dễ dàng buông tay Ngôn Tuấn Hàn như vậy, nhưng thật sự khi nhìn thấy Lam Y Nhu, ở bên cạnh Lam Y Nhu một đoạn thời gian hắn hoàn toàn nhận ra một điều so với Ngôn Tuấn Hàn hắn càng muốn giữ lấy Lam Y Nhu không muốn buông tay y một chút nào cả, Lam Y Nhu chính là tâm can của hắn, hắn biết bây giờ con đường để bước đến gần Lam Y Nhu càng thêm trắc trở nhưng hắn không muốn bỏ cuộc cho dù có như thế nào đi chăng nữa
Đối mặt với sự thịnh nộ của hai vị trưởng bối của y cũng được hắn đều chấp nhận, không danh không phận ở bên Lam Y Nhu cũng được hắn đều chấp nhận chỉ cần có thể bên cạnh y và hai hài tử là được, âm thầm cũng được
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hai bọn ta bây giờ chỉ là bằng hữu lâu năm không hơn không kém, nhưng ta biết Kỳ Nam hiện tại đối với ngươi chính là thật lòng thật dạ”
Ngôn Tuấn Hàn nói, mặc dù không thích cách làm của Tống Kỳ Nam ban đầu nhưng thân là bằng hữu nói tốt vài lời cho hắn cũng được
Tại Chính Hiên liền lên tiếng
“Thật lòng thật dạ, lúc hắn bảo hắn thích ngươi cũng là thật lòng thật dạ, hắn thật lòng thật dạ với nhiều người quá đấy”
Lam Y Nhu nghe vậy chỉ cười, xem kìa phu phu hai người bọn họ đây là đang ân ân ái ái ăn dấm chua hay sao
“Ngươi lại sao vậy, ta chỉ coi hắn là bằng hữu nói tốt vài câu không được sao”
Tại Chính Hiên không nói nữa, nếu không lại chọc giận Ngôn Tuấn Hàn thì không hay
Lam Y Nhu nghĩ đến câu thật lòng thật dạ kia, y cũng không biết được câu nói đó có thật sự hay không nhưng y biết một điều chính là lời Tống Kỳ Nam nói ra đều là thật chỉ là y lại không còn muốn tin mà thôi
Tống Kỳ Nam âm thầm quan sát nét mặt của Lam Y Nhu có chút đau lòng, hắn thật sự muốn chứng minh cho y thấy hắn là thật lòng thật dạ đến mức nào, chỉ một mình y mà thôi, y chính là ngoại lệ duy nhất của hắn
Lam Phong nhìn sang Y Liên như muốn hỏi ý kiến y, Y Liên cũng không biết chuyện này nên xử lí như thế nào cho phải, hiện tại có thể thấy tất cả mọi người đều đã tin một điều đó chính là Doãn Ngôn cùng Lan Địch A Hoài đã xảy ra một số chuyện khó nói
“Chuyện này tạm thời đợi thất vương gia trở về rồi hãy tính, không biết thái tử Tây quốc có thể ở lại một thời gian được hay không”
“Đương nhiên là có thể chỉ sợ Thịnh Hà quốc không tiếp đón ta”
“Đương nhiên là vô cùng tiếp đón thái tử Tây quốc ở lại”
Buổi triều hôm đó kết thúc với loạt tin tức chấn động tất cả nhưng việc chấn động nhất vẫn là tin tức giữa Lan Địch A Hoài thái tử Tây quốc và thế tử của Thất vương gia Doãn Ngôn
Doãn Ngôn sau khi bãi triều liền nhanh chóng đi tìm Lan Địch A Hoài, hắn muốn hỏi xem rốt cuộc Lan Địch A Hoài là có ý gì nhưng khi đến liền bị người của y ngăn cản bảo y không muốn gặp ai cả, Doãn Ngôn tức giận đến mức muốn đạp cửa xông vào bên trong nhưng như vậy còn gì thể diện hoàng thất, hắn chỉ đành tức giận mà bỏ đi
Lam Y Nhu lúc này đang cùng Ngôn Tuấn Hàn và Tại Chính Hiên trò chuyện
“Không biết hai người quyết định ở lại Thịnh Hà quốc bao lâu, nếu được thì hãy đợi sau mùa xuân hãy rời đi cũng được”
Ngôn Tuấn Hàn nhìn Tại Chính Hiên như muốn hỏi ý, Tại Chính Hiên gật đầu, thật ra bọn họ trở về Bình Thiên quốc cũng chẳng làm gì, ở Thịnh Hà quốc cũng rất tốt
“Vậy đành làm phiền thái tử một thời gian rồi”
Lam Y Nhu mỉm cười
“Không phiền, hai người là người đã cứu ta, xem như ta báo ơn hai người vậy”
Nói đến đây Lam Y Nhu có chút suy tư, Tống Kỳ Nam không biết đã đi đâu cả một ngày y không nhìn thấy hắn mặc dù y chán ghét hắn nhưng đã một ngày không thấy mặt hắn y có chút lo lắng, hơn nữa hai hài tử không nhìn thấy hắn dường như cũng không vui
Ngôn Tuấn Hàn như nhìn ra sự suy tư của Lam Y Nhu liền lên tiếng hỏi
“Ngươi là đang nghĩ đến Kỳ Nam sao”
Lam Y Nhu chột dạ nhưng sau đó cũng gật đầu
“Hắn thân là thị vệ của ta nhưng cả ngày không thấy bóng dáng”
Ngôn Tuấn Hàn rất muốn nói rằng Tống Kỳ Nam vẫn đang ở trên mái nhà nhưng lại im lặng, mặc dù không biết tại sao Tống Kỳ Nam lại không chịu xuất hiện trước mặt Lam Y Nhu nhưng nếu hắn đã không muốn bị phát hiện thì Ngôn Tuấn Hàn cũng không muốn vạch trần
“Ta nghe nói hắn phải trở về ma giáo có chút việc có lẽ bây giờ hắn đã trở về ma giáo rồi”
Lam Y Nhu nghe vậy có chút thất vọng nhưng cũng an tâm, hiện tại Phụ hoàng và phụ thân ngoài mặt không nói gì nhưng y biết nếu Tống Kỳ Nam xuất hiện trước mặt bọn họ e rằng hắn sẽ bị đánh một trận không những vậy với tính cách phụ hoàng thật sự đem người đi chém đầu
“Ta có chút thắc mắc, rốt cuộc người tại sao lại kết giao bằng hữu với hắn hơn nữa ta thấy dường như hắn cũng thích người thì phải”
Lam Y Nhu tò mò hỏi, y muốn biết tại sao khi đó Tống Kỳ Nam lại xem bản thân là thế thân của Ngôn Tuấn Hàn, ngoài trừ dung mạp của bọn họ có vài đường nét giống nhau ra thì còn lí do gì, hơn nữa một người như Tống Kỳ Nam tại sao lại có thể chấp nhận chúc phúc cho người mình thích đến với người khác như vậy
Ngôn Tuấn Hàn cười nhẹ sau đó bắt đầu kể lại y làm sao quen biết Tống Kỳ Nam rồi kết giao bằng hữu cho đến bây giờ
Lam Y Nhu có chút bất ngờ không nghĩ lại có nhiều chuyện diễn ra như vậy, nhưng điều y không ngờ đến nhất chính là Ngôn Tuấn Hàn thật sự từng sống ở ma giáo một đoạn thời gian, còn có y phát hiện ra khi Ngôn Tuấn Hàn kể chuyện thì Tại Chính Hiên bên cạnh không mấy vui vẻ, nhưng nếu là y y cũng sẽ không vui vẻ với tình địch của mình, khi tình địch lại thân thiết vô cùng với ái nhân của mình
“Vậy người cùng hắn trở thành bằng hữu cũng đã hơn mười năm rồi”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu quả thật thời gian nhanh thật bọn họ thể mà trở thành bằng hữu đã hơn mười năm, cả bốn người bây giờ chỉ còn Tống Kỳ Nam là vẫn chưa yên bề gia thất mà thôi
Tống Kỳ Nam ở trên mái nhà cũng nghe thấy tất cả, quả thật hắn nhận ra một điều với tính cách của hắn hắn làm sao dễ dàng buông tay Ngôn Tuấn Hàn như vậy, nhưng thật sự khi nhìn thấy Lam Y Nhu, ở bên cạnh Lam Y Nhu một đoạn thời gian hắn hoàn toàn nhận ra một điều so với Ngôn Tuấn Hàn hắn càng muốn giữ lấy Lam Y Nhu không muốn buông tay y một chút nào cả, Lam Y Nhu chính là tâm can của hắn, hắn biết bây giờ con đường để bước đến gần Lam Y Nhu càng thêm trắc trở nhưng hắn không muốn bỏ cuộc cho dù có như thế nào đi chăng nữa
Đối mặt với sự thịnh nộ của hai vị trưởng bối của y cũng được hắn đều chấp nhận, không danh không phận ở bên Lam Y Nhu cũng được hắn đều chấp nhận chỉ cần có thể bên cạnh y và hai hài tử là được, âm thầm cũng được
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hai bọn ta bây giờ chỉ là bằng hữu lâu năm không hơn không kém, nhưng ta biết Kỳ Nam hiện tại đối với ngươi chính là thật lòng thật dạ”
Ngôn Tuấn Hàn nói, mặc dù không thích cách làm của Tống Kỳ Nam ban đầu nhưng thân là bằng hữu nói tốt vài lời cho hắn cũng được
Tại Chính Hiên liền lên tiếng
“Thật lòng thật dạ, lúc hắn bảo hắn thích ngươi cũng là thật lòng thật dạ, hắn thật lòng thật dạ với nhiều người quá đấy”
Lam Y Nhu nghe vậy chỉ cười, xem kìa phu phu hai người bọn họ đây là đang ân ân ái ái ăn dấm chua hay sao
“Ngươi lại sao vậy, ta chỉ coi hắn là bằng hữu nói tốt vài câu không được sao”
Tại Chính Hiên không nói nữa, nếu không lại chọc giận Ngôn Tuấn Hàn thì không hay
Lam Y Nhu nghĩ đến câu thật lòng thật dạ kia, y cũng không biết được câu nói đó có thật sự hay không nhưng y biết một điều chính là lời Tống Kỳ Nam nói ra đều là thật chỉ là y lại không còn muốn tin mà thôi
Tống Kỳ Nam âm thầm quan sát nét mặt của Lam Y Nhu có chút đau lòng, hắn thật sự muốn chứng minh cho y thấy hắn là thật lòng thật dạ đến mức nào, chỉ một mình y mà thôi, y chính là ngoại lệ duy nhất của hắn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.