Chương 47: Dẫn dụ
Lalam
11/09/2023
Trên bàn ăn, không khí u ám bao phủ khắp nơi, thật chẳng dễ chịu chút nào. Từ khi Phương Minh Ngọc ngồi vào bàn cơm, cái dáng vẻ lả lơi của cô ta khiến Phương Chân Tâm cực kỳ chướng mắt.
Làm gì có người phụ nữ nào, ở trong chính ngôi nhà của mình, phải phủ lớp trang điểm dày như vậy lên mặt bao giờ? Ánh mắt cô ta đặt trên người Kỷ Vĩnh Đông, chưa từng rời khỏi. Đúng là cái gì không thuộc về mình lại càng khao khát, nhìn cô ta bây giờ xem, có khác nào hồ ly tinh khát tình đâu.
"Nghe nói Trần Húc về nước rồi, em đã gặp cậu ấy chưa?" Nửa ngày trời Phương Minh Ngọc đá đưa Kỷ Vĩnh Đông, cuối cùng cũng chịu cho đôi mắt vận động, cô ta nhìn sang Phương Chân Tâm giọng điệu thân thiết nói.
Nghe từ "em" phát ra từ miệng Phương Minh Ngọc, Phương Chân Tâm suýt nữa bị kinh hỷ ớn lạnh này làm cho ho sặc. Đã từ rất lâu rồi dù chỉ là giả tạo trước mặt người khác, cô ta cũng không gọi cô như vậy nữa, nay đột nhiên thể hiện tình thân, thật khiến cô được yêu thương mà lo sợ.
Thấy Phương Chân Tâm trầm tư không lên tiếng, Phương Minh Ngọc được nước làm tới, giả bộ mình lỡ lời : "Em rể đừng hiểu lầm, Trần Húc đã vứt bỏ Chân Tâm, em ấy không thể nào còn có tình cảm với cậu ta đâu."
Hai mắt Phương Chân Tâm mở to kinh ngạc, thì ra Phương Minh Ngọc ở phương diện nào đó cũng rất có năng khiếu. Chuyện xưa cô còn chưa kịp hỏi tội, thế mà cô ta lại không biết xấu hổ khới ra. Cô tự hỏi nếu như cô ta biết được Trần Húc là em họ Kỷ Vĩnh Đông thì sẽ thế nào?
Nhắc đến Trần Húc, sắc mặt Kỷ Vĩnh Đông không được tốt, nhưng rất nhanh đã biến mất, thay vào đó anh nở nụ cười dịu dàng, dùng tia ôn nhu nhìn Phương Chân Tâm nói: "Tôi tin tưởng cô ấy."
Không đạt được mục đích, còn phải chứng kiến một màn ân ái ngay trước mắt, căm phẫn cộng thêm ghen tị khiến gương mặt Phương Minh Ngọc trở nên khó coi.
Cô ta nhớ lại chuyện của mấy hôm về trước, Trần Húc đã đến tìm cô ta, suốt quá trình luôn dùng những lời lẽ thiếu thân thiện chất vấn cô ta, tại sao năm xưa lại làm ra những chuyện bỉ ổi như vậy? Khiến cậu ta và Phương Chân Tâm xa cách.
Bao nhiêu năm trôi qua rồi, người đàn ông đó mỗi khi nhắc đến con ti tị này vẫn dùng ánh mắt yêu thương ngày nào, đàn ông trên đời này mù hết rồi à? Ai cũng yêu thích nó là sao?
Cô ta có thể chắc chắn khẳng định, Trần Húc và Phương Chân Tâm đã gặp nhau, nên cậu ta mới biết chuyện năm xưa. Bàn tay cầm đũa của cô ta đặt mạnh xuống bàn, oang oang nói:
"Đừng vì vẻ bên ngoài làm cho mờ mắt, đến lúc nhận ra không biết bao nhiêu cái sừng mọc trên đầu."
"Minh Ngọc con tập trung ăn cơm đi." Câu nói của Phương Minh Ngọc thành công thu hút sự chú ý toàn bộ người trên mâm cơm, Phương Trí không vui, nghiêm nghị nhắc nhở Phương Minh Ngọc.
Từ Ngọc nãy giờ vẫn im lặng, đẩy tay con gái lắc đầu: "Minh Ngọc."
Lần trước Phương Minh Ngọc cùng Phương Chân Tâm cãi cọ đã làm cho Phương Trí nhập viện, bà ta không muốn chuyện đó lần nữa lặp lại, có thế nào thì để ông ấy ra khỏi nhà rồi nói.
Phương Chân Tâm rất muốn cười lớn, hai mẹ con Từ Ngọc khác nào tuồng chèo đâu, làm cho người ta không cách nào ưa thích được. Cô ta nói cô giả tạo? Vậy bọn họ là cái gì? Thú đội lốt người chăng? Ngày ngày tính kế hãm hại người khác, nghĩ bản thân mình là nhất, không cho ai được hơn mình.
Kết thúc bữa cơm cực hình, Phương Trí gọi Phương Chân Tâm vào phòng làm việc, có vài chuyện muốn tâm sự riêng với con gái. Kỷ Vĩnh Đông ngồi cô đơn ở ghế sofa phòng khách, ánh mắt mất mát nhìn theo bóng lưng vợ rời đi.
Phương Minh Ngọc ăn cơm xong liền bị Từ Ngọc lôi kéo lên phòng, không biết cô ta dùng cách gì thoát khỏi bà ta, từ trên cầu thang bước xuống, dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống Kỷ Vĩnh Đông, khiến tay anh bất giác nổi da gà.
Phương Minh Ngọc lại gần, liếc ngang liếc dọc: "Chân Tâm đâu, để em rể ngồi một mình thế này?"
"Cô ấy nói chuyện cùng bố." Kỷ Vĩnh Đông nâng tách trà Vú Lăng mới mang tới, lên miệng uống, trong đầu chợt xuất hiện câu mà Trình Duật nói, đôi mắt anh thâm sâu đặt trên người Phương Minh Ngọc.
Kỷ Vĩnh Đông đặt lại tách trà xuống vị trí cũ, cố gắng nói: "Trong nhà ngột ngạt quá, chị không phiền dẫn tôi ra ngoài đi dạo chứ?"
"Đi thôi." Phương Minh Ngọc không chút nghi ngờ, vui vẻ đồng ý. Cô ta với cương vị là người chủ nhà, nhiệt tình đưa Kỷ Vĩnh Đông ra ngoài thăm quan.
Vườn nhà họ Phương khá rộng rãi, đèn điện sáng trưng khắp lối đi, mùi hương của các loài hoa tranh nhau bay vào trong khoang mũi, Kỷ Vĩnh Đông ngắt một bông hoa cúc họa mi cầm trong tay giả vờ vu vơ hỏi:
"Chân Tâm nói năm 10 tuổi mới tới nhà cô ở, cô ấy bị mẹ ruột bỏ rơi sao?"
Phương Minh Ngọc đi ngang hàng Kỷ Vĩnh Đông, nghe anh nói bước chân hơi khựng lại, không rõ cô ta không thích nhắc đến Chân Tâm trong khung cảnh này hay vì lý do nào khác, giọng điệu chua loét nói:
"Mẹ nó chạy theo người đàn ông khác rồi."
Kỷ Vĩnh Đông đứng lại, cúi đầu: "Nhẫn tâm vậy sao? Tôi thấy mẹ cô là người phụ nữ rất bao dung, hiếm ai làm được như bà ấy."
"Đúng vậy, người đàn bà đó không những không biết xấu hổ còn mặt dày, bà ta không an phận đem con gái lên đây còn đòi..."
Phương Minh Ngọc được đà nói xấu mẹ Chân Tâm, nói đến nửa chừng mới nhận ra mình lỡ lời, vội ngậm miệng.
Trong tiềm thức của cô ta, mẹ con hai người đó đã phá vỡ hạnh phúc mà cô ta đang có, từ bố của riêng mình, biến thành bố chung, cô ta lo sợ những thứ đang có rồi ngày nào đó sẽ bị Phương Chân Tâm cướp hết, cho nên luôn tìm mọi cách đạp đổ, hành hạ.
"Bà ấy đã từng đến nhà cô chưa?" Kỷ Vĩnh Đông tiếp tục gặp hỏi.
Đi đến giữa vườn, Phương Minh Ngọc dường như bị thứ gì đó làm cho hoảng sợ, hai tay đan chéo ôm lấy cách tay mình, thêm nữa cô ta không muốn trả lời câu Kỷ Vĩnh Đông đang hỏi, run run nói: "Chỗ này tối quá, chúng ta quay lại thôi."
"Ừm." Kỷ Vĩnh Đông trước khi xoay người quay lại con đường cũ, phóng tầm mắt quan sát một lượt mọi thứ xung quanh. Thực ra anh chỉ muốn hỏi để xác nhận vài điều, còn cô ta có nói ra hay không cũng chẳng quan trọng. Thứ muốn có đã có được, không cần mất thời gian ở cạnh cô ta nữa.
Kỷ Vĩnh Đông cùng Phương Minh Ngọc đi tới trước cửa nhà, đúng lúc gặp Phương Chân Tâm từ trong nhà đi ra.
Kỷ Vĩnh Đông thấy Phương Chân Tâm, sợ cô hiểu lầm lập tức dịch chân, đứng cách Phương Minh Ngọc một khoảng an toàn, khẽ lên tiếng: "Xong rồi à?"
Phương Chân Tâm đảo qua hai người bên dưới, gật gật đầu: "Về thôi, muộn rồi."
Kỷ Vĩnh Đông nhanh chân đi lên, đứng bên cạnh Phương Chân Tâm, chào tạm biệt bố vợ, sau đó phô màn ân ái nắm tay nhau ngồi lên xe rời đi.
Phương Minh Ngọc khó chịu nhưng không làm gì được, luyến tiếc chôn chân tại chỗ, nhìn theo xe Kỷ Vĩnh Đông khuất bóng sau bức tường. Từ Ngọc bỗng từ đâu xuất hiện, nhàn nhạt nói:
"Thằng đó không thích hợp với con nữa đâu, bỏ cái tâm tư đó đi."
Phương Minh Ngọc không quan tâm có thích hợp không? Đồ bên cạnh Phương Chân Tâm cô ta phải có được, để cho đứa con rơi đó biết, mọi thứ trên đời chỉ cần cô ta muốn, sẽ là của cô ta.
Làm gì có người phụ nữ nào, ở trong chính ngôi nhà của mình, phải phủ lớp trang điểm dày như vậy lên mặt bao giờ? Ánh mắt cô ta đặt trên người Kỷ Vĩnh Đông, chưa từng rời khỏi. Đúng là cái gì không thuộc về mình lại càng khao khát, nhìn cô ta bây giờ xem, có khác nào hồ ly tinh khát tình đâu.
"Nghe nói Trần Húc về nước rồi, em đã gặp cậu ấy chưa?" Nửa ngày trời Phương Minh Ngọc đá đưa Kỷ Vĩnh Đông, cuối cùng cũng chịu cho đôi mắt vận động, cô ta nhìn sang Phương Chân Tâm giọng điệu thân thiết nói.
Nghe từ "em" phát ra từ miệng Phương Minh Ngọc, Phương Chân Tâm suýt nữa bị kinh hỷ ớn lạnh này làm cho ho sặc. Đã từ rất lâu rồi dù chỉ là giả tạo trước mặt người khác, cô ta cũng không gọi cô như vậy nữa, nay đột nhiên thể hiện tình thân, thật khiến cô được yêu thương mà lo sợ.
Thấy Phương Chân Tâm trầm tư không lên tiếng, Phương Minh Ngọc được nước làm tới, giả bộ mình lỡ lời : "Em rể đừng hiểu lầm, Trần Húc đã vứt bỏ Chân Tâm, em ấy không thể nào còn có tình cảm với cậu ta đâu."
Hai mắt Phương Chân Tâm mở to kinh ngạc, thì ra Phương Minh Ngọc ở phương diện nào đó cũng rất có năng khiếu. Chuyện xưa cô còn chưa kịp hỏi tội, thế mà cô ta lại không biết xấu hổ khới ra. Cô tự hỏi nếu như cô ta biết được Trần Húc là em họ Kỷ Vĩnh Đông thì sẽ thế nào?
Nhắc đến Trần Húc, sắc mặt Kỷ Vĩnh Đông không được tốt, nhưng rất nhanh đã biến mất, thay vào đó anh nở nụ cười dịu dàng, dùng tia ôn nhu nhìn Phương Chân Tâm nói: "Tôi tin tưởng cô ấy."
Không đạt được mục đích, còn phải chứng kiến một màn ân ái ngay trước mắt, căm phẫn cộng thêm ghen tị khiến gương mặt Phương Minh Ngọc trở nên khó coi.
Cô ta nhớ lại chuyện của mấy hôm về trước, Trần Húc đã đến tìm cô ta, suốt quá trình luôn dùng những lời lẽ thiếu thân thiện chất vấn cô ta, tại sao năm xưa lại làm ra những chuyện bỉ ổi như vậy? Khiến cậu ta và Phương Chân Tâm xa cách.
Bao nhiêu năm trôi qua rồi, người đàn ông đó mỗi khi nhắc đến con ti tị này vẫn dùng ánh mắt yêu thương ngày nào, đàn ông trên đời này mù hết rồi à? Ai cũng yêu thích nó là sao?
Cô ta có thể chắc chắn khẳng định, Trần Húc và Phương Chân Tâm đã gặp nhau, nên cậu ta mới biết chuyện năm xưa. Bàn tay cầm đũa của cô ta đặt mạnh xuống bàn, oang oang nói:
"Đừng vì vẻ bên ngoài làm cho mờ mắt, đến lúc nhận ra không biết bao nhiêu cái sừng mọc trên đầu."
"Minh Ngọc con tập trung ăn cơm đi." Câu nói của Phương Minh Ngọc thành công thu hút sự chú ý toàn bộ người trên mâm cơm, Phương Trí không vui, nghiêm nghị nhắc nhở Phương Minh Ngọc.
Từ Ngọc nãy giờ vẫn im lặng, đẩy tay con gái lắc đầu: "Minh Ngọc."
Lần trước Phương Minh Ngọc cùng Phương Chân Tâm cãi cọ đã làm cho Phương Trí nhập viện, bà ta không muốn chuyện đó lần nữa lặp lại, có thế nào thì để ông ấy ra khỏi nhà rồi nói.
Phương Chân Tâm rất muốn cười lớn, hai mẹ con Từ Ngọc khác nào tuồng chèo đâu, làm cho người ta không cách nào ưa thích được. Cô ta nói cô giả tạo? Vậy bọn họ là cái gì? Thú đội lốt người chăng? Ngày ngày tính kế hãm hại người khác, nghĩ bản thân mình là nhất, không cho ai được hơn mình.
Kết thúc bữa cơm cực hình, Phương Trí gọi Phương Chân Tâm vào phòng làm việc, có vài chuyện muốn tâm sự riêng với con gái. Kỷ Vĩnh Đông ngồi cô đơn ở ghế sofa phòng khách, ánh mắt mất mát nhìn theo bóng lưng vợ rời đi.
Phương Minh Ngọc ăn cơm xong liền bị Từ Ngọc lôi kéo lên phòng, không biết cô ta dùng cách gì thoát khỏi bà ta, từ trên cầu thang bước xuống, dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống Kỷ Vĩnh Đông, khiến tay anh bất giác nổi da gà.
Phương Minh Ngọc lại gần, liếc ngang liếc dọc: "Chân Tâm đâu, để em rể ngồi một mình thế này?"
"Cô ấy nói chuyện cùng bố." Kỷ Vĩnh Đông nâng tách trà Vú Lăng mới mang tới, lên miệng uống, trong đầu chợt xuất hiện câu mà Trình Duật nói, đôi mắt anh thâm sâu đặt trên người Phương Minh Ngọc.
Kỷ Vĩnh Đông đặt lại tách trà xuống vị trí cũ, cố gắng nói: "Trong nhà ngột ngạt quá, chị không phiền dẫn tôi ra ngoài đi dạo chứ?"
"Đi thôi." Phương Minh Ngọc không chút nghi ngờ, vui vẻ đồng ý. Cô ta với cương vị là người chủ nhà, nhiệt tình đưa Kỷ Vĩnh Đông ra ngoài thăm quan.
Vườn nhà họ Phương khá rộng rãi, đèn điện sáng trưng khắp lối đi, mùi hương của các loài hoa tranh nhau bay vào trong khoang mũi, Kỷ Vĩnh Đông ngắt một bông hoa cúc họa mi cầm trong tay giả vờ vu vơ hỏi:
"Chân Tâm nói năm 10 tuổi mới tới nhà cô ở, cô ấy bị mẹ ruột bỏ rơi sao?"
Phương Minh Ngọc đi ngang hàng Kỷ Vĩnh Đông, nghe anh nói bước chân hơi khựng lại, không rõ cô ta không thích nhắc đến Chân Tâm trong khung cảnh này hay vì lý do nào khác, giọng điệu chua loét nói:
"Mẹ nó chạy theo người đàn ông khác rồi."
Kỷ Vĩnh Đông đứng lại, cúi đầu: "Nhẫn tâm vậy sao? Tôi thấy mẹ cô là người phụ nữ rất bao dung, hiếm ai làm được như bà ấy."
"Đúng vậy, người đàn bà đó không những không biết xấu hổ còn mặt dày, bà ta không an phận đem con gái lên đây còn đòi..."
Phương Minh Ngọc được đà nói xấu mẹ Chân Tâm, nói đến nửa chừng mới nhận ra mình lỡ lời, vội ngậm miệng.
Trong tiềm thức của cô ta, mẹ con hai người đó đã phá vỡ hạnh phúc mà cô ta đang có, từ bố của riêng mình, biến thành bố chung, cô ta lo sợ những thứ đang có rồi ngày nào đó sẽ bị Phương Chân Tâm cướp hết, cho nên luôn tìm mọi cách đạp đổ, hành hạ.
"Bà ấy đã từng đến nhà cô chưa?" Kỷ Vĩnh Đông tiếp tục gặp hỏi.
Đi đến giữa vườn, Phương Minh Ngọc dường như bị thứ gì đó làm cho hoảng sợ, hai tay đan chéo ôm lấy cách tay mình, thêm nữa cô ta không muốn trả lời câu Kỷ Vĩnh Đông đang hỏi, run run nói: "Chỗ này tối quá, chúng ta quay lại thôi."
"Ừm." Kỷ Vĩnh Đông trước khi xoay người quay lại con đường cũ, phóng tầm mắt quan sát một lượt mọi thứ xung quanh. Thực ra anh chỉ muốn hỏi để xác nhận vài điều, còn cô ta có nói ra hay không cũng chẳng quan trọng. Thứ muốn có đã có được, không cần mất thời gian ở cạnh cô ta nữa.
Kỷ Vĩnh Đông cùng Phương Minh Ngọc đi tới trước cửa nhà, đúng lúc gặp Phương Chân Tâm từ trong nhà đi ra.
Kỷ Vĩnh Đông thấy Phương Chân Tâm, sợ cô hiểu lầm lập tức dịch chân, đứng cách Phương Minh Ngọc một khoảng an toàn, khẽ lên tiếng: "Xong rồi à?"
Phương Chân Tâm đảo qua hai người bên dưới, gật gật đầu: "Về thôi, muộn rồi."
Kỷ Vĩnh Đông nhanh chân đi lên, đứng bên cạnh Phương Chân Tâm, chào tạm biệt bố vợ, sau đó phô màn ân ái nắm tay nhau ngồi lên xe rời đi.
Phương Minh Ngọc khó chịu nhưng không làm gì được, luyến tiếc chôn chân tại chỗ, nhìn theo xe Kỷ Vĩnh Đông khuất bóng sau bức tường. Từ Ngọc bỗng từ đâu xuất hiện, nhàn nhạt nói:
"Thằng đó không thích hợp với con nữa đâu, bỏ cái tâm tư đó đi."
Phương Minh Ngọc không quan tâm có thích hợp không? Đồ bên cạnh Phương Chân Tâm cô ta phải có được, để cho đứa con rơi đó biết, mọi thứ trên đời chỉ cần cô ta muốn, sẽ là của cô ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.