Chương 31: Ghen
Lalam
11/09/2023
Bước chân Phương Chân Tâm ngừng lại, sững người nhìn về phía chủ nhân giọng nói ấm áp, mà đã rất lâu rồi mình chưa được nghe thấy.
7 năm nghe có vẻ ngắn ngủi, nhưng trong khoảng thời gian đó không biết bao nhiêu lần cô nhớ tới anh, khao khát cái ôm ấm áp từ nơi anh. Anh đến vào lúc cô tuyệt vọng nhất, cho cô sự ấm áp ngọt ngào, và rồi kéo theo tất thấy những thứ đó rời xa.
Anh trở lại khi cô đã dần quên hết mọi thứ, gương mặt cử chỉ dịu dàng của anh đều đã dần trở nên mờ nhạt.
Kỷ Vĩnh Đông đứng bên cạnh, ánh mắt không vui khi nhìn đến biểu hiện trên day dứt khó quên gương mặt của Phương Chân Tâm cùng em họ mình.
Hai người bọn họ có quen biết? Trần Húc ra nước ngoài đến nay đã 7 năm rồi, mà còn nhớ đến cô ấy, chắc hẳn trong quá khứ không đơn thuần chỉ là quen biết bình thường. Trong bụng Kỷ Vĩnh Đông dâng lên ngọn lửa nóng, dù là quan hệ gì đi nữa anh cũng phải dập tắt cái tư tình trong mắt em họ mình.
Kỷ Vĩnh Đông bước sang bên cạnh vòng tay qua eo Phương Chân Tâm kéo cô sát lại bên người, hướng em họ lên tiếng: "Thật đáng tiếc lễ cưới của anh em không tham dự được, để anh giới thiệu một chút cô ấy là chị dâu em."
"Chị dâu?" Đôi mắt Trần Húc bị thu hút bởi bàn tay đang đặt trên eo Phương Chân Tâm, suy sụp máy móc lặp lại lời Kỷ Vĩnh Đông.
Cô ấy đã kết hôn rồi, vì sao lại là anh họ? Người đàn ông bên cạnh cô ấy trước đây đâu rồi? Không phải cô ấy nói yêu anh ta lắm sao? Vì anh ta có thể vứt bỏ mọi thứ kể cả tình cảm chân thành của anh.
Người con gái anh yêu sâu đậm duy nhất bao năm qua chỉ có mình cô ấy, cố gắng buông bỏ thế nào cũng không thể gạt hình ảnh cô ấy ra khỏi trái tim mình, anh cho rằng vĩnh viễn không gặp lại thì tốt rồi, trái tim sẽ không phải đau khổ thêm lần nữa. Anh thật sự không thể ngờ tới sẽ gặp lại cô ấy ở nơi đây, trong chính căn nhà này, trở thành chị dâu của anh.
Hơi thở Kỷ Vĩnh Đông phả vào bên tai Phương Chân Tâm, cô nheo mắt quay mặt nhìn anh ta. Không rõ anh ta bị trúng tà hay lên cơn điên, nổi hứng thích phô bày tình cảm vợ chồng ra bên ngoài, nhưng cô không có hứng chơi cái trò này cùng anh ta.
"Kỷ Vĩnh Đông anh phát bệnh à?" Phương Chân Tâm cố gắng thoát khỏi vòng tay Kỷ Vĩnh Đông, giọng vừa đủ chỉ hai người nghe thấy mắng chỉ anh ta.
Phát hiện người trong lòng có ý phản kháng, cơn bực dọc vốn chưa hạ nhiệt càng, nay thêm gay gắt. Kỷ Vĩnh Đông coi như không nghe thấy cô nói cái gì, bàn tay dùng thêm lực xiết chặt vòng eo mảnh khảnh.
"Mẹ kiếp Kỷ Vĩnh Đông, buông ra tôi không thở được." Phương Chân Tâm trừng mắt cảnh cáo, nếu không phải ngại người lớn trong nhà, cùng người xưa cũ đang ở đây hôm nay anh ta coi như xong chuyện với cô.
"Hai đứa kia đến đây ngồi đi, Trần Húc cháu cũng ngồi xuống đi đừng đứng mãi thế."
Kỷ Lâm Thọ ánh mắt sắc bén, chỉ một cái liếc mắt thoáng qua đã nhận ra điểm kỳ lạ giữa 3 người, lên tiếng phá vỡ không khí.
Nghe ông cụ Kỷ nói vậy, Trần Húc mới nhớ ra mình đang làm khách nhà người ta, hành động đường đột của mình đang thất lễ rồi, thu hồi ánh mắt trở lại vị trí cũ, nâng chén nước đưa lên miệng uống một ngụm ẩn giấu đi phức tạp thể hiện trên mặt.
"Cháu trước đây có quen với Chân Tâm." Cụ Kỷ rót thêm nước vào chén cho Trần Húc, ân cần hỏi chuyện.
"Dạ." Trần Húc gật đầu đáp.
"Thì ra đều là người quen, Chân Tâm hình như nhỏ hơn cháu hai tuổi, là quen lúc còn đi học sao?" Kỷ Lâm Thọ quan sát thái độ của Kỷ Vĩnh Đông, thay cháu trai khai thác thông tin.
"Dạ cháu quen Chân...Chị dâu khi còn học cấp 3." Trần Húc đã quen với cách xưng hô cũ, khó mà thích nghi ngay được, nhưng cũng may anh là người nhanh nhẹn lời ra được một lửa liền sửa lại cho đúng. Anh không muốn người khác đi sâu vào chuyện cũ, nhưng trước mặt người lớn lại không có cách nào từ chối.
Phương Chân Tâm đi tới ngồi nép vào một góc, cách Trần Húc xa nhất có thể. Tình yêu của cô và anh rất lúc đó rất đơn thuần, hoàn cảnh gia đình các mối quan hệ khác đều không biết, anh ấy không phải kiểu công tử chơi bời chưng diện, trang phục trên người hết mực bình dị. Cái cô yêu chính là sự ấm áp mà anh mang lại cho mình.
Đáng tiếc duyên phận của bọn họ chỉ ngắn ngủi có thế, cô yêu anh nhưng anh không còn yêu cô nữa biết làm sao được, cô không phải người thích níu kéo tình cảm. Điều làm cô ngỡ ngàng nhất là hôm trước anh mới gửi tin nhắn chia tay, hôm sau đã chuyển trường, hà cớ gì phải làm đến mức ấy cô có sĩ diện mà.
Trần Húc cũng không ở lại lâu, ngồi một dạo liền kiếm cớ rời đi. Vốn mục đích anh ta đến đây để gặp mặt anh họ cùng chị dâu mới, người cũng đã gặp rồi còn cho anh niềm kinh hỷ hơn cả sức tưởng tượng, nán lại chỉ mua thêm muộn phiền.
"Ông Kỷ, anh họ... Bạn em đang chờ ngoài quán hôm khác có thời gian lại tới thăm mọi người." Ánh mắt Trần Húc trốn tránh, không dám nhìn thẳng Phương Chân Tâm, tiếng gọi chị dâu chẳng thể thoát ra khỏi môi. Bạn gái cũ mà mình vẫn còn vấn vương tình cảm, nay biến thành chị dâu thê lương làm sao.
"Anh nghe dì nói lần này em về hẳn, có việc gì cần anh giúp đừng ngại."
Kỷ Vĩnh Đông tiễn Trần Húc ra đến chỗ để xe, gạt đi chuyện nam nữ đời thường, cậu ấy vẫn là người thân của anh, chuyện gì giúp được nhất định sẽ không từ chối.
"Cảm ơn anh họ." Trần Húc khẽ cười gật đầu.
Phương Chân Tâm đứng trước cửa nhìn hai người đàn ông đang nói chuyện ngoài sân, đầu óc mệt mỏi quay người đi lên trên phòng. Số phận rất biết trêu đùa, quanh đi quẩn lại vẫn quy về một mối, tình em anh trả cứ coi như vậy đi.
Trần Húc lái xe đi tới cổng, Kỷ Vĩnh Đông trở lại nhìn quanh không thấy bóng dáng Phương Chân Tâm ở trong phòng khách, chai rượu mà cô cố chấp giữ lấy nằm ngay dưới chân ghế, anh cho rằng tâm chí cô không nằm ở nơi đây nên mới quên đồ quan trọng như vậy.
Cái suy nghĩ muốn biết tất cả vang lên trong đầu Kỷ Vĩnh Đông, vẻ mặt tầng tầng lớp lớp sương mù dày đặc hướng tầng hai đi tới.
Trong phòng vắng vẻ tiếng nước chảy "Róc rách" phát ra từ phòng tắm, anh tự gõ mạnh vào đầu mình bước tới sofa ngồi xuống, hai tay chống lên đầu gối ôm lấy mặt mình.
Kỷ Vĩnh Đông mày bị làm sao thế này? Không phải mày rất ghét cô ta, muốn nhanh chóng đuổi cô ta đi sao? Cô ta quen ai yêu ai thì có liên quan gì đến mày?
Không cái anh quan tâm không phải cô ta, mà là đang lo lắng cho em họ bị cô ta giăng bẫy, Phương Chân Tâm rất tinh ranh, đúng anh phải bảo vệ Trần Húc không cho cô ta làm hại.
Kỷ Vĩnh Đông tìm kiếm một cái lý do cực kỳ chính đáng, ngụy tạo sự thật rằng mình đang ghen tuông vô lý.
"Cạch." Cửa phòng tắm mở ra, Kỷ Vĩnh Đông điều chỉnh tư thế ngồi, cao ngạo hướng tầm mắt liếc Phương Chân Tâm từ đầu đến chân, lên tiếng cảnh cáo.
"Cô bỏ ngay cái tâm tư đó của mình đi, cô mà động vào em họ tôi đừng có trách."
Phương Chân Tâm ngừng động tác lau tóc lại nhướn mày: "Kỷ Vĩnh Đông đừng có mà tấu hài nữa, yên tâm tôi không thích làm em dâu anh."
Đồ phụ nữ đáng chết, cô ta còn tính trước sau khi chia tay anh sẽ đi bước nữa? Kỷ Vĩnh Đông đứng sững dậy trừng mắt nhìn Phương Chân Tâm: "Nhớ lấy lời cô nói, để xảy ra chuyện tôi không đảm bảo chân tay cô còn nguyên vẹn đâu."
Kỷ Vĩnh Đông nói xong bước vội ra khỏi phòng, tiện tay đóng sầm cửa lại.
7 năm nghe có vẻ ngắn ngủi, nhưng trong khoảng thời gian đó không biết bao nhiêu lần cô nhớ tới anh, khao khát cái ôm ấm áp từ nơi anh. Anh đến vào lúc cô tuyệt vọng nhất, cho cô sự ấm áp ngọt ngào, và rồi kéo theo tất thấy những thứ đó rời xa.
Anh trở lại khi cô đã dần quên hết mọi thứ, gương mặt cử chỉ dịu dàng của anh đều đã dần trở nên mờ nhạt.
Kỷ Vĩnh Đông đứng bên cạnh, ánh mắt không vui khi nhìn đến biểu hiện trên day dứt khó quên gương mặt của Phương Chân Tâm cùng em họ mình.
Hai người bọn họ có quen biết? Trần Húc ra nước ngoài đến nay đã 7 năm rồi, mà còn nhớ đến cô ấy, chắc hẳn trong quá khứ không đơn thuần chỉ là quen biết bình thường. Trong bụng Kỷ Vĩnh Đông dâng lên ngọn lửa nóng, dù là quan hệ gì đi nữa anh cũng phải dập tắt cái tư tình trong mắt em họ mình.
Kỷ Vĩnh Đông bước sang bên cạnh vòng tay qua eo Phương Chân Tâm kéo cô sát lại bên người, hướng em họ lên tiếng: "Thật đáng tiếc lễ cưới của anh em không tham dự được, để anh giới thiệu một chút cô ấy là chị dâu em."
"Chị dâu?" Đôi mắt Trần Húc bị thu hút bởi bàn tay đang đặt trên eo Phương Chân Tâm, suy sụp máy móc lặp lại lời Kỷ Vĩnh Đông.
Cô ấy đã kết hôn rồi, vì sao lại là anh họ? Người đàn ông bên cạnh cô ấy trước đây đâu rồi? Không phải cô ấy nói yêu anh ta lắm sao? Vì anh ta có thể vứt bỏ mọi thứ kể cả tình cảm chân thành của anh.
Người con gái anh yêu sâu đậm duy nhất bao năm qua chỉ có mình cô ấy, cố gắng buông bỏ thế nào cũng không thể gạt hình ảnh cô ấy ra khỏi trái tim mình, anh cho rằng vĩnh viễn không gặp lại thì tốt rồi, trái tim sẽ không phải đau khổ thêm lần nữa. Anh thật sự không thể ngờ tới sẽ gặp lại cô ấy ở nơi đây, trong chính căn nhà này, trở thành chị dâu của anh.
Hơi thở Kỷ Vĩnh Đông phả vào bên tai Phương Chân Tâm, cô nheo mắt quay mặt nhìn anh ta. Không rõ anh ta bị trúng tà hay lên cơn điên, nổi hứng thích phô bày tình cảm vợ chồng ra bên ngoài, nhưng cô không có hứng chơi cái trò này cùng anh ta.
"Kỷ Vĩnh Đông anh phát bệnh à?" Phương Chân Tâm cố gắng thoát khỏi vòng tay Kỷ Vĩnh Đông, giọng vừa đủ chỉ hai người nghe thấy mắng chỉ anh ta.
Phát hiện người trong lòng có ý phản kháng, cơn bực dọc vốn chưa hạ nhiệt càng, nay thêm gay gắt. Kỷ Vĩnh Đông coi như không nghe thấy cô nói cái gì, bàn tay dùng thêm lực xiết chặt vòng eo mảnh khảnh.
"Mẹ kiếp Kỷ Vĩnh Đông, buông ra tôi không thở được." Phương Chân Tâm trừng mắt cảnh cáo, nếu không phải ngại người lớn trong nhà, cùng người xưa cũ đang ở đây hôm nay anh ta coi như xong chuyện với cô.
"Hai đứa kia đến đây ngồi đi, Trần Húc cháu cũng ngồi xuống đi đừng đứng mãi thế."
Kỷ Lâm Thọ ánh mắt sắc bén, chỉ một cái liếc mắt thoáng qua đã nhận ra điểm kỳ lạ giữa 3 người, lên tiếng phá vỡ không khí.
Nghe ông cụ Kỷ nói vậy, Trần Húc mới nhớ ra mình đang làm khách nhà người ta, hành động đường đột của mình đang thất lễ rồi, thu hồi ánh mắt trở lại vị trí cũ, nâng chén nước đưa lên miệng uống một ngụm ẩn giấu đi phức tạp thể hiện trên mặt.
"Cháu trước đây có quen với Chân Tâm." Cụ Kỷ rót thêm nước vào chén cho Trần Húc, ân cần hỏi chuyện.
"Dạ." Trần Húc gật đầu đáp.
"Thì ra đều là người quen, Chân Tâm hình như nhỏ hơn cháu hai tuổi, là quen lúc còn đi học sao?" Kỷ Lâm Thọ quan sát thái độ của Kỷ Vĩnh Đông, thay cháu trai khai thác thông tin.
"Dạ cháu quen Chân...Chị dâu khi còn học cấp 3." Trần Húc đã quen với cách xưng hô cũ, khó mà thích nghi ngay được, nhưng cũng may anh là người nhanh nhẹn lời ra được một lửa liền sửa lại cho đúng. Anh không muốn người khác đi sâu vào chuyện cũ, nhưng trước mặt người lớn lại không có cách nào từ chối.
Phương Chân Tâm đi tới ngồi nép vào một góc, cách Trần Húc xa nhất có thể. Tình yêu của cô và anh rất lúc đó rất đơn thuần, hoàn cảnh gia đình các mối quan hệ khác đều không biết, anh ấy không phải kiểu công tử chơi bời chưng diện, trang phục trên người hết mực bình dị. Cái cô yêu chính là sự ấm áp mà anh mang lại cho mình.
Đáng tiếc duyên phận của bọn họ chỉ ngắn ngủi có thế, cô yêu anh nhưng anh không còn yêu cô nữa biết làm sao được, cô không phải người thích níu kéo tình cảm. Điều làm cô ngỡ ngàng nhất là hôm trước anh mới gửi tin nhắn chia tay, hôm sau đã chuyển trường, hà cớ gì phải làm đến mức ấy cô có sĩ diện mà.
Trần Húc cũng không ở lại lâu, ngồi một dạo liền kiếm cớ rời đi. Vốn mục đích anh ta đến đây để gặp mặt anh họ cùng chị dâu mới, người cũng đã gặp rồi còn cho anh niềm kinh hỷ hơn cả sức tưởng tượng, nán lại chỉ mua thêm muộn phiền.
"Ông Kỷ, anh họ... Bạn em đang chờ ngoài quán hôm khác có thời gian lại tới thăm mọi người." Ánh mắt Trần Húc trốn tránh, không dám nhìn thẳng Phương Chân Tâm, tiếng gọi chị dâu chẳng thể thoát ra khỏi môi. Bạn gái cũ mà mình vẫn còn vấn vương tình cảm, nay biến thành chị dâu thê lương làm sao.
"Anh nghe dì nói lần này em về hẳn, có việc gì cần anh giúp đừng ngại."
Kỷ Vĩnh Đông tiễn Trần Húc ra đến chỗ để xe, gạt đi chuyện nam nữ đời thường, cậu ấy vẫn là người thân của anh, chuyện gì giúp được nhất định sẽ không từ chối.
"Cảm ơn anh họ." Trần Húc khẽ cười gật đầu.
Phương Chân Tâm đứng trước cửa nhìn hai người đàn ông đang nói chuyện ngoài sân, đầu óc mệt mỏi quay người đi lên trên phòng. Số phận rất biết trêu đùa, quanh đi quẩn lại vẫn quy về một mối, tình em anh trả cứ coi như vậy đi.
Trần Húc lái xe đi tới cổng, Kỷ Vĩnh Đông trở lại nhìn quanh không thấy bóng dáng Phương Chân Tâm ở trong phòng khách, chai rượu mà cô cố chấp giữ lấy nằm ngay dưới chân ghế, anh cho rằng tâm chí cô không nằm ở nơi đây nên mới quên đồ quan trọng như vậy.
Cái suy nghĩ muốn biết tất cả vang lên trong đầu Kỷ Vĩnh Đông, vẻ mặt tầng tầng lớp lớp sương mù dày đặc hướng tầng hai đi tới.
Trong phòng vắng vẻ tiếng nước chảy "Róc rách" phát ra từ phòng tắm, anh tự gõ mạnh vào đầu mình bước tới sofa ngồi xuống, hai tay chống lên đầu gối ôm lấy mặt mình.
Kỷ Vĩnh Đông mày bị làm sao thế này? Không phải mày rất ghét cô ta, muốn nhanh chóng đuổi cô ta đi sao? Cô ta quen ai yêu ai thì có liên quan gì đến mày?
Không cái anh quan tâm không phải cô ta, mà là đang lo lắng cho em họ bị cô ta giăng bẫy, Phương Chân Tâm rất tinh ranh, đúng anh phải bảo vệ Trần Húc không cho cô ta làm hại.
Kỷ Vĩnh Đông tìm kiếm một cái lý do cực kỳ chính đáng, ngụy tạo sự thật rằng mình đang ghen tuông vô lý.
"Cạch." Cửa phòng tắm mở ra, Kỷ Vĩnh Đông điều chỉnh tư thế ngồi, cao ngạo hướng tầm mắt liếc Phương Chân Tâm từ đầu đến chân, lên tiếng cảnh cáo.
"Cô bỏ ngay cái tâm tư đó của mình đi, cô mà động vào em họ tôi đừng có trách."
Phương Chân Tâm ngừng động tác lau tóc lại nhướn mày: "Kỷ Vĩnh Đông đừng có mà tấu hài nữa, yên tâm tôi không thích làm em dâu anh."
Đồ phụ nữ đáng chết, cô ta còn tính trước sau khi chia tay anh sẽ đi bước nữa? Kỷ Vĩnh Đông đứng sững dậy trừng mắt nhìn Phương Chân Tâm: "Nhớ lấy lời cô nói, để xảy ra chuyện tôi không đảm bảo chân tay cô còn nguyên vẹn đâu."
Kỷ Vĩnh Đông nói xong bước vội ra khỏi phòng, tiện tay đóng sầm cửa lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.