Chương 159: Phiên ngoại 8
Punnie1310
22/04/2023
Mọi thứ đã được sắp xếp đâu vào đấy, ngày hội săn cũng đã đến
Hoàng đế ở trước bá quan văn võ thực hiện nghi thức bắt đầu, hội săn bắt đầu vô cùng náo nhiệt, Tống Kỳ Nam vậy mà không tham gia vào lần này, hắn đang bận bịu bảo vệ Lam Y Nhu cùng với hai bảo bối
Doãn Ngôn đương nhiên cũng không muốn tham gia nhưng đúng theo kế hoạch hắn cần phải tách Lan Địch A Hoài ra để cho người của Tống Kỳ Nam dễ bề hành động
Ánh mắt của sứ giả Tây quốc luôn nhìn chầm chầm về phía Lan Địch A Hoài, y biết nhưng y cố tình không thấy, sứ giả kia y từng gặp qua, người đó là một người theo phía mẫu tộc của Hoàng Hậu, Hoàng Hậu đương nhiên không ưa gì y chỉ là những năm qua không dám động đến y, bây giờ thì không chắc nữa vì nhìn thời gian qua y cũng đủ hiểu được rằng nếu y không chết hoặc trở thành phế vật Hoàng Hậu nhất định không bỏ qua cho y
Lam Y Nhu nhìn sang Lan Địch A Hoài, ánh mắt ra hiệu trấn an y, Lan Địch A Hoài gật đầu
Hội săn bắt đầu vô cùng náo nhiệt không cần nhìn cũng đủ biết người dẫn đầu hiện tại chính là Thất vương gia Doãn Ngôn, liên tục dùng cung tên hạ vô số nai và thỏ, nhưng đây vẫn chưa là gì, phía xa xa một vị tướng quân thế mà đã hạ được một con ngựa hoang, ai nấy đều công nhận lần hội săn này quả thật náo nhiệt hơn bao giờ hết
Tống Kỳ Nam cười nhạt chỉ có vậy thôi mà đã la hét rồi, nhớ trước đây hắn còn săn được cả một con sói, chỉ vài con thú bình thường mà đã hò hét như vậy
Lam Y Nhu đương nhiên nhìn ra ánh mắt khinh thường của Tống Kỳ Nam, y nhỏ giọng nói
“Nếu người muốn ra ngoài đó tham gia cùng bọn họ t sẽ không ngăn cản, đừng ngồi đây làm bộ mặt như vậy”
“Ta đương nhiên là không đi rồi, Y nhi ta ở đây bảo vệ ngươi với hai bảo bối, săn bắn gì đó nhàm chán chết đi được”
Mặc dù ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng hắn cũng rất muốn ra ngoài kia thể hiện chút tài năng
“Chắc chứ?”
Y hỏi, Tống Kỳ Nam liền chắc chắn mà gật đầu, dù gì hội săn vẫn còn dài hắn muốn săn muốn thể hiện cũng còn chưa muộn
Sứ giả Tây quốc đương nhiên sẽ không ngồi yên liền âm thầm sai người bên cạnh làm gì đó, Tống Kỳ Nam để mắt thấy, hắn đang đợi xem đám người này sẽ làm được gì, ám vệ của hứn đã sớm sắp xếp ở khắp nơi, nếu như sứ giả Tây quốc manh động bọn họ liền sẽ không tha
Buổi săn diễn ra được một lúc thì bên phía Lan Địch A Hoài ngồi liền có động tĩnh, y đột nhiên bị ngất đi, tiểu thái giám Văn Yên bên cạnh vô cùng hốt hoảng liền nhanh chóng bẩm báo
Lam Y Nhu lập tức sai người đưa Lan Địch A Hoài trở về nghỉ ngơi, sau đó liền nhanh chóng sai người báo cho Doãn Ngôn biết
Tưởng rằng mọi chuyện là do Tây quốc ra tay nhưng thực chất đây là kế hoạch của bọn họ. Bước đầu cố tình để Lan Địch A Hoài giả vờ ngất đi sau đó sẽ hộ tống về cung. Tây quốc làm sao ngồi yên với cơ hội tốt như vậy liền sắp xếp người đuổi theo
Đúng như dự đoán sứ giả Tây quốc liền âm thầm rời đi, lúc này Tống Kỳ Nam giao lại hai tiểu hoàng tử cho Lam Y Nhu, hắn sẽ xử lí những chuyện còn lại
Quả thật trên đường trở về cung xe ngựa của Lan Địch A Hoài bị phục kích, hậu quả Lan Địch A Hoài mặc dù được chữa trị kịp thời nhưng không biết khi nào sẽ tỉnh lại, có khi sẽ mãi chẳng tỉnh lại
Tin tức lớn như vậy khắp kinh thành đều biết, ai cũng biết Thất vương gia vừa thành thân chưa bao lâu vậy mà Vương phi gặp nạn không biết sao này sẽ như thế nào
Sứ giả Tây quốc thành công lấy được ngọc bội, chỉ có điều đến tột cùng đó cũng không phải là ngọc bội thật sự, chính tay Tống Kỳ Nam đã tạo ra một cái giống đến mức không ai có thể phân biệt được thật giả, sứ giả Tây quốc mặc dù muốn đuổi cùng giết tận theo như lời bên trên căn dặn nhưng sau chuyện lần trước Lan Địch A Hoài càng được bảo vệ chặt chẽ hơn bọn họ không có cơ hội mà hành động được, chuyện hệ trọng hơn hết đó chính là phải nhanh chóng mang ngọc bội về cho Tân vương kế vị, còn Lan Địch A Hoài đã trở thành phế vật không cần phải gấp gáp để tiêu diệt nhưng đây chính là sai lầm của sứ giả, để sau này Tây quốc chỉ có thể mỗi năm cống nạp cho Thịnh Hà quốc vàng bạc châu báo để đổi lại sự bảo hộ của Thịnh Hà quốc
Trở lại với ngày hôm đó, sau khi xe ngựa của Lan Địch A Hoài rời đi liền bị một đám người âm thầm theo sát, đoạn đường trở về hoàng cung sẽ có một đoạn vô cùng hoang vắng, đây chính là cơ hội cho Tây quốc, sát thủ Tây quốc liền tấn công xe ngựa nhưng chính lúc này chúng mới nhận ra chúng đã bị lừa trên xe ngựa không phải là Lan Địch A Hoài mà chính là Tống Kỳ Nam hắn đã sớm đợi sẵn trên xe ngựa, còn Lan Địch A Hoài lúc này đang cùng Lam Y Nhu chăm sóc hai hoàng tử
Xử lí một đám sát thủ này quá là dễ dàng với Tống Kỳ Nam, hắn đương nhiên không đợ giản như vậy nếu bọn chúng chết hết sẽ khiến Tây quốc nghi ngờ, thế là Tống Kỳ Nam liền dùng dịch dung giả dạng thành một tên sát thủ trong số đó sau đó cho các ám vệ của mình cũng cải trang, Tây quốc quả thật không nghi ngờ xong chuyện còn muốn giết sát thủ duyệt khẩu nhưng tiếc là không thành, mọi chuyện cứ như vậy đúng với mưu kế Lam Y Nhu bày ra
Hội săn vẫn tiếp tục diễn ra chỉ khác ở chỗ bây giờ người thay thế vị trí của Doãn Ngôn là Tống Kỳ Nam, còn Doãn Ngôn đã sớm trở về Hoàng cung chăm sóc cho Lan Địch A Hoài, lần này Tống Kỳ Nam đã giúp Lan Địch A Hoài loại bỏ độc trong người, mỗi lần loại bỏ độc đều vô cùng đau đớn chết đi sống lại cho nên bây giờ y chỉ có thể nằm trên giường, Doãn Ngôn túc trực chăm sóc
Hội săn năm nay thu hoạch vô cùng lớn nhưng người chiến thắng không ai khác là Tống Kỳ Nam, Lam Y Nhu cũng bất lực nhưng nhìn hắn vui vẻ như vậy y cũng chỉ biết mỉm cười, y biết Tống Kỳ Nam đã vì mình làm rất nhiều chuyện, từ một giáo chủ ma giáo trở thành một tể tưởng ở triều đình chưa bao giờ là dễ dàng cả, y biết Tống Kỳ Nam chịu ở lại nơi này cũng chính là vì nơi này có y, nếu không hắn nhất định vẫn thích cuộc sống trước đây hơn
Tống Kỳ Nam vui vẻ mang đến trước mặt Lam Y Nhu một chú sói con, Lam Y Nhu nhìn hắn với vẻ mặt không biết nên nói gì
“Ta nhặt được nó trong lúc đang đi tìm gấu, Y nhi mang sói con này về cho hai tiểu bảo bối chơi có được không”
Lam Y Nhu thật sự muốn trước mặt các đại thần mà đánh cho Tống Kỳ Nam một cái nhưng y vẫn cố kiềm chế mà nhẹ giọng nói nhỏ với hắn
“Ngươi thật sự muốn đem nó về cho Lâm nhi và Phàm nhi sao”
“Đương nhiên, không phải trước đây Thái thượng hoàng từng cho ngươi chơi với hổ với rắn hay sao, chỉ một con sói con nếu hai tiểu tử đó không làm gì được thì sau này ra ngoài đừng nói con ta”
Lam Y Nhu im bặt, y hiểu ra một điều đó chính là những con người xuất thân ma giáo không ai bình thường cả, y cảm thấy tốt nhất vẫn không nên để hai bảo bối ở gần Tống Kỳ Nam quá nhiều
Trở lại với Doãn Ngôn và Lan Địch A Hoài, lúc này Lan Địch A Hoài vẫn còn hôn mê chưa tỉnh lại, Doãn Ngôn vô cùng xót người thương, hắn cũng tự hận bản thân mình nếu như không vì hắn Lan Địch A Hoài sẽ không ra nông nổi này, bây giờ thân thể y rất yếu không thể làm gì nặng nhọc cả
Lan Địch A Hoài từ từ mở mắt tỉnh dậy, trước mắt y vẫn là Doãn Ngôn, y thấy hắn liền mỉm cười, y cảm thấy khi mở mắt dậy nhìn thấy Doãn Ngôn liền cảm thấy an toàn
“Hoài nhi sao ngươi lại cười”
Lan Địch A Hoài được Doãn Ngôn đỡ ngồi trong lòng hắn
“Ta nhìn thấy Vương gia ở bên cạnh ta liền biết đây không phải là mơ cho nên mới vui vẻ mỉm cười”
Doãn Ngôn ôm chặt Lan Địch A Hoài
“Hoài nhi ta thật sự có lỗi với người nếu như…nêu như”
Lan Địch A Hoài đưa tay bịch miêng Doãn Ngôn lại không cho hắn nói tiếp, mọi chuyện đã qua rồi, bây giờ y bị như vậy cũng là cái giá y phải trả cho những việc đã làm không phỉ là lỗi của bất kỳ ai cả
“Ta đã nói mọi chuyện không phải lỗi của ngươi, mọi chuyện đều do ta lựa chọn, ta chưa bao giờ hối hận về nó cả, sự lựa chọn đó đánh đổi nhiều thứ nhưng ta có được ngươi ở bên cạnh ta chấp nhận đánh đổi”
Doãn Ngôn càng ôm chặt lấy y, đặt nhẹ một nụ hôn lên mái tóc của y
“Hoài nhi đợi hội săn kết thúc chúng ta lại trở về Tây thành, trên đường về ta sẽ dẫn ngươi đến những nơi mà ta rất thích ở Thịnh Hà quốc có được không”
Lan Địch A Hoài gật đầu, y không quân trọng đi đâu miễn là có thể đi cùng Doãn Ngôn là được
Hội săn kết thúc, Doãn Ngôn liền từ biệt với Lam Y Nhu và Tống Kỳ Nam sau đó mang Lan Địch A Hoài nhanh chóng rời khỏi kinh thành. Đường trở về Tây Thành chưa quá một tháng nhưng lúc bọn họ về đến Tây thành đã là ba tháng sau vì vậy mà sau khi trở về Tây thành Lan Địch A Hoài đều chẳng nhìn thấy bóng dáng của Doãn Ngôn đâu
Y ban đầu cũng không buồn một chút nào vì y biết Doãn Ngôn là Vương gia, làm chủ một thành rộng lớn sẽ rất bận bịu nhưng đã nửa tháng hai người họ chưa gặp được nhau một lần nhiều lúc Doãn Ngôn tìm gặp y ôm lấy y một cái rồi phải nhanh chóng đi xử lí việc
Thấy chủ tử ủ rũ Văn Yên cũng không biết làm thế nào, muốn báo cho Vương gia biết nhưng sợ chủ tử sẽ trách tội nên chỉ đành có thể âm thầm mà nhờ người báo lại với Vương gia nên dành chút thời gian gặp chủ tử của mình
Doãn Ngôn đương nhiên rất muốn dành thời gian cho Vương phi của mình nhưng quả thật Tây thành năm tháng không có bọn họ đã có rất nhiều chuyện tồn động cần xử lí, hắn đành ngậm nguội xử lí tất cả mọi chuyện nhanh chóng sau đó đến gặp Lan Địch A Hoài nhưng bây giờ cũng đã nửa tháng hắn chỉ vừa xử trí được việc của hai tháng mà thôi còn rất nhiều
Doãn Ngôn được người đến bẩm báo chuyện của Lan Địch A Hoài hắn liền tức tốc chạy đến tìm y, hắn vốn cho là y sẽ ổn nhưng hắn quên mất việc Lan Địch A Hoài sẽ cảm thấy không an toàn khi không có hắn
Văn Yên vừa nhìn thấy Vương gia liền hành lễ, Doãn Ngôn mặc kệ những người khác nhanh chóng đẩy cửa phòng vào bên trong, nhìn thấy Lan Địch A Hoài đang đọc sách trên mặt có chút buồn bã liền chạy đến ôm lấy y
“Hoài nhi, ta nhớ ngươi”
Lan Địch A Hoài bất ngờ vì sự xuất hiện của Doãn Ngôn nhưng sau đó liền ôm đáp lại hắn, hôn một cái lên môi hắn
“Vương gia, sao lại ở đây, mọi việc xử lí xong rồi sao”
Doãn Ngôn lắc đầu
“Việc có thể từ từ xử lí, Hoài nhi quan trọng hơn, là lỗi của ta bỏ rơi Hoài nhi suốt nhiều ngày qua, chắc chắn Hoài nhi rất nhớ nhung ta, hôm nay ta sẽ bù đắp cho Hoài nhi, có được không”
Lan Địch A Hoài còn chưa hiểu rõ chuyện gì thì đã bị Doãn Ngôn ôm lấy mang đến giường, cứ thế cánh cửa phòng đóng kín đến ngày hôm sau, Văn Yên hiểu chuyện liền kêu mọi người lui xuống để Vương phi và Vương gia có không gian riêng
Sáng hôm sau, vừa tỉnh dậy Doãn Ngôn đã bị Lan Địch A Hoài đẩy xuống giường, y cảm thấy bao nhiêu nhớ nhung gì đó bây giờ tan biến hết rồi, Doãn Ngôn hành y cả đêm đến cả người đều không còn sức lực, y thà có chút buồn còn hơn bị hắn đè ra hành hạ như vậy
Doãn Ngôn biết lỗi của bản thân liền sai người chuẩn bị nước ấm, chính mình giúp y tắm rửa, còn mang y đến chỗ bản thân xử lí sự vụ mà ở bên cạnh
Cũng nhờ vậy mà Lan Địch A Hoài không thấy buồn chán, y còn giúp Doãn Ngôn xử lí những việc đơn giản, Doãn Ngôn vui vẻ hơn bao giờ hết
Mặc dù hiện tại thân thể Lan Địch A Hoài vẫn chưa tốt lên hẳn nhưng tương lai khi thân thể y tốt hơn nhất định bọn họ sẽ sinh một bảo bối nhỏ, hắn muốn cùng y có được một hài tử của riêng bọn họ
Thế là phần ngoại truyện của cp Ngôn Hoài đến đây đã kết thúc, còn chuyện sau này có bảo bối chắc chắn sẽ có và sẽ có một phần riêng nhưng sẽ là chuyện về sau nữa cơ
Hoàng đế ở trước bá quan văn võ thực hiện nghi thức bắt đầu, hội săn bắt đầu vô cùng náo nhiệt, Tống Kỳ Nam vậy mà không tham gia vào lần này, hắn đang bận bịu bảo vệ Lam Y Nhu cùng với hai bảo bối
Doãn Ngôn đương nhiên cũng không muốn tham gia nhưng đúng theo kế hoạch hắn cần phải tách Lan Địch A Hoài ra để cho người của Tống Kỳ Nam dễ bề hành động
Ánh mắt của sứ giả Tây quốc luôn nhìn chầm chầm về phía Lan Địch A Hoài, y biết nhưng y cố tình không thấy, sứ giả kia y từng gặp qua, người đó là một người theo phía mẫu tộc của Hoàng Hậu, Hoàng Hậu đương nhiên không ưa gì y chỉ là những năm qua không dám động đến y, bây giờ thì không chắc nữa vì nhìn thời gian qua y cũng đủ hiểu được rằng nếu y không chết hoặc trở thành phế vật Hoàng Hậu nhất định không bỏ qua cho y
Lam Y Nhu nhìn sang Lan Địch A Hoài, ánh mắt ra hiệu trấn an y, Lan Địch A Hoài gật đầu
Hội săn bắt đầu vô cùng náo nhiệt không cần nhìn cũng đủ biết người dẫn đầu hiện tại chính là Thất vương gia Doãn Ngôn, liên tục dùng cung tên hạ vô số nai và thỏ, nhưng đây vẫn chưa là gì, phía xa xa một vị tướng quân thế mà đã hạ được một con ngựa hoang, ai nấy đều công nhận lần hội săn này quả thật náo nhiệt hơn bao giờ hết
Tống Kỳ Nam cười nhạt chỉ có vậy thôi mà đã la hét rồi, nhớ trước đây hắn còn săn được cả một con sói, chỉ vài con thú bình thường mà đã hò hét như vậy
Lam Y Nhu đương nhiên nhìn ra ánh mắt khinh thường của Tống Kỳ Nam, y nhỏ giọng nói
“Nếu người muốn ra ngoài đó tham gia cùng bọn họ t sẽ không ngăn cản, đừng ngồi đây làm bộ mặt như vậy”
“Ta đương nhiên là không đi rồi, Y nhi ta ở đây bảo vệ ngươi với hai bảo bối, săn bắn gì đó nhàm chán chết đi được”
Mặc dù ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng hắn cũng rất muốn ra ngoài kia thể hiện chút tài năng
“Chắc chứ?”
Y hỏi, Tống Kỳ Nam liền chắc chắn mà gật đầu, dù gì hội săn vẫn còn dài hắn muốn săn muốn thể hiện cũng còn chưa muộn
Sứ giả Tây quốc đương nhiên sẽ không ngồi yên liền âm thầm sai người bên cạnh làm gì đó, Tống Kỳ Nam để mắt thấy, hắn đang đợi xem đám người này sẽ làm được gì, ám vệ của hứn đã sớm sắp xếp ở khắp nơi, nếu như sứ giả Tây quốc manh động bọn họ liền sẽ không tha
Buổi săn diễn ra được một lúc thì bên phía Lan Địch A Hoài ngồi liền có động tĩnh, y đột nhiên bị ngất đi, tiểu thái giám Văn Yên bên cạnh vô cùng hốt hoảng liền nhanh chóng bẩm báo
Lam Y Nhu lập tức sai người đưa Lan Địch A Hoài trở về nghỉ ngơi, sau đó liền nhanh chóng sai người báo cho Doãn Ngôn biết
Tưởng rằng mọi chuyện là do Tây quốc ra tay nhưng thực chất đây là kế hoạch của bọn họ. Bước đầu cố tình để Lan Địch A Hoài giả vờ ngất đi sau đó sẽ hộ tống về cung. Tây quốc làm sao ngồi yên với cơ hội tốt như vậy liền sắp xếp người đuổi theo
Đúng như dự đoán sứ giả Tây quốc liền âm thầm rời đi, lúc này Tống Kỳ Nam giao lại hai tiểu hoàng tử cho Lam Y Nhu, hắn sẽ xử lí những chuyện còn lại
Quả thật trên đường trở về cung xe ngựa của Lan Địch A Hoài bị phục kích, hậu quả Lan Địch A Hoài mặc dù được chữa trị kịp thời nhưng không biết khi nào sẽ tỉnh lại, có khi sẽ mãi chẳng tỉnh lại
Tin tức lớn như vậy khắp kinh thành đều biết, ai cũng biết Thất vương gia vừa thành thân chưa bao lâu vậy mà Vương phi gặp nạn không biết sao này sẽ như thế nào
Sứ giả Tây quốc thành công lấy được ngọc bội, chỉ có điều đến tột cùng đó cũng không phải là ngọc bội thật sự, chính tay Tống Kỳ Nam đã tạo ra một cái giống đến mức không ai có thể phân biệt được thật giả, sứ giả Tây quốc mặc dù muốn đuổi cùng giết tận theo như lời bên trên căn dặn nhưng sau chuyện lần trước Lan Địch A Hoài càng được bảo vệ chặt chẽ hơn bọn họ không có cơ hội mà hành động được, chuyện hệ trọng hơn hết đó chính là phải nhanh chóng mang ngọc bội về cho Tân vương kế vị, còn Lan Địch A Hoài đã trở thành phế vật không cần phải gấp gáp để tiêu diệt nhưng đây chính là sai lầm của sứ giả, để sau này Tây quốc chỉ có thể mỗi năm cống nạp cho Thịnh Hà quốc vàng bạc châu báo để đổi lại sự bảo hộ của Thịnh Hà quốc
Trở lại với ngày hôm đó, sau khi xe ngựa của Lan Địch A Hoài rời đi liền bị một đám người âm thầm theo sát, đoạn đường trở về hoàng cung sẽ có một đoạn vô cùng hoang vắng, đây chính là cơ hội cho Tây quốc, sát thủ Tây quốc liền tấn công xe ngựa nhưng chính lúc này chúng mới nhận ra chúng đã bị lừa trên xe ngựa không phải là Lan Địch A Hoài mà chính là Tống Kỳ Nam hắn đã sớm đợi sẵn trên xe ngựa, còn Lan Địch A Hoài lúc này đang cùng Lam Y Nhu chăm sóc hai hoàng tử
Xử lí một đám sát thủ này quá là dễ dàng với Tống Kỳ Nam, hắn đương nhiên không đợ giản như vậy nếu bọn chúng chết hết sẽ khiến Tây quốc nghi ngờ, thế là Tống Kỳ Nam liền dùng dịch dung giả dạng thành một tên sát thủ trong số đó sau đó cho các ám vệ của mình cũng cải trang, Tây quốc quả thật không nghi ngờ xong chuyện còn muốn giết sát thủ duyệt khẩu nhưng tiếc là không thành, mọi chuyện cứ như vậy đúng với mưu kế Lam Y Nhu bày ra
Hội săn vẫn tiếp tục diễn ra chỉ khác ở chỗ bây giờ người thay thế vị trí của Doãn Ngôn là Tống Kỳ Nam, còn Doãn Ngôn đã sớm trở về Hoàng cung chăm sóc cho Lan Địch A Hoài, lần này Tống Kỳ Nam đã giúp Lan Địch A Hoài loại bỏ độc trong người, mỗi lần loại bỏ độc đều vô cùng đau đớn chết đi sống lại cho nên bây giờ y chỉ có thể nằm trên giường, Doãn Ngôn túc trực chăm sóc
Hội săn năm nay thu hoạch vô cùng lớn nhưng người chiến thắng không ai khác là Tống Kỳ Nam, Lam Y Nhu cũng bất lực nhưng nhìn hắn vui vẻ như vậy y cũng chỉ biết mỉm cười, y biết Tống Kỳ Nam đã vì mình làm rất nhiều chuyện, từ một giáo chủ ma giáo trở thành một tể tưởng ở triều đình chưa bao giờ là dễ dàng cả, y biết Tống Kỳ Nam chịu ở lại nơi này cũng chính là vì nơi này có y, nếu không hắn nhất định vẫn thích cuộc sống trước đây hơn
Tống Kỳ Nam vui vẻ mang đến trước mặt Lam Y Nhu một chú sói con, Lam Y Nhu nhìn hắn với vẻ mặt không biết nên nói gì
“Ta nhặt được nó trong lúc đang đi tìm gấu, Y nhi mang sói con này về cho hai tiểu bảo bối chơi có được không”
Lam Y Nhu thật sự muốn trước mặt các đại thần mà đánh cho Tống Kỳ Nam một cái nhưng y vẫn cố kiềm chế mà nhẹ giọng nói nhỏ với hắn
“Ngươi thật sự muốn đem nó về cho Lâm nhi và Phàm nhi sao”
“Đương nhiên, không phải trước đây Thái thượng hoàng từng cho ngươi chơi với hổ với rắn hay sao, chỉ một con sói con nếu hai tiểu tử đó không làm gì được thì sau này ra ngoài đừng nói con ta”
Lam Y Nhu im bặt, y hiểu ra một điều đó chính là những con người xuất thân ma giáo không ai bình thường cả, y cảm thấy tốt nhất vẫn không nên để hai bảo bối ở gần Tống Kỳ Nam quá nhiều
Trở lại với Doãn Ngôn và Lan Địch A Hoài, lúc này Lan Địch A Hoài vẫn còn hôn mê chưa tỉnh lại, Doãn Ngôn vô cùng xót người thương, hắn cũng tự hận bản thân mình nếu như không vì hắn Lan Địch A Hoài sẽ không ra nông nổi này, bây giờ thân thể y rất yếu không thể làm gì nặng nhọc cả
Lan Địch A Hoài từ từ mở mắt tỉnh dậy, trước mắt y vẫn là Doãn Ngôn, y thấy hắn liền mỉm cười, y cảm thấy khi mở mắt dậy nhìn thấy Doãn Ngôn liền cảm thấy an toàn
“Hoài nhi sao ngươi lại cười”
Lan Địch A Hoài được Doãn Ngôn đỡ ngồi trong lòng hắn
“Ta nhìn thấy Vương gia ở bên cạnh ta liền biết đây không phải là mơ cho nên mới vui vẻ mỉm cười”
Doãn Ngôn ôm chặt Lan Địch A Hoài
“Hoài nhi ta thật sự có lỗi với người nếu như…nêu như”
Lan Địch A Hoài đưa tay bịch miêng Doãn Ngôn lại không cho hắn nói tiếp, mọi chuyện đã qua rồi, bây giờ y bị như vậy cũng là cái giá y phải trả cho những việc đã làm không phỉ là lỗi của bất kỳ ai cả
“Ta đã nói mọi chuyện không phải lỗi của ngươi, mọi chuyện đều do ta lựa chọn, ta chưa bao giờ hối hận về nó cả, sự lựa chọn đó đánh đổi nhiều thứ nhưng ta có được ngươi ở bên cạnh ta chấp nhận đánh đổi”
Doãn Ngôn càng ôm chặt lấy y, đặt nhẹ một nụ hôn lên mái tóc của y
“Hoài nhi đợi hội săn kết thúc chúng ta lại trở về Tây thành, trên đường về ta sẽ dẫn ngươi đến những nơi mà ta rất thích ở Thịnh Hà quốc có được không”
Lan Địch A Hoài gật đầu, y không quân trọng đi đâu miễn là có thể đi cùng Doãn Ngôn là được
Hội săn kết thúc, Doãn Ngôn liền từ biệt với Lam Y Nhu và Tống Kỳ Nam sau đó mang Lan Địch A Hoài nhanh chóng rời khỏi kinh thành. Đường trở về Tây Thành chưa quá một tháng nhưng lúc bọn họ về đến Tây thành đã là ba tháng sau vì vậy mà sau khi trở về Tây thành Lan Địch A Hoài đều chẳng nhìn thấy bóng dáng của Doãn Ngôn đâu
Y ban đầu cũng không buồn một chút nào vì y biết Doãn Ngôn là Vương gia, làm chủ một thành rộng lớn sẽ rất bận bịu nhưng đã nửa tháng hai người họ chưa gặp được nhau một lần nhiều lúc Doãn Ngôn tìm gặp y ôm lấy y một cái rồi phải nhanh chóng đi xử lí việc
Thấy chủ tử ủ rũ Văn Yên cũng không biết làm thế nào, muốn báo cho Vương gia biết nhưng sợ chủ tử sẽ trách tội nên chỉ đành có thể âm thầm mà nhờ người báo lại với Vương gia nên dành chút thời gian gặp chủ tử của mình
Doãn Ngôn đương nhiên rất muốn dành thời gian cho Vương phi của mình nhưng quả thật Tây thành năm tháng không có bọn họ đã có rất nhiều chuyện tồn động cần xử lí, hắn đành ngậm nguội xử lí tất cả mọi chuyện nhanh chóng sau đó đến gặp Lan Địch A Hoài nhưng bây giờ cũng đã nửa tháng hắn chỉ vừa xử trí được việc của hai tháng mà thôi còn rất nhiều
Doãn Ngôn được người đến bẩm báo chuyện của Lan Địch A Hoài hắn liền tức tốc chạy đến tìm y, hắn vốn cho là y sẽ ổn nhưng hắn quên mất việc Lan Địch A Hoài sẽ cảm thấy không an toàn khi không có hắn
Văn Yên vừa nhìn thấy Vương gia liền hành lễ, Doãn Ngôn mặc kệ những người khác nhanh chóng đẩy cửa phòng vào bên trong, nhìn thấy Lan Địch A Hoài đang đọc sách trên mặt có chút buồn bã liền chạy đến ôm lấy y
“Hoài nhi, ta nhớ ngươi”
Lan Địch A Hoài bất ngờ vì sự xuất hiện của Doãn Ngôn nhưng sau đó liền ôm đáp lại hắn, hôn một cái lên môi hắn
“Vương gia, sao lại ở đây, mọi việc xử lí xong rồi sao”
Doãn Ngôn lắc đầu
“Việc có thể từ từ xử lí, Hoài nhi quan trọng hơn, là lỗi của ta bỏ rơi Hoài nhi suốt nhiều ngày qua, chắc chắn Hoài nhi rất nhớ nhung ta, hôm nay ta sẽ bù đắp cho Hoài nhi, có được không”
Lan Địch A Hoài còn chưa hiểu rõ chuyện gì thì đã bị Doãn Ngôn ôm lấy mang đến giường, cứ thế cánh cửa phòng đóng kín đến ngày hôm sau, Văn Yên hiểu chuyện liền kêu mọi người lui xuống để Vương phi và Vương gia có không gian riêng
Sáng hôm sau, vừa tỉnh dậy Doãn Ngôn đã bị Lan Địch A Hoài đẩy xuống giường, y cảm thấy bao nhiêu nhớ nhung gì đó bây giờ tan biến hết rồi, Doãn Ngôn hành y cả đêm đến cả người đều không còn sức lực, y thà có chút buồn còn hơn bị hắn đè ra hành hạ như vậy
Doãn Ngôn biết lỗi của bản thân liền sai người chuẩn bị nước ấm, chính mình giúp y tắm rửa, còn mang y đến chỗ bản thân xử lí sự vụ mà ở bên cạnh
Cũng nhờ vậy mà Lan Địch A Hoài không thấy buồn chán, y còn giúp Doãn Ngôn xử lí những việc đơn giản, Doãn Ngôn vui vẻ hơn bao giờ hết
Mặc dù hiện tại thân thể Lan Địch A Hoài vẫn chưa tốt lên hẳn nhưng tương lai khi thân thể y tốt hơn nhất định bọn họ sẽ sinh một bảo bối nhỏ, hắn muốn cùng y có được một hài tử của riêng bọn họ
Thế là phần ngoại truyện của cp Ngôn Hoài đến đây đã kết thúc, còn chuyện sau này có bảo bối chắc chắn sẽ có và sẽ có một phần riêng nhưng sẽ là chuyện về sau nữa cơ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.