Chương 136
Punnie1310
22/04/2023
Ngày hôm nay Lam Y Nhu cư nhiên biến mất cả ngày khiến Tống Kỳ Nam ngồi
không yên, hắn còn định đi tìm thì bị Ngôn Tuấn Hàn ngăn cản
“Ngươi tìm y làm gì cơ chứ, y đang bận xem đóng bài thi kia ngươi đến biết đâu lại có lời đồn không hay thì sao”
“Nhưng y cả ngày không ăn không uống ta lo lắng hơn nữa tại sao lại không cho ta theo cùng hay Y Nhu vẫn còn giận ta”
Tại Chính Hiên bên cạnh nhịn không được phải nói
“Cho ngươi theo cùng làm gì, người xem hết được đóng đó sao, ngươi tự chấm bài của ngươi sao, điên thật còn nữa không phải có Yên Hương bên cạnh hay sao, đừng lo lắng”
Tống Kỳ Nam đương nhiên hiểu nhưng lần trước Lam Y Nhu rời khỏi mắt của hắn một chút đã nhém bị lão già tể tướng kia bắt đi, hắn đương nhiên không an tâm, hơn nữa Lam Y Nhu lại không có võ công, thậ thể y lại yếu ớt nếu xảy ra chuyện gì hắn biết làm sao đây
“Ta hiểu lo lắng của ngươi, y không yếu đuối như vậy đâu còn có ta đã đưa pháo hoa của ta cho y, nếu xảy ra chuyện chỉ cần bắn lên trời nhất định sẽ có ám vệ ứng cứu”
Ngôn Tuấn Hàn an ủi Tống Kỳ Nam để hắn yên tâm hơn
Ở bên chỗ Lam Y Nhu, chỉ vừa nhìn vào chữ viết y đã nhận ra là chữ viết của ai, nhưng là một thái tử một hoàng đế tương lai y nhất định phải công tâm hết mực, nhưng quả thật mà nói Tống Kỳ Nam thể hiện rất tốt đề thi mà y đưa ra, mọi thứ từng câu từng chữ đều đúng trọng tâm cần được nói đến, hướng giải quyết cũng rất hợp tình hợp lí, nhìn như thế nào cũng không giống một người chỉ biết chém chém giết giết ngoài giang hồ
Mà đúng thật như vậy Tống Kỳ Nam hắn là một người thông minh, nếu không tại sao sản nghiệp của hắn ở Bình Thiên quốc lại nhiều đến vậy, có thể chiếm cả một trấn thành nơi giao thương hàng hoá của chính bản thân mình, cũng là người có tiếng trong giới buôn ngọc ở Bình Thiên quốc, chỉ có điều những việc này đến sau này Lam Y Nhu mới biết được mà thôi
Bên phía bên này tể tướng đã sớm chuẩn bị, hắn chỉ còn đợi thời cơ thích hợp lần nữa để cho người của Địch quốc vào trong hoàng cung, lần này nhắm đến chính là Hoàng đế và Nam hậu, mặc dù lão biết không dễ đối phó nhưng đó chỉ là kế hoạch ban đầu, lão ta sẽ âm thầm bắt cho bằng được thái tử, chỉ cần có thái tử trong tay Hoàng đế và Nam hậu nhất định phải nhân nhượng hắn
Tây Thành xa xôi, rốt cuộc thì Doãn Ngôn cũng về lại Tây Thành sau một thời gian dài ở kinh thành, Tây Thành thấy thế tử trở về liền vui mừng nghênh đón, Doãn Ngôn thì chẳng mấy có tâm trạng để quan tâm
Đúng lúc này Văn Yên ra ngoài hốt thuốc cũng như mua ít thức ăn thì nhìn thấy Doãn Ngôn, hắn vô cùng lo lắng lập tức tránh tránh né né lẫn vào dòng người mà trốn đi
Trở về căn nhà nhỏ, Lan Địch A Hoài vẫn hôn mê bất tỉnh, y đã gầy hơn trước rất nhiều, khuôn mặt xanh xao, dựa vào mấy than thuốc kia mà duy trì mạng sống nhưng Văn Yên biết mãi như vậy không phải là cách, nhất định phải giải được độc trong người của Lan Địch A Hoài
“Chủ tử người biết hôm nay ta đã gặp ai ở bên ngoài không, là kẻ mà người hạ mình trao hết mọi thứ cho hắn đó, hắn thế nhưng đuổi đến Tây Thành rồi, người nói xem nếu hắn tìm được người thì phải làm sao đây, Văn Yên thật sự quá vô dụng”
Văn Yên khóc lóc tự trách bản thân vô dụng khi không làm được gì cho Lan Địch A Hoài cả
Văn Yên vẫn tiếp tục khóc rồi nói rất nhiều chuyện sau đó cũng ngoan ngoãn mà đi sắt thuốc cho Lan Địch A Hoài uống, mỗi ngày nhìn sắc mặt chủ tử càng yếu ớt đi Văn Yên thật sự đau lòng thay cho người, từ một thái tử dưới một người trên vạn người, tương lai trở thành Tây vương, bây giờ lại chỉ có thể nằm một chỗ thoi thóp sống qua ngày mà thôi nhìn xem người được cả hoàng thăt cho là tàn ác tàn độc giờ chả khác gì một người chết cả
Doãn Ngôn trở về vương phủ của mình, về đây khiến hắn càng nhớ lại đoạn thời gian Lan Địch A Hoài ở cùng hắn trong vương phủ, lúc đó quả thật rất vui, nhưng lúc đó hắn lại xem Lan Địch A Hoài như thế thân của Lam Y Nhu, nhưng thật chất Lan Địch A Hoài không thể nào giống Lam Y Nhu được
Nhìn cảnh tượng trong phủ khiến bao hồi ức quay về làm hắn càng thấy tội lỗi hơn, tất cả đều là lỗi của hắn, nếu như hắn không cứu Lan Địch A Hoài, nếu như đêm đó hắn không say rượu làm loạn, nếu như hắn không hứa hẹn sẽ chịu trách nhiệm thì chắc có lẽ bây giờ Lan Địch A Hoài đã trở thành Tây vương kế nhiệm rồi
Tất cả mọi lỗi lầm đều do hắn mà ra cả
Quay lại kinh thành, Lam Y Nhu rốt cuộc cũng trở về cung của mình, y thật sự rất mệt cho nên vừa trở về đã nhắm mắt mà nghỉ ngơi, Tống Kỳ Nam nhìn y mệt mỏi như vậy cũng đau lòng, hắn căn dặn Yên Hương lui xuống chuẩn bị thức ăn, bản thân hắn ở lại chăm sóc cho y
Quả thật làm một thái tử không hề dễ dàng một chút nào, Tống Kỳ Nam đau lòng cho Lam Y Nhu, hắn cảm thấy hối hận vì những chuyện bản thân đã làm với Lam Y Nhu, hắn thật muốn một kiếm tự kết liễu bản thân khi trước đây đã xem y như một nam sủng đã vậy còn chưa được sự đồng ý của y đã cường bạo y, khiến y phải mang hai tiểu hài tử, nhưng hắn biết ơn y vì cho đến cuối cùng y vẫn không từ bỏ hai tiểu hài tử, còn chấp nhận hắn, sau này cho dù có chuyện gì hắn cũng nhất định không buông tay y ra, dù phía trước là gì đi chăng nữa hắn cũng không buông ra
Lam Y Nhu ngủ một giấc đến khuya mới tỉnh dậy, Tống Kỳ Nam lúc này vẫn ở một bên quan sát y ngủ, Lam Y Nhu cảm giác có chút không được thoải mái khi có người cứ nhìn mình suốt như vậy
“Ngươi ở đây từ khi nào”
“Từ khi ngươi trở về, để ta sai Yên Hương mang thức ăn vào cho ngươi”
Lam Y Nhu gật đầu, ngủ đã lâu y cũng có chút đói rồi
Yên Hương theo lệnh mà nhanh chóng bày biện mọi thứ lên bàn, Tống Kỳ Nam thì giúp Lam Y Nhu thay một bộ y phục thoải mái ra
“Ngươi khá am hiểu về ngọc thì phải”
Tống Kỳ Nam bất ngờ khi nghe y hỏi nhưng say đó chỉ cười nhẹ
“Vậy ngươi nghĩ ma giáo làm sao có được những thứ như hiện tại, đương nhiên ta phải âm thầm làm một thương buông lương thiện rồi, không phải sao”
Lam Y Nhu nghe vậy cảm thấy quả thật còn nhiều chuyền Tống Kỳ Nam chưa thành thật khai báo với y, giỏi lắm
“Ngươi tìm y làm gì cơ chứ, y đang bận xem đóng bài thi kia ngươi đến biết đâu lại có lời đồn không hay thì sao”
“Nhưng y cả ngày không ăn không uống ta lo lắng hơn nữa tại sao lại không cho ta theo cùng hay Y Nhu vẫn còn giận ta”
Tại Chính Hiên bên cạnh nhịn không được phải nói
“Cho ngươi theo cùng làm gì, người xem hết được đóng đó sao, ngươi tự chấm bài của ngươi sao, điên thật còn nữa không phải có Yên Hương bên cạnh hay sao, đừng lo lắng”
Tống Kỳ Nam đương nhiên hiểu nhưng lần trước Lam Y Nhu rời khỏi mắt của hắn một chút đã nhém bị lão già tể tướng kia bắt đi, hắn đương nhiên không an tâm, hơn nữa Lam Y Nhu lại không có võ công, thậ thể y lại yếu ớt nếu xảy ra chuyện gì hắn biết làm sao đây
“Ta hiểu lo lắng của ngươi, y không yếu đuối như vậy đâu còn có ta đã đưa pháo hoa của ta cho y, nếu xảy ra chuyện chỉ cần bắn lên trời nhất định sẽ có ám vệ ứng cứu”
Ngôn Tuấn Hàn an ủi Tống Kỳ Nam để hắn yên tâm hơn
Ở bên chỗ Lam Y Nhu, chỉ vừa nhìn vào chữ viết y đã nhận ra là chữ viết của ai, nhưng là một thái tử một hoàng đế tương lai y nhất định phải công tâm hết mực, nhưng quả thật mà nói Tống Kỳ Nam thể hiện rất tốt đề thi mà y đưa ra, mọi thứ từng câu từng chữ đều đúng trọng tâm cần được nói đến, hướng giải quyết cũng rất hợp tình hợp lí, nhìn như thế nào cũng không giống một người chỉ biết chém chém giết giết ngoài giang hồ
Mà đúng thật như vậy Tống Kỳ Nam hắn là một người thông minh, nếu không tại sao sản nghiệp của hắn ở Bình Thiên quốc lại nhiều đến vậy, có thể chiếm cả một trấn thành nơi giao thương hàng hoá của chính bản thân mình, cũng là người có tiếng trong giới buôn ngọc ở Bình Thiên quốc, chỉ có điều những việc này đến sau này Lam Y Nhu mới biết được mà thôi
Bên phía bên này tể tướng đã sớm chuẩn bị, hắn chỉ còn đợi thời cơ thích hợp lần nữa để cho người của Địch quốc vào trong hoàng cung, lần này nhắm đến chính là Hoàng đế và Nam hậu, mặc dù lão biết không dễ đối phó nhưng đó chỉ là kế hoạch ban đầu, lão ta sẽ âm thầm bắt cho bằng được thái tử, chỉ cần có thái tử trong tay Hoàng đế và Nam hậu nhất định phải nhân nhượng hắn
Tây Thành xa xôi, rốt cuộc thì Doãn Ngôn cũng về lại Tây Thành sau một thời gian dài ở kinh thành, Tây Thành thấy thế tử trở về liền vui mừng nghênh đón, Doãn Ngôn thì chẳng mấy có tâm trạng để quan tâm
Đúng lúc này Văn Yên ra ngoài hốt thuốc cũng như mua ít thức ăn thì nhìn thấy Doãn Ngôn, hắn vô cùng lo lắng lập tức tránh tránh né né lẫn vào dòng người mà trốn đi
Trở về căn nhà nhỏ, Lan Địch A Hoài vẫn hôn mê bất tỉnh, y đã gầy hơn trước rất nhiều, khuôn mặt xanh xao, dựa vào mấy than thuốc kia mà duy trì mạng sống nhưng Văn Yên biết mãi như vậy không phải là cách, nhất định phải giải được độc trong người của Lan Địch A Hoài
“Chủ tử người biết hôm nay ta đã gặp ai ở bên ngoài không, là kẻ mà người hạ mình trao hết mọi thứ cho hắn đó, hắn thế nhưng đuổi đến Tây Thành rồi, người nói xem nếu hắn tìm được người thì phải làm sao đây, Văn Yên thật sự quá vô dụng”
Văn Yên khóc lóc tự trách bản thân vô dụng khi không làm được gì cho Lan Địch A Hoài cả
Văn Yên vẫn tiếp tục khóc rồi nói rất nhiều chuyện sau đó cũng ngoan ngoãn mà đi sắt thuốc cho Lan Địch A Hoài uống, mỗi ngày nhìn sắc mặt chủ tử càng yếu ớt đi Văn Yên thật sự đau lòng thay cho người, từ một thái tử dưới một người trên vạn người, tương lai trở thành Tây vương, bây giờ lại chỉ có thể nằm một chỗ thoi thóp sống qua ngày mà thôi nhìn xem người được cả hoàng thăt cho là tàn ác tàn độc giờ chả khác gì một người chết cả
Doãn Ngôn trở về vương phủ của mình, về đây khiến hắn càng nhớ lại đoạn thời gian Lan Địch A Hoài ở cùng hắn trong vương phủ, lúc đó quả thật rất vui, nhưng lúc đó hắn lại xem Lan Địch A Hoài như thế thân của Lam Y Nhu, nhưng thật chất Lan Địch A Hoài không thể nào giống Lam Y Nhu được
Nhìn cảnh tượng trong phủ khiến bao hồi ức quay về làm hắn càng thấy tội lỗi hơn, tất cả đều là lỗi của hắn, nếu như hắn không cứu Lan Địch A Hoài, nếu như đêm đó hắn không say rượu làm loạn, nếu như hắn không hứa hẹn sẽ chịu trách nhiệm thì chắc có lẽ bây giờ Lan Địch A Hoài đã trở thành Tây vương kế nhiệm rồi
Tất cả mọi lỗi lầm đều do hắn mà ra cả
Quay lại kinh thành, Lam Y Nhu rốt cuộc cũng trở về cung của mình, y thật sự rất mệt cho nên vừa trở về đã nhắm mắt mà nghỉ ngơi, Tống Kỳ Nam nhìn y mệt mỏi như vậy cũng đau lòng, hắn căn dặn Yên Hương lui xuống chuẩn bị thức ăn, bản thân hắn ở lại chăm sóc cho y
Quả thật làm một thái tử không hề dễ dàng một chút nào, Tống Kỳ Nam đau lòng cho Lam Y Nhu, hắn cảm thấy hối hận vì những chuyện bản thân đã làm với Lam Y Nhu, hắn thật muốn một kiếm tự kết liễu bản thân khi trước đây đã xem y như một nam sủng đã vậy còn chưa được sự đồng ý của y đã cường bạo y, khiến y phải mang hai tiểu hài tử, nhưng hắn biết ơn y vì cho đến cuối cùng y vẫn không từ bỏ hai tiểu hài tử, còn chấp nhận hắn, sau này cho dù có chuyện gì hắn cũng nhất định không buông tay y ra, dù phía trước là gì đi chăng nữa hắn cũng không buông ra
Lam Y Nhu ngủ một giấc đến khuya mới tỉnh dậy, Tống Kỳ Nam lúc này vẫn ở một bên quan sát y ngủ, Lam Y Nhu cảm giác có chút không được thoải mái khi có người cứ nhìn mình suốt như vậy
“Ngươi ở đây từ khi nào”
“Từ khi ngươi trở về, để ta sai Yên Hương mang thức ăn vào cho ngươi”
Lam Y Nhu gật đầu, ngủ đã lâu y cũng có chút đói rồi
Yên Hương theo lệnh mà nhanh chóng bày biện mọi thứ lên bàn, Tống Kỳ Nam thì giúp Lam Y Nhu thay một bộ y phục thoải mái ra
“Ngươi khá am hiểu về ngọc thì phải”
Tống Kỳ Nam bất ngờ khi nghe y hỏi nhưng say đó chỉ cười nhẹ
“Vậy ngươi nghĩ ma giáo làm sao có được những thứ như hiện tại, đương nhiên ta phải âm thầm làm một thương buông lương thiện rồi, không phải sao”
Lam Y Nhu nghe vậy cảm thấy quả thật còn nhiều chuyền Tống Kỳ Nam chưa thành thật khai báo với y, giỏi lắm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.