Chương 105: - Nắm Tay Chồng Vượt Qua Giông Bão (2).
Su Monster
02/02/2022
Sự xuất hiện đột ngột của Quốc Bảo làm tất cả chúng tôi đều ngạc nhiên tới mức há hốc miệng. Thằng An có vẻ là người trấn định nhất, nó xiết chặt tay, lắp bắp: "Sao.. Sao.. Sao.."
"Bình thường bị cái này chích vào không phải đều ngất xỉu giống bạn gái mày à?" Quốc Bảo đưa về phía nó, nhưng An ngay lập tức né về sau "Nhưng mày xem tao có ngất không? Ai da, vậy mới nói, thể chất của tao không giống loại cặn bã chúng mày đâu!"
Quốc Bảo đi về phía tôi, cũng thành công chặn đường ra của cả mấy đứa còn sức chiến đấu đang đứng bên trong. Mấy thằng bên ngoài vốn đã bị cậu ta đánh sấp mặt, khi nãy thấy Quốc Bảo mất sức chiến đấu đang mừng thầm. Giờ tự nhiên cậu ta sống dậy mặt chúng nó lập tức lộ đầy vẻ tuyệt vọng. Mấy thằng còn di chuyển được nhìn nhau rồi đứng lên chạy thẳng về phía cửa, vài đứa khác vẫn còn ngất xỉu, chưa có dấu hiệu tỉnh lại!
Tôi nhìn cậu ta một cái, Quốc Bảo không ý kiến về việc đám kia chạy trốn nên tôi cũng chỉ còn cách im lặng. Cúi người xuống, tôi dùng miếng thủy tinh trong tay lật lật vạt váy vạt áo của người yêu An đang giãy sần sật dưới đất lên tìm điện thoại. Chiếc điện thoại xinh đẹp có ốp nhựa nên không bị ảnh hưởng chút nào từ dòng điện cả. Thấy tôi lôi máy ra, lập tức cả đám kia xanh mặt, muốn nhao lên ngăn cản. Khi nãy tôi còn sợ chứ giờ có ông thần hộ mệnh này bên cạnh thì còn quái gì phải lo lắng nữa. Nhưng cầm máy rồi lại không biết nên báo cho ai vì địa chỉ chỗ này tôi.. không biết!
"03xxxxxxxx!" Quốc Bảo đọc ra một dãy số, vừa lúc tựa được vào người tôi. Đến giờ tôi mới hay.. cậu ta đang cố gắng giả vờ không vấn đề!
Trời ạ, tôi đánh giá quá cao Quốc Bảo rồi, cậu ta cũng là người bằng xương bằng thịt, bị giật kiểu đó không sốc ngất đã giỏi lắm rồi, làm sao mà đủ sức đánh nhau nữa chứ?
"Số của bác tài xế, bác ấy đợi ngoài đầu ngõ, chồng dặn nếu thấy chồng đi quá 30 phút không quay lại phải báo công an!"
"Mày báo công an?" An hốt hoảng nhào lên, dường như nó cũng nhận ra sự chới với của Quốc Bảo hoặc cũng có thể là bí quá hóa liều! "Chúng mày muốn bị tóm cả lũ à? Còn chờ gì mà không lên đi?"
Tôi hừ mũi, bấm số xong lập tức để loa ngoài, giả bộ đẩy Quốc Bảo dựa vào tường rồi cầm lấy kích điện trên tay cậu ta: "Chồng không cần động tay đâu, còn mấy đứa trói gà không chặt này cứ để vợ tính!"
Máy vừa réo đã có người nhấc, tôi ngay lập tức thị uy. Đám bên kia tuy rén kìm chích điện, cũng sợ tôi có bệnh và cả Quốc Bảo đang đứng lững thững bên kia.. nhưng hiển nhiên tất cả những nỗi sợ đó cộng lại cũng không thể bằng việc bị bắt được. Đứa nào cũng đã có vết, từng vào tù ra khám nên hẳn nhiên sợ cảm giác bị công an sờ gáy lắm: "Bác tài à? Bác mau báo cảnh sát rồi vào trong này tóm người giúp bọn cháu!"
Cả đám liếc qua nhau một cái, tôi đợi bên kia ừ à một câu rồi mới cúp máy, vừa tập sử dụng kìm chích điện vừa đi về phía trước. Quốc Bảo không dám cậy mạnh nữa, cậu ta giả ngầu, đứng tựa vào tường như thể muốn nói giỏi thì qua đây. Hai tầng phòng thủ làm mấy thằng đứng phía trong vừa muốn xông lên lại vừa e ngại. Thằng An là đầu sỏ nên nếu vụ này vỡ lở dĩ nhiên ảnh hưởng tới nó nhiều nhất, nó cũng biết rõ điều này nên bất chấp, thấy tôi lên cũng nhào lên, muốn đánh nhau cả với con gái!
Nghĩ tôi dễ ăn à? Phía sau tôi còn một người cần bảo vệ, hơn nữa tay người đó còn vì cứu tôi, cũng vì bọn nó mới bị thương. Nếu tôi tiếp tục thua thì tôi là đồ vô dụng, mà Hải Dương.. thì vĩnh viễn không muốn làm đồ vô dụng nữa!
Thấy An xuất kích, mấy đứa bên kia cũng cùng nhau xông tới. Tôi vung kìm kích điện lên phía trước làm hỏa mù để thằng An né ra, sau đó ném "BỐP" một cái, điện thoại cảm ứng của con người yêu nó kia lập tức đâm vào giữa trán nó! Thằng An không ngờ tôi lại làm vậy, và càng không nghĩ sức tay tôi đủ lớn để khiến máu trên trán nó chảy ròng ròng nên cứ nhìn tôi trân trối. Tôi cười khẩy, tiện đà nhào vào dí cho nó một kìm.
Tê chưa con!
Dám dìm chồng bà, mày phải chết!
An nằm thẳng cẳng cùng con người yêu nó, những đứa kia trông thấy vậy lại dừng lại, né né trở xuống. Một lũ hèn nhát, bảo sao bị Quốc Bảo đánh cho tơi tả cũng không dám đường đường chính chính quay lại trả thù, phải dùng cách hạ đẳng này!
Tôi đi tới chỗ An nằm, nó làm sao có sức mạnh như Quốc Bảo nên dĩ nhiên đang ngất sùi bọt mép, xấu xí vô cùng. Tôi đạp đạp chân lên mặt nó, cười hềnh hệch với bọn bên kia theo kiểu vô cùng biến thái: "Hay chưa này, bị chính hàng của mình làm ngất, đúng là buồn cười! Ê con kia, nhặt cái búa mang qua cho tao!"
"Gọi.. Gọi tao?" Đứa con gái bị tôi đẩy vào cửa sổ kính được một thằng đỡ, cả người và mặt nó vẫn còn đầy những vết thương hở. Thấy tôi gọi vậy thì giật nảy mình nhìn cái búa cách tôi ba bước chân mà hỏi "Gần vậy sao mày không tự đi mà lấy?"
"Vì thích!" Tôi cười lớn, nhìn đám người khi nãy còn hùng hổ mà giờ đã sun hết vào một góc. Có Quốc Bảo đứng sau nhìn thật tốt, cái nhìn của cậu ta cũng đủ ra oai giúp tôi rồi!
"Nhanh lên!"
"..."
Thằng vẫn đỡ nó lập tức đẩy nó ra, hình ảnh trước mắt đúng là buồn cười ghê, ba thằng con trai sức dài vai rộng đồng loạt tụ vào với nhau, tính làm trò hề gì không biết!
Con bé kia đi chậm tới đâu thì quãng đường mấy bước chân cũng phải kết thúc. Nó rón rén đưa cây búa đến trước mặt tôi, ngay khi tôi định đưa tay cầm lấy thì nó đột ngột vung lên, muốn đập cho tôi bất tỉnh! Tôi vốn dĩ không tin tưởng con bé này, gọi nó ra vì muốn trả mối thù khi nãy ăn tát nên mọi động tĩnh của nó tôi đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Tôi trừng mắt né sang một bên, Quốc Bảo phía sau trợ lực bằng cách nhìn cảnh cáo tất cả ba thằng vẫn đang đứng tụm lại một chỗ, ý nói nếu chúng nó dám xen vào sẽ không tha.
Con bé mất đà lao về phía trước, tôi xoay ngược người lại, vui vẻ tóm lấy tay nó để nó đỡ hôn đất. Con bé ngạc nhiên nhìn tôi, nhưng chưa kịp nói gì đã nghe một tiếng: BỐP thật lớn.
Dám tát tao?
Đến cả bố mẹ tao còn chưa đụng tới cái má bầu bĩnh đáng yêu này bao giờ đâu! Khinh thường khả năng học tập của người khác trong khi bản thân không thể làm nổi, sự ghen tị đó khiến mày trở nên bẩn thỉu vô cùng đấy con khốn ạ!
"Mày.. Mày dám tát tao?"
BỐP!
"Mày.."
BỐP!
"Huhu.."
BỐP!
"Đừng làm như mày mới là nạn nhân!" Cứ mỗi lần nó mở miệng là một lần lĩnh trọn một cú nổ đom đóm. Tôi đâu phải người tốt, xin lỗi nhé, đều do tự mày chuốc lấy thôi! "Biết sao Quốc Bảo không thích mày không? Vì nhân cách mày có vấn đề đấy! Ăn không được đạp đổ, mày là loại gì vậy hả?"
"..." Nó không dám trả lời nên chỉ còn cách trừng mắt lên nhìn tôi mà thôi.
Tôi mỉm cười, xoay nó về phía mấy thằng con trai để giết gà dọa khỉ. Tay con bé vẫn cầm cây búa nhưng tôi dám đảm bảo tốc độ vung lên của nó không thể nhanh bằng tốc độ kìm kích điện dưới cằm nó đâu. Tôi đưa bàn tay sứt sẹo của mình lên, chạm vào mấy vết thương trên mặt nó, âm trầm hướng về mấy thằng con trai mà rằng: "Nói coi, tiếp xúc trực tiếp thế này liệu có xảy ra vấn đề gì không?"
"Đừng.. Đừng.." Nó trợn trắng mắt, mấy đứa bên trong cũng hốt hoảng mặt tái nhợt. Tôi đưa lưỡi ra liếm nhẹ vết thương trên tay mình, thoải mái hành hạ tinh thần người khác "Tôi sai rồi! Tôi sai rồi, cầu xin cậu đừng làm thế với tôi! Tôi không biết.. Nếu tôi mà biết cậu như vậy tôi không bao giờ dám.. Xin lỗi.. Xin lỗi.."
"Xin lỗi thì tay Quốc Bảo lành lại được hay sao?" Tôi quát, ấn chặt cái tay đang cầm búa của nó "Có giỏi cô tự đập nát tay mình đi! Đập luôn tay của chúng nó xem, nếu dám tôi sẽ tha cho cô, để cô đi trước khi cảnh sát tới!"
"Á.."
"Không dám đúng không?" Tôi cười lạnh, nhìn lướt qua một lượt ba thằng con trai phía trong. Chúng nó có vẻ nôn nóng, cũng có vẻ chó cùng đứt dậu lắm rồi, nếu giờ tôi còn ép nữa chắc chắn sẽ xảy ra khởi nghĩa! "Đùa với mấy người cho vui thôi, tay Quốc Bảo mua bảo hiểm rồi, để công ti bảo hiểm chịu tổn thất lớn vậy mấy người.. À không, bố mẹ mấy người không ra tòa mới là lạ đấy! Đền bù như vậy khéo khi sạt nghiệp chứ chẳng chơi!"
"Bọn tôi không làm!" Chúng nó nhao nhao lên giải thích "Tất cả là do thằng An với con người yêu nó, bọn này thậm chí còn chưa đánh cậu ta được cú nào!"
"Vậy à?" Tôi nhếch môi "Ai tin các người nào?"
"..."
"Khó khăn ghê!" Bên ngoài đã có tiếng rầm rập báo hiệu bên thứ ba aka cảnh sát đến. Sắc mặt đứa nào đứa nấy như đống tro tàn, thấy vậy, tôi đẩy con bé kia ra, lau sạch sẽ rồi ném cái kìm kích điện xuống chỗ gần Quốc Bảo. Mỉm cười đắc thắng, tôi kết luận "Nhưng đằng nào cũng bị tóm cổ cả lũ rồi, thành khẩn khai báo hết với cảnh sát đi để được nhẹ tội nha các cưng! Lần sau nếu muốn trả thù thì đường đường chính chính mà làm, bày ra mấy cái mưu hèn kế bẩn.. Đúng là đồ tiểu nhân!"
"Bình thường bị cái này chích vào không phải đều ngất xỉu giống bạn gái mày à?" Quốc Bảo đưa về phía nó, nhưng An ngay lập tức né về sau "Nhưng mày xem tao có ngất không? Ai da, vậy mới nói, thể chất của tao không giống loại cặn bã chúng mày đâu!"
Quốc Bảo đi về phía tôi, cũng thành công chặn đường ra của cả mấy đứa còn sức chiến đấu đang đứng bên trong. Mấy thằng bên ngoài vốn đã bị cậu ta đánh sấp mặt, khi nãy thấy Quốc Bảo mất sức chiến đấu đang mừng thầm. Giờ tự nhiên cậu ta sống dậy mặt chúng nó lập tức lộ đầy vẻ tuyệt vọng. Mấy thằng còn di chuyển được nhìn nhau rồi đứng lên chạy thẳng về phía cửa, vài đứa khác vẫn còn ngất xỉu, chưa có dấu hiệu tỉnh lại!
Tôi nhìn cậu ta một cái, Quốc Bảo không ý kiến về việc đám kia chạy trốn nên tôi cũng chỉ còn cách im lặng. Cúi người xuống, tôi dùng miếng thủy tinh trong tay lật lật vạt váy vạt áo của người yêu An đang giãy sần sật dưới đất lên tìm điện thoại. Chiếc điện thoại xinh đẹp có ốp nhựa nên không bị ảnh hưởng chút nào từ dòng điện cả. Thấy tôi lôi máy ra, lập tức cả đám kia xanh mặt, muốn nhao lên ngăn cản. Khi nãy tôi còn sợ chứ giờ có ông thần hộ mệnh này bên cạnh thì còn quái gì phải lo lắng nữa. Nhưng cầm máy rồi lại không biết nên báo cho ai vì địa chỉ chỗ này tôi.. không biết!
"03xxxxxxxx!" Quốc Bảo đọc ra một dãy số, vừa lúc tựa được vào người tôi. Đến giờ tôi mới hay.. cậu ta đang cố gắng giả vờ không vấn đề!
Trời ạ, tôi đánh giá quá cao Quốc Bảo rồi, cậu ta cũng là người bằng xương bằng thịt, bị giật kiểu đó không sốc ngất đã giỏi lắm rồi, làm sao mà đủ sức đánh nhau nữa chứ?
"Số của bác tài xế, bác ấy đợi ngoài đầu ngõ, chồng dặn nếu thấy chồng đi quá 30 phút không quay lại phải báo công an!"
"Mày báo công an?" An hốt hoảng nhào lên, dường như nó cũng nhận ra sự chới với của Quốc Bảo hoặc cũng có thể là bí quá hóa liều! "Chúng mày muốn bị tóm cả lũ à? Còn chờ gì mà không lên đi?"
Tôi hừ mũi, bấm số xong lập tức để loa ngoài, giả bộ đẩy Quốc Bảo dựa vào tường rồi cầm lấy kích điện trên tay cậu ta: "Chồng không cần động tay đâu, còn mấy đứa trói gà không chặt này cứ để vợ tính!"
Máy vừa réo đã có người nhấc, tôi ngay lập tức thị uy. Đám bên kia tuy rén kìm chích điện, cũng sợ tôi có bệnh và cả Quốc Bảo đang đứng lững thững bên kia.. nhưng hiển nhiên tất cả những nỗi sợ đó cộng lại cũng không thể bằng việc bị bắt được. Đứa nào cũng đã có vết, từng vào tù ra khám nên hẳn nhiên sợ cảm giác bị công an sờ gáy lắm: "Bác tài à? Bác mau báo cảnh sát rồi vào trong này tóm người giúp bọn cháu!"
Cả đám liếc qua nhau một cái, tôi đợi bên kia ừ à một câu rồi mới cúp máy, vừa tập sử dụng kìm chích điện vừa đi về phía trước. Quốc Bảo không dám cậy mạnh nữa, cậu ta giả ngầu, đứng tựa vào tường như thể muốn nói giỏi thì qua đây. Hai tầng phòng thủ làm mấy thằng đứng phía trong vừa muốn xông lên lại vừa e ngại. Thằng An là đầu sỏ nên nếu vụ này vỡ lở dĩ nhiên ảnh hưởng tới nó nhiều nhất, nó cũng biết rõ điều này nên bất chấp, thấy tôi lên cũng nhào lên, muốn đánh nhau cả với con gái!
Nghĩ tôi dễ ăn à? Phía sau tôi còn một người cần bảo vệ, hơn nữa tay người đó còn vì cứu tôi, cũng vì bọn nó mới bị thương. Nếu tôi tiếp tục thua thì tôi là đồ vô dụng, mà Hải Dương.. thì vĩnh viễn không muốn làm đồ vô dụng nữa!
Thấy An xuất kích, mấy đứa bên kia cũng cùng nhau xông tới. Tôi vung kìm kích điện lên phía trước làm hỏa mù để thằng An né ra, sau đó ném "BỐP" một cái, điện thoại cảm ứng của con người yêu nó kia lập tức đâm vào giữa trán nó! Thằng An không ngờ tôi lại làm vậy, và càng không nghĩ sức tay tôi đủ lớn để khiến máu trên trán nó chảy ròng ròng nên cứ nhìn tôi trân trối. Tôi cười khẩy, tiện đà nhào vào dí cho nó một kìm.
Tê chưa con!
Dám dìm chồng bà, mày phải chết!
An nằm thẳng cẳng cùng con người yêu nó, những đứa kia trông thấy vậy lại dừng lại, né né trở xuống. Một lũ hèn nhát, bảo sao bị Quốc Bảo đánh cho tơi tả cũng không dám đường đường chính chính quay lại trả thù, phải dùng cách hạ đẳng này!
Tôi đi tới chỗ An nằm, nó làm sao có sức mạnh như Quốc Bảo nên dĩ nhiên đang ngất sùi bọt mép, xấu xí vô cùng. Tôi đạp đạp chân lên mặt nó, cười hềnh hệch với bọn bên kia theo kiểu vô cùng biến thái: "Hay chưa này, bị chính hàng của mình làm ngất, đúng là buồn cười! Ê con kia, nhặt cái búa mang qua cho tao!"
"Gọi.. Gọi tao?" Đứa con gái bị tôi đẩy vào cửa sổ kính được một thằng đỡ, cả người và mặt nó vẫn còn đầy những vết thương hở. Thấy tôi gọi vậy thì giật nảy mình nhìn cái búa cách tôi ba bước chân mà hỏi "Gần vậy sao mày không tự đi mà lấy?"
"Vì thích!" Tôi cười lớn, nhìn đám người khi nãy còn hùng hổ mà giờ đã sun hết vào một góc. Có Quốc Bảo đứng sau nhìn thật tốt, cái nhìn của cậu ta cũng đủ ra oai giúp tôi rồi!
"Nhanh lên!"
"..."
Thằng vẫn đỡ nó lập tức đẩy nó ra, hình ảnh trước mắt đúng là buồn cười ghê, ba thằng con trai sức dài vai rộng đồng loạt tụ vào với nhau, tính làm trò hề gì không biết!
Con bé kia đi chậm tới đâu thì quãng đường mấy bước chân cũng phải kết thúc. Nó rón rén đưa cây búa đến trước mặt tôi, ngay khi tôi định đưa tay cầm lấy thì nó đột ngột vung lên, muốn đập cho tôi bất tỉnh! Tôi vốn dĩ không tin tưởng con bé này, gọi nó ra vì muốn trả mối thù khi nãy ăn tát nên mọi động tĩnh của nó tôi đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Tôi trừng mắt né sang một bên, Quốc Bảo phía sau trợ lực bằng cách nhìn cảnh cáo tất cả ba thằng vẫn đang đứng tụm lại một chỗ, ý nói nếu chúng nó dám xen vào sẽ không tha.
Con bé mất đà lao về phía trước, tôi xoay ngược người lại, vui vẻ tóm lấy tay nó để nó đỡ hôn đất. Con bé ngạc nhiên nhìn tôi, nhưng chưa kịp nói gì đã nghe một tiếng: BỐP thật lớn.
Dám tát tao?
Đến cả bố mẹ tao còn chưa đụng tới cái má bầu bĩnh đáng yêu này bao giờ đâu! Khinh thường khả năng học tập của người khác trong khi bản thân không thể làm nổi, sự ghen tị đó khiến mày trở nên bẩn thỉu vô cùng đấy con khốn ạ!
"Mày.. Mày dám tát tao?"
BỐP!
"Mày.."
BỐP!
"Huhu.."
BỐP!
"Đừng làm như mày mới là nạn nhân!" Cứ mỗi lần nó mở miệng là một lần lĩnh trọn một cú nổ đom đóm. Tôi đâu phải người tốt, xin lỗi nhé, đều do tự mày chuốc lấy thôi! "Biết sao Quốc Bảo không thích mày không? Vì nhân cách mày có vấn đề đấy! Ăn không được đạp đổ, mày là loại gì vậy hả?"
"..." Nó không dám trả lời nên chỉ còn cách trừng mắt lên nhìn tôi mà thôi.
Tôi mỉm cười, xoay nó về phía mấy thằng con trai để giết gà dọa khỉ. Tay con bé vẫn cầm cây búa nhưng tôi dám đảm bảo tốc độ vung lên của nó không thể nhanh bằng tốc độ kìm kích điện dưới cằm nó đâu. Tôi đưa bàn tay sứt sẹo của mình lên, chạm vào mấy vết thương trên mặt nó, âm trầm hướng về mấy thằng con trai mà rằng: "Nói coi, tiếp xúc trực tiếp thế này liệu có xảy ra vấn đề gì không?"
"Đừng.. Đừng.." Nó trợn trắng mắt, mấy đứa bên trong cũng hốt hoảng mặt tái nhợt. Tôi đưa lưỡi ra liếm nhẹ vết thương trên tay mình, thoải mái hành hạ tinh thần người khác "Tôi sai rồi! Tôi sai rồi, cầu xin cậu đừng làm thế với tôi! Tôi không biết.. Nếu tôi mà biết cậu như vậy tôi không bao giờ dám.. Xin lỗi.. Xin lỗi.."
"Xin lỗi thì tay Quốc Bảo lành lại được hay sao?" Tôi quát, ấn chặt cái tay đang cầm búa của nó "Có giỏi cô tự đập nát tay mình đi! Đập luôn tay của chúng nó xem, nếu dám tôi sẽ tha cho cô, để cô đi trước khi cảnh sát tới!"
"Á.."
"Không dám đúng không?" Tôi cười lạnh, nhìn lướt qua một lượt ba thằng con trai phía trong. Chúng nó có vẻ nôn nóng, cũng có vẻ chó cùng đứt dậu lắm rồi, nếu giờ tôi còn ép nữa chắc chắn sẽ xảy ra khởi nghĩa! "Đùa với mấy người cho vui thôi, tay Quốc Bảo mua bảo hiểm rồi, để công ti bảo hiểm chịu tổn thất lớn vậy mấy người.. À không, bố mẹ mấy người không ra tòa mới là lạ đấy! Đền bù như vậy khéo khi sạt nghiệp chứ chẳng chơi!"
"Bọn tôi không làm!" Chúng nó nhao nhao lên giải thích "Tất cả là do thằng An với con người yêu nó, bọn này thậm chí còn chưa đánh cậu ta được cú nào!"
"Vậy à?" Tôi nhếch môi "Ai tin các người nào?"
"..."
"Khó khăn ghê!" Bên ngoài đã có tiếng rầm rập báo hiệu bên thứ ba aka cảnh sát đến. Sắc mặt đứa nào đứa nấy như đống tro tàn, thấy vậy, tôi đẩy con bé kia ra, lau sạch sẽ rồi ném cái kìm kích điện xuống chỗ gần Quốc Bảo. Mỉm cười đắc thắng, tôi kết luận "Nhưng đằng nào cũng bị tóm cổ cả lũ rồi, thành khẩn khai báo hết với cảnh sát đi để được nhẹ tội nha các cưng! Lần sau nếu muốn trả thù thì đường đường chính chính mà làm, bày ra mấy cái mưu hèn kế bẩn.. Đúng là đồ tiểu nhân!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.