Chương 43: Cách quan tâm kỳ lạ
Lalam
11/09/2023
Phương Chân Tâm đậu xe trước cửa một ngôi nhà cổ nhuốm màu rêu phong đơn sơ, trầm lặng một hồi lâu mới mở cửa xuống xe.
Cô đi qua cổng, vào trong sân nhà, người đàn ông hiền lành, lương thiện thủa nào, đang ngồi tỉ mỉ đan những chiếc rổ tre.
"Chú." Phương Chân Tâm nở nụ cười ngọt ngào, giống như thủa nhỏ thân thiết gọi Lâm Tứ một tiếng "Chú", sau đó kéo chiếc ghế gỗ bên cạnh ông về phía mình, ngồi xuống lặng lẽ nhìn theo đôi bàn tay linh hoạt, khéo léo của ông, dần dần biến những sợi tre tưởng chừng như vô ích, thành vật hữu dụng hàng ngày.
Lâm Tứ dùng kéo cắt bỏ đoạn tre thừa đi, cầm trên tay lật ngược xuôi ngắm nghía, có vẻ không được hài lòng cho lắm, ông thở dài lắc đầu: "Chú già rồi, con xem tay nghề không còn như xưa."
"Đâu có, vẫn rất đẹp." Mùi hương tre mang đậm nét làng quê, nhàn nhạt bay vào trong mũi Phương Chân Tâm, cô cúi người nhặt một thanh tre nhỏ, đặt trong lòng bàn tay nhìn không rời mắt.
"Mẹ cháu từng kể, từ khi còn là một cậu bé chú đã rất khéo tay, những đồ vật chú làm ra đều rất xinh đẹp."
Lâm Tứ cười cười, đôi mắt bắt đầu có chút gì đó xa vời nói: "Mẹ cháu khen quá ấy, tay nghề may vá của mẹ cháu mới khiến người khác phải ngưỡng mộ."
Ông và mẹ Phương Chân Tâm cùng lớn lên từ một vùng quê nghèo Tây Nam, Thụy Dung dịu dàng, đoan trang được rất nhiều chàng trai mến mộ, trong đó có cả ông. Những tưởng đôi thanh mai trúc mã như hai người sẽ có một kết cục viên mãn, cho tới khi người đàn ông đó xuất hiện, chiếm trọn trái tim cô ấy.
Lâm Tứ không chịu được cảnh nhìn người mình yêu ở bên người khác, nên đã bỏ quê lên thành phố lập nghiệp, rồi kết hôn cùng một người phụ nữ lỡ một lần đò đáng thương. Mãi đến sau này tình cờ gặp lại ông mới thấy hối hận, giá như xưa mình đủ dũng cảm, cô ấy đã không phải chịu khổ như bây giờ.
"À, cháu bảo có chuyện liên quan đến Trần Thu Lâm, là gì vậy?" Lâm Tứ thu lại dáng vẻ khổ sở của mình, lên tiếng hỏi.
Phương Chân Tâm khẽ cắn môi, không biết nên bắt đầu từ đâu? Khi đến đây cô đã quyết định đem mọi chuyện nói cho chú ấy biết, nhưng thấy dáng vẻ đau lòng khi nhắc đến mẹ của chú ấy cô lại do dự. Có lẽ trên đời này, chỉ có chú ấy là yêu mẹ chân thành, không lừa dối.
Giá như bố chưa từng xuất hiện, giá như số phận đối với mẹ không nghiệt ngã thì tốt biết bao, nhìn cách chú ấy chăm sóc những đứa con không phải của mình cũng đủ hiểu, người đàn ông này tốt thế nào.
"Chân Tâm." Lâm Tứ chờ mãi không thấy Phương Chân Tâm lên tiếng, trong bụng có cái gì đó nóng rạn, nhíu mày gọi cô.
Phương Chân Tâm khó khăn mở miệng: "Tối qua Từ Ngọc đã cho người tới ý định bắt Trần Thu Lâm đi, cũng may Kỷ Vĩnh Đông phái người đi theo, nên đã kịp thời cứu thoát."
"May quá, hiện bà ta đang ở chỗ nào? Cháu có hỏi được gì không?"
Nghe Phương Chân Tâm nói, Lâm Tứ thở phào nhẹ nhõm, hai mắt ông chợt sáng lên hỏi liên tục.
"Bà ta hiện tại đang rất an toàn." Phương Chân Tâm tránh né ánh mắt trông mong trước mặt mình, ngập ngừng nói: "Chuyện về mẹ cháu, bà ấy nói rồi."
"Từ Ngọc...Bà ta đã đưa mẹ cháu đi đâu?" Giọng Lâm Tứ trở nên căng thẳng, hai tay bấu chặt vào nhau, lắng nghe lời Phương Chân Tâm sắp nói.
Phương Chân Tâm run rẩy, nước mắt không thể kìm nén được cứ thế lăn dài, khóc nói: "Bà ấy nói... Vào 16 năm trước mẹ cháu đã mất rồi."
Lòng Phương Chân Tâm phút chốc trở nên lạnh lẽo, lòng căm hận bắt đầu dâng trào. Nếu như tất cả những gì Trần Thu Lâm nói đều là sự thật, cô thề nhất định sẽ khiến Từ Ngọc phải trả giá, giết mẹ hãi con loại đàn bà độc ác đó có chết cũng chưa hết nợ đời.
Cả người Lâm Tứ chết lặng, lồng ngực đau nhức như muốn vỡ tan ra, ông không tin số phận lại nghiệt ngã đến thế, Thụy Dung thiện lương chưa từng làm hại ai bao giờ, đến người dối gạt mình cô ấy cũng không oán trách nửa lời. Ông không tin ông trời lại nhẫn tâm đến thế.
Lâm Tứ đưa hai tay lên ôm lấy mặt mình, suy sụp khóc không ra tiếng, ông thương cô ấy cả một đời, tình yêu này tuy chưa bao giờ đơm hoa kết trái, nhưng đây đều là do ông tình nguyện, giờ người đã đi rồi, đến đứng nhìn cô ấy từ xa cũng không còn cơ hội nữa, đời người sao tàn nhẫn, vô tình quá vậy?
Ánh mắt Lâm Tứ đỏ hoe, ngẩng đầu chua xót nói: "Mộ phần cô ấy ở đâu? Chú muốn tới thăm cô ấy."
Phương Chân Tâm nghẹn ngào lắc đầu: "Cháu không biết bà ta đã đưa mẹ đi đâu? Một năm có biết bao nhiêu trận mưa gió, mẹ cháu ở ngoài đó chắc lạnh lắm."
"Con gái, ngày nào chưa tìm thấy xác bà ấy, chúng ta vẫn còn cơ hội." Lâm Tứ nắm tay Phương Chân Tâm vỗ về, đáy mắt lóe lên niềm hy vọng.
"Dạ." Phương Chân Tâm nhẹ đáp. Bao năm qua cô vẫn luôn tìm kiếm một giấc mơ, nhưng chưa bao giờ có được.
Hiện tại cô đang rất bế tắc, ngôi nhà đó cô đã ở tận 15 năm, ngõ ngách nào mà không tìm qua, nhưng đến một mảnh vải cũng không có, mọi thứ sạch bóng giống như bị bốc hơi, biết đi đâu tìm mẹ đây?
Kỷ Vĩnh Đông thấy Phương Chân Tâm đi đã lâu chưa trở về, lòng bồn chồn không yên, đi đi lại lại trong phòng khách. Bên tai tiếng động cơ ô tô đang dần một gần rơi vào trong tai, lúc này anh mới ngừng lại, nhanh chân ngồi xuống ghế sofa giả bộ điềm tĩnh uống trà.
Phương Chân Tâm đeo túi xách lên vai, mở cửa bước xuống xe. Cô có vài việc cần nhờ Kỷ Vĩnh Đông giúp đỡ, nên không thể ở lại nhà Lâm Tứ quá lâu, thời gian là thứ rất đáng sợ, thứ cần nhất bây giờ chính là phải chạy đua với nó.
Trông Kỷ Vĩnh Đông có vẻ chú tâm thưởng trà, như đôi lúc này không ngừng liếc về phía cửa, thấy bóng dáng Phương Chân Tâm đi vào, liền đặt chén trà xuống bàn, đứng dậy: "Em về rồi, nay Thím Trần đau tay không nấu được cơm, chúng ta ra ngoài ăn."
"Này." Kỷ Vĩnh Đông đi đến bên cạnh Phương Chân Tâm, rất tự nhiên ôm lấy bả vai cô xoay lại, lôi lôi kéo kéo đi ra ngoài sân. Tình huống này quá bất ngờ làm cô không kịp phản ứng, mơ màng để anh ta đưa mình lên xe.
Kỷ Vĩnh Đông như hiểu được tiếng lòng Phương Chân Tâm, nghiêng người cẩn thận thắt dây an toàn cho cô nói: "Có việc gì ăn xong hãy nói, anh gọi cả Trình Duật rồi."
Phương Chân Tâm quay sang nhìn Kỷ Vĩnh Đông khó hiểu, dạo này cô có cảm giác anh ta đối với mình khác xưa rất nhiều, người đàn ông này không lẽ đã thích cô? Không có đâu anh ta ghét cô đến mức muốn giết chết cô cơ mà? Là cô nghĩ nhiều rồi.
"Anh đẹp trai lắm phải không?" Trước cái nhìn đầy dò xét của Phương Chân Tâm, Kỷ Vĩnh Đông da mặt dày tự mãn hỏi.
"Xì." Phương Chân Tâm khinh bỉ, đưa mắt ra chỗ khác, tránh cho người nào đó suy nghĩ xa vời. Anh ta không xấu ngược lại diện mạo bề ngoài rất có sức hút, nhưng cái tính cách thì không ưa nổi.
Thím Trần ở trong nhà tình cờ nghe được những lời này, vẻ mặt nhăn nhó giơ hai tay lên nhìn, bà khổ quá mà chưa gì đã bị người ta trù ẻo rồi.
Cô đi qua cổng, vào trong sân nhà, người đàn ông hiền lành, lương thiện thủa nào, đang ngồi tỉ mỉ đan những chiếc rổ tre.
"Chú." Phương Chân Tâm nở nụ cười ngọt ngào, giống như thủa nhỏ thân thiết gọi Lâm Tứ một tiếng "Chú", sau đó kéo chiếc ghế gỗ bên cạnh ông về phía mình, ngồi xuống lặng lẽ nhìn theo đôi bàn tay linh hoạt, khéo léo của ông, dần dần biến những sợi tre tưởng chừng như vô ích, thành vật hữu dụng hàng ngày.
Lâm Tứ dùng kéo cắt bỏ đoạn tre thừa đi, cầm trên tay lật ngược xuôi ngắm nghía, có vẻ không được hài lòng cho lắm, ông thở dài lắc đầu: "Chú già rồi, con xem tay nghề không còn như xưa."
"Đâu có, vẫn rất đẹp." Mùi hương tre mang đậm nét làng quê, nhàn nhạt bay vào trong mũi Phương Chân Tâm, cô cúi người nhặt một thanh tre nhỏ, đặt trong lòng bàn tay nhìn không rời mắt.
"Mẹ cháu từng kể, từ khi còn là một cậu bé chú đã rất khéo tay, những đồ vật chú làm ra đều rất xinh đẹp."
Lâm Tứ cười cười, đôi mắt bắt đầu có chút gì đó xa vời nói: "Mẹ cháu khen quá ấy, tay nghề may vá của mẹ cháu mới khiến người khác phải ngưỡng mộ."
Ông và mẹ Phương Chân Tâm cùng lớn lên từ một vùng quê nghèo Tây Nam, Thụy Dung dịu dàng, đoan trang được rất nhiều chàng trai mến mộ, trong đó có cả ông. Những tưởng đôi thanh mai trúc mã như hai người sẽ có một kết cục viên mãn, cho tới khi người đàn ông đó xuất hiện, chiếm trọn trái tim cô ấy.
Lâm Tứ không chịu được cảnh nhìn người mình yêu ở bên người khác, nên đã bỏ quê lên thành phố lập nghiệp, rồi kết hôn cùng một người phụ nữ lỡ một lần đò đáng thương. Mãi đến sau này tình cờ gặp lại ông mới thấy hối hận, giá như xưa mình đủ dũng cảm, cô ấy đã không phải chịu khổ như bây giờ.
"À, cháu bảo có chuyện liên quan đến Trần Thu Lâm, là gì vậy?" Lâm Tứ thu lại dáng vẻ khổ sở của mình, lên tiếng hỏi.
Phương Chân Tâm khẽ cắn môi, không biết nên bắt đầu từ đâu? Khi đến đây cô đã quyết định đem mọi chuyện nói cho chú ấy biết, nhưng thấy dáng vẻ đau lòng khi nhắc đến mẹ của chú ấy cô lại do dự. Có lẽ trên đời này, chỉ có chú ấy là yêu mẹ chân thành, không lừa dối.
Giá như bố chưa từng xuất hiện, giá như số phận đối với mẹ không nghiệt ngã thì tốt biết bao, nhìn cách chú ấy chăm sóc những đứa con không phải của mình cũng đủ hiểu, người đàn ông này tốt thế nào.
"Chân Tâm." Lâm Tứ chờ mãi không thấy Phương Chân Tâm lên tiếng, trong bụng có cái gì đó nóng rạn, nhíu mày gọi cô.
Phương Chân Tâm khó khăn mở miệng: "Tối qua Từ Ngọc đã cho người tới ý định bắt Trần Thu Lâm đi, cũng may Kỷ Vĩnh Đông phái người đi theo, nên đã kịp thời cứu thoát."
"May quá, hiện bà ta đang ở chỗ nào? Cháu có hỏi được gì không?"
Nghe Phương Chân Tâm nói, Lâm Tứ thở phào nhẹ nhõm, hai mắt ông chợt sáng lên hỏi liên tục.
"Bà ta hiện tại đang rất an toàn." Phương Chân Tâm tránh né ánh mắt trông mong trước mặt mình, ngập ngừng nói: "Chuyện về mẹ cháu, bà ấy nói rồi."
"Từ Ngọc...Bà ta đã đưa mẹ cháu đi đâu?" Giọng Lâm Tứ trở nên căng thẳng, hai tay bấu chặt vào nhau, lắng nghe lời Phương Chân Tâm sắp nói.
Phương Chân Tâm run rẩy, nước mắt không thể kìm nén được cứ thế lăn dài, khóc nói: "Bà ấy nói... Vào 16 năm trước mẹ cháu đã mất rồi."
Lòng Phương Chân Tâm phút chốc trở nên lạnh lẽo, lòng căm hận bắt đầu dâng trào. Nếu như tất cả những gì Trần Thu Lâm nói đều là sự thật, cô thề nhất định sẽ khiến Từ Ngọc phải trả giá, giết mẹ hãi con loại đàn bà độc ác đó có chết cũng chưa hết nợ đời.
Cả người Lâm Tứ chết lặng, lồng ngực đau nhức như muốn vỡ tan ra, ông không tin số phận lại nghiệt ngã đến thế, Thụy Dung thiện lương chưa từng làm hại ai bao giờ, đến người dối gạt mình cô ấy cũng không oán trách nửa lời. Ông không tin ông trời lại nhẫn tâm đến thế.
Lâm Tứ đưa hai tay lên ôm lấy mặt mình, suy sụp khóc không ra tiếng, ông thương cô ấy cả một đời, tình yêu này tuy chưa bao giờ đơm hoa kết trái, nhưng đây đều là do ông tình nguyện, giờ người đã đi rồi, đến đứng nhìn cô ấy từ xa cũng không còn cơ hội nữa, đời người sao tàn nhẫn, vô tình quá vậy?
Ánh mắt Lâm Tứ đỏ hoe, ngẩng đầu chua xót nói: "Mộ phần cô ấy ở đâu? Chú muốn tới thăm cô ấy."
Phương Chân Tâm nghẹn ngào lắc đầu: "Cháu không biết bà ta đã đưa mẹ đi đâu? Một năm có biết bao nhiêu trận mưa gió, mẹ cháu ở ngoài đó chắc lạnh lắm."
"Con gái, ngày nào chưa tìm thấy xác bà ấy, chúng ta vẫn còn cơ hội." Lâm Tứ nắm tay Phương Chân Tâm vỗ về, đáy mắt lóe lên niềm hy vọng.
"Dạ." Phương Chân Tâm nhẹ đáp. Bao năm qua cô vẫn luôn tìm kiếm một giấc mơ, nhưng chưa bao giờ có được.
Hiện tại cô đang rất bế tắc, ngôi nhà đó cô đã ở tận 15 năm, ngõ ngách nào mà không tìm qua, nhưng đến một mảnh vải cũng không có, mọi thứ sạch bóng giống như bị bốc hơi, biết đi đâu tìm mẹ đây?
Kỷ Vĩnh Đông thấy Phương Chân Tâm đi đã lâu chưa trở về, lòng bồn chồn không yên, đi đi lại lại trong phòng khách. Bên tai tiếng động cơ ô tô đang dần một gần rơi vào trong tai, lúc này anh mới ngừng lại, nhanh chân ngồi xuống ghế sofa giả bộ điềm tĩnh uống trà.
Phương Chân Tâm đeo túi xách lên vai, mở cửa bước xuống xe. Cô có vài việc cần nhờ Kỷ Vĩnh Đông giúp đỡ, nên không thể ở lại nhà Lâm Tứ quá lâu, thời gian là thứ rất đáng sợ, thứ cần nhất bây giờ chính là phải chạy đua với nó.
Trông Kỷ Vĩnh Đông có vẻ chú tâm thưởng trà, như đôi lúc này không ngừng liếc về phía cửa, thấy bóng dáng Phương Chân Tâm đi vào, liền đặt chén trà xuống bàn, đứng dậy: "Em về rồi, nay Thím Trần đau tay không nấu được cơm, chúng ta ra ngoài ăn."
"Này." Kỷ Vĩnh Đông đi đến bên cạnh Phương Chân Tâm, rất tự nhiên ôm lấy bả vai cô xoay lại, lôi lôi kéo kéo đi ra ngoài sân. Tình huống này quá bất ngờ làm cô không kịp phản ứng, mơ màng để anh ta đưa mình lên xe.
Kỷ Vĩnh Đông như hiểu được tiếng lòng Phương Chân Tâm, nghiêng người cẩn thận thắt dây an toàn cho cô nói: "Có việc gì ăn xong hãy nói, anh gọi cả Trình Duật rồi."
Phương Chân Tâm quay sang nhìn Kỷ Vĩnh Đông khó hiểu, dạo này cô có cảm giác anh ta đối với mình khác xưa rất nhiều, người đàn ông này không lẽ đã thích cô? Không có đâu anh ta ghét cô đến mức muốn giết chết cô cơ mà? Là cô nghĩ nhiều rồi.
"Anh đẹp trai lắm phải không?" Trước cái nhìn đầy dò xét của Phương Chân Tâm, Kỷ Vĩnh Đông da mặt dày tự mãn hỏi.
"Xì." Phương Chân Tâm khinh bỉ, đưa mắt ra chỗ khác, tránh cho người nào đó suy nghĩ xa vời. Anh ta không xấu ngược lại diện mạo bề ngoài rất có sức hút, nhưng cái tính cách thì không ưa nổi.
Thím Trần ở trong nhà tình cờ nghe được những lời này, vẻ mặt nhăn nhó giơ hai tay lên nhìn, bà khổ quá mà chưa gì đã bị người ta trù ẻo rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.