Chương 165: Phiên ngoại 14
Punnie1310
03/05/2023
Yên Khánh không biết như thế nào lại nghe được vài chuyện mà đám người
trong giáo đang đồn lên, đó là việc có hay không Lục Thừa sẽ trở thành
giáo chủ tiếp theo, nếu vậy lấy một nam nhân làm sao để sinh người kế
nhiệm đời tiếp theo đây, mặc dù có đan dược sinh tử nhưng thứ này chỉ có giáo chủ mới biết cách làm ra
Đối với mấy lời này Yên Khánh đương nhiên có suy nghĩ, y không phải không nghĩ đến sau này y và hắn nhận nuôi một đứa trẻ nuôi lớn cũng được chỉ là đột nhiên nghe những người kia nói như vậy không thể không nghĩ nhiều được
Lục Thừa bưng cả một khây thức ăn chính tay hắn nấu cho Yên Khánh ăn nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt thất thần của y, hắn đặt khay thức ăn lên bàn sau đó ôm lấy Yên Khánh từ phía sau
“Có chuyện gì sao”
Yên Khánh im lặng sau đó xoay người nhìn thẳng vào mắt hắn
“Ta cưới cho người một cô nương được không”.
Lục Thừa sững người, hắn như không tin vào tai mình, Yên Khánh đang nói gì vậy
“Khánh nhi, đừng đùa, ta sẽ giận đấy, ta cả đời chỉ cưới ngươi, cũng đứng trước mặt tỉ tỉ ngươi thề cả đời này ngoài ngươi ra sẽ không có bất cứ người nào khác, có phải có kẻ không biết giữ mồm miệng nói gì với ngươi phải không”
Yên Khánh không dám đáp lời, chỉ là trong phút chốc y buột miệng nói ra nhưng cũng là suy nghĩ trong lòng y
“Khánh nhi, nhìn ta, ta ngoài trừ đệ ra không muốn cưới thêm bất cứ người nào, ta cũng không cần đệ phải sinh hài tử cho ta, ta cũng không cần người khác sinh, chúng ta cứ bên nhau là tốt nhất, ta không thích trẻ con, sẽ phiền phức ảnh hướng chúng ta”
Yên Khánh nhìn Lục Thừa, y biết hắn nói hoàn toàn là thật nhưng trong lòng y vẫn cảm thấy khó chịu vô cùng
Ngày hôm sau Lục Thừa có việc phải rời đi ba ngày sau mới trở về được, trước khi đi hắn quyến luyến không rời Yên Khánh
“Khánh nhi, đệ đi cùng ta cũng được không sao cả”
Yên Khánh nhìn Lục Thừa như vậy liền phì cười, y không muốn hắn phải vừa xử lí chính vụ của ma giáo vừa phải trông chừng mình
“Người còn không mau đi sẽ lại về muộn đấy, đi đi ta chờ người về”
Lục Thừa không biết vì lý do gì đột nhiên muôn ôm Yên Khánh một cái thật chặt sau đó hôn rồi mới chịu rời đi
Đợi Lục Thừa đi Yên Khánh liền trở lại trong biệt viện của bọn họ, mặc dù Lục Thừa bảo với y có thể chuyển đến viện lớn hơn trong ma giáo nhưng y không muốn, y cảm thấy nơi này yên tĩnh của là chỗ trước đây của Lục Thừa ở nên y cảm thấy thích hơn
Trở về biệt viện Yên Khánh viết một bức thư gửi đến kinh thành, y không nỡ nhìn Lục Thừa cưới thêm người lại càng không muốn Lục Thừa không có người nối dõi cho nên bạo gan viết thư nhờ điện hạ nhờ điện hạ nói với giáo chủ giúp bọn họ
Lam Y Nhu ở kinh thành nhanh chóng nhận được thư, y cũng bất ngờ khi Yên Khánh không gửi thư vể cho tỉ tỉ mình mà lại để người mang thư đến cho y, đọc xong phong thư y cũng đã hiểu được mọi chuyện, quả thật đây cũng là điều y đã suy nghĩ và nói qua với Tống Kỳ Nam, Tống Kỳ Nam cũng không để tâm nhiều hắn nói ma giáo không cần chung huyết thống mới có thể kế thừa mà chính là người tài giỏi nhất mới xứng đáng kế thừa
“Kỳ Nam ngươi giúp Yên Khánh và Lục Thừa đi”
Tống Kỳ Nam đang chơi cùng hai tiểu bảo bối, ngước đầu lên nhìn Lam Y Nhu, hắn hiểu y đang có ý gì, vốn dĩ dược sinh tử hắn đã có suy nghĩ sẽ tặng cho Lục Thừa làm quà cưới nhưng vẫn là nghĩ đến Lục Thừa trước nay không thích trẻ con, nếu hắn làm vậy lỡ như ảnh hưởng đến tình cảm giữa Yên Khánh và Lục Thừa cũng không được
Bây giờ Yên Khánh đã lên tiếng thì cho dù sau này Lục Thừa có không chấp nhận có không thích trẻ con cũng phải thích thôi, như hắn ban đầu không thích vướng vào việc thành thân cũng như có hài tử làm gì nhưng bây giờ hắn lại muốn cùng Y Nhu sinh thêm một nhi nữ nữa
Tống Kỳ Nam chỉ gật đầu, vài ngày sau một món quà bất ngờ được gửi tới ma giáo
Nhưng ngày này không có Lục Thừa, Yên Khánh chỉ đi đi lại lại trong biệt viện nhỏ, y cũng không tiếp xúc với những người trong ma giáo, những nô tì trong biệt viện cũng rất hiểu chuyện ngoài trừ đem bữa ăn cho y còn lại cũng không làm phiền y
Yên Khánh nhận được thư hồi đáp cũng như món quà mà Lam Y Nhu cùng Tống Kỳ Nam tặng, y rất vui mừng, Yên Khánh bạo dạng muốn câu dẫn Lục Thừa đêm nay, y biết hắn hôm nay sẽ trở về
Yên Khánh sai các nô tì chuẩn bị một bàn đầy thức ăn cùng với rượu, y phân vân nên bận y phục nào nhưng sau đó vẫn quyết định cứ bận y phục bình thường để tránh Lục Thừa nghi ngờ, y muốn tạo bất ngờ cho hắn
Lục Thừa rời tổng bộ ma giáo nhiều ngày vô ng cùng nhớ nhung Yên Khánh, hắn muốn mau chóng trở về gặp Yên Khánh, về tới ma giáo hắn giao sự vụ cho thuộc hạ xử trí, bản thân trở về biệt viện tìm Yên Khánh
Yên Khánh lúc này vô cùng hồi hợp, y phân vân cằm đan dược trên tay, sau đó cũng dứt khoác mà uống vào
Lục Thừa bước vào phòng thì nhìn thấy Yên Khánh đang đợi mình, trên bàn là bữa ăn thịnh soạn còn có rượu nữa, hắn không quan tâm những thứ này trực tiếp ôm lấy Yên Khánh, y cũng ôm đáp trả lại hắn, bọn họ thành thân chưa lâu đã phải xa nhau cộng thêm thời gian qua Lục Thừa thật sự rất bận bọn họ cũng chẳng có thời gian làm những chuyện khác
Xa cách mấy ngày Lục Thừa không kiềm được lòng hôn lên môi Yên Khánh, Yên Khánh đáp trả lại hắn khiến Lục Thừa ngày càng quyết liệt hơn. Không biết từ khi nào cái ôm bình thường nụ hôn nhẹ nhàng đã biến thành cuồng nhiệt còn có phần hấp tấp hơn, y phục trên người của Yên Khánh nhanh chóng đều đã bị Lục Thừa lột sạch chỉ còn lại xiêm y bên trong trong khi hắn y phục vẫn chỉnh tề chỉ không xê dịch miếng nào
“Khánh nhi, ta…”
Yên Khánh hôn lên môi Lục Thừa, đến lúc này rồi mà hắn vẫn còn hỏi ý của y sao, có điên hay không
Lục Thừa thấy Yên Khánh nhiệt tình như vật càng nóng lòng hơn, hắn nhanh chóng cởi y phục của bản thân và Yên Khánh
Yên Khánh không biết khi nào đã không còn đủ tỉnh táo nữa, chỉ biết hùa theo mọi sự hành động của Lục Thừa, y liếc nhìn một bàn thức ăn còn có rượu, rõ ràng lúc nãy y còn định cùng hắn ăn một bữa rồi uống rượu sau đó mới vào việc nhưng bây giờ cái gì cũng chưa làm mà y đã bị hắn đè éo trên giường
Lục Thừa thấy Yên Khánh phân tâm liền cắn trên hạt đào nhỏ của y một cái, Yên Khánh không kiềm được âm thanh
“Ah\~ đau, Thừa”
“Khánh nhi ngoan một chút, không đau”
Đối với mấy lời này Yên Khánh đương nhiên có suy nghĩ, y không phải không nghĩ đến sau này y và hắn nhận nuôi một đứa trẻ nuôi lớn cũng được chỉ là đột nhiên nghe những người kia nói như vậy không thể không nghĩ nhiều được
Lục Thừa bưng cả một khây thức ăn chính tay hắn nấu cho Yên Khánh ăn nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt thất thần của y, hắn đặt khay thức ăn lên bàn sau đó ôm lấy Yên Khánh từ phía sau
“Có chuyện gì sao”
Yên Khánh im lặng sau đó xoay người nhìn thẳng vào mắt hắn
“Ta cưới cho người một cô nương được không”.
Lục Thừa sững người, hắn như không tin vào tai mình, Yên Khánh đang nói gì vậy
“Khánh nhi, đừng đùa, ta sẽ giận đấy, ta cả đời chỉ cưới ngươi, cũng đứng trước mặt tỉ tỉ ngươi thề cả đời này ngoài ngươi ra sẽ không có bất cứ người nào khác, có phải có kẻ không biết giữ mồm miệng nói gì với ngươi phải không”
Yên Khánh không dám đáp lời, chỉ là trong phút chốc y buột miệng nói ra nhưng cũng là suy nghĩ trong lòng y
“Khánh nhi, nhìn ta, ta ngoài trừ đệ ra không muốn cưới thêm bất cứ người nào, ta cũng không cần đệ phải sinh hài tử cho ta, ta cũng không cần người khác sinh, chúng ta cứ bên nhau là tốt nhất, ta không thích trẻ con, sẽ phiền phức ảnh hướng chúng ta”
Yên Khánh nhìn Lục Thừa, y biết hắn nói hoàn toàn là thật nhưng trong lòng y vẫn cảm thấy khó chịu vô cùng
Ngày hôm sau Lục Thừa có việc phải rời đi ba ngày sau mới trở về được, trước khi đi hắn quyến luyến không rời Yên Khánh
“Khánh nhi, đệ đi cùng ta cũng được không sao cả”
Yên Khánh nhìn Lục Thừa như vậy liền phì cười, y không muốn hắn phải vừa xử lí chính vụ của ma giáo vừa phải trông chừng mình
“Người còn không mau đi sẽ lại về muộn đấy, đi đi ta chờ người về”
Lục Thừa không biết vì lý do gì đột nhiên muôn ôm Yên Khánh một cái thật chặt sau đó hôn rồi mới chịu rời đi
Đợi Lục Thừa đi Yên Khánh liền trở lại trong biệt viện của bọn họ, mặc dù Lục Thừa bảo với y có thể chuyển đến viện lớn hơn trong ma giáo nhưng y không muốn, y cảm thấy nơi này yên tĩnh của là chỗ trước đây của Lục Thừa ở nên y cảm thấy thích hơn
Trở về biệt viện Yên Khánh viết một bức thư gửi đến kinh thành, y không nỡ nhìn Lục Thừa cưới thêm người lại càng không muốn Lục Thừa không có người nối dõi cho nên bạo gan viết thư nhờ điện hạ nhờ điện hạ nói với giáo chủ giúp bọn họ
Lam Y Nhu ở kinh thành nhanh chóng nhận được thư, y cũng bất ngờ khi Yên Khánh không gửi thư vể cho tỉ tỉ mình mà lại để người mang thư đến cho y, đọc xong phong thư y cũng đã hiểu được mọi chuyện, quả thật đây cũng là điều y đã suy nghĩ và nói qua với Tống Kỳ Nam, Tống Kỳ Nam cũng không để tâm nhiều hắn nói ma giáo không cần chung huyết thống mới có thể kế thừa mà chính là người tài giỏi nhất mới xứng đáng kế thừa
“Kỳ Nam ngươi giúp Yên Khánh và Lục Thừa đi”
Tống Kỳ Nam đang chơi cùng hai tiểu bảo bối, ngước đầu lên nhìn Lam Y Nhu, hắn hiểu y đang có ý gì, vốn dĩ dược sinh tử hắn đã có suy nghĩ sẽ tặng cho Lục Thừa làm quà cưới nhưng vẫn là nghĩ đến Lục Thừa trước nay không thích trẻ con, nếu hắn làm vậy lỡ như ảnh hưởng đến tình cảm giữa Yên Khánh và Lục Thừa cũng không được
Bây giờ Yên Khánh đã lên tiếng thì cho dù sau này Lục Thừa có không chấp nhận có không thích trẻ con cũng phải thích thôi, như hắn ban đầu không thích vướng vào việc thành thân cũng như có hài tử làm gì nhưng bây giờ hắn lại muốn cùng Y Nhu sinh thêm một nhi nữ nữa
Tống Kỳ Nam chỉ gật đầu, vài ngày sau một món quà bất ngờ được gửi tới ma giáo
Nhưng ngày này không có Lục Thừa, Yên Khánh chỉ đi đi lại lại trong biệt viện nhỏ, y cũng không tiếp xúc với những người trong ma giáo, những nô tì trong biệt viện cũng rất hiểu chuyện ngoài trừ đem bữa ăn cho y còn lại cũng không làm phiền y
Yên Khánh nhận được thư hồi đáp cũng như món quà mà Lam Y Nhu cùng Tống Kỳ Nam tặng, y rất vui mừng, Yên Khánh bạo dạng muốn câu dẫn Lục Thừa đêm nay, y biết hắn hôm nay sẽ trở về
Yên Khánh sai các nô tì chuẩn bị một bàn đầy thức ăn cùng với rượu, y phân vân nên bận y phục nào nhưng sau đó vẫn quyết định cứ bận y phục bình thường để tránh Lục Thừa nghi ngờ, y muốn tạo bất ngờ cho hắn
Lục Thừa rời tổng bộ ma giáo nhiều ngày vô ng cùng nhớ nhung Yên Khánh, hắn muốn mau chóng trở về gặp Yên Khánh, về tới ma giáo hắn giao sự vụ cho thuộc hạ xử trí, bản thân trở về biệt viện tìm Yên Khánh
Yên Khánh lúc này vô cùng hồi hợp, y phân vân cằm đan dược trên tay, sau đó cũng dứt khoác mà uống vào
Lục Thừa bước vào phòng thì nhìn thấy Yên Khánh đang đợi mình, trên bàn là bữa ăn thịnh soạn còn có rượu nữa, hắn không quan tâm những thứ này trực tiếp ôm lấy Yên Khánh, y cũng ôm đáp trả lại hắn, bọn họ thành thân chưa lâu đã phải xa nhau cộng thêm thời gian qua Lục Thừa thật sự rất bận bọn họ cũng chẳng có thời gian làm những chuyện khác
Xa cách mấy ngày Lục Thừa không kiềm được lòng hôn lên môi Yên Khánh, Yên Khánh đáp trả lại hắn khiến Lục Thừa ngày càng quyết liệt hơn. Không biết từ khi nào cái ôm bình thường nụ hôn nhẹ nhàng đã biến thành cuồng nhiệt còn có phần hấp tấp hơn, y phục trên người của Yên Khánh nhanh chóng đều đã bị Lục Thừa lột sạch chỉ còn lại xiêm y bên trong trong khi hắn y phục vẫn chỉnh tề chỉ không xê dịch miếng nào
“Khánh nhi, ta…”
Yên Khánh hôn lên môi Lục Thừa, đến lúc này rồi mà hắn vẫn còn hỏi ý của y sao, có điên hay không
Lục Thừa thấy Yên Khánh nhiệt tình như vật càng nóng lòng hơn, hắn nhanh chóng cởi y phục của bản thân và Yên Khánh
Yên Khánh không biết khi nào đã không còn đủ tỉnh táo nữa, chỉ biết hùa theo mọi sự hành động của Lục Thừa, y liếc nhìn một bàn thức ăn còn có rượu, rõ ràng lúc nãy y còn định cùng hắn ăn một bữa rồi uống rượu sau đó mới vào việc nhưng bây giờ cái gì cũng chưa làm mà y đã bị hắn đè éo trên giường
Lục Thừa thấy Yên Khánh phân tâm liền cắn trên hạt đào nhỏ của y một cái, Yên Khánh không kiềm được âm thanh
“Ah\~ đau, Thừa”
“Khánh nhi ngoan một chút, không đau”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.