Chương 53: Bóng tối bất tận
pUm
23/05/2013
“Cô chủ, đến giờ ăn rồi.” Một cô hầu bước vào căn phòng bị bóng tối nuốt chửng, Hạo Thần đã hoàn toàn tách biệt Ái Hy khỏi thế giới bên ngoài, giam giữ cô trong căn phòng rộng lớn đầy đủ tiện nghi, nhưng lại thiếu sức sống và hơi ấm của con người.
Đã bao lâu rồi nhỉ? Ái Hy không màng đưa mắt nhìn cô hầu đang bê khay thức ăn đặt lên chiếc bàn gần mình, vẫn ngồi yên lặng nhìn vào khoảng không…
Mọi việc vẫn diễn ra như một vòng tuần hoàn, ngày ngày vẫn có người đưa đồ ăn đến cho cô đúng giờ, vẫn có người chăm sóc thật tỉ mỉ như đang nâng niu một loài hoa mỏng manh yếu ớt, nhưng vẫn có một bức tường vô hình ngăn chặn không cho cô bước ra khỏi lồng kính đang giữ chân chính mình.
Hạo Thần mỗi ngày đều đến căn phòng mà mình giam giữ Ái Hy, vẫn nói chuyện như không hề có chuyện gì xảy ra, nhưng chỉ duy nhất cậu tự mình độc thoại.
Từ ngày bị giam lỏng, Ái Hy không hề mở miệng nói dù chỉ một từ, thậm chí lại còn trở nên khép kín, như không ai tồn tại trong mắt cô.
Cô vẫn ăn… vẫn sống…
Một ngày, một tháng, một năm…
Dù cho thời gian có trôi nhanh đến mức nào, đối với Ái Hy, hoàn toàn không có định nghĩ về ngày tháng là gì cả.
Cô chỉ biết rằng, mình đang trải qua một quãng thời gian rơi vào hàng vạn thiên niên kỷ, đánh mất hoàn toàn hai từ “tự do”.
Không khóc… không cười… một năm sống trong thế giới nhàm chán, Ái Hy không hề rơi thêm bất cứ một giọt nước mắt nào cả… vì dù cho có khóc hết nước mắt, cũng không hề có lối thoát để cô tìm về anh.
Nếu như thế, thà rằng mình phải cười thật tươi, để Minh Vỹ ở đâu đó trên thế giới này còn có thể sống hạnh phúc khi không có mình.
Anh đã có thể vượt qua nỗi đau mất Thy Thy, thì tại sao lại không thể quên cô được cơ chứ?
Nhưng cô vẫn không thể cười, và lại càng không thể khóc, chỉ thấy cõi lòng trống rỗng, không hề tồn tại bất cứ điều gì được cho là hạnh phúc hay đau đớn.
Ái Hy thật sự… thật sự không thể nhớ rõ khuôn mặt lạnh lùng ngạo mạn đó nữa… thật sự không thể nhớ được!
Tất cả chỉ là một gương mặt mờ nhạt đang dần phai nhoà trong tâm trí cô.
Đừng mà… đây là ký ức cuối cùng về anh đang tồn tại trong cô! Ngay cả hơi ấm thân thuộc và cảm giác khi kề cận bên Minh Vỹ cũng hoàn toàn biến mất, Ái Hy không thể cảm nhận được gì cả…
… không gì cả.
Cô hầu cũng không hề cảm thấy lạ lẫm vì những hành động thất thường của Ái Hy, nhanh chân bước ra khỏi phòng, sau đó gài chốt khoá.
Cô im lặng, chìm sâu vào mớ ký ức hỗn độn…
Không thể tin được anh là người đã nhẫn tâm xuống tay tàn sát cả gia đình của cô…
Không đâu, người như Minh Vỹ, vẻ bề ngoài lạnh lùng chỉ là vỏ bọc cho sự ấm áp lan toả bên trong… anh sẽ không bao giờ làm như thế! Không bao giờ!
…
Hạo Thần bước vào căn phòng phảng phất mùi hương của hoa tường vi, tiến đến gần Ái Hy và ngồi lên cạnh giường.
“Em chán ghét anh đến mức này sao?” Gương mặt lộ rõ vẻ thất vọng, Hạo Thần dường như đã biết câu trả lời sẽ là như thế nào, tiếp tục cất giọng đều đều. “Đừng như thế nữa, anh có thể khiến em hạnh phúc hơn cả hắn.”
Cứ tưởng rằng chỉ cần giữ Ái Hy bên cạnh, Hạo Thần sẽ hạnh phúc sao?
Không hề! Hạnh phúc tưởng chừng như chỉ thoáng qua, nhẹ như làn gió mơn man ngoài bầu trời đơn điệu
Nhưng đau đớn lại kéo dài, che khuất thứ ánh sáng khiến cuộc sống của cậu chuyển biến theo một màu đen tăm tối.
Cứ như thế này thật sự không ổn chút nào… cô vẫn yên lặng, hoàn toàn không có chút biểu cảm nào khác ngoài việc thẫn thờ nhìn vào khoảng không.
“Theo anh!” Hạo Thần mệt mỏi ôm lấy đầu, sau đó đứng dậy nắm lấy tay cô lôi đi…
Có lẽ… đến lúc phải buông tay rồi. Vì nắm giữ mối tình từ một phía như thế này, thật sự chỉ khiến cả hai đau khổ hơn mà thôi.
Quãng thời gian qua, Hạo Thần đã thực sự quá ích kỷ, chỉ biết giữ Ái Hy cho riêng mình và nghĩ sẽ làm người con gái này hạnh phúc.
Nhưng hai chữ “hạnh phúc” miễn cưỡng này có thật sự tồn tại không khi Ái Hy vẫn còn mong nhớ đến hắn?
Cô để mặc Hạo Thần đưa mình đi, không hề có chút phản ứng nào gọi là kháng cự, chỉ vô thức nối bước theo sau cậu, bàn tay còn lại siết chặt con gấu bông mềm mại trong tay.
Đây… là cách duy nhất Hạo Thần không muốn sử dụng… nhưng hết cách rồi! Phải khiến Ái Hy hoàn toàn tin tưởng cậu và căm hận Minh Vỹ.
Đã bao lâu rồi nhỉ? Ái Hy không màng đưa mắt nhìn cô hầu đang bê khay thức ăn đặt lên chiếc bàn gần mình, vẫn ngồi yên lặng nhìn vào khoảng không…
Mọi việc vẫn diễn ra như một vòng tuần hoàn, ngày ngày vẫn có người đưa đồ ăn đến cho cô đúng giờ, vẫn có người chăm sóc thật tỉ mỉ như đang nâng niu một loài hoa mỏng manh yếu ớt, nhưng vẫn có một bức tường vô hình ngăn chặn không cho cô bước ra khỏi lồng kính đang giữ chân chính mình.
Hạo Thần mỗi ngày đều đến căn phòng mà mình giam giữ Ái Hy, vẫn nói chuyện như không hề có chuyện gì xảy ra, nhưng chỉ duy nhất cậu tự mình độc thoại.
Từ ngày bị giam lỏng, Ái Hy không hề mở miệng nói dù chỉ một từ, thậm chí lại còn trở nên khép kín, như không ai tồn tại trong mắt cô.
Cô vẫn ăn… vẫn sống…
Một ngày, một tháng, một năm…
Dù cho thời gian có trôi nhanh đến mức nào, đối với Ái Hy, hoàn toàn không có định nghĩ về ngày tháng là gì cả.
Cô chỉ biết rằng, mình đang trải qua một quãng thời gian rơi vào hàng vạn thiên niên kỷ, đánh mất hoàn toàn hai từ “tự do”.
Không khóc… không cười… một năm sống trong thế giới nhàm chán, Ái Hy không hề rơi thêm bất cứ một giọt nước mắt nào cả… vì dù cho có khóc hết nước mắt, cũng không hề có lối thoát để cô tìm về anh.
Nếu như thế, thà rằng mình phải cười thật tươi, để Minh Vỹ ở đâu đó trên thế giới này còn có thể sống hạnh phúc khi không có mình.
Anh đã có thể vượt qua nỗi đau mất Thy Thy, thì tại sao lại không thể quên cô được cơ chứ?
Nhưng cô vẫn không thể cười, và lại càng không thể khóc, chỉ thấy cõi lòng trống rỗng, không hề tồn tại bất cứ điều gì được cho là hạnh phúc hay đau đớn.
Ái Hy thật sự… thật sự không thể nhớ rõ khuôn mặt lạnh lùng ngạo mạn đó nữa… thật sự không thể nhớ được!
Tất cả chỉ là một gương mặt mờ nhạt đang dần phai nhoà trong tâm trí cô.
Đừng mà… đây là ký ức cuối cùng về anh đang tồn tại trong cô! Ngay cả hơi ấm thân thuộc và cảm giác khi kề cận bên Minh Vỹ cũng hoàn toàn biến mất, Ái Hy không thể cảm nhận được gì cả…
… không gì cả.
Cô hầu cũng không hề cảm thấy lạ lẫm vì những hành động thất thường của Ái Hy, nhanh chân bước ra khỏi phòng, sau đó gài chốt khoá.
Cô im lặng, chìm sâu vào mớ ký ức hỗn độn…
Không thể tin được anh là người đã nhẫn tâm xuống tay tàn sát cả gia đình của cô…
Không đâu, người như Minh Vỹ, vẻ bề ngoài lạnh lùng chỉ là vỏ bọc cho sự ấm áp lan toả bên trong… anh sẽ không bao giờ làm như thế! Không bao giờ!
…
Hạo Thần bước vào căn phòng phảng phất mùi hương của hoa tường vi, tiến đến gần Ái Hy và ngồi lên cạnh giường.
“Em chán ghét anh đến mức này sao?” Gương mặt lộ rõ vẻ thất vọng, Hạo Thần dường như đã biết câu trả lời sẽ là như thế nào, tiếp tục cất giọng đều đều. “Đừng như thế nữa, anh có thể khiến em hạnh phúc hơn cả hắn.”
Cứ tưởng rằng chỉ cần giữ Ái Hy bên cạnh, Hạo Thần sẽ hạnh phúc sao?
Không hề! Hạnh phúc tưởng chừng như chỉ thoáng qua, nhẹ như làn gió mơn man ngoài bầu trời đơn điệu
Nhưng đau đớn lại kéo dài, che khuất thứ ánh sáng khiến cuộc sống của cậu chuyển biến theo một màu đen tăm tối.
Cứ như thế này thật sự không ổn chút nào… cô vẫn yên lặng, hoàn toàn không có chút biểu cảm nào khác ngoài việc thẫn thờ nhìn vào khoảng không.
“Theo anh!” Hạo Thần mệt mỏi ôm lấy đầu, sau đó đứng dậy nắm lấy tay cô lôi đi…
Có lẽ… đến lúc phải buông tay rồi. Vì nắm giữ mối tình từ một phía như thế này, thật sự chỉ khiến cả hai đau khổ hơn mà thôi.
Quãng thời gian qua, Hạo Thần đã thực sự quá ích kỷ, chỉ biết giữ Ái Hy cho riêng mình và nghĩ sẽ làm người con gái này hạnh phúc.
Nhưng hai chữ “hạnh phúc” miễn cưỡng này có thật sự tồn tại không khi Ái Hy vẫn còn mong nhớ đến hắn?
Cô để mặc Hạo Thần đưa mình đi, không hề có chút phản ứng nào gọi là kháng cự, chỉ vô thức nối bước theo sau cậu, bàn tay còn lại siết chặt con gấu bông mềm mại trong tay.
Đây… là cách duy nhất Hạo Thần không muốn sử dụng… nhưng hết cách rồi! Phải khiến Ái Hy hoàn toàn tin tưởng cậu và căm hận Minh Vỹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.