Chương 62
Punnie1310
22/04/2023
Tống Kỳ Nam đương nhiên nhận ra ánh mắt nhìn về phía mình, chỉ vừa chạm mắt
hắn liền cảm thấy người kia không hề tầm thường, Triệu Quách cũng nhận
ra chỉ cười nhẹ sau đó nói
“Thế tử của Thất vương gia Lam Nhiên, hắn là Doãn Ngôn, theo như ta biết hắn và thái tử điện hạ là thanh mai trúc mã lúc còn nhỏ, nghe nói trên dưới triều vô số lần có người dâng tấu muốn để Doãn Ngôn cùng thái tử nên duyên a”
Tống Kỳ Nam nghe đến đây liền nhìn Doãn Ngôn với ánh mắt thù địch, nhưng Doãn Ngôn chỉ cười nhếch mép có vẻ thách thức về phía Tống Kỳ Nam
Nhìn xem nhìn xem kẻ mà hắn đang tìm kiếm để đánh một trận lấy lại công bằng cho Lam Y Nhu bây giờ lại xuất hiện ở đây, không cần biết người kia có ý định gì nếu như dám động đến Lam Y Nhu, Doãn Ngôn nhất định không nhân nhượng
Lam Nhiên chủ trì đại lễ, sau một tiếng hô to, đại lễ săn bắn chính thức bắt đầu
Những người bên dưới đều tham gia vào cuộc săn bắn để trở thành người chiến thắng sắn bắn được nhiều nhất cũng như có thể sẽ may mắn được chức vị cao nếu xuất sắc, những người tham gia săn bắn đều đã được tuyển chọn qua trong số vô số người trong thiên hạ, ở đây đều là những người xuất sắc nhất cũng như không ít vương công, quý tộc, công tử của các đại thần, đương nhiên không thể thiếu những vị nữ tử tài nghệ đến từ các nhà tướng quân cũng như các vị phó tướng, tướng quân trẻ tuổi
Đương nhiên ngoài săn bắn thì họ càng hứng thú với việc đương giao đấu với nhau để trở thành cận vệ cho thái tử điện hạ
Lam Nhiên ngồi bên cạnh Lam Y Nhu quan sát cũng như mong muốn tìm thấy hình bóng người nào đó, rõ ràng có tin tức người đó sẽ xuất hiện ở đại lễ săn bắn nhưng cho đến bây giờ vẫn là chưa thấy bóng dáng đâu cả
“Hoàng thúc người đàng tìm gì sao”
Lam Y Nhu nhìn sang Lam Nhiên hỏi
“Tìm tên tệ bạc kia”
Lam Nhiên bình thản trả lời, Lam Y Nhu cũng không còn lạ lẫm với việc này, kể từ cái đêm Lam Nhiên cả đêm đuổi theo người ta đến mất ngủ thì bọn Lam Y Nhu gần như quen thuộc rồi
“Vậy người cứ tiếp tục tìm, có cần ta tìm giúp không”
“Ngươi cứ ở yên đó là hoàng thúc cảm thấy an tâm rồi, thật hết cách với ngươi, ngươi có biết khi ta viết thư gửi cho hai vị phụ thân của ngươi đã phải nói biết bao nhiêu chữ không hả, cũng may bọn họ cũng bảo là còn có việc cho nên vẫn là chưa trở về”
Lam Y Nhu nghe vậy liền im, quả thật lần này không có hoàng thúc y không biết làm sao đối mặt với hai vị kia đây
Lam Y Nhu nhìn về phía xa xa liền sững người lại một chút sau đó lại nở một nụ cười, đúng vậy vừa rồi y nhìn thấy một người rất giống hắn nhưng bản thân y hiểu rõ hắn làm sao lại đến đây được cơ chứ, hắn sẽ không bao giờ tìm đến y đâu, hơn hết đường đường là một giáo chủ ma giáo cần gì đến cái chức quan hay tiền bạc địa vị gì đó, hắn ta cơ bản đã đứng trên vạn người rồi, chắc chắn là bản thân y nhìn lầm
Lam Y Nhu thôi suy nghĩ liền quan sát tìm kiếm về phía tỷ tỷ y và Doãn Ngôn, xem ra hai người họ đang rất quyết liệt a, nhìn xem thị vệ đi theo hai người sắp ngất rồi, liên tục phải chạy đến chỗ mà hai người săn bắn để đếm số lượng thỏ và hươu mà hai người đã bắn tên trúng mà sắp ngất đi rồi
Mặc dù không còn lạ với việc tỷ tỷ và Doãn Ngôn luôn tranh nhau trong mọi chuyện nhưng mà cái này có hơi quá rồi a, y không biết rốt cuộc cả hai lại cá cược cái gì nữa đây
Tất cả biểu cảm của y đều được thu vào mắt hắn, Tống Kỳ Nam một bên bắn tên một bên vẫn âm thầm nhìn về phía Lam Y Nhu, nhất là lúc y nhìn về phía hắn, chỉ là một cái liếc mắt Tống Kỳ Nam liền muốn đến chỗ y bắt lấy y, giam y lại bên cạnh mình như trước đây, nhưng hắn biết bản thân không thể manh động, cho dù võ công hắn có giỏi đến mấy thì nơi này có biết bao nhiêu thị vệ, hơn hết y là thái tử hắn dễ dàng bắt y hay sao
Một buổi săn rốt cuộc cũng kết thúc, người chiến thắng đương nhiên là công chúa Lam Y Ngọc, nghe kết quả này đương nhiên có nhiều người không phục nhưng nghĩ lại nàng một mình dẫn binh đi đánh Địch quốc, chưa tới nửa năm liền đánh thắng hơn hết còn khiến Địch quốc nhục nhã mà chịu thua
Lam Y Nhu nhìn tỷ tỷ đang vui vẻ liền mỉm cười
“Tỷ tỷ người thắng rồi, vui vậy sao”
“Đương nhiên a, tỷ tỷ ngươi tức nhiên phải vui, Y Nhu đệ không biết đâu a, ngày mai Doãn Ngôn liền bận nữ trang cho chúng ta ngắm a, ta hào hứng chết đi được”
Lam Y Nhu nghe đến đây liền cười lớn, tưởng tượng Doãn Ngôn như các cô nương tiểu thơ thật là muốn nhịn cười cũng không nhịn nổi, nói đi nói lại lúc nhỏ mấy lần y bị Doãn Ngôn dụ dỗ bận nữ trang, thật là bây giờ nghĩ lại y đã quá tốt bụng khi không trả thù lại a
“Vậy ngày mai ta nhất định sẽ cho ngưởi chuẩn bị một bộ y phục thật xinh đẹp cho huynh đấy Doãn Ngôn”
Doãn Ngôn mặt đen hơn chữ đen nhìn Lam Y Nhu và Lam Y Ngọc, hắn chỉ thua Lam Y Ngọc đúng một con thỏ thôi, nếu không hắn nhất định không phải bận nữ trang rồi
Nghĩ lại lúc nãy nếu không vì muốn cố ý gây khó dễ cho tên kia thì hắn đã không thua Lam Y Ngọc
Trong lúc săn bắn, Doãn Ngôn nhìn thấy Tống Kỳ Nam liền muốn tiếp cận cố ý khiến cho hắn phải ngã ngựa hoặc thua cuộc bị loại để không tham gia giao đấu chọn cận vệ vào ngày mai nhưng Doãn Ngôn đã quá chủ quan
Tống Kỳ Nam hắn là ai, là giáo chủ ma giáo, là đời thứ bảy của Hắc Sát giáo cũng là đời được người trong võ lâm sợ hãi khi nhắc đến, vô số lần muốn tiêu diệt mà vẫn không làm được gì hắn cả, Doãn Ngôn cho dù võ công không kém nhưng cũng không thể nào dễ dàng tiếp cận nữa
Đến cùng chỉ đành chơi trò tiểu nhân bắn cung tên vào chân của ngựa mà Tống Kỳ Nam đang cưỡi, mặc dù thành công khiến con ngựa phát điên lên nhưng Tống Kỳ Nam vẫn thành công thoát khỏi ngựa trước khi con ngựa mất kiểm soát, hắn nhẹ nhàng đáp lên một cành cây đưa ánh mắt không mấy thiện cảm và vài phần sát khí về phía Doãn Ngôn, Doãn Ngôn chỉ nhếch mép cười xem như là lễ vật chào hỏi mà thôi
Tống Kỳ Nam nhìn người kia liền cảm thấy xem ra lần này hắn thật sự gặp phải đối thủ rồi đây
Tui chỉ muốn nói là bộ truyện 3P vể cp đời sau của Thạc Mẫn sắp được lên sóng trong sắp tới, bộ Kiếp Này Không Hận Cũng Không Yêu tui vẫn sẽ tiếp tục viết an tâm, chỉ là tui đang sắp xếp tình tiết lại một chút mà thôi yên tâm tui không drop bộ đó đâu mà
Và bộ về đời sau của nhà Thạc Mẫn tui nói trước nó sẽ ngược và nó sẽ có tí giam cầm cho nên các cô đọc thì đừng đem xăng đốt nhà tui là được
“Thế tử của Thất vương gia Lam Nhiên, hắn là Doãn Ngôn, theo như ta biết hắn và thái tử điện hạ là thanh mai trúc mã lúc còn nhỏ, nghe nói trên dưới triều vô số lần có người dâng tấu muốn để Doãn Ngôn cùng thái tử nên duyên a”
Tống Kỳ Nam nghe đến đây liền nhìn Doãn Ngôn với ánh mắt thù địch, nhưng Doãn Ngôn chỉ cười nhếch mép có vẻ thách thức về phía Tống Kỳ Nam
Nhìn xem nhìn xem kẻ mà hắn đang tìm kiếm để đánh một trận lấy lại công bằng cho Lam Y Nhu bây giờ lại xuất hiện ở đây, không cần biết người kia có ý định gì nếu như dám động đến Lam Y Nhu, Doãn Ngôn nhất định không nhân nhượng
Lam Nhiên chủ trì đại lễ, sau một tiếng hô to, đại lễ săn bắn chính thức bắt đầu
Những người bên dưới đều tham gia vào cuộc săn bắn để trở thành người chiến thắng sắn bắn được nhiều nhất cũng như có thể sẽ may mắn được chức vị cao nếu xuất sắc, những người tham gia săn bắn đều đã được tuyển chọn qua trong số vô số người trong thiên hạ, ở đây đều là những người xuất sắc nhất cũng như không ít vương công, quý tộc, công tử của các đại thần, đương nhiên không thể thiếu những vị nữ tử tài nghệ đến từ các nhà tướng quân cũng như các vị phó tướng, tướng quân trẻ tuổi
Đương nhiên ngoài săn bắn thì họ càng hứng thú với việc đương giao đấu với nhau để trở thành cận vệ cho thái tử điện hạ
Lam Nhiên ngồi bên cạnh Lam Y Nhu quan sát cũng như mong muốn tìm thấy hình bóng người nào đó, rõ ràng có tin tức người đó sẽ xuất hiện ở đại lễ săn bắn nhưng cho đến bây giờ vẫn là chưa thấy bóng dáng đâu cả
“Hoàng thúc người đàng tìm gì sao”
Lam Y Nhu nhìn sang Lam Nhiên hỏi
“Tìm tên tệ bạc kia”
Lam Nhiên bình thản trả lời, Lam Y Nhu cũng không còn lạ lẫm với việc này, kể từ cái đêm Lam Nhiên cả đêm đuổi theo người ta đến mất ngủ thì bọn Lam Y Nhu gần như quen thuộc rồi
“Vậy người cứ tiếp tục tìm, có cần ta tìm giúp không”
“Ngươi cứ ở yên đó là hoàng thúc cảm thấy an tâm rồi, thật hết cách với ngươi, ngươi có biết khi ta viết thư gửi cho hai vị phụ thân của ngươi đã phải nói biết bao nhiêu chữ không hả, cũng may bọn họ cũng bảo là còn có việc cho nên vẫn là chưa trở về”
Lam Y Nhu nghe vậy liền im, quả thật lần này không có hoàng thúc y không biết làm sao đối mặt với hai vị kia đây
Lam Y Nhu nhìn về phía xa xa liền sững người lại một chút sau đó lại nở một nụ cười, đúng vậy vừa rồi y nhìn thấy một người rất giống hắn nhưng bản thân y hiểu rõ hắn làm sao lại đến đây được cơ chứ, hắn sẽ không bao giờ tìm đến y đâu, hơn hết đường đường là một giáo chủ ma giáo cần gì đến cái chức quan hay tiền bạc địa vị gì đó, hắn ta cơ bản đã đứng trên vạn người rồi, chắc chắn là bản thân y nhìn lầm
Lam Y Nhu thôi suy nghĩ liền quan sát tìm kiếm về phía tỷ tỷ y và Doãn Ngôn, xem ra hai người họ đang rất quyết liệt a, nhìn xem thị vệ đi theo hai người sắp ngất rồi, liên tục phải chạy đến chỗ mà hai người săn bắn để đếm số lượng thỏ và hươu mà hai người đã bắn tên trúng mà sắp ngất đi rồi
Mặc dù không còn lạ với việc tỷ tỷ và Doãn Ngôn luôn tranh nhau trong mọi chuyện nhưng mà cái này có hơi quá rồi a, y không biết rốt cuộc cả hai lại cá cược cái gì nữa đây
Tất cả biểu cảm của y đều được thu vào mắt hắn, Tống Kỳ Nam một bên bắn tên một bên vẫn âm thầm nhìn về phía Lam Y Nhu, nhất là lúc y nhìn về phía hắn, chỉ là một cái liếc mắt Tống Kỳ Nam liền muốn đến chỗ y bắt lấy y, giam y lại bên cạnh mình như trước đây, nhưng hắn biết bản thân không thể manh động, cho dù võ công hắn có giỏi đến mấy thì nơi này có biết bao nhiêu thị vệ, hơn hết y là thái tử hắn dễ dàng bắt y hay sao
Một buổi săn rốt cuộc cũng kết thúc, người chiến thắng đương nhiên là công chúa Lam Y Ngọc, nghe kết quả này đương nhiên có nhiều người không phục nhưng nghĩ lại nàng một mình dẫn binh đi đánh Địch quốc, chưa tới nửa năm liền đánh thắng hơn hết còn khiến Địch quốc nhục nhã mà chịu thua
Lam Y Nhu nhìn tỷ tỷ đang vui vẻ liền mỉm cười
“Tỷ tỷ người thắng rồi, vui vậy sao”
“Đương nhiên a, tỷ tỷ ngươi tức nhiên phải vui, Y Nhu đệ không biết đâu a, ngày mai Doãn Ngôn liền bận nữ trang cho chúng ta ngắm a, ta hào hứng chết đi được”
Lam Y Nhu nghe đến đây liền cười lớn, tưởng tượng Doãn Ngôn như các cô nương tiểu thơ thật là muốn nhịn cười cũng không nhịn nổi, nói đi nói lại lúc nhỏ mấy lần y bị Doãn Ngôn dụ dỗ bận nữ trang, thật là bây giờ nghĩ lại y đã quá tốt bụng khi không trả thù lại a
“Vậy ngày mai ta nhất định sẽ cho ngưởi chuẩn bị một bộ y phục thật xinh đẹp cho huynh đấy Doãn Ngôn”
Doãn Ngôn mặt đen hơn chữ đen nhìn Lam Y Nhu và Lam Y Ngọc, hắn chỉ thua Lam Y Ngọc đúng một con thỏ thôi, nếu không hắn nhất định không phải bận nữ trang rồi
Nghĩ lại lúc nãy nếu không vì muốn cố ý gây khó dễ cho tên kia thì hắn đã không thua Lam Y Ngọc
Trong lúc săn bắn, Doãn Ngôn nhìn thấy Tống Kỳ Nam liền muốn tiếp cận cố ý khiến cho hắn phải ngã ngựa hoặc thua cuộc bị loại để không tham gia giao đấu chọn cận vệ vào ngày mai nhưng Doãn Ngôn đã quá chủ quan
Tống Kỳ Nam hắn là ai, là giáo chủ ma giáo, là đời thứ bảy của Hắc Sát giáo cũng là đời được người trong võ lâm sợ hãi khi nhắc đến, vô số lần muốn tiêu diệt mà vẫn không làm được gì hắn cả, Doãn Ngôn cho dù võ công không kém nhưng cũng không thể nào dễ dàng tiếp cận nữa
Đến cùng chỉ đành chơi trò tiểu nhân bắn cung tên vào chân của ngựa mà Tống Kỳ Nam đang cưỡi, mặc dù thành công khiến con ngựa phát điên lên nhưng Tống Kỳ Nam vẫn thành công thoát khỏi ngựa trước khi con ngựa mất kiểm soát, hắn nhẹ nhàng đáp lên một cành cây đưa ánh mắt không mấy thiện cảm và vài phần sát khí về phía Doãn Ngôn, Doãn Ngôn chỉ nhếch mép cười xem như là lễ vật chào hỏi mà thôi
Tống Kỳ Nam nhìn người kia liền cảm thấy xem ra lần này hắn thật sự gặp phải đối thủ rồi đây
Tui chỉ muốn nói là bộ truyện 3P vể cp đời sau của Thạc Mẫn sắp được lên sóng trong sắp tới, bộ Kiếp Này Không Hận Cũng Không Yêu tui vẫn sẽ tiếp tục viết an tâm, chỉ là tui đang sắp xếp tình tiết lại một chút mà thôi yên tâm tui không drop bộ đó đâu mà
Và bộ về đời sau của nhà Thạc Mẫn tui nói trước nó sẽ ngược và nó sẽ có tí giam cầm cho nên các cô đọc thì đừng đem xăng đốt nhà tui là được
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.