Chương 114
Punnie1310
22/04/2023
Tống Kỳ Nam vẫn đứng đó không rời đi, Lam Phong sau khi Y Liên ngất xĩu liền rời đi nhanh chóng gọi thái y đến xem cho Y Liên
Tống Kỳ Nam vẫn không rời khỏi Lam Y Nhu nửa bước, liên tục lẩm bẩm những lời như tại sao y lại bỏ hắn, y mau tỉnh lại để chán ghét hắn đi, mắng hắn đi khi hắn cho hài tử đồ, y tại sao lại cứ nằm đó không nhúc nhích không nói một lời cứ như vậy mà nằm trong quan tài vậy chứ
Ngôn Tuấn Hàn và Tại Chính Hiên nhìn như vậy cũng không biết nên khuyên can thế nào chỉ đành để Tống Kỳ Nam ở lại, hai người tiếp tục chăm sóc Lam Y Lâm và Lam Y Phàm
“Y Nhu, ngươi dậy đi có được không, dậy mà chán ghét ta, hận ta đi có được không, ngươi đừng nằm đó nữa, dậy đi nếu không ta liền bắt nhốt ngươi, liền bỏ cổ trùng vào người ngươi để ngươi không thể rời xa ta nữa, Y Nhu ngươi mau dậy đi hài thử khóc rồi ta không dỗ được, mau dậy đi hài tử nhớ ngươi rồi mau dậy nhìn chúng đi có được không”
Bất cứ ai nghe những lời này đều đau lòng nhưng người chết làm sao có thể sống lại cơ chứ
Tống Kỳ Nam cứ tiếp tục đứng ở bên cạnh quan tài của Lam Y Nhu nửa bước không rời liên tục lảm nhảm những lời vô nghĩa hắn bây giờ cứ như kẻ điên vậy không ngừng nắm lấy bàn tay sớm đã lạnh đi của Lam Y Nhu, hắn muốn nắm tay y, muốn sưởi ấm cho y, muốn y tỉnh dậy giựt tay ra khỏi tay hắn, đuổi hắn đi, chỉ cần y sống lại cái giá nào hắn cũng chấp nhận trả cả
Tống Tịnh cùng với Lục Thừa và Yên Khánh rốt cuộc cũng đến kinh thành, theo như trước đo Tống Tịnh thành công vào được hoàng cung, đang muốn tìm Lam Phong và Y Liên liền cảm nhận được không khí tang thương bao trùm toàn bộ hoàng cung cứ có cảm giác không đúng lắm
Tống Tịnh liền nhanh chóng đi tìm Lam Phong và Y Liên, hắn từng đến hoàng cung vài lần mặc dù không rành đường nhưng hắn biết tìm Lam Phong và Y Liên ở đâu, nhanh chóng đi tìm hai người hỏi xem có chuyện gì đã xảy ra, bỏ lại Lục Thừa và Yên Khánh không biết nên đi đâu và làm gì vì nơi này không thân thuộc với họ
Tống Tịnh nhanh chóng tìm được Lam Phong và Y Liên, chỉ là Y Liên đang nằm trên giường sắc mặt không tốt
“Có chuyện gì vậy, Y Liên hắn làm sao vậy”
Tống Tịnh lo lắng hỏi, lúc này mới quan sát thất Lam Phong sắc mặt cũng vô cùng tiều tuỵ, Tống Tịnh đón chắc đã có chuyện vô cùng lớn xảy ra
“Sao ngươi lại đến muộn vậy chứ, nếu như ngươi đến sớm một chút thì hoàng nhi của bọn ta có thể đã được cứu”
Lam Phong nói ra nhưng sau đó lại cười lớn, hắn không thể trách Tống Tịnh được, Tống Tịnh đâu biết chuyện gì đã xảy ra, hắn nên tự trách bản thân mình vì không bảo vệ được hoàng nhi của mình
Tống Tịnh như nghe hiểu gì đó liền nhìn Lam Phong và Y Liên ánh mắt đau buôn, bây giờ Lam Phong tinh thần không ổn định cũng không hỏi được gì hắn đành phải đi tìm Tống Kỳ Nam, xem thử xem việc này như thế nào và quan trọng đừng như hắn đã đoán
Tống Tịnh mất nhiều thời gian để tìm kiếm trong hoàng cung, cũng may hắn nhìn thấy Ngôn Tuấn Hàn và Tại Chính Hiên hai người đang bế hai đứa bé có đôi mắt màu xám, hắn liền biết đây là cháu trai của mình liền nhanh chóng bước đến, Ngôn Tuấn Hàn nhận ra Tống Tịnh liền nhanh chân bước đến
“Chuyện gì xảy ra, còn nữa sao hai người lại bế chúng”
Ngôn Tuấn Hàn nhìn Tại Chính Hiên sau đó đành nói cho Tống Tịnh biết, Tống Tịnh vô cùng sốc không nghĩ mọi chuyện lại đúng như hắn đoán nhưng nếu như vậy Tống Kỳ Nam hài tử của hắn nhất định phát điên mất nhưng rốt cuộc loại độc gì lại lợi hại như vậy cơ chứ, chỉ có thể là độc của Tây quốc mà thôi
Tống Tịnh nhìn hai tiểu bảo bối trong lòng chua xót, chúng còn nhỏ như vậy lại mất đi phụ thân sau này phải biết làm sao đây, Tống Tịnh nhanh chóng theo lời của Ngôn Tuấn Hàn tìm được Tống Kỳ Nam, thấy hắn cứ vô hồn đứng đó thật sự nhìn thấy bản thân của mình năm đó khi mẫu thân của Tống Kỳ Nam mất, quả thật hắn nợ mẫu thân của Tống Kỳ Nam, nàng cả đời yêu hắn vì hắn sinh hài tử rồi lại đổi một mạng khi hắn biết hắn đã vô cùng ái náy cùng đau lòng nhưng hắn biết bản thân làm sau đau lòng bằng hài tử
Tống Kỳ Nam là yêu Lam Y Nhu, nhìn người mình yêu chết đi có ai chịu được cơ chứ
“Phụ thân…người sao lại ở đây”
Tống Kỳ Nam nhận ra Tống Tịnh liền đưa mắt nhìn, mắt hắn bây giờ chứa đầy đau thương, như muốn chết đi cùng bồi táng với người bên trong quan tài
Quả thật đúng vậy Tống Kỳ Nam đang có suy nghĩ bản thân sẽ bồi táng theo Lam Y Nhu, Lam Y Nhu không còn sống hắn sống trên đời có ý nghĩa gì cơ chứ, hắn đi theo y xuống cửu tuyền, hắn sẽ gặp y ở cầu nại hà có đúng không, chắc là không Lam Y Nhu chán ghét hắn như vậy chắc chắn sẽ không gặp hắn, sẽ uống canh mạnh bà để quên hết tất cả mọi chuyện
“Ngươi nén đau buồn, Kỳ Nam ngươi còn hai hài tử phụ thân mong ngươi suy nghĩ cho kỹ”
Tống Tịnh sẽ không ngăn cản Tống Kỳ Nam làm gì vì người rõ hớn bất cứ ai Tống Kỳ Nam là kẻ si tình một khi si tình thì có thể làm bất cứ điều gì, hơn nữa nếu là người, ái nhân trong lòng chết đi thì sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa
Tống Kỳ Nam nhìn Tống Tịnh sau đó nhìn Lam Y Nhu, nếu có thể hắn nhất định sẽ làm mọi cách để Lam Y Nhu sống lại, cho dù đổi mạng mình hắn cũng chấp nhận, đột nhiên trong đầu Tống Kỳ Nam lại xuất hiện một điều gì đó, hắn rốt cuộc cũng nghĩ ra cách
Tống Tịnh bất ngờ khi nhìn thấy thay đổi trên khuôn mặt của Tống Kỳ Nam, sau đó liền hiểu ra nhìn chầm chầm vào Tống Kỳ Nam, không lẽ hắn muốn làm như vậy hay sao
Doãn Ngôn cho người tìm kiếm khắp nơi không hề có tung tích của Lan Địch A Hoài, hắn lục tung tất cả trong căn phong lên, bất giác tức giận ném đi chiếc hộp đựng giải dược, lúc này chiếc hộp bị ném liền vỗ tan tác bên trong hiện ra một phong thư, Doãn Ngôn cầm lấy phong thư trên tay hắn run rẩy đọc từng chữ trong phong thư đến khi bản thân ngồi khuỵ xuống đất mất hồn mà nhìn chầm chầm lá thư với những chữ viết có chút vội vàng
Những lời trong thư khiến cho hắn không biết bản thân nên như thế nào, hắn nắm chặt lấy phong thư trong tay nhanh chóng chạy ra ngoài dùng hết nhân lực mà đi tìm Lan Địch A Hoài, tay vô thức nắm chặt lọ đan dược
Tống Kỳ Nam vẫn không rời khỏi Lam Y Nhu nửa bước, liên tục lẩm bẩm những lời như tại sao y lại bỏ hắn, y mau tỉnh lại để chán ghét hắn đi, mắng hắn đi khi hắn cho hài tử đồ, y tại sao lại cứ nằm đó không nhúc nhích không nói một lời cứ như vậy mà nằm trong quan tài vậy chứ
Ngôn Tuấn Hàn và Tại Chính Hiên nhìn như vậy cũng không biết nên khuyên can thế nào chỉ đành để Tống Kỳ Nam ở lại, hai người tiếp tục chăm sóc Lam Y Lâm và Lam Y Phàm
“Y Nhu, ngươi dậy đi có được không, dậy mà chán ghét ta, hận ta đi có được không, ngươi đừng nằm đó nữa, dậy đi nếu không ta liền bắt nhốt ngươi, liền bỏ cổ trùng vào người ngươi để ngươi không thể rời xa ta nữa, Y Nhu ngươi mau dậy đi hài thử khóc rồi ta không dỗ được, mau dậy đi hài tử nhớ ngươi rồi mau dậy nhìn chúng đi có được không”
Bất cứ ai nghe những lời này đều đau lòng nhưng người chết làm sao có thể sống lại cơ chứ
Tống Kỳ Nam cứ tiếp tục đứng ở bên cạnh quan tài của Lam Y Nhu nửa bước không rời liên tục lảm nhảm những lời vô nghĩa hắn bây giờ cứ như kẻ điên vậy không ngừng nắm lấy bàn tay sớm đã lạnh đi của Lam Y Nhu, hắn muốn nắm tay y, muốn sưởi ấm cho y, muốn y tỉnh dậy giựt tay ra khỏi tay hắn, đuổi hắn đi, chỉ cần y sống lại cái giá nào hắn cũng chấp nhận trả cả
Tống Tịnh cùng với Lục Thừa và Yên Khánh rốt cuộc cũng đến kinh thành, theo như trước đo Tống Tịnh thành công vào được hoàng cung, đang muốn tìm Lam Phong và Y Liên liền cảm nhận được không khí tang thương bao trùm toàn bộ hoàng cung cứ có cảm giác không đúng lắm
Tống Tịnh liền nhanh chóng đi tìm Lam Phong và Y Liên, hắn từng đến hoàng cung vài lần mặc dù không rành đường nhưng hắn biết tìm Lam Phong và Y Liên ở đâu, nhanh chóng đi tìm hai người hỏi xem có chuyện gì đã xảy ra, bỏ lại Lục Thừa và Yên Khánh không biết nên đi đâu và làm gì vì nơi này không thân thuộc với họ
Tống Tịnh nhanh chóng tìm được Lam Phong và Y Liên, chỉ là Y Liên đang nằm trên giường sắc mặt không tốt
“Có chuyện gì vậy, Y Liên hắn làm sao vậy”
Tống Tịnh lo lắng hỏi, lúc này mới quan sát thất Lam Phong sắc mặt cũng vô cùng tiều tuỵ, Tống Tịnh đón chắc đã có chuyện vô cùng lớn xảy ra
“Sao ngươi lại đến muộn vậy chứ, nếu như ngươi đến sớm một chút thì hoàng nhi của bọn ta có thể đã được cứu”
Lam Phong nói ra nhưng sau đó lại cười lớn, hắn không thể trách Tống Tịnh được, Tống Tịnh đâu biết chuyện gì đã xảy ra, hắn nên tự trách bản thân mình vì không bảo vệ được hoàng nhi của mình
Tống Tịnh như nghe hiểu gì đó liền nhìn Lam Phong và Y Liên ánh mắt đau buôn, bây giờ Lam Phong tinh thần không ổn định cũng không hỏi được gì hắn đành phải đi tìm Tống Kỳ Nam, xem thử xem việc này như thế nào và quan trọng đừng như hắn đã đoán
Tống Tịnh mất nhiều thời gian để tìm kiếm trong hoàng cung, cũng may hắn nhìn thấy Ngôn Tuấn Hàn và Tại Chính Hiên hai người đang bế hai đứa bé có đôi mắt màu xám, hắn liền biết đây là cháu trai của mình liền nhanh chóng bước đến, Ngôn Tuấn Hàn nhận ra Tống Tịnh liền nhanh chân bước đến
“Chuyện gì xảy ra, còn nữa sao hai người lại bế chúng”
Ngôn Tuấn Hàn nhìn Tại Chính Hiên sau đó đành nói cho Tống Tịnh biết, Tống Tịnh vô cùng sốc không nghĩ mọi chuyện lại đúng như hắn đoán nhưng nếu như vậy Tống Kỳ Nam hài tử của hắn nhất định phát điên mất nhưng rốt cuộc loại độc gì lại lợi hại như vậy cơ chứ, chỉ có thể là độc của Tây quốc mà thôi
Tống Tịnh nhìn hai tiểu bảo bối trong lòng chua xót, chúng còn nhỏ như vậy lại mất đi phụ thân sau này phải biết làm sao đây, Tống Tịnh nhanh chóng theo lời của Ngôn Tuấn Hàn tìm được Tống Kỳ Nam, thấy hắn cứ vô hồn đứng đó thật sự nhìn thấy bản thân của mình năm đó khi mẫu thân của Tống Kỳ Nam mất, quả thật hắn nợ mẫu thân của Tống Kỳ Nam, nàng cả đời yêu hắn vì hắn sinh hài tử rồi lại đổi một mạng khi hắn biết hắn đã vô cùng ái náy cùng đau lòng nhưng hắn biết bản thân làm sau đau lòng bằng hài tử
Tống Kỳ Nam là yêu Lam Y Nhu, nhìn người mình yêu chết đi có ai chịu được cơ chứ
“Phụ thân…người sao lại ở đây”
Tống Kỳ Nam nhận ra Tống Tịnh liền đưa mắt nhìn, mắt hắn bây giờ chứa đầy đau thương, như muốn chết đi cùng bồi táng với người bên trong quan tài
Quả thật đúng vậy Tống Kỳ Nam đang có suy nghĩ bản thân sẽ bồi táng theo Lam Y Nhu, Lam Y Nhu không còn sống hắn sống trên đời có ý nghĩa gì cơ chứ, hắn đi theo y xuống cửu tuyền, hắn sẽ gặp y ở cầu nại hà có đúng không, chắc là không Lam Y Nhu chán ghét hắn như vậy chắc chắn sẽ không gặp hắn, sẽ uống canh mạnh bà để quên hết tất cả mọi chuyện
“Ngươi nén đau buồn, Kỳ Nam ngươi còn hai hài tử phụ thân mong ngươi suy nghĩ cho kỹ”
Tống Tịnh sẽ không ngăn cản Tống Kỳ Nam làm gì vì người rõ hớn bất cứ ai Tống Kỳ Nam là kẻ si tình một khi si tình thì có thể làm bất cứ điều gì, hơn nữa nếu là người, ái nhân trong lòng chết đi thì sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa
Tống Kỳ Nam nhìn Tống Tịnh sau đó nhìn Lam Y Nhu, nếu có thể hắn nhất định sẽ làm mọi cách để Lam Y Nhu sống lại, cho dù đổi mạng mình hắn cũng chấp nhận, đột nhiên trong đầu Tống Kỳ Nam lại xuất hiện một điều gì đó, hắn rốt cuộc cũng nghĩ ra cách
Tống Tịnh bất ngờ khi nhìn thấy thay đổi trên khuôn mặt của Tống Kỳ Nam, sau đó liền hiểu ra nhìn chầm chầm vào Tống Kỳ Nam, không lẽ hắn muốn làm như vậy hay sao
Doãn Ngôn cho người tìm kiếm khắp nơi không hề có tung tích của Lan Địch A Hoài, hắn lục tung tất cả trong căn phong lên, bất giác tức giận ném đi chiếc hộp đựng giải dược, lúc này chiếc hộp bị ném liền vỗ tan tác bên trong hiện ra một phong thư, Doãn Ngôn cầm lấy phong thư trên tay hắn run rẩy đọc từng chữ trong phong thư đến khi bản thân ngồi khuỵ xuống đất mất hồn mà nhìn chầm chầm lá thư với những chữ viết có chút vội vàng
Những lời trong thư khiến cho hắn không biết bản thân nên như thế nào, hắn nắm chặt lấy phong thư trong tay nhanh chóng chạy ra ngoài dùng hết nhân lực mà đi tìm Lan Địch A Hoài, tay vô thức nắm chặt lọ đan dược
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.